Quyển 3 - Chương 907: Châm thổi thần bí
Thần Đăng
05/04/2016
Thẩm Băng Thanh đi rồi, rất nhiều người nhìn theo, họ đều kinh ngạc đi tới trước mặt hỏi. Nhưng Thẩm Băng Thanh không nói gì, chỉ lắc lắc đầu, rồi đi cùng với Thạch Siêu Vũ.
Đỗ Long không gọi ngay người tới thẩm vấn, hắn trở lại phòng giam một lần nữa. Chỉ thấy trên cửa phòng giam có người chết kia được đội hình sự dán giấy niêm phong, Đỗ Long mời Trần Chiết Binh xé bỏ giấy niêm phong đó, rồi một mình đi vào cẩn thận quan sát.
Thẩm Băng Thanh nói rất đúng, hiện trường vô cùng sạch sẽ, trên mặt đất chỉ có vệt máu còn lưu lại và tư thế người vẽ bằng phấn trắng cho thấy nơi này đã từng xảy ra thảm án.
Thi thể tại hiện trường đã được mang đi, đội hình sự đã lấy mẫu máu, vết chân, dấu vân tay…mang đi giám định. Đỗ Long cầm ảnh chụp hiện trường đối chiếu một chút, cũng không thể tìm thêm được manh mối nào nữa.
Đỗ Long đi ra khỏi phòng giam có nhuốm máu, hỏi Dương Xương Hiền:
- Điền Tử Tân và Vương Đào trực ở đây hôm qua đã về chưa?
Rất nhanh sau đó, Điền Tử Tân và Vương Đào với hai mắt đỏ lừ đã đến trước mặt Đỗ Long. Hai người nghe tin Thẩm Băng Thanh đã được phóng thích, không biết Đỗ Long gọi bọn họ tới làm gì, nên tâm trạng hơi lo lắng.
Đỗ Long nói:
- Các cậu không cần căng thẳng, tôi biết không phải là các cậu giết. Giờ điều tôi muốn hỏi là... Bình thường các cậu gác đêm đều ngủ sao?
Điền Tử Tân vội vàng giải thích:
- Đại đội trưởng, anh nói thế là oan cho chúng tôi rồi. Chúng tôi trực ca đêm rất ít khi ngủ, cũng không biết tối hôm qua làm sao mà cả hai người đều ngủ say.
Đỗ Long hỏi:
- Thật vậy không? Như vậy đêm qua trước khi ngủ các cậu đã làm gì? Có phải là đã uống hay ăn thứ gì đó?
Điền Tử Tân đáp:
- Bình thường buổi tối chúng tôi thường đọc báo, xem TV, nói chuyện phiếm. Tôi thích uống trà, Vương Đào thích uống cà phê, rồi hút thuốc. Buổi tối là như vậy, tối hôm qua tôi và Vương Đào cũng xem TV, nhưng không biết sao lại ngủ mất.
Đỗ Long hỏi:
- Các cậu có thể khẳng định trà và đồ uống của mình không bị ai đó bỏ thuốc vào chứ?
Vương Đào nói:
- Chắc là không có ai bỏ gì vào đâu? Nước đun ở bên kia, tối hôm qua ngoại trừ đại đội phó Thẩm và Hạ Thiên Tường áp giải nghi phạm đã tới ra, không có ai đến đó cả. Ai có thể bỏ thuốc vào nước mà chúng tôi uống chứ?
Đỗ Long kiểm tra bình nước lọc lớn trên máy đun nước một chút, nhấc nó xuống xoay một vòng cũng không thấy rò nước. Nước không có vấn đề gì, lẽ nào vấn đề là ở không khí?
Hai người bọn Điền Tử Tân tỏ vẻ là mình không ngửi thấy mùi gì khác, các phỏng đoán bị loại bỏ. Đỗ Long cũng gặp chút khó khăn rồi, hắn đành phải dùng chiêu bắt mạch tra án của mình thêm lần nữa. Bắt mạch của bọn Điền Tử Tân, khi hắn tra hỏi, Điền Tử Tân và Vương Đào nhớ lại chuyện tối qua. Đỗ Long thông qua cảm ứng, như là tự mình quay về buổi tối hôm qua vậy…
Quả nhiên tối qua Điền Tử Tân và Vương Đào vừa nói chuyện phiếm vừa xem TV. Ba tên nghi phạm đều đã nằm xuống, không ai đến quấy nhiễu bọn họ. Đột nhiên, Điền Tử Tân thẩy cổ ngứa, cậu ta dùng tay vỗ một cái, than thở:
- Giờ là lúc nào rồi mà vẫn còn muỗi thế này?
Vương Đào cười nói:
- Máu của cậu thơm quá, muỗi ngủ đông cũng bị cậu hấp dẫn tới… A ơ, tôi cũng bị cắn nữa này.
Vương Đào vỗ vào bên cổ một cái, sau phát hiện ra Điền Tử Tân ngửa mặt nằm ngủ trên ghế. Vương Đào hơi ngạc nhiên sau đó cũng mơ màng chìm vào giấc ngủ.
“Thổi châm?”Trong lòng Đỗ Long chợt lóe lên ý đó. Hắn cẩn thận xem lại cổ Điền Tử Tân và Vương Đào, chỉ thấy phía sau gáy và phía bên quả nhiên đều có một chấm nhỏ màu đỏ, giống như bị muỗi cắn vậy.
Đỗ Long trở nên trầm tư, ngay cả Điền Tử Tân và Vương Đào cũng không nhớ rõ chuyện mình từng bị 'Muỗi cắn'. Nếu hắn nói rằng bọn họ bị thổi châm gây mê liệu có ai tin không? Đa số mọi người đều nghĩ thứ đó chỉ có trong tiểu thuyết hoặc trong phim thôi.
Đỗ Long quyết định tạm thời vẫn chưa nên nói ra chân tướng. Hắn chỉ ngẩng đầu nhìn lơ đãng hướng chiếc châm được thổi tới, nhìn thấy chiếc ống thông gió trên cửa sổ kiểu cũ được mở ra. Không ngờ hung thủ lại tấn công bọn Điền Tử Tân ở vị trí cao như vậy.
Đỗ Long tiếp tục thẩm vấn thêm hai nghi phạm, hai người không biết gì cả. Nhưng trên phần cơ thể hở ra của bọn họ đều có chấm nhỏ màu đỏ. Xem ra hung thủ đề phòng bọn họ quấy nhiễu nên cũng thổi cho họ mỗi người một châm.
Cuối cùng Đỗ Long cũng có lòng tin thuyết phục được mọi người, hắn liền nói với Trần Chiết Binh:
- Đại đội phó Trần, mời anh gọi điện thoại cho pháp y, bảo họ kiểm tra kỹ những phần da hở trên người nạn nhân như cổ, cánh tay… xem có những vết giống như vết muỗi đốt không.
Theo dõi sự quan sát của Đỗ Long, Trần Chiết Binh cũng phát hiện thấy những điểm nhỏ màu đỏ này. Thoạt nhìn thì đó không giống sự trùng hợp, sao Đỗ Long phát hiện ra manh mối này? Thần thám quả nhiên là thần! Trần Chiết Binh hết sức kinh ngạc gọi điện thoại cho pháp y, đề nghị pháp y lập tức kiểm tra da thi thể có lỗ kim hay không.
Không lâu sau đó pháp y gọi điện thoại lại, quả nhiên trên cổ người chết cũng có một điểm nhỏ màu đỏ. Trên cổ tất cả mọi người đều phát hiện điểm nhỏ màu đỏ, điều này tuyệt đối không không phải trùng hợp ngẫu nhiên. Mọi người nhìn Đỗ Long, hy vọng hắn có thể cho họ một lời giải thích hợp lý.
Đỗ Long:
- Mọi người đã từng xem tiểu thuyết võ hiệp rồi chứ? Thổi châm là một loại ám khí thần bí, kỳ thực nó có thật. Thí dụ một số thổ dân ở châu Nam Mĩ đến nay vẫn còn dùng cách thổi châm để săn bắn. Chỉ có điều châm của bọn họ khá to, còn thứ gây mê cho Điền Tử Tân và Vương Đào lại khá nhỏ. Đã lâu như vậy rồi, lỗ kim cũng đã co lại, chỉ còn là một điểm nhỏ màu đỏ.
Lỗ châm nhỏ kia mọi người đều nhìn thấy, nhưng rất khó để lý giải sao Đỗ Long lại biết đó là do thổi châm để lại. Đỗ Long giải thích:
- Châm là thứ ám khí tương đối nhẹ, nếu phóng bằng tay, rất khó đi được xa, hơn nữa lại không chính xác. Nguyên lý của thổi châm và súng gần giống nhau, luồng khí trong ống thổi sẽ sinh ra một lực đẩy rất mạnh. Ống dài nhỏ có thể khiến cho châm bay ổn định, nói cách khác châm bắn ra sẽ vừa xa vừa chuẩn. Ngoài cái này ra tôi nghĩ không ra còn có thứ gì có thể vô tình gây nên những lỗ kim nhỏ như vậy trên cổ bọn họ.
Mọi người có chút nghi hoặc, nhưng vẫn tin tưởng vào phán đoán của Đỗ Long. Bởi vì bọn họ cũng không có giải thích nào tốt hơn.
Có được kết luận này rồi, Đỗ Long gọi người mang thang tới, đặt bên ngoài cửa sổ. Đỗ Long trèo lên thang bắt đầu kiểm tra cửa thông gió và vách tường xung quanh.
Đỗ Long nhanh chóng tìm ra được một ít manh mối. Tuy rằng hung thủ rất cẩn thận, nhưng trèo cao như vậy bằng tay không vẫn để lại trên tường rất nhiều dấu vết. Không khí ở thành phố Lỗ Tây tương đối nhiều bụi, và đại đội trị an hiển nhiên cũng không có thói quen làm vệ sinh vách tường cả ngày, trên tường có một lớp bụi mỏng bao phủ. Nơi hung thủ đã từng chạm tới đều để lại các dấu vết rất mới, Đỗ Long dùng máy ảnh chụp lại, phân tích với Trần Chiết Binh:
- Theo những dấu tay và dấu chân trên tường, hung thủ chắc chắn là phụ nữ.
Dấu tay và chân trên tường đều khá nhỏ, thoạt nhìn quả thật giống như của phụ nữ. Nhưng Trần Chiết Binh lại hoài nghi, một người phụ nữ đâu thể lợi hại đến mức có thể đột nhập vào đại đội trị an giết người được?
Đỗ Long thì biết chuyện này đối với những nữ sát thủ của hội đoàn kết mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình cũng có thể làm được dễ dàng, nếu là nữ sát thủ của nhóm khổng tước, vậy càng không có gì để nói.
Đỗ Long tin vào phán đoán của mình, nhưng muốn thuyết phục được người khác là điều khó khăn. Đặc biệt là khi báo cáo với Hàn Vĩ Quân về phán hiện và kết luận của mình, Hàn Vĩ Quân nói như rống lên:
- Đây là kết luận của cậu? Một nữ sát thủ không rõ lai lịch đã thổi châm rồi lẻn vào đại đội trị an giết người? Cậu đùa gì vậy? Giờ tin tức đã bị tiết lộ ra ngoài rồi, phóng viên lập tức kéo đến đấy, tốt nhất cậu nên nghĩ cách ứng phó với đám phóng viên ấy đi.
Nói xong Hàn Vĩ Quân liền dập điện thoại xuống...
Đỗ Long không gọi ngay người tới thẩm vấn, hắn trở lại phòng giam một lần nữa. Chỉ thấy trên cửa phòng giam có người chết kia được đội hình sự dán giấy niêm phong, Đỗ Long mời Trần Chiết Binh xé bỏ giấy niêm phong đó, rồi một mình đi vào cẩn thận quan sát.
Thẩm Băng Thanh nói rất đúng, hiện trường vô cùng sạch sẽ, trên mặt đất chỉ có vệt máu còn lưu lại và tư thế người vẽ bằng phấn trắng cho thấy nơi này đã từng xảy ra thảm án.
Thi thể tại hiện trường đã được mang đi, đội hình sự đã lấy mẫu máu, vết chân, dấu vân tay…mang đi giám định. Đỗ Long cầm ảnh chụp hiện trường đối chiếu một chút, cũng không thể tìm thêm được manh mối nào nữa.
Đỗ Long đi ra khỏi phòng giam có nhuốm máu, hỏi Dương Xương Hiền:
- Điền Tử Tân và Vương Đào trực ở đây hôm qua đã về chưa?
Rất nhanh sau đó, Điền Tử Tân và Vương Đào với hai mắt đỏ lừ đã đến trước mặt Đỗ Long. Hai người nghe tin Thẩm Băng Thanh đã được phóng thích, không biết Đỗ Long gọi bọn họ tới làm gì, nên tâm trạng hơi lo lắng.
Đỗ Long nói:
- Các cậu không cần căng thẳng, tôi biết không phải là các cậu giết. Giờ điều tôi muốn hỏi là... Bình thường các cậu gác đêm đều ngủ sao?
Điền Tử Tân vội vàng giải thích:
- Đại đội trưởng, anh nói thế là oan cho chúng tôi rồi. Chúng tôi trực ca đêm rất ít khi ngủ, cũng không biết tối hôm qua làm sao mà cả hai người đều ngủ say.
Đỗ Long hỏi:
- Thật vậy không? Như vậy đêm qua trước khi ngủ các cậu đã làm gì? Có phải là đã uống hay ăn thứ gì đó?
Điền Tử Tân đáp:
- Bình thường buổi tối chúng tôi thường đọc báo, xem TV, nói chuyện phiếm. Tôi thích uống trà, Vương Đào thích uống cà phê, rồi hút thuốc. Buổi tối là như vậy, tối hôm qua tôi và Vương Đào cũng xem TV, nhưng không biết sao lại ngủ mất.
Đỗ Long hỏi:
- Các cậu có thể khẳng định trà và đồ uống của mình không bị ai đó bỏ thuốc vào chứ?
Vương Đào nói:
- Chắc là không có ai bỏ gì vào đâu? Nước đun ở bên kia, tối hôm qua ngoại trừ đại đội phó Thẩm và Hạ Thiên Tường áp giải nghi phạm đã tới ra, không có ai đến đó cả. Ai có thể bỏ thuốc vào nước mà chúng tôi uống chứ?
Đỗ Long kiểm tra bình nước lọc lớn trên máy đun nước một chút, nhấc nó xuống xoay một vòng cũng không thấy rò nước. Nước không có vấn đề gì, lẽ nào vấn đề là ở không khí?
Hai người bọn Điền Tử Tân tỏ vẻ là mình không ngửi thấy mùi gì khác, các phỏng đoán bị loại bỏ. Đỗ Long cũng gặp chút khó khăn rồi, hắn đành phải dùng chiêu bắt mạch tra án của mình thêm lần nữa. Bắt mạch của bọn Điền Tử Tân, khi hắn tra hỏi, Điền Tử Tân và Vương Đào nhớ lại chuyện tối qua. Đỗ Long thông qua cảm ứng, như là tự mình quay về buổi tối hôm qua vậy…
Quả nhiên tối qua Điền Tử Tân và Vương Đào vừa nói chuyện phiếm vừa xem TV. Ba tên nghi phạm đều đã nằm xuống, không ai đến quấy nhiễu bọn họ. Đột nhiên, Điền Tử Tân thẩy cổ ngứa, cậu ta dùng tay vỗ một cái, than thở:
- Giờ là lúc nào rồi mà vẫn còn muỗi thế này?
Vương Đào cười nói:
- Máu của cậu thơm quá, muỗi ngủ đông cũng bị cậu hấp dẫn tới… A ơ, tôi cũng bị cắn nữa này.
Vương Đào vỗ vào bên cổ một cái, sau phát hiện ra Điền Tử Tân ngửa mặt nằm ngủ trên ghế. Vương Đào hơi ngạc nhiên sau đó cũng mơ màng chìm vào giấc ngủ.
“Thổi châm?”Trong lòng Đỗ Long chợt lóe lên ý đó. Hắn cẩn thận xem lại cổ Điền Tử Tân và Vương Đào, chỉ thấy phía sau gáy và phía bên quả nhiên đều có một chấm nhỏ màu đỏ, giống như bị muỗi cắn vậy.
Đỗ Long trở nên trầm tư, ngay cả Điền Tử Tân và Vương Đào cũng không nhớ rõ chuyện mình từng bị 'Muỗi cắn'. Nếu hắn nói rằng bọn họ bị thổi châm gây mê liệu có ai tin không? Đa số mọi người đều nghĩ thứ đó chỉ có trong tiểu thuyết hoặc trong phim thôi.
Đỗ Long quyết định tạm thời vẫn chưa nên nói ra chân tướng. Hắn chỉ ngẩng đầu nhìn lơ đãng hướng chiếc châm được thổi tới, nhìn thấy chiếc ống thông gió trên cửa sổ kiểu cũ được mở ra. Không ngờ hung thủ lại tấn công bọn Điền Tử Tân ở vị trí cao như vậy.
Đỗ Long tiếp tục thẩm vấn thêm hai nghi phạm, hai người không biết gì cả. Nhưng trên phần cơ thể hở ra của bọn họ đều có chấm nhỏ màu đỏ. Xem ra hung thủ đề phòng bọn họ quấy nhiễu nên cũng thổi cho họ mỗi người một châm.
Cuối cùng Đỗ Long cũng có lòng tin thuyết phục được mọi người, hắn liền nói với Trần Chiết Binh:
- Đại đội phó Trần, mời anh gọi điện thoại cho pháp y, bảo họ kiểm tra kỹ những phần da hở trên người nạn nhân như cổ, cánh tay… xem có những vết giống như vết muỗi đốt không.
Theo dõi sự quan sát của Đỗ Long, Trần Chiết Binh cũng phát hiện thấy những điểm nhỏ màu đỏ này. Thoạt nhìn thì đó không giống sự trùng hợp, sao Đỗ Long phát hiện ra manh mối này? Thần thám quả nhiên là thần! Trần Chiết Binh hết sức kinh ngạc gọi điện thoại cho pháp y, đề nghị pháp y lập tức kiểm tra da thi thể có lỗ kim hay không.
Không lâu sau đó pháp y gọi điện thoại lại, quả nhiên trên cổ người chết cũng có một điểm nhỏ màu đỏ. Trên cổ tất cả mọi người đều phát hiện điểm nhỏ màu đỏ, điều này tuyệt đối không không phải trùng hợp ngẫu nhiên. Mọi người nhìn Đỗ Long, hy vọng hắn có thể cho họ một lời giải thích hợp lý.
Đỗ Long:
- Mọi người đã từng xem tiểu thuyết võ hiệp rồi chứ? Thổi châm là một loại ám khí thần bí, kỳ thực nó có thật. Thí dụ một số thổ dân ở châu Nam Mĩ đến nay vẫn còn dùng cách thổi châm để săn bắn. Chỉ có điều châm của bọn họ khá to, còn thứ gây mê cho Điền Tử Tân và Vương Đào lại khá nhỏ. Đã lâu như vậy rồi, lỗ kim cũng đã co lại, chỉ còn là một điểm nhỏ màu đỏ.
Lỗ châm nhỏ kia mọi người đều nhìn thấy, nhưng rất khó để lý giải sao Đỗ Long lại biết đó là do thổi châm để lại. Đỗ Long giải thích:
- Châm là thứ ám khí tương đối nhẹ, nếu phóng bằng tay, rất khó đi được xa, hơn nữa lại không chính xác. Nguyên lý của thổi châm và súng gần giống nhau, luồng khí trong ống thổi sẽ sinh ra một lực đẩy rất mạnh. Ống dài nhỏ có thể khiến cho châm bay ổn định, nói cách khác châm bắn ra sẽ vừa xa vừa chuẩn. Ngoài cái này ra tôi nghĩ không ra còn có thứ gì có thể vô tình gây nên những lỗ kim nhỏ như vậy trên cổ bọn họ.
Mọi người có chút nghi hoặc, nhưng vẫn tin tưởng vào phán đoán của Đỗ Long. Bởi vì bọn họ cũng không có giải thích nào tốt hơn.
Có được kết luận này rồi, Đỗ Long gọi người mang thang tới, đặt bên ngoài cửa sổ. Đỗ Long trèo lên thang bắt đầu kiểm tra cửa thông gió và vách tường xung quanh.
Đỗ Long nhanh chóng tìm ra được một ít manh mối. Tuy rằng hung thủ rất cẩn thận, nhưng trèo cao như vậy bằng tay không vẫn để lại trên tường rất nhiều dấu vết. Không khí ở thành phố Lỗ Tây tương đối nhiều bụi, và đại đội trị an hiển nhiên cũng không có thói quen làm vệ sinh vách tường cả ngày, trên tường có một lớp bụi mỏng bao phủ. Nơi hung thủ đã từng chạm tới đều để lại các dấu vết rất mới, Đỗ Long dùng máy ảnh chụp lại, phân tích với Trần Chiết Binh:
- Theo những dấu tay và dấu chân trên tường, hung thủ chắc chắn là phụ nữ.
Dấu tay và chân trên tường đều khá nhỏ, thoạt nhìn quả thật giống như của phụ nữ. Nhưng Trần Chiết Binh lại hoài nghi, một người phụ nữ đâu thể lợi hại đến mức có thể đột nhập vào đại đội trị an giết người được?
Đỗ Long thì biết chuyện này đối với những nữ sát thủ của hội đoàn kết mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình cũng có thể làm được dễ dàng, nếu là nữ sát thủ của nhóm khổng tước, vậy càng không có gì để nói.
Đỗ Long tin vào phán đoán của mình, nhưng muốn thuyết phục được người khác là điều khó khăn. Đặc biệt là khi báo cáo với Hàn Vĩ Quân về phán hiện và kết luận của mình, Hàn Vĩ Quân nói như rống lên:
- Đây là kết luận của cậu? Một nữ sát thủ không rõ lai lịch đã thổi châm rồi lẻn vào đại đội trị an giết người? Cậu đùa gì vậy? Giờ tin tức đã bị tiết lộ ra ngoài rồi, phóng viên lập tức kéo đến đấy, tốt nhất cậu nên nghĩ cách ứng phó với đám phóng viên ấy đi.
Nói xong Hàn Vĩ Quân liền dập điện thoại xuống...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.