Quyển 3 - Chương 1055: Đỗ Thanh Thiên tới thăm nhà
Thần Đăng
05/04/2016
Buổi chiều , Đỗ Long lái xe đi về phía huyện Mãnh Mãng, trước mặt hắn là xe cảnh sát của Trung đội trưởng Trung đội hình sự huyện Mãnh Mãng Dương Tân Bình. Dương Tân Bình là Đỗ Long nửa đường gọi trở về.
Thấy vết thương trên đầu của Đỗ Long, Dương Tân Bình quả thực im lặng. Không ngờ buổi sáng mới đưa ra ý kiến với Đỗ Long, Đỗ Long nhanh như vậy liền phục chế được chuyện của Vương Hải Lượng, chỉ có điều kết quả lại hoàn toàn khác biệt.
Dương Tân Bình mặt ngoài bình tĩnh, nội tâm cũng rất kích động. Vương Hải Lượng là thủ hạ của y , Vương Hải Lượng trở thành như vậy, một năm nay người của Trung đội hình sự huyện Mãnh Mãng đều không cười được. Lần này xem ra Phó cục Đỗ hành động thật là dữ dội , chuyện của Vương Hải Lượng cuối cùng có cơ hội chuyển biến rồi.
Sau khi đi vào thị trấn huyện Mãnh Mãng, Dương Tân Bình trước tiên dẫn Đỗ Long tới Trung đội hình sự của bọn họ. Trong một văn phòng làm việc đơn độc, Đỗ Long thấy vợ của Vương Hải Lượng đang được một nữ cảnh sát an ủi.
Dương Tân Bình vừa tiến vào văn phòng, vợ của Vương Hải Lượng Chu Trường nga lập tức đứng lên, cô hỏi Dương Tân Bình:
- Đội trưởng Dương, chuyện của Hải Lượng….Trong cục có ý kiến mới chưa?
Dương Tân Bình nhẹ gật đầu, lấy hưng phấn, anh ta nói:
- Tiểu Nga, bọn người Mã Thành Cương hôm nay bị bắt hết rồi. Vị này chính là Phó cục công an kiêm Đại đội trưởng Đại đội hình sự thành phố Đỗ Long. Phó cục Đỗ đích thân dẫn đội đi bắt bọn Mã Thành Cương đấy!
- Thật vậy ư?
Chu Trường nga kích động tiến về phía Đỗ Long hai bước. Mặc dù cảm giác hắn vẫn hơi trẻ, hai miếng băng trên đầu cũng rất buồn cười, nhưng cô vẫn quỳ xuống trước mặt Đỗ Long:
- Phó cục Đỗ, anh phải giải oan cho Hải Lượng nhà tôi. . .
Đỗ Long vội vươn tay nâng cô dậy, nói:
- Mau đứng lên, mau đứng lên, là chúng tôi không làm tốt công việc, lại khiến cho đồng chí Vương Hải Lượng cùng cả nhà cô chịu khổ.
Chu Trường Nga kích động phát khóc.... Dưới sự nâng đỡ của nữ đồng chí kia, cô liền ngồi lên ghế. Hai mắt cô đẫm lệ nhìn Đỗ Long nói:
- Phó cục Đỗ, bọn người Mã Thành Cương thật sự bị bắt rồi sao? Hải Lượng nhà tôi có phải có thể sửa lại án xử rồi không?
Đỗ Long sờ vết thương trên trán, nói:
- Đúng, đám người Mã Thành Cương đều bị bắt rồi, tuy nhiên chuyện của Vương Hải Lượng khả năng vẫn không dễ dàng giải quyết như vậy. Hôm nay tôi là đặc biệt tới xem tình hình một chút.
Chu Trường Nga thoáng bình tĩnh trở lại, côcười khổ nói:
- Tôi biết, chuyện của Hải Lượng không dễ dàng giải quyết như vậy, nhưng chỉ cần bọn người Mã Thành Cương kia có thể bị luật pháp nghiêm trị, trong lòng của tôi cũng có chút an ủi.
Đỗ Long nói:
- Cô yên tâm, tên Mã Thành Cương tuyệt đối chạy không thoát, tôi dẫn một đội người đang thu thập chứng cứ phạm tội của bọn Mã Thành Cương. Vụ án một năm trước của Vương Hải Lượng là một điểm đột phá trong mấu chốt. Chu Trường Nga, cô còn nhớ rõ chuyện xảy ra ngày đó không?
Chu Trường nga kích động nói:
- Nhớ rõ, làm sao lại không nhớ chứ? Chuyện xảy ra ngày đó đời tôi cũng đừng nghĩ quên được. . .
Đỗ Long để cho Dương Tân Bình chuẩn bị ghi chép, sau đó bắt đầu đưa cho Chu Trường Nga bút ghi âm, Chu Trường Nga chậm rãi kể chuyện xảy ra ngày đó.
Hôm đó Vương Hải Lượng khó lắm mới được nghỉ một ngày, anh ta liền dẫn theo vợ con đến thành phố Lỗ Tây chơi. Vương Hải Lượng vừa mới đến đường Hồng Kỳ mua chiếc dây chuyền Ngọc Phật cho cho con trai đeo, liền thấy có ăn trộm đang trộm đồ. Vương Hải Lượng thân là cảnh sát, đương nhiên không thể mặc kệ. Anh ta không chút do dự tiến lên ngăn cản, còn dẫn tên trộm kia lên Đồn công an. Đúng lúc này, đám người Mã Thành Cương ùa lên, chẳng những cướp lại tên trộm kia, mà còn cầm cái gậy trong tay đánh Vương Hải Lượng ngã xuống đất.
Chu Trường Nga nhớ rất rõ, lúc ấy Vương Hải Lượng đầu đầy đầy máu nằm trên đất rên rỉ. Mã Thành Cương một chân đạp vào mặt của anh ta, rất phách lối nói:
- Cái tên không có mắt, cũng không đi hỏi thăm một chút đường Hồng Kỳ là địa bàn của ai. Trước mặt Tiểu Mã Ca tao, còn chưa tới lượt đám cảnh sát bọn mày hung hăng càn quấy!
- Gã thật sự nói như vậy sao?
Đỗ Long hỏi
Chu Trường Nga nói:
- Tôi khẳng định, gã nói như vậy. Lúc ấy rất nhiều người đều nghe được.
Đỗ Long gật gật đầu, tiếp tục hỏi
- Sau đó thì sao? Sau đó lại xảy ra chuyện gì?
Chu Trường Nga nói:
- Sau đó. . . Sau đó Mã Thành Cương đi rồi, cảnh sát Đồn công an phường mới chạy tới. Cách đó mười mấy mét, bọn họ mất năm sáu phút mới tới. Nếu như bọn họ có thể tới sớm một chút, Hải Lượng anh ấy cũng sẽ không biết bị thương nặng như vậy. . .
Cảnh sát Đồn công an phường gọi cho 120, Vương Hải Lượng được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Lúc ấy Phó cục trưởng Cục công an kiêm Đại đội trưởng Đại đội hình sự thành phố Lỗ Tây Ngô Quốc Sinh vô cùng phẫn nộ, lập tức đích thân dẫn bắt Mã Thành Cương lại, tuy nhiên không bao lâu lại thả ra.
Nói đến đây Chu Trường nga có chút lo lắng nhìn lại Đỗ Long. Cũng là Phó cục trưởng kiêm Đại đội trưởng Đại đội hình sự, cũng bắt mã Thành Cương lại, lần này sẽ không phải qua một hồi lại thả người đi chứ?
Đỗ Long an ủi:
- Cô yên tâm, lần này sẽ không như vậy đâu. Hai vết khâu trên trán của tôi không thể để bị đánh dễ dàng như thế được.
Thấy ánh mắt kinh ngạc của Chu Trường Nga, Đỗ Long chỉ vào miếng băng bên trái trên trán nói:
- Lần này chính tay Mã Thành Cương đánh đấy. Hôm nay tôi cũng đến đường Hồng Kỳ bắt ăn trộm, kết quả gặp phải tình huống tương tự như mọi người năm ngoái gặp phải, tôi sẽ không từ bỏ đâu.
Chu Trường Nga lần nữa yên lòng, nhìn Đỗ Long thân thiết hơn mấy phần. Thực ra tuổi của cô không kém Đỗ Long mấy, chỉ có điều thời gian một năm này thật sự gian khổ, cho nên trông cô rất tiều tụy. Tóc có chút hoa dâm, thoạt nhìn có vẻ hơn Đỗ Long cả chục tuổi.
Khi Đỗ Long cảm giác đã nắm rõ tình hình được kha khá, liền nói với Chu Trường Nga:
- Chúng ta cùng đi thăm Vương Hải Lượng nhé, anh ấy nằm ở bệnh viện nào?
Chu Trường Nga rơi lệ nói:
- Chúng tôi đâu còn tiền để cho Hải Lượng tiếp tục nằm viện chứ. Anh ấy đã nằm ở nhà gần nửa năm rồi.
Đỗ Long cau mày nói:
- Như vậy sao được? Hải Lượng là anh hùng của Cục công an chúng tôi. Anh Dương anh lập tức liên hệ xe cứu thương, đến đón Vương Hải Lượng vào viện, hết bao nhiêu tiền tôi trả!
Chu Trường Nga kích động, lại muốn quỳ xuống trước Đỗ Long, Đỗ Long vịn cánh tay của cô, ngữ khí khổ sở nói:
- Đây là việc tôi nên làm , không thể để cho anh hùng bị uất ức…
Chu Trường Nga tức khắc khóc không thành tiếng, Dương Tân Bình chưa từng thấy tình huống như thế này. Nhưng lúc này cũng lây cảm động, trong mắt rừng rực , nước mắt chảy ra. . .
Đỗ Long đích thân đến nhà Vương Hải Lượng, con trai của Vương Hải Lượng hôm nay đến trường rồi, trong nhà còn có cha mẹ già của Vương Hải Lượng. Họ đi lại khó khăn, không giúp đỡ được gì, cả nhà phải dựa vào chút tiền lương hưu của cha Vương Hải Lượng. Chu Trường Nga từ khi Vương Hải Lượng bị thương cũng nghỉ việc, thỉnh thoảng đi ra ngoài làm chút việc vặt kiếm tiền. Bốn người cộng thêm tiền thuốc men của Vương Hải Lượng, sống rất khó khăn.
Nhà Vương Hải Lượng rất nhỏ. Đỗ Long hỏi qua mới biết được thì ra vì cứu Vương Hải Lượng, cha mẹ Vương Hải Lượng đã bán căn nhà lớn mua căn nhà nhỏ này. Căn nhà cơ quan cấp cho Vương Hải Lượng cũng bán đi rồi. Trong một năm bọn họ tiêu hết gần năm trăm nghìn.
- Làm sao mà nhiều thế?
Đỗ Long thầm giật mình. Mặc dù nói mấy năm nay tiền chữa trị đắt vô cùng, nhưng Vương Hải Lượng cũng không phải bệnh máu trắng, đâu tốn nhiều tiền như vậy chứ?
Thấy vết thương trên đầu của Đỗ Long, Dương Tân Bình quả thực im lặng. Không ngờ buổi sáng mới đưa ra ý kiến với Đỗ Long, Đỗ Long nhanh như vậy liền phục chế được chuyện của Vương Hải Lượng, chỉ có điều kết quả lại hoàn toàn khác biệt.
Dương Tân Bình mặt ngoài bình tĩnh, nội tâm cũng rất kích động. Vương Hải Lượng là thủ hạ của y , Vương Hải Lượng trở thành như vậy, một năm nay người của Trung đội hình sự huyện Mãnh Mãng đều không cười được. Lần này xem ra Phó cục Đỗ hành động thật là dữ dội , chuyện của Vương Hải Lượng cuối cùng có cơ hội chuyển biến rồi.
Sau khi đi vào thị trấn huyện Mãnh Mãng, Dương Tân Bình trước tiên dẫn Đỗ Long tới Trung đội hình sự của bọn họ. Trong một văn phòng làm việc đơn độc, Đỗ Long thấy vợ của Vương Hải Lượng đang được một nữ cảnh sát an ủi.
Dương Tân Bình vừa tiến vào văn phòng, vợ của Vương Hải Lượng Chu Trường nga lập tức đứng lên, cô hỏi Dương Tân Bình:
- Đội trưởng Dương, chuyện của Hải Lượng….Trong cục có ý kiến mới chưa?
Dương Tân Bình nhẹ gật đầu, lấy hưng phấn, anh ta nói:
- Tiểu Nga, bọn người Mã Thành Cương hôm nay bị bắt hết rồi. Vị này chính là Phó cục công an kiêm Đại đội trưởng Đại đội hình sự thành phố Đỗ Long. Phó cục Đỗ đích thân dẫn đội đi bắt bọn Mã Thành Cương đấy!
- Thật vậy ư?
Chu Trường nga kích động tiến về phía Đỗ Long hai bước. Mặc dù cảm giác hắn vẫn hơi trẻ, hai miếng băng trên đầu cũng rất buồn cười, nhưng cô vẫn quỳ xuống trước mặt Đỗ Long:
- Phó cục Đỗ, anh phải giải oan cho Hải Lượng nhà tôi. . .
Đỗ Long vội vươn tay nâng cô dậy, nói:
- Mau đứng lên, mau đứng lên, là chúng tôi không làm tốt công việc, lại khiến cho đồng chí Vương Hải Lượng cùng cả nhà cô chịu khổ.
Chu Trường Nga kích động phát khóc.... Dưới sự nâng đỡ của nữ đồng chí kia, cô liền ngồi lên ghế. Hai mắt cô đẫm lệ nhìn Đỗ Long nói:
- Phó cục Đỗ, bọn người Mã Thành Cương thật sự bị bắt rồi sao? Hải Lượng nhà tôi có phải có thể sửa lại án xử rồi không?
Đỗ Long sờ vết thương trên trán, nói:
- Đúng, đám người Mã Thành Cương đều bị bắt rồi, tuy nhiên chuyện của Vương Hải Lượng khả năng vẫn không dễ dàng giải quyết như vậy. Hôm nay tôi là đặc biệt tới xem tình hình một chút.
Chu Trường Nga thoáng bình tĩnh trở lại, côcười khổ nói:
- Tôi biết, chuyện của Hải Lượng không dễ dàng giải quyết như vậy, nhưng chỉ cần bọn người Mã Thành Cương kia có thể bị luật pháp nghiêm trị, trong lòng của tôi cũng có chút an ủi.
Đỗ Long nói:
- Cô yên tâm, tên Mã Thành Cương tuyệt đối chạy không thoát, tôi dẫn một đội người đang thu thập chứng cứ phạm tội của bọn Mã Thành Cương. Vụ án một năm trước của Vương Hải Lượng là một điểm đột phá trong mấu chốt. Chu Trường Nga, cô còn nhớ rõ chuyện xảy ra ngày đó không?
Chu Trường nga kích động nói:
- Nhớ rõ, làm sao lại không nhớ chứ? Chuyện xảy ra ngày đó đời tôi cũng đừng nghĩ quên được. . .
Đỗ Long để cho Dương Tân Bình chuẩn bị ghi chép, sau đó bắt đầu đưa cho Chu Trường Nga bút ghi âm, Chu Trường Nga chậm rãi kể chuyện xảy ra ngày đó.
Hôm đó Vương Hải Lượng khó lắm mới được nghỉ một ngày, anh ta liền dẫn theo vợ con đến thành phố Lỗ Tây chơi. Vương Hải Lượng vừa mới đến đường Hồng Kỳ mua chiếc dây chuyền Ngọc Phật cho cho con trai đeo, liền thấy có ăn trộm đang trộm đồ. Vương Hải Lượng thân là cảnh sát, đương nhiên không thể mặc kệ. Anh ta không chút do dự tiến lên ngăn cản, còn dẫn tên trộm kia lên Đồn công an. Đúng lúc này, đám người Mã Thành Cương ùa lên, chẳng những cướp lại tên trộm kia, mà còn cầm cái gậy trong tay đánh Vương Hải Lượng ngã xuống đất.
Chu Trường Nga nhớ rất rõ, lúc ấy Vương Hải Lượng đầu đầy đầy máu nằm trên đất rên rỉ. Mã Thành Cương một chân đạp vào mặt của anh ta, rất phách lối nói:
- Cái tên không có mắt, cũng không đi hỏi thăm một chút đường Hồng Kỳ là địa bàn của ai. Trước mặt Tiểu Mã Ca tao, còn chưa tới lượt đám cảnh sát bọn mày hung hăng càn quấy!
- Gã thật sự nói như vậy sao?
Đỗ Long hỏi
Chu Trường Nga nói:
- Tôi khẳng định, gã nói như vậy. Lúc ấy rất nhiều người đều nghe được.
Đỗ Long gật gật đầu, tiếp tục hỏi
- Sau đó thì sao? Sau đó lại xảy ra chuyện gì?
Chu Trường Nga nói:
- Sau đó. . . Sau đó Mã Thành Cương đi rồi, cảnh sát Đồn công an phường mới chạy tới. Cách đó mười mấy mét, bọn họ mất năm sáu phút mới tới. Nếu như bọn họ có thể tới sớm một chút, Hải Lượng anh ấy cũng sẽ không biết bị thương nặng như vậy. . .
Cảnh sát Đồn công an phường gọi cho 120, Vương Hải Lượng được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Lúc ấy Phó cục trưởng Cục công an kiêm Đại đội trưởng Đại đội hình sự thành phố Lỗ Tây Ngô Quốc Sinh vô cùng phẫn nộ, lập tức đích thân dẫn bắt Mã Thành Cương lại, tuy nhiên không bao lâu lại thả ra.
Nói đến đây Chu Trường nga có chút lo lắng nhìn lại Đỗ Long. Cũng là Phó cục trưởng kiêm Đại đội trưởng Đại đội hình sự, cũng bắt mã Thành Cương lại, lần này sẽ không phải qua một hồi lại thả người đi chứ?
Đỗ Long an ủi:
- Cô yên tâm, lần này sẽ không như vậy đâu. Hai vết khâu trên trán của tôi không thể để bị đánh dễ dàng như thế được.
Thấy ánh mắt kinh ngạc của Chu Trường Nga, Đỗ Long chỉ vào miếng băng bên trái trên trán nói:
- Lần này chính tay Mã Thành Cương đánh đấy. Hôm nay tôi cũng đến đường Hồng Kỳ bắt ăn trộm, kết quả gặp phải tình huống tương tự như mọi người năm ngoái gặp phải, tôi sẽ không từ bỏ đâu.
Chu Trường Nga lần nữa yên lòng, nhìn Đỗ Long thân thiết hơn mấy phần. Thực ra tuổi của cô không kém Đỗ Long mấy, chỉ có điều thời gian một năm này thật sự gian khổ, cho nên trông cô rất tiều tụy. Tóc có chút hoa dâm, thoạt nhìn có vẻ hơn Đỗ Long cả chục tuổi.
Khi Đỗ Long cảm giác đã nắm rõ tình hình được kha khá, liền nói với Chu Trường Nga:
- Chúng ta cùng đi thăm Vương Hải Lượng nhé, anh ấy nằm ở bệnh viện nào?
Chu Trường Nga rơi lệ nói:
- Chúng tôi đâu còn tiền để cho Hải Lượng tiếp tục nằm viện chứ. Anh ấy đã nằm ở nhà gần nửa năm rồi.
Đỗ Long cau mày nói:
- Như vậy sao được? Hải Lượng là anh hùng của Cục công an chúng tôi. Anh Dương anh lập tức liên hệ xe cứu thương, đến đón Vương Hải Lượng vào viện, hết bao nhiêu tiền tôi trả!
Chu Trường Nga kích động, lại muốn quỳ xuống trước Đỗ Long, Đỗ Long vịn cánh tay của cô, ngữ khí khổ sở nói:
- Đây là việc tôi nên làm , không thể để cho anh hùng bị uất ức…
Chu Trường Nga tức khắc khóc không thành tiếng, Dương Tân Bình chưa từng thấy tình huống như thế này. Nhưng lúc này cũng lây cảm động, trong mắt rừng rực , nước mắt chảy ra. . .
Đỗ Long đích thân đến nhà Vương Hải Lượng, con trai của Vương Hải Lượng hôm nay đến trường rồi, trong nhà còn có cha mẹ già của Vương Hải Lượng. Họ đi lại khó khăn, không giúp đỡ được gì, cả nhà phải dựa vào chút tiền lương hưu của cha Vương Hải Lượng. Chu Trường Nga từ khi Vương Hải Lượng bị thương cũng nghỉ việc, thỉnh thoảng đi ra ngoài làm chút việc vặt kiếm tiền. Bốn người cộng thêm tiền thuốc men của Vương Hải Lượng, sống rất khó khăn.
Nhà Vương Hải Lượng rất nhỏ. Đỗ Long hỏi qua mới biết được thì ra vì cứu Vương Hải Lượng, cha mẹ Vương Hải Lượng đã bán căn nhà lớn mua căn nhà nhỏ này. Căn nhà cơ quan cấp cho Vương Hải Lượng cũng bán đi rồi. Trong một năm bọn họ tiêu hết gần năm trăm nghìn.
- Làm sao mà nhiều thế?
Đỗ Long thầm giật mình. Mặc dù nói mấy năm nay tiền chữa trị đắt vô cùng, nhưng Vương Hải Lượng cũng không phải bệnh máu trắng, đâu tốn nhiều tiền như vậy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.