Chương 34
Nanhtrang3000
08/10/2014
"Chú Hart" Cô bé tóc bạc khẽ reo lên vui mừng.
"Đến giờ phải đi rồi, cô chủ." Người đàn ông mặc áo lông được gọi là chú Hart mỉm cười hiền hậu, sau đó vỗ tay hai cái gọi lớn:
"Giúp cô chủ thay đồ!"
"Không cần đâu, cháu tự làm được mà." Cô chủ nhỏ mỉm cười, bất chợt nhìn về chỗ Richard và Haibara. Đôi mắt cô xanh tới nỗi Richard thoáng nhầm lẫn với hai viên đá xa-phia. Gã giật mình khi hai viên bảo thạch nhấp nháy với mình. Richard vội quay mặt đi, thoáng lúng túng, thứ cảm giác đã lâu rồi gã mới cảm nhận lại.
'Quả thật là quá giống', Richard thầm nghĩ, vừa lúc Haibara thò tay kéo vai gã ý định lôi khỏi cửa. Cô nàng dừng lại giữa chừng, dòm về phía chiếc giường kinh ngạc.
Chiếc giường hóa ra lại là một cái lồng lớn, lớp vỏ ngoài bằng thủy tinh trong suốt mắt thường hầu như không nhận ra. Lớp vỏ lúc này đang mở ra theo trục dọc ở chính giữa, xì ra một luồng hơi nóng ẩm. Khối khí nóng thoát khỏi phòng qua đường cửa chính, tiện đường táp vào mặt Richard và Haibara bỏng rát.
Cô bé bước xuống giường, sau đó một màn y chang như trong phim Iron man diễn ra. Từ dưới chân cô bé, nhiều cánh tay máy thò lên, mang theo các mảnh giáp đặt lên người cô. Chỉ sau vài phút, trên người cô gái nhỏ nhiều thêm mộ bộ váy ngắn bó sát người bằng thép, màu bạc sáng loáng.
"A!" Hart giật mình. "Chỉ vài tháng không gặp không ngờ bộ đồ của cô chủ đã cải tiến dữ vậy."
"Tại chú không hỏi Riko sớm hơn thôi." Cô chủ nhỏ vừa nói vừa xoay một vòng như muốn khoe một bộ váy áo mới.
-0-
X13B5 có thêm hai hành khách mới là Riko và Hart.
Riko nằng nặc đòi ngồi với một trong hai người lạ. Đối với việc này, Hart không lấy làm phiền lòng, ông thoáng đánh giá hai người cận vệ được ông chủ gửi tới, sau đó rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Haibara. Thể là Riko ngồi cạnh Richard.
Cô chủ nhỏ nhìn Richard, mắt mở lớn hết cỡ, như kiểu đám nhóc vẫn nhìn lũ khỉ mỗi khi có dịp được đi sở thú chơi khiến gã rất mất tự nhiên.
"Anh ốm quá." Con bé nói thế, rồi lại hỏi. "Tên anh là gì?"
"Richard."
"Chỉ thế thôi? Tên em là Riko, Riko Bailando. Hai chữ đàng hoàng. Bố vẫn bảo ai chỉ có tên một chữ đều là kẻ xấu."
"Anh không phải kẻ xấu." Richard buột miệng bào chữa trước, sau mới nhận ra điều Riko vừa nói. "Bố em là Vito Bailando?"
Riko gật đầu.
"Này, cho em." Haibara thò tay qua với cái trò ruột của cô, một tách trà nóng. "Chị là Haibara Star"
"Star?" Riko tròn mắt ngạc nhiên, đang định đưa tay lên nhận tách trà thì bỗng ối một tiếng. Chỗ khuỷu tay cô bé chạm vào thành ghế, một lớp băng mỏng dính ở giữa, vỡ ra khi Riko ấn mạnh cùi chõ xuống.
Hất những mảnh băng làm chúng rơi lả tả xuống sàn máy bay, Riko hỏi giọng buồn buồn.
"Em lạ lắm phải không?"
Richard bất chợt làm cái việc mà gã nghĩ mình không đời nào làm, mà ngay cả Haibara cũng nghĩ thế nên cô giật mình không phải nhỏ. Những tia lửa điện tí tách bỗng chạy dọc tay Richard, xoẹt lên một đóa hoa nhỏ tại đầu ngón trỏ.
"Đến giờ phải đi rồi, cô chủ." Người đàn ông mặc áo lông được gọi là chú Hart mỉm cười hiền hậu, sau đó vỗ tay hai cái gọi lớn:
"Giúp cô chủ thay đồ!"
"Không cần đâu, cháu tự làm được mà." Cô chủ nhỏ mỉm cười, bất chợt nhìn về chỗ Richard và Haibara. Đôi mắt cô xanh tới nỗi Richard thoáng nhầm lẫn với hai viên đá xa-phia. Gã giật mình khi hai viên bảo thạch nhấp nháy với mình. Richard vội quay mặt đi, thoáng lúng túng, thứ cảm giác đã lâu rồi gã mới cảm nhận lại.
'Quả thật là quá giống', Richard thầm nghĩ, vừa lúc Haibara thò tay kéo vai gã ý định lôi khỏi cửa. Cô nàng dừng lại giữa chừng, dòm về phía chiếc giường kinh ngạc.
Chiếc giường hóa ra lại là một cái lồng lớn, lớp vỏ ngoài bằng thủy tinh trong suốt mắt thường hầu như không nhận ra. Lớp vỏ lúc này đang mở ra theo trục dọc ở chính giữa, xì ra một luồng hơi nóng ẩm. Khối khí nóng thoát khỏi phòng qua đường cửa chính, tiện đường táp vào mặt Richard và Haibara bỏng rát.
Cô bé bước xuống giường, sau đó một màn y chang như trong phim Iron man diễn ra. Từ dưới chân cô bé, nhiều cánh tay máy thò lên, mang theo các mảnh giáp đặt lên người cô. Chỉ sau vài phút, trên người cô gái nhỏ nhiều thêm mộ bộ váy ngắn bó sát người bằng thép, màu bạc sáng loáng.
"A!" Hart giật mình. "Chỉ vài tháng không gặp không ngờ bộ đồ của cô chủ đã cải tiến dữ vậy."
"Tại chú không hỏi Riko sớm hơn thôi." Cô chủ nhỏ vừa nói vừa xoay một vòng như muốn khoe một bộ váy áo mới.
-0-
X13B5 có thêm hai hành khách mới là Riko và Hart.
Riko nằng nặc đòi ngồi với một trong hai người lạ. Đối với việc này, Hart không lấy làm phiền lòng, ông thoáng đánh giá hai người cận vệ được ông chủ gửi tới, sau đó rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Haibara. Thể là Riko ngồi cạnh Richard.
Cô chủ nhỏ nhìn Richard, mắt mở lớn hết cỡ, như kiểu đám nhóc vẫn nhìn lũ khỉ mỗi khi có dịp được đi sở thú chơi khiến gã rất mất tự nhiên.
"Anh ốm quá." Con bé nói thế, rồi lại hỏi. "Tên anh là gì?"
"Richard."
"Chỉ thế thôi? Tên em là Riko, Riko Bailando. Hai chữ đàng hoàng. Bố vẫn bảo ai chỉ có tên một chữ đều là kẻ xấu."
"Anh không phải kẻ xấu." Richard buột miệng bào chữa trước, sau mới nhận ra điều Riko vừa nói. "Bố em là Vito Bailando?"
Riko gật đầu.
"Này, cho em." Haibara thò tay qua với cái trò ruột của cô, một tách trà nóng. "Chị là Haibara Star"
"Star?" Riko tròn mắt ngạc nhiên, đang định đưa tay lên nhận tách trà thì bỗng ối một tiếng. Chỗ khuỷu tay cô bé chạm vào thành ghế, một lớp băng mỏng dính ở giữa, vỡ ra khi Riko ấn mạnh cùi chõ xuống.
Hất những mảnh băng làm chúng rơi lả tả xuống sàn máy bay, Riko hỏi giọng buồn buồn.
"Em lạ lắm phải không?"
Richard bất chợt làm cái việc mà gã nghĩ mình không đời nào làm, mà ngay cả Haibara cũng nghĩ thế nên cô giật mình không phải nhỏ. Những tia lửa điện tí tách bỗng chạy dọc tay Richard, xoẹt lên một đóa hoa nhỏ tại đầu ngón trỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.