Cánh Cổng

Chương 93

Nanhtrang3000

28/10/2014

"Đây!" Richard cởi cái máy phiên dịch và đeo lên cổ Riko. Ngay khi lớp vỏ kim loại màu đen chạm vào cổ cô bé, tiếng lắc rắc rất khẽ vang lên. Richard vội vã kiểm tra, nếu cái vòng bị hỏng bởi thân nhiệt của Riko thì quả là rất vớ vẩn. Gã ấn vài chỗ, những đèn hiệu ẩn sau lớp vỏ mỏng nhá lên đỏ và xanh nhạt. Cái máy xem ra vẫn ổn.

"Tốt rồi!" Richard nói, đẩy nhẹ phía sau lưng Riko, và cô bé thận trọng bước từng bước một tiến lại chỗ Tường và Sương.

"Cậu đang mưu mô gì vậy?" Hart, kẻ vẫn chú ý mọi động tĩnh của Richard cuối cùng cũng không nén được phải hỏi một cậu.

"Tôi chẳng có mưu mô gì cả." Richard nói, ánh nhìn xa xăm. Giữa gã và Vito Bailando thời trẻ thật ra có khá nhiều điểm giống nhau, Hart nghĩ, trừ vẻ ngoài.

Tường vẫn đang nhìn Sương chòng chọc chẳng khác gì tay thanh tra cảnh sát đang nhìn phạm nhân cần tra hỏi. Bản thân cậu dĩ nhiên không nhận thấy ánh nhìn thiếu tế nhị của mình, bởi vì trong đầu còn đang bận suy nghĩ đến những chuyện khác. Về cơ bản, cậu không đời nào cho phép Sương tới gần Riko. Lại nói, dựa vào cái gì để không cho phép thì chính Tường chưa từng nghĩ tới. Dầu sao, "kẻ yếu" là Sương còn không tự lên tiếng đòi quyền lợi cơ mà. Chỉ có Akade đứng cạnh là hơi tò mò về mối quan hệ giữa hai người.

Sương muốn nói gì đấy nhưng dường như cô không thể tìm thấy từ ngữ thích hợp, bộ dạng có hơi luống ca luống cuống. Như thế thì càng đáng nghi hơn trong mắt Tường. Cả hai có thể sẽ đứng đấy mà nhìn nhau thêm một lúc lâu nếu không phải khi Riko bước đến phía sau Sương, những nếp trên chiếc váy giáp của cô bé va vào nhau leng keng đánh động họ.

"Chị Sương?" Giọng trẻ con của Riko qua cái máy phiên dịch cũng biến thành thứ âm thanh rè rè nhạt nhẽo. Sương giật mình quay phắt lại, nhận ra Riko.

"Riko..."

Tường mất vài giây để thấu hiểu chuyện đang xảy ra. Có phải là trong lúc Tường đang chất vấn Sương về lí do cô ấy muốn gặp Riko, thì Riko và Sương đã gặp nhau, bởi vì Tường quên mất sự hiện diện của cô bé? 'Khỉ thật!', vừa rủa thầm, Tường vừa cân nhắc việc có thể nhảy vào giữa và tách hai người họ ra một cách bạo lực.

"Chị Sương, chị có thể chữa khỏi bệnh cho em có phải không?" Riko hỏi, chẳng hề để ý đến kẻ đang sửng cồ lên như con mèo là Tường. Trên khuôn mặt ngây thơ bầu bĩnh của Riko, đôi mắt màu phỉ thúy ánh lên đầy hi vọng.

Sương bối rối thực sự, còn Tường thì nghĩ rằng đã ngửi thấy điều gì đó không ổn.

"Không! Chẳng ai ở đây chữa được bệnh gì cho bé cả, anh xin lỗi!" Tường chen vào, thô lỗ đến không ngờ.

Nào, tất cả những gì Tường biết là mớ hình ảnh kém chất lượng tệ hại mà con rết của Richard đã chuyển đến khi Vito trao cho Sương một viên tinh thể X. Cậu không biết gì về Riko, năng lực của Sương, hay mọi thứ. Tường cũng không biết tham vọng thực sự của Vito. Nghĩ cho kĩ thì Tường chẳng biết cái khỉ gì cả. Trừ việc Sương đã vì cậu mà gặp nguy hiểm, và cô ấy xem ra lại đang bị kẻ đã chết là Vito ảnh hưởng. Ông ta đã nói, "phải cứu con gái tôi!". Tốt, một kẻ như Vito, lạnh lùng, tàn nhẫn, điên cuồng, sẽ không thể thực sự làm mọi thứ chỉ vì con gái mình đấy chứ. Mà cô bé xem ra có vấn đề gì đâu. Suy nghĩ như vậy, Tường đã trả lời câu hỏi của Riko bằng một sự cự tuyệt phũ phàng.



Mắt Riko long lanh, nhưng cô bé nhanh chóng chấp nhận câu trả lời của Tường bằng thái độ kiên cường nhất có thể biểu lộ.

"Như vậy ạ." Riko thì thào và cố nở một nụ cười.

Tường hối hận tức khắc, rồi lại chột dạ. Cậu nhìn Sương, không ngoài dự đoán của Tường, Sương bỗng nói: "Chị có thể chữa cho em!"

Tường những muốn phản bác lại câu nói của Sương, nhưng Riko đã từ buồn bã chuyển sang hưng phấn, và cái vẻ nhẫy cẫng lên vì vui sướng của cô bé khiến Tường chùn lòng. Đâu phải ai cũng có thể tàn nhẫn nghiền nát niềm vui thuần khiết đang tràn đầy trong mắt một cô bé được.

Riko ôm chầm lấy Sương, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má cô bé. Chúng đóng băng ngay trước khi rơi xuống.

"Tuyệt quá, vậy là em có thể không phải ở mãi trong nhà nữa rồi!"

Khẽ vuốt ve mái tóc bạc của Riko, Sương dịu dàng hỏi:

"Em chưa từng ra khỏi nhà à?"

"Papa đã hứa sẽ dẫn em đi sở thú khi em khỏi bệnh."

"Vậy ư..." Sương nói khẽ, rồi nhìn Tường. Trong mắt cô ấy là một thứ tình cảm mà Tường không hiểu thấu.

"Bạn... Sương định làm gì?" Tường ngẩn ra vài giây, rồi cậu giật mình lao tới.

"Xin lỗi..." Giọng Sương nhỏ tới mức hình như chỉ có môi cô khẽ mấp máy. Cơ thể cô gái bỗng dưng sáng rực lên. Ánh sáng đột ngột chan hòa, bao phủ lấy Riko và Sương ở bên trong. Khi Tường bỏ cánh tay che mắt cho khỏi chói xuống, Sương chẳng biết đã biến đi đâu.

Riko đứng lặng người ngơ ngác. Trước mặt cô bé, một mặt dây chuyền bạc hình đôi cánh lơ lửng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cánh Cổng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook