Quyển 3 - Chương 370: Bất ngờ nhưng không nguy hiểm
Thần Đăng
28/07/2015
Hơn chín giờ, một chiếc Hummer chạy vào xã Mãnh Tú, tiếng động cơ trầm ổn nhưng có lực của chiếc Hummer đánh thức không ít người đã ngủ say. Khi chiếc Hummer đậu ngay trước cổng đồn công an nhấn còi, dường như chín mươi phần trăm người dân đều bị đánh thức, may là chiếc Hummer chỉ vang một hồi còi nếu không thì chắc chắn rất nhiều người xông tới chửi ầm lên.
- Anh Long!
Lâm Nhã Hân nhìn thấy Đỗ Long liền bất kể tất cả nhào tới ôm chặt lấy. Đỗ Long cũng ôm chặt cô rồi thơm lên má cô một cái, bóp lấy cái mông có lực đàn hồi đến kinh người của cô, cười hì hì nói:
- Người thật nhìn vẫn xinh hơn nhiều.
Lâm Nhã Hân hờn dỗi liếc hắn một cái, nói:
- Chiếc xe này đủ dùng rồi chứ? Em mượn của bạn nên không được làm hư đâu đấy.
Đỗ Long đi một vòng quanh chiếc xe rồi nói:
- Cái thứ này vốn dĩ đã rất uy mãnh rồi mà em còn sửa chữa lại, lốp xe tự động phục hồi, nhìn ống bô này cũng đủ biết mã lực của nó mạnh đến cỡ nào. Đừng nói là đi tuần tra ở xã Mãnh Tú, dù là đi vòng quanh Tây Tạng cũng không thành vấn đề, quan trọng nhất là... buồng xe đủ rộng, chúng ta chơi trò gì trên xe đều được!
Câu nói cuối cùng khiến Lâm Nhã Hân tan chảy cả xương cốt. Cô đánh vào người Đỗ Long, cắn nhẹ lỗ tai hắn rồi cười nói:
- Vậy thì... tối nay... chúng ta ngủ trên xe có được không?
Được, đương nhiên là được rồi. Đỗ Long sau khi gặp Kỷ Quân San lần trước cũng chưa từng làm qua, hắn là một người đàn ông cường tráng dồi dào tinh lực đến mức không cần ngủ. Sau khi hắn lấp đầy bụng đói của Lâm Nhã Hân bằng món ăn tộc Thái, hai người lên lại chiếc Hummer. Sự trang trí xa hoa ở bên trong khiến Đỗ Long cũng không nhịn được tấm tắc khen ngợi, phía sau hai hàng ghế sau khi được gập xuống là một chiếc giường rộng vô cùng thoải mái, thật là muốn làm gì cũng được.
- Hân Nô, em có muốn chủ nhân không?
Đỗ Long ôm Lâm Nhã Hân vào lòng, thổi nhẹ vào tai cô. Lâm Nhã Hân cảm thấy ngứa nên giãy dụa trong lòng hắn.
- Đương nhiên là muốn rồi, em hận là không thể dính lấy chủ nhân mỗi ngày, được chủ nhân chăm sóc mãnh liệt...
Lâm Nhã Hân trả lời.
Đỗ Long bị thần thái của cô khơi dậy dục niệm đang bùng cháy. Hắn hừ một tiếng, nói:
- Vậy em hãy nói rõ cho ta biết chiếc xe này là em mượn của ai? Ta chỉ bảo em đi thuê một chiếc xe việt dã tốt một chút thôi, nhưng em lại tự tiện đi lung tung tìm đàn ông để mượn xe, có phải em thấy chủ nhân đã quá dung túng em nên mới cố ý khiêu chiến cực hạn của chủ nhân?
Lâm Nhã Hân biết Đỗ Long hoàn toàn không phải đang tức giận mà là cố ý bới móc, mượn cớ để trừng phạt mình nên giả bộ sợ hãi cầu khẩn:
- Xin chủ nhân thứ lỗi, Hân Nô đã đến mấy chỗ cho thuê xe nhưng không tìm được chiếc xe nào thích hợp. Cũng có vài chiếc xe riêng cho thuê nhưng chủ xe hỏi là đi đâu, vừa nghe nói đi đến nơi đó thì đều không chịu cho thuê nữa, Hân Nô khó khăn lắm mới mượn được một chiếc từ bạn trai của một người bạn...
Đỗ Long ồ một tiếng rồi nói:
- Người bạn đó của em là con gái à?
Lâm Nhã Hân cười nói:
- Chủ nhân, không phải anh nghĩ là...
Đỗ Long cười ha hả nói:
- Nghĩ như thế nào? Ngày nay sắc lang rất nhiều, không thể không phòng được. Được rồi, chủ nhân muốn nhìn em nhảy thoát y, em hãy đứng trên giường này nhảy cho ta xem.
Lâm Nhã Hân xấu hổ đáp lời, sau đó quỳ xuống giường, uốn éo thân thể, chuẩn bị tư thế bắt đầu cởi từng cái áo một.
Nhìn thấy dáng vẻ trêu người của Lâm Nhã Hân, Đỗ Long không thể chịu được nữa, không đợi cô cởi hết đã đè cô xuống. Đỗ Long hung hăng nhanh chóng lột sạch đồ trên người cô, nói:
- Em đúng là một con đĩ, có phải trước đây cũng đã nhảy cho người khác xem hay không? Ta chỉ là thuận miệng nói mà em lại nhảy như vậy... được lắm... ta muốn trừng phạt em! Trừng phạt thật nặng!
Nặng đến nỗi chiếc Hummer bắt đầu lắc lư, uy lực chấn động xe quả là phi thường...
- Nhã Hân cô ấy mệt nên đang nghỉ ngơi trên xe.
Đỗ Long giải thích với Thẩm Băng Thanh lúc sáng sớm:
- Cậu lái xe tải đi, tôi sẽ lái chiếc Hummer, chuẩn bị xong thì lên đường.
Chiếc Hummer ở phía trước, xe bán tải ở đằng sau, hai chiếc xe rời khởi xã Mãnh Tú trước khi mặt trời mọc, chạy về hướng núi sâu. Mỗi khi gặp đoạn đường bằng phẳng, Đỗ Long liền quan sát tình hình chỗ ngồi phía sau qua kính chiếu hậu, chiếc giường lớn vẫn mở ra như bình thường nhưng Lâm Nhã Hân đã không còn ở trên giường. Một cái hộp bằng mây tinh xảo được đặt trên giường, cái cặp da lại phát ra những tiếng rên rỉ theo sự xóc nảy của chiếc Hummer...
Mục tiêu của đợt tuần tra lần này Đỗ Long đã xác định rất rõ ràng, không phải là thôn trại mục tiêu thì hắn không ở lại. Có rất nhiều thôn trại có cảnh sát trấn giữ trực tiếp, hỏi qua nếu không có việc gì thì đi thẳng luôn, buổi tối nếu mệt thì cắm trại ngủ lại trong rừng hoặc ngủ trên xe. Dù sao trong tay họ cũng có hai khẩu súng, tài bắn súng cũng không tệ, cho dù có gặp lợn rừng hay con vật nào to lớn cũng không cần phải sợ.
Tất nhiên, nhiều khi những loài động vật không to lớn nhưng lại rất nguy hiểm...
Những cơn chấn động của chiếc Hummer cuối cùng cũng dừng lại. Thẩm Băng Thanh ngồi cạnh đống lửa không biết ngủ từ lúc nào, đột nhiên tiếng một nhành cây gãy làm Thẩm Băng Thanh thức giấc. Y mở mắt ra nhưng chỉ nhìn thấy một bóng đen đứng ngay trước mặt, trong tay giơ cao một khúc củi quét ngang về phía y.
Thẩm Băng Thanh vẫn còn mơ mơ màng màng, phản ứng của cơ thế chậm hơn nhiều so với bình thường, khi y muốn tránh né thì cơ thể lại không phối hợp theo ý muốn. Mắt thấy khúc củi sắp rơi xuống người mình, Thẩm Băng Thanh mới giật mình kêu lên:
- Đỗ Long!
Tiếng khúc củi đập xuống đất một tiếng “bang” xẹt qua phía sau Thẩm Băng Thanh, một con rắn dài hơn một mét bị khúc củi đó đánh bay ra xa khoảng bảy tám mét.
Người Thẩm Băng Thanh lúc này mới ngã về một bên, lúc này y cũng đã nhìn thấy rõ, thì ra người đứng trước mặt mình là Đỗ Long.
Đỗ Long nói:
- Đừng sợ, là tôi, lúc nãy xuống xe đi tiểu, phát hiện có một con rắn bò ở sau lưng cậu nên tôi nhặt một khúc củi để hất nó ra, không ngờ lại làm cậu sợ.
- Rắn?
Thẩm Băng Thanh đứng dậy, vẻ mặt sợ hãi nhìn con rắn bị Đỗ Long đánh bay đi thì thấy con rắn đó không bị thương là mấy. Nó đang giận dữ dựng lên, phát ra tiếng kêu khè khè, đang khiêu khích hai người Đỗ Long, nhìn thấy màu sắc sặc sỡ của nó thì có lẽ là một con rắn độc.
- Mau... đánh chết nó đi!
Thẩm Băng Thanh hoảng sợ nói.
- Thật là ít khi nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của cậu đấy...
Đỗ Long cố ý giỡn nhây một chút, đợi đến khi Thẩm Băng Thanh nổi nóng mới rút súng ra và bắn sọ con rắn.
Thẩm Băng Thanh kinh hồn nhìn xung quanh, sợ là sẽ lại xuất hiện một con rắn độc khác nữa.
Đỗ Long nói:
- Nếu sợ rắn hay là cậu lên xe ngủ đi, một mình ngồi bên đống lửa càng nguy hiểm hơn, lần sau tôi không chắc là có thể cứu cậu kịp thời đâu.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Không có ai gác bên ngoài sao được? Sớm biết anh có người đẹp làm bạn thì tôi đã tìm người theo rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Đúng vậy, nha đầu Đao của quán Uyên Ương Đao cũng không tệ, chỉ cần cậu mời cô ấy nhất định sẽ đến.
Thẩm Băng Thanh tức giận trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Ý của tôi không có xấu xa như anh, ý tôi là gọi lão Tông hay Tần Tuấn đến, chí ít trong đêm cũng có người luân phiên canh gác.
Đỗ Long cười nói:
- Đùa với cậu thôi, lên xe ngủ đi, yên tâm, có tôi ở đây sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào đâu.
Thẩm Băng Thanh nhìn Đỗ Long thật lâu, một lúc sau mới gật đầu nói:
- Được rồi, nếu như chúng ta bị trúng độc thì vui rồi.
- Không đâu, tin tôi đi, lên xe ngủ đi, tôi sẽ gác từ đây đến sáng.
Đỗ Long nắm lấy vai Thẩm Băng Thanh rồi đẩy y lên xe tải.
Thẩm Băng Thanh quay đầu lại hỏi:
- Anh định báo cáo thể nào về phát súng này?
Đỗ Long cười nói:
- Chuyện đó đơn giản mà. Gặp nguy hiểm ở bên ngoài, nổ súng dọa lợn rừng, đã viết rất nhiều lần rồi mà, chỉ cần chúng ta làm việc có hiệu quả sẽ không ai trách đâu.
Bọn người Đỗ Long tuy mang theo súng nhưng mỗi viên đạn được sử dụng đều phải tuân theo quy định, nổ súng dù không có chuyện gì giống như Đỗ Long thì sẽ bị xử phạt theo quy định, có điều những quy định này căn bản không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với Đỗ Long.
Thẩm Băng Thanh đi ngủ, nhìn thấy Đỗ Long ngồi canh bên đống lửa, lần này mới yên tâm đi vào giấc mộng đẹp...
- Anh Long!
Lâm Nhã Hân nhìn thấy Đỗ Long liền bất kể tất cả nhào tới ôm chặt lấy. Đỗ Long cũng ôm chặt cô rồi thơm lên má cô một cái, bóp lấy cái mông có lực đàn hồi đến kinh người của cô, cười hì hì nói:
- Người thật nhìn vẫn xinh hơn nhiều.
Lâm Nhã Hân hờn dỗi liếc hắn một cái, nói:
- Chiếc xe này đủ dùng rồi chứ? Em mượn của bạn nên không được làm hư đâu đấy.
Đỗ Long đi một vòng quanh chiếc xe rồi nói:
- Cái thứ này vốn dĩ đã rất uy mãnh rồi mà em còn sửa chữa lại, lốp xe tự động phục hồi, nhìn ống bô này cũng đủ biết mã lực của nó mạnh đến cỡ nào. Đừng nói là đi tuần tra ở xã Mãnh Tú, dù là đi vòng quanh Tây Tạng cũng không thành vấn đề, quan trọng nhất là... buồng xe đủ rộng, chúng ta chơi trò gì trên xe đều được!
Câu nói cuối cùng khiến Lâm Nhã Hân tan chảy cả xương cốt. Cô đánh vào người Đỗ Long, cắn nhẹ lỗ tai hắn rồi cười nói:
- Vậy thì... tối nay... chúng ta ngủ trên xe có được không?
Được, đương nhiên là được rồi. Đỗ Long sau khi gặp Kỷ Quân San lần trước cũng chưa từng làm qua, hắn là một người đàn ông cường tráng dồi dào tinh lực đến mức không cần ngủ. Sau khi hắn lấp đầy bụng đói của Lâm Nhã Hân bằng món ăn tộc Thái, hai người lên lại chiếc Hummer. Sự trang trí xa hoa ở bên trong khiến Đỗ Long cũng không nhịn được tấm tắc khen ngợi, phía sau hai hàng ghế sau khi được gập xuống là một chiếc giường rộng vô cùng thoải mái, thật là muốn làm gì cũng được.
- Hân Nô, em có muốn chủ nhân không?
Đỗ Long ôm Lâm Nhã Hân vào lòng, thổi nhẹ vào tai cô. Lâm Nhã Hân cảm thấy ngứa nên giãy dụa trong lòng hắn.
- Đương nhiên là muốn rồi, em hận là không thể dính lấy chủ nhân mỗi ngày, được chủ nhân chăm sóc mãnh liệt...
Lâm Nhã Hân trả lời.
Đỗ Long bị thần thái của cô khơi dậy dục niệm đang bùng cháy. Hắn hừ một tiếng, nói:
- Vậy em hãy nói rõ cho ta biết chiếc xe này là em mượn của ai? Ta chỉ bảo em đi thuê một chiếc xe việt dã tốt một chút thôi, nhưng em lại tự tiện đi lung tung tìm đàn ông để mượn xe, có phải em thấy chủ nhân đã quá dung túng em nên mới cố ý khiêu chiến cực hạn của chủ nhân?
Lâm Nhã Hân biết Đỗ Long hoàn toàn không phải đang tức giận mà là cố ý bới móc, mượn cớ để trừng phạt mình nên giả bộ sợ hãi cầu khẩn:
- Xin chủ nhân thứ lỗi, Hân Nô đã đến mấy chỗ cho thuê xe nhưng không tìm được chiếc xe nào thích hợp. Cũng có vài chiếc xe riêng cho thuê nhưng chủ xe hỏi là đi đâu, vừa nghe nói đi đến nơi đó thì đều không chịu cho thuê nữa, Hân Nô khó khăn lắm mới mượn được một chiếc từ bạn trai của một người bạn...
Đỗ Long ồ một tiếng rồi nói:
- Người bạn đó của em là con gái à?
Lâm Nhã Hân cười nói:
- Chủ nhân, không phải anh nghĩ là...
Đỗ Long cười ha hả nói:
- Nghĩ như thế nào? Ngày nay sắc lang rất nhiều, không thể không phòng được. Được rồi, chủ nhân muốn nhìn em nhảy thoát y, em hãy đứng trên giường này nhảy cho ta xem.
Lâm Nhã Hân xấu hổ đáp lời, sau đó quỳ xuống giường, uốn éo thân thể, chuẩn bị tư thế bắt đầu cởi từng cái áo một.
Nhìn thấy dáng vẻ trêu người của Lâm Nhã Hân, Đỗ Long không thể chịu được nữa, không đợi cô cởi hết đã đè cô xuống. Đỗ Long hung hăng nhanh chóng lột sạch đồ trên người cô, nói:
- Em đúng là một con đĩ, có phải trước đây cũng đã nhảy cho người khác xem hay không? Ta chỉ là thuận miệng nói mà em lại nhảy như vậy... được lắm... ta muốn trừng phạt em! Trừng phạt thật nặng!
Nặng đến nỗi chiếc Hummer bắt đầu lắc lư, uy lực chấn động xe quả là phi thường...
- Nhã Hân cô ấy mệt nên đang nghỉ ngơi trên xe.
Đỗ Long giải thích với Thẩm Băng Thanh lúc sáng sớm:
- Cậu lái xe tải đi, tôi sẽ lái chiếc Hummer, chuẩn bị xong thì lên đường.
Chiếc Hummer ở phía trước, xe bán tải ở đằng sau, hai chiếc xe rời khởi xã Mãnh Tú trước khi mặt trời mọc, chạy về hướng núi sâu. Mỗi khi gặp đoạn đường bằng phẳng, Đỗ Long liền quan sát tình hình chỗ ngồi phía sau qua kính chiếu hậu, chiếc giường lớn vẫn mở ra như bình thường nhưng Lâm Nhã Hân đã không còn ở trên giường. Một cái hộp bằng mây tinh xảo được đặt trên giường, cái cặp da lại phát ra những tiếng rên rỉ theo sự xóc nảy của chiếc Hummer...
Mục tiêu của đợt tuần tra lần này Đỗ Long đã xác định rất rõ ràng, không phải là thôn trại mục tiêu thì hắn không ở lại. Có rất nhiều thôn trại có cảnh sát trấn giữ trực tiếp, hỏi qua nếu không có việc gì thì đi thẳng luôn, buổi tối nếu mệt thì cắm trại ngủ lại trong rừng hoặc ngủ trên xe. Dù sao trong tay họ cũng có hai khẩu súng, tài bắn súng cũng không tệ, cho dù có gặp lợn rừng hay con vật nào to lớn cũng không cần phải sợ.
Tất nhiên, nhiều khi những loài động vật không to lớn nhưng lại rất nguy hiểm...
Những cơn chấn động của chiếc Hummer cuối cùng cũng dừng lại. Thẩm Băng Thanh ngồi cạnh đống lửa không biết ngủ từ lúc nào, đột nhiên tiếng một nhành cây gãy làm Thẩm Băng Thanh thức giấc. Y mở mắt ra nhưng chỉ nhìn thấy một bóng đen đứng ngay trước mặt, trong tay giơ cao một khúc củi quét ngang về phía y.
Thẩm Băng Thanh vẫn còn mơ mơ màng màng, phản ứng của cơ thế chậm hơn nhiều so với bình thường, khi y muốn tránh né thì cơ thể lại không phối hợp theo ý muốn. Mắt thấy khúc củi sắp rơi xuống người mình, Thẩm Băng Thanh mới giật mình kêu lên:
- Đỗ Long!
Tiếng khúc củi đập xuống đất một tiếng “bang” xẹt qua phía sau Thẩm Băng Thanh, một con rắn dài hơn một mét bị khúc củi đó đánh bay ra xa khoảng bảy tám mét.
Người Thẩm Băng Thanh lúc này mới ngã về một bên, lúc này y cũng đã nhìn thấy rõ, thì ra người đứng trước mặt mình là Đỗ Long.
Đỗ Long nói:
- Đừng sợ, là tôi, lúc nãy xuống xe đi tiểu, phát hiện có một con rắn bò ở sau lưng cậu nên tôi nhặt một khúc củi để hất nó ra, không ngờ lại làm cậu sợ.
- Rắn?
Thẩm Băng Thanh đứng dậy, vẻ mặt sợ hãi nhìn con rắn bị Đỗ Long đánh bay đi thì thấy con rắn đó không bị thương là mấy. Nó đang giận dữ dựng lên, phát ra tiếng kêu khè khè, đang khiêu khích hai người Đỗ Long, nhìn thấy màu sắc sặc sỡ của nó thì có lẽ là một con rắn độc.
- Mau... đánh chết nó đi!
Thẩm Băng Thanh hoảng sợ nói.
- Thật là ít khi nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của cậu đấy...
Đỗ Long cố ý giỡn nhây một chút, đợi đến khi Thẩm Băng Thanh nổi nóng mới rút súng ra và bắn sọ con rắn.
Thẩm Băng Thanh kinh hồn nhìn xung quanh, sợ là sẽ lại xuất hiện một con rắn độc khác nữa.
Đỗ Long nói:
- Nếu sợ rắn hay là cậu lên xe ngủ đi, một mình ngồi bên đống lửa càng nguy hiểm hơn, lần sau tôi không chắc là có thể cứu cậu kịp thời đâu.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Không có ai gác bên ngoài sao được? Sớm biết anh có người đẹp làm bạn thì tôi đã tìm người theo rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Đúng vậy, nha đầu Đao của quán Uyên Ương Đao cũng không tệ, chỉ cần cậu mời cô ấy nhất định sẽ đến.
Thẩm Băng Thanh tức giận trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Ý của tôi không có xấu xa như anh, ý tôi là gọi lão Tông hay Tần Tuấn đến, chí ít trong đêm cũng có người luân phiên canh gác.
Đỗ Long cười nói:
- Đùa với cậu thôi, lên xe ngủ đi, yên tâm, có tôi ở đây sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào đâu.
Thẩm Băng Thanh nhìn Đỗ Long thật lâu, một lúc sau mới gật đầu nói:
- Được rồi, nếu như chúng ta bị trúng độc thì vui rồi.
- Không đâu, tin tôi đi, lên xe ngủ đi, tôi sẽ gác từ đây đến sáng.
Đỗ Long nắm lấy vai Thẩm Băng Thanh rồi đẩy y lên xe tải.
Thẩm Băng Thanh quay đầu lại hỏi:
- Anh định báo cáo thể nào về phát súng này?
Đỗ Long cười nói:
- Chuyện đó đơn giản mà. Gặp nguy hiểm ở bên ngoài, nổ súng dọa lợn rừng, đã viết rất nhiều lần rồi mà, chỉ cần chúng ta làm việc có hiệu quả sẽ không ai trách đâu.
Bọn người Đỗ Long tuy mang theo súng nhưng mỗi viên đạn được sử dụng đều phải tuân theo quy định, nổ súng dù không có chuyện gì giống như Đỗ Long thì sẽ bị xử phạt theo quy định, có điều những quy định này căn bản không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với Đỗ Long.
Thẩm Băng Thanh đi ngủ, nhìn thấy Đỗ Long ngồi canh bên đống lửa, lần này mới yên tâm đi vào giấc mộng đẹp...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.