Chương 51
Nanhtrang3000
08/10/2014
Vito Bailando ngắm nhìn vị khách ngồi ở đối diện. Những đường nét thanh tú của khuôn mặt, chà, nếu cô gái chịu mỉm cười, đó có thể là người phụ nữ dịu dàng nhất mà lão từng gặp. Đáng tiếc, vị khách chỉ nhìn Vito chằm chằm cảnh giác, với cả một chút xíu hằn học.
Thoáng nhìn ly nước giải khát chẳng hề được đụng tới, với những viên đá đã sớm tan bởi cái nực của buổi chiều hạ, Vito thoáng mỉm cười.
"Cô quả thật là một cô gái dũng cảm. Xét trên cái việc chiếc xe cô đã dùng để đến đây chẳng thuộc về mình, và cô thậm chí cũng không thực sự lái tốt nó."
"Tôi...," thoáng đỏ mặt, Sương khẽ cúi đầu tránh cặp mắt vẫn soi mói cô từ nãy giờ. "Ông Vito, tôi muốn gặp Tường. Chỉ cần cậu ấy bình an, và ông để chúng tôi đi, tôi sẽ đưa cho ông những thứ mà tôi tin là ông đang rất muốn có."
'Những?', Vito khẽ nhíu mày. Theo lão được biết thì chìa khóa cánh cổng đen dưới hố tử thần có hình tròn, to cỡ quả chanh. Sương nói những, vậy có lẽ nào cái chìa khóa thật ra do hai nửa hình bán cầu ghép lại? Tạm gạt ý nghĩ đó qua một bên, Vito tập trung vào dị năng của mình. Trong những người đang có mặt, chỉ mỗi Vito là biết được dị năng của mình thực sự có thể làm gì, cũng như thấy được làn sóng vô hình vừa phát xạ từ cơ thể ông ta.
Sương không có phản ứng gì khi luồng sóng xuyên qua người cô, chỉ khẽ ngẩng đầu có chút nghi vấn khi Vito đột nhiên trầm lặng một lúc không ngắn.
Vito khẽ cười, vẫn còn những yêu cầu cần thiết trước khi Vito thực sự có thể nói ra một câu kiểu như, 'Tôi cần chiếc chìa khóa, cô hãy đưa nó cho tôi.' Việc này sẽ tốn thời gian, và cả trí óc nữa. Nếu Tường vẫn còn trong tay lão thì Vito đã sớm lấy cậu ra đổi thứ mình cần từ lâu rồi.
"À, Tường, anh bạn trẻ may mắn." Vito cười nói, vị khách lập tức nhăn mặt bày tỏ ý phản đối, một khởi đầu không mấy thuận lợi. "Tôi đã nghĩ người tới gặp tôi sẽ là một, ờ, một anh chàng, chứ chẳng phải một cô gái như cô. Ồ, không nên hiểu lầm, tôi không có ý coi thường cánh phụ nữ, hay lòng can đảm của họ. Nhưng chẳng phải sẽ hợp lí hơn nếu cô và cậu ta là một cặp, đằng này, chính Tường đã nói với tôi là bạn gái cậu ấy đã mất."
Nói xong, Vito lại bắt đầu dòm Sương lom lom, như chỉ chờ cô có chút bối rối xấu hổ nào là lão sẽ lập tức vồ lấy làm cớ trêu chọc. Mà quả thật, nếu tình cảm giữa Sương và Tường là thứ gì đó giống như tình trai gái, có lẽ cô khó mà giấu được.
Vẫn bình tĩnh, như thể việc một cô gái đơn thương độc mã lao vào hang ổ của một tay trùm khủng bố để cứu một chàng trai là việc bình thường như con kiến bò trên tường, Sương chỉ đáp đơn giản:
"Tôi muốn cứu cậu ấy, chỉ thế thôi."
Có chút thất vọng, Vito sửa lại tư thế ngồi, lại hỏi:
"Cô không sợ sao? Ngồi trước mặt cô là tay già chủ mưu của, ờ, của khung cảnh đẹp đẽ mà chẳng mấy khi có thể tận hưởng này." Vito nói, khoác khoác tay ra xung quanh.
"Thành phố hầu như bị hủy hoại hoàn toàn, nhưng số thương vong quả thật rất nhỏ." Sương chợt nói, liếc nhìn Vito, không bắt được biểu hiện gì khác lạ, nụ cười vẫn nở trên môi như bất kì một vị chủ nhà hiếu khách nhứt nào.
"Ồ, cô nghĩ là tôi đã, cố ý, khiến số người chết ít nhất có thể?" Vito hỏi, cặp mắt của ông ta bắt đầu khiến Sương liên tưởng đến loài Cú vọ. Kể ra thì, Vito xưa nay cũng không phải kiểu người để lộ sự hiếu kì ra ngoài, nhưng cô gái trẻ ngồi trước mặt khiến ông ta mãi phân vân không biết cô là kiểu người gì. Là ngây thơ vẫn là vô tâm? Nếu cô ta ngây thơ, thì lão lẽ ra đã phải gạt bỏ được bức tường ngờ vực giữa hai người từ lâu rồi mới phải. Nhưng nếu là vô tâm thì dường như chẳng có lí do gì để cô gái vượt qua bao trở ngại để tới tận đây cứu giúp một kẻ vốn chẳng phải bạn trai cô.
"Cô có theo đạo không?" Vito đổi chủ đề, vẫn cố ý không đề cập gì tới việc để Sương được gặp Tường.
"Không, không hẳn, sao ông hỏi vậy?"
"Tôi theo đạo phật. Và cả thuyết nhân quả nữa. Gieo nhân nào gặt quả đó. Cô biết đấy, nếu tôi giết quá nhiều người trong khi hoàn toàn có thể tránh được nó, nghiệp chướng sẽ quay lại, cản trở chính cái điều mà tôi đang thực hiện."
Sương im lặng lắng nghe, kiềm nén cơn bồn chồn muốn hối thúc Vito một lần nữa. Ở một khía cạnh nào đó, Vito có vẻ là một người thú vị, trừ việc ông ta cũng là một tay khủng bố dữ nhất trong số những tay khủng bố mà cô biết. Còn chưa có ai dám đánh bom cả một thành phố như ông ta thì phải.
"Tất cả những gì tôi đã làm, chỉ bởi một lí do mà thôi. Cô đoán xem?"
"Ừm... Bá chủ thế giới?" Sương nói, nghĩ đến thứ sức mạnh đặc biệt có thể đạt được từ những viên tinh thạch đen.
"Ha ha. Ha ha ha." Vito cười to, rồi vội vã hớp một ngụm nước. Cái kiểu cười của ông ta khiến Sương cũng phải đỏ mặt xấu hổ. Chắc hẳn điều cô vừa nói phải ngô nghê lắm.
"Ồ. Bá chủ thế giới. Ở địa vị của tôi thì tôi sẽ chẳng nghĩ việc đó có gì hay ho nữa đâu." Vito cuối cùng cũng ngừng cười.
"Vậy thì vì sao?" Sương hỏi.
"Tôi muốn cô gặp một người." Vito trả lời.
Thoáng nhìn ly nước giải khát chẳng hề được đụng tới, với những viên đá đã sớm tan bởi cái nực của buổi chiều hạ, Vito thoáng mỉm cười.
"Cô quả thật là một cô gái dũng cảm. Xét trên cái việc chiếc xe cô đã dùng để đến đây chẳng thuộc về mình, và cô thậm chí cũng không thực sự lái tốt nó."
"Tôi...," thoáng đỏ mặt, Sương khẽ cúi đầu tránh cặp mắt vẫn soi mói cô từ nãy giờ. "Ông Vito, tôi muốn gặp Tường. Chỉ cần cậu ấy bình an, và ông để chúng tôi đi, tôi sẽ đưa cho ông những thứ mà tôi tin là ông đang rất muốn có."
'Những?', Vito khẽ nhíu mày. Theo lão được biết thì chìa khóa cánh cổng đen dưới hố tử thần có hình tròn, to cỡ quả chanh. Sương nói những, vậy có lẽ nào cái chìa khóa thật ra do hai nửa hình bán cầu ghép lại? Tạm gạt ý nghĩ đó qua một bên, Vito tập trung vào dị năng của mình. Trong những người đang có mặt, chỉ mỗi Vito là biết được dị năng của mình thực sự có thể làm gì, cũng như thấy được làn sóng vô hình vừa phát xạ từ cơ thể ông ta.
Sương không có phản ứng gì khi luồng sóng xuyên qua người cô, chỉ khẽ ngẩng đầu có chút nghi vấn khi Vito đột nhiên trầm lặng một lúc không ngắn.
Vito khẽ cười, vẫn còn những yêu cầu cần thiết trước khi Vito thực sự có thể nói ra một câu kiểu như, 'Tôi cần chiếc chìa khóa, cô hãy đưa nó cho tôi.' Việc này sẽ tốn thời gian, và cả trí óc nữa. Nếu Tường vẫn còn trong tay lão thì Vito đã sớm lấy cậu ra đổi thứ mình cần từ lâu rồi.
"À, Tường, anh bạn trẻ may mắn." Vito cười nói, vị khách lập tức nhăn mặt bày tỏ ý phản đối, một khởi đầu không mấy thuận lợi. "Tôi đã nghĩ người tới gặp tôi sẽ là một, ờ, một anh chàng, chứ chẳng phải một cô gái như cô. Ồ, không nên hiểu lầm, tôi không có ý coi thường cánh phụ nữ, hay lòng can đảm của họ. Nhưng chẳng phải sẽ hợp lí hơn nếu cô và cậu ta là một cặp, đằng này, chính Tường đã nói với tôi là bạn gái cậu ấy đã mất."
Nói xong, Vito lại bắt đầu dòm Sương lom lom, như chỉ chờ cô có chút bối rối xấu hổ nào là lão sẽ lập tức vồ lấy làm cớ trêu chọc. Mà quả thật, nếu tình cảm giữa Sương và Tường là thứ gì đó giống như tình trai gái, có lẽ cô khó mà giấu được.
Vẫn bình tĩnh, như thể việc một cô gái đơn thương độc mã lao vào hang ổ của một tay trùm khủng bố để cứu một chàng trai là việc bình thường như con kiến bò trên tường, Sương chỉ đáp đơn giản:
"Tôi muốn cứu cậu ấy, chỉ thế thôi."
Có chút thất vọng, Vito sửa lại tư thế ngồi, lại hỏi:
"Cô không sợ sao? Ngồi trước mặt cô là tay già chủ mưu của, ờ, của khung cảnh đẹp đẽ mà chẳng mấy khi có thể tận hưởng này." Vito nói, khoác khoác tay ra xung quanh.
"Thành phố hầu như bị hủy hoại hoàn toàn, nhưng số thương vong quả thật rất nhỏ." Sương chợt nói, liếc nhìn Vito, không bắt được biểu hiện gì khác lạ, nụ cười vẫn nở trên môi như bất kì một vị chủ nhà hiếu khách nhứt nào.
"Ồ, cô nghĩ là tôi đã, cố ý, khiến số người chết ít nhất có thể?" Vito hỏi, cặp mắt của ông ta bắt đầu khiến Sương liên tưởng đến loài Cú vọ. Kể ra thì, Vito xưa nay cũng không phải kiểu người để lộ sự hiếu kì ra ngoài, nhưng cô gái trẻ ngồi trước mặt khiến ông ta mãi phân vân không biết cô là kiểu người gì. Là ngây thơ vẫn là vô tâm? Nếu cô ta ngây thơ, thì lão lẽ ra đã phải gạt bỏ được bức tường ngờ vực giữa hai người từ lâu rồi mới phải. Nhưng nếu là vô tâm thì dường như chẳng có lí do gì để cô gái vượt qua bao trở ngại để tới tận đây cứu giúp một kẻ vốn chẳng phải bạn trai cô.
"Cô có theo đạo không?" Vito đổi chủ đề, vẫn cố ý không đề cập gì tới việc để Sương được gặp Tường.
"Không, không hẳn, sao ông hỏi vậy?"
"Tôi theo đạo phật. Và cả thuyết nhân quả nữa. Gieo nhân nào gặt quả đó. Cô biết đấy, nếu tôi giết quá nhiều người trong khi hoàn toàn có thể tránh được nó, nghiệp chướng sẽ quay lại, cản trở chính cái điều mà tôi đang thực hiện."
Sương im lặng lắng nghe, kiềm nén cơn bồn chồn muốn hối thúc Vito một lần nữa. Ở một khía cạnh nào đó, Vito có vẻ là một người thú vị, trừ việc ông ta cũng là một tay khủng bố dữ nhất trong số những tay khủng bố mà cô biết. Còn chưa có ai dám đánh bom cả một thành phố như ông ta thì phải.
"Tất cả những gì tôi đã làm, chỉ bởi một lí do mà thôi. Cô đoán xem?"
"Ừm... Bá chủ thế giới?" Sương nói, nghĩ đến thứ sức mạnh đặc biệt có thể đạt được từ những viên tinh thạch đen.
"Ha ha. Ha ha ha." Vito cười to, rồi vội vã hớp một ngụm nước. Cái kiểu cười của ông ta khiến Sương cũng phải đỏ mặt xấu hổ. Chắc hẳn điều cô vừa nói phải ngô nghê lắm.
"Ồ. Bá chủ thế giới. Ở địa vị của tôi thì tôi sẽ chẳng nghĩ việc đó có gì hay ho nữa đâu." Vito cuối cùng cũng ngừng cười.
"Vậy thì vì sao?" Sương hỏi.
"Tôi muốn cô gặp một người." Vito trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.