Chương 75
Nanhtrang3000
23/10/2014
Quay trở lại nửa tiếng trước khi người của Vito gõ cửa phòng Richard.
Akade đã hoàn thành con búp bê của cô, và nó giờ đây chẳng những có thể đứng thẳng người, lại còn đang tạo dáng "hướng về tương lai", một tay giơ cao chĩa thẳng về phía trước. Hoặc, có lẽ Tường chỉ tưởng tượng. Con búp bê tròn mũm mĩm do 6 quả cầu thép ghép lại mà thành trông đáng yêu nhiều hơn là đáng sợ. Dầu vậy, chỉ cao không đầy 7m nhưng nặng ít nhất 15 tấn, nếu nó có thể cử động được thì cũng không thể xem thường.
Tuyết rơi không đều, lúc có lúc không. Những bông tuyết hầu như tan ngay khi chạm đến mặt đất.
Akade ngồi lặng thinh ngắm nhìn bầu trời tối dần. Cô gái ngồi như thế cũng đã được gần một giờ.
Con người bất động trong bức tranh cảnh vật lạnh lẽo có cái gì đó cô độc mà thê lương. Ngay cả Haibara cũng trở nên cực kì ngoan ngoãn. Tường không nghĩ là cô đang ngủ, dù cũng không thấy Haibara cử động hay nói năng gì cả.
Rồi, Akade bỗng đứng lên. Tường biết là đã đến lúc. Đêm đã xuống được một lúc lâu. Khi cậu hạ tầm nhìn ra xung quanh, Tường nhận ra bóng tối đã bao trùm từ lúc nào. Cảnh vật chỉ miễn cưỡng lộ những đường nét đậm màu dưới ánh trăng.
Akade tiến lại chỗ Haibara. Khi Tường nghĩ cô ấy định tặng người em ái sinh đôi một giấc ngủ say cưỡng ép (cho chắc ăn) thì, Akade cúi xuống hôn nhẹ lên trán em gái.
"Chị sẽ trở lại sớm thôi!" Akade nói nhỏ.
"Chúng ta đi!" Câu này thì to hơn, và là nói với Tường. Cậu gật đầu, vô thức thò tay vào túi quần nắm lấy khẩu súng lục ở trong túi. Thép lạnh lẽo làm mạch đập của Tường dịu đi.
Akade đến bên cạnh con búp bê mà cô đã tốn cả buổi chiều để lắp ráp, tháo cái vòng trên cổ xuống đặt lên chân nó. Cũng không nói gì thêm, cô xoay đầu bước đi. Tường lập tức theo sau.
Xác định vị trí cứ điểm trung tâm của Vito Bailando không có gì khó. Nó là điểm sáng duy nhất trong cả thành phố hoang tàn. Trong khoảng 100m phía trước vành đai ngoài cứ điểm là một vùng trống hoàn toàn. Nhưng xa hơn một chút, nhà cửa sụp đổ thành nhiều ụ và đồi đất lớn nhỏ khác nhau. Để giấu một chiếc xe tăng hay một khẩu pháo sau những ụ đó sẽ hơi khó, nhưng giấu hai người thì chẳng có vấn đề gì.
Nằm sát trên đất, bên cạnh Akade, Tường hỏi:
"Chúng ta tới đúng chỗ chứ?"
"Hẳn thế!" Akade đáp. Tường lập tức nhận ra hẳn thế cùng với chắc thế hay cái gì thế đi nữa thì cũng chỉ chính xác đến 90% là cùng. Cậu ngọ nguậy một cách bất an, Akade liền nói thêm:
"Richard đã bảo chúng ta chỉ cần đi thẳng tới cứ điểm, việc còn lại hắn sẽ lo liệu."
Tường ậm ừ, nỗi bất an không giảm mà tăng lên gấp đôi. Cậu không cho rằng tin tưởng một kẻ như Richard là hay ho, nếu Haibara ở đây cô nàng thế nào cũng sẽ đồng ý với Tường ở điểm này.
Từ chỗ ẩn nấp nhìn về phía rìa cứ điểm, khoảng cách 100m trong đêm tối khiến những gì Tường nhìn được chỉ là những cái bóng mờ nhạt, bất chấp ánh sáng tỏa ra của khu cứ điểm. Tường biết là thị lực của Akade thì tốt hơn mình nhiều lần, nhưng cậu vẫn không chắc liệu cô có nhìn rõ những thứ ở xa xa kia không.
"Sao cậu cứ nhìn tôi?" Akade chợt hỏi làm Tường giật thót mình.
"Hả, không có gì, tôi chỉ tự hỏi cô có quan sát được gì không thôi."
"Cho cậu!"
"Cái này?"
"Ống nhòm đêm. Tôi tính dùng nó, nhưng xem ra không cần thiết."
Ánh mắt Akade dường như sáng lên trong đêm, hoặc là Tường nhìn nhầm cô thành một con mèo. Cậu nhận cái ống nhòm, một thứ công cụ tinh tế đáng ngạc nhiên khi chỉ là một cái ống nhòm. Nó khá nhỏ, nằm gọn trong lòng bàn tay Tường.
Đặt ống nhòm lên mắt, lại nhìn về hướng khu cứ điểm, Tường thấy là đã có thêm vài bóng người lảng vảng nơi đó.
Vito không phải kẻ mà Tường có thể dễ dàng quên đi chỉ sau một ngày không gặp. Cái dáng đi bệ vệ mà duyên dáng của lão cộng với dáng người hơi đậm không lẫn vào đâu được. Bên cạnh Vito, tay cận vệ thân tín người dong dỏng cao của ông ta tháp tùng không rời. Ngoài ra, còn có bốn gã áo đen đi ở sau cùng.
"Bọn họ đúng giờ nhỉ!" Tường thì thầm rất khẽ. "Chúng ta làm gì đây? Xem ra chẳng có cái bẫy nào hay kẻ nào sắp đánh úp chỗ này cả."
"Chúng ta đợi!" Akade nói.
"Đợi ai nữa?"
"Con rôbôt của Richard!"
Và mặc dù chính miệng bảo phải đợi, nhưng khi Tường bỏ xuống ống nhòm quay sang Akade tính thảo luận về cái điều có vẻ kì quặc mà nhóm người Vito đang làm, cô gái đã biến mất chẳng thấy đâu.
Akade đã hoàn thành con búp bê của cô, và nó giờ đây chẳng những có thể đứng thẳng người, lại còn đang tạo dáng "hướng về tương lai", một tay giơ cao chĩa thẳng về phía trước. Hoặc, có lẽ Tường chỉ tưởng tượng. Con búp bê tròn mũm mĩm do 6 quả cầu thép ghép lại mà thành trông đáng yêu nhiều hơn là đáng sợ. Dầu vậy, chỉ cao không đầy 7m nhưng nặng ít nhất 15 tấn, nếu nó có thể cử động được thì cũng không thể xem thường.
Tuyết rơi không đều, lúc có lúc không. Những bông tuyết hầu như tan ngay khi chạm đến mặt đất.
Akade ngồi lặng thinh ngắm nhìn bầu trời tối dần. Cô gái ngồi như thế cũng đã được gần một giờ.
Con người bất động trong bức tranh cảnh vật lạnh lẽo có cái gì đó cô độc mà thê lương. Ngay cả Haibara cũng trở nên cực kì ngoan ngoãn. Tường không nghĩ là cô đang ngủ, dù cũng không thấy Haibara cử động hay nói năng gì cả.
Rồi, Akade bỗng đứng lên. Tường biết là đã đến lúc. Đêm đã xuống được một lúc lâu. Khi cậu hạ tầm nhìn ra xung quanh, Tường nhận ra bóng tối đã bao trùm từ lúc nào. Cảnh vật chỉ miễn cưỡng lộ những đường nét đậm màu dưới ánh trăng.
Akade tiến lại chỗ Haibara. Khi Tường nghĩ cô ấy định tặng người em ái sinh đôi một giấc ngủ say cưỡng ép (cho chắc ăn) thì, Akade cúi xuống hôn nhẹ lên trán em gái.
"Chị sẽ trở lại sớm thôi!" Akade nói nhỏ.
"Chúng ta đi!" Câu này thì to hơn, và là nói với Tường. Cậu gật đầu, vô thức thò tay vào túi quần nắm lấy khẩu súng lục ở trong túi. Thép lạnh lẽo làm mạch đập của Tường dịu đi.
Akade đến bên cạnh con búp bê mà cô đã tốn cả buổi chiều để lắp ráp, tháo cái vòng trên cổ xuống đặt lên chân nó. Cũng không nói gì thêm, cô xoay đầu bước đi. Tường lập tức theo sau.
Xác định vị trí cứ điểm trung tâm của Vito Bailando không có gì khó. Nó là điểm sáng duy nhất trong cả thành phố hoang tàn. Trong khoảng 100m phía trước vành đai ngoài cứ điểm là một vùng trống hoàn toàn. Nhưng xa hơn một chút, nhà cửa sụp đổ thành nhiều ụ và đồi đất lớn nhỏ khác nhau. Để giấu một chiếc xe tăng hay một khẩu pháo sau những ụ đó sẽ hơi khó, nhưng giấu hai người thì chẳng có vấn đề gì.
Nằm sát trên đất, bên cạnh Akade, Tường hỏi:
"Chúng ta tới đúng chỗ chứ?"
"Hẳn thế!" Akade đáp. Tường lập tức nhận ra hẳn thế cùng với chắc thế hay cái gì thế đi nữa thì cũng chỉ chính xác đến 90% là cùng. Cậu ngọ nguậy một cách bất an, Akade liền nói thêm:
"Richard đã bảo chúng ta chỉ cần đi thẳng tới cứ điểm, việc còn lại hắn sẽ lo liệu."
Tường ậm ừ, nỗi bất an không giảm mà tăng lên gấp đôi. Cậu không cho rằng tin tưởng một kẻ như Richard là hay ho, nếu Haibara ở đây cô nàng thế nào cũng sẽ đồng ý với Tường ở điểm này.
Từ chỗ ẩn nấp nhìn về phía rìa cứ điểm, khoảng cách 100m trong đêm tối khiến những gì Tường nhìn được chỉ là những cái bóng mờ nhạt, bất chấp ánh sáng tỏa ra của khu cứ điểm. Tường biết là thị lực của Akade thì tốt hơn mình nhiều lần, nhưng cậu vẫn không chắc liệu cô có nhìn rõ những thứ ở xa xa kia không.
"Sao cậu cứ nhìn tôi?" Akade chợt hỏi làm Tường giật thót mình.
"Hả, không có gì, tôi chỉ tự hỏi cô có quan sát được gì không thôi."
"Cho cậu!"
"Cái này?"
"Ống nhòm đêm. Tôi tính dùng nó, nhưng xem ra không cần thiết."
Ánh mắt Akade dường như sáng lên trong đêm, hoặc là Tường nhìn nhầm cô thành một con mèo. Cậu nhận cái ống nhòm, một thứ công cụ tinh tế đáng ngạc nhiên khi chỉ là một cái ống nhòm. Nó khá nhỏ, nằm gọn trong lòng bàn tay Tường.
Đặt ống nhòm lên mắt, lại nhìn về hướng khu cứ điểm, Tường thấy là đã có thêm vài bóng người lảng vảng nơi đó.
Vito không phải kẻ mà Tường có thể dễ dàng quên đi chỉ sau một ngày không gặp. Cái dáng đi bệ vệ mà duyên dáng của lão cộng với dáng người hơi đậm không lẫn vào đâu được. Bên cạnh Vito, tay cận vệ thân tín người dong dỏng cao của ông ta tháp tùng không rời. Ngoài ra, còn có bốn gã áo đen đi ở sau cùng.
"Bọn họ đúng giờ nhỉ!" Tường thì thầm rất khẽ. "Chúng ta làm gì đây? Xem ra chẳng có cái bẫy nào hay kẻ nào sắp đánh úp chỗ này cả."
"Chúng ta đợi!" Akade nói.
"Đợi ai nữa?"
"Con rôbôt của Richard!"
Và mặc dù chính miệng bảo phải đợi, nhưng khi Tường bỏ xuống ống nhòm quay sang Akade tính thảo luận về cái điều có vẻ kì quặc mà nhóm người Vito đang làm, cô gái đã biến mất chẳng thấy đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.