Chương 49
Nanhtrang3000
08/10/2014
Khi Akade vác Haibara quay trở lại chỗ trú ẩn tạm thời, một người khác mà cô giải cứu cũng đã tỉnh dậy. Xem sắc mặc thì cậu ta cũng đã hoang mang được vài phút rồi. Kẻ nào hồi tỉnh khỏi giấc mộng dài phát hiện ra mình ở một chỗ lạ hoắc, tay lại bị còng vào một thanh sắt cong vòng như nhang muỗi, cũng sẽ hoang mang tìm kiếm có người nào ở xung quanh thôi.
Tường rõ là đã mừng rỡ khi nhìn thấy Akade, dù cậu chuyển sang mặt lạnh ngay sau đó.
Thả cô em gái xuống, Akade quay lại Tường, phát hiện ra tên này đang tròn mắt đỏ mặt.
"Chị hai, em đang mặc váy đó!"
Má chạm nền đất, mông chổng lên trời, quả thật tư thế của Haibara lúc này không lấy gì làm trang nhã. Đối với việc này, Akade chỉ nói:
"Em có thể dùng sức mạnh của mình cho những việc nhỏ kiểu này, chị không cấm."
Thế là xoạt một cái, Haibara biến tới bên cạnh Tường, dựa lưng vào cậu.
"Thoải mái hơn rồi."
Tường bị cô tựa cả trọng lượng cơ thể lên người, thoáng nhăn mặt bởi cô gái xem cậu chẳng khác gì cái ghế dựa, tuy nhiên da thịt Haibara chẳng hiểu sao mềm mại mát lạnh kì lạ. Đằng hắng khẽ cho đỡ ngượng ngùng, Tường cất giọng hỏi:
"Tôi có thể biết chuyện gì đang xảy ra ở đây không?"
Không ai đáp lời. Akade nhìn Haibara, sau đó nói:
"Đưa cho chị cái thứ trên cổ em, chị chẳng hiểu cậu ta nói gì cả."
"Chị thích thì tới đây mà lấy." Haibara lập tức nói thách. Akade cũng không nhiều lời, cô vọt tới, nhanh tới nỗi hầu như để lại một ảo ảnh chỗ cô vừa đứng. Đã có chuẩn bị trước Haibara cũng lập tức biến sang chỗ khác. Ngay khi Haibara vừa hiện ra, gió đã áp vào mặt, và tay chị cô nắm chặt cổ áo cô.
"Được rồi, em chịu thua. Viên tinh thể khiến chị trở nên biến thái không thể tin nổi, Akade."
Bàn tay đang rà soát trên người Haibara khẽ dừng lại, sau đó là giọng Akade rất khẽ.
"Chị ước là những viên tinh thể X chưa từng tồn tại."
-0-
Lấy được cái máy phiên dịch đeo vào cổ, Akade quay lại phía Tường và hỏi:
"Vậy, cậu vừa hỏi tôi điều gì?"
Là khán giả duy nhất của màn đuổi bắt vừa rồi, giữa hai nữ diễn viên xinh đẹp giống nhau như hai giọt nước, mặc dù tất cả những căm phẫn trong lòng khi chứng kiến cảnh hoang tàn của thành phố quê nhà, Tường vẫn cảm thấy nao nao. Kiềm lòng lại, hạ giọng, Tường lặp lại câu hỏi ban nãy một lần nữa.
"Chuyện gì đang xảy ra? Tôi cứu cậu khỏi tay ông chủ, Vito Bailando."
"Sao cô lại cứu tôi?"
Akade không trả lời câu hỏi này, cô hỏi ngược lại Tường:
"Cậu nghĩ năng lực của Vito là gì?"
Câu hỏi lập tức khiến Tường giật mình. Cô gái trước mặt cậu lẽ nào đã thoát khỏi sự khống chế của Vito? Nếu thế thì đây quả là một cơ hội tốt để thuyết phục cô ta.
"Năng lực của Vito? Lão ta có thể khống chế người khác...," Tường vừa nói vừa cố nhớ lại những gì đã xảy ra trên chiếc Varan, về lần thuyết trình kế hoạch tấn công Đà Nẵng của ông ta, về cái cách mà ngoại trừ gã Richard, không có thêm một người thứ ba lộ ra chút xíu kinh ngạc.
"Cô đã thoát khỏi khống chế của ông ta, cảm giác của cô thế nào? Cô có nhớ về những gì mình đã làm không?"
"Tôi nhớ rõ những gì mình đã làm." Akade khẳng định. "Việc duy nhất mà tôi ngờ vực là, như cậu đã biết rồi, tôi đã không nghĩ tấn công một thành phố là cái gì đó đáng phải cân nhắc..."
"Vậy đó, hẳn là ông ta đã can thiệp thế nào đó vào não bộ của mấy người, tôi chẳng rõ nữa, nhưng nếu cô hết u mê và cứu tôi, tức là cô muốn chặn ông ta lại phải không?" Tường nói liền một hơi, mắt nhìn Akade hi vọng. Khi cô ta gật đầu, cậu thiếu chút thì thốt lên mừng rỡ.
"Vậy cô còn chờ gì mà không tháo còng cho tôi? Tôi dám cá là quân đội Việt Nam chỉ ở đâu đó gần đây thôi. Tôi sẽ dẫn mấy người đi gặp họ. Cô có thể...,"
"Tôi nghĩ là cậu đã hiểu nhầm." Akade ngắt lời Tường. "Tôi sẽ không tự nộp mình cho quân đội nước cậu."
"Tại sao chứ? Cô sợ họ sẽ giam giữ mình sao? Tôi..."
"Cậu sẽ đảm bảo cho tôi?" Akade hỏi, vẻ mặt lạnh tanh. Biểu cảm của cô gái khiến Tường bất chợt cảm thấy nói nhiều nữa cũng chỉ vô ích.
"Vậy cô định làm gì? Ngăn cản Vito chỉ bằng sức một người?" Tường hỏi, không thể không công nhận là biểu hiện của Akade khi rượt bắt Haibara khiến cậu phải kinh ngạc.
Akade gật đầu, xác nhận ý định chỉ dựa vào sức mình để ngăn cản ông chủ.
"Ít ra cô sẽ thả tôi đi chứ?" Tường hỏi với một hi vọng mỏng manh.
"Tôi sẽ thả cậu đi, nhưng không phải là lúc này."
Tường rõ là đã mừng rỡ khi nhìn thấy Akade, dù cậu chuyển sang mặt lạnh ngay sau đó.
Thả cô em gái xuống, Akade quay lại Tường, phát hiện ra tên này đang tròn mắt đỏ mặt.
"Chị hai, em đang mặc váy đó!"
Má chạm nền đất, mông chổng lên trời, quả thật tư thế của Haibara lúc này không lấy gì làm trang nhã. Đối với việc này, Akade chỉ nói:
"Em có thể dùng sức mạnh của mình cho những việc nhỏ kiểu này, chị không cấm."
Thế là xoạt một cái, Haibara biến tới bên cạnh Tường, dựa lưng vào cậu.
"Thoải mái hơn rồi."
Tường bị cô tựa cả trọng lượng cơ thể lên người, thoáng nhăn mặt bởi cô gái xem cậu chẳng khác gì cái ghế dựa, tuy nhiên da thịt Haibara chẳng hiểu sao mềm mại mát lạnh kì lạ. Đằng hắng khẽ cho đỡ ngượng ngùng, Tường cất giọng hỏi:
"Tôi có thể biết chuyện gì đang xảy ra ở đây không?"
Không ai đáp lời. Akade nhìn Haibara, sau đó nói:
"Đưa cho chị cái thứ trên cổ em, chị chẳng hiểu cậu ta nói gì cả."
"Chị thích thì tới đây mà lấy." Haibara lập tức nói thách. Akade cũng không nhiều lời, cô vọt tới, nhanh tới nỗi hầu như để lại một ảo ảnh chỗ cô vừa đứng. Đã có chuẩn bị trước Haibara cũng lập tức biến sang chỗ khác. Ngay khi Haibara vừa hiện ra, gió đã áp vào mặt, và tay chị cô nắm chặt cổ áo cô.
"Được rồi, em chịu thua. Viên tinh thể khiến chị trở nên biến thái không thể tin nổi, Akade."
Bàn tay đang rà soát trên người Haibara khẽ dừng lại, sau đó là giọng Akade rất khẽ.
"Chị ước là những viên tinh thể X chưa từng tồn tại."
-0-
Lấy được cái máy phiên dịch đeo vào cổ, Akade quay lại phía Tường và hỏi:
"Vậy, cậu vừa hỏi tôi điều gì?"
Là khán giả duy nhất của màn đuổi bắt vừa rồi, giữa hai nữ diễn viên xinh đẹp giống nhau như hai giọt nước, mặc dù tất cả những căm phẫn trong lòng khi chứng kiến cảnh hoang tàn của thành phố quê nhà, Tường vẫn cảm thấy nao nao. Kiềm lòng lại, hạ giọng, Tường lặp lại câu hỏi ban nãy một lần nữa.
"Chuyện gì đang xảy ra? Tôi cứu cậu khỏi tay ông chủ, Vito Bailando."
"Sao cô lại cứu tôi?"
Akade không trả lời câu hỏi này, cô hỏi ngược lại Tường:
"Cậu nghĩ năng lực của Vito là gì?"
Câu hỏi lập tức khiến Tường giật mình. Cô gái trước mặt cậu lẽ nào đã thoát khỏi sự khống chế của Vito? Nếu thế thì đây quả là một cơ hội tốt để thuyết phục cô ta.
"Năng lực của Vito? Lão ta có thể khống chế người khác...," Tường vừa nói vừa cố nhớ lại những gì đã xảy ra trên chiếc Varan, về lần thuyết trình kế hoạch tấn công Đà Nẵng của ông ta, về cái cách mà ngoại trừ gã Richard, không có thêm một người thứ ba lộ ra chút xíu kinh ngạc.
"Cô đã thoát khỏi khống chế của ông ta, cảm giác của cô thế nào? Cô có nhớ về những gì mình đã làm không?"
"Tôi nhớ rõ những gì mình đã làm." Akade khẳng định. "Việc duy nhất mà tôi ngờ vực là, như cậu đã biết rồi, tôi đã không nghĩ tấn công một thành phố là cái gì đó đáng phải cân nhắc..."
"Vậy đó, hẳn là ông ta đã can thiệp thế nào đó vào não bộ của mấy người, tôi chẳng rõ nữa, nhưng nếu cô hết u mê và cứu tôi, tức là cô muốn chặn ông ta lại phải không?" Tường nói liền một hơi, mắt nhìn Akade hi vọng. Khi cô ta gật đầu, cậu thiếu chút thì thốt lên mừng rỡ.
"Vậy cô còn chờ gì mà không tháo còng cho tôi? Tôi dám cá là quân đội Việt Nam chỉ ở đâu đó gần đây thôi. Tôi sẽ dẫn mấy người đi gặp họ. Cô có thể...,"
"Tôi nghĩ là cậu đã hiểu nhầm." Akade ngắt lời Tường. "Tôi sẽ không tự nộp mình cho quân đội nước cậu."
"Tại sao chứ? Cô sợ họ sẽ giam giữ mình sao? Tôi..."
"Cậu sẽ đảm bảo cho tôi?" Akade hỏi, vẻ mặt lạnh tanh. Biểu cảm của cô gái khiến Tường bất chợt cảm thấy nói nhiều nữa cũng chỉ vô ích.
"Vậy cô định làm gì? Ngăn cản Vito chỉ bằng sức một người?" Tường hỏi, không thể không công nhận là biểu hiện của Akade khi rượt bắt Haibara khiến cậu phải kinh ngạc.
Akade gật đầu, xác nhận ý định chỉ dựa vào sức mình để ngăn cản ông chủ.
"Ít ra cô sẽ thả tôi đi chứ?" Tường hỏi với một hi vọng mỏng manh.
"Tôi sẽ thả cậu đi, nhưng không phải là lúc này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.