Chương 46
Nanhtrang3000
08/10/2014
Akade quay phắt lại, ngay khi nhận ra cô em gái sinh đôi, cô lập tức hét to:
"Chúng ta phải đi ngay!"
"Đi đâu?" Haibara hỏi, lúc này mới bắt đầu đánh giá tình hình xung quanh.
"Victor đã chết, anh ấy bị Vito Bailando giết chết." Akade thông báo ngắn gọn, quan sát biểu cảm trên mặt em gái. Nét ngỡ ngàng thoáng hiện trên mặt Haibara, sau đó cô lắc đầu quầy quậy.
"Không, chị Akade, nghe em...," Akade không đợi Haibara nói hết câu, cô áp sát cực nhanh rồi thúc mạnh một đòn ngay bụng em gái. Đòn đánh lập tức khiến Haibara gục xuống như cây chuối. Akade lựa thế choàng cô em lên vai, ngay khi định quay đầu chạy đi thì bất chợt một ý nghĩ lóe lên.
Lao vào bên trong chiếc T1000, Akade nhìn quanh tìm kiếm. Không gian trong T1000 lúc này được ngăn ra làm hai bởi một vách ngăn lớn ở giữa. Căn phòng giấu đằng sau vách ngăn tất nhiên là phòng của Riko, con gái ông chủ. Tường đang nằm ngủ trên một chiếc giường bên phải cửa vào, có vẻ Haibara chịu trách nhiệm chăm sóc thương tích cho cậu.
"Dừng tay!" Ngoài cửa có tiếng hét lớn, Akade nhận ra giọng của Hart. Năng lực của ông ta cô không nắm rõ, sau thoáng bối rối, Akade mím chặt môi, xông lại chỗ giường của Tường.
Tường vẫn hôn mê bất tỉnh, Akade cũng chẳng lãng phí thời gian, trực tiếp nắm vai xách cậu lên như xách con mèo.
"Dừng lại!" Hart đã xuất hiện nơi ngưỡng cửa, quanh người ông ta là vầng sáng nhàn nhạt hình cầu.
"Akade, nếu cô dừng tay ngay bây giờ, ông chủ sẽ xem như chưa có gì xảy ra, cô có thể..."
"Chưa có gì xảy ra? Nói với ông ta là trừ phi có thể cứu sống Victor, bằng không món nợ này tôi nhất định sẽ đòi lại." Akade ngắt lời Hart, khom người làm bộ chuẩn bị xông tới. Ngay khi Hart hạ bàn thủ thế, Akade đạp mạnh chân phải đẩy người bay ngang sang trái, thuận chân đá thẳng vào lớp thép dày hàng cm của chiếc T1000, khiến nó lún xuống như được làm từ cao su. Bàn chân Akade lún vào thép và kẹt luôn ở trong ấy.
"Ha, cô thật sự quá kiêu ngạo với năng lực mới của mình rồi đó!" Hart cười to, vẫn đứng chắn nơi cửa.
"Hừ!" Akade chưa bao giờ là kiểu người dừng lại quá lâu để suy nghĩ. Tiện tay móc quả lựu đạn trên hông, cô rút chốt, sau đó quẳng vào giữa phòng.
"Cô!" Hart trợn mắt, ngay lập tức hiểu ý định của Akade, tuy nhiên ông ta chẳng còn biện pháp nào khác trừ việc lập tức xông vào trong. Nếu vụ nổ khiến con gái ông chủ có bất cứ thương tổn gì chỉ sợ hậu quả sẽ rất kinh khủng.
Hart vừa rời khỏi cửa là Akade lập tức rút chân khỏi bức tường thép, sau đó lao qua lối ra để trống.
Bên ngoài, vẫn còn hơn hai mươi gã áo đen đợi sẵn Akade. Tuy nhiên không ai trong bọn họ chủ động tấn công nữa. Chớp cơ hội, Akade đạp mạnh vào đất phóng tới, trên vai và trong tay kẹp hai người.
"Chíu!"
Vận tốc di chuyển của Akade lúc bấy giờ vào khoảng 200kmh, tăng tốc từ 0 lên 100 kmh chỉ cần một cú giậm. Viên đạn súng ngắm chẳng biết từ đâu bắn tới vẫn chuẩn xác ngay giữa trán Akade. Ngay cả với phản xạ thần kinh gấp nhiều lần người thường lúc đó cũng chỉ giúp cho Akade thấy được đầu đạn xoắn tít và cái đuôi gió kéo theo phía sau nó.
"Bụp!"
Viên đạn xuyên thủng da mặt Akade, nảy khỏi xương sọ cô, chuyển hướng lao vọt lên, để lại một vết rách kéo dài trên trán Akade cùng một dải máu tung tóe.
Vito Bailando hạ súng, sau đó trợn mắt nhìn mục tiêu sau một thoáng ngưng lại bỗng tiếp tục chạy tới, tốc độ chẳng chút suy giảm. Đám cận vệ áo đen so với Vito càng thêm kinh ngạc, không tên nào kịp có phản ứng gì. Akade thành công mang theo hai người tẩu thoát. Tàn ảnh của cô biến mất đằng sau những ụ đất đổ.
"Chúng ta phải đi ngay!"
"Đi đâu?" Haibara hỏi, lúc này mới bắt đầu đánh giá tình hình xung quanh.
"Victor đã chết, anh ấy bị Vito Bailando giết chết." Akade thông báo ngắn gọn, quan sát biểu cảm trên mặt em gái. Nét ngỡ ngàng thoáng hiện trên mặt Haibara, sau đó cô lắc đầu quầy quậy.
"Không, chị Akade, nghe em...," Akade không đợi Haibara nói hết câu, cô áp sát cực nhanh rồi thúc mạnh một đòn ngay bụng em gái. Đòn đánh lập tức khiến Haibara gục xuống như cây chuối. Akade lựa thế choàng cô em lên vai, ngay khi định quay đầu chạy đi thì bất chợt một ý nghĩ lóe lên.
Lao vào bên trong chiếc T1000, Akade nhìn quanh tìm kiếm. Không gian trong T1000 lúc này được ngăn ra làm hai bởi một vách ngăn lớn ở giữa. Căn phòng giấu đằng sau vách ngăn tất nhiên là phòng của Riko, con gái ông chủ. Tường đang nằm ngủ trên một chiếc giường bên phải cửa vào, có vẻ Haibara chịu trách nhiệm chăm sóc thương tích cho cậu.
"Dừng tay!" Ngoài cửa có tiếng hét lớn, Akade nhận ra giọng của Hart. Năng lực của ông ta cô không nắm rõ, sau thoáng bối rối, Akade mím chặt môi, xông lại chỗ giường của Tường.
Tường vẫn hôn mê bất tỉnh, Akade cũng chẳng lãng phí thời gian, trực tiếp nắm vai xách cậu lên như xách con mèo.
"Dừng lại!" Hart đã xuất hiện nơi ngưỡng cửa, quanh người ông ta là vầng sáng nhàn nhạt hình cầu.
"Akade, nếu cô dừng tay ngay bây giờ, ông chủ sẽ xem như chưa có gì xảy ra, cô có thể..."
"Chưa có gì xảy ra? Nói với ông ta là trừ phi có thể cứu sống Victor, bằng không món nợ này tôi nhất định sẽ đòi lại." Akade ngắt lời Hart, khom người làm bộ chuẩn bị xông tới. Ngay khi Hart hạ bàn thủ thế, Akade đạp mạnh chân phải đẩy người bay ngang sang trái, thuận chân đá thẳng vào lớp thép dày hàng cm của chiếc T1000, khiến nó lún xuống như được làm từ cao su. Bàn chân Akade lún vào thép và kẹt luôn ở trong ấy.
"Ha, cô thật sự quá kiêu ngạo với năng lực mới của mình rồi đó!" Hart cười to, vẫn đứng chắn nơi cửa.
"Hừ!" Akade chưa bao giờ là kiểu người dừng lại quá lâu để suy nghĩ. Tiện tay móc quả lựu đạn trên hông, cô rút chốt, sau đó quẳng vào giữa phòng.
"Cô!" Hart trợn mắt, ngay lập tức hiểu ý định của Akade, tuy nhiên ông ta chẳng còn biện pháp nào khác trừ việc lập tức xông vào trong. Nếu vụ nổ khiến con gái ông chủ có bất cứ thương tổn gì chỉ sợ hậu quả sẽ rất kinh khủng.
Hart vừa rời khỏi cửa là Akade lập tức rút chân khỏi bức tường thép, sau đó lao qua lối ra để trống.
Bên ngoài, vẫn còn hơn hai mươi gã áo đen đợi sẵn Akade. Tuy nhiên không ai trong bọn họ chủ động tấn công nữa. Chớp cơ hội, Akade đạp mạnh vào đất phóng tới, trên vai và trong tay kẹp hai người.
"Chíu!"
Vận tốc di chuyển của Akade lúc bấy giờ vào khoảng 200kmh, tăng tốc từ 0 lên 100 kmh chỉ cần một cú giậm. Viên đạn súng ngắm chẳng biết từ đâu bắn tới vẫn chuẩn xác ngay giữa trán Akade. Ngay cả với phản xạ thần kinh gấp nhiều lần người thường lúc đó cũng chỉ giúp cho Akade thấy được đầu đạn xoắn tít và cái đuôi gió kéo theo phía sau nó.
"Bụp!"
Viên đạn xuyên thủng da mặt Akade, nảy khỏi xương sọ cô, chuyển hướng lao vọt lên, để lại một vết rách kéo dài trên trán Akade cùng một dải máu tung tóe.
Vito Bailando hạ súng, sau đó trợn mắt nhìn mục tiêu sau một thoáng ngưng lại bỗng tiếp tục chạy tới, tốc độ chẳng chút suy giảm. Đám cận vệ áo đen so với Vito càng thêm kinh ngạc, không tên nào kịp có phản ứng gì. Akade thành công mang theo hai người tẩu thoát. Tàn ảnh của cô biến mất đằng sau những ụ đất đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.