Chương 1: Phó Nhuận Nghi, Anh Có Còn Nhớ?
Ngậm Chi Xanh
06/10/2024
Tình yêu là những lần vượt qua hiểm nguy mà vẫn bình an
——
Tháng Tư, vùng Tân Loan mưa nhiều.
Mấy năm gần đây, du lịch phát triển mạnh, hoa anh đào ở Tân Loan cũng trở nên nổi tiếng. Dù mưa rơi tí tách cũng không ngăn nổi bước chân của những du khách từ phương xa, họ tạo dáng chụp ảnh dưới mưa cùng với những chiếc ô trong suốt, làm tắc nghẽn con đường Văn Hi.
Phó Nhuận Nghi không thích xã giao nhiều nên bạn bè chẳng có mấy người, hầu như cô chỉ ra ngoài khi cần làm việc. Cô đến Tân Loan khi vào đại học, tính đến nay đã bảy năm. Cô chỉ từng thoáng nhìn hoa anh đào trên đường Văn Hi qua cửa sổ xe buýt, cô cũng như bao gương mặt xa lạ của thành phố du lịch này, chỉ nhìn khung cảnh thành phố qua một lớp kính trong suốt, có cảm nhận nhưng không hề giao thoa với thế giới của cô.
Dù ngoại hình hay tính cách, Phó Nhuận Nghi đều thiếu đi sự sắc sảo, thu hút. Tâm thái bình thản, hờ hững dường như miễn cưỡng có thể xem là ưu điểm của cô. Ngay cả khi cuộc sống thường ngày gặp trắc trở, cô vẫn luôn có đủ kiên nhẫn để từ từ làm dịu những cảm xúc tiêu cực của mình, rồi sắp xếp chúng một cách gọn gàng.
Nói về khuyết điểm thì….
Hay quên…. Nó là vấn đề rất nghiêm trọng của Phó Nhuận Nghi.
Khách sạn Minh Đàm có địa thế tựa núi hướng biển nên là một công trình tiêu biểu của Tân Loan, trang trí thanh lịch, nội ngoại thất cao cấp, ngoại trừ việc giá cả đắt đỏ thì hầu như không có khuyết điểm nào khác.
Chị học cùng trường đại học kiêm sếp cũ của Phó Nhuận Nghi, Bàng Như đã thuê dài hạn một phòng ở đây. Khách sạn tặng kèm trà chiều nên Bàng Như đã mời Phó Nhuận Nghi đến để thưởng thức bánh ngọt miễn phí.
Bàng Như rất có đầu óc kinh doanh, bán hàng online từ khi còn học đại học, chưa tốt nghiệp đã kiếm được một số tiền mà nhiều người cả đời không kiếm nổi. Sau khi tốt nghiệp và bán hàng online đã không còn là miếng mồi thơm ngon nữa, cô ấy vẫn không nguôi ý chí kiếm tiền. Cho dù là đi chơi ở quán bar cũng là vì mục đích tìm kiếm các mối quan hệ mới để có cơ hội cho công việc sau này, lúc nào cũng hứng thú với việc kiếm tiền.
Phó Nhuận Nghi và Bàng Như có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, việc họ trở thành bạn bè là một điều ít ai ngờ tới.
Năm ba đại học, Phó Nhuận Nghi cầm theo vài giải thưởng nhiếp ảnh sinh viên không mấy giá trị để xin làm trợ lý nhiếp ảnh, nhưng không ngờ lại vô tình trở thành người mẫu cho Bàng Như suốt bốn năm.
Bàng Như luôn chăm sóc cho người em khóa dưới này.
Kể từ khi Bàng Như chuyển ngành, Phó Nhuận Nghi đã nửa năm không có công việc chính thức nào.
Bàng Như vẫn đóng vai trò như một nửa người quản lý cho cô. Trước đó, cô ấy từng giới thiệu cho Phó Nhuận Nghi công việc trong ngành cũ — một cửa hàng trực tuyến của bạn, theo phong cách thiết kế độc đáo và nguyên bản. Thậm chí cô còn giới thiệu cho Phó Nhuận Nghi một buổi chụp quảng cáo kem chống nắng nhưng Phó Nhuận Nghi đã từ chối vì không muốn giảm cân và không thích uống cà phê đá để giảm cân nhanh.
Bàng Như ngạc nhiên nhìn cô: “Em đâu có béo, chỉ cần giảm thêm vài cân để lên hình đẹp hơn, chỉ mất một tuần thôi.”
Phó Nhuận Nghi từng làm người mẫu và tạng người cũng không dễ tăng cân, nên việc kiểm soát cân nặng đối với cô không phải là vấn đề lớn nhưng cô vẫn kiên quyết từ chối.
Cô không muốn sống một cuộc sống luôn phải chú ý đến việc giữ dáng và duy trì gương mặt đẹp, cũng không thích cảm giác phải tập trung vào ống kính, mặc dù trạng thái vô hồn của cô lại được các nhiếp ảnh gia đặc biệt yêu thích.
Phó Nhuận Nghi cảm thấy mình không đủ chuyên nghiệp để làm người mẫu, nhưng vì trách nhiệm cá nhân, cô rất sợ gây phiền hà cho người khác bởi sự thiếu sót của mình. Vì vậy, cô không dám buông lơi mà luôn tự nhắc nhở bản thân phải che giấu những khuyết điểm trong tính cách và tránh mắc sai lầm trong công việc.
Ngoài ra, việc ký hợp đồng mới, phải giao tiếp với sếp mới và đồng nghiệp mới cũng mang đến cho cô áp lực giao tiếp mà cô không muốn đối mặt.
Hôm nay, Bàng Như có một công việc muốn giới thiệu cho cô. Một ban nhạc mới đang chuẩn bị quay MV và họ cần một cô gái có mái tóc dài, biết chơi violin. Bên sản xuất đã xem qua hồ sơ, họ rất hài lòng với ngoại hình và khí chất của Phó Nhuận Nghi.
“Em có biết vị đạo diễn ấy nhận xét gì về em không?” Bàng Như hào hứng kể: “Ông ấy nói rằng ông ấy rất thích dùng thời tiết để miêu tả con người. Ông ấy bảo em đúng như tên gọi của mình, mờ ảo như sương mù — mang theo nỗi buồn của những tia sáng yếu ớt nhưng lại không đủ ẩm ướt để hóa thành mưa.”
Bàng Như mỉm cười, khuấy ly cà phê: "Đúng là mấy tay làm nghệ thuật, lúc nào khen phụ nữ cũng có cả tá lời hoa mỹ."
Gần đây, Bàng Như đang hẹn hò với một anh chàng trong giới nghệ thuật. Mặc dù giọng điệu có vẻ châm chọc nhưng có lẽ cô ấy đang hài lòng với người mới.
"Nhưng em đã lâu không đàn rồi…" Phó Nhuận Nghi nói nhỏ, cúi đầu. Những vết chai trên đầu ngón tay, giờ cũng đã mờ đi vì đã lâu cô không tập luyện.
"Không sao đâu! Đây chỉ là MV, đâu phải buổi biểu diễn tốt nghiệp của em. Họ đâu yêu cầu chuyên môn cao."
Phó Nhuận Nghi chần chừ một lúc, rồi khẽ gật đầu. Cô nhớ lại đã dành khá nhiều thời gian học violin nhưng chưa từng tổ chức buổi biểu diễn tốt nghiệp nào.
"Em sẽ suy nghĩ thêm."
Bàng Như chống cằm, nở nụ cười hoàn hảo nhưng có chút giả tạo: "Rồi ngày mai em sẽ gọi chị, nói 'Như Như, em nghĩ rồi, cảm giác công việc này không hợp với em.'"
Phó Nhuận Nghi mím môi, bị Bàng Như bắt đúng điểm yếu.
Hiểu rõ tính cách bạn mình, Bàng Như không làm khó thêm, chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Em không thể cứ ru rú mãi trong nhà như thế. Cứ ở nhà thế này, đến bạn trai còn không tìm được. Ngoài người giao đồ ăn và shipper, có sinh vật nào khác trong cuộc sống của em không?"
Phó Nhuận Nghi muốn nói là có. Gần đây cô nhận nuôi một con mèo hoang, nhưng vì chưa có kinh nghiệm chăm sóc thú cưng nên có vẻ không ổn lắm. Con mèo nhỏ vẫn rất cảnh giác và không gần gũi với cô. Cũng có khi một ngày nào đó, khi cô về nhà, con mèo sẽ biến mất khỏi ban công vì sự thiếu chu đáo của cô.
Cuối cùng, cô không nhắc đến chuyện nuôi mèo.
Cô tỏ ra ngoan ngoãn, lắng nghe lời khuyên của Bàng Như và gật đầu: "Uhm, em sẽ suy nghĩ kỹ."
Trời đã tối, Bàng Như có hẹn nên hai người chào tạm biệt nhau. Từ vườn sau khách sạn đến sảnh chính chỉ vài bước chân, nhưng mới đi được vài bước Phó Nhuận Nghi đã nghe thấy tiếng điện thoại rung trong túi áo hoodie. Là Bàng Như gọi đến, giọng điệu quen thuộc, kéo dài uể oải.
"Em lại quên mang bánh về phải không?"
Phó Nhuận Nghi cắn môi, tay vẫn cầm điện thoại bên tai, chỉ "Uhm" rồi quay lại.
"Thói hay quên của em……" Người đối diện thở dài, "Nếu một ngày nào đó em thích ai, liệu có phải thích rồi cũng quên mất không?"
Phó Nhuận Nghi nhớ về ai đó trong quá khứ, khẽ đáp: "Không."
Phía sau vườn có một phần đang sửa chữa. Những tấm kính màu khổng lồ đang được công nhân cẩn thận khiêng qua. Phó Nhuận Nghi khẽ nép sang một bên, tay cầm chiếc bánh mille-feuille anh đào tinh tế.
Bất chợt, những cành hoa anh đào vươn cao trên đầu vô tình mắc vào góc tấm kính. Nhánh cây bật trở lại, rải xuống một cơn mưa hoa nhẹ nhàng, từng cánh hoa mềm mại xoay trong gió.
Giữa khung cảnh đó, một người đàn ông cao lớn, mặc áo sơ mi tối màu, vô tình bị phủ đầy cánh hoa. Vẻ mặt anh ta lạnh lùng, tay vẫn giữ điện thoại bên tai, nhưng khi ánh mắt bất giác lướt qua, anh dừng lại và gặp ánh nhìn của Phó Nhuận Nghi.
—— Hoa anh đào vẫn dịu dàng rơi, như lơ đãng vẽ nên khoảnh khắc giữa hai người.
Phó Nhuận Nghi đứng cách đó vài bước, suy nghĩ nghiêm túc. Cô không phải là kiểu người như Bàng Như nói, có thể dễ dàng quên đi người mình từng thích nhưng cô cũng chưa bao giờ tưởng tượng sẽ gặp lại Nguyên Duy ở một nơi xa lạ.
Vốn thiếu linh hoạt trong ứng biến, ngay cả việc gõ cửa nhà hàng xóm vì tiếng ồn, cô cũng phải tập dượt câu chào trong đầu nhiều lần. Nhưng lần này, trước khi kịp nghĩ bước tiếp theo, người đàn ông đã kết thúc cuộc gọi. Nhận thấy có ánh mắt dõi theo mình từ nãy giờ, anh khẽ phủi vài cánh hoa trên vai, rồi thờ ơ liếc nhìn cô.
"Có quen biết không?"
Phó Nhuận Nghi đứng hình trong giây lát, theo bản năng lắc đầu.
Nguyên Duy liếc nhìn cô lần nữa, chẳng bận tâm gì, rồi bước về phía sảnh tiệc. Nó nằm hoàn toàn ngược hướng với tiền sảnh, nơi có thể bắt taxi.
Chỉ mới đi được vài bước, bước chân của Phó Nhuận Nghi dần chậm lại, tay chân cô như bị trói chặt bằng những sợi dây vô hình, bước chân càng lúc càng nặng nề hơn.
Sự kháng cự này là một loại bất an hiếm hoi trong cuộc đời cô. Rõ ràng là cô đã đơn giản hóa cuộc sống xã hội của mình, đã trở nên thờ ơ với các mối quan hệ với người khác nhưng cô không thể bỏ qua một mối nhân duyên mờ nhạt và hư vô. Cô cảm giác rằng mình sẽ không còn may mắn để có cơ hội gặp lại Nguyên Duy như vậy nữa.
Có thể phải chờ thêm bảy năm, hoặc thậm chí lâu hơn thế nữa. Giống như hai đường thẳng song song đi về hai hướng, chỉ có một cơ hội để giao nhau và rồi từ thời khắc đó trở đi, con đường của chúng sẽ ngày càng xa nhau hơn bởi thời gian và số mệnh.
Vì vậy, khi cô sắp bước vào con đường sáng sủa phía trước, cô dừng lại, ẩn sau một số bụi cây. Dưới ánh sáng mờ nhạt, lạnh lẽo, viền váy của cô tạo ra một cái bóng nghiêng trên mặt đất.
Ánh sáng yếu ớt, một màu lạnh, vàng lục, giống như một con đom đóm đang nhấp nháy trong bóng tối.
Ngón tay cứng đờ của Phó Nhuận Nghi cứ bóp chặt lấy nhau, không những không giải tỏa được sự căng thẳng mà còn sinh ra chút mồ hôi, cô lấy hết can đảm quay đầu lại, nhìn về phía Nguyên Duy chưa đi xa, giọng không lớn nhưng cố gắng phát âm rõ ràng nhất có thể mà thốt lên tên mình.
"Phó Nhuận Nghi, anh còn nhớ không?"
——
Tháng Tư, vùng Tân Loan mưa nhiều.
Mấy năm gần đây, du lịch phát triển mạnh, hoa anh đào ở Tân Loan cũng trở nên nổi tiếng. Dù mưa rơi tí tách cũng không ngăn nổi bước chân của những du khách từ phương xa, họ tạo dáng chụp ảnh dưới mưa cùng với những chiếc ô trong suốt, làm tắc nghẽn con đường Văn Hi.
Phó Nhuận Nghi không thích xã giao nhiều nên bạn bè chẳng có mấy người, hầu như cô chỉ ra ngoài khi cần làm việc. Cô đến Tân Loan khi vào đại học, tính đến nay đã bảy năm. Cô chỉ từng thoáng nhìn hoa anh đào trên đường Văn Hi qua cửa sổ xe buýt, cô cũng như bao gương mặt xa lạ của thành phố du lịch này, chỉ nhìn khung cảnh thành phố qua một lớp kính trong suốt, có cảm nhận nhưng không hề giao thoa với thế giới của cô.
Dù ngoại hình hay tính cách, Phó Nhuận Nghi đều thiếu đi sự sắc sảo, thu hút. Tâm thái bình thản, hờ hững dường như miễn cưỡng có thể xem là ưu điểm của cô. Ngay cả khi cuộc sống thường ngày gặp trắc trở, cô vẫn luôn có đủ kiên nhẫn để từ từ làm dịu những cảm xúc tiêu cực của mình, rồi sắp xếp chúng một cách gọn gàng.
Nói về khuyết điểm thì….
Hay quên…. Nó là vấn đề rất nghiêm trọng của Phó Nhuận Nghi.
Khách sạn Minh Đàm có địa thế tựa núi hướng biển nên là một công trình tiêu biểu của Tân Loan, trang trí thanh lịch, nội ngoại thất cao cấp, ngoại trừ việc giá cả đắt đỏ thì hầu như không có khuyết điểm nào khác.
Chị học cùng trường đại học kiêm sếp cũ của Phó Nhuận Nghi, Bàng Như đã thuê dài hạn một phòng ở đây. Khách sạn tặng kèm trà chiều nên Bàng Như đã mời Phó Nhuận Nghi đến để thưởng thức bánh ngọt miễn phí.
Bàng Như rất có đầu óc kinh doanh, bán hàng online từ khi còn học đại học, chưa tốt nghiệp đã kiếm được một số tiền mà nhiều người cả đời không kiếm nổi. Sau khi tốt nghiệp và bán hàng online đã không còn là miếng mồi thơm ngon nữa, cô ấy vẫn không nguôi ý chí kiếm tiền. Cho dù là đi chơi ở quán bar cũng là vì mục đích tìm kiếm các mối quan hệ mới để có cơ hội cho công việc sau này, lúc nào cũng hứng thú với việc kiếm tiền.
Phó Nhuận Nghi và Bàng Như có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, việc họ trở thành bạn bè là một điều ít ai ngờ tới.
Năm ba đại học, Phó Nhuận Nghi cầm theo vài giải thưởng nhiếp ảnh sinh viên không mấy giá trị để xin làm trợ lý nhiếp ảnh, nhưng không ngờ lại vô tình trở thành người mẫu cho Bàng Như suốt bốn năm.
Bàng Như luôn chăm sóc cho người em khóa dưới này.
Kể từ khi Bàng Như chuyển ngành, Phó Nhuận Nghi đã nửa năm không có công việc chính thức nào.
Bàng Như vẫn đóng vai trò như một nửa người quản lý cho cô. Trước đó, cô ấy từng giới thiệu cho Phó Nhuận Nghi công việc trong ngành cũ — một cửa hàng trực tuyến của bạn, theo phong cách thiết kế độc đáo và nguyên bản. Thậm chí cô còn giới thiệu cho Phó Nhuận Nghi một buổi chụp quảng cáo kem chống nắng nhưng Phó Nhuận Nghi đã từ chối vì không muốn giảm cân và không thích uống cà phê đá để giảm cân nhanh.
Bàng Như ngạc nhiên nhìn cô: “Em đâu có béo, chỉ cần giảm thêm vài cân để lên hình đẹp hơn, chỉ mất một tuần thôi.”
Phó Nhuận Nghi từng làm người mẫu và tạng người cũng không dễ tăng cân, nên việc kiểm soát cân nặng đối với cô không phải là vấn đề lớn nhưng cô vẫn kiên quyết từ chối.
Cô không muốn sống một cuộc sống luôn phải chú ý đến việc giữ dáng và duy trì gương mặt đẹp, cũng không thích cảm giác phải tập trung vào ống kính, mặc dù trạng thái vô hồn của cô lại được các nhiếp ảnh gia đặc biệt yêu thích.
Phó Nhuận Nghi cảm thấy mình không đủ chuyên nghiệp để làm người mẫu, nhưng vì trách nhiệm cá nhân, cô rất sợ gây phiền hà cho người khác bởi sự thiếu sót của mình. Vì vậy, cô không dám buông lơi mà luôn tự nhắc nhở bản thân phải che giấu những khuyết điểm trong tính cách và tránh mắc sai lầm trong công việc.
Ngoài ra, việc ký hợp đồng mới, phải giao tiếp với sếp mới và đồng nghiệp mới cũng mang đến cho cô áp lực giao tiếp mà cô không muốn đối mặt.
Hôm nay, Bàng Như có một công việc muốn giới thiệu cho cô. Một ban nhạc mới đang chuẩn bị quay MV và họ cần một cô gái có mái tóc dài, biết chơi violin. Bên sản xuất đã xem qua hồ sơ, họ rất hài lòng với ngoại hình và khí chất của Phó Nhuận Nghi.
“Em có biết vị đạo diễn ấy nhận xét gì về em không?” Bàng Như hào hứng kể: “Ông ấy nói rằng ông ấy rất thích dùng thời tiết để miêu tả con người. Ông ấy bảo em đúng như tên gọi của mình, mờ ảo như sương mù — mang theo nỗi buồn của những tia sáng yếu ớt nhưng lại không đủ ẩm ướt để hóa thành mưa.”
Bàng Như mỉm cười, khuấy ly cà phê: "Đúng là mấy tay làm nghệ thuật, lúc nào khen phụ nữ cũng có cả tá lời hoa mỹ."
Gần đây, Bàng Như đang hẹn hò với một anh chàng trong giới nghệ thuật. Mặc dù giọng điệu có vẻ châm chọc nhưng có lẽ cô ấy đang hài lòng với người mới.
"Nhưng em đã lâu không đàn rồi…" Phó Nhuận Nghi nói nhỏ, cúi đầu. Những vết chai trên đầu ngón tay, giờ cũng đã mờ đi vì đã lâu cô không tập luyện.
"Không sao đâu! Đây chỉ là MV, đâu phải buổi biểu diễn tốt nghiệp của em. Họ đâu yêu cầu chuyên môn cao."
Phó Nhuận Nghi chần chừ một lúc, rồi khẽ gật đầu. Cô nhớ lại đã dành khá nhiều thời gian học violin nhưng chưa từng tổ chức buổi biểu diễn tốt nghiệp nào.
"Em sẽ suy nghĩ thêm."
Bàng Như chống cằm, nở nụ cười hoàn hảo nhưng có chút giả tạo: "Rồi ngày mai em sẽ gọi chị, nói 'Như Như, em nghĩ rồi, cảm giác công việc này không hợp với em.'"
Phó Nhuận Nghi mím môi, bị Bàng Như bắt đúng điểm yếu.
Hiểu rõ tính cách bạn mình, Bàng Như không làm khó thêm, chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Em không thể cứ ru rú mãi trong nhà như thế. Cứ ở nhà thế này, đến bạn trai còn không tìm được. Ngoài người giao đồ ăn và shipper, có sinh vật nào khác trong cuộc sống của em không?"
Phó Nhuận Nghi muốn nói là có. Gần đây cô nhận nuôi một con mèo hoang, nhưng vì chưa có kinh nghiệm chăm sóc thú cưng nên có vẻ không ổn lắm. Con mèo nhỏ vẫn rất cảnh giác và không gần gũi với cô. Cũng có khi một ngày nào đó, khi cô về nhà, con mèo sẽ biến mất khỏi ban công vì sự thiếu chu đáo của cô.
Cuối cùng, cô không nhắc đến chuyện nuôi mèo.
Cô tỏ ra ngoan ngoãn, lắng nghe lời khuyên của Bàng Như và gật đầu: "Uhm, em sẽ suy nghĩ kỹ."
Trời đã tối, Bàng Như có hẹn nên hai người chào tạm biệt nhau. Từ vườn sau khách sạn đến sảnh chính chỉ vài bước chân, nhưng mới đi được vài bước Phó Nhuận Nghi đã nghe thấy tiếng điện thoại rung trong túi áo hoodie. Là Bàng Như gọi đến, giọng điệu quen thuộc, kéo dài uể oải.
"Em lại quên mang bánh về phải không?"
Phó Nhuận Nghi cắn môi, tay vẫn cầm điện thoại bên tai, chỉ "Uhm" rồi quay lại.
"Thói hay quên của em……" Người đối diện thở dài, "Nếu một ngày nào đó em thích ai, liệu có phải thích rồi cũng quên mất không?"
Phó Nhuận Nghi nhớ về ai đó trong quá khứ, khẽ đáp: "Không."
Phía sau vườn có một phần đang sửa chữa. Những tấm kính màu khổng lồ đang được công nhân cẩn thận khiêng qua. Phó Nhuận Nghi khẽ nép sang một bên, tay cầm chiếc bánh mille-feuille anh đào tinh tế.
Bất chợt, những cành hoa anh đào vươn cao trên đầu vô tình mắc vào góc tấm kính. Nhánh cây bật trở lại, rải xuống một cơn mưa hoa nhẹ nhàng, từng cánh hoa mềm mại xoay trong gió.
Giữa khung cảnh đó, một người đàn ông cao lớn, mặc áo sơ mi tối màu, vô tình bị phủ đầy cánh hoa. Vẻ mặt anh ta lạnh lùng, tay vẫn giữ điện thoại bên tai, nhưng khi ánh mắt bất giác lướt qua, anh dừng lại và gặp ánh nhìn của Phó Nhuận Nghi.
—— Hoa anh đào vẫn dịu dàng rơi, như lơ đãng vẽ nên khoảnh khắc giữa hai người.
Phó Nhuận Nghi đứng cách đó vài bước, suy nghĩ nghiêm túc. Cô không phải là kiểu người như Bàng Như nói, có thể dễ dàng quên đi người mình từng thích nhưng cô cũng chưa bao giờ tưởng tượng sẽ gặp lại Nguyên Duy ở một nơi xa lạ.
Vốn thiếu linh hoạt trong ứng biến, ngay cả việc gõ cửa nhà hàng xóm vì tiếng ồn, cô cũng phải tập dượt câu chào trong đầu nhiều lần. Nhưng lần này, trước khi kịp nghĩ bước tiếp theo, người đàn ông đã kết thúc cuộc gọi. Nhận thấy có ánh mắt dõi theo mình từ nãy giờ, anh khẽ phủi vài cánh hoa trên vai, rồi thờ ơ liếc nhìn cô.
"Có quen biết không?"
Phó Nhuận Nghi đứng hình trong giây lát, theo bản năng lắc đầu.
Nguyên Duy liếc nhìn cô lần nữa, chẳng bận tâm gì, rồi bước về phía sảnh tiệc. Nó nằm hoàn toàn ngược hướng với tiền sảnh, nơi có thể bắt taxi.
Chỉ mới đi được vài bước, bước chân của Phó Nhuận Nghi dần chậm lại, tay chân cô như bị trói chặt bằng những sợi dây vô hình, bước chân càng lúc càng nặng nề hơn.
Sự kháng cự này là một loại bất an hiếm hoi trong cuộc đời cô. Rõ ràng là cô đã đơn giản hóa cuộc sống xã hội của mình, đã trở nên thờ ơ với các mối quan hệ với người khác nhưng cô không thể bỏ qua một mối nhân duyên mờ nhạt và hư vô. Cô cảm giác rằng mình sẽ không còn may mắn để có cơ hội gặp lại Nguyên Duy như vậy nữa.
Có thể phải chờ thêm bảy năm, hoặc thậm chí lâu hơn thế nữa. Giống như hai đường thẳng song song đi về hai hướng, chỉ có một cơ hội để giao nhau và rồi từ thời khắc đó trở đi, con đường của chúng sẽ ngày càng xa nhau hơn bởi thời gian và số mệnh.
Vì vậy, khi cô sắp bước vào con đường sáng sủa phía trước, cô dừng lại, ẩn sau một số bụi cây. Dưới ánh sáng mờ nhạt, lạnh lẽo, viền váy của cô tạo ra một cái bóng nghiêng trên mặt đất.
Ánh sáng yếu ớt, một màu lạnh, vàng lục, giống như một con đom đóm đang nhấp nháy trong bóng tối.
Ngón tay cứng đờ của Phó Nhuận Nghi cứ bóp chặt lấy nhau, không những không giải tỏa được sự căng thẳng mà còn sinh ra chút mồ hôi, cô lấy hết can đảm quay đầu lại, nhìn về phía Nguyên Duy chưa đi xa, giọng không lớn nhưng cố gắng phát âm rõ ràng nhất có thể mà thốt lên tên mình.
"Phó Nhuận Nghi, anh còn nhớ không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.