Quyển 3 - Chương 433: Càng cắt càng tăng!
Thần Đăng
24/08/2015
- Oa…
Mọi người phát ra những tiếng kêu ngạc nhiên, thán phục. Bởi vì trên mặt cắt được cắt ra, một màu xanh nhạt cỡ khoảng một bàn tay xuất hiện, dưới ánh nắng mặt trời, nó phản chiếu lại những tia sáng chói mắt.
- Lời, lời to rồi! Cậu xem màu sắc này, loại xanh như nước này... Đây là màu xanh nhạt của Băng Chủng, chỉ cần bên trong có khoảng ba đến năm cân ngọc thạch thì giá cả có thể lên đến trên chục triệu rồi…
Vương Hằng Sinh than thở nói, trong lòng thầm tự nhủ chẳng lẽ bản thân đã già rồi sao? Nhãn lực còn không bằng một người trẻ tuổi?
Thẩm Băng Thanh thay đổi vị trí khối nguyên liệu thô tiếp tục cắt, những người xung quanh đều la ầm lên:
- Cô gái, cô vẫn còn muốn cắt sao? Cẩn thận đửng cắt hỏng đó!
- Cắt hỏng là chuyện của tôi, huống hồ… từ khi tôi bắt đầu đổ thạch tới giờ chưa từng cược hỏng!
Thẩm Băng Thanh dương dương tự đắc nói, sau đó không chút do dự đặt dao xuống cắt.
Choang một tiếng vang lên, một đầu nhọn của khối nguyên liệu thô vừa nhọn vừa tròn kia bị cắt ra, người tinh mắt đột nhiên kêu lên:
- Ra màu xanh rồi! Lại ra màu xanh rồi! Khối đá lớn như vậy nếu như đều là Băng Chủng thì thật sự lời to rồi!
Sau khi dùng nước sạch cuốn trôi đi những mảnh vụn, mặt cắt rõ ràng, nhẵn mịn như mặt hồ hiện ra trước mắt mọi người. Lần này Thẩm Băng Thanh có cắt hơi quá một chút, khối đá lăn xuống đất kia vẫn còn sót một miếng ngọc mãn lục kích thước khoảng bằng ngón chân cái.
- Aaaa……, cắt hỏng rồi…
Thẩm Băng Thanh lè lưỡi, Vương Hằng Sinh nhìn nhìn, nói:
- Cũng không tính là hỏng, một mình khối đá kia có thể làm ra hai mặt nhẫn, còn khối này…. Ha ha…quả thật là vô cùng trong suốt. Cô gái, cái này tôi ra giá 2.000.000€, nhượng lại cho tôi được không?
Thẩm Băng Thanh nhìn về phía Đỗ Long, sau khi nhận được sự đồng ý nói:
- Được, ông Vương nói bao nhiêu thì bấy nhiêu, hy vọng khối phỉ thúy này có thể tỏa sáng trong tay ông Vương!
Vương Hằng Sinh quả thật có chút ngứa tay rồi. Hiện nay, việc kiếm được một khối nguyên liệu tốt quả thật rất khó, ngay cả một thợ thủ công nổi tiếng và dày dạn kinh nghiệm, lại chơi phỉ thúy lâu năm như ông cũng khó mà có được một khối ngọc khiến ông động tâm. Hai khối ngọc mới mua đây lại đều là mua từ trong tay của Thẩm Băng Thanh giả gái này.
Bọn Đỗ Long bên này đã vượt lên trên nhiều so với Triệu Ngọc Hoa có 1.800.000€. Trong sự bực bội, Triệu Ngọc Hoa lại kêu sư phụ Lưu và sư phụ Trương tiếp tục cắt đá. Kết quả lại cắt ra được một khối có giá là 200.000€, nhưng giá vốn lại là 420.000€, tính tổng lại vẫn lỗ 220.000€.
Tiếp theo Thẩm Băng Thanh bắt đầu cắt tiếp khối nguyên liệu thô thứ tư. Bởi ba khối đá anh ta cắt lần trước đều kiếm được lãi lớn nên mọi người vô cùng mong đợi. Vì thời gian hiện tại đã sắp tới năm giờ ba mươi nên người tới hội trường xem đổ thạch càng ngày càng đông. Mọi người nghe nói có một cô gái xinh đẹp càng đổ càng tăng, vì thế đều chạy lại xem. Kết quả bên này vây lại thành tầng tầng lớp lớp người từ trong ra ngoài, còn mấy chiếc máy cắt gần đó không có cách nào làm việc được.
Thẩm Băng Thanh lại ngạo nghễ cười cười với bốn phía xung quanh, sau khi khiến cho mọi người kinh diễm than thở thì lại tràn đầy tự tin đặt dao xuống cắt đá.
Đỗ Long từ sớm đã dặn dò anh ta nên cắt từ đâu, vì thế anh ta ra tay không chút do dự. Hiện lên trong mắt mọi người chính là sự tự tinh mạnh mẽ, gọn gàng, còn cái bàn tay to hiếm có của một cô gái như anh ta đã bị mọi người lãng quên rồi.
Khối nguyên liệu thô này lại tiếp tục cắt tăng, hơn thế cắt ra đều là phỉ thúy Băng Chủng mang theo sắc xuân này. Cái gọi là sắc xuân chính là màu tím nhạt. Phỉ thúy vào thời điểm 10 năm trước, ngoài loại phỉ thúy màu xanh ngọc bích thì những màu sắc khác đều không đáng giá. Cùng với sự yêu thích các màu sắc khác nhau của những người sưu tầm ngày một tăng lên, hiện nay chỉ cần là phỉ thúy màu đẹp thì đều có thể bán được với giá không tệ.
Trong cảnh xuân nhè nhẹ lại thấp thoáng hiện ra những điểm màu xanh biếc, kiểu phối hợp này khiến mọi người đều mê mẩn, mà loại Băng Chủng trong suốt này lại càng khiến cho giá trị của khối phỉ thúy tăng thêm gấp bội.
Vương Hằng Sinh đối với khối phỉ thúy này cũng vô cùng yêu thích không muốn buông tay, chẳng qua có thể là nhất thời tình hình kinh tế của ông không cho phép, đành phải đau khổ mà buông tha thứ mình yêu thích. Giá khởi điểm là 3.000.000€ – một cái giá trên trời, nhưng những thương nhân cảm thấy hứng thú với nó đều lần lượt ra giá, cuối cùng Triệu Ngọc Hoa không ngờ cũng gia nhập vào cuộc đua, lại còn đưa ra giá 3.500.000€ để mua khối phỉ thúy này.
- Ông Vương, lúc trước tôi có nhiều bất kính với ông, xin ông tha thứ, miếng ngọc này vẫn cần nhờ ông dày công mài giũa.
Sau khi liên tục gặp bất trắc, không ngờ Triệu Ngọc Hoa lại có thể trở lại như bình thường. Gã thản nhiên dùng hai tay bưng khối phỉ thúy Băng Chủng mới nhận từ tay Thẩm Băng Thanh đưa đến trước mặt Vương Hằng Sinh, dáng vẻ vô cùng cung kính.
Vương Hằng Sinh đương nhiên sẽ không so đo những chuyện nhỏ như vậy với con trai của bạn thân, ông cười ha hả rồi nói:
- Trước tiên cậu cho người cất kỹ đi. Cho dù cậu không nói, khi quay về tôi cũng sẽ tìm ba cậu nói chuyện, để ông ấy đưa khối ngọc này cho tôi.
Triệu Ngọc Hoa cười nói:
- Tay nghề của ông Vương tinh xảo, điều đó là không thể phủ nhận. Loại ngọc tốt này khi ở trong tay ông Vương mới có thể tỏa ra hào quang, vĩnh truyền đời sau.
Trong khi Triệu Ngọc Hoa đề cao Vương Hằng Sinh, Thẩm Băng Thanh vô cùng không thoải mái nói:
- Tổng giám đốc Triệu, hiện tại bên phía chúng tôi tạm thời dẫn đầu, đến lượt các người cắt đá.
Triệu Ngọc Hoa xoay người nói với Thẩm Băng Thanh:
- Thẩm tiểu thư, không cần đấu tiếp nữa, tôi thua tâm phục khẩu phục. Căn cứ theo giao hẹn, cô có thể tùy chọn một khối trong số khối đá chúng tôi đã cắt hoặc chưa cắt, xin mời lựa chọn, đương nhiên khối phỉ thúy chúng tôi vừa mua này không được tính trong đó.
Thẩm Băng Thanh hừ nhẹ một tiếng rồi nói:
- Coi như anh thông minh, vậy thì tôi có thể tùy ý lựa chọn rồi, đến lúc đó anh đừng có hối hận nhé!
Triệu Ngọc Hoa nhún nhún vai, vô cùng phóng khoáng, tự nhiên nói:
- Sẵn sàng đánh cược thì phải chấp nhận thua. Là người thừa kế tập đoàn Thiên Nguyên, chút tổn thất này tôi vẫn có thể chịu đựng được.
- Được!
Thẩm Băng Thanh chỉ vào khối đá bị vứt vào đống phế liệu ở một bên nói:
- Tôi muốn khối kia.
- Á…..
Tất cả mọi người đều sửng sốt, bởi khối đá mà Thẩm Băng Thanh chỉ định chính là khối Tiêu Vương của ngày hôm nay – thứ vừa mới bị cắt thành 7, 8 khối!
Nói cụ thể hơn thì khối đá mà Thẩm Băng Thanh chỉ là một khối trong số hai khối phế liệu bị vỡ ra thành hai mảnh khi bị rơi trên mặt đất.
- Cái này…
Triệu Ngọc Hoa nghĩ thầm cô bé ranh ma quỷ quái đáng ghét này lẽ nào lại đột nhiên có lương tâm?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Anh đã nói để tôi tự ý chọn mà. Tôi chọn nó, anh đừng đổi ý đó!
Triệu Ngọc Hoa gật đầu nói:
- Tuy tôi không rõ các người định làm cái gì, nhưng nếu cô đã chọn khối phế liệu kia, vậy thì cô cứ cầm đi.
Thẩm Băng Thanh ngạo nghễ nói:
- Anh nói nó là phế liệu, đó là bởi vì anh không biết nhìn hàng. Xem tôi cắt đá ngay tại chỗ cho anh xem, bảo đảm anh hối hận tới mức xanh ruột cho coi.
Thẩm Băng Thanh nói xong liền đem khối phế liệu đầy vết rạn nứt, lấm tấm đám bụi màu bạc ở đáy kia đặt cố định lên máy cắt đá một lần nữa. Có thể nhìn ra lần này anh ta rất cẩn thận, trước khi cắt anh ta còn quay đầu lại nhìn Đỗ Long một cái, đương nhiên, phần lớn mọi người đều cho rằng cô lại đang nháy mắt với mọi người xung quanh…
Đỗ Long khẽ vuốt cằm, Thẩm Băng Thanh liền đánh bạo cắt xuống, từng khối đá vụn sột soạt rơi xuống. Sau khi cắt xong một nhát, sư phụ Lưu và sư phụ Trương ở bên cạnh liền vội vàng tưới nước lên, chỉ thấy trong một vùng bị nứt ra lại lộ ra màn sương trắng bóng, bên trong thấp thoáng lộ ra màu xanh biếc.
Vương Hằng Sinh lắc đầu tấm tắc khen:
- Vùng nứt ra không hề tiến vào trong, xem ra rất có triển vọng. Cô gái, nhãn lực của cô thật là tuyệt vời!
Sắc mặt của Triệu Ngọc Hoa có chút khó coi, song rất nhanh có thể khôi phục lại sự điềm tĩnh. Thẩm Băng Thanh lại tiếp tục cắt ba nhát, từ trong khối phế liệu kia tách ra một khối ngọc xanh biếc. Sau khi hoàn toàn tách lớp sương trắng ra, một màu xanh vô cùng tươi đẹp lập tức hiện ra trong mắt mọi người.
- Tăng giá rồi, thực sự tăng rồi!
Những người xung quanh đều tận mắt xem khối đá kia bị cắt hỏng, nhưng hiện tại, nó ở trong tay Thẩm Băng Thanh không ngờ lại còn có thể biến thành lãi lớn, mọi người đều không khỏi phát ra tiếng khen ngợi thán phục.
Mọi người phát ra những tiếng kêu ngạc nhiên, thán phục. Bởi vì trên mặt cắt được cắt ra, một màu xanh nhạt cỡ khoảng một bàn tay xuất hiện, dưới ánh nắng mặt trời, nó phản chiếu lại những tia sáng chói mắt.
- Lời, lời to rồi! Cậu xem màu sắc này, loại xanh như nước này... Đây là màu xanh nhạt của Băng Chủng, chỉ cần bên trong có khoảng ba đến năm cân ngọc thạch thì giá cả có thể lên đến trên chục triệu rồi…
Vương Hằng Sinh than thở nói, trong lòng thầm tự nhủ chẳng lẽ bản thân đã già rồi sao? Nhãn lực còn không bằng một người trẻ tuổi?
Thẩm Băng Thanh thay đổi vị trí khối nguyên liệu thô tiếp tục cắt, những người xung quanh đều la ầm lên:
- Cô gái, cô vẫn còn muốn cắt sao? Cẩn thận đửng cắt hỏng đó!
- Cắt hỏng là chuyện của tôi, huống hồ… từ khi tôi bắt đầu đổ thạch tới giờ chưa từng cược hỏng!
Thẩm Băng Thanh dương dương tự đắc nói, sau đó không chút do dự đặt dao xuống cắt.
Choang một tiếng vang lên, một đầu nhọn của khối nguyên liệu thô vừa nhọn vừa tròn kia bị cắt ra, người tinh mắt đột nhiên kêu lên:
- Ra màu xanh rồi! Lại ra màu xanh rồi! Khối đá lớn như vậy nếu như đều là Băng Chủng thì thật sự lời to rồi!
Sau khi dùng nước sạch cuốn trôi đi những mảnh vụn, mặt cắt rõ ràng, nhẵn mịn như mặt hồ hiện ra trước mắt mọi người. Lần này Thẩm Băng Thanh có cắt hơi quá một chút, khối đá lăn xuống đất kia vẫn còn sót một miếng ngọc mãn lục kích thước khoảng bằng ngón chân cái.
- Aaaa……, cắt hỏng rồi…
Thẩm Băng Thanh lè lưỡi, Vương Hằng Sinh nhìn nhìn, nói:
- Cũng không tính là hỏng, một mình khối đá kia có thể làm ra hai mặt nhẫn, còn khối này…. Ha ha…quả thật là vô cùng trong suốt. Cô gái, cái này tôi ra giá 2.000.000€, nhượng lại cho tôi được không?
Thẩm Băng Thanh nhìn về phía Đỗ Long, sau khi nhận được sự đồng ý nói:
- Được, ông Vương nói bao nhiêu thì bấy nhiêu, hy vọng khối phỉ thúy này có thể tỏa sáng trong tay ông Vương!
Vương Hằng Sinh quả thật có chút ngứa tay rồi. Hiện nay, việc kiếm được một khối nguyên liệu tốt quả thật rất khó, ngay cả một thợ thủ công nổi tiếng và dày dạn kinh nghiệm, lại chơi phỉ thúy lâu năm như ông cũng khó mà có được một khối ngọc khiến ông động tâm. Hai khối ngọc mới mua đây lại đều là mua từ trong tay của Thẩm Băng Thanh giả gái này.
Bọn Đỗ Long bên này đã vượt lên trên nhiều so với Triệu Ngọc Hoa có 1.800.000€. Trong sự bực bội, Triệu Ngọc Hoa lại kêu sư phụ Lưu và sư phụ Trương tiếp tục cắt đá. Kết quả lại cắt ra được một khối có giá là 200.000€, nhưng giá vốn lại là 420.000€, tính tổng lại vẫn lỗ 220.000€.
Tiếp theo Thẩm Băng Thanh bắt đầu cắt tiếp khối nguyên liệu thô thứ tư. Bởi ba khối đá anh ta cắt lần trước đều kiếm được lãi lớn nên mọi người vô cùng mong đợi. Vì thời gian hiện tại đã sắp tới năm giờ ba mươi nên người tới hội trường xem đổ thạch càng ngày càng đông. Mọi người nghe nói có một cô gái xinh đẹp càng đổ càng tăng, vì thế đều chạy lại xem. Kết quả bên này vây lại thành tầng tầng lớp lớp người từ trong ra ngoài, còn mấy chiếc máy cắt gần đó không có cách nào làm việc được.
Thẩm Băng Thanh lại ngạo nghễ cười cười với bốn phía xung quanh, sau khi khiến cho mọi người kinh diễm than thở thì lại tràn đầy tự tin đặt dao xuống cắt đá.
Đỗ Long từ sớm đã dặn dò anh ta nên cắt từ đâu, vì thế anh ta ra tay không chút do dự. Hiện lên trong mắt mọi người chính là sự tự tinh mạnh mẽ, gọn gàng, còn cái bàn tay to hiếm có của một cô gái như anh ta đã bị mọi người lãng quên rồi.
Khối nguyên liệu thô này lại tiếp tục cắt tăng, hơn thế cắt ra đều là phỉ thúy Băng Chủng mang theo sắc xuân này. Cái gọi là sắc xuân chính là màu tím nhạt. Phỉ thúy vào thời điểm 10 năm trước, ngoài loại phỉ thúy màu xanh ngọc bích thì những màu sắc khác đều không đáng giá. Cùng với sự yêu thích các màu sắc khác nhau của những người sưu tầm ngày một tăng lên, hiện nay chỉ cần là phỉ thúy màu đẹp thì đều có thể bán được với giá không tệ.
Trong cảnh xuân nhè nhẹ lại thấp thoáng hiện ra những điểm màu xanh biếc, kiểu phối hợp này khiến mọi người đều mê mẩn, mà loại Băng Chủng trong suốt này lại càng khiến cho giá trị của khối phỉ thúy tăng thêm gấp bội.
Vương Hằng Sinh đối với khối phỉ thúy này cũng vô cùng yêu thích không muốn buông tay, chẳng qua có thể là nhất thời tình hình kinh tế của ông không cho phép, đành phải đau khổ mà buông tha thứ mình yêu thích. Giá khởi điểm là 3.000.000€ – một cái giá trên trời, nhưng những thương nhân cảm thấy hứng thú với nó đều lần lượt ra giá, cuối cùng Triệu Ngọc Hoa không ngờ cũng gia nhập vào cuộc đua, lại còn đưa ra giá 3.500.000€ để mua khối phỉ thúy này.
- Ông Vương, lúc trước tôi có nhiều bất kính với ông, xin ông tha thứ, miếng ngọc này vẫn cần nhờ ông dày công mài giũa.
Sau khi liên tục gặp bất trắc, không ngờ Triệu Ngọc Hoa lại có thể trở lại như bình thường. Gã thản nhiên dùng hai tay bưng khối phỉ thúy Băng Chủng mới nhận từ tay Thẩm Băng Thanh đưa đến trước mặt Vương Hằng Sinh, dáng vẻ vô cùng cung kính.
Vương Hằng Sinh đương nhiên sẽ không so đo những chuyện nhỏ như vậy với con trai của bạn thân, ông cười ha hả rồi nói:
- Trước tiên cậu cho người cất kỹ đi. Cho dù cậu không nói, khi quay về tôi cũng sẽ tìm ba cậu nói chuyện, để ông ấy đưa khối ngọc này cho tôi.
Triệu Ngọc Hoa cười nói:
- Tay nghề của ông Vương tinh xảo, điều đó là không thể phủ nhận. Loại ngọc tốt này khi ở trong tay ông Vương mới có thể tỏa ra hào quang, vĩnh truyền đời sau.
Trong khi Triệu Ngọc Hoa đề cao Vương Hằng Sinh, Thẩm Băng Thanh vô cùng không thoải mái nói:
- Tổng giám đốc Triệu, hiện tại bên phía chúng tôi tạm thời dẫn đầu, đến lượt các người cắt đá.
Triệu Ngọc Hoa xoay người nói với Thẩm Băng Thanh:
- Thẩm tiểu thư, không cần đấu tiếp nữa, tôi thua tâm phục khẩu phục. Căn cứ theo giao hẹn, cô có thể tùy chọn một khối trong số khối đá chúng tôi đã cắt hoặc chưa cắt, xin mời lựa chọn, đương nhiên khối phỉ thúy chúng tôi vừa mua này không được tính trong đó.
Thẩm Băng Thanh hừ nhẹ một tiếng rồi nói:
- Coi như anh thông minh, vậy thì tôi có thể tùy ý lựa chọn rồi, đến lúc đó anh đừng có hối hận nhé!
Triệu Ngọc Hoa nhún nhún vai, vô cùng phóng khoáng, tự nhiên nói:
- Sẵn sàng đánh cược thì phải chấp nhận thua. Là người thừa kế tập đoàn Thiên Nguyên, chút tổn thất này tôi vẫn có thể chịu đựng được.
- Được!
Thẩm Băng Thanh chỉ vào khối đá bị vứt vào đống phế liệu ở một bên nói:
- Tôi muốn khối kia.
- Á…..
Tất cả mọi người đều sửng sốt, bởi khối đá mà Thẩm Băng Thanh chỉ định chính là khối Tiêu Vương của ngày hôm nay – thứ vừa mới bị cắt thành 7, 8 khối!
Nói cụ thể hơn thì khối đá mà Thẩm Băng Thanh chỉ là một khối trong số hai khối phế liệu bị vỡ ra thành hai mảnh khi bị rơi trên mặt đất.
- Cái này…
Triệu Ngọc Hoa nghĩ thầm cô bé ranh ma quỷ quái đáng ghét này lẽ nào lại đột nhiên có lương tâm?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Anh đã nói để tôi tự ý chọn mà. Tôi chọn nó, anh đừng đổi ý đó!
Triệu Ngọc Hoa gật đầu nói:
- Tuy tôi không rõ các người định làm cái gì, nhưng nếu cô đã chọn khối phế liệu kia, vậy thì cô cứ cầm đi.
Thẩm Băng Thanh ngạo nghễ nói:
- Anh nói nó là phế liệu, đó là bởi vì anh không biết nhìn hàng. Xem tôi cắt đá ngay tại chỗ cho anh xem, bảo đảm anh hối hận tới mức xanh ruột cho coi.
Thẩm Băng Thanh nói xong liền đem khối phế liệu đầy vết rạn nứt, lấm tấm đám bụi màu bạc ở đáy kia đặt cố định lên máy cắt đá một lần nữa. Có thể nhìn ra lần này anh ta rất cẩn thận, trước khi cắt anh ta còn quay đầu lại nhìn Đỗ Long một cái, đương nhiên, phần lớn mọi người đều cho rằng cô lại đang nháy mắt với mọi người xung quanh…
Đỗ Long khẽ vuốt cằm, Thẩm Băng Thanh liền đánh bạo cắt xuống, từng khối đá vụn sột soạt rơi xuống. Sau khi cắt xong một nhát, sư phụ Lưu và sư phụ Trương ở bên cạnh liền vội vàng tưới nước lên, chỉ thấy trong một vùng bị nứt ra lại lộ ra màn sương trắng bóng, bên trong thấp thoáng lộ ra màu xanh biếc.
Vương Hằng Sinh lắc đầu tấm tắc khen:
- Vùng nứt ra không hề tiến vào trong, xem ra rất có triển vọng. Cô gái, nhãn lực của cô thật là tuyệt vời!
Sắc mặt của Triệu Ngọc Hoa có chút khó coi, song rất nhanh có thể khôi phục lại sự điềm tĩnh. Thẩm Băng Thanh lại tiếp tục cắt ba nhát, từ trong khối phế liệu kia tách ra một khối ngọc xanh biếc. Sau khi hoàn toàn tách lớp sương trắng ra, một màu xanh vô cùng tươi đẹp lập tức hiện ra trong mắt mọi người.
- Tăng giá rồi, thực sự tăng rồi!
Những người xung quanh đều tận mắt xem khối đá kia bị cắt hỏng, nhưng hiện tại, nó ở trong tay Thẩm Băng Thanh không ngờ lại còn có thể biến thành lãi lớn, mọi người đều không khỏi phát ra tiếng khen ngợi thán phục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.