Chương 16: Kỷ Phấn Trắng (5)
Tĩnh Thủy Biên (Mộc Canh Mộc Canh)
18/06/2023
Thiết bị trợ lực dạng tấn công rất có lợi cho việc thực chiến. Mặc dù nó không ảo đến mức có thể khiến người mặc trở thành bậc thầy đánh đấm,
nhưng các hành động cơ bản thì người mặc vẫn dễ dàng thực hiện được.
Mạc Khanh kéo Kunta từ dưới đống thân cây vỡ vụn lên, Ron thì vẫn đang đắm chìm trong một loạt các thao tác thần kỳ vừa nãy của Diệp Lâm, mắt anh ta vẫn đang trợn tròn kinh ngạc.
Diệp Lâm đang cõng Sanche, nhờ có thiết bị trợ lực nên cậu không thấy mệt.
Ron nhìn cậu mấy lần, mù mờ hỏi: “Đây cũng là ký ức cơ bắp hả?”
Diệp Lâm chớp mắt, không biết nên giải thích thế nào. Kunta đã tỉnh rồi, hắn có vẻ vẫn hơi choáng vì cú va chạm. Trước tiên hắn ngập ngừng liếc nhìn con khủng long bạo chúa đã hẹo trên mặt đất, sau đó nhìn tất cả những người trước mặt một lượt, cuối cùng nhìn chằm chằm Diệp Lâm.
Diệp Lâm im thin thít.
Thú thực cậu thấy Kunta như người đẹp não ngắn vậy, mặc dù tính tình hắn hơi xấu, hay xị mặt ra, nhưng cũng không hẳn là ác độc.
“Chúng ta còn bao nhiêu tên lửa hành trình?” Cuối cùng Kunta hỏi.
Diệp Lâm đếm: “Sáu.”
Kunta lại nhìn cậu. Diệp Lâm xốc Sanche lên, suy nghĩ rồi nói: “Chúng ta tuyệt đối không được tách nhau ra, nếu muốn tìm tiên phong thì tốt nhất là cùng nhau tìm.”
Lần này không ai dám phản đối cậu.
Kunta sửa soạn lại bản thân, lòng kiêu hãnh của Bạch Hạc khiến hắn vẫn khăng khăng đòi đi đầu. Diệp Lâm không thèm tranh vị trí với người đẹp não ngắn làm gì. Ron thì xung phong cõng Sanche giúp Diệp Lâm.
“Nếu gặp phải khủng long nữa thì cậu phụ trách công kích nhé.” Ron chân thành nói: “Hậu cần hãy giao cho tôi.”
Diệp Lâm cũng không khách khí với anh ta, cậu lôi một khẩu FN SCAR* (súng trường tấn công) từ trong balo trợ lực ra, theo sát phía sau Kunta.
Mạc Khanh chịu trách nhiệm chính trong việc ghi lại các mẫu sinh vật trên đường đi, thậm chí lúc nãy khi kiểm tra thi thể con khủng long bạo chúa cô còn nhổ một chiếc răng của nó.
“38 tuổi, vẫn chưa đến tuổi trưởng thành.” Họ cắm trại trên đỉnh một vách núi khá cao, xung quanh được che chở bằng những lùm dương xỉ và cây bụi tươi tốt. Kunta cố gắng phân tích dữ liệu do Mạc Khanh thu thập, “Con khủng long bạo chúa lớn nhất mà con người phát hiện chỉ dài 13 mét và nặng hơn 8,8 tấn, con mà cậu vừa giết dài gần 18 mét.”
Diệp Lâm xúc động nói: “Nếu nó to hơn nữa thì một quả tên lửa hành trình vẫn chưa đủ để giết nó mất.”
Kunta cau mày, có vẻ Diệp Lâm đang hiểu sai ý hắn: “Ý tôi là, cậu vừa giết con khủng long bự nhất cái vũ trụ này, cậu không thấy mình cần phải giải thích thêm à?”
Diệp Lâm ngẩn ra, cậu không nói nên lời: “Anh để tôi yên một lúc được không?”
Kunta hoài nghi nhìn cậu, cuối cùng hắn không hỏi thêm câu nào nữa.
Diệp Lâm không muốn nghỉ chân ở một nơi quá lâu. Lúc họ đến đây thì là rạng sáng theo giờ Trái Đất, thậm chí họ còn nhìn thấy cả sao mai. Tuy nhiên trong không gian khác như thế này thì chưa chắc sao Mai mà họ thấy đã là sao Mai thật.
Đã hơn ba giờ chiều, bọn họ vẫn chưa kịp ăn, vì ẩn nấp nên họ càng không thể nhóm lửa. Và bởi bọn họ mang quá nhiều vũ khí, nên ngay cả bánh quy ăn liền bọn họ cũng chẳng có mấy. Lúc Sanche tỉnh lại thì gương mặt cậu ta đầy vẻ khó tin, cậu run rẩy hỏi: “Em còn sống hở?”
Ron bẻ cho cậu ta nửa cái bánh quy: “Diệp Lâm cứu cậu đấy.”
Cậu nhóc lập tức nhìn sang ân nhân cứu mạng.
Diệp Lâm cười: “Không có gì đâu.” Cậu dừng một chút rồi nói: “Cậu mất một mạng rồi.”
Sanche nhìn vòng tay của mình, quả nhiên, một chiếc đèn xanh đã tắt ngóm.
Diệp Lâm hiểu, Ron cũng hiểu sau khi suy nghĩ một hồi. Nếu không có cơ chế bảo vệ của Homer thì con khủng long bạo chúa lúc nãy đã làm gãy hết xương sườn của Sanche rồi.
Tận mắt thấy một sinh mạng ra đi quả là một cảm giác dựng tóc gáy. Không phải bọn họ chưa chuẩn bị tâm lý mất mạng, cũng không phải bọn họ coi mình là một biệt đội siêu anh hùng đi giải cứu thế giới. Có lẽ trong lòng bọn họ luôn có trách nhiệm cùng một phần nghĩa vụ, nhưng hơn hết bọn họ vẫn ưu tiên sống sót hơn cả.
Hơn nữa thời gian đang trôi từng giờ từng phút, Diệp Lâm không muốn bị mắc kẹt mười năm ở cái nơi không dành cho con người này.
Mấy người vội vàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tiếp tục thám hiểm. Mục tiêu của Diệp Lâm rất rõ ràng, muốn tìm được tọa độ nhất định phải đi đến trục trung tâm của hành tinh. Theo vật lý học, tất cả các thiên thể đều có bốn hệ tọa độ: chân trời, góc giờ, xích đạo và hoàng đạo*. Tọa độ của điểm kỳ dị có thể được hiểu là một điểm vừa tồn tại vừa không tồn tại. Nó có thể nằm trong lỗ sâu nào đó của không gian này hoặc nằm trên một trục tọa độ trung tâm nào đó của hành tinh này.
Nói một cách khái quát hơn, nó là cội nguồn sinh thành của vũ trụ.
Tất nhiên nếu muốn đến gần trục trung tâm thì không thể đi bộ được, trong vật phẩm cá nhân của Mạc Khanh có một chiếc xe địa hình có chế độ tàng hình. Sanche nhớ đến kỹ năng lái tàu vũ trụ của cô, không hiểu sao lại rất có lòng tin đối với kỹ năng lái xe của Mạc Khanh.
“Thật ra địa hình và môi trường ở đây không thích hợp lắm.” Mạc Khanh tỏ vẻ nghiêm trọng: “Đường không dễ đi, đã thế xe còn to, dễ bị phát hiện.”
Ở kỷ Phấn trắng thực vật che khuất cả bầu trời, dù có đi bộ đi chăng nữa thì cũng bị lùm cây che khuất tầm nhìn, huống chi là lái xe. Tầm nhìn phía trước bị màu xanh lục bao phủ, Mạc Khanh không dám lái xe quá nhanh, cô sợ đột nhiên có một con khủng long nhào tới lật tung bọn họ.
Và đó vẫn chưa phải là tất cả các dạng địa hình mà họ trải nghiệm. Đợi họ phía trước đang là một cánh đồng cỏ. Vài con khủng long ăn cỏ Saichania và Megaspondylus đang gặm cỏ ở rìa cánh đồng. Mạc Khanh lái xe qua ngay trước mặt chúng, nghe thấy tiếng động lớn mấy con khủng long cũng chỉ nghển cổ lên chứ không hứng thú lắm.
Kunta mở nóc xe, cầm ống nhòm rướn người ra ngoài quan sát. Diệp Lâm cũng thò đầu ra khỏi cửa kính xe, chợt thấy loài Pteranodon* đang bay lượn trên không trung.
(*) Minh họa Pteranodon, hay còn gọi là thằn lằn bay
“Các chú nghe thấy gì không?” Kunta trèo xuống khỏi nóc xe, lo lắng ngước nhìn đàn thằn lằn bay ngày càng nhiều phía trên.
Diệp Lâm thản nhiên nói: “Sắp chạng vạng rồi, bọn nó đi săn.”
Sanche lo lắng hỏi: “Có khủng long bạo chúa không?”
Kunta lắc đầu: “Lúc này khủng long bạo chúa không phải thứ đáng sợ nhất, Velociraptor* mới là thứ đáng sợ, giết nó khó hơn giết khủng long bạo chúa nhiều.”
(*) Minh họa Velociraptor, kẻ săn mồi vô địch trong thời tiền sử
Ron liên tục nhìn về phía sau xe rồi lẩm bẩm: “Hình như cuộc đi săn bắt đầu rồi.”
Mạc Khanh không nói lời nào, cô vội bẻ lái, sang số cao nhất và bắt đầu tăng tốc. Kunta kéo nóc xe lên. Vài con thằn lằn bay sà xuống gào thét, gõ thật lực mỏ vào thành xe. Diệp Lâm vồ lấy ống nhòm của Kunta. Cậu gần như nghiêng nửa người ra ngoài cửa sổ xe, nhìn chằm chằm về phía chân trời xa xăm.
Từng tầng bụi rậm cuồn cuộn dâng lên như thủy triều, tiếng chim rít sắc nhọn ào ào hết đợt này đến đợt khác. Hàng chục con Velociraptor hung hãn lao ra từ bụi rậm, tốc độ của chúng cực nhanh, tư thế chạy hơi đổ về phía trước. Chúng vung cái đầu cực lớn sang trái, cùng lúc đó cái đuôi cũng quật sang phải với một độ cong tựa như cơn lốc.
Tốc độ của xe địa hình đã đạt tới cực hạn, Sanche sắc mặt trắng bệch đang xóc nảy tung đít ở hàng ghế sau. Diệp Lâm chỉ cảm thấy cả chiếc xe như đang lao về bên trái, bởi vì bên phải của xe đang bị một con Velociraptor húc thật lực.
“Nhiều quá! Xe không chịu được mất!” Mạc Khanh hét lên, “Chúng mà tới thêm là xe lật đấy!”
Cô vừa dứt câu thì trên nóc xe đã phát ra một tiếng vang cực lớn, một con Velociraptor đã nhảy lên nóc rồi.
Sanche hét toáng lên, Ron ấn đầu cậu xuống tránh cho bị con Velociraptor phía trên đâm thủng đầu.
Bị một bầy sói bao vây, Diệp Lâm đột nhiên phá tan cửa kính bên phải xe, hạ gục một con Velociraptor đang tiến về phía mình. Kunta cũng giơ khẩu súng trường lên, dí vào nóc xe bắn hơn chục phát. Sau mấy giây, cuối cùng con Velociraptor trên nóc xe cũng im bặt. Sanche rùng mình khi thấy dòng máu đỏ sẫm chảy xuống dọc cửa kính xe.
“Tới gần con thủ lĩnh đi!” Diệp Lâm đột nhiên ra lệnh, “Nhanh lên!”
Không nói một lời, Mặc Thanh quay ngoắt đầu xe lại, một con Velociraptor đang lao tới bị cô hạ gục không thương tiếc.
Sanche: “Ọe!”
Ron: “... “
Diệp Lâm không kiểm soát nổi sự hỗn loạn phía sau xe, cậu nhìn chằm chằm con Velociraptor đang chạy phía trước. Nó to gấp đôi những con Velociraptor khác, ngay lúc chiếc đuôi khổng lồ của nó quét tới, Diệp Lâm không hề do dự ôm chặt lấy cái đuôi.
“Diệp Lâm!!!!” Kunta rống lên, vừa định giơ súng bắn thì một cái đầu Velociraptor dài gần nửa mét đột nhiên lao tới từ ghế phụ. Ron vội vàng ôm Sanche lùi lại. Mạc Khanh chửi thề một câu, giơ chân đạp nó ra khỏi xe.
Diệp Lâm đang ôm đuôi con thủ lĩnh bị nó kéo lê gần trăm mét. Con khủng long rõ ràng bị cậu chọc giận, nó rít lên một tiếng, hất cái đuôi lên. Diệp Lâm nhân cơ hội thả tay, trong lúc bay giữa không trung thì cậu vô thức điều chỉnh lại tư thế của mình. Cậu lao người về phía trước để cưỡi trên lưng con khủng long.
Mạc Khanh vẫn đang hì hục đá vào đầu con khủng long lọt vào trong xe. Sanche thì bị dọa đến phát điên rồi, cậu đứng dậy vừa la hét vừa liên tục đấm đá. Con khủng long thì điên cuồng cắn xé, nước bọt tanh hôi văng tung tóe khắp nơi.
Diệp Lâm cố hết sức để giữ thăng bằng. Cậu giơ tay trái nắm lấy chiếc vòng lông vũ quanh cổ con Velociraptor, dùng tay phải rút con dao mạ crôm từ trong ba lô trợ lực ra, không chút do dự đâm vào mắt nó.
Velociraptor phía dưới gầm lên đau đớn. Nó lắc lắc cổ hòng ném cậu đi. Diệp Lâm mặt không đổi sắc, động tác của cậu vừa nhanh chuẩn xác vừa tàn nhẫn. Cậu bỏ tay cầm chuôi dao ra, dùng cả hai tay phang thật lực vào cán dao để nó cắm sâu xuống!
“Gene huýt sáo!” Kunta tựa người vào thành xe. Cuối cùng Mạc Khanh và Sanche cũng đá được đầu con Velociraptor ra khỏi ghế phụ. Ron vội vàng leo qua đóng cửa phụ lại. Đàn Velociraptor đang di chuyển chậm lại một cách rõ rệt.
“Chỉ cần điều khiển được con Velociraptor thủ lĩnh, thì sẽ điểu khiển được tất cả các con Velociraptor khác trong đàn.” Kunta ra hiệu cho Mạc Khanh đuổi theo Diệp Lâm, “Đây là gien huýt sáo độc nhất của Velociraptor.”
Ron ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng chỉ hỏi: “Vậy tại sao cậu ấy lại thuần phục được một con Velociraptor?”
Không ai trả lời được câu hỏi của Ron.
Diệp Lâm vẫn đang vật lộn với con Velociraptor bên dưới, “vòng cổ lông vũ” có tác dụng như dây cương vậy. Cậu kéo mạnh, cố gắng làm cho con Velociraptor chạy theo hướng mà cậu muốn. Đồng loại xung quanh không có một con nào dám tiến lên. Diệp Lâm kéo lông của nó, ra hiệu cho con khủng long thủ lĩnh dừng lại.
Xe địa hình của Mạc Khanh thủng lỗ chỗ, lắc lư đỗ lại bên cạnh con Velociraptor đầu đàn. Bốn người trong xe đồng loạt nhìn Diệp Lâm bên ngoài xe, mặt hết xanh lại đỏ lại tím lại vàng, không ai cất lên lời.
Ngay cả khi bị kiểm soát, con velociraptor thủ lĩnh vẫn rất hung dữ. Nó lại bắt đầu thở phì phò, grừ grừ như đà điểu kêu.
Diệp Lâm lắc con dao trong tay, cuối cùng con Velociraptor thủ lĩnh cũng chịu khuất phục, phát ra tiếng hừ hừ hừ hừ bi ai.
_____
(*) Bốn hệ tọa độ chân trời, góc giờ, xích đạo và hoàng đạo và hệ tọa độ thiên văn, các bạn thích thì tìm hiểu thêm nhé. Tôi đọc không hiểu nên cũng không biết chú thích thế nào.
Ờm, như tôi tìm hiểu thì có vẻ kích thước con Velociraptor không to như trong truyện mô tả đâu, có lẽ là tác giả lấy kích thước theo phim Công viên kỷ Jura á. Tôi để hình so sánh kích thước ở đây, các bạn nhìn con màu cam (con thủ lĩnh) với con màu xanh lá cây nhé, mặc dù thực tế nó là con màu xanh dương.
Mạc Khanh kéo Kunta từ dưới đống thân cây vỡ vụn lên, Ron thì vẫn đang đắm chìm trong một loạt các thao tác thần kỳ vừa nãy của Diệp Lâm, mắt anh ta vẫn đang trợn tròn kinh ngạc.
Diệp Lâm đang cõng Sanche, nhờ có thiết bị trợ lực nên cậu không thấy mệt.
Ron nhìn cậu mấy lần, mù mờ hỏi: “Đây cũng là ký ức cơ bắp hả?”
Diệp Lâm chớp mắt, không biết nên giải thích thế nào. Kunta đã tỉnh rồi, hắn có vẻ vẫn hơi choáng vì cú va chạm. Trước tiên hắn ngập ngừng liếc nhìn con khủng long bạo chúa đã hẹo trên mặt đất, sau đó nhìn tất cả những người trước mặt một lượt, cuối cùng nhìn chằm chằm Diệp Lâm.
Diệp Lâm im thin thít.
Thú thực cậu thấy Kunta như người đẹp não ngắn vậy, mặc dù tính tình hắn hơi xấu, hay xị mặt ra, nhưng cũng không hẳn là ác độc.
“Chúng ta còn bao nhiêu tên lửa hành trình?” Cuối cùng Kunta hỏi.
Diệp Lâm đếm: “Sáu.”
Kunta lại nhìn cậu. Diệp Lâm xốc Sanche lên, suy nghĩ rồi nói: “Chúng ta tuyệt đối không được tách nhau ra, nếu muốn tìm tiên phong thì tốt nhất là cùng nhau tìm.”
Lần này không ai dám phản đối cậu.
Kunta sửa soạn lại bản thân, lòng kiêu hãnh của Bạch Hạc khiến hắn vẫn khăng khăng đòi đi đầu. Diệp Lâm không thèm tranh vị trí với người đẹp não ngắn làm gì. Ron thì xung phong cõng Sanche giúp Diệp Lâm.
“Nếu gặp phải khủng long nữa thì cậu phụ trách công kích nhé.” Ron chân thành nói: “Hậu cần hãy giao cho tôi.”
Diệp Lâm cũng không khách khí với anh ta, cậu lôi một khẩu FN SCAR* (súng trường tấn công) từ trong balo trợ lực ra, theo sát phía sau Kunta.
Mạc Khanh chịu trách nhiệm chính trong việc ghi lại các mẫu sinh vật trên đường đi, thậm chí lúc nãy khi kiểm tra thi thể con khủng long bạo chúa cô còn nhổ một chiếc răng của nó.
“38 tuổi, vẫn chưa đến tuổi trưởng thành.” Họ cắm trại trên đỉnh một vách núi khá cao, xung quanh được che chở bằng những lùm dương xỉ và cây bụi tươi tốt. Kunta cố gắng phân tích dữ liệu do Mạc Khanh thu thập, “Con khủng long bạo chúa lớn nhất mà con người phát hiện chỉ dài 13 mét và nặng hơn 8,8 tấn, con mà cậu vừa giết dài gần 18 mét.”
Diệp Lâm xúc động nói: “Nếu nó to hơn nữa thì một quả tên lửa hành trình vẫn chưa đủ để giết nó mất.”
Kunta cau mày, có vẻ Diệp Lâm đang hiểu sai ý hắn: “Ý tôi là, cậu vừa giết con khủng long bự nhất cái vũ trụ này, cậu không thấy mình cần phải giải thích thêm à?”
Diệp Lâm ngẩn ra, cậu không nói nên lời: “Anh để tôi yên một lúc được không?”
Kunta hoài nghi nhìn cậu, cuối cùng hắn không hỏi thêm câu nào nữa.
Diệp Lâm không muốn nghỉ chân ở một nơi quá lâu. Lúc họ đến đây thì là rạng sáng theo giờ Trái Đất, thậm chí họ còn nhìn thấy cả sao mai. Tuy nhiên trong không gian khác như thế này thì chưa chắc sao Mai mà họ thấy đã là sao Mai thật.
Đã hơn ba giờ chiều, bọn họ vẫn chưa kịp ăn, vì ẩn nấp nên họ càng không thể nhóm lửa. Và bởi bọn họ mang quá nhiều vũ khí, nên ngay cả bánh quy ăn liền bọn họ cũng chẳng có mấy. Lúc Sanche tỉnh lại thì gương mặt cậu ta đầy vẻ khó tin, cậu run rẩy hỏi: “Em còn sống hở?”
Ron bẻ cho cậu ta nửa cái bánh quy: “Diệp Lâm cứu cậu đấy.”
Cậu nhóc lập tức nhìn sang ân nhân cứu mạng.
Diệp Lâm cười: “Không có gì đâu.” Cậu dừng một chút rồi nói: “Cậu mất một mạng rồi.”
Sanche nhìn vòng tay của mình, quả nhiên, một chiếc đèn xanh đã tắt ngóm.
Diệp Lâm hiểu, Ron cũng hiểu sau khi suy nghĩ một hồi. Nếu không có cơ chế bảo vệ của Homer thì con khủng long bạo chúa lúc nãy đã làm gãy hết xương sườn của Sanche rồi.
Tận mắt thấy một sinh mạng ra đi quả là một cảm giác dựng tóc gáy. Không phải bọn họ chưa chuẩn bị tâm lý mất mạng, cũng không phải bọn họ coi mình là một biệt đội siêu anh hùng đi giải cứu thế giới. Có lẽ trong lòng bọn họ luôn có trách nhiệm cùng một phần nghĩa vụ, nhưng hơn hết bọn họ vẫn ưu tiên sống sót hơn cả.
Hơn nữa thời gian đang trôi từng giờ từng phút, Diệp Lâm không muốn bị mắc kẹt mười năm ở cái nơi không dành cho con người này.
Mấy người vội vàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tiếp tục thám hiểm. Mục tiêu của Diệp Lâm rất rõ ràng, muốn tìm được tọa độ nhất định phải đi đến trục trung tâm của hành tinh. Theo vật lý học, tất cả các thiên thể đều có bốn hệ tọa độ: chân trời, góc giờ, xích đạo và hoàng đạo*. Tọa độ của điểm kỳ dị có thể được hiểu là một điểm vừa tồn tại vừa không tồn tại. Nó có thể nằm trong lỗ sâu nào đó của không gian này hoặc nằm trên một trục tọa độ trung tâm nào đó của hành tinh này.
Nói một cách khái quát hơn, nó là cội nguồn sinh thành của vũ trụ.
Tất nhiên nếu muốn đến gần trục trung tâm thì không thể đi bộ được, trong vật phẩm cá nhân của Mạc Khanh có một chiếc xe địa hình có chế độ tàng hình. Sanche nhớ đến kỹ năng lái tàu vũ trụ của cô, không hiểu sao lại rất có lòng tin đối với kỹ năng lái xe của Mạc Khanh.
“Thật ra địa hình và môi trường ở đây không thích hợp lắm.” Mạc Khanh tỏ vẻ nghiêm trọng: “Đường không dễ đi, đã thế xe còn to, dễ bị phát hiện.”
Ở kỷ Phấn trắng thực vật che khuất cả bầu trời, dù có đi bộ đi chăng nữa thì cũng bị lùm cây che khuất tầm nhìn, huống chi là lái xe. Tầm nhìn phía trước bị màu xanh lục bao phủ, Mạc Khanh không dám lái xe quá nhanh, cô sợ đột nhiên có một con khủng long nhào tới lật tung bọn họ.
Và đó vẫn chưa phải là tất cả các dạng địa hình mà họ trải nghiệm. Đợi họ phía trước đang là một cánh đồng cỏ. Vài con khủng long ăn cỏ Saichania và Megaspondylus đang gặm cỏ ở rìa cánh đồng. Mạc Khanh lái xe qua ngay trước mặt chúng, nghe thấy tiếng động lớn mấy con khủng long cũng chỉ nghển cổ lên chứ không hứng thú lắm.
Kunta mở nóc xe, cầm ống nhòm rướn người ra ngoài quan sát. Diệp Lâm cũng thò đầu ra khỏi cửa kính xe, chợt thấy loài Pteranodon* đang bay lượn trên không trung.
(*) Minh họa Pteranodon, hay còn gọi là thằn lằn bay
“Các chú nghe thấy gì không?” Kunta trèo xuống khỏi nóc xe, lo lắng ngước nhìn đàn thằn lằn bay ngày càng nhiều phía trên.
Diệp Lâm thản nhiên nói: “Sắp chạng vạng rồi, bọn nó đi săn.”
Sanche lo lắng hỏi: “Có khủng long bạo chúa không?”
Kunta lắc đầu: “Lúc này khủng long bạo chúa không phải thứ đáng sợ nhất, Velociraptor* mới là thứ đáng sợ, giết nó khó hơn giết khủng long bạo chúa nhiều.”
(*) Minh họa Velociraptor, kẻ săn mồi vô địch trong thời tiền sử
Ron liên tục nhìn về phía sau xe rồi lẩm bẩm: “Hình như cuộc đi săn bắt đầu rồi.”
Mạc Khanh không nói lời nào, cô vội bẻ lái, sang số cao nhất và bắt đầu tăng tốc. Kunta kéo nóc xe lên. Vài con thằn lằn bay sà xuống gào thét, gõ thật lực mỏ vào thành xe. Diệp Lâm vồ lấy ống nhòm của Kunta. Cậu gần như nghiêng nửa người ra ngoài cửa sổ xe, nhìn chằm chằm về phía chân trời xa xăm.
Từng tầng bụi rậm cuồn cuộn dâng lên như thủy triều, tiếng chim rít sắc nhọn ào ào hết đợt này đến đợt khác. Hàng chục con Velociraptor hung hãn lao ra từ bụi rậm, tốc độ của chúng cực nhanh, tư thế chạy hơi đổ về phía trước. Chúng vung cái đầu cực lớn sang trái, cùng lúc đó cái đuôi cũng quật sang phải với một độ cong tựa như cơn lốc.
Tốc độ của xe địa hình đã đạt tới cực hạn, Sanche sắc mặt trắng bệch đang xóc nảy tung đít ở hàng ghế sau. Diệp Lâm chỉ cảm thấy cả chiếc xe như đang lao về bên trái, bởi vì bên phải của xe đang bị một con Velociraptor húc thật lực.
“Nhiều quá! Xe không chịu được mất!” Mạc Khanh hét lên, “Chúng mà tới thêm là xe lật đấy!”
Cô vừa dứt câu thì trên nóc xe đã phát ra một tiếng vang cực lớn, một con Velociraptor đã nhảy lên nóc rồi.
Sanche hét toáng lên, Ron ấn đầu cậu xuống tránh cho bị con Velociraptor phía trên đâm thủng đầu.
Bị một bầy sói bao vây, Diệp Lâm đột nhiên phá tan cửa kính bên phải xe, hạ gục một con Velociraptor đang tiến về phía mình. Kunta cũng giơ khẩu súng trường lên, dí vào nóc xe bắn hơn chục phát. Sau mấy giây, cuối cùng con Velociraptor trên nóc xe cũng im bặt. Sanche rùng mình khi thấy dòng máu đỏ sẫm chảy xuống dọc cửa kính xe.
“Tới gần con thủ lĩnh đi!” Diệp Lâm đột nhiên ra lệnh, “Nhanh lên!”
Không nói một lời, Mặc Thanh quay ngoắt đầu xe lại, một con Velociraptor đang lao tới bị cô hạ gục không thương tiếc.
Sanche: “Ọe!”
Ron: “... “
Diệp Lâm không kiểm soát nổi sự hỗn loạn phía sau xe, cậu nhìn chằm chằm con Velociraptor đang chạy phía trước. Nó to gấp đôi những con Velociraptor khác, ngay lúc chiếc đuôi khổng lồ của nó quét tới, Diệp Lâm không hề do dự ôm chặt lấy cái đuôi.
“Diệp Lâm!!!!” Kunta rống lên, vừa định giơ súng bắn thì một cái đầu Velociraptor dài gần nửa mét đột nhiên lao tới từ ghế phụ. Ron vội vàng ôm Sanche lùi lại. Mạc Khanh chửi thề một câu, giơ chân đạp nó ra khỏi xe.
Diệp Lâm đang ôm đuôi con thủ lĩnh bị nó kéo lê gần trăm mét. Con khủng long rõ ràng bị cậu chọc giận, nó rít lên một tiếng, hất cái đuôi lên. Diệp Lâm nhân cơ hội thả tay, trong lúc bay giữa không trung thì cậu vô thức điều chỉnh lại tư thế của mình. Cậu lao người về phía trước để cưỡi trên lưng con khủng long.
Mạc Khanh vẫn đang hì hục đá vào đầu con khủng long lọt vào trong xe. Sanche thì bị dọa đến phát điên rồi, cậu đứng dậy vừa la hét vừa liên tục đấm đá. Con khủng long thì điên cuồng cắn xé, nước bọt tanh hôi văng tung tóe khắp nơi.
Diệp Lâm cố hết sức để giữ thăng bằng. Cậu giơ tay trái nắm lấy chiếc vòng lông vũ quanh cổ con Velociraptor, dùng tay phải rút con dao mạ crôm từ trong ba lô trợ lực ra, không chút do dự đâm vào mắt nó.
Velociraptor phía dưới gầm lên đau đớn. Nó lắc lắc cổ hòng ném cậu đi. Diệp Lâm mặt không đổi sắc, động tác của cậu vừa nhanh chuẩn xác vừa tàn nhẫn. Cậu bỏ tay cầm chuôi dao ra, dùng cả hai tay phang thật lực vào cán dao để nó cắm sâu xuống!
“Gene huýt sáo!” Kunta tựa người vào thành xe. Cuối cùng Mạc Khanh và Sanche cũng đá được đầu con Velociraptor ra khỏi ghế phụ. Ron vội vàng leo qua đóng cửa phụ lại. Đàn Velociraptor đang di chuyển chậm lại một cách rõ rệt.
“Chỉ cần điều khiển được con Velociraptor thủ lĩnh, thì sẽ điểu khiển được tất cả các con Velociraptor khác trong đàn.” Kunta ra hiệu cho Mạc Khanh đuổi theo Diệp Lâm, “Đây là gien huýt sáo độc nhất của Velociraptor.”
Ron ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng chỉ hỏi: “Vậy tại sao cậu ấy lại thuần phục được một con Velociraptor?”
Không ai trả lời được câu hỏi của Ron.
Diệp Lâm vẫn đang vật lộn với con Velociraptor bên dưới, “vòng cổ lông vũ” có tác dụng như dây cương vậy. Cậu kéo mạnh, cố gắng làm cho con Velociraptor chạy theo hướng mà cậu muốn. Đồng loại xung quanh không có một con nào dám tiến lên. Diệp Lâm kéo lông của nó, ra hiệu cho con khủng long thủ lĩnh dừng lại.
Xe địa hình của Mạc Khanh thủng lỗ chỗ, lắc lư đỗ lại bên cạnh con Velociraptor đầu đàn. Bốn người trong xe đồng loạt nhìn Diệp Lâm bên ngoài xe, mặt hết xanh lại đỏ lại tím lại vàng, không ai cất lên lời.
Ngay cả khi bị kiểm soát, con velociraptor thủ lĩnh vẫn rất hung dữ. Nó lại bắt đầu thở phì phò, grừ grừ như đà điểu kêu.
Diệp Lâm lắc con dao trong tay, cuối cùng con Velociraptor thủ lĩnh cũng chịu khuất phục, phát ra tiếng hừ hừ hừ hừ bi ai.
_____
(*) Bốn hệ tọa độ chân trời, góc giờ, xích đạo và hoàng đạo và hệ tọa độ thiên văn, các bạn thích thì tìm hiểu thêm nhé. Tôi đọc không hiểu nên cũng không biết chú thích thế nào.
Ờm, như tôi tìm hiểu thì có vẻ kích thước con Velociraptor không to như trong truyện mô tả đâu, có lẽ là tác giả lấy kích thước theo phim Công viên kỷ Jura á. Tôi để hình so sánh kích thước ở đây, các bạn nhìn con màu cam (con thủ lĩnh) với con màu xanh lá cây nhé, mặc dù thực tế nó là con màu xanh dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.