Chương 42: Hòa Hợp Như Ý
Ngậm Chi Xanh
23/11/2024
Khi đèn chuyển xanh, điện thoại của Nguyên Duy bỗng vang lên.
Phó Nhuận Nghi chưa kịp nhìn xem ai gọi đến thì đã nhận ra giọng của người gọi qua loa ngoài.
“Anh, ba em bảo anh trông em, vậy mà mấy hôm nay anh bận gì thế, chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Có phải đám người bên công ty Thanh Thiên cố tình gây khó dễ cho anh không? Anh, anh vất vả rồi, có việc gì cần giúp đỡ, dù chỉ là chân chạy, cứ giao cho em nhé.”
Nguyên Duy không tin Minh Thành Kiệt thực sự quan tâm đến tiến độ công việc của mình. Cậu ta chắc chỉ biết tên công ty qua lần nghe anh và chú bàn bạc trên bàn ăn, còn công ty Thanh Thiên làm về lĩnh vực điện tử sinh học hay trí tuệ nhân tạo chắc cậu ta cũng mù tịt.
“Chỉ cần em đừng gây phiền phức là được, anh không cần em giúp gì cả, cứ ngoan ngoãn ở yên đó đi.”
“Nhưng mà anh à, giờ em đang gặp phải một phiền phức…” Giọng của Minh Thành Kiệt bên kia chùng xuống.
Nguyên Duy: “Nói đi.”
“Em bảo với ba là tối nay em ở cùng anh nhưng ba không tin, bảo em phải gửi một tấm ảnh chụp chung với anh. Em đang ở sảnh khách sạn đợi anh nè, anh ơi, khi nào anh về vậy?”
Nguyên Duy nhìn Phó Nhuận Nghi: “Anh không chắc lúc nào mới về.”
“Không sao đâu anh, công việc của anh quan trọng, em hiểu mà! Ủng hộ hết mình!” Minh Thành Kiệt biết lúc nào nên nhún nhường, giọng điệu lại có chút nịnh nọt, “Hay là em qua tìm anh có được không? Chỉ một chút thôi, tuyệt đối không làm phiền gì đâu.”
Nguyên Duy thở dài một hơi, cảm giác hối hận dâng lên khi nghĩ đến việc trước đây đã thay Minh Thành Kiệt nói tốt, khuyên chú nên để em họ hoàn thành năm ba trước khi tính chuyện du học.
Minh Thành Kiệt, nhận ra anh trai mình rõ ràng thấy mình phiền phức, nhưng cũng biết tính cách của Nguyên Duy—luôn lạnh nhạt với mọi người nhưng thực chất lại rất quan tâm. Vậy nên cậu ta giở giọng nũng nịu: “Anh? Anh? Anh có nghe không? Nếu anh đang bận, hay là lát em gọi lại nhé?”
Nguyên Duy không muốn nghe thêm một giây nào nữa, lập tức ngắt máy.
Phó Nhuận Nghi nhìn sang ghế lái, rồi lại cúi đầu ngắm ngón tay mình, không biết có nên nói gì đó để phá tan không khí im lặng này, hay nên tìm chủ đề nào nhẹ nhàng để bớt căng thẳng hơn. Nghĩ một hồi, cô nhận ra mình không giỏi xã giao, cũng không có tài trò chuyện linh hoạt để tạo không khí vui vẻ.
Cô vụng về, nói chuyện không giỏi, có thể sẽ làm tâm trạng Nguyên Duy tệ hơn.
Trong quá trình trưởng thành của mình, cô đã quen với việc tự co lại, làm giảm sự tồn tại của bản thân trong những tình huống tương tự, giống như cô chưa bao giờ có mặt trong ngôi nhà của chính mình.
Điện thoại của Nguyên Duy lại sáng lên, là tin nhắn WeChat từ Minh Thành Kiệt.
Nguyên Duy lấy điện thoại, mở khóa rồi đưa cho Phó Nhuận Nghi mắt vẫn nhìn thẳng: “Chụp giúp anh một tấm gửi cho cậu ta.”
“Ồ, được.” Phó Nhuận Nghi nhận điện thoại. Cô mở camera, trong khung hình nhỏ bên cạnh nút chụp hiện lên bức ảnh lần chụp trước, chỉ bằng đầu ngón tay nhưng Phó Nhuận Nghi vẫn nhận ra. Đó là chú mèo nhỏ của cô.
Nền ảnh sáng sủa, như được chụp trên ban công nhà cô, chú mèo táo bạo đặt hai chân trước lên bàn tay rộng lớn của một người đàn ông.
Phó Nhuận Nghi ngẩn ra, có một cảm giác lạ kỳ dâng lên trong lòng.
“Chưa mở khóa à?” Thấy cô không động đậy, Nguyên Duy hỏi.
“Mở rồi.” Phó Nhuận Nghi đáp, nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ vu vơ, nghiêng người, giơ điện thoại lên. Ống kính đầu tiên rơi vào tay lái, cô ngắm nhìn qua màn hình những ngón tay với khớp xương rõ ràng của Nguyên Duy nắm chặt tay lái, dừng một giây, rồi chuyển ống kính về phía gương mặt anh từ góc nghiêng.
Bên ngoài là khung cảnh xanh lam sau hoàng hôn, gió thổi vào không ngừng, bóng cây lướt qua vun vút.
Phó Nhuận Nghi chợt nhận ra mình có vẻ rất thích chụp ảnh Nguyên Duy, có lẽ vì đứng trước thứ quý giá, việc ghi lại khoảnh khắc trở nên lôi cuốn.
Cô thậm chí trở nên táo bạo hơn.
“Biểu cảm của anh trông có vẻ không vui, vậy được chưa?”
Nghe câu này, không khí u ám trong xe dường như tan đi nhiều, Nguyên Duy vừa bẻ lái vừa hơi nghiêng mặt, nhếch nhẹ khóe môi, nói: “Anh còn phải cười cho cậu ấy thấy à? Thế này nhé—”
Ngón cái của Phó Nhuận Nghi nhanh chóng nhấn nút chụp, sau đó cô mở ảnh lên để xem kỹ chi tiết, rồi khen: “Đẹp.”
Cô đưa điện thoại cho Nguyên Duy, hỏi anh có muốn xem không. Nguyên Duy không hứng thú, chỉ nói: “Gửi cho cậu ấy đi.”
Phó Nhuận Nghi thao tác trên điện thoại, mở WeChat và hỏi: “Ngoài ảnh ra, có cần nhắn gì thêm không?”
“Không cần, cậu ấy hiểu mà, đầu óc vẫn còn đủ dùng.”
Quả nhiên, không lâu sau khi ảnh được gửi, Minh Thành Kiệt đã trả lời ngay một loạt tin nhắn:
[Em yêu anh chết mất! Anh đúng là anh trai ruột của em! Em biến đây, đảm bảo biến thật xa, mấy ngày tới sẽ không làm phiền anh nữa.]
Kèm theo đó là một ảnh động con gấu giơ tay tạo hình trái tim.
Phó Nhuận Nghi không nhịn được, khẽ bật cười.
Nguyên Duy hỏi cô: “Gì thế?”
Đúng lúc đó, một tin nhắn khác hiện lên ở đầu màn hình từ một người có tên “Nghê Sanh Nguyệt.” Giọng điệu qua câu chữ nghe có vẻ rất thân thiết:
[Không phải anh không thích đi Tân Loan sao? Lần này ở lâu như vậy, chắc khó chịu lắm phải không?]
Tin nhắn chỉ hiện trong chốc lát rồi biến mất. Phó Nhuận Nghi đưa điện thoại lại cho Nguyên Duy, giải thích: “Minh Thành Kiệt bảo mấy ngày tới sẽ không làm phiền anh nữa… Hình như có ai vừa nhắn mới cho anh, anh có muốn xem không?”
Nguyên Duy nhìn qua một chút, dường như cũng không định trả lời, chỉ lơ đãng đặt điện thoại xuống chỗ để cốc.
Một lúc sau, Nguyên Duy đột nhiên hỏi: “Minh Thành Kiệt từng làm phiền em à?”
“... Cũng không hẳn là làm phiền.”
Nguyên Duy hiểu, cũng đã từng chứng kiến. Cậu em họ nhút nhát của anh hình như có một kiểu "chủ nghĩa tôn thờ phái nữ" tự chế, dù hơi gây khó chịu nhưng chắc cũng không đến mức cưỡng ép ai.
Xe chạy vào khu dân cư, đèn đỏ dọc đường nhiều hơn. Trong khi chờ đèn, Nguyên Duy liếc nhìn Phó Nhuận Nghi: “Em nói với cậu ấy rằng em mong có một gia đình, muốn kết hôn với cậu ấy?”
“Em không thích cậu ấy, nên mới nói vậy thôi. Bạn em bảo bây giờ nam nữ hẹn hò ai cũng lo bị người khác đeo bám.” Phó Nhuận Nghi vội giải thích, “Thật ra em không bao giờ làm phiền người khác kiểu như vậy.”
“Vậy em sẽ thế nào?”
Phó Nhuận Nghi bỗng thấy không biết phải đáp sao.
“Em cũng không rõ, chỉ là em hy vọng...”
Cô muốn nói rằng hy vọng anh có thể thích mình một chút, nhưng kiểu câu cầu xin tình cảm này thật khó thốt nên lời. Sau một hồi do dự, cô chỉ cúi mắt nhẹ giọng nói: “Em chỉ hy vọng anh không ghét em.”
Nguyên Duy đáp ngắn gọn: “Không có.”
“Có khi, em muốn thể hiện những tính cách mà mình vốn không có để thu hút sự yêu mến của người khác, nhưng cuối cùng thường thành ra vụng về, tự chuốc lấy thất bại.” Phó Nhuận Nghi ngừng lại một lát, rồi nói tiếp: “Em có phải rất tệ không?”
“Không đâu.”
Với người khác, câu trả lời đơn giản này đã đủ. Nguyên Duy vốn không phải kiểu người thích dạy đời hay cổ vũ ai đó, nhưng đối với Phó Nhuận Nghi, giống như việc sẵn lòng cho mèo con của cô chơi đùa trên tay mình, anh lại có chút nhẫn nại để ý đến cảm xúc của cô.
Phó Nhuận Nghi chưa kịp nhìn xem ai gọi đến thì đã nhận ra giọng của người gọi qua loa ngoài.
“Anh, ba em bảo anh trông em, vậy mà mấy hôm nay anh bận gì thế, chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Có phải đám người bên công ty Thanh Thiên cố tình gây khó dễ cho anh không? Anh, anh vất vả rồi, có việc gì cần giúp đỡ, dù chỉ là chân chạy, cứ giao cho em nhé.”
Nguyên Duy không tin Minh Thành Kiệt thực sự quan tâm đến tiến độ công việc của mình. Cậu ta chắc chỉ biết tên công ty qua lần nghe anh và chú bàn bạc trên bàn ăn, còn công ty Thanh Thiên làm về lĩnh vực điện tử sinh học hay trí tuệ nhân tạo chắc cậu ta cũng mù tịt.
“Chỉ cần em đừng gây phiền phức là được, anh không cần em giúp gì cả, cứ ngoan ngoãn ở yên đó đi.”
“Nhưng mà anh à, giờ em đang gặp phải một phiền phức…” Giọng của Minh Thành Kiệt bên kia chùng xuống.
Nguyên Duy: “Nói đi.”
“Em bảo với ba là tối nay em ở cùng anh nhưng ba không tin, bảo em phải gửi một tấm ảnh chụp chung với anh. Em đang ở sảnh khách sạn đợi anh nè, anh ơi, khi nào anh về vậy?”
Nguyên Duy nhìn Phó Nhuận Nghi: “Anh không chắc lúc nào mới về.”
“Không sao đâu anh, công việc của anh quan trọng, em hiểu mà! Ủng hộ hết mình!” Minh Thành Kiệt biết lúc nào nên nhún nhường, giọng điệu lại có chút nịnh nọt, “Hay là em qua tìm anh có được không? Chỉ một chút thôi, tuyệt đối không làm phiền gì đâu.”
Nguyên Duy thở dài một hơi, cảm giác hối hận dâng lên khi nghĩ đến việc trước đây đã thay Minh Thành Kiệt nói tốt, khuyên chú nên để em họ hoàn thành năm ba trước khi tính chuyện du học.
Minh Thành Kiệt, nhận ra anh trai mình rõ ràng thấy mình phiền phức, nhưng cũng biết tính cách của Nguyên Duy—luôn lạnh nhạt với mọi người nhưng thực chất lại rất quan tâm. Vậy nên cậu ta giở giọng nũng nịu: “Anh? Anh? Anh có nghe không? Nếu anh đang bận, hay là lát em gọi lại nhé?”
Nguyên Duy không muốn nghe thêm một giây nào nữa, lập tức ngắt máy.
Phó Nhuận Nghi nhìn sang ghế lái, rồi lại cúi đầu ngắm ngón tay mình, không biết có nên nói gì đó để phá tan không khí im lặng này, hay nên tìm chủ đề nào nhẹ nhàng để bớt căng thẳng hơn. Nghĩ một hồi, cô nhận ra mình không giỏi xã giao, cũng không có tài trò chuyện linh hoạt để tạo không khí vui vẻ.
Cô vụng về, nói chuyện không giỏi, có thể sẽ làm tâm trạng Nguyên Duy tệ hơn.
Trong quá trình trưởng thành của mình, cô đã quen với việc tự co lại, làm giảm sự tồn tại của bản thân trong những tình huống tương tự, giống như cô chưa bao giờ có mặt trong ngôi nhà của chính mình.
Điện thoại của Nguyên Duy lại sáng lên, là tin nhắn WeChat từ Minh Thành Kiệt.
Nguyên Duy lấy điện thoại, mở khóa rồi đưa cho Phó Nhuận Nghi mắt vẫn nhìn thẳng: “Chụp giúp anh một tấm gửi cho cậu ta.”
“Ồ, được.” Phó Nhuận Nghi nhận điện thoại. Cô mở camera, trong khung hình nhỏ bên cạnh nút chụp hiện lên bức ảnh lần chụp trước, chỉ bằng đầu ngón tay nhưng Phó Nhuận Nghi vẫn nhận ra. Đó là chú mèo nhỏ của cô.
Nền ảnh sáng sủa, như được chụp trên ban công nhà cô, chú mèo táo bạo đặt hai chân trước lên bàn tay rộng lớn của một người đàn ông.
Phó Nhuận Nghi ngẩn ra, có một cảm giác lạ kỳ dâng lên trong lòng.
“Chưa mở khóa à?” Thấy cô không động đậy, Nguyên Duy hỏi.
“Mở rồi.” Phó Nhuận Nghi đáp, nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ vu vơ, nghiêng người, giơ điện thoại lên. Ống kính đầu tiên rơi vào tay lái, cô ngắm nhìn qua màn hình những ngón tay với khớp xương rõ ràng của Nguyên Duy nắm chặt tay lái, dừng một giây, rồi chuyển ống kính về phía gương mặt anh từ góc nghiêng.
Bên ngoài là khung cảnh xanh lam sau hoàng hôn, gió thổi vào không ngừng, bóng cây lướt qua vun vút.
Phó Nhuận Nghi chợt nhận ra mình có vẻ rất thích chụp ảnh Nguyên Duy, có lẽ vì đứng trước thứ quý giá, việc ghi lại khoảnh khắc trở nên lôi cuốn.
Cô thậm chí trở nên táo bạo hơn.
“Biểu cảm của anh trông có vẻ không vui, vậy được chưa?”
Nghe câu này, không khí u ám trong xe dường như tan đi nhiều, Nguyên Duy vừa bẻ lái vừa hơi nghiêng mặt, nhếch nhẹ khóe môi, nói: “Anh còn phải cười cho cậu ấy thấy à? Thế này nhé—”
Ngón cái của Phó Nhuận Nghi nhanh chóng nhấn nút chụp, sau đó cô mở ảnh lên để xem kỹ chi tiết, rồi khen: “Đẹp.”
Cô đưa điện thoại cho Nguyên Duy, hỏi anh có muốn xem không. Nguyên Duy không hứng thú, chỉ nói: “Gửi cho cậu ấy đi.”
Phó Nhuận Nghi thao tác trên điện thoại, mở WeChat và hỏi: “Ngoài ảnh ra, có cần nhắn gì thêm không?”
“Không cần, cậu ấy hiểu mà, đầu óc vẫn còn đủ dùng.”
Quả nhiên, không lâu sau khi ảnh được gửi, Minh Thành Kiệt đã trả lời ngay một loạt tin nhắn:
[Em yêu anh chết mất! Anh đúng là anh trai ruột của em! Em biến đây, đảm bảo biến thật xa, mấy ngày tới sẽ không làm phiền anh nữa.]
Kèm theo đó là một ảnh động con gấu giơ tay tạo hình trái tim.
Phó Nhuận Nghi không nhịn được, khẽ bật cười.
Nguyên Duy hỏi cô: “Gì thế?”
Đúng lúc đó, một tin nhắn khác hiện lên ở đầu màn hình từ một người có tên “Nghê Sanh Nguyệt.” Giọng điệu qua câu chữ nghe có vẻ rất thân thiết:
[Không phải anh không thích đi Tân Loan sao? Lần này ở lâu như vậy, chắc khó chịu lắm phải không?]
Tin nhắn chỉ hiện trong chốc lát rồi biến mất. Phó Nhuận Nghi đưa điện thoại lại cho Nguyên Duy, giải thích: “Minh Thành Kiệt bảo mấy ngày tới sẽ không làm phiền anh nữa… Hình như có ai vừa nhắn mới cho anh, anh có muốn xem không?”
Nguyên Duy nhìn qua một chút, dường như cũng không định trả lời, chỉ lơ đãng đặt điện thoại xuống chỗ để cốc.
Một lúc sau, Nguyên Duy đột nhiên hỏi: “Minh Thành Kiệt từng làm phiền em à?”
“... Cũng không hẳn là làm phiền.”
Nguyên Duy hiểu, cũng đã từng chứng kiến. Cậu em họ nhút nhát của anh hình như có một kiểu "chủ nghĩa tôn thờ phái nữ" tự chế, dù hơi gây khó chịu nhưng chắc cũng không đến mức cưỡng ép ai.
Xe chạy vào khu dân cư, đèn đỏ dọc đường nhiều hơn. Trong khi chờ đèn, Nguyên Duy liếc nhìn Phó Nhuận Nghi: “Em nói với cậu ấy rằng em mong có một gia đình, muốn kết hôn với cậu ấy?”
“Em không thích cậu ấy, nên mới nói vậy thôi. Bạn em bảo bây giờ nam nữ hẹn hò ai cũng lo bị người khác đeo bám.” Phó Nhuận Nghi vội giải thích, “Thật ra em không bao giờ làm phiền người khác kiểu như vậy.”
“Vậy em sẽ thế nào?”
Phó Nhuận Nghi bỗng thấy không biết phải đáp sao.
“Em cũng không rõ, chỉ là em hy vọng...”
Cô muốn nói rằng hy vọng anh có thể thích mình một chút, nhưng kiểu câu cầu xin tình cảm này thật khó thốt nên lời. Sau một hồi do dự, cô chỉ cúi mắt nhẹ giọng nói: “Em chỉ hy vọng anh không ghét em.”
Nguyên Duy đáp ngắn gọn: “Không có.”
“Có khi, em muốn thể hiện những tính cách mà mình vốn không có để thu hút sự yêu mến của người khác, nhưng cuối cùng thường thành ra vụng về, tự chuốc lấy thất bại.” Phó Nhuận Nghi ngừng lại một lát, rồi nói tiếp: “Em có phải rất tệ không?”
“Không đâu.”
Với người khác, câu trả lời đơn giản này đã đủ. Nguyên Duy vốn không phải kiểu người thích dạy đời hay cổ vũ ai đó, nhưng đối với Phó Nhuận Nghi, giống như việc sẵn lòng cho mèo con của cô chơi đùa trên tay mình, anh lại có chút nhẫn nại để ý đến cảm xúc của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.