Chương 30
Nanhtrang3000
08/10/2014
Haibara là một phụ nữ đẹp, khi cô trang điểm, và là một cô gái xinh xắn, khi cô cởi bỏ lớp phấn son trên mặt. Hôm nay, cô diện một chiếc váy trắng liền thân trẻ trung, tóc dài cột thành đuôi ngựa sau gáy thắt bởi một cái nơ trắng nhỏ.
Xoay một vòng trước gương, cảm thấy không có vấn đề gì, Haibara rời khỏi phòng. Cô gái rảo bước trong những hành lang của hạm Varan như đi dạo ở nhà. Vốn, trước kia thân phận của Haibara cũng không cho phép cô tùy tiện như thế. Thời thế đã thay đổi, chẳng ai giữ nổi cô được nữa. Haibara có thể biến xuyên qua những bức tường, biến xuyên qua những tấm trần, và biến ra sau lưng hạm trưởng Maxim khi ông này không để ý.
"Cốc cốc!" Haibara gõ cửa, nụ cười mỉm treo trên môi.
"Vào đi!"
Haibara mở cửa bước vào, giả bộ trượt chân, ngã một cú tuyệt đẹp làm tung gợn váy, trong sát na xuân sắc tràn ngập.
Tường ngồi như tượng trên giường, mắt dòm Haibara lom lom, ngón chân cũng không thèm cục cựa.
"Ha ha!" Cười xấu hổ, cô gái đứng lên phủi lại nếp váy cho thẳng, trong lòng có chút hoang mang. Cô đến đây với dự định sử dụng mỹ nhân kế với Tường, sau khi nghe lỏm được Maxim dường như tin là anh bạn trẻ vẫn còn giấu giếm điều gì đó.
"Ừm, cậu đã ăn tối chưa, nếu chưa thì tôi sẽ mời cậu tối nay." Haibara hỏi.
"Đã tối rồi? Không, cảm ơn, tôi vừa dùng bữa rồi." Tường trả lời.
A, đúng là đồ đầu đất. Haibara âm thầm tức tối, tự hỏi nên nói gì tiếp theo để có thể thân cận với cậu ta hơn.
"Mà, cô mời tôi ăn tối, tức là tôi có thể ra khỏi đây?" Tường chợt hỏi.
"Đúng thế!"
"Vậy tốt quá, tôi bị nhốt trong này đến phát chán rồi!"
-0-
Hạm Varan, nhìn từ trên xuống không khác gì một hòn đảo. Nơi bãi biển cát trắng bên dưới những hàng cọ, Tường và Haibara ngồi cạnh nhau ngắm cảnh mặt trời lặn. Khuôn mặt cô gái trong ánh hoàng hôn màu hồng đẹp mơ hồ.
Cơ mà Tường căn bản không thèm nhìn. Đến đây mỹ nhân kế của Haibara tuyên bố phá sản.
Haibara vừa kể lại cho Tường về số phận của đám Michael, về âm mưu độc ác gài bom vào người Tường của họ, về cô đã cứu cậu thoát chết như thế nào. Chà, tên mặt thộn lắng nghe mà mặt cứ trơ trơ chẳng có biểu lộ gì.
"Mấy người đã có những viên tinh thể. Mấy người định làm gì với chúng?" Tường hỏi.
"Tôi không biết." Haibara trả lời cộc lốc.
"Mấy người sẽ thả tôi đi chứ? Ý tôi là, sau tất cả những gì đã xảy ra, mấy người sẽ không giết tôi bịt miệng chứ?" Tường hỏi.
Haibara định trả lời là có thể lắm nhưng cô kịp kiềm lại. Ông chủ sẽ làm gì với những viên tinh thể, Haibara tự hỏi. Lại nhìn sang Tường, cô cảm thấy cậu ta chỉ là một thằng nhóc lớn xác mà thôi, nếu có thể, Haibara hi vọng cậu ta sẽ được trả tự do.
Khẽ thở dài, Haibara ngẩng đầu nhìn trời. Trên bầu trời, màu tím nhạt thay thế cho ráng chiều, chòm Đại hùng tinh tỏa sáng rực rỡ. Một bóng đen phóng vèo qua che mặt trăng, rồi vô số bóng đen khác kéo theo. Chẳng mấy chốc mà cả bầu trời bị những đôi cánh thép che kín.
"Chuyện gì vậy?" Tưởng hỏi, hét to hòng át tiếng rù rù lúc này ngập trong không gian.
"Tôi không biết, nhưng chúng ta phải xuống thôi!" Haibara hét trả lời.
Xoay một vòng trước gương, cảm thấy không có vấn đề gì, Haibara rời khỏi phòng. Cô gái rảo bước trong những hành lang của hạm Varan như đi dạo ở nhà. Vốn, trước kia thân phận của Haibara cũng không cho phép cô tùy tiện như thế. Thời thế đã thay đổi, chẳng ai giữ nổi cô được nữa. Haibara có thể biến xuyên qua những bức tường, biến xuyên qua những tấm trần, và biến ra sau lưng hạm trưởng Maxim khi ông này không để ý.
"Cốc cốc!" Haibara gõ cửa, nụ cười mỉm treo trên môi.
"Vào đi!"
Haibara mở cửa bước vào, giả bộ trượt chân, ngã một cú tuyệt đẹp làm tung gợn váy, trong sát na xuân sắc tràn ngập.
Tường ngồi như tượng trên giường, mắt dòm Haibara lom lom, ngón chân cũng không thèm cục cựa.
"Ha ha!" Cười xấu hổ, cô gái đứng lên phủi lại nếp váy cho thẳng, trong lòng có chút hoang mang. Cô đến đây với dự định sử dụng mỹ nhân kế với Tường, sau khi nghe lỏm được Maxim dường như tin là anh bạn trẻ vẫn còn giấu giếm điều gì đó.
"Ừm, cậu đã ăn tối chưa, nếu chưa thì tôi sẽ mời cậu tối nay." Haibara hỏi.
"Đã tối rồi? Không, cảm ơn, tôi vừa dùng bữa rồi." Tường trả lời.
A, đúng là đồ đầu đất. Haibara âm thầm tức tối, tự hỏi nên nói gì tiếp theo để có thể thân cận với cậu ta hơn.
"Mà, cô mời tôi ăn tối, tức là tôi có thể ra khỏi đây?" Tường chợt hỏi.
"Đúng thế!"
"Vậy tốt quá, tôi bị nhốt trong này đến phát chán rồi!"
-0-
Hạm Varan, nhìn từ trên xuống không khác gì một hòn đảo. Nơi bãi biển cát trắng bên dưới những hàng cọ, Tường và Haibara ngồi cạnh nhau ngắm cảnh mặt trời lặn. Khuôn mặt cô gái trong ánh hoàng hôn màu hồng đẹp mơ hồ.
Cơ mà Tường căn bản không thèm nhìn. Đến đây mỹ nhân kế của Haibara tuyên bố phá sản.
Haibara vừa kể lại cho Tường về số phận của đám Michael, về âm mưu độc ác gài bom vào người Tường của họ, về cô đã cứu cậu thoát chết như thế nào. Chà, tên mặt thộn lắng nghe mà mặt cứ trơ trơ chẳng có biểu lộ gì.
"Mấy người đã có những viên tinh thể. Mấy người định làm gì với chúng?" Tường hỏi.
"Tôi không biết." Haibara trả lời cộc lốc.
"Mấy người sẽ thả tôi đi chứ? Ý tôi là, sau tất cả những gì đã xảy ra, mấy người sẽ không giết tôi bịt miệng chứ?" Tường hỏi.
Haibara định trả lời là có thể lắm nhưng cô kịp kiềm lại. Ông chủ sẽ làm gì với những viên tinh thể, Haibara tự hỏi. Lại nhìn sang Tường, cô cảm thấy cậu ta chỉ là một thằng nhóc lớn xác mà thôi, nếu có thể, Haibara hi vọng cậu ta sẽ được trả tự do.
Khẽ thở dài, Haibara ngẩng đầu nhìn trời. Trên bầu trời, màu tím nhạt thay thế cho ráng chiều, chòm Đại hùng tinh tỏa sáng rực rỡ. Một bóng đen phóng vèo qua che mặt trăng, rồi vô số bóng đen khác kéo theo. Chẳng mấy chốc mà cả bầu trời bị những đôi cánh thép che kín.
"Chuyện gì vậy?" Tưởng hỏi, hét to hòng át tiếng rù rù lúc này ngập trong không gian.
"Tôi không biết, nhưng chúng ta phải xuống thôi!" Haibara hét trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.