Chương 37: Lên Xe
Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
15/09/2023
Mỹ nhân tóc đỏ cảm thấy không thú vị, dâng cửa sổ lên.
"Đã hỏi thăm được." Phương Pháp trở lại trong xe, nói cùng Cố Ninh: "Phía trước có người dùng xe chặn đường, xe muốn đi qua phải nộp đồ." Hắn dừng một chút nói: "Hơn nữa, bọn họ còn có súng."
Cố Ninh hỏi: "Nộp bao nhiêu?"
Phương Pháp nghĩ một chút nói: "Không biết."
Sau đó liền nhìn thấy Cố Ninh từ trong ba lô chọn ra mấy chiếc bánh mì nhỏ và lạp xưởng nhét vào trong túi, tiếp đến chui vào chỗ ngồi phía sau kéo ba lô qua giấu đi.
Sau đó mới lại ngồi trở lại, nói với Phương Pháp: "Nếu chờ chút nữa phải giao nộp, cứ nói tất cả đồ ăn của chúng ta ở đây."
Phương Pháp lo lắng nói: "Nếu bọn họ lục soát xe thì phải làm sao?"
"Sẽ không." Cố Ninh nói: "Đây không phải giựt tiền, tiền mất còn có thể kiếm lại được, hơn nữa cũng không có ai mang hết tiền ở trên người. Nhưng hiện tại không giống nhau, đồ ăn chính là mệnh của mọi người, người ta tới giết anh, anh tổng không đến mức không đánh trả, hơn nữa nhiều xe như vậy, mỗi xe nộp một chút cũng đủ cho bọn họ ăn, không cần thiết vì một chút đồ ăn mà bức cho người khác liều mạng, mất nhiều hơn được."
Phương Pháp gật gật đầu, tán đồng cách nói của Cố Ninh: "Nói cũng đúng."
"Sắc mặt anh không được tốt." Một lát sau Cố Ninh nhìn hắn nói.
"Vậy sao, không có việc gì." Phương Pháp miễn cưỡng cười cười.
Cố Ninh trầm mặc một chút, cũng không biết nên nói cái gì, cô không quá am hiểu an ủi người khác.
Phương Pháp tự mở miệng đánh vỡ bầu không khí trầm mặc, nói: "Cố Ninh, em có nhìn thấy chiếc xe kia không? Xe việt dã màu đỏ."
Cố Ninh gật gật đầu, liếc mắt một cái nhìn qua liền thấy được.
"Em biết đó là loại xe gì không?" Ngữ khí của Phương Pháp có chút kinh ngạc cảm thán: "Dòng xe Khải Hách! Là loại xe việt dã tốt nhất thế giới, toàn xe có trang bị hệ thống bọc giáp an toàn dày bảy centimet, kính đều là loại chống đạn. Lái chiếc xe này trên cơ bản tương đương với lái xe thiết giáp lên đường, không sợ tang thi. Anh lần đầu tiên nhìn thấy xe thật. Cố Ninh, em biết chiếc xe này giá bao nhiêu không? Gần một ngàn vạn! Hai chúng ta nếu có thể kiếm được một chiếc xe như vậy để lái thì tốt rồi."
"Chiếc xe này của chúng ta thì sao?" Cố Ninh hỏi.
"Chiếc này của chúng ta so với các loại xe bình thường thì cũng không tồi, nhưng nếu chúng ta ở trên đường đụng tới Khải Hách, hai chiếc xe va chạm nhau, vậy người chết khẳng định là chúng ta." Phương Pháp nói.
Cố Ninh nghe vậy liền nhìn chiếc xe ở nơi xa kia, tức khắc cũng có chút đỏ mắt. cô không hiểu biết xe nhiều lắm, hiện tại nghe Phương Pháp nói, Cố Ninh tức khắc liền có ý tưởng đi kiếm một cái.
"Nhưng tốt nhất là kiếm được một chiếc xe thiết giáp chính tông." Phương Pháp nói: "Ai, cũng đừng nói, hiện tại có khả năng kiếm được thật. Hay chúng ta đi trước bộ đội một chuyến? Nói không chừng còn có thể kiếm được cả súng." Phương Pháp đảo qua vẻ buồn bực vừa rồi, trở nên phấn khởi.
Cố Ninh hắt cho hắn một chậu nước lạnh: "Trước khi tìm được ba mẹ, em sẽ không đi bất cứ địa phương nào."
Phương Pháp liền không nói nữa.
Thời gian trôi qua mười mấy phút, rốt cuộc, phía trước chỉ còn năm chiếc xe, mà đồng thời, phía sau bọn họ cũng có không ít xe ngừng lại.
Cố Ninh nhìn thoáng qua phía sau, nhíu mày, nếu hiện tại có rất nhiều tang thi lại đây, xe bọn họ vừa lúc kẹt ở bên trong không nhúc nhích được.
"Em đi ra ngoài nhìn một cái." Cố Ninh nói xong, đẩy cửa xe ra, sau đó nhanh nhẹn bò lên trên nóc xe, nhìn ra phía xa ở đằng sau.
"Đã hỏi thăm được." Phương Pháp trở lại trong xe, nói cùng Cố Ninh: "Phía trước có người dùng xe chặn đường, xe muốn đi qua phải nộp đồ." Hắn dừng một chút nói: "Hơn nữa, bọn họ còn có súng."
Cố Ninh hỏi: "Nộp bao nhiêu?"
Phương Pháp nghĩ một chút nói: "Không biết."
Sau đó liền nhìn thấy Cố Ninh từ trong ba lô chọn ra mấy chiếc bánh mì nhỏ và lạp xưởng nhét vào trong túi, tiếp đến chui vào chỗ ngồi phía sau kéo ba lô qua giấu đi.
Sau đó mới lại ngồi trở lại, nói với Phương Pháp: "Nếu chờ chút nữa phải giao nộp, cứ nói tất cả đồ ăn của chúng ta ở đây."
Phương Pháp lo lắng nói: "Nếu bọn họ lục soát xe thì phải làm sao?"
"Sẽ không." Cố Ninh nói: "Đây không phải giựt tiền, tiền mất còn có thể kiếm lại được, hơn nữa cũng không có ai mang hết tiền ở trên người. Nhưng hiện tại không giống nhau, đồ ăn chính là mệnh của mọi người, người ta tới giết anh, anh tổng không đến mức không đánh trả, hơn nữa nhiều xe như vậy, mỗi xe nộp một chút cũng đủ cho bọn họ ăn, không cần thiết vì một chút đồ ăn mà bức cho người khác liều mạng, mất nhiều hơn được."
Phương Pháp gật gật đầu, tán đồng cách nói của Cố Ninh: "Nói cũng đúng."
"Sắc mặt anh không được tốt." Một lát sau Cố Ninh nhìn hắn nói.
"Vậy sao, không có việc gì." Phương Pháp miễn cưỡng cười cười.
Cố Ninh trầm mặc một chút, cũng không biết nên nói cái gì, cô không quá am hiểu an ủi người khác.
Phương Pháp tự mở miệng đánh vỡ bầu không khí trầm mặc, nói: "Cố Ninh, em có nhìn thấy chiếc xe kia không? Xe việt dã màu đỏ."
Cố Ninh gật gật đầu, liếc mắt một cái nhìn qua liền thấy được.
"Em biết đó là loại xe gì không?" Ngữ khí của Phương Pháp có chút kinh ngạc cảm thán: "Dòng xe Khải Hách! Là loại xe việt dã tốt nhất thế giới, toàn xe có trang bị hệ thống bọc giáp an toàn dày bảy centimet, kính đều là loại chống đạn. Lái chiếc xe này trên cơ bản tương đương với lái xe thiết giáp lên đường, không sợ tang thi. Anh lần đầu tiên nhìn thấy xe thật. Cố Ninh, em biết chiếc xe này giá bao nhiêu không? Gần một ngàn vạn! Hai chúng ta nếu có thể kiếm được một chiếc xe như vậy để lái thì tốt rồi."
"Chiếc xe này của chúng ta thì sao?" Cố Ninh hỏi.
"Chiếc này của chúng ta so với các loại xe bình thường thì cũng không tồi, nhưng nếu chúng ta ở trên đường đụng tới Khải Hách, hai chiếc xe va chạm nhau, vậy người chết khẳng định là chúng ta." Phương Pháp nói.
Cố Ninh nghe vậy liền nhìn chiếc xe ở nơi xa kia, tức khắc cũng có chút đỏ mắt. cô không hiểu biết xe nhiều lắm, hiện tại nghe Phương Pháp nói, Cố Ninh tức khắc liền có ý tưởng đi kiếm một cái.
"Nhưng tốt nhất là kiếm được một chiếc xe thiết giáp chính tông." Phương Pháp nói: "Ai, cũng đừng nói, hiện tại có khả năng kiếm được thật. Hay chúng ta đi trước bộ đội một chuyến? Nói không chừng còn có thể kiếm được cả súng." Phương Pháp đảo qua vẻ buồn bực vừa rồi, trở nên phấn khởi.
Cố Ninh hắt cho hắn một chậu nước lạnh: "Trước khi tìm được ba mẹ, em sẽ không đi bất cứ địa phương nào."
Phương Pháp liền không nói nữa.
Thời gian trôi qua mười mấy phút, rốt cuộc, phía trước chỉ còn năm chiếc xe, mà đồng thời, phía sau bọn họ cũng có không ít xe ngừng lại.
Cố Ninh nhìn thoáng qua phía sau, nhíu mày, nếu hiện tại có rất nhiều tang thi lại đây, xe bọn họ vừa lúc kẹt ở bên trong không nhúc nhích được.
"Em đi ra ngoài nhìn một cái." Cố Ninh nói xong, đẩy cửa xe ra, sau đó nhanh nhẹn bò lên trên nóc xe, nhìn ra phía xa ở đằng sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.