Chương 10: Có Lai Lịch Lớn (1)
Mạc Võ
20/11/2024
Kim Hâm dẫn đầu vênh váo tự đắc đi về phía cao ốc, đi tới cửa còn cố ý nhìn thời gian, hai bảo vệ đó hoàn toàn chưa từng hỏi ba người.
Chờ tiến vào cao ốc, Kim Hâm nói: “Những bảo vệ này chỉ làm màu thôi, chặn lại những người không có nhiệm vụ trông có vẻ hèn mọn. Cô càng tỏ ra không tự tin, càng khách sáo với họ, họ lại càng gây phiền phức với cô, đây chính là mắt chó coi thường người khác. Người sang như chúng ta, cho dù là khuôn mặt lạ, họ cũng sẽ không tự tìm phiền toái, họ sợ chúng ta khiếu nại họ ảnh hưởng đến thành tích.”
Hải Minh Châu ít nhiều hơi sùng bái nhìn Kim Hâm: “Sếp Kim hiểu biết quá.”
“Sau này đi theo tôi, còn sợ không có thêm kiến thức?” Kim Hâm đắc ý nói.
Hải Minh Châu hỏi ngược lại: “Không phải là một ngày sao? Làm sao còn có sau này?”
Kim Hâm ra vẻ muốn đầu tư lớn: “Nếu như nhận đơn này, công ty cũng rất thiếu nhân viên. Cô thích tới công ty có tiền đồ của chúng tôi, tìm tôi là được.”
Hải Minh Châu chần chừ nói: “Tôi nghe nói một người đàn ông ngoại hình khó coi, biết nói chuyện sẽ hình dung anh ta có khí chất; một công ty còn không có thực lực gì đâu ... người biết nói chuyện...”
“Gọi là có tiền đồ đúng không?” Kim Hâm hiểu liền, cảm thấy Hải Minh Châu không phải những cô gái non chưa từng thấy việc đời, mặc dù trông Hải Minh Châu vẫn giống như sinh viên.
Đi vào cao ốc chưa được mấy bước, Hải Minh Châu lại dừng bước.
Đại sảnh tầng một của tòa nhà đồ sộ cửa sáng đất sạch, gạch sứ dưới đất cũng sáng loáng làm cho lòng người trở nên nghiêm túc.
Thẩm Ước ngẩng đầu nhìn đỉnh đầu, tự nhủ: “Hơi lạnh mà điều hòa trung ương mang đến cũng rất đầy đủ.”
Thất tịch đến gần, thành phố S nóng nực không giảm, thậm chí khiến người ta cảm thấy nóng như thiêu, nhưng mà vừa tiến vào cao ốc Cự Nhân, sẽ khiến người ta có loại cảm giác cuối thu đã tới.
“Phía trước...” Hải Minh Châu không nhịn được tỏ ý nói.
Trong đại sảnh không xa có một hàng rào ngăn cách đám đông, muốn vào thang máy lên tầng thì phải thông qua mấy cổng điện tử, rõ ràng phải có thẻ từ của nhân viên ở đây mới được.
Kim Hâm cười cười, lấy ra ba tấm thẻ nhân viên từ trong túi tài liệu, tự đeo lên một cái. Thẩm Ước tỉnh bơ nhận lấy thẻ nhân viên.
Hải Minh Châu hơi ngạc nhiên nhận lấy thẻ đeo: “Công ty chúng ta là chi nhánh công ty của Công Thương Nghiệp Cự Nhân sao? Nhưng mà...” Cô ấy không ngốc, nhìn thế nào Kim Hâm cũng không giống nhân vật bên trong Công Thương Nghiệp Cự Nhân, nào có người của công ty tìm công ty của mình đấu thầu còn tạm thời tìm thư ký ra oai chứ?
“Có được không đấy?” Hải Minh Châu cảm thấy chuyện này hơi khó tin
Không nghĩ Kim Hâm, Thẩm Ước cũng bình tĩnh cà thẻ vào trong, giống như tiến vào phòng của mình, Hải Minh Châu thử cà thẻ, sau khi “tinh” một tiếng, phía trước không còn trở ngại.
Hơi ngạc nhiên đi theo Thẩm Ước, phía sau Kim Hâm, Hải Minh Châu thận trọng nói: “Sếp Kim, cố vấn Thẩm, các anh là cướp ngân hàng đúng không? Trong phim, cướp ngân hàng đều biết những thứ này.”
“Nhìn con bé này, chưa từng thấy chuyện đời.” Kim Hâm lắc đầu nói: “Chúng tôi là người của công ty bảo vệ an ninh, chút chuyện nhỏ này còn không biết sao? Đúng rồi, cô làm thư ký phải nhớ tên của công ty chúng ta, bảo vệ an ninh Jinthang!”
“Không phải Jinthangbao và Haidilao đều là quán ăn sao? Lúc nào lại chuyển qua làm bảo vệ an ninh rồi?” Hải Minh Châu khó hiểu hỏi.
Kim Hâm chỉ có thể than thở, cảm thấy nếu như không phải xảy ra chuyện đột nhiên, bây giờ cần nhân viên, anh ấy đã sa thải thư ký chỉ biết ăn này rồi.
Ba người đi về phía thang máy, sau khi đi thang máy một lượt lại đi đến trước một thang máy, Hải Minh Châu không nhịn được lần nữa thán phục: “Tòa nhà này cao thật. Tôi chưa từng tiến vào cao ốc phải đổi thang máy đâu.”
Liếc nhìn Thẩm Ước, Hải Minh Châu bắt chuyện: “Cố vấn Thẩm, anh từng đi thang máy đổi lượt chưa?”
Chờ tiến vào cao ốc, Kim Hâm nói: “Những bảo vệ này chỉ làm màu thôi, chặn lại những người không có nhiệm vụ trông có vẻ hèn mọn. Cô càng tỏ ra không tự tin, càng khách sáo với họ, họ lại càng gây phiền phức với cô, đây chính là mắt chó coi thường người khác. Người sang như chúng ta, cho dù là khuôn mặt lạ, họ cũng sẽ không tự tìm phiền toái, họ sợ chúng ta khiếu nại họ ảnh hưởng đến thành tích.”
Hải Minh Châu ít nhiều hơi sùng bái nhìn Kim Hâm: “Sếp Kim hiểu biết quá.”
“Sau này đi theo tôi, còn sợ không có thêm kiến thức?” Kim Hâm đắc ý nói.
Hải Minh Châu hỏi ngược lại: “Không phải là một ngày sao? Làm sao còn có sau này?”
Kim Hâm ra vẻ muốn đầu tư lớn: “Nếu như nhận đơn này, công ty cũng rất thiếu nhân viên. Cô thích tới công ty có tiền đồ của chúng tôi, tìm tôi là được.”
Hải Minh Châu chần chừ nói: “Tôi nghe nói một người đàn ông ngoại hình khó coi, biết nói chuyện sẽ hình dung anh ta có khí chất; một công ty còn không có thực lực gì đâu ... người biết nói chuyện...”
“Gọi là có tiền đồ đúng không?” Kim Hâm hiểu liền, cảm thấy Hải Minh Châu không phải những cô gái non chưa từng thấy việc đời, mặc dù trông Hải Minh Châu vẫn giống như sinh viên.
Đi vào cao ốc chưa được mấy bước, Hải Minh Châu lại dừng bước.
Đại sảnh tầng một của tòa nhà đồ sộ cửa sáng đất sạch, gạch sứ dưới đất cũng sáng loáng làm cho lòng người trở nên nghiêm túc.
Thẩm Ước ngẩng đầu nhìn đỉnh đầu, tự nhủ: “Hơi lạnh mà điều hòa trung ương mang đến cũng rất đầy đủ.”
Thất tịch đến gần, thành phố S nóng nực không giảm, thậm chí khiến người ta cảm thấy nóng như thiêu, nhưng mà vừa tiến vào cao ốc Cự Nhân, sẽ khiến người ta có loại cảm giác cuối thu đã tới.
“Phía trước...” Hải Minh Châu không nhịn được tỏ ý nói.
Trong đại sảnh không xa có một hàng rào ngăn cách đám đông, muốn vào thang máy lên tầng thì phải thông qua mấy cổng điện tử, rõ ràng phải có thẻ từ của nhân viên ở đây mới được.
Kim Hâm cười cười, lấy ra ba tấm thẻ nhân viên từ trong túi tài liệu, tự đeo lên một cái. Thẩm Ước tỉnh bơ nhận lấy thẻ nhân viên.
Hải Minh Châu hơi ngạc nhiên nhận lấy thẻ đeo: “Công ty chúng ta là chi nhánh công ty của Công Thương Nghiệp Cự Nhân sao? Nhưng mà...” Cô ấy không ngốc, nhìn thế nào Kim Hâm cũng không giống nhân vật bên trong Công Thương Nghiệp Cự Nhân, nào có người của công ty tìm công ty của mình đấu thầu còn tạm thời tìm thư ký ra oai chứ?
“Có được không đấy?” Hải Minh Châu cảm thấy chuyện này hơi khó tin
Không nghĩ Kim Hâm, Thẩm Ước cũng bình tĩnh cà thẻ vào trong, giống như tiến vào phòng của mình, Hải Minh Châu thử cà thẻ, sau khi “tinh” một tiếng, phía trước không còn trở ngại.
Hơi ngạc nhiên đi theo Thẩm Ước, phía sau Kim Hâm, Hải Minh Châu thận trọng nói: “Sếp Kim, cố vấn Thẩm, các anh là cướp ngân hàng đúng không? Trong phim, cướp ngân hàng đều biết những thứ này.”
“Nhìn con bé này, chưa từng thấy chuyện đời.” Kim Hâm lắc đầu nói: “Chúng tôi là người của công ty bảo vệ an ninh, chút chuyện nhỏ này còn không biết sao? Đúng rồi, cô làm thư ký phải nhớ tên của công ty chúng ta, bảo vệ an ninh Jinthang!”
“Không phải Jinthangbao và Haidilao đều là quán ăn sao? Lúc nào lại chuyển qua làm bảo vệ an ninh rồi?” Hải Minh Châu khó hiểu hỏi.
Kim Hâm chỉ có thể than thở, cảm thấy nếu như không phải xảy ra chuyện đột nhiên, bây giờ cần nhân viên, anh ấy đã sa thải thư ký chỉ biết ăn này rồi.
Ba người đi về phía thang máy, sau khi đi thang máy một lượt lại đi đến trước một thang máy, Hải Minh Châu không nhịn được lần nữa thán phục: “Tòa nhà này cao thật. Tôi chưa từng tiến vào cao ốc phải đổi thang máy đâu.”
Liếc nhìn Thẩm Ước, Hải Minh Châu bắt chuyện: “Cố vấn Thẩm, anh từng đi thang máy đổi lượt chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.