Chương 78: Chương 57-2
Kim Bính
12/12/2021
Editor: Trà Xanh
Lâm Ôn cởi dép, nằm trong lòng anh, Chu Lễ ôm thật chặt.
Chu Lễ hỏi: “Đêm nay ngủ ở đây nhé?”
“Dạ.” Lâm Ôn đồng ý.
Chu Lễ hôn cô, vỗ lưng cô nói: “Ngủ đi em.”
“Dạ, anh cũng ngủ đi.”
“Ừm.”
Lâm Ôn nhắm mắt lại, hai mắt Chu Lễ vẫn mở.
Dựa vào ánh sáng yếu ớt, ánh mắt anh giống như một cây bút phác thảo, vẽ từ trán Lâm Ôn đến mũi và môi, rồi xuống ……
Lâm Ôn luôn mặc đồ ngủ bảo thủ, là áo thun và quần, quần không lửng thì là quần dài.
Không biết đến mùa thu và mùa đông thì cô sẽ mặc đồ ngủ kiểu gì.
Chu Lễ không cảm thấy buồn ngủ, anh cứ ngắm cô như vậy, ngắm xong thì thấy trên trán Lâm Ôn đổ mồ hôi.
Giường quá nhỏ, không thể nằm hai người, đặc biệt vóc dáng anh lại lớn.
Anh ôm Lâm Ôn nãy giờ, quạt điện tầm trung không đủ mát, quần áo Lâm Ôn lại kín mít, rõ ràng không thể xử lý nhiệt.
Chu Lễ cẩn thận nằm thêm chút nữa, sau đó chậm rãi rút cánh tay bị Lâm Ôn đè lên.
Xuống giường, anh bế ngang cô.
Lâm Ôn bận rộn cả ngày, đi giày cao gót khiến chân cẳng đau nhức, mệt mỏi nên ngủ say, bị người khác bế lên, cô chỉ dụi vào ngực Chu Lễ, không tỉnh lại.
Chu Lễ cúi đầu, hơi nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng ôm Lâm Ôn đi xuống gác xép, đặt cô trở lại giường lớn trong phòng ngủ.
Chu Lễ bật điều hòa, đắp chăn cho Lâm Ôn, lau mồ hôi trên trán cô trước khi rời khỏi phòng cô.
Ngày hôm sau, Lâm Ôn dậy sớm hơn bình thường mười phút, cô nằm trên giường suy nghĩ một chút, sau đó đứng dậy, đi ra khỏi phòng ngủ, cô nhìn lên gác xép trước.
Lâm Ôn giống như thường lệ, rửa mặt xong rồi làm bữa sáng, vừa dọn bữa sáng lên bàn, Chu Lễ đi xuống lầu.
“Anh dậy rồi?” Lâm Ôn ngửa đầu.
Chu Lễ đứng trên cầu thang, trịch thượng nhìn cô.
Cả đêm anh chỉ chợp mắt hai giờ đồng hồ, Lâm Ôn không nhận ra, cô vừa dọn đũa vừa nói: “Anh đánh răng trước đi.”
Chu Lễ nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Ngày mai anh đi Hồng Kông.”
Lâm Ôn sửng sốt, sau khi suy nghĩ, cũng cảm thấy đương nhiên, cô gật đầu: “Còn công việc ở đài truyền hình thì sao?”
Chu Lễ nói: “Chút nữa anh đến đài truyền hình xem thử.”
“Hôm nay anh đừng đưa em đi làm, anh đi thẳng đến đài truyền hình đi.”
“Cũng không muộn.” Chu Lễ không đồng ý.
Nói xong, Chu Lễ bước xuống cầu thang, vào phòng tắm.
Lâm Ôn mở nắp để múc cháo kê. Cô không ngờ, Đàm Giang Vưu ra chiêu này, bề ngoài dường như chỉ làm cho tâm trạng của Chu Lễ tồi tệ, ảnh hưởng đến danh tiếng của Chu Lễ một chút, cơ bản không đạt được mục đích tranh giành quyền lực.
Chu Lễ đang cạo râu trong phòng tắm, lưỡi dao hơi cùn, anh nhìn thoáng qua rồi ném đi.
Nhìn vào gương, anh hít một hơi thật sâu, vặn cổ vài cái, lấy một lưỡi dao mới.
Lâm Ôn đi làm, Chu Lễ đến đài truyền hình xử lý công việc còn lại, bận rộn đến hơn 3 giờ chiều, anh mới về nhà mình, thu dọn va ly.
Chu Lễ uống nước đá, chậm rãi đi đến bàn làm việc.
Bảng trò chơi ghép hình còn nguyên trên bàn, trên mặt nhung là một hình xếp chỉ có một vòng tròn, đã mười ngày nay anh không đụng vào.
Chu Lễ cầm một miếng ghép, đặt lên mặt nhung.
Nghĩ xong, Chu Lễ xách va ly ra ngoài, đến tầng hầm, anh cất hành lý vào cốp xe, lái xe đi thẳng đến công ty Lâm Ôn.
Lúc Lâm Ôn tan sở thì thấy xe đã đợi ở cửa cao ốc, cô thuần thục mở cửa ghế phụ, ngồi vào và hỏi: “Không phải anh nói hôm nay anh về nhà mình hay sao, không cần tới đón em.”
Chu Lễ nói: “Anh có mang theo hành lý, sáng mai sẽ trực tiếp đi từ nhà em.”
“Ồ.” Lâm Ôn thắt dây an toàn.
Trong nhà không có rau tươi, hai người đi siêu thị mua đồ ăn trước.
Không khí vẫn còn ẩm ướt và oi bức, sau khi về đến nhà, Chu Lễ mở máy tính bận rộn, Lâm Ôn vào bếp.
Ăn xong, hai người cầm dù xuống lầu ném rác, mưa rất nhỏ, họ đi dạo một vòng ngoài tiểu khu, không có ai câu cá, do thời tiết nên việc kinh doanh của các quán ăn khuya cũng không bận rộn như khi trời nắng.
Về đến nhà, Chu Lễ đi tắm trước, sau đó đổi thành Lâm Ôn.
Lâm Ôn tắm xong đi ra, TV trong phòng khách đang bật, Chu Lễ ngồi trên sô pha gọi cô: “Lại đây.”
Lâm Ôn không khỏi nhớ tới tối hôm qua, Chu Lễ nằm trên giường ở gác xép, cũng kêu cô như vậy.
Lâm Ôn bước tới, đang định ngồi xuống bên cạnh Chu Lễ, lúc mông gần chạm vào sô pha, Chu Lễ lót tay dưới mông cô, trực tiếp chuyển cô lên đùi anh.
Lâm Ôn: “……”
Chu Lễ mỉm cười, Lâm Ôn nhìn vào mắt anh, cúi sát mặt, hôn anh một cái.
Chu Lễ hơi khép mí mắt, sau đó chậm rãi mở ra, anh nhẹ nhàng cắn cằm và lỗ tai Lâm Ôn, dựa lưng vào sô pha, ôm người vững vàng và nói: “Xem TV một lát.”
Vẫn là bộ phim cổ trang đó, bọn họ đã xem đến tập thứ mười.
Lâm Ôn vừa xem TV vừa hỏi: “Anh định đi mấy ngày?”
“Chưa biết chừng.” Chu Lễ nói.
“Ông bà còn ở Hồng Kông hả?”
“Ờ.”
“Họ biết chưa?”
“Biết rồi, ngày mai họ sẽ cho xe đến đón anh.”
Lâm Ôn nắm bàn tay đang đặt trên bụng cô, nép vào lòng Chu Lễ nói: “Anh đến nơi, đừng nóng tính quá nha.”
Chu Lễ cố ý siết chặt, lòng bàn tay vuốt bụng có chút thịt của Lâm Ôn, chất vấn: “Anh hung dữ với em rồi à?”
Lâm Ôn quay đầu lại: “Anh chưa từng hung dữ với em chắc?”
Hai người cùng nhìn và nghĩ tới tình tiết “khốc liệt nhất”.
Từ quán ăn khuya thẳng đường đến quán bar, sự cuồng nhiệt trong phòng riêng của quán bar……
Đêm đó thật sự là một hồi “ác liệt nhất” của Lâm Ôn.
Chu Lễ cười đầy ẩn ý, Lâm Ôn ngượng ngùng.
Chu Lễ ôm chặt cô, nụ cười nhạt đi, anh hôn lên mặt Lâm Ôn từng chút một, hai người không có tâm tư xem phần sau của tập phim truyền hình.
Tới giờ đi ngủ, Lâm Ôn tắt TV, Chu Lễ tắt đèn, Lâm Ôn đi vào phòng ngủ chính, Chu Lễ đi theo sát phía sau.
Lâm Ôn quay đầu lại, Chu Lễ đóng cửa phòng ngủ chính, đi đến bàn đầu giường một cách quen thuộc, cầm điều khiển từ xa bật điều hòa, nằm lên giường sớm hơn Lâm Ôn một bước.
Lâm Ôn cởi dép, leo lên giường, nằm xuống bên cạnh Chu Lễ. Hai bên đều có công tắc đèn, Chu Lễ tắt đèn, sau khi xoay người, tay anh vói thẳng vào áo ngủ của Lâm Ôn, sau đó ôm cô.
Cứ ôm như vậy, không có hành động nào khác.
Lâm Ôn sửng sốt, căn phòng tối om vì đã kéo rèm, cô không nhìn thấy gì.
Chu Lễ cũng vậy, anh chỉ cảm thấy có gì đó lạnh lẽo kèm theo chút ấm áp treo ở cổ Lâm Ôn, cọ cằm anh, cuối cùng đặt trên cổ anh.
Đây là tượng phật bằng ngọc.
Chu Lễ ôm chặt Lâm Ôn, khoanh chân, kẹp chặt hai chân cô.
Tối hôm qua anh không ngủ được, đêm nay cần phải ngủ một giấc.
Chu Lễ nhắm mắt lại, dỗ người ta: “Ngủ đi em, ngày mai 6 giờ gọi anh dậy nhé.”
“…… Dạ.” Lâm Ôn trả lời chậm rãi.
Chu Lễ dừng một chút, sau đó thì thầm bên tai cô: “Chờ anh trở về…… em.”
Những lời này rất nhẹ, nhất là chữ áp chót, nghe giống như Chu Lễ đang nói mớ.
Lâm Ôn rất ít khi nghe Chu Lễ nói những lời thô tục, cùng lắm là nghe anh nói “Con mẹ nó”, lần này lời nói thô tục của anh làm lỗ tai cô bỏng rát.
Lâm Ôn nhắm mắt lại, vùi trong ngực Chu Lễ, nói nhỏ: “Câm miệng!”
Chu Lễ bật cười, không nói chuyện nữa.
Rạng sáng, Lâm Ôn tỉnh lại, bộ đồ ngủ trên người đã không còn tươm tất.
Cô nhịn cả đêm, tay chân hoàn toàn không thể cử động, cô kéo áo ngủ, cũng lười nói với người khác, xoay người đi vào bếp làm bữa sáng.
Ăn sáng xong, Lâm Ôn hỏi: “Không kêu taxi ra sân bay hả anh?”
Chu Lễ nói: “Anh tự lái xe.”
“Vậy anh đậu xe ở sân bay à?”
“Em lái về được không?”
“…… Không tốt lắm đối với xe anh đâu.”
Chu Lễ buồn cười, không trêu chọc cô nữa: “Anh đã kêu người lái thay, sẵn dịp đưa em về luôn.”
Lâm Ôn gật đầu.
Thứ bảy, ngày thứ mười một của bọn họ vừa mới bắt đầu, Lâm Ôn đưa Chu Lễ ra sân bay.
Nửa tháng chưa hết mùa mưa, bên ngoài mưa dầm kéo dài.
Cửa sổ mở một chút xíu, những hạt mưa mỏng lọt vào, thổi vào mặt và mu bàn tay Lâm Ôn, hơi thở mát lạnh khiến cô tỉnh táo, cô nhìn cần gạt nước trên kính chắn gió gạt qua gạt lại giống như đồng hồ đang đếm ngược.
Tới bãi đậu xe lộ thiên của sân bay, cần gạt nước vẫn chưa ngừng lại, Lâm Ôn cởi dây an toàn, quay đầu nhìn người bên cạnh.
Chu Lễ nhìn cô: “Hửm?”
Lâm Ôn giơ tay, bịt mắt Chu Lễ.
Lòng bàn tay cô mềm mại và ấm áp, Chu Lễ không tránh nhưng lần này anh không hỏi “Gì vậy em”.
Âm thanh của cần gạt nước vang lên bên tai, Lâm Ôn hỏi: “Anh nhìn thấy cái gì thì vui nhất?”
Chu Lễ không nói.
“Đồ ăn ngon?” Lâm Ôn hỏi.
“Anh không có món gì đặc biệt thích.” Chu Lễ lên tiếng.
“Vậy anh đặc biệt thích gì nhất?”
Chu Lễ không hé răng, lông mi dưới lòng bàn tay Lâm Ôn phất qua.
Lâm Ôn cảm nhận được, hỏi anh: “Anh có vui khi gặp em không?”
“…… Ừm.” Chu Lễ nhẹ giọng.
Lâm Ôn lẳng lặng nhìn anh vài giây, sau đó nhẹ nhàng nói: “Vậy, em lấy tay xuống, anh mở mắt ra, anh mở mắt sẽ luôn nhìn thấy em.”
Chu Lễ không nói lời nào.
Cả ngày hôm qua, mặc dù Chu Lễ có vẻ như bình thường, không dữ tợn và nham hiểm giống tối hôm qua, nhưng đôi mắt anh thâm trầm và u tối, cảm xúc chân chính bị anh giấu trong sự u ám.
Lâm Ôn nhớ tới anh chàng Chu Lễ mà Viên Tuyết đã từng đề cập.
Thời học sinh, Chu Lễ làm việc tùy tiện, không đè nén dục vọng, cố chấp theo ý của bản thân, không nghe những lời hay, không quan tâm liệu mọi chuyện có khó khăn sau khi kết thúc hay không, anh thích quá trình làm cho anh khoan khoái, và không dừng lại cho đến khi anh đạt được mục đích.
Cho dù bây giờ bản tính của Chu Lễ vẫn như cũ, nhưng ở tuổi 27-28, anh đã dùng sự trưởng thành để che giấu bản tính của mình.
Lâm Ôn hy vọng anh tiếp tục che giấu, bình an và khỏe mạnh.
Lâm Ôn chậm rãi lấy tay ra.
Chu Lễ từ trong bóng tối trở lại ánh sáng, tầm mắt mờ mịt dần dần rõ ràng, trong thế giới chật hẹp, trước mặt anh chỉ có một người.
Người nọ dịu dàng nhìn anh, khóe miệng nở nụ cười như vầng trăng non.
Tối hôm qua anh đã ráng nhịn không chạm vào cô.
Chu Lễ nắm chặt cổ tay chưa hoàn toàn rụt lại của Lâm Ôn, kéo người lại gần, kéo từ ghế phụ lên đùi, hôn cô mãnh liệt, tay cũng không để yên.
Lâm Ôn nức nở, không thể phản kháng.
Xe ngừng dưới mưa một lúc lâu, cửa xe mới mở ra.
Lâm Ôn chỉnh lại quần áo, che gương mặt nóng bừng, đi cùng với Chu Lễ vào sân bay. Đợi đến lúc sắp lên máy bay, Lâm Ôn mới nhớ tới người lái thay: “Người lái thay tới chưa anh?”
Chu Lễ nhìn di động: “Tới rồi, đang ở bãi đậu xe.”
Đến lúc phải đi vào, Chu Lễ nhìn Lâm Ôn, cúi đầu hôn cô lần cuối.
Mãi đến khi hoàn toàn không thấy bóng dáng Chu Lễ nữa, Lâm Ôn vẫn đứng yên tại chỗ.
Vài phút sau, cô nắm cổ áo, từ từ rời đi, quay lại bãi đậu xe.
Có một người đàn ông đứng cạnh chiếc Mercedes, anh ta đang khoanh tay với vẻ mặt vô hồn, nhìn thấy Lâm Ôn, anh dùng giọng điệu cứng nhắc quen thuộc: “Tôi bắt taxi tới đây, em thông báo cho con chó già kia, tổng cộng một trăm, phải hoàn trả!”
Lâm Ôn: “……”
Hóa ra đây là người lái thay……
Lâm Ôn ngửa đầu nhìn trời, một chiếc máy bay cất cánh trong cơn mưa phùn dai dẳng.
Lâm Ôn buông tay, vuốt cổ áo.
Dưới cổ áo là tượng phật bằng ngọc, phía dưới tượng phật bằng ngọc là lồng ngực rung lên theo nhịp tim của cô.
Lâm Ôn cởi dép, nằm trong lòng anh, Chu Lễ ôm thật chặt.
Chu Lễ hỏi: “Đêm nay ngủ ở đây nhé?”
“Dạ.” Lâm Ôn đồng ý.
Chu Lễ hôn cô, vỗ lưng cô nói: “Ngủ đi em.”
“Dạ, anh cũng ngủ đi.”
“Ừm.”
Lâm Ôn nhắm mắt lại, hai mắt Chu Lễ vẫn mở.
Dựa vào ánh sáng yếu ớt, ánh mắt anh giống như một cây bút phác thảo, vẽ từ trán Lâm Ôn đến mũi và môi, rồi xuống ……
Lâm Ôn luôn mặc đồ ngủ bảo thủ, là áo thun và quần, quần không lửng thì là quần dài.
Không biết đến mùa thu và mùa đông thì cô sẽ mặc đồ ngủ kiểu gì.
Chu Lễ không cảm thấy buồn ngủ, anh cứ ngắm cô như vậy, ngắm xong thì thấy trên trán Lâm Ôn đổ mồ hôi.
Giường quá nhỏ, không thể nằm hai người, đặc biệt vóc dáng anh lại lớn.
Anh ôm Lâm Ôn nãy giờ, quạt điện tầm trung không đủ mát, quần áo Lâm Ôn lại kín mít, rõ ràng không thể xử lý nhiệt.
Chu Lễ cẩn thận nằm thêm chút nữa, sau đó chậm rãi rút cánh tay bị Lâm Ôn đè lên.
Xuống giường, anh bế ngang cô.
Lâm Ôn bận rộn cả ngày, đi giày cao gót khiến chân cẳng đau nhức, mệt mỏi nên ngủ say, bị người khác bế lên, cô chỉ dụi vào ngực Chu Lễ, không tỉnh lại.
Chu Lễ cúi đầu, hơi nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng ôm Lâm Ôn đi xuống gác xép, đặt cô trở lại giường lớn trong phòng ngủ.
Chu Lễ bật điều hòa, đắp chăn cho Lâm Ôn, lau mồ hôi trên trán cô trước khi rời khỏi phòng cô.
Ngày hôm sau, Lâm Ôn dậy sớm hơn bình thường mười phút, cô nằm trên giường suy nghĩ một chút, sau đó đứng dậy, đi ra khỏi phòng ngủ, cô nhìn lên gác xép trước.
Lâm Ôn giống như thường lệ, rửa mặt xong rồi làm bữa sáng, vừa dọn bữa sáng lên bàn, Chu Lễ đi xuống lầu.
“Anh dậy rồi?” Lâm Ôn ngửa đầu.
Chu Lễ đứng trên cầu thang, trịch thượng nhìn cô.
Cả đêm anh chỉ chợp mắt hai giờ đồng hồ, Lâm Ôn không nhận ra, cô vừa dọn đũa vừa nói: “Anh đánh răng trước đi.”
Chu Lễ nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Ngày mai anh đi Hồng Kông.”
Lâm Ôn sửng sốt, sau khi suy nghĩ, cũng cảm thấy đương nhiên, cô gật đầu: “Còn công việc ở đài truyền hình thì sao?”
Chu Lễ nói: “Chút nữa anh đến đài truyền hình xem thử.”
“Hôm nay anh đừng đưa em đi làm, anh đi thẳng đến đài truyền hình đi.”
“Cũng không muộn.” Chu Lễ không đồng ý.
Nói xong, Chu Lễ bước xuống cầu thang, vào phòng tắm.
Lâm Ôn mở nắp để múc cháo kê. Cô không ngờ, Đàm Giang Vưu ra chiêu này, bề ngoài dường như chỉ làm cho tâm trạng của Chu Lễ tồi tệ, ảnh hưởng đến danh tiếng của Chu Lễ một chút, cơ bản không đạt được mục đích tranh giành quyền lực.
Chu Lễ đang cạo râu trong phòng tắm, lưỡi dao hơi cùn, anh nhìn thoáng qua rồi ném đi.
Nhìn vào gương, anh hít một hơi thật sâu, vặn cổ vài cái, lấy một lưỡi dao mới.
Lâm Ôn đi làm, Chu Lễ đến đài truyền hình xử lý công việc còn lại, bận rộn đến hơn 3 giờ chiều, anh mới về nhà mình, thu dọn va ly.
Chu Lễ uống nước đá, chậm rãi đi đến bàn làm việc.
Bảng trò chơi ghép hình còn nguyên trên bàn, trên mặt nhung là một hình xếp chỉ có một vòng tròn, đã mười ngày nay anh không đụng vào.
Chu Lễ cầm một miếng ghép, đặt lên mặt nhung.
Nghĩ xong, Chu Lễ xách va ly ra ngoài, đến tầng hầm, anh cất hành lý vào cốp xe, lái xe đi thẳng đến công ty Lâm Ôn.
Lúc Lâm Ôn tan sở thì thấy xe đã đợi ở cửa cao ốc, cô thuần thục mở cửa ghế phụ, ngồi vào và hỏi: “Không phải anh nói hôm nay anh về nhà mình hay sao, không cần tới đón em.”
Chu Lễ nói: “Anh có mang theo hành lý, sáng mai sẽ trực tiếp đi từ nhà em.”
“Ồ.” Lâm Ôn thắt dây an toàn.
Trong nhà không có rau tươi, hai người đi siêu thị mua đồ ăn trước.
Không khí vẫn còn ẩm ướt và oi bức, sau khi về đến nhà, Chu Lễ mở máy tính bận rộn, Lâm Ôn vào bếp.
Ăn xong, hai người cầm dù xuống lầu ném rác, mưa rất nhỏ, họ đi dạo một vòng ngoài tiểu khu, không có ai câu cá, do thời tiết nên việc kinh doanh của các quán ăn khuya cũng không bận rộn như khi trời nắng.
Về đến nhà, Chu Lễ đi tắm trước, sau đó đổi thành Lâm Ôn.
Lâm Ôn tắm xong đi ra, TV trong phòng khách đang bật, Chu Lễ ngồi trên sô pha gọi cô: “Lại đây.”
Lâm Ôn không khỏi nhớ tới tối hôm qua, Chu Lễ nằm trên giường ở gác xép, cũng kêu cô như vậy.
Lâm Ôn bước tới, đang định ngồi xuống bên cạnh Chu Lễ, lúc mông gần chạm vào sô pha, Chu Lễ lót tay dưới mông cô, trực tiếp chuyển cô lên đùi anh.
Lâm Ôn: “……”
Chu Lễ mỉm cười, Lâm Ôn nhìn vào mắt anh, cúi sát mặt, hôn anh một cái.
Chu Lễ hơi khép mí mắt, sau đó chậm rãi mở ra, anh nhẹ nhàng cắn cằm và lỗ tai Lâm Ôn, dựa lưng vào sô pha, ôm người vững vàng và nói: “Xem TV một lát.”
Vẫn là bộ phim cổ trang đó, bọn họ đã xem đến tập thứ mười.
Lâm Ôn vừa xem TV vừa hỏi: “Anh định đi mấy ngày?”
“Chưa biết chừng.” Chu Lễ nói.
“Ông bà còn ở Hồng Kông hả?”
“Ờ.”
“Họ biết chưa?”
“Biết rồi, ngày mai họ sẽ cho xe đến đón anh.”
Lâm Ôn nắm bàn tay đang đặt trên bụng cô, nép vào lòng Chu Lễ nói: “Anh đến nơi, đừng nóng tính quá nha.”
Chu Lễ cố ý siết chặt, lòng bàn tay vuốt bụng có chút thịt của Lâm Ôn, chất vấn: “Anh hung dữ với em rồi à?”
Lâm Ôn quay đầu lại: “Anh chưa từng hung dữ với em chắc?”
Hai người cùng nhìn và nghĩ tới tình tiết “khốc liệt nhất”.
Từ quán ăn khuya thẳng đường đến quán bar, sự cuồng nhiệt trong phòng riêng của quán bar……
Đêm đó thật sự là một hồi “ác liệt nhất” của Lâm Ôn.
Chu Lễ cười đầy ẩn ý, Lâm Ôn ngượng ngùng.
Chu Lễ ôm chặt cô, nụ cười nhạt đi, anh hôn lên mặt Lâm Ôn từng chút một, hai người không có tâm tư xem phần sau của tập phim truyền hình.
Tới giờ đi ngủ, Lâm Ôn tắt TV, Chu Lễ tắt đèn, Lâm Ôn đi vào phòng ngủ chính, Chu Lễ đi theo sát phía sau.
Lâm Ôn quay đầu lại, Chu Lễ đóng cửa phòng ngủ chính, đi đến bàn đầu giường một cách quen thuộc, cầm điều khiển từ xa bật điều hòa, nằm lên giường sớm hơn Lâm Ôn một bước.
Lâm Ôn cởi dép, leo lên giường, nằm xuống bên cạnh Chu Lễ. Hai bên đều có công tắc đèn, Chu Lễ tắt đèn, sau khi xoay người, tay anh vói thẳng vào áo ngủ của Lâm Ôn, sau đó ôm cô.
Cứ ôm như vậy, không có hành động nào khác.
Lâm Ôn sửng sốt, căn phòng tối om vì đã kéo rèm, cô không nhìn thấy gì.
Chu Lễ cũng vậy, anh chỉ cảm thấy có gì đó lạnh lẽo kèm theo chút ấm áp treo ở cổ Lâm Ôn, cọ cằm anh, cuối cùng đặt trên cổ anh.
Đây là tượng phật bằng ngọc.
Chu Lễ ôm chặt Lâm Ôn, khoanh chân, kẹp chặt hai chân cô.
Tối hôm qua anh không ngủ được, đêm nay cần phải ngủ một giấc.
Chu Lễ nhắm mắt lại, dỗ người ta: “Ngủ đi em, ngày mai 6 giờ gọi anh dậy nhé.”
“…… Dạ.” Lâm Ôn trả lời chậm rãi.
Chu Lễ dừng một chút, sau đó thì thầm bên tai cô: “Chờ anh trở về…… em.”
Những lời này rất nhẹ, nhất là chữ áp chót, nghe giống như Chu Lễ đang nói mớ.
Lâm Ôn rất ít khi nghe Chu Lễ nói những lời thô tục, cùng lắm là nghe anh nói “Con mẹ nó”, lần này lời nói thô tục của anh làm lỗ tai cô bỏng rát.
Lâm Ôn nhắm mắt lại, vùi trong ngực Chu Lễ, nói nhỏ: “Câm miệng!”
Chu Lễ bật cười, không nói chuyện nữa.
Rạng sáng, Lâm Ôn tỉnh lại, bộ đồ ngủ trên người đã không còn tươm tất.
Cô nhịn cả đêm, tay chân hoàn toàn không thể cử động, cô kéo áo ngủ, cũng lười nói với người khác, xoay người đi vào bếp làm bữa sáng.
Ăn sáng xong, Lâm Ôn hỏi: “Không kêu taxi ra sân bay hả anh?”
Chu Lễ nói: “Anh tự lái xe.”
“Vậy anh đậu xe ở sân bay à?”
“Em lái về được không?”
“…… Không tốt lắm đối với xe anh đâu.”
Chu Lễ buồn cười, không trêu chọc cô nữa: “Anh đã kêu người lái thay, sẵn dịp đưa em về luôn.”
Lâm Ôn gật đầu.
Thứ bảy, ngày thứ mười một của bọn họ vừa mới bắt đầu, Lâm Ôn đưa Chu Lễ ra sân bay.
Nửa tháng chưa hết mùa mưa, bên ngoài mưa dầm kéo dài.
Cửa sổ mở một chút xíu, những hạt mưa mỏng lọt vào, thổi vào mặt và mu bàn tay Lâm Ôn, hơi thở mát lạnh khiến cô tỉnh táo, cô nhìn cần gạt nước trên kính chắn gió gạt qua gạt lại giống như đồng hồ đang đếm ngược.
Tới bãi đậu xe lộ thiên của sân bay, cần gạt nước vẫn chưa ngừng lại, Lâm Ôn cởi dây an toàn, quay đầu nhìn người bên cạnh.
Chu Lễ nhìn cô: “Hửm?”
Lâm Ôn giơ tay, bịt mắt Chu Lễ.
Lòng bàn tay cô mềm mại và ấm áp, Chu Lễ không tránh nhưng lần này anh không hỏi “Gì vậy em”.
Âm thanh của cần gạt nước vang lên bên tai, Lâm Ôn hỏi: “Anh nhìn thấy cái gì thì vui nhất?”
Chu Lễ không nói.
“Đồ ăn ngon?” Lâm Ôn hỏi.
“Anh không có món gì đặc biệt thích.” Chu Lễ lên tiếng.
“Vậy anh đặc biệt thích gì nhất?”
Chu Lễ không hé răng, lông mi dưới lòng bàn tay Lâm Ôn phất qua.
Lâm Ôn cảm nhận được, hỏi anh: “Anh có vui khi gặp em không?”
“…… Ừm.” Chu Lễ nhẹ giọng.
Lâm Ôn lẳng lặng nhìn anh vài giây, sau đó nhẹ nhàng nói: “Vậy, em lấy tay xuống, anh mở mắt ra, anh mở mắt sẽ luôn nhìn thấy em.”
Chu Lễ không nói lời nào.
Cả ngày hôm qua, mặc dù Chu Lễ có vẻ như bình thường, không dữ tợn và nham hiểm giống tối hôm qua, nhưng đôi mắt anh thâm trầm và u tối, cảm xúc chân chính bị anh giấu trong sự u ám.
Lâm Ôn nhớ tới anh chàng Chu Lễ mà Viên Tuyết đã từng đề cập.
Thời học sinh, Chu Lễ làm việc tùy tiện, không đè nén dục vọng, cố chấp theo ý của bản thân, không nghe những lời hay, không quan tâm liệu mọi chuyện có khó khăn sau khi kết thúc hay không, anh thích quá trình làm cho anh khoan khoái, và không dừng lại cho đến khi anh đạt được mục đích.
Cho dù bây giờ bản tính của Chu Lễ vẫn như cũ, nhưng ở tuổi 27-28, anh đã dùng sự trưởng thành để che giấu bản tính của mình.
Lâm Ôn hy vọng anh tiếp tục che giấu, bình an và khỏe mạnh.
Lâm Ôn chậm rãi lấy tay ra.
Chu Lễ từ trong bóng tối trở lại ánh sáng, tầm mắt mờ mịt dần dần rõ ràng, trong thế giới chật hẹp, trước mặt anh chỉ có một người.
Người nọ dịu dàng nhìn anh, khóe miệng nở nụ cười như vầng trăng non.
Tối hôm qua anh đã ráng nhịn không chạm vào cô.
Chu Lễ nắm chặt cổ tay chưa hoàn toàn rụt lại của Lâm Ôn, kéo người lại gần, kéo từ ghế phụ lên đùi, hôn cô mãnh liệt, tay cũng không để yên.
Lâm Ôn nức nở, không thể phản kháng.
Xe ngừng dưới mưa một lúc lâu, cửa xe mới mở ra.
Lâm Ôn chỉnh lại quần áo, che gương mặt nóng bừng, đi cùng với Chu Lễ vào sân bay. Đợi đến lúc sắp lên máy bay, Lâm Ôn mới nhớ tới người lái thay: “Người lái thay tới chưa anh?”
Chu Lễ nhìn di động: “Tới rồi, đang ở bãi đậu xe.”
Đến lúc phải đi vào, Chu Lễ nhìn Lâm Ôn, cúi đầu hôn cô lần cuối.
Mãi đến khi hoàn toàn không thấy bóng dáng Chu Lễ nữa, Lâm Ôn vẫn đứng yên tại chỗ.
Vài phút sau, cô nắm cổ áo, từ từ rời đi, quay lại bãi đậu xe.
Có một người đàn ông đứng cạnh chiếc Mercedes, anh ta đang khoanh tay với vẻ mặt vô hồn, nhìn thấy Lâm Ôn, anh dùng giọng điệu cứng nhắc quen thuộc: “Tôi bắt taxi tới đây, em thông báo cho con chó già kia, tổng cộng một trăm, phải hoàn trả!”
Lâm Ôn: “……”
Hóa ra đây là người lái thay……
Lâm Ôn ngửa đầu nhìn trời, một chiếc máy bay cất cánh trong cơn mưa phùn dai dẳng.
Lâm Ôn buông tay, vuốt cổ áo.
Dưới cổ áo là tượng phật bằng ngọc, phía dưới tượng phật bằng ngọc là lồng ngực rung lên theo nhịp tim của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.