Chương 36
Nanhtrang3000
08/10/2014
Phòng biệt giam Tường vốn cũng là một căn phòng như mọi căn phòng khác trong hạm Varan. Có giường, có tủ, có phòng vệ sinh..., đủ cho cỡ 4 5 người ở lại mà vẫn thoải mái. Trong phòng vốn còn có cả một dàn vi tính nữa, nhưng dĩ nhiên đã được dọn đi.
Từ sau lúc gặp Vito Bailando trong phòng hạm trưởng, Tường được gửi trả lại phòng và cũng bị nhốt luôn. Cánh cửa phòng chỉ mở vào giờ ăn trưa, khoảng thời gian còn lại là Tường một mình đối mặt với bốn bức tường. Trong vài tiếng đầu tiên, Tường ngồi vắt chân trên giường, nghĩ về cuộc gặp với Vito. Ông ta, nói thế nào nhỉ, cho Tường ấn tượng là một người đàn ông thân thiện và dễ gần, cho đến khi ông ta cố gắng sử dụng năng lực của mình lên Tường một lần nữa. Cả Tường và gã Richard.
Năng lực của Vito dường như có thể kiểm soát người khác, trong một chừng mực nào đó. Vito Bailando đã ngồi, sau bàn hạm trưởng, mắt nhìn Tường đăm đăm. Lúc đó, Tường cũng nhìn lại lão, và năng lực của cậu tự kích hoạt, vô số hình ảnh nhảy múa, loạn hết cả lên. Cậu nhức đầu kinh khủng nhưng Vito cũng chẳng khá hơn gì. Richard cũng có những biểu hiện chống trả quyết liệt, vô số tia điện xẹt tứ tung từ mắt gã. Tường lúc đó đã hi vọng cho lão già Vito bị tia điện nào đó xẹt trúng mà chết queo đi, một hi vọng khá mỏng manh, xét theo kích cỡ những tia điện.
Vito Bailando chấp nhận thất bại một cách thản nhiên. Lão sau đó đã trò chuyện với Richard, và Tường không gặp tên này nữa. Cả Haibara cũng thế. Tường có lo lắng cho bọn họ không ấy hả? Richard thì thôi đi, tên này nếu xung đột với Vito Tường càng mừng nhưng Haibara thì, dẫu sao cô gái cũng khá dễ coi...
"Hương..." Tường lẩm bẩm, rồi chẳng hiểu sao cái tên Sương lại lọt vào trong đầu mình. Cũng phải thôi, từ nhỏ đến lớn Tường mới gặp cô gái đầu tiên chủ động đến thế, lại thực tâm lo lắng cho mình nữa. Mấy thứ Tường để lại, nếu không có gì xảy ra hẳn nên nằm trong tay Sương, và nếu Sương đã giao chúng cho cảnh sát là tốt nhất. Bọn họ tất nhiên sẽ thử mở cánh cổng đen, cánh cổng mà giáo sư Hoàng dường như tin rằng không nên mở ra, chí ít cho đến khi hiểu thông điệp trên cánh cổng là gì.
Nghĩ về người khác chán, Tường nghĩ về mình. Vito muốn gì Tường không biết. Cậu chỉ biết ông ta chuẩn bị làm gì, và ông ta cần gì. Tuy nhiên tình trạng của Tường lúc này khá kì lạ.
Tường liếc nhìn đồng hồ, đã 12h. Ôm vô khối suy nghĩ lùng bùng, Tường chìm vào giấc ngủ. Tường chưa rời nhà đủ lâu để nhớ nhà, và đã sống xa gia đình đủ lâu để chưa nhớ họ. Người khác ở vào vị trí của Tường có lẽ sẽ sợ hãi, riêng Tường thì hơi khác. Cậu biết rằng, không, Tường tin rằng chết hoặc bất cứ điều gì khác đều là đương nhiên. Chẳng thể ngăn cản được.
"Mình bất lực hoàn toàn, nếu lão già muốn giết mình.' Tường nghĩ, mỉm cười. Cậu quyết định đi ngủ lấy sức chờ đợi diễn biến tiếp theo khi ngày mai đến. Chỉ hi vọng là không bị nhốt mãi trong phòng.
-0-
Sáng hôm sau, Tường được mời đi ăn sáng. Một bữa ăn riêng, thân mật, chỉ giữa Tường và Vito Bailando với nhau. Phải nói là Tường ngạc nhiên tới nỗi mãi mới ngồi xuống ghế. Trước mặt cậu, nhiều món ăn thịnh soạn được dọn sẵn. Có bít tết, súp lagura, bánh mì cùng món tráng miệng làm từ trái cây phủ kem.
"Cậu cứ tự nhiên." Vito giang tay mời, máy phiên dịch trên cổ ông ta có vẻ là loại hiện đại, lời Việt chuẩn như của người Hà nội.
Tường ngồi mà không khỏi hơi thấp thỏm. Dẫu đã có giác ngộ về cái chết thì cũng chẳng ngăn nổi đầu gối thì run, còn tay cầm dao chạm vào tay cầm nĩa lẻng kẻng. Trong khi Tường cố gắng cưa miếng bít tết bằng con dao bạc sáng loáng mới cầm lần đầu, Vito bắt đầu nói vài câu khách sáo về thời tiết, về mấy món ăn trên bàn. Bên hỏi bên trả lời một lúc thì chủ khách đã tự nhiên hơn. Lúc bấy giờ, Vito mới hỏi Tường những thứ cá nhân hơn.
"Tôi chưa có dịp tới Đà Nẵng, nhưng nghe đâu đó là một thành phố đẹp?"
"Vâng." Tường gật đầu, không tin một chữ. Ông ta sắp tấn công Đà Nẵng, thể nào chẳng tìm hiểu nhiều ít về nó rồi. Nhưng dẫu sao cũng cần phải khoe khoang về quê hương mình một chút, Tường ngẫm nghĩ rồi nói thêm:
"Đà Nẵng có cây cầu rồng duy nhất trên thế giới. Một con rồng vàng trườn theo trục dọc giữa cầu, đầu ngẩng cao, có thể hô hỏa hoán vũ."
"Rồng? À, con rồng châu á." Vito cười nói. "Cậu không phải dân Đà nẵng phải không?"
"Tôi quê ở Quảng Ngãi."
"Ồ, gia đình cậu ở đó cả?" Vito hỏi, tự nhiên như chỉ tình cờ buột miệng. Tường há mồm định trả lời thì nghĩ tới điều gì bèn nín thinh.
"Cậu bao nhiêu tuổi nhỉ?" Vito lờ đi như không thấy sự im lặng của Tường, lại hỏi tiếp.
"Hai mươi." Câu hỏi này Tường thấy không có vấn đề gì, nhưng để chắc ăn cậu quyết định chỉ trả lời gọn.
"Ở tuổi cậu tôi vẫn còn là sinh viên đại học Hardva." Vito cười cười, sau đó nhân tiện kể luôn về cuộc đời sinh viên gian truân của mình. Lão vốn là dân Ý, hơn nữa là dân quê, cái loại nghèo kiết xác vốn không có đủ tiền để học đại học. Nhưng việc đó chẳng làm khó nổi Vito, chàng Vito đẹp trai, không thiếu cô gái sẵn sàng bỏ tiền giúp đỡ.
"Thế đấy, tôi nhớ là trước khi lấy vợ mình đã có phải đến cả chục cô bồ. Mà này, cậu có bạn gái rồi chứ?" Vito chợt hỏi.
"Cô ấy mất rồi." Tường nhìn thẳng ông trùm, trong mắt lóe lên tia sáng kì dị. Ồ, lão già, cô ấy đã mất, và lão chẳng thể moi được bất cứ điều gì về cô ấy từ tôi, Tường âm thầm nghĩ.
"Thật đáng tiếc." Vito nói, nâng ly rượu lên. Uống cạn ly, dùng giấy lau chùi miệng, nhác thấy Tường có vẻ bồn chồn như kiểu muốn đứng dậy ra về, Vito cười khẽ:
"Cũng tới giờ rồi, tôi có một chuyến hàng sắp cập bến. Cậu có muốn chiêm ngưỡng một chút không?"
"Hàng? Vâng, nếu ông đã mời." Tường tò mò gật đầu.
Vito đứng dậy, ra hiệu cho Tường theo sau. Khi đến phía sau bàn hạm trưởng, Vito nhấn một tổ hợp các nút của bàn điều khiển chìm trong bàn. Sau một lát, cả căn phòng rung động rồi trượt lên. Vừa ăn no xong lại đi thang máy khiến bụng Tường nhộn nhạo, nhưng đầu óc trực tiếp lãng quên khiếu nại của nó để tập trung vào những bức vách xung quanh đã trở nên trong suốt.
Phòng hạm trưởng hóa ra là một buồng thang máy lớn, với những bức tường vốn bằng thủy tinh trong suốt. Xuyên qua lớp kính, Tường có thể nhìn thấy toàn cảnh bãi đáp máy bay vốn đã nổi lên từ hôm qua. Một chiếc tàu vận chuyển lớn phải cỡ một tàu chở dầu đang đậu ngay cạnh hạm Varan. Trên cây cầu bắc ở giữa, những chiếc thiết giáp tank đang di chuyển, xích nghiến lên mặt cầu kẽo kẹt, họng đại bác giương cao.
Từ sau lúc gặp Vito Bailando trong phòng hạm trưởng, Tường được gửi trả lại phòng và cũng bị nhốt luôn. Cánh cửa phòng chỉ mở vào giờ ăn trưa, khoảng thời gian còn lại là Tường một mình đối mặt với bốn bức tường. Trong vài tiếng đầu tiên, Tường ngồi vắt chân trên giường, nghĩ về cuộc gặp với Vito. Ông ta, nói thế nào nhỉ, cho Tường ấn tượng là một người đàn ông thân thiện và dễ gần, cho đến khi ông ta cố gắng sử dụng năng lực của mình lên Tường một lần nữa. Cả Tường và gã Richard.
Năng lực của Vito dường như có thể kiểm soát người khác, trong một chừng mực nào đó. Vito Bailando đã ngồi, sau bàn hạm trưởng, mắt nhìn Tường đăm đăm. Lúc đó, Tường cũng nhìn lại lão, và năng lực của cậu tự kích hoạt, vô số hình ảnh nhảy múa, loạn hết cả lên. Cậu nhức đầu kinh khủng nhưng Vito cũng chẳng khá hơn gì. Richard cũng có những biểu hiện chống trả quyết liệt, vô số tia điện xẹt tứ tung từ mắt gã. Tường lúc đó đã hi vọng cho lão già Vito bị tia điện nào đó xẹt trúng mà chết queo đi, một hi vọng khá mỏng manh, xét theo kích cỡ những tia điện.
Vito Bailando chấp nhận thất bại một cách thản nhiên. Lão sau đó đã trò chuyện với Richard, và Tường không gặp tên này nữa. Cả Haibara cũng thế. Tường có lo lắng cho bọn họ không ấy hả? Richard thì thôi đi, tên này nếu xung đột với Vito Tường càng mừng nhưng Haibara thì, dẫu sao cô gái cũng khá dễ coi...
"Hương..." Tường lẩm bẩm, rồi chẳng hiểu sao cái tên Sương lại lọt vào trong đầu mình. Cũng phải thôi, từ nhỏ đến lớn Tường mới gặp cô gái đầu tiên chủ động đến thế, lại thực tâm lo lắng cho mình nữa. Mấy thứ Tường để lại, nếu không có gì xảy ra hẳn nên nằm trong tay Sương, và nếu Sương đã giao chúng cho cảnh sát là tốt nhất. Bọn họ tất nhiên sẽ thử mở cánh cổng đen, cánh cổng mà giáo sư Hoàng dường như tin rằng không nên mở ra, chí ít cho đến khi hiểu thông điệp trên cánh cổng là gì.
Nghĩ về người khác chán, Tường nghĩ về mình. Vito muốn gì Tường không biết. Cậu chỉ biết ông ta chuẩn bị làm gì, và ông ta cần gì. Tuy nhiên tình trạng của Tường lúc này khá kì lạ.
Tường liếc nhìn đồng hồ, đã 12h. Ôm vô khối suy nghĩ lùng bùng, Tường chìm vào giấc ngủ. Tường chưa rời nhà đủ lâu để nhớ nhà, và đã sống xa gia đình đủ lâu để chưa nhớ họ. Người khác ở vào vị trí của Tường có lẽ sẽ sợ hãi, riêng Tường thì hơi khác. Cậu biết rằng, không, Tường tin rằng chết hoặc bất cứ điều gì khác đều là đương nhiên. Chẳng thể ngăn cản được.
"Mình bất lực hoàn toàn, nếu lão già muốn giết mình.' Tường nghĩ, mỉm cười. Cậu quyết định đi ngủ lấy sức chờ đợi diễn biến tiếp theo khi ngày mai đến. Chỉ hi vọng là không bị nhốt mãi trong phòng.
-0-
Sáng hôm sau, Tường được mời đi ăn sáng. Một bữa ăn riêng, thân mật, chỉ giữa Tường và Vito Bailando với nhau. Phải nói là Tường ngạc nhiên tới nỗi mãi mới ngồi xuống ghế. Trước mặt cậu, nhiều món ăn thịnh soạn được dọn sẵn. Có bít tết, súp lagura, bánh mì cùng món tráng miệng làm từ trái cây phủ kem.
"Cậu cứ tự nhiên." Vito giang tay mời, máy phiên dịch trên cổ ông ta có vẻ là loại hiện đại, lời Việt chuẩn như của người Hà nội.
Tường ngồi mà không khỏi hơi thấp thỏm. Dẫu đã có giác ngộ về cái chết thì cũng chẳng ngăn nổi đầu gối thì run, còn tay cầm dao chạm vào tay cầm nĩa lẻng kẻng. Trong khi Tường cố gắng cưa miếng bít tết bằng con dao bạc sáng loáng mới cầm lần đầu, Vito bắt đầu nói vài câu khách sáo về thời tiết, về mấy món ăn trên bàn. Bên hỏi bên trả lời một lúc thì chủ khách đã tự nhiên hơn. Lúc bấy giờ, Vito mới hỏi Tường những thứ cá nhân hơn.
"Tôi chưa có dịp tới Đà Nẵng, nhưng nghe đâu đó là một thành phố đẹp?"
"Vâng." Tường gật đầu, không tin một chữ. Ông ta sắp tấn công Đà Nẵng, thể nào chẳng tìm hiểu nhiều ít về nó rồi. Nhưng dẫu sao cũng cần phải khoe khoang về quê hương mình một chút, Tường ngẫm nghĩ rồi nói thêm:
"Đà Nẵng có cây cầu rồng duy nhất trên thế giới. Một con rồng vàng trườn theo trục dọc giữa cầu, đầu ngẩng cao, có thể hô hỏa hoán vũ."
"Rồng? À, con rồng châu á." Vito cười nói. "Cậu không phải dân Đà nẵng phải không?"
"Tôi quê ở Quảng Ngãi."
"Ồ, gia đình cậu ở đó cả?" Vito hỏi, tự nhiên như chỉ tình cờ buột miệng. Tường há mồm định trả lời thì nghĩ tới điều gì bèn nín thinh.
"Cậu bao nhiêu tuổi nhỉ?" Vito lờ đi như không thấy sự im lặng của Tường, lại hỏi tiếp.
"Hai mươi." Câu hỏi này Tường thấy không có vấn đề gì, nhưng để chắc ăn cậu quyết định chỉ trả lời gọn.
"Ở tuổi cậu tôi vẫn còn là sinh viên đại học Hardva." Vito cười cười, sau đó nhân tiện kể luôn về cuộc đời sinh viên gian truân của mình. Lão vốn là dân Ý, hơn nữa là dân quê, cái loại nghèo kiết xác vốn không có đủ tiền để học đại học. Nhưng việc đó chẳng làm khó nổi Vito, chàng Vito đẹp trai, không thiếu cô gái sẵn sàng bỏ tiền giúp đỡ.
"Thế đấy, tôi nhớ là trước khi lấy vợ mình đã có phải đến cả chục cô bồ. Mà này, cậu có bạn gái rồi chứ?" Vito chợt hỏi.
"Cô ấy mất rồi." Tường nhìn thẳng ông trùm, trong mắt lóe lên tia sáng kì dị. Ồ, lão già, cô ấy đã mất, và lão chẳng thể moi được bất cứ điều gì về cô ấy từ tôi, Tường âm thầm nghĩ.
"Thật đáng tiếc." Vito nói, nâng ly rượu lên. Uống cạn ly, dùng giấy lau chùi miệng, nhác thấy Tường có vẻ bồn chồn như kiểu muốn đứng dậy ra về, Vito cười khẽ:
"Cũng tới giờ rồi, tôi có một chuyến hàng sắp cập bến. Cậu có muốn chiêm ngưỡng một chút không?"
"Hàng? Vâng, nếu ông đã mời." Tường tò mò gật đầu.
Vito đứng dậy, ra hiệu cho Tường theo sau. Khi đến phía sau bàn hạm trưởng, Vito nhấn một tổ hợp các nút của bàn điều khiển chìm trong bàn. Sau một lát, cả căn phòng rung động rồi trượt lên. Vừa ăn no xong lại đi thang máy khiến bụng Tường nhộn nhạo, nhưng đầu óc trực tiếp lãng quên khiếu nại của nó để tập trung vào những bức vách xung quanh đã trở nên trong suốt.
Phòng hạm trưởng hóa ra là một buồng thang máy lớn, với những bức tường vốn bằng thủy tinh trong suốt. Xuyên qua lớp kính, Tường có thể nhìn thấy toàn cảnh bãi đáp máy bay vốn đã nổi lên từ hôm qua. Một chiếc tàu vận chuyển lớn phải cỡ một tàu chở dầu đang đậu ngay cạnh hạm Varan. Trên cây cầu bắc ở giữa, những chiếc thiết giáp tank đang di chuyển, xích nghiến lên mặt cầu kẽo kẹt, họng đại bác giương cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.