Chương 33: Kim Khí 1
Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
15/09/2023
Cố Ninh nhìn thẳng phía trước, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về kim đồng hồ Thái Cực trong không gian kia.
"Cố Ninh, em ngủ một lát đi. Anh sẽ giúp em nhìn xe, nếu phát hiện sẽ gọi em tỉnh." Phương Pháp một bên nhìn hai bên đường, một bên nói.
"Không sao, em chưa buồn ngủ." Cố Ninh nói, ngồi thẳng thân mình, nhìn về phía hai bên, chú ý xe trên đường.
Phương Pháp kinh ngạc liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái, sau đó nói: "Em lái xe cả đêm mà không buồn ngủ sao? Tinh lực cũng thật tốt."
"Vâng, có thể là do trước kia em thức đêm nhiều nên đã quen. Không có cảm giác gì." Cố Ninh một bên chú ý xe hai bên đường, một bên thuận miệng đáp.
Phương Pháp cẩn thận liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái, thật là không thấy được trên mặt cô có chút mệt mỏi nào, nhưng sắc mặt có hơi chút tái nhợt, thoạt nhìn không quá khỏe mạnh, hắn đột nhiên hỏi: "Ai, đúng rồi Cố Ninh, tóc em sao lại biến thành màu này? Lần trước chúng ta gặp mặt, không phải là màu đen sao. Em nhuộm tóc ở đâu vậy, bây giờ còn có tâm tư nhuộm tóc sao? Nhưng màu tóc này trông khá hợp với em."
Cố Ninh chỉ cười cười không nói lời nào. Tổng không thể giải thích với hắn là bị tang thi cắn nên biến thành như vậy đi.
Thời gian này vẫn có xe đi ở trên đường.
Rất nhiều người đều muốn đi về phía thủ đô, tuy rằng bên kia dày đặc người, nhưng lực lượng quân sự bên kia cũng mạnh nhất, thời điểm mạt thế vừa mới bắt đầu, khi internet vẫn còn có thể dùng, không ít người ở thủ đô đã phát rất nhiều ảnh chụp lên trên mạng, trên đường cái thủ đô thực hiện giới nghiêm quân sự, nơi nơi đều là xe tăng và quân nhân đeo súng máy.
Máy bay trực thăng mỗi ngày đều bay tới bay lui trên không trung.
Các phương hướng đi đến thủ đô đều được thiết trí vài trạm kiểm soát, phải thông qua kiểm tra có bị tang thi cắn bị thương hay không mới được đi tiếp.
Tuy rằng trên TV mỗi ngày đều truyền phát tin tin tức kêu gọi quần chúng nhân dân không cần mù quáng đi đến thủ đô, phương án tốt nhất là ở lại trong nhà chờ chính phủ cứu viện. Nhưng chưa chờ được cứu viện đến, gạo thóc trong nhà đã hết trước. Cho nên càng ngày càng nhiều người đi đến thủ đô.
Hiện tại đã là tháng thứ ba, mất đi thông tin và internet, chẳng khác nào về tới thời cổ đại, hoàn toàn vô pháp biết được tin tức ở bên ngoài, chỉ có thể căn cứ vào biến hóa ở địa phương để phán định hiện tại đã phát triển đến loại trình độ nào. Căn cứ vào tình huống trên đường, người càng ngày càng ít, mà tang thi càng ngày càng nhiều, chỉ sợ tình hình hiện tại không cho phép lạc quan.
Cố Ninh hít một hơi thật sâu, hiện tại còn không phải thời điểm nghĩ nhiều.
Quan trọng nhất chính là, tìm được ba mẹ trước.
Nhưng cô cũng nhất định phải đi thủ đô, chỉ dựa vào một mình cô vô pháp bảo đảm ba mẹ được an toàn, chỉ khi tìm được một hoàn cảnh an toàn, cô mới có thể yên tâm. Không thể nghi ngờ, thủ đô là lựa chọn hàng đầu nhất.
Hiện tại chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Trong lòng Cố Ninh cảm thấy trầm trọng, một ngày chưa tìm được ba mẹ, cô liền một ngày không thể yên tâm.
"Dừng xe!" Đột nhiên Cố Ninh nhìn thấy một cửa hàng chợt lóe qua ven đường, kêu lên.
Phương Pháp bị khiếp sợ, chờ phản ứng lại đây, xe đã đi quá mười mấy mét mới dừng lại: "Làm sao vậy?"
"Chờ em vài phút, em đi qua có chút việc." Cố Ninh nói, sau đó cầm theo dao, tùy tay khoác ba lô ở trên vai, mở cửa xe nhảy xuống.
"Cố Ninh, em ngủ một lát đi. Anh sẽ giúp em nhìn xe, nếu phát hiện sẽ gọi em tỉnh." Phương Pháp một bên nhìn hai bên đường, một bên nói.
"Không sao, em chưa buồn ngủ." Cố Ninh nói, ngồi thẳng thân mình, nhìn về phía hai bên, chú ý xe trên đường.
Phương Pháp kinh ngạc liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái, sau đó nói: "Em lái xe cả đêm mà không buồn ngủ sao? Tinh lực cũng thật tốt."
"Vâng, có thể là do trước kia em thức đêm nhiều nên đã quen. Không có cảm giác gì." Cố Ninh một bên chú ý xe hai bên đường, một bên thuận miệng đáp.
Phương Pháp cẩn thận liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái, thật là không thấy được trên mặt cô có chút mệt mỏi nào, nhưng sắc mặt có hơi chút tái nhợt, thoạt nhìn không quá khỏe mạnh, hắn đột nhiên hỏi: "Ai, đúng rồi Cố Ninh, tóc em sao lại biến thành màu này? Lần trước chúng ta gặp mặt, không phải là màu đen sao. Em nhuộm tóc ở đâu vậy, bây giờ còn có tâm tư nhuộm tóc sao? Nhưng màu tóc này trông khá hợp với em."
Cố Ninh chỉ cười cười không nói lời nào. Tổng không thể giải thích với hắn là bị tang thi cắn nên biến thành như vậy đi.
Thời gian này vẫn có xe đi ở trên đường.
Rất nhiều người đều muốn đi về phía thủ đô, tuy rằng bên kia dày đặc người, nhưng lực lượng quân sự bên kia cũng mạnh nhất, thời điểm mạt thế vừa mới bắt đầu, khi internet vẫn còn có thể dùng, không ít người ở thủ đô đã phát rất nhiều ảnh chụp lên trên mạng, trên đường cái thủ đô thực hiện giới nghiêm quân sự, nơi nơi đều là xe tăng và quân nhân đeo súng máy.
Máy bay trực thăng mỗi ngày đều bay tới bay lui trên không trung.
Các phương hướng đi đến thủ đô đều được thiết trí vài trạm kiểm soát, phải thông qua kiểm tra có bị tang thi cắn bị thương hay không mới được đi tiếp.
Tuy rằng trên TV mỗi ngày đều truyền phát tin tin tức kêu gọi quần chúng nhân dân không cần mù quáng đi đến thủ đô, phương án tốt nhất là ở lại trong nhà chờ chính phủ cứu viện. Nhưng chưa chờ được cứu viện đến, gạo thóc trong nhà đã hết trước. Cho nên càng ngày càng nhiều người đi đến thủ đô.
Hiện tại đã là tháng thứ ba, mất đi thông tin và internet, chẳng khác nào về tới thời cổ đại, hoàn toàn vô pháp biết được tin tức ở bên ngoài, chỉ có thể căn cứ vào biến hóa ở địa phương để phán định hiện tại đã phát triển đến loại trình độ nào. Căn cứ vào tình huống trên đường, người càng ngày càng ít, mà tang thi càng ngày càng nhiều, chỉ sợ tình hình hiện tại không cho phép lạc quan.
Cố Ninh hít một hơi thật sâu, hiện tại còn không phải thời điểm nghĩ nhiều.
Quan trọng nhất chính là, tìm được ba mẹ trước.
Nhưng cô cũng nhất định phải đi thủ đô, chỉ dựa vào một mình cô vô pháp bảo đảm ba mẹ được an toàn, chỉ khi tìm được một hoàn cảnh an toàn, cô mới có thể yên tâm. Không thể nghi ngờ, thủ đô là lựa chọn hàng đầu nhất.
Hiện tại chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Trong lòng Cố Ninh cảm thấy trầm trọng, một ngày chưa tìm được ba mẹ, cô liền một ngày không thể yên tâm.
"Dừng xe!" Đột nhiên Cố Ninh nhìn thấy một cửa hàng chợt lóe qua ven đường, kêu lên.
Phương Pháp bị khiếp sợ, chờ phản ứng lại đây, xe đã đi quá mười mấy mét mới dừng lại: "Làm sao vậy?"
"Chờ em vài phút, em đi qua có chút việc." Cố Ninh nói, sau đó cầm theo dao, tùy tay khoác ba lô ở trên vai, mở cửa xe nhảy xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.