Cảnh Hồn

Chương 92: Hài cốt bên trong công trường (2)

Từ Tiểu Miêu

04/10/2021

Có lẽ là nghe tiếng động nên Trương Khải Sơn giơ tay đẩy mắt kính, sau đó ngẩng đầu lên nhìn lên phía trên.

Tô Ngôn cũng ngồi xổm xuống bên cạnh hố, vẫy tay chào hỏi: “Anh Trương, có tìm thấy gì không?”

Trương Khải Sơn hừ hừ hai tiếng sau đó đáp lại: “Em cũng bị bắt tới từ nhà đấy à? Bọn tội phạm này đúng là không phải người mà, lần nào cũng quấy rầy ngày nghỉ của tôi, cả đời này tôi đã gánh chết với bọn chúng rồi, đúng là khiến người ta hận đến nghiến răng mà.”

Hạng Dương người vậy cười run cả chân: “Anh Trương, sao anh không nghĩ là do anh gánh chết với bọn chúng nên bọn chúng mới không cho anh nghỉ ngơi?”

“Quỷ yêu!” Trương Khải Sơn cười mắng một tiếng, sau đó bắt đầu trả lời lại câu hỏi của Tô Ngôn: “Căn cứ vào vị trí địa lý, độ sâu mai táng và điều kiện thổ nhưỡng thì hai thi thể này đã được chôn xuống khoảng 1 năm rồi. Một nam và một nữ, đều là người trưởng thành, còn về nguyên nhân cái chết thì… Xẻng của máy xúc cũng không phải vô dụng, hiện giờ thi thể đã bị nó làm cho bát nháo hết rồi, một số đoạn xương còn bị gãy, nếu không gãy thì cũng bị trầy xước, nguyên nhân cụ thể phải chờ tôi về Cục ghép lại hoàn chỉnh mới có thể từ từ xác định được.”

“Vậy là giờ chúng ta vẫn chưa xác định được đây có phải là án mạng hay không à?” Đôi mắt sau kính râm của Hạng Dương nheo lại, nhìn về phía khu vực công trường rộng lớn đang bị phong tỏa: “Đây vốn là một khu đất bị bỏ trống đã lâu, có phải là nghĩa trang đâu chứ, không có tiền mua đất nghĩa trang nên mang tới đây an táng à?”

“Mọi chuyện chờ đến về Cục rồi bàn.” Giang Ly vẫy tay chào hai người đồng nghiệp vừa đi tới, ra lệnh: “Tạm thời liệt chỗ này vào hiện trường phát hiện vụ án, cho đến khi xác định được nguyên nhân cái chết của 2 thi thể này thì không được khởi công.”

Trên xe trở về Cục thành phố, Giang Ly vừa lái xe vừa nghe Hạng Dương ở ghế phụ thao thao bất tuyệt: “Này em gái, nghỉ 2 ngày em làm gì thế? Lúc đầu đội trưởng Giang không muốn gọi em tới đâu, là tôi tự ý đấy.” Đôi mắt anh ta sáng lấp lánh, quan sát vẻ mặt của hai người qua kính chiếu hậu, khóe miệng tràn đầy ý cười: “Em cũng biết tình hình hiện tại của đội chúng ta rồi đó, trước đó bận rộn cả nửa năm, lần này những người còn lại đều nhân dịp kết án xin nghỉ đông về nhà hết rồi. Lần này phát hiện ra 2 nạn nhân, tôi nghĩ dù sao em cũng ở thành phố này nên nếu có thể qua giúp đỡ thì tốt.”

“Tôi không sao, 2 ngày này ở nhà không ăn thì cũng là ngủ, chán lắm.” Tô Ngôn cười ngọt ngào.

“Thật hiểu chuyện.” Hạng Dương cười đầy ẩn ý: “Hay nói đúng hơn là em gái có tính giác ngộ cao, thật ra làm việc cũng không vô vị như thế, đúng không em gái?” Anh ta nói xong thì bỗng cười như mèo trộm được mỡ.

Tô Ngôn gật đầu đồng ý: “Tôi thấy làm việc cũng thú vị mà, có thể tìm lại công lý cho nạn nhân.” Cô vẫn luôn cảm thấy công việc này rất tốt, trước đó cô từng đi vào chiến trường cũng như chấp hành đủ loại nhiệm vụ xuyên quốc gia, lúc đó súng được phát chỉ dùng để lấy mạng, giờ súng được phát lại là cứu mạng người khác, cảm giác đúng là hoàn toàn trái ngược nhau.

“Nhưng không thể không thừa nhận, đồng nghiệp của em đều rất đáng yêu đúng không?” Anh ta vội vàng nói tiếp.

“…” Tô Ngôn nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, cuối cùng khẽ gật đầu tỏ ý đồng ý: “Đúng vậy, mọi người đều rất đáng yêu.”

“Ha ha ha ha ha ha ha… Đáng yêu, đáng yêu.” Hạng Dương bị cô chọc bật cười, lặp lại hai lần.

Lúc này, không khí xung quanh Giang Ly vốn đã im lặng nay lại nặng hơn mấy phần, dù bề ngoài không có gì bất thường nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy xương quai hàm của anh đang nghiến chặt.

Hạng Dương chỉ thoáng nhìn qua liền thấy sợ hãi, đeo lại kính râm rồi ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế phụ lái không dám lỗ mãng nữa, một hai lời trêu chọc không ảnh hưởng gì, nhưng trêu đến mức lãnh đạo bực mình thì là lỗi của anh ta! Nhưng thật sự là anh ta sốt ruột thay Giang Ly, con gái người ta tuổi vẫn còn nhỏ, tâm tư đơn thuần, cứ theo tốc độ này của anh thì phải chờ tới năm tháng nào mới có kết quả đây! Tô Ngôn thì không thành vấn đề, nhưng Giang Ly không thể chậm trễ nữa, sau mấy năm thì “niên lão sắc suy”*, đến lúc đó làm sao cạnh tranh lại với tình địch chứ? Không cẩn thận một chút là bông hoa trong đội chuyên án sẽ bị đem đi trồng trong chậu cây khác mất, đến lúc đó có khóc cũng không kịp.

(*) Niên lão sắc suy: già rồi nên nhan sắc giảm sút, không còn như trước.

Ba người trong xe đều mang tâm tư riêng về đến Cục thành phố, Giang Ly không về văn phòng mà trực tiếp đi báo cáo công việc.

Tô Ngôn bước vào văn phòng, đi thẳng đến chỗ những chậu hoa bên cạnh bệ cửa sổ, cầm bình phun nước bắt đầu tưới cây. Hạng Dương thì về chỗ của mình, thi thoảng lại quay đầu nhìn người đang đứng bên cửa sổ, cứ như thế mấy lần, sau đó không kìm được sự lo lắng của người cha già nên đành mở miệng: “Này em gái, em cũng đã công tác được hơn nửa năm rồi, cảm thấy thế nào?”

“Rất tốt…” Tô Ngôn không ngẩng đầu, tiện tay nhỏ vài cọng cỏ bên trong chậu hoa rồi lơ đãng trả lời.



“Tùy rằng em vẫn còn trẻ, nhưng có vài vấn đề vẫn nên sớm cân nhắc đó, ví dụ như chuyện chung thân đại sự?”

Lúc Tô Ngôn nghe thấy đề tài này thì cuối cùng cũng hoàn hồn lại, chớp mắt xoay người nhìn anh ta chằm chằm: “Anh Hạng, hôm nay anh bị làm sao thế? Tôi còn tưởng chỉ có anh Thái mới hỏi loại chuyện này chứ.”

“Còn không phải là đang quan tâm em sao?” Hạng Dương vỗ đùi: “Bên cạnh em có ai thích hợp chưa? Yêu đương thì càng sớm càng tốt, nếu không đến lúc già rồi thì phải kết hôn đấy.”

Tô Ngôn hơi nghi hoặc cau mày lại, giơ tay vén vài sợi tóc trước mắt, dù là đời trước hay đời này thì đề tài “Kết hôn” này đối với cô vẫn là một khái niệm xa lạ, vì cô căn bản chưa từng nghĩ tới. Trước đây là vì đã định sẽ đem tuổi trẻ và nhiệt huyết của mình cống hiến cho tổ quốc và nhân dân, nhưng hiện tại thì… Hình như cô cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý để cả đời này sẽ chiến đấu với bọn tội phạm.

“Anh Hạng, anh thật sự không thích hợp làm “cố vấn tình cảm” đâu, chị Lý dưới lầu nói còn thuyết phục hơn anh nói.” Nét mặt cô thay đổi, lộ ra vẻ phức tạp: “Anh cũng biết biệt danh của đội chuyên án chúng ta trong Cục mà? Gì mà “Đại đội độc thân”, chờ cho anh, anh Thái, đội trưởng Giang giải quyết xong chuyện của mình rồi thì mới có tư cách tới khuyên tôi chứ?” Nói tới đây, cô cũng không nhìn anh ta nữa, xoay người lại tiếp tục nghịch hoa cỏ.

“…”

Hạng Dương, được lắm.

Vạn vạn không ngờ tới cái đề tài này lại trở thành tảng đá nện vào chân mình, trong không khí lập tức tràn ngập cảm giác lúng túng. Tất nhiên, chỉ có mình anh ta cảm thấy khổ sở, đã già rồi mà còn là một anh trai không có tiền đồ.

May là tình huống này không kéo dài quá lâu, bên pháp y đến đưa tin, vì vậy hai người ngay lập tức đi tới phòng giải phẫu, vừa mới vào đã nhìn thấy Trương Khải Sơn và thực tập sinh của mình đang bận rộn bên bàn giải phẫu.

“Đến rồi à.” Trương Khải Sơn vừa tiếp tục động tác trên tay vừa chào.

“Xin anh hãy nói với tôi là hai thi thể này đều chết vì tự nhiên đi, nếu như vậy tôi sẽ tạm biệt mọi người, tiếp tục về nhà chơi cho hết kỳ nghỉ.” Hạng Dương chắp tay trước ngực, vẻ mặt chân thành.

“A, thật xin lỗi, lời cầu nguyện của cậu không thành rồi, tôi cũng chẳng phải Thượng đế hay Ngọc Hoàng gì cả.” Trương Khải Sơn giang tay, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu hai người đi tới: “Tôi đã ghép lại cơ bản hai bộ xương rồi, từ mức độ vôi hóa của xương có thể xác định được tuổi tác của họ, người nữ khoảng 40 tuổi, người nam cũng cỡ vậy. Vì chuyện máy xúc nên xương cốt của hai nạn nhân đều bị tổn thương ngoại bộ nhất định, sau khi loại bỏ vết tích của xương gãy thì tôi xác định được một số chỗ không khớp với vết máy xúc tạo ra.”

“Đầu tiên là trên mặt.” Anh ta chỉ vào hai cái đầu lâu trên bàn giải phẫu: “Dưới cằm và quanh mắt của nạn nhân nữ đã từng trải qua va chạm ngoại bộ dẫn đến tình trạng nứt xương, còn nạn nhân nam thì thảm hơn một chút, chúng ta có thể thấy rõ trên mặt anh ta có nhiều bộ phận bị gãy xương, thậm chí xương sọ cũng có vết nứt.”

“Vết thương trí mạng à?” Hạng Dương cúi người nhìn bộ xương của nạn nhân nam, cẩn thận quan sát vết nứt trên hộp sọ.

“Mức độ này không thể nói là trí mạng được, nhưng chắc chắn sẽ bị mất khả năng di chuyện và phản kháng, hơn nữa sẽ gây sốc và hôn mê.” Trương Khải Sơn nói, chỉ tay vào cánh tay và chân của nạn nhân nam: “Mặc dù xương ống chân đã bị máy xúc xúc nhưng chúng tôi vẫn phát hiện trên đó và xương đùi đều có vết gãy xương rõ ràng, được tạo thành trước khi chết. Trên cánh tay cũng thế, trước khi nạn nhân tắt thở chắc chắn đã bị tra tấn dã man.”

“Nạn nhân nữ thì khá hơn một chút, nhưng cũng thế. Trên người cũng có nhiều chỗ bị gãy xương, xương sườn nhiều hơn nạn nhân nam vài cây, vết thương trên đầu cũng không nghiêm trọng như người kia.” Nói tới đây, anh ta thở dài một hơi: “Vì nội tạng và da thịt đã không còn bao nhiêu nên tôi chỉ có thể dựa vào tình trạng của hài cốt để kết luận là rất có khả năng không có vết thương trí mạng.”

“Rất có khả năng?” Khuôn mặt Hạng Dương cơ hồ muốn nhăn lại một chỗ: “Không phải chứ anh Trương? Tốt xấu gì cũng phải cho chúng tôi tôi phạm vi thu nhỏ một chút chứ? Như thế sẽ khiến trắc tả tội phạm của chúng tôi xảy ra sai lệch đó.”

Trương Khải Sơn tỏ ra lực bất tòng tâm: “Tóm lại là trước khi họ chết đã bị tra tấn, hung thủ của mấy người có lẽ là loại thích ngược sát.”

“Cảm ơn, anh đã thành công thu nhỏ phạm vi nghi phạm đến… hàng chục ngàn tên biến thái đang ẩn náu trong cả nước.” Hạng Dương đảo mắt, cảm ơn anh ta rồi cùng Tô Ngôn đi ra khỏi phòng pháp y.



“Khi nào có kết quả DNA thì tôi sẽ thông báo cho các cậu sau.” Tiếng nói của Trương Khải Sơn truyền tới.

“Nghĩ theo hướng tích cực thì không chừng trong kho số liệu DNA sẽ phát hiện được gì đó, hai người đang sống sờ sờ bỗng mất tích ít nhất một năm, người nhà nhất định sẽ báo cảnh sát, đúng không?” Tô Ngôn muốn an ủi Hạng Dương đang chán nản vì không có tiến triển gì sau khi nghiệm thi.

Anh ta hít sâu một hơi: “Chậc, em nói cũng đúng, chỉ là tôi vẫn đang trong trạng thái nghỉ ngơi nên cần phải điều chỉnh lại một chút thôi, đừng lo.”

Cô đương nhiên không lo lắng, chỉ là nhìn thấy anh ta có vẻ hơi xúc động, nghề cảnh sát này yêu cầu về sức lực và tuổi tác khá cao, vì vậy tuổi thọ nghề nghiệp rất ngắn, cảnh sát kỳ cựu qua tuổi 40 đều chọn chuyển đơn vị hết. Thật ra cũng không khó hiểu, dù cho Hạng Dương vẫn còn khỏe mạnh thì cũng không tránh khỏi thường xuyên mệt mỏi, chống chịu được chừng 2 năm nữa sẽ trở nên lực bất tòng tâm, đó cũng là chuyện bình thường.

“Nhưng tốt xấu gì hiện tại cũng đã xác định được hai nạn nhân không phải là tự sát, vì vậy công trường kia chính là hiện trường phát hiện án mạng rồi, tiếp theo chúng ta nên…” Cô đề nghị.

“Đúng vậy!” Hạng Dương rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần, đi về phía đội kỹ thuật rống cổ gọi to: “Lão Phương? Lão Phương!!! Lão Phương anh còn sống không đấy!!!” Giọng nói anh ta vang vọng trong hành lang trống rỗng.



Tô Ngôn, Hạng Dương và mấy người đội kỹ thuật cùng nhau lái xe đến khu công trường kia, lúc này sắc trời đang dần tối đi nên trước khi đi đến cái hố, Phương Giai Mậu đã đặt một cái đèn pha công suất lớn cạnh miệng hố, chuẩn bị đối phó cho bất kỳ tình huống nào.

Sau đó, Phương Giai Mậu và vài người đồng nghiệp nữa đi xuống, cái hố này không cạn, sâu chừng 2 mét.

Ngay lúc Tô Ngôn và Hạng Dương đang nghĩ có nên xuống giúp không thì một người đàn ông mặc âu phục, mang giày da, đầu vuốt kéo bóng nhoáng đã ưỡn cái bụng to đi tới. Người này là chủ thầu, lúc trưa họ có gặp qua rồi nên cũng xem như có quen biết, anh ta cúi đầu cười chào hai người, sau đó giới thiệu: “Hai vị cảnh sát, đây là tổng giám đốc của Bất động sản Gia Văn.”

Vị tổng giám đốc kia đã gần 50 tuổi, mặc dù thái độ không quá kiêu căng, nhưng cũng không mấy thân thiện lắm: “Không biết khi nào thì chỗ này của chúng tôi mới có khởi công lại được bình thường?” Nói xong, ông ta liếc sang cái hố sâu mấy mét bên kia, ánh mắt mất kiên nhẫn: “Đừng nói là mười bữa nửa tháng nhé.”

Chủ thầu vội vàng cười làm lành, giải thích: “Hai vị cảnh sát, hai người xem, dự án này cũng gần đến kỳ hạn hoàn thành rồi, một ngày đình công là tổn thất rất nhiều tiến, nếu đình công quá lâu thì sẽ phải dời ngày giao nhận lại, đến lúc đó phải bồi thường thiệt hại cho chủ xí nghiệp nữa, chuyện này…”

Hạng Dương không có phản ứng gì, chỉ là nhìn chằm chằm vào hai người đứng đối diện.

Hai người bị anh ta nhìn đến hơi run rẩy, vị giám đốc kia liền hừ khẽ một tiếng rồi xoay người rời đi, chủ thầu thì ngơ ngẩn nhìn cái hố, nhưng vài giây sau cũng lập tức chạy theo.

Trong đáy mắt Tô Ngôn hiện lên một tia nghi hoặc, đang định mở miệng nói với người bên cạnh gì đó thì bị động tĩnh của Phương Giai Mậu phía dưới thu hút.

“Ha! Hai người mau xuống xem đây là cái gì!” Phương Giai Mậu đứng dưới hố vẫy tay gọi, thấy hai người lần lượt nhảy xuống liền đưa tay ra hiệu họ đứng tại chỗ: “Đứng ở đó nhìn, đừng có tùy tiện đi lại, lỡ như phá hư vết tích nào thì ông đây liều mạng với mấy người đấy!”

Vừa dứt lời, anh ta hài lòng nhìn hai người như bị đóng băng tại chỗ sau đó ngồi xổm xuống chỉ tay vào 2 tảng đá trên vách hồ, không nhìn ra được là loại đặc biệt gì, chỉ như mấy tảng đá ở khắp nơi: “Cũng may là cái máy xúc đó có kỹ thuật tốt, đào rất cẩn thận nên ở đây chưa bị hư hại gì quá nhiều. Căn cứ theo kết quả thăm dò vừa rồi, tôi đã xác định được đại khái vị trí chôn giấu 2 thi thể, chiều sau không sai lệch lắm so với đáy hố hiện tại, rất gần chỗ hai người, có lẽ là ở chỗ này.” Anh ta vừa nói vừa chỉ vào một vị trí bên cạnh: “Tảng đá kia có lẽ là được một nạn nhâm chạm vào, tôi đã phát hiện ra một số dấu vết trên đó, nghi là vết máu.”

Tô Ngôn quan sát một chút, quả nhiên trên đó có vài vết màu nâu dài ngắn khác nhau.

Phương Giai Mậu không nói tiếp nữa mà mang găng tay vào tay phải, trước khi lấy tảng đá xuống còn xua tay: “Thấy giống vết xước không? Nếu da thịt đầu ngón tay của một người ma xát vào tảng đá thì sẽ bị chảy máu, từ đó lưu lại vết tích kiểu như vậy.”

“Nói cách khác…” Tô Ngôn: “Lúc họ bị chôn dưới đây, có khả năng là vẫn còn sống.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cảnh Hồn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook