Chương 76: Vụ án thi thể không đầu (2)
Từ Tiểu Miêu
04/10/2021
“Đm…” Thái Thành Tể
đứng trước cửa tấm tắc: “Hạng Dương, còn nhớ lần cuối cùng chúng ta nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng thế này là lúc nào không?”
“Nếu chỉ xét về trình độ vấy máu thì có lẽ là 2 năm trước, người tự tử ở tòa nhà Bảo hiểm Hoành Đức ấy.” Hạng Dương vừa nói vừa tỏ vẻ không dám nhớ lại nữa: “Nhảy xuống từ tầng ba mươi mấy…” Nói tới đây anh ta cũng không tiếp tục nữa.
Nhưng mọi người đều có thể tưởng tượng ra được, toàn thân như bùn nhão, xương sọ vỡ nát.
Lúc này pháp y Trương Khải Sơn cũng dẫn người vào đến, đi đến trước cửa phòng ngủ, thấy tình trạng trong phòng thì lặng lẽ thở dài, bắt đầu bận rộn với thực tập sinh của mình. Anh ta vừa mang găng tay vừa nói: “Vụ Hạng Dương nói tôi cũng có ấn tượng, lúc đó là một đồng nghiệp khác tới hiện trường, về có nói với tôi bên nhập liệm không chịu nhận, đúng là thảm.”
Mọi người thở dài thườn thượt, Giang Ly đã quay lại đi đến trước mặt hai vị cảnh sát ở đồn, lịch sự chào hỏi một chút, người cao gầy tên là Lý Huy, người còn lại thấp hơn một chút, trong khá khỏe mạnh, trên mặt mang một cái kính tên là Phùng Bân.
Hai người đều là cảnh sát an ninh của đồn cảnh sát khu Lục Hợp, huyện Huệ Hưng, Giang Ly hỏi thăm một chút, hai người bèn kể rõ tình huống từ đầu đến cuối.
Theo như Lý Huy nói thì khoảng thời gian này các đồn cảnh sát cơ sở đang ưu tiên trong việc trấn áp các hoạt động mại dâm, cờ bạc và ma túy để phối hợp với tinh thần chỉ đạo của thành phố. Nạn nhân bên trong là người bị người dân báo cáo cho họ, cảnh sát đã tiến hành cài đặt công nghệ trên mạng internet để theo dõi người hành nghề mại dâm này. Người chết không phải làm một mình, phía sau còn có một tổ chức có quy mô khá lớn ở thành phố Nam Thành, hiện tại đội phối hợp tảo hoàng* đang muốn nhổ cỏ tận gốc tổ chức này.
(*) Phối hợp tảo hoàng: Càn quét tệ nạn.
Vất vả lắm hôm nay mới có tin từ lưới bảo vệ internet, có lẽ bên này có động tĩnh nên sáng sớm họ đã chạy sang chờ, người chết cũng có địa vị ở trong “tổ chức” kia nên họ định bắt tại chỗ rồi mang về thẩm vấn. Không ngờ là họ dưới lầu chờ, còn tên “khách hàng” kia sau khi lên chưa được 5 phút đã vội vàng chạy xuống, nhanh như chớp đã chạy mất dạng.
Kinh nghiệm làm việc nhiều năm khiến Lý Huy và Phùng Bân cảm thấy có gì đó không đúng, vì thế sau khi bàn bạc với nhau, hai người họ liền lên lầu xem thử. Lúc hai người lên thì cửa chống trộm đang mở toang, mùi máu tươi cực kỳ gay mũi xông thẳng vào mặt, sau khi nhìn thấy hiện trường thì không chút do dự báo cáo tình huống lên phía trên.
“Theo dõi cô ta lâu như vậy rồi, hẳn đã biết danh tính cụ thể đúng không?” Giang Ly hỏi tiếp.
Lý Huy khẽ gật đầu: “Theo thông tin mà chúng tôi có được thì lúc cô ta làm ăn sẽ tự xưng là “Linh Linh”, xem như cũng có chút giảo hoạt. Trước đó đã bị xử lý 2 lần, trại tạm giam rất nhanh đã xác nhận cô ta! Về phần danh tính thật sự…”
Phùng Bân bên cạnh đang mở điện thoại vội vàng đưa tới: “Đây là thông tin danh tính tôi nhờ văn phòng gửi qua, cô ta tên thật là Kỳ Khả Linh, năm nay 27 tuổi, hộ tịch là ở nơi khác, theo như lời cô ta nói thì không có người nhà.” Nói xong anh ta dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Tất nhiên chỉ trong trường hợp thi thể trong phòng kia thật sự là cô ta, giờ không có đầu nên chúng tôi chỉ dựa vào thân hình, nhưng cũng không chắc lắm.”
“Ừm, quay về chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra dấu vân tay.” Giang Ly trả điện thoại lại cho Phùng Bân: “Vậy tên “khách hàng” kia… ?’ “
“Đội An ninh mạng của chúng tôi bên này có thể cung cấp được lịch sử trò chuyện của hắn và Kỳ Khả Linh trên một phần mềm chat, còn có tài khoản của hắn nữa.”
“Vậy là được rồi, đến lúc đó tôi liên hệ với bên An ninh mạng để lấy thông tin chính xác của hắn, nhìn vết tích hiện trường và thời gian tử vong của người chết thì tên “khách hàng” này hẳn cũng không liên quan quá nhiều.” Anh quay đầu nhìn thoáng qua đống hỗn độn trong phòng ngủ.
“Nhưng có khả năng trong lúc vô tình hắn đã phá hoại một ít dấu vết ban đầu ở hiện trường, vẫn phải đưa về hỏi một chút.” Tô Ngôn tiếp lời.
…
Văn phòng đội Chuyên án, Cục thành phố.
Tô Ngôn vừa từ phòng pháp y về, chưa vào đến phòng đã nghe vài giọng nam quen thuộc vọng ra, cửa văn phòng đang hé mở, họ thật sự là không kiêng kị gì mà. Không biết có phải vì phụ nữ ở cả đội hình sự trinh sát của Cục thành phố này quá ít ỏi không mà ngày thường đám đàn ông cũng dần phát huy được kỹ năng chuyên môn của nữ giới: Nhiều chuyện. Thật ra, đàn ông mà muốn bát quái thì không kém phụ nữ chút nào, lại thêm đám người này có khả năng quan sát cực tốt, ngay cả vị lãnh đạo nào ở nhà bị vợ đánh họ cũng biết được.
Thử hỏi xem có đáng sợ không chứ?
Cô lắc đầu cười khẽ rồi kéo cửa đi vào, buồn cười nhìn Thái Thành Tể đang xoay vòng vòng trên mặt đất: “Anh Thái, mọi người nói gì mà náo nhiệt vậy, từ xa đã nghe tiếng của mấy người rồi.”
Thái Thành Tể nghe vậy vỗ bàn tay một cái, đi đến bàn làm việc của cô rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Sáng sớm nay người của đồn cảnh sát đã gửi thông tin của tên “khách hàng” kia, bọn tôi tra được danh tính của anh ta, vừa nãy đã liên hệ rồi. Kể em nghe, lúc tôi nói mình là cảnh sát, giọng nói đầu bên kia đã bắt đầu run bần bật.”
“Chuyện thường mà, người bình thường nhìn thấy cảnh tượng trong phòng đó không bị dọa tè ra quần thì đã là rất cứng rồi.” Đinh Khải Nhạc cười ha hả: “Vị này còn có thể vắt chân lên cổ chạy, tố chất tâm lý quá cứng, nhưng anh nói xem tại sao anh ta không báo cảnh sát nhỉ?”
“Báo cảnh sát gì chứ, báo rồi thì nói thế nào, tôi đến đây chơi gái, kết quả là người chết rồi hả?” Hạng Dương “chậc” một tiếng, đây đều là suy nghĩ thông thường của con người, làm gì có ai tình nguyện dính vào chuyện rắc rối chứ. Nếu không phải nhờ đồn cảnh sát đã theo dõi ngay từ đầu thì ai biết được hắn có đi qua hiện trường chứ?
“Vậy anh ta có đến phối hợp điều tra không?” Tô Ngôn hỏi.
“Có, nói là một lát sẽ tới. Hiện tại chúng ta không chỉ có thông tin của anh ta mà còn có phương thức liên lạc, có cả đơn vị công tác của anh ta, nếu anh ta không tự đến thì mình đến chỗ hắn tìm, xem ai ảnh hưởng đến ai.” Thái Thành Tể nói xong, đề tài này xem như dừng lại ở đây, đám người lại bắt đầu nghiên cứu xem tối nay tan làm ăn gì. Sau cùng nhất trí đồng ý tối nay không cần tăng ca nữa, nhắc nhở Giang Ly một chút, dù sao cũng là sau khi kết án chính anh hứa như thế.
Khoảng hơn 20 phút sau, cửa phòng bị gõ vài tiếng, họ hét một tiếng “Mời vào”, một người thò đầu vào với nét mặt lo sợ: “Xin hỏi… Đây là đội chuyên án đúng không? Tôi tìm cảnh sát Thái.”
“Tôi đây.” Thái Thành Tể đứng dậy vẫy tay, ra hiệu anh ta đi vào: “Tạ Triết, đúng không? Lấy chứng minh thư ra cho tôi xem một chút.”
“Vâng.” Người đàn ông lấy chứng minh thư từ trong ví tiền đưa tới, cẩn thận đánh giá hoàn cảnh xung quanh một chút, diện mạo hắn khá bình thường, gương mặt đại trà đeo kính gọng đen, cao khoảng 1m75, hơi gầy. Lúc này không biết đang sợ cái gì mà lông mày hơi giật một chút.
“Đi thôi, đi theo tôi vào đây.” Thái Thành Tể sau khi xác nhận danh tính của đối phương xong thì xoay người ra khỏi văn phòng, sau đó hướng về phía Tô Ngôn nói: “Này em gái, em đi cùng tôi đi, anh Hạng của em lát còn có chuyện khác.”
“Được.” Tô Ngôn đứng lên.
Ba người cùng đi đến phòng thẩm vấn, sau khi người đàn ông rụt cổ ngồi vững, Thái Thành Tể cũng kéo cái ghế đối diện ra đặt mông ngồi xuống. Sau đó anh ta nghiêm mặt, dùng đốt ngón tay gõ bàn một cái: “Biết tìm anh đến đây làm gì không?”
“Không biết…” Tạ Triết ngẩng đầu nhìn hai người đối diện một cái, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống lắc lắc.
“Không biết mà anh còn tới?” Thái Thành Tể nhíu mày, giọng điệu không còn khách sáo nữa.
“Chỉ là…” Tạ Triết rụt cổ: “Cảnh sát gọi điện cho tôi, tôi sao dám không đến, không phải nói cảnh dân một nhà sao, tôi thân làm công dân phải phối hợp với các người làm việc chứ.”
“Anh quả thật rất hiểu chuyện.” Thái Thành Tể bị thái độ của anh ta làm cho dở khóc dở cười, rất nhanh sau đó lên nghiêm mặt: “Sáng hôm nay khoảng 7 giờ 20, anh đang ở đâu?”
“Tôi…”
Thái Thành Tể không cho anh ta có cơ hội phủ nhận, từng giây từng phút đánh tới: “Có đi qua cư xá Hoa Diệu Phủ trên đường Tần Thủy ở khu Lục Hợp không?”
“Không…”
“Tôi khuyên anh nên nghĩ kỹ rồi hãy trả lời, chúng tôi có nhân chứng, cũng có thông tin liên lạc của anh, có thể tra ra vị trí và quỹ tích của anh lúc đó. Ở đây mà nói láo, là muốn gánh trách nhiệm pháp luật đúng không?”
Bị hù như thế Tạ Triết nhất thời hoảng hồn, đôi mắt sau cặp kính gọng đen đảo liên hồi cho thấy trong lòng anh ta đang rất bất an. Anh ta là viên chức ở một xí nghiệp nhà nước trong thành phố Nam Thành, trước đây chưa từng phạm tội gì, có thể nói đây là lần đầu tiên trải qua việc này. Vài giây sau, anh nhụt chí thú nhận: “Sáng sớm lúc 7 giờ tôi đúng là có đi qua Hoa Diệu Phủ.”
“Đi đến đó làm gì?”
“Đi… Thăm người thân…”
Thái Thành Tể nghe được câu trả lời này chỉ trừng mắt liếc anh ta một cái đầy sát khí, có thể nói là ánh mắt tử thần.
Tạ Triết ôm mặt khóc, anh ta cũng nhìn ra cảnh sát nhất định đã nắm được chứng cứ gì rồi, cứ thế này không còn cách nào khác là ăn ngay nói thật, nhưng trước khi nói còn tỏ ý muốn thương lượng: “Tôi khai hết, tôi sẽ khai hết, nhưng cầu xin các người đừng cho đơn vị và nhà tôi biết chuyện này được không? Vợ tôi vừa sinh xong, còn đang ở cử, mẹ tôi nói cô ấy không thể bị kích thích được, bị kích thích sẽ không có sữa, con trai tôi sẽ bị đói!”
Ba!
Tô Ngôn dùng sức đập mạnh cái kẹp nhựa cứng trong tay xuống mặt bàn, tiếng vang vọng không chỉ dọa Tạ Triệt sợ nhắm tịt mắt lại mà còn khiến Thái Thành Tể ngồi bên cạnh phải nhìn sang. Cô cười lạnh: “Anh còn biết vợ mình không thể bị kích thích à? Sao? Vẫn thấy mình còn lương tâm hả?”
“Nói đi! Buổi sáng tới đó làm gì?”
Giọng điệu của cô càng ngày càng tệ, Tạ Triết không dám lo lắng nữa, triệt để kể hết những chuyện đã xảy ra. Lúc đầu vì một người bạn giới thiệu nên anh ta vô tình thêm WeChat của Kỳ Khả Linh, mỗi ngày đều lén lên xem ảnh cô ta đăng lên, xem mãi thành nghiện. Sau này thấy mà ăn không được nên trong lòng càng ngày càng ngứa ngáy, hai ngày trước anh ta cãi nhau với người vợ mới sinh vài câu, trong cơn tức giận mới liên lạc với “Linh Linh” kia.
Lúc đầu thái độ của Kỳ Khả Linh rất thận trọng, dù sao cô ta cũng không phải mới làm nghề này 1 2 ngày, đã vào trại tạm giam mấy lần nên tất nhiên rất cẩn thận. Sau đó Tạ Triệt có nhắc đến tên người bạn kia, hai người mới bắt đầu trò chuyện và hẹn thời gian. Ngay từ đầu anh ta cũng có hơi băn khoăn, lỡ như giá cao mà gặp phải hàng không chất lượng thì phải làm sao? Nhưng vì “Linh Linh” trên ảnh chụp thật sự quá ngon mắt, cộng thêm người bạn kia ở bên tai thổi phồng nên cũng cắn răng yên lòng, sáng nay đã đi đến chỗ hẹn.
Không ngờ vừa tới địa chỉ cô ta cho thì cửa chống trộm không đóng, để lại một khe hở nhỏ. Lúc đó anh ta tưởng cô ta cố ý để cửa cho mình, dù sao làm những chuyện thế này cũng không thể để gây ầm ĩ được. Anh liền bèn kéo cửa ra, lập tức đi vào trong nhà, lúc đứng trước cửa còn gọi vài tiếng nhưng không được đáp lại. Đợi đến khi anh ta đứng ở cửa phòng ngủ nhìn vào trong, xuýt chút nữa hồn đã xuất khỏi xác, trực tiếp thăng thiên.
Sau khi lấy lại tinh thần, anh ta quyết định xoay người chạy nhanh ra ngoài, có thể nói là tông cửa mà chạy, trong đầu đều là suy nghĩ không thể dính líu vào chuyện này được. Không nói đến chuyện lỡ có người nào biết được anh ta dùng tiền mua khoái hoạt, cảnh sát chắc chắn sẽ đem anh ta liệt vào nghi can đầu tiên!
Tạ Triết chỉ muốn yên ổn, nhưng nghìn tính vạn tính đều không ngờ Kỳ Khả Linh đã sớm bị cảnh sát theo dõi. Cho dù cô ta không chết thì anh ta ít nhất cũng bị giam giữ hành chính 7 ngày và phạt tiền.
Buổi thẩm vấn này tiến hành khá thuận lợi, cơ bản đã loại Tạ Triết ra khỏi dạng tình nghi. Nhưng trước khi anh ta đi, Thái Thành Tể vẫn đặc biệt căn dặn nhất định phải giữ điện thoại, có lẽ sau này vẫn còn cần anh ta phối hợp điều tra.
Đợi cho anh ta đi rồi, Tô Ngôn và Thái Thành Tể mới kề vai nhau trở về văn phòng, Thái Thành Tể nhìn thoáng qua sắc mặt của cô, cười trêu: “Xem ra sau này thẩm vấn không cần đến tôi nữa rồi, em xem lông mày em dựng lên còn đáng sợ hơn cả tôi.” Mặc dù là giọng điệu trêu đùa nhưng trong lòng anh ta hoàn toàn không đùa, lúc đó anh ta ngồi bên cạnh, trong nháy mắt cảm thấy toàn bộ không khí như đóng băng lại, khiến người ta không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Cũng lạ thật, một cô gái nhỏ vừa mới tốt nghiệp chưa bao lâu mà lấy đâu ra khí thế mạnh mẽ đến vậy?
“Tôi chỉ cảm thấy tức giận thôi.” Lúc này Tô Ngôn đã khôi phục lại trạng thái bình thường, đảo mắt một cái: “Vợ vất vả mang thai 10 tháng mới có thể sinh cho anh ta một đứa on, anh ta đúng là không làm người ta thất vọng, còn chưa hết tháng ở cử đã không quản được đống thịt nhão dưới thân mình rồi. Bị dọa thành cái dạng đó, là do anh ta xứng đáng!”
Hai người vừa nói vừa vào văn phòng.
Lúc này Đinh Khải Nhạc đã bước lên đón: “Hai người lâu thật đấy, đã tan việc chưa?” Anh ta chỉ vào đồng hồ trên cổ tay mình: “Dọn dẹp đi, đội trưởng Giang nói tối nay mời khách!”
“Được đấy, đi đâu?” Thái Thành Tể thả đồ lại trên bàn làm việc của mình, thuận miệng hỏi.
“Nhà của đội trưởng Giang, nấu lẩu.” Đinh Khải Nhạc đứng ở cửa chờ họ: “Trong nhà tiện hơn, chúng ta ăn cơm chung không khỏi bàn luận công việc, ở ngoài để người khác nghe thấy không tốt lắm. Đội trưởng Giang và anh Hạng đã ra ngoài mua thịt với thức ăn rồi, giờ chúng ta xuất phát đến nhà anh ấy trước, tôi đang cầm chìa khóa đây~”
“Được, đi thôi!”
5 6 người còn lại trong đội Chuyên án liền xuất phát đến cư xá nhà Giang Ly, trên đường đi Tô Ngôn nhẩm đếm số người một chút, nhà Giang Ly như thế có thể chứa được hết bấy nhiêu người sao?
Chưa tới nửa tiếng sau, Đinh Khải Nhạc cầm chìa khóa dẫn họ bước vào nhà Giang Ly, mọi người hết sức tò mò đi xung quanh phòng khách, thi thoảng còn ngó đầu vào hai căn phòng kia xem thử.
“Không ngờ đội trưởng Giang ở một mình mà lại sạch sẽ thế này.” Đinh Khải Nhạc cười toe toét.
Thái Thành Tể xua tay với đám người kia: “Mấy người không hiểu đâu, muốn biết đội trưởng Giang có phải độc thân hay không thì phải xem trọng điểm!” Nói xong anh ta quay người đi vào nhà vệ sinh, mở đèn lên sờ cằm nhìn đồ bày trên bồn rửa mặt: “Bàn chải, kem đánh răng đều chỉ có 1 bộ, hẳn là không có vấn đề gì.”
Mọi người “Cắt” một tiếng, không để ý đến anh ta nữa.
Anh ta cũng không giận, vốn chỉ là đang pha trò nên liền cười hì hì ra khỏi phòng vệ sinh. Vừa đi vừa sờ gáy mình, giả vờ ho: “Con mẹ nó, khi nãy võ mồm với Tạ Triết qua nhiều nên giờ khát muốn cháy họng.” Anh ta lập tức đi vào phòng bếp, cầm bình nước lên mới phát hiện bên trong trống rỗng, mở tủ lạnh ra thì thấy trong đó cũng chỉ có vài cái trứng gà.
Tô Ngôn đi theo anh ta, đưa tay lên mở tủ bát phía trên máy hút mùi, lấy ra một chai nước khoáng đưa cho Thái Thành Tể. Động tác nước chảy mây trôi, không hề do dự chút nào, sau đó cô liền đi ra ngoài.
Thái Thành Tể đứng tại chỗ cầm chai nước khoáng trong tay, nhìn một chút cái kia tủ bát lại nhìn một chút trong tay nước, sau đó nheo lại mắt thấy Tô Ngôn bóng dáng.
Có vấn đề, tuyệt đối là có vấn đề!
Nhưng anh ta cũng là người thông minh, biết kìm lại, giả vờ như chưa có việc gì uống nước rồi bước ra phòng khách. Nhưng quan sát kỹ cỡ nào thì thật sự cũng không thấy có dấu vết phụ nữ sống ở đây!
Cuối cùng Thái Thành Tể đi vào phòng ngủ chính, nhìn ga giường nam tính được trải bằng phẳng, anh ta thở dài lắc đầu. Đến lúc chuẩn bị ra ngoài, khóe mắt anh ta nhìn thấy một cánh cửa của tủ quần áo không đóng kỹ, hình như bên trên có một cái móc treo quần áo.
“Nhà gì thế này, nhìn thoáng qua cũng biết cái tủ gỗ nguyên khối này giá trị không…” Anh ta lẩm bẩm, bước lên kéo cửa tủ ra định lấy cái móc kia xuống, nhưng 1 giây sau anh ta trợn mắt đứng bần thần tại chỗ.
Nhìn những gì anh ta phát hiện được đi.
Một cái váy lễ phục đuôi cá đang lẳng lặng treo ở đó.
“Nếu chỉ xét về trình độ vấy máu thì có lẽ là 2 năm trước, người tự tử ở tòa nhà Bảo hiểm Hoành Đức ấy.” Hạng Dương vừa nói vừa tỏ vẻ không dám nhớ lại nữa: “Nhảy xuống từ tầng ba mươi mấy…” Nói tới đây anh ta cũng không tiếp tục nữa.
Nhưng mọi người đều có thể tưởng tượng ra được, toàn thân như bùn nhão, xương sọ vỡ nát.
Lúc này pháp y Trương Khải Sơn cũng dẫn người vào đến, đi đến trước cửa phòng ngủ, thấy tình trạng trong phòng thì lặng lẽ thở dài, bắt đầu bận rộn với thực tập sinh của mình. Anh ta vừa mang găng tay vừa nói: “Vụ Hạng Dương nói tôi cũng có ấn tượng, lúc đó là một đồng nghiệp khác tới hiện trường, về có nói với tôi bên nhập liệm không chịu nhận, đúng là thảm.”
Mọi người thở dài thườn thượt, Giang Ly đã quay lại đi đến trước mặt hai vị cảnh sát ở đồn, lịch sự chào hỏi một chút, người cao gầy tên là Lý Huy, người còn lại thấp hơn một chút, trong khá khỏe mạnh, trên mặt mang một cái kính tên là Phùng Bân.
Hai người đều là cảnh sát an ninh của đồn cảnh sát khu Lục Hợp, huyện Huệ Hưng, Giang Ly hỏi thăm một chút, hai người bèn kể rõ tình huống từ đầu đến cuối.
Theo như Lý Huy nói thì khoảng thời gian này các đồn cảnh sát cơ sở đang ưu tiên trong việc trấn áp các hoạt động mại dâm, cờ bạc và ma túy để phối hợp với tinh thần chỉ đạo của thành phố. Nạn nhân bên trong là người bị người dân báo cáo cho họ, cảnh sát đã tiến hành cài đặt công nghệ trên mạng internet để theo dõi người hành nghề mại dâm này. Người chết không phải làm một mình, phía sau còn có một tổ chức có quy mô khá lớn ở thành phố Nam Thành, hiện tại đội phối hợp tảo hoàng* đang muốn nhổ cỏ tận gốc tổ chức này.
(*) Phối hợp tảo hoàng: Càn quét tệ nạn.
Vất vả lắm hôm nay mới có tin từ lưới bảo vệ internet, có lẽ bên này có động tĩnh nên sáng sớm họ đã chạy sang chờ, người chết cũng có địa vị ở trong “tổ chức” kia nên họ định bắt tại chỗ rồi mang về thẩm vấn. Không ngờ là họ dưới lầu chờ, còn tên “khách hàng” kia sau khi lên chưa được 5 phút đã vội vàng chạy xuống, nhanh như chớp đã chạy mất dạng.
Kinh nghiệm làm việc nhiều năm khiến Lý Huy và Phùng Bân cảm thấy có gì đó không đúng, vì thế sau khi bàn bạc với nhau, hai người họ liền lên lầu xem thử. Lúc hai người lên thì cửa chống trộm đang mở toang, mùi máu tươi cực kỳ gay mũi xông thẳng vào mặt, sau khi nhìn thấy hiện trường thì không chút do dự báo cáo tình huống lên phía trên.
“Theo dõi cô ta lâu như vậy rồi, hẳn đã biết danh tính cụ thể đúng không?” Giang Ly hỏi tiếp.
Lý Huy khẽ gật đầu: “Theo thông tin mà chúng tôi có được thì lúc cô ta làm ăn sẽ tự xưng là “Linh Linh”, xem như cũng có chút giảo hoạt. Trước đó đã bị xử lý 2 lần, trại tạm giam rất nhanh đã xác nhận cô ta! Về phần danh tính thật sự…”
Phùng Bân bên cạnh đang mở điện thoại vội vàng đưa tới: “Đây là thông tin danh tính tôi nhờ văn phòng gửi qua, cô ta tên thật là Kỳ Khả Linh, năm nay 27 tuổi, hộ tịch là ở nơi khác, theo như lời cô ta nói thì không có người nhà.” Nói xong anh ta dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Tất nhiên chỉ trong trường hợp thi thể trong phòng kia thật sự là cô ta, giờ không có đầu nên chúng tôi chỉ dựa vào thân hình, nhưng cũng không chắc lắm.”
“Ừm, quay về chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra dấu vân tay.” Giang Ly trả điện thoại lại cho Phùng Bân: “Vậy tên “khách hàng” kia… ?’ “
“Đội An ninh mạng của chúng tôi bên này có thể cung cấp được lịch sử trò chuyện của hắn và Kỳ Khả Linh trên một phần mềm chat, còn có tài khoản của hắn nữa.”
“Vậy là được rồi, đến lúc đó tôi liên hệ với bên An ninh mạng để lấy thông tin chính xác của hắn, nhìn vết tích hiện trường và thời gian tử vong của người chết thì tên “khách hàng” này hẳn cũng không liên quan quá nhiều.” Anh quay đầu nhìn thoáng qua đống hỗn độn trong phòng ngủ.
“Nhưng có khả năng trong lúc vô tình hắn đã phá hoại một ít dấu vết ban đầu ở hiện trường, vẫn phải đưa về hỏi một chút.” Tô Ngôn tiếp lời.
…
Văn phòng đội Chuyên án, Cục thành phố.
Tô Ngôn vừa từ phòng pháp y về, chưa vào đến phòng đã nghe vài giọng nam quen thuộc vọng ra, cửa văn phòng đang hé mở, họ thật sự là không kiêng kị gì mà. Không biết có phải vì phụ nữ ở cả đội hình sự trinh sát của Cục thành phố này quá ít ỏi không mà ngày thường đám đàn ông cũng dần phát huy được kỹ năng chuyên môn của nữ giới: Nhiều chuyện. Thật ra, đàn ông mà muốn bát quái thì không kém phụ nữ chút nào, lại thêm đám người này có khả năng quan sát cực tốt, ngay cả vị lãnh đạo nào ở nhà bị vợ đánh họ cũng biết được.
Thử hỏi xem có đáng sợ không chứ?
Cô lắc đầu cười khẽ rồi kéo cửa đi vào, buồn cười nhìn Thái Thành Tể đang xoay vòng vòng trên mặt đất: “Anh Thái, mọi người nói gì mà náo nhiệt vậy, từ xa đã nghe tiếng của mấy người rồi.”
Thái Thành Tể nghe vậy vỗ bàn tay một cái, đi đến bàn làm việc của cô rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Sáng sớm nay người của đồn cảnh sát đã gửi thông tin của tên “khách hàng” kia, bọn tôi tra được danh tính của anh ta, vừa nãy đã liên hệ rồi. Kể em nghe, lúc tôi nói mình là cảnh sát, giọng nói đầu bên kia đã bắt đầu run bần bật.”
“Chuyện thường mà, người bình thường nhìn thấy cảnh tượng trong phòng đó không bị dọa tè ra quần thì đã là rất cứng rồi.” Đinh Khải Nhạc cười ha hả: “Vị này còn có thể vắt chân lên cổ chạy, tố chất tâm lý quá cứng, nhưng anh nói xem tại sao anh ta không báo cảnh sát nhỉ?”
“Báo cảnh sát gì chứ, báo rồi thì nói thế nào, tôi đến đây chơi gái, kết quả là người chết rồi hả?” Hạng Dương “chậc” một tiếng, đây đều là suy nghĩ thông thường của con người, làm gì có ai tình nguyện dính vào chuyện rắc rối chứ. Nếu không phải nhờ đồn cảnh sát đã theo dõi ngay từ đầu thì ai biết được hắn có đi qua hiện trường chứ?
“Vậy anh ta có đến phối hợp điều tra không?” Tô Ngôn hỏi.
“Có, nói là một lát sẽ tới. Hiện tại chúng ta không chỉ có thông tin của anh ta mà còn có phương thức liên lạc, có cả đơn vị công tác của anh ta, nếu anh ta không tự đến thì mình đến chỗ hắn tìm, xem ai ảnh hưởng đến ai.” Thái Thành Tể nói xong, đề tài này xem như dừng lại ở đây, đám người lại bắt đầu nghiên cứu xem tối nay tan làm ăn gì. Sau cùng nhất trí đồng ý tối nay không cần tăng ca nữa, nhắc nhở Giang Ly một chút, dù sao cũng là sau khi kết án chính anh hứa như thế.
Khoảng hơn 20 phút sau, cửa phòng bị gõ vài tiếng, họ hét một tiếng “Mời vào”, một người thò đầu vào với nét mặt lo sợ: “Xin hỏi… Đây là đội chuyên án đúng không? Tôi tìm cảnh sát Thái.”
“Tôi đây.” Thái Thành Tể đứng dậy vẫy tay, ra hiệu anh ta đi vào: “Tạ Triết, đúng không? Lấy chứng minh thư ra cho tôi xem một chút.”
“Vâng.” Người đàn ông lấy chứng minh thư từ trong ví tiền đưa tới, cẩn thận đánh giá hoàn cảnh xung quanh một chút, diện mạo hắn khá bình thường, gương mặt đại trà đeo kính gọng đen, cao khoảng 1m75, hơi gầy. Lúc này không biết đang sợ cái gì mà lông mày hơi giật một chút.
“Đi thôi, đi theo tôi vào đây.” Thái Thành Tể sau khi xác nhận danh tính của đối phương xong thì xoay người ra khỏi văn phòng, sau đó hướng về phía Tô Ngôn nói: “Này em gái, em đi cùng tôi đi, anh Hạng của em lát còn có chuyện khác.”
“Được.” Tô Ngôn đứng lên.
Ba người cùng đi đến phòng thẩm vấn, sau khi người đàn ông rụt cổ ngồi vững, Thái Thành Tể cũng kéo cái ghế đối diện ra đặt mông ngồi xuống. Sau đó anh ta nghiêm mặt, dùng đốt ngón tay gõ bàn một cái: “Biết tìm anh đến đây làm gì không?”
“Không biết…” Tạ Triết ngẩng đầu nhìn hai người đối diện một cái, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống lắc lắc.
“Không biết mà anh còn tới?” Thái Thành Tể nhíu mày, giọng điệu không còn khách sáo nữa.
“Chỉ là…” Tạ Triết rụt cổ: “Cảnh sát gọi điện cho tôi, tôi sao dám không đến, không phải nói cảnh dân một nhà sao, tôi thân làm công dân phải phối hợp với các người làm việc chứ.”
“Anh quả thật rất hiểu chuyện.” Thái Thành Tể bị thái độ của anh ta làm cho dở khóc dở cười, rất nhanh sau đó lên nghiêm mặt: “Sáng hôm nay khoảng 7 giờ 20, anh đang ở đâu?”
“Tôi…”
Thái Thành Tể không cho anh ta có cơ hội phủ nhận, từng giây từng phút đánh tới: “Có đi qua cư xá Hoa Diệu Phủ trên đường Tần Thủy ở khu Lục Hợp không?”
“Không…”
“Tôi khuyên anh nên nghĩ kỹ rồi hãy trả lời, chúng tôi có nhân chứng, cũng có thông tin liên lạc của anh, có thể tra ra vị trí và quỹ tích của anh lúc đó. Ở đây mà nói láo, là muốn gánh trách nhiệm pháp luật đúng không?”
Bị hù như thế Tạ Triết nhất thời hoảng hồn, đôi mắt sau cặp kính gọng đen đảo liên hồi cho thấy trong lòng anh ta đang rất bất an. Anh ta là viên chức ở một xí nghiệp nhà nước trong thành phố Nam Thành, trước đây chưa từng phạm tội gì, có thể nói đây là lần đầu tiên trải qua việc này. Vài giây sau, anh nhụt chí thú nhận: “Sáng sớm lúc 7 giờ tôi đúng là có đi qua Hoa Diệu Phủ.”
“Đi đến đó làm gì?”
“Đi… Thăm người thân…”
Thái Thành Tể nghe được câu trả lời này chỉ trừng mắt liếc anh ta một cái đầy sát khí, có thể nói là ánh mắt tử thần.
Tạ Triết ôm mặt khóc, anh ta cũng nhìn ra cảnh sát nhất định đã nắm được chứng cứ gì rồi, cứ thế này không còn cách nào khác là ăn ngay nói thật, nhưng trước khi nói còn tỏ ý muốn thương lượng: “Tôi khai hết, tôi sẽ khai hết, nhưng cầu xin các người đừng cho đơn vị và nhà tôi biết chuyện này được không? Vợ tôi vừa sinh xong, còn đang ở cử, mẹ tôi nói cô ấy không thể bị kích thích được, bị kích thích sẽ không có sữa, con trai tôi sẽ bị đói!”
Ba!
Tô Ngôn dùng sức đập mạnh cái kẹp nhựa cứng trong tay xuống mặt bàn, tiếng vang vọng không chỉ dọa Tạ Triệt sợ nhắm tịt mắt lại mà còn khiến Thái Thành Tể ngồi bên cạnh phải nhìn sang. Cô cười lạnh: “Anh còn biết vợ mình không thể bị kích thích à? Sao? Vẫn thấy mình còn lương tâm hả?”
“Nói đi! Buổi sáng tới đó làm gì?”
Giọng điệu của cô càng ngày càng tệ, Tạ Triết không dám lo lắng nữa, triệt để kể hết những chuyện đã xảy ra. Lúc đầu vì một người bạn giới thiệu nên anh ta vô tình thêm WeChat của Kỳ Khả Linh, mỗi ngày đều lén lên xem ảnh cô ta đăng lên, xem mãi thành nghiện. Sau này thấy mà ăn không được nên trong lòng càng ngày càng ngứa ngáy, hai ngày trước anh ta cãi nhau với người vợ mới sinh vài câu, trong cơn tức giận mới liên lạc với “Linh Linh” kia.
Lúc đầu thái độ của Kỳ Khả Linh rất thận trọng, dù sao cô ta cũng không phải mới làm nghề này 1 2 ngày, đã vào trại tạm giam mấy lần nên tất nhiên rất cẩn thận. Sau đó Tạ Triệt có nhắc đến tên người bạn kia, hai người mới bắt đầu trò chuyện và hẹn thời gian. Ngay từ đầu anh ta cũng có hơi băn khoăn, lỡ như giá cao mà gặp phải hàng không chất lượng thì phải làm sao? Nhưng vì “Linh Linh” trên ảnh chụp thật sự quá ngon mắt, cộng thêm người bạn kia ở bên tai thổi phồng nên cũng cắn răng yên lòng, sáng nay đã đi đến chỗ hẹn.
Không ngờ vừa tới địa chỉ cô ta cho thì cửa chống trộm không đóng, để lại một khe hở nhỏ. Lúc đó anh ta tưởng cô ta cố ý để cửa cho mình, dù sao làm những chuyện thế này cũng không thể để gây ầm ĩ được. Anh liền bèn kéo cửa ra, lập tức đi vào trong nhà, lúc đứng trước cửa còn gọi vài tiếng nhưng không được đáp lại. Đợi đến khi anh ta đứng ở cửa phòng ngủ nhìn vào trong, xuýt chút nữa hồn đã xuất khỏi xác, trực tiếp thăng thiên.
Sau khi lấy lại tinh thần, anh ta quyết định xoay người chạy nhanh ra ngoài, có thể nói là tông cửa mà chạy, trong đầu đều là suy nghĩ không thể dính líu vào chuyện này được. Không nói đến chuyện lỡ có người nào biết được anh ta dùng tiền mua khoái hoạt, cảnh sát chắc chắn sẽ đem anh ta liệt vào nghi can đầu tiên!
Tạ Triết chỉ muốn yên ổn, nhưng nghìn tính vạn tính đều không ngờ Kỳ Khả Linh đã sớm bị cảnh sát theo dõi. Cho dù cô ta không chết thì anh ta ít nhất cũng bị giam giữ hành chính 7 ngày và phạt tiền.
Buổi thẩm vấn này tiến hành khá thuận lợi, cơ bản đã loại Tạ Triết ra khỏi dạng tình nghi. Nhưng trước khi anh ta đi, Thái Thành Tể vẫn đặc biệt căn dặn nhất định phải giữ điện thoại, có lẽ sau này vẫn còn cần anh ta phối hợp điều tra.
Đợi cho anh ta đi rồi, Tô Ngôn và Thái Thành Tể mới kề vai nhau trở về văn phòng, Thái Thành Tể nhìn thoáng qua sắc mặt của cô, cười trêu: “Xem ra sau này thẩm vấn không cần đến tôi nữa rồi, em xem lông mày em dựng lên còn đáng sợ hơn cả tôi.” Mặc dù là giọng điệu trêu đùa nhưng trong lòng anh ta hoàn toàn không đùa, lúc đó anh ta ngồi bên cạnh, trong nháy mắt cảm thấy toàn bộ không khí như đóng băng lại, khiến người ta không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Cũng lạ thật, một cô gái nhỏ vừa mới tốt nghiệp chưa bao lâu mà lấy đâu ra khí thế mạnh mẽ đến vậy?
“Tôi chỉ cảm thấy tức giận thôi.” Lúc này Tô Ngôn đã khôi phục lại trạng thái bình thường, đảo mắt một cái: “Vợ vất vả mang thai 10 tháng mới có thể sinh cho anh ta một đứa on, anh ta đúng là không làm người ta thất vọng, còn chưa hết tháng ở cử đã không quản được đống thịt nhão dưới thân mình rồi. Bị dọa thành cái dạng đó, là do anh ta xứng đáng!”
Hai người vừa nói vừa vào văn phòng.
Lúc này Đinh Khải Nhạc đã bước lên đón: “Hai người lâu thật đấy, đã tan việc chưa?” Anh ta chỉ vào đồng hồ trên cổ tay mình: “Dọn dẹp đi, đội trưởng Giang nói tối nay mời khách!”
“Được đấy, đi đâu?” Thái Thành Tể thả đồ lại trên bàn làm việc của mình, thuận miệng hỏi.
“Nhà của đội trưởng Giang, nấu lẩu.” Đinh Khải Nhạc đứng ở cửa chờ họ: “Trong nhà tiện hơn, chúng ta ăn cơm chung không khỏi bàn luận công việc, ở ngoài để người khác nghe thấy không tốt lắm. Đội trưởng Giang và anh Hạng đã ra ngoài mua thịt với thức ăn rồi, giờ chúng ta xuất phát đến nhà anh ấy trước, tôi đang cầm chìa khóa đây~”
“Được, đi thôi!”
5 6 người còn lại trong đội Chuyên án liền xuất phát đến cư xá nhà Giang Ly, trên đường đi Tô Ngôn nhẩm đếm số người một chút, nhà Giang Ly như thế có thể chứa được hết bấy nhiêu người sao?
Chưa tới nửa tiếng sau, Đinh Khải Nhạc cầm chìa khóa dẫn họ bước vào nhà Giang Ly, mọi người hết sức tò mò đi xung quanh phòng khách, thi thoảng còn ngó đầu vào hai căn phòng kia xem thử.
“Không ngờ đội trưởng Giang ở một mình mà lại sạch sẽ thế này.” Đinh Khải Nhạc cười toe toét.
Thái Thành Tể xua tay với đám người kia: “Mấy người không hiểu đâu, muốn biết đội trưởng Giang có phải độc thân hay không thì phải xem trọng điểm!” Nói xong anh ta quay người đi vào nhà vệ sinh, mở đèn lên sờ cằm nhìn đồ bày trên bồn rửa mặt: “Bàn chải, kem đánh răng đều chỉ có 1 bộ, hẳn là không có vấn đề gì.”
Mọi người “Cắt” một tiếng, không để ý đến anh ta nữa.
Anh ta cũng không giận, vốn chỉ là đang pha trò nên liền cười hì hì ra khỏi phòng vệ sinh. Vừa đi vừa sờ gáy mình, giả vờ ho: “Con mẹ nó, khi nãy võ mồm với Tạ Triết qua nhiều nên giờ khát muốn cháy họng.” Anh ta lập tức đi vào phòng bếp, cầm bình nước lên mới phát hiện bên trong trống rỗng, mở tủ lạnh ra thì thấy trong đó cũng chỉ có vài cái trứng gà.
Tô Ngôn đi theo anh ta, đưa tay lên mở tủ bát phía trên máy hút mùi, lấy ra một chai nước khoáng đưa cho Thái Thành Tể. Động tác nước chảy mây trôi, không hề do dự chút nào, sau đó cô liền đi ra ngoài.
Thái Thành Tể đứng tại chỗ cầm chai nước khoáng trong tay, nhìn một chút cái kia tủ bát lại nhìn một chút trong tay nước, sau đó nheo lại mắt thấy Tô Ngôn bóng dáng.
Có vấn đề, tuyệt đối là có vấn đề!
Nhưng anh ta cũng là người thông minh, biết kìm lại, giả vờ như chưa có việc gì uống nước rồi bước ra phòng khách. Nhưng quan sát kỹ cỡ nào thì thật sự cũng không thấy có dấu vết phụ nữ sống ở đây!
Cuối cùng Thái Thành Tể đi vào phòng ngủ chính, nhìn ga giường nam tính được trải bằng phẳng, anh ta thở dài lắc đầu. Đến lúc chuẩn bị ra ngoài, khóe mắt anh ta nhìn thấy một cánh cửa của tủ quần áo không đóng kỹ, hình như bên trên có một cái móc treo quần áo.
“Nhà gì thế này, nhìn thoáng qua cũng biết cái tủ gỗ nguyên khối này giá trị không…” Anh ta lẩm bẩm, bước lên kéo cửa tủ ra định lấy cái móc kia xuống, nhưng 1 giây sau anh ta trợn mắt đứng bần thần tại chỗ.
Nhìn những gì anh ta phát hiện được đi.
Một cái váy lễ phục đuôi cá đang lẳng lặng treo ở đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.