Chương 14
Diệp Nhuyễn
26/10/2021
Hai ngày sau, quả thực Triệu Dương đưa Triệu Tiểu Phi sang.
Sáng sớm, Triệu Tiểu Phi mặc bộ đồng phục học sinh cấp hai màu xanh trắng đứng trước cửa quán bún Trần Gia, lưng đeo cặp sách hình con vịt nhỏ màu vàng, nhóc bĩu môi nói với Triệu Dương: "Anh à, hay là anh xin phép cô cho em nghỉ, chứ em muốn đi theo anh cơ."
Triệu Dương dùng ngón trỏ dí vào đầu nhóc: "Đừng có mơ! Mấy ngày này nhớ ngoan ngoãn nghe lời bác nghe chưa. Ráng mà học hành cho tốt, nhớ đừng gây chuyện đấy, bằng không anh mày mà về thì biết tay anh!"
Hai mắt Triệu Tiểu Phi rơm rớm nước mắt, nhóc bổ nhào vào lòng Triệu Dương, ngẩng đầu tủi thân nhìn cậu: "Anh ơi! Anh đi tận bốn ngày, sao em nỡ để anh đi chứ!"
Triệu Dương đẩy đầu nhóc ra xa ghét bỏ nói: "Mày đóng phim Quỳnh Dao được rồi đấy, tao biết thừa mày còn mong tao không có thời gian trông mày nữa cơ mà!"
Triệu Tiểu Phi nghe cậu nói vậy thì lập tức nét mặt trở lại bình thường, đôi mắt ngân ngấn nước cũng biến mất dạng, nhóc lùi lại đứng bên cạnh Triệu Dương rồi vờ làm cụ ông vẫy vẫy tay: "Đúng là anh trai chẳng biết thú vị gọi là gì cả, thôi anh đi nhanh đi!"
Triệu Dương trợn mắt lườm nhóc: "Mày nói với anh mày thế à?"
Triệu Tiểu Phi lật mặt nhanh hơn bánh tráng, nhóc trợn trắng mắt gằn từng chữ: "Em cam đoan với anh trong hai ngày tới em sẽ học hành nghiêm túc, sẽ không kiếm chuyện hay gây sự với bác. Hẹn gặp lại anh anh trai thân mến của đời em."
Triệu Dương hừ một tiếng, quay sang chào bà Triệu rồi ngồi xuống con xe WHG (*) đang đậu bên lề đường, sau cậu lại mở cửa kính xuống dặn dò đôi ba câu rồi mới lái xe rời đi.
(*) Tên đầy đủ là Wuling Hong Guang: là một trong những dòng xe MPV bán chạy nhất tại Trung Quốc.
Bà Triệu dắt tay Triệu Tiểu Phi vào trong nhà: "Hôm nay là chủ nhật nên con có thể chơi cùng với hai anh. Bọn nó còn đang ngủ trên tầng á, con lên gọi hai anh dậy đi, bác ở đây đánh răng rửa mặt đã."
Triệu Tiểu Phi gật đầu, trong đầu lại nảy ra ý tưởng chẳng hay ho cho lắm. Nhóc rón rén đi lên tầng, nín thở mở cửa phòng ngủ ra. Cửa mở, nhóc thấy Cố Bắc Kiều cuộn mình nằm sát bên cửa sổ, tên ngốc nằm ngay sát bên cạnh. Chiếc giường dài tầm 2 mét, hai người nằm chen chúc nhau cũng chưa chiếm tới nửa chiếc giường, đang ngủ đến là ngon lành.
Triệu Tiểu Phi khẽ cười trộm, nhóc kiễng chân bò lên giường, ghé sát bên tai tên ngốc hét lên: "A!!!"
Tên ngốc sợ tới mức run lẩy bẩy cả tay chân, vội vàng mở mắt bật dậy, cậu còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra. Chỉ đến khi nhìn thấy Triệu Tiểu Phi bên cạnh đang ôm bụng cười nắc nẻ thì mới biết mình bị nhóc đùa giỡn, cậu xốc chăn lên rồi quật nhóc xuống mặt đất, đè lên người nhóc đánh tới tấp.
"Bớ người ta đánh người kìa! Thanh ngố đánh con kìa! Bác ơi! Bác ơi!" Triệu Tiểu Phi ôm mặt la làng vì sợ tên ngốc đấm trúng mặt.
Cố Bắc Kiều thò đầu ra khỏi chăn, tức giận trừng mắt nhìn hai người. Vốn dĩ tối qua hắn mất ngủ, mãi rạng sáng nay mới chợp mắt được xíu thì lại bị nhóc con Triệu Tiểu Phi phá giấc. Hắn trở mình chậm rãi, nhìn nắm đấm của tên ngốc nện xuống vài cái lên người Triệu Tiểu Phi rồi mới nói: "Đừng đánh nữa."
Tên ngốc đấm thêm vài cái nữa mới chịu buông tha cho nhóc, cậu đứng dậy quát to: "Đúng là cái đồ phiền phức!"
Mắt Triệu Tiểu Phi đầy vẻ căm tức, nhóc hét lên: "Em đi mách bác!" Rồi chạy xuống dưới tầng.Cố Bắc Kiều ngáp một cái, hắn ngả mình xuống giường rồi lại vùi đầu trong chăn tiếp tục ngủ.Thằng nhóc cũng quay về giường, cậu nằm sát sau lưng Cố Bắc Kiều nhưng lại cảm thấy không được thoải mái bèn duỗi tay ôm eo hắn.
Bộ đồ ngủ của Cố Bắc Kiều bị cuộn lên trên nên lộ eo, vừa lúc bị tên ngốc chạm vào nên hắn thấy nhột vô cùng, khuỷu tay theo bản năng đẩy về phía sau, hắn gắt gỏng nói: "Tránh xa tôi ra!"Thằng nhóc rụt tay lại, đang định nhắm mắt ngủ tiếp thì lại nghe tiếng bà Triệu từ bên ngoài cửa: "Con đánh Tiểu Phi hả Thanh ngố? Nó mới đến đây con đã đánh nó rồi, con không nhường nó xíu được à?"
Bà Triệu đẩy cửa đi vào, thấy thằng nhóc nằm giường vẻ mặt vô tội nhìn mình, giọng bà cũng dịu bớt đi: "Mấy ngày tới con đừng đánh Tiểu Phi nữa, chơi vui vẻ cùng nó nghe không?"
Thằng nhóc gật đầu giải thích: "Con buồn ngủ mà nó cứ trêu con."
Bà Triệu bất lực nói: "Mẹ biết rồi, hai đứa ngủ tiếp đi, mẹ không cho Tiểu Phi vào đây nữa."
Ở mấy cái tuổi thanh thiếu niên này thường khá buông thả nhưng cũng rất dễ nói chuyện, mới giây trước còn cãi nhau long trời lở đất mà giây sau đã cười làm lành rủ nhau đi chơi. Triệu Tiểu Phi cũng vậy, nhóc vừa nghe bác bảo đã mắng tên ngốc kia một trận ra trò thì trong lòng cũng đã nguôi ngoai sạch sẽ, nhưng bác lại không cho tìm hai người kia chơi nên nhóc đành ngồi ngoài phòng khách xem TV, chán nản mà ngồi cầm điểu khiển chuyển tới chuyển lui các kênh.
Cuối cùng thì hai người kia cũng tỉnh dậy ra khỏi phòng, Triệu Tiểu Phi vui vẻ đứng trước mặt bọn họ: "Có gì chơi vui không anh?" Như thể vừa nãy nhóc cùng tên ngốc chưa có chuyện gì xảy ra.
Hai người không thèm để ý đến nhóc mà mỗi người làm việc riêng của mình.Từ lần trước giúp bà Triệu tưới hoa, Cố Bắc Kiều đã tự giác nhận nhiệm vụ này. Mỗi buổi sáng sau khi đánh răng rửa mặt xong, hắn cầm bình nhựa tưới cây màu đỏ đi qua lại trên ban công, nghe được bông hoa nào kêu khát nước sẽ lập tức tưới cho nó. Ngoài việc tưới hoa, ngày nào hắn cũng hỏi vài bông hoa bé nhỏ mong manh trong chậu đá kia nhưng hiển nhiên chúng chưa bao giờ trả lời lại.
Cố Bắc Kiều bận rộn tưới hoa, thằng nhóc nhìn hắn qua khung cửa ban công, thỉnh thoảng nghe thấy hắn nói chuyện với cây cỏ cũng sẽ chen thêm vài ba câu.
Cố Bắc Kiều nhìn chồi non đã úa vàng của cây Dây Nhện, hắn cau mày hỏi: "Bạn bị sao vậy?"
Một giọng nói rầu rĩ phát ra từ cây Dây Nhện: "Đều là do Trầu Bà phát triển nhanh quá, bả che hết ánh mặt trời của tôi rồi, chả trách sao ánh mặt trời không chiếu được đến chỗ tôi."
Cố Bắc Kiều giúp thay đổi lại vị trí của nó rồi lấy ra một chiếc kéo để cắt bỏ những chiếc lá dài của Trầu Bà.
Trầu Bà hét lên: "Á đau quá!"
Dây Nhện mỉa lại: "Ai kêu bà ăn phân bón hóa học chi cho lớn nhanh!"
Trầu Bà uất ức nói: "Bộ tôi muốn lắm hả? Chỉ cần tưới cho tôi nước sạch thì tôi phát triển được hết á..."
Cố Bắc Kiều cắt ngang lời bọn nó: "Không sao đâu mà, lát nữa sẽ hết đau thôi."
Triệu Tiểu Phi ngồi dựa ghế sofa thì thấy miệng Cố Bắc Kiều mấp máy chuyển động nhưng hình như lại không nói chuyện cùng tên ngốc, nhóc khó hiểu hỏi: "Ủa anh Kiều nè, anh đang nói cái gì vậy?"
Tên ngốc ghét bỏ nhìn nhóc: "Anh Kiều đang nói chuyện với mấy bông hoa nhỏ đấy."
Triệu Tiểu Phi cười ha ha: "Thanh ngố ơi là Thanh ngố! Hoa nó có biết nói chuyện bao giờ đâu, anh có hiểu không thế!"
Cố Bắc Kiều quay đầu lại nhìn nhóc, hắn cụp mắt xuống rồi tiếp tục vờn đùa với những bông hoa dưới cánh tay, nói với giọng mà chỉ cây cỏ ngoài ban công mới nghe được: "Cậu mãi sẽ chẳng hiểu được đâu."
"Đúng vậy đó! Tôi nghĩ nó mới là thằng ngố ấy, ngốc nghếch hết sức!" Hoa Hồng, Xương Rồng và các cây hoa khác đều đồng tình.
Ngày hôm nay xem như cũng khá bình yên. Khi quán đông khách, Cố Bắc Kiều sẽ xuống tầng phụ giúp bưng bê. Khi ít khách hơn thì sẽ lên tầng xem kênh thế giới động vật trên TV hoặc ngồi xổm trên ban công ngắm hoa lá cỏ cây.
Hắn ngồi lặng lẽ, tên ngốc cũng ngồi yên bên cạnh hắn, chỉ mỗi trong lòng Triệu Tiểu Phi là lo lắng như mèo cào. Một lúc sau, nhóc chạy xuống nhà tám với bác vài ba câu rồi lại chạy lên tầng xem xem hai người kia có trò gì vui chơi cùng nó không.
Tối đến, rốt cuộc Triệu Tiểu Phi cũng chịu thua, nhóc nằm ườn trên sofa nhìn con sâu xanh đang bò ngoe nguẩy trên chiếc lá rau trên TV, thở dài kêu ca: "Cuối cùng thì em cũng hiểu được, trên đời này còn có người nhạt hơn nước ốc như ảnh..."
Sau khi tắm rửa xong xuôi, bà Triệu hỏi cả bọn: "Ba đứa nằm cùng một giường có ổn không? Hay bác cho thêm cái nệm nằm dưới sàn nhé?"
Triệu Tiểu Phi trả lời: "Đủ chỗ mà bác, bọn con cũng đâu có mập đâu."
Bà Triệu hơi lo lắng liếc nhìn ba người: "Các con không được cãi nhau, không được đánh nhau đâu đấy. Thanh ngố không được đánh em, Tiểu Phi thì phải nghe lời, nếu không thì cứ mách lại với Kiều Kiều nghe không." Thấy cả bọn ngoan ngoãn gật đầu bà mới đóng cửa rời đi.
Triệu Tiểu Phi mặc một bộ đồ ngủ màu trắng sữa in hình con vịt nhỏ màu vàng, chớp chớp đôi mắt to trông dễ cưng vô cùng. Nhóc đứng ở trên giường, từ trên cao chống hông nhìn hai người: "Em không ngủ cùng Thanh ngố đâu, em muốn nằm cạnh anh Kiều cơ!"
Tên ngốc trợn mắt nhìn nhóc, ngay lập tức ôm Cố Bắc Kiều như đánh dấu chủ quyền: "Không được! Tao muốn ngủ cùng anh Kiều!"
Cố Bắc Kiều hất tay của tên ngốc ra, tự mình lên giường nằm cạnh cửa sổ, lạnh lùng nói: "Ngủ đi, đừng nói gì nữa." Hắn xoay đầu rồi nhắm mắt lại.
Triệu Tiểu Phi vội xốc chăn bông luồn lên nhưng tên ngốc đã vội nắm cánh tay nhóc lôi xuống: "Mày ngủ ở ngoài cùng." Sau đó nhóc chỉ có thể trơ mắt nhìn tên ngốc nằm ở giữa.
Triệu Tiểu Phi đá tên ngốc một cái qua lớp chăn: "Thanh ngố chết bầm!" Rồi đành bất lực nằm ngoài cùng.
Đèn đã tắt, rèm cửa màu xanh đậm che hết đi những ánh sáng bên ngoài, căn phòng bỗng chốc trở nên tối om.
Giọng Triệu Tiểu Phi run rẩy: "Em... Em cảm thấy hơi sợ..."
Tên ngốc quay lưng về phía nhóc khó hiểu hỏi: "Mày sợ cái gì?"
"Nhỡ đâu... Có ma thì sao anh?" Triệu Tiểu Phi không tự chủ được đầu óc mình, chỉ cần nhắm mắt lại thì trước mặt lại hiện lên bộ dạng gớm ghiếc của mấy con ma: "Mắt đỏ lừ, lưỡi dài thòng, tóc trắng dài... Em thấy ma trên TV là vậy á."
Người tên ngốc cứng đờ lại, cậu nghiêng sát người vào Cố Bắc Kiều.
Cố Bắc Kiều khó chịu đẩy tên ngốc ra, lạnh lùng nói: "Sợ gì chứ? Tôi đã gặp qua ma rồi."
Sự tò mò của Triệu Tiểu Phi lập tức đánh tan sự sợ hãi, nhóc vội vàng hỏi: "Anh Kiều ơi, anh thấy ma trông như nào? Da nó xanh lè với nó có răng nanh đúng không, mắt nó to đùng như quả chuông đúng không?"
Cố Bắc Kiều hừ nhẹ: "Không phải, ả trông y hệt như con người."
"Vậy sao anh biết nó là ma?"
Con ngươi Cố Bắc Kiều trở nên sắc lạnh: "Ả không có bóng, với cả ả còn ăn thịt người nữa."
Triệu Tiểu Phi sờ sờ cánh tay khiến nó nổi hết cả da gà: "Anh nhìn thấy nó ăn thịt người rồi à?"
Cố Bắc Kiều nói: "Tất nhiên rồi. Một đêm nọ ả đứng cạnh đầu giường tôi, ả hỏi rằng tôi ngủ chưa, tôi phớt lờ ả đi thì ả bịt miệng tôi lại khiến tôi không kêu ra tiếng, ả lại đè tôi làm tôi không nhúc nhích được gì... Và rồi ả lấy móng vuốt lướt qua mặt tôi rồi cười nói: 'Sao mày không chết đi hả Cố Bắc Kiều...' "
Triệu Tiểu Phi hỏi: "Vậy anh có biết nó trông như nào không?"
Cố Bắc Kiều cười lạnh: "Mỗi ngày tôi đều sống chung với ả mà."
Đột nhiên lúc này hai người cảm thấy dưới chăn chuyển động, Triệu Tiểu Phi kêu lên: "Thanh ngố?"
Tên ngốc co người trong lớp chăn run rẩy không ngừng.
Cố Bắc Kiều lật chăn lên, tay chạm vào cái đầu tròn như con nhím, lần lần đầu véo tai cậu: "Đi ra."
Tên ngốc vùi mặt vào lòng Cố Bắc Kiều, nức nở nói: "Em sợ..."
Cố Bắc Kiều ấn cậu nằm lại trên giường, Triệu Tiểu Phi đánh trống lảng: "A ha được rồi, không nói lung tung nữa, không có gì phải sợ cả."
Cuối cùng ba người nằm cạnh nhau, Triệu Tiểu Phi thở dài nói: "Cũng may em chưa từng gặp ma bao giờ, nhỡ có gặp chắc tè ra quần quá."
Vừa dứt lời thì cửa phòng bị ai đó gõ cửa, ngoài cửa truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Đã ngủ hết chưa?"
Cả bọn nín thở không dám hó hé một câu nào, tim đập thình thịch.
"Kẹt..." Cánh cửa được mở ra, có một bóng người từ trong màn đêm lặng lẽ bước vào.
Triệu Tiểu Phi hét toáng lên: "Maaa!"
Bà Triệu bật đèn lên, tức giận nói: "Vớ vẩn!"
Triệu Tiểu Phi nhìn xuống mặt đất, dưới đó có bóng đen mờ nhạt của bà Triệu, nhóc thở phào nhẹ nhõm: "Bác dọa bọn con té đái luôn á."
Bà Triệu vỗ vỗ ngực: "Con mới dọa bác sợ muốn chết đây nè, tự nhiên hét ầm lên! Bác lên xem bọn con ngủ có bị chật chội không, nếu chật quá thì để Thanh ngố ngủ với bác."
Tên ngốc vội rụt đầu dưới lớp chăn: "Không có chật!"
Bà Triệu thở dài, cười nói: "Thôi được rồi, mẹ ra đây, tối thì nhớ ngủ sớm nghe chưa."
Trong lòng Triệu Tiểu Phi vẫn còn sợ hãi, nhóc quay sang nhìn Cố Bắc Kiều thì thấy hắn đang nhìn chằm chằm xuống mặt đất, nhóc hỏi: "Anh Kiều đang nhìn cái gì thế?"
Cố Bắc Kiều giật mình trở lại bình thường, hắn nằm xuống rồi nói: "Tắt đèn đi. Ngủ đi, chúc ngủ ngon."
Sáng sớm, Triệu Tiểu Phi mặc bộ đồng phục học sinh cấp hai màu xanh trắng đứng trước cửa quán bún Trần Gia, lưng đeo cặp sách hình con vịt nhỏ màu vàng, nhóc bĩu môi nói với Triệu Dương: "Anh à, hay là anh xin phép cô cho em nghỉ, chứ em muốn đi theo anh cơ."
Triệu Dương dùng ngón trỏ dí vào đầu nhóc: "Đừng có mơ! Mấy ngày này nhớ ngoan ngoãn nghe lời bác nghe chưa. Ráng mà học hành cho tốt, nhớ đừng gây chuyện đấy, bằng không anh mày mà về thì biết tay anh!"
Hai mắt Triệu Tiểu Phi rơm rớm nước mắt, nhóc bổ nhào vào lòng Triệu Dương, ngẩng đầu tủi thân nhìn cậu: "Anh ơi! Anh đi tận bốn ngày, sao em nỡ để anh đi chứ!"
Triệu Dương đẩy đầu nhóc ra xa ghét bỏ nói: "Mày đóng phim Quỳnh Dao được rồi đấy, tao biết thừa mày còn mong tao không có thời gian trông mày nữa cơ mà!"
Triệu Tiểu Phi nghe cậu nói vậy thì lập tức nét mặt trở lại bình thường, đôi mắt ngân ngấn nước cũng biến mất dạng, nhóc lùi lại đứng bên cạnh Triệu Dương rồi vờ làm cụ ông vẫy vẫy tay: "Đúng là anh trai chẳng biết thú vị gọi là gì cả, thôi anh đi nhanh đi!"
Triệu Dương trợn mắt lườm nhóc: "Mày nói với anh mày thế à?"
Triệu Tiểu Phi lật mặt nhanh hơn bánh tráng, nhóc trợn trắng mắt gằn từng chữ: "Em cam đoan với anh trong hai ngày tới em sẽ học hành nghiêm túc, sẽ không kiếm chuyện hay gây sự với bác. Hẹn gặp lại anh anh trai thân mến của đời em."
Triệu Dương hừ một tiếng, quay sang chào bà Triệu rồi ngồi xuống con xe WHG (*) đang đậu bên lề đường, sau cậu lại mở cửa kính xuống dặn dò đôi ba câu rồi mới lái xe rời đi.
(*) Tên đầy đủ là Wuling Hong Guang: là một trong những dòng xe MPV bán chạy nhất tại Trung Quốc.
Bà Triệu dắt tay Triệu Tiểu Phi vào trong nhà: "Hôm nay là chủ nhật nên con có thể chơi cùng với hai anh. Bọn nó còn đang ngủ trên tầng á, con lên gọi hai anh dậy đi, bác ở đây đánh răng rửa mặt đã."
Triệu Tiểu Phi gật đầu, trong đầu lại nảy ra ý tưởng chẳng hay ho cho lắm. Nhóc rón rén đi lên tầng, nín thở mở cửa phòng ngủ ra. Cửa mở, nhóc thấy Cố Bắc Kiều cuộn mình nằm sát bên cửa sổ, tên ngốc nằm ngay sát bên cạnh. Chiếc giường dài tầm 2 mét, hai người nằm chen chúc nhau cũng chưa chiếm tới nửa chiếc giường, đang ngủ đến là ngon lành.
Triệu Tiểu Phi khẽ cười trộm, nhóc kiễng chân bò lên giường, ghé sát bên tai tên ngốc hét lên: "A!!!"
Tên ngốc sợ tới mức run lẩy bẩy cả tay chân, vội vàng mở mắt bật dậy, cậu còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra. Chỉ đến khi nhìn thấy Triệu Tiểu Phi bên cạnh đang ôm bụng cười nắc nẻ thì mới biết mình bị nhóc đùa giỡn, cậu xốc chăn lên rồi quật nhóc xuống mặt đất, đè lên người nhóc đánh tới tấp.
"Bớ người ta đánh người kìa! Thanh ngố đánh con kìa! Bác ơi! Bác ơi!" Triệu Tiểu Phi ôm mặt la làng vì sợ tên ngốc đấm trúng mặt.
Cố Bắc Kiều thò đầu ra khỏi chăn, tức giận trừng mắt nhìn hai người. Vốn dĩ tối qua hắn mất ngủ, mãi rạng sáng nay mới chợp mắt được xíu thì lại bị nhóc con Triệu Tiểu Phi phá giấc. Hắn trở mình chậm rãi, nhìn nắm đấm của tên ngốc nện xuống vài cái lên người Triệu Tiểu Phi rồi mới nói: "Đừng đánh nữa."
Tên ngốc đấm thêm vài cái nữa mới chịu buông tha cho nhóc, cậu đứng dậy quát to: "Đúng là cái đồ phiền phức!"
Mắt Triệu Tiểu Phi đầy vẻ căm tức, nhóc hét lên: "Em đi mách bác!" Rồi chạy xuống dưới tầng.Cố Bắc Kiều ngáp một cái, hắn ngả mình xuống giường rồi lại vùi đầu trong chăn tiếp tục ngủ.Thằng nhóc cũng quay về giường, cậu nằm sát sau lưng Cố Bắc Kiều nhưng lại cảm thấy không được thoải mái bèn duỗi tay ôm eo hắn.
Bộ đồ ngủ của Cố Bắc Kiều bị cuộn lên trên nên lộ eo, vừa lúc bị tên ngốc chạm vào nên hắn thấy nhột vô cùng, khuỷu tay theo bản năng đẩy về phía sau, hắn gắt gỏng nói: "Tránh xa tôi ra!"Thằng nhóc rụt tay lại, đang định nhắm mắt ngủ tiếp thì lại nghe tiếng bà Triệu từ bên ngoài cửa: "Con đánh Tiểu Phi hả Thanh ngố? Nó mới đến đây con đã đánh nó rồi, con không nhường nó xíu được à?"
Bà Triệu đẩy cửa đi vào, thấy thằng nhóc nằm giường vẻ mặt vô tội nhìn mình, giọng bà cũng dịu bớt đi: "Mấy ngày tới con đừng đánh Tiểu Phi nữa, chơi vui vẻ cùng nó nghe không?"
Thằng nhóc gật đầu giải thích: "Con buồn ngủ mà nó cứ trêu con."
Bà Triệu bất lực nói: "Mẹ biết rồi, hai đứa ngủ tiếp đi, mẹ không cho Tiểu Phi vào đây nữa."
Ở mấy cái tuổi thanh thiếu niên này thường khá buông thả nhưng cũng rất dễ nói chuyện, mới giây trước còn cãi nhau long trời lở đất mà giây sau đã cười làm lành rủ nhau đi chơi. Triệu Tiểu Phi cũng vậy, nhóc vừa nghe bác bảo đã mắng tên ngốc kia một trận ra trò thì trong lòng cũng đã nguôi ngoai sạch sẽ, nhưng bác lại không cho tìm hai người kia chơi nên nhóc đành ngồi ngoài phòng khách xem TV, chán nản mà ngồi cầm điểu khiển chuyển tới chuyển lui các kênh.
Cuối cùng thì hai người kia cũng tỉnh dậy ra khỏi phòng, Triệu Tiểu Phi vui vẻ đứng trước mặt bọn họ: "Có gì chơi vui không anh?" Như thể vừa nãy nhóc cùng tên ngốc chưa có chuyện gì xảy ra.
Hai người không thèm để ý đến nhóc mà mỗi người làm việc riêng của mình.Từ lần trước giúp bà Triệu tưới hoa, Cố Bắc Kiều đã tự giác nhận nhiệm vụ này. Mỗi buổi sáng sau khi đánh răng rửa mặt xong, hắn cầm bình nhựa tưới cây màu đỏ đi qua lại trên ban công, nghe được bông hoa nào kêu khát nước sẽ lập tức tưới cho nó. Ngoài việc tưới hoa, ngày nào hắn cũng hỏi vài bông hoa bé nhỏ mong manh trong chậu đá kia nhưng hiển nhiên chúng chưa bao giờ trả lời lại.
Cố Bắc Kiều bận rộn tưới hoa, thằng nhóc nhìn hắn qua khung cửa ban công, thỉnh thoảng nghe thấy hắn nói chuyện với cây cỏ cũng sẽ chen thêm vài ba câu.
Cố Bắc Kiều nhìn chồi non đã úa vàng của cây Dây Nhện, hắn cau mày hỏi: "Bạn bị sao vậy?"
Một giọng nói rầu rĩ phát ra từ cây Dây Nhện: "Đều là do Trầu Bà phát triển nhanh quá, bả che hết ánh mặt trời của tôi rồi, chả trách sao ánh mặt trời không chiếu được đến chỗ tôi."
Cố Bắc Kiều giúp thay đổi lại vị trí của nó rồi lấy ra một chiếc kéo để cắt bỏ những chiếc lá dài của Trầu Bà.
Trầu Bà hét lên: "Á đau quá!"
Dây Nhện mỉa lại: "Ai kêu bà ăn phân bón hóa học chi cho lớn nhanh!"
Trầu Bà uất ức nói: "Bộ tôi muốn lắm hả? Chỉ cần tưới cho tôi nước sạch thì tôi phát triển được hết á..."
Cố Bắc Kiều cắt ngang lời bọn nó: "Không sao đâu mà, lát nữa sẽ hết đau thôi."
Triệu Tiểu Phi ngồi dựa ghế sofa thì thấy miệng Cố Bắc Kiều mấp máy chuyển động nhưng hình như lại không nói chuyện cùng tên ngốc, nhóc khó hiểu hỏi: "Ủa anh Kiều nè, anh đang nói cái gì vậy?"
Tên ngốc ghét bỏ nhìn nhóc: "Anh Kiều đang nói chuyện với mấy bông hoa nhỏ đấy."
Triệu Tiểu Phi cười ha ha: "Thanh ngố ơi là Thanh ngố! Hoa nó có biết nói chuyện bao giờ đâu, anh có hiểu không thế!"
Cố Bắc Kiều quay đầu lại nhìn nhóc, hắn cụp mắt xuống rồi tiếp tục vờn đùa với những bông hoa dưới cánh tay, nói với giọng mà chỉ cây cỏ ngoài ban công mới nghe được: "Cậu mãi sẽ chẳng hiểu được đâu."
"Đúng vậy đó! Tôi nghĩ nó mới là thằng ngố ấy, ngốc nghếch hết sức!" Hoa Hồng, Xương Rồng và các cây hoa khác đều đồng tình.
Ngày hôm nay xem như cũng khá bình yên. Khi quán đông khách, Cố Bắc Kiều sẽ xuống tầng phụ giúp bưng bê. Khi ít khách hơn thì sẽ lên tầng xem kênh thế giới động vật trên TV hoặc ngồi xổm trên ban công ngắm hoa lá cỏ cây.
Hắn ngồi lặng lẽ, tên ngốc cũng ngồi yên bên cạnh hắn, chỉ mỗi trong lòng Triệu Tiểu Phi là lo lắng như mèo cào. Một lúc sau, nhóc chạy xuống nhà tám với bác vài ba câu rồi lại chạy lên tầng xem xem hai người kia có trò gì vui chơi cùng nó không.
Tối đến, rốt cuộc Triệu Tiểu Phi cũng chịu thua, nhóc nằm ườn trên sofa nhìn con sâu xanh đang bò ngoe nguẩy trên chiếc lá rau trên TV, thở dài kêu ca: "Cuối cùng thì em cũng hiểu được, trên đời này còn có người nhạt hơn nước ốc như ảnh..."
Sau khi tắm rửa xong xuôi, bà Triệu hỏi cả bọn: "Ba đứa nằm cùng một giường có ổn không? Hay bác cho thêm cái nệm nằm dưới sàn nhé?"
Triệu Tiểu Phi trả lời: "Đủ chỗ mà bác, bọn con cũng đâu có mập đâu."
Bà Triệu hơi lo lắng liếc nhìn ba người: "Các con không được cãi nhau, không được đánh nhau đâu đấy. Thanh ngố không được đánh em, Tiểu Phi thì phải nghe lời, nếu không thì cứ mách lại với Kiều Kiều nghe không." Thấy cả bọn ngoan ngoãn gật đầu bà mới đóng cửa rời đi.
Triệu Tiểu Phi mặc một bộ đồ ngủ màu trắng sữa in hình con vịt nhỏ màu vàng, chớp chớp đôi mắt to trông dễ cưng vô cùng. Nhóc đứng ở trên giường, từ trên cao chống hông nhìn hai người: "Em không ngủ cùng Thanh ngố đâu, em muốn nằm cạnh anh Kiều cơ!"
Tên ngốc trợn mắt nhìn nhóc, ngay lập tức ôm Cố Bắc Kiều như đánh dấu chủ quyền: "Không được! Tao muốn ngủ cùng anh Kiều!"
Cố Bắc Kiều hất tay của tên ngốc ra, tự mình lên giường nằm cạnh cửa sổ, lạnh lùng nói: "Ngủ đi, đừng nói gì nữa." Hắn xoay đầu rồi nhắm mắt lại.
Triệu Tiểu Phi vội xốc chăn bông luồn lên nhưng tên ngốc đã vội nắm cánh tay nhóc lôi xuống: "Mày ngủ ở ngoài cùng." Sau đó nhóc chỉ có thể trơ mắt nhìn tên ngốc nằm ở giữa.
Triệu Tiểu Phi đá tên ngốc một cái qua lớp chăn: "Thanh ngố chết bầm!" Rồi đành bất lực nằm ngoài cùng.
Đèn đã tắt, rèm cửa màu xanh đậm che hết đi những ánh sáng bên ngoài, căn phòng bỗng chốc trở nên tối om.
Giọng Triệu Tiểu Phi run rẩy: "Em... Em cảm thấy hơi sợ..."
Tên ngốc quay lưng về phía nhóc khó hiểu hỏi: "Mày sợ cái gì?"
"Nhỡ đâu... Có ma thì sao anh?" Triệu Tiểu Phi không tự chủ được đầu óc mình, chỉ cần nhắm mắt lại thì trước mặt lại hiện lên bộ dạng gớm ghiếc của mấy con ma: "Mắt đỏ lừ, lưỡi dài thòng, tóc trắng dài... Em thấy ma trên TV là vậy á."
Người tên ngốc cứng đờ lại, cậu nghiêng sát người vào Cố Bắc Kiều.
Cố Bắc Kiều khó chịu đẩy tên ngốc ra, lạnh lùng nói: "Sợ gì chứ? Tôi đã gặp qua ma rồi."
Sự tò mò của Triệu Tiểu Phi lập tức đánh tan sự sợ hãi, nhóc vội vàng hỏi: "Anh Kiều ơi, anh thấy ma trông như nào? Da nó xanh lè với nó có răng nanh đúng không, mắt nó to đùng như quả chuông đúng không?"
Cố Bắc Kiều hừ nhẹ: "Không phải, ả trông y hệt như con người."
"Vậy sao anh biết nó là ma?"
Con ngươi Cố Bắc Kiều trở nên sắc lạnh: "Ả không có bóng, với cả ả còn ăn thịt người nữa."
Triệu Tiểu Phi sờ sờ cánh tay khiến nó nổi hết cả da gà: "Anh nhìn thấy nó ăn thịt người rồi à?"
Cố Bắc Kiều nói: "Tất nhiên rồi. Một đêm nọ ả đứng cạnh đầu giường tôi, ả hỏi rằng tôi ngủ chưa, tôi phớt lờ ả đi thì ả bịt miệng tôi lại khiến tôi không kêu ra tiếng, ả lại đè tôi làm tôi không nhúc nhích được gì... Và rồi ả lấy móng vuốt lướt qua mặt tôi rồi cười nói: 'Sao mày không chết đi hả Cố Bắc Kiều...' "
Triệu Tiểu Phi hỏi: "Vậy anh có biết nó trông như nào không?"
Cố Bắc Kiều cười lạnh: "Mỗi ngày tôi đều sống chung với ả mà."
Đột nhiên lúc này hai người cảm thấy dưới chăn chuyển động, Triệu Tiểu Phi kêu lên: "Thanh ngố?"
Tên ngốc co người trong lớp chăn run rẩy không ngừng.
Cố Bắc Kiều lật chăn lên, tay chạm vào cái đầu tròn như con nhím, lần lần đầu véo tai cậu: "Đi ra."
Tên ngốc vùi mặt vào lòng Cố Bắc Kiều, nức nở nói: "Em sợ..."
Cố Bắc Kiều ấn cậu nằm lại trên giường, Triệu Tiểu Phi đánh trống lảng: "A ha được rồi, không nói lung tung nữa, không có gì phải sợ cả."
Cuối cùng ba người nằm cạnh nhau, Triệu Tiểu Phi thở dài nói: "Cũng may em chưa từng gặp ma bao giờ, nhỡ có gặp chắc tè ra quần quá."
Vừa dứt lời thì cửa phòng bị ai đó gõ cửa, ngoài cửa truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Đã ngủ hết chưa?"
Cả bọn nín thở không dám hó hé một câu nào, tim đập thình thịch.
"Kẹt..." Cánh cửa được mở ra, có một bóng người từ trong màn đêm lặng lẽ bước vào.
Triệu Tiểu Phi hét toáng lên: "Maaa!"
Bà Triệu bật đèn lên, tức giận nói: "Vớ vẩn!"
Triệu Tiểu Phi nhìn xuống mặt đất, dưới đó có bóng đen mờ nhạt của bà Triệu, nhóc thở phào nhẹ nhõm: "Bác dọa bọn con té đái luôn á."
Bà Triệu vỗ vỗ ngực: "Con mới dọa bác sợ muốn chết đây nè, tự nhiên hét ầm lên! Bác lên xem bọn con ngủ có bị chật chội không, nếu chật quá thì để Thanh ngố ngủ với bác."
Tên ngốc vội rụt đầu dưới lớp chăn: "Không có chật!"
Bà Triệu thở dài, cười nói: "Thôi được rồi, mẹ ra đây, tối thì nhớ ngủ sớm nghe chưa."
Trong lòng Triệu Tiểu Phi vẫn còn sợ hãi, nhóc quay sang nhìn Cố Bắc Kiều thì thấy hắn đang nhìn chằm chằm xuống mặt đất, nhóc hỏi: "Anh Kiều đang nhìn cái gì thế?"
Cố Bắc Kiều giật mình trở lại bình thường, hắn nằm xuống rồi nói: "Tắt đèn đi. Ngủ đi, chúc ngủ ngon."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.