Quyển 3 - Chương 719: Hâm mộ, đố kỵ, thù hận
Thần Đăng
16/12/2015
Sau khi thông qua sự thẩm tra của Bạch Nhạc Tiên, Đỗ Long lại thuận lợi thắng hai trận. Bạch Tùng Tiết tỏ ra vô cùng hài lòng đối với Đỗ Long, nhưng do công việc của ông ta quá bận nên không thể tiếp tục xem hết những trận đấu kế tiếp. Sau khi ông ta đi, Đỗ Long nghênh đón một đối thủ đến từ châu Hồng Hà.
Vị tuyển thủ đến từ châu Hồng Hà này cũng đã đánh bạ ba đối thủ, hơn thế còn đều dùng phương thức trực tiếp đánh bại đối phương, kết thúc trận đấu. Thực lực của anh ta tương đối mạnh, Hạ Vũ kêu Đỗ Long cần phải cẩn thận với tên này. Bởi vì cách đánh của anh ta tương đối tàn bạo, không cẩn thận một chút thôi là đã bị thương rồi.
Đỗ Long đã xem qua trận đấu của tên này, vì thế trong lòng cũng có suy tính. Hắn không có thiện cảm đối với những tên ra tay độc ác làm thương đồng nghiệp trong khi thi đấu như này. Khi hắn bước lên sàn thi đấu, hắn phát hiện đối thủ hung hăng nhìn chằm chằm mình, một bộ dạng như có thâm thù sâu nặng với hắn. Trong ánh mắt ngoài sự thù hận còn lộ ra hai trạng thái trái ngược nhau, vừa tỏ vẻ khinh thường, vừa là sự vô cùng ngưỡng mộ.
Trong nháy mắt Đỗ Long đã cảm nhận được sự hâm mộ lẫn sự ghen tỵ là như thế nào. Khi hai người cùng cúi chào trước khi thi đấu, cái người tên Trần Viễn Đại này lại lộ ra nụ cười châm biếm, lại còn giật giật khóe miệng, nói mấy tiếng không rõ ràng:
- Ăn cháo đi!
Đỗ Long đã bốc hỏa rồi, hắn không hề có thù oán gì với đối phương, thái độ này của đối phương quả thật là có chút không thể hiểu được, vì thế hắn trừng mặt lại nhìn.
- Trận đấu bắt đầu!
Theo hiệu lệnh của trọng tài, hai người như hai con gà chọi bắt đầu chiến đấu. Trần Viễn Đại mới lên đã điên cuồng tấn công về phía Đỗ Long. Đối với trận đấu này Đỗ Long cũng không hề khách khí, sau vài lần cản trở cũng lập tức lấy lại thần sắc. Hai bên kẻ đánh người lui đánh vài chiêu, đột nhiên Trần Viễn Đại nhảy một cước đá vào đùi Đỗ Long. Cước này đá rất xảo quyệt, chỉ cần cuối cùng thay đổi chút phương hướng là đã có thể móc trúng một bộ phận quan trọng nào đó rồi.
Đỗ Long khẽ nghiêng chân, một cước mạnh này của Trần Viễn Đại đá lên trên đùi của Đỗ Long, lực đạo vô cùng nặng nề. Xem ra Trần Viễn Đại đã quên mục đích của trận đấu. Nếu như có cơ hội y nhất định sẽ phế Đỗ Long ngay lập tức.
Dưới đài có người hét lớn phạm quy, trọng tài cảnh cáo Trần Viễn Đại một chút. Ánh mắt châm biếm của Trần Viễn Đại đã hoàn toàn chọc giận Đỗ Long. Sau khi tiếp tục đấu võ không bao lâu sau, Đỗ Long bỗng chốc đánh một quyền lên trên mặt Trần Viễn Đại. Mũi của y nhất thời chảy máu ồ ạt. Trọng tài chỉ có thể tạm thời ngừng trận đấu, để Trần Viễn Đại trị thương trước.
Một lát sau, mũi của Trần Viễn Đại nhét một đống bông quay trở lại sàn đấu, hai người tiếp tục trận đấu. Không bao lâu sau cả Đỗ Long và Trần Viễn Đại đều bị dính mấy đòn của đối phương. Trận đấu từng quyền từng quyền một đánh trả dường như đã thu hút được càng nhiều khan giả tới xem.
Thẩm Băng Thanh xem hai người đấu phát hiện tình hình có gì đó không đúng. Trong những trận đấu trước đây Đỗ Long rất ít chịu đánh, nhưng lần này lại trúng không ít quyền của đối phương, hơn nữa quyền cước của hắn dường như là thiếu đi mấy phần lực đạo, đánh vào người đối phương cứ như gãi ngứa vậy. Chỉ đánh đối phương bầm dập mặt mũi, vậy kết quả trận chiến lại không có cái gì thực chất cả.
- Đỗ Long đang làm gì vậy? Ban nãy rõ ràng là có cơ hộ để đánh bại đối phương mà!
Lưu Tử Huân vừa kết thúc cuộc tranh tài thứ ba của mình, nhìn hai người đang đứng trên đài người đánh tới, kẻ rút lui, buồn bực hỏi han.
Thẩm Băng Thanh nhìn thấy bộ dạng Trần Viễn Đại mặt mày bầm tím, máu mũi chảy ồ ạt đã đoán ra được đáp án, song Thẩm Băng Thanh không nói lời nào, lại cười khổ nói với Hạ Vũ:
- Cái tên này… Động tác phạm quy của Trần Viễn Đại ban nãy đã chọc giận hắn, hắn đang làm nhục đối thủ đó. Trọng tài cũng đúng thật là, thắng bại đã rõ ràng như vậy, tại sao còn chưa cho kết thúc trận đấu chứ?
Trọng tài dường như không nhìn thấy được trạng thái thảm hại của Trần Viễn Đại. Nếu Trần Viễn Đại không nhận thua, cũng không bị đánh ngã, ông ta cũng không có lý do gì cho kết thúc trận đấu.
Ban nãy Trần Viễn Đại hung hãn đánh thương ba đối thủ, vì thế không có mấy người đồng tình với y, mọi người đều cổ vũ cho Đỗ Long. Mỗi khi Trần Viễn Đại bị đánh, tiếng hoan hô trong sân vận động lại vang lên.
Đã bị đánh nhiều như vậy, thế mà Trần Viễn Đại lại ngu ngốc không biết mình không bằng đối thủ. Trong ánh mắt y lộ ra vẻ khiếp sợ, trong ánh mắt Đỗ Long lại tràn đầy vẻ khiêu khích:
- Không phải anh rất kiêu ngạo sao? Có trốn thì cũng đừng trốn, tiếp tục chơi với tôi đi!
Đỗ Long linh hoạt né tránh những quả đấm của Trần Viễn Đại, thuận thế đánh một quyền vào mặt y. Mắt trái Trần Viễn Đại trúng chiêu, hoàn toàn biến thành một con gấu trúc, tiếng hoan hô dưới đài cũng giảm đi rõ rệt, tình trạng thảm hại của Trần Viễn Đại dần dần cũng chiếm được sự cảm thông của mọi người. Đúng lúc này, một cô gái đột nhiên trèo lên sàn thi đấu, hét lớn rồi ôm chặt lấy Trần Viễn Đại, cô quay đầu cầu khẩn Đỗ Long:
- Đừng đánh nữa, cầu xin anh, đừng đánh nữa…
Dưới đài lặng ngắt như tờ, Trần Viễn Đại phẫn nộ đẩy cô gái kia ra, lớn tiếng nói:
- Cô lên đây làm gì, mau cút đi, tôi còn chưa thua đâu. Trọng tài, tiếp tục thi đấu!
Cô gái kia lại nhào tới, Trần Viễn Đại một quyền đẩy ngã cô, dưới đài lập tức vang lên tiếng bịch. Đỗ Long ra hiệu cho trọng tài, trọng tài lập tức tuyên bố:
- Được rồi, thắng bại đã rõ ràng, bây giờ tôi tuyên bố…
Trần Viễn Đại giận dữ hét lên:
- Tôi còn chưa thua mà!
Y hung hăng tung quyền đánh tới phía trọng tài, nắm tay ở giữa không trung đã bị Đỗ Long giữ chặt lại, Đỗ Long nói:
- Anh vẫn muốn tiếp tục thi đấu sao? Được thôi, vậy thì tiếp tục đi!
Trần Viễn Đại tức giận gầm lên một tiếng, tay trái đấm móc đánh lên mặt Đỗ Long, Đỗ Long tránh một bên, không hoàn toàn né tránh, một đấm kia đấm vào má của hắn. Đỗ Long thuận thế bay lên đá một cước vào cằm Trần Viễn Đại. Trần Viễn Đại bị Đỗ Long đá một đá bay lên, bay khoảng nửa mét rồi văng tới bên mép hàng rào thi đấu, lại bị bắn ngã trở lại trên đất, nằm không còn nhúc nhích được nữa.
Người xem dưới đài sau một phút sửng sốt dồn dập những tiếng hoan hô nhiệt liệt nổi lên, trọng tài vừa đếm số, vừa thăm dò tĩnh mạch trên cổ Trần Viễn Đại, Đỗ Long nói:
- Anh ta chỉ bất tỉnh mà thôi, cước đó của tôi rất nhẹ, cằm của y cũng không gãy, cùng lắm là gãy mất hai cái răng thôi, nếu kịp thời đi chữa thì có thể còn dùng được mấy năm.
Trọng tài im lặng không nói gì gật đầu với Đỗ Long, Đỗ Long giơ cao hai tay đón nhận những chàng pháo tay hoan hô của mọi người, sau đó xoay người chui qua khỏi hàng rào bảo hộ, đi xuống dưới đài thi đấu.
- Cậu không sao chứ?
Thẩm Băng Thanh nhìn thấy vết máu ứ đọng trên mặt Đỗ Long nên hỏi. Tên tiểu quỷ này rõ ràng là cố ý chịu đòn đó, thật là quá giảo hoạt!
Đỗ Long cười nói:
- Không sao, đương nhiên là không sao, chút sức lực của y làm sao có thể đánh tôi bị thương chứ?
Giang Thượng Đức vui mừng đến trước mặt Đỗ Long, vỗ vai Đỗ Long nói:
- Rất hay, Đỗ Long, cậu đã chứng tỏ uy phong của châu Đức Hồng chúng ta, tiếp theo sẽ là đối thủ cuối cùng của cậu. Nếu như vận may tốt, tuyển thủ hạng 70kg vào Bắc Kinh dự thi sẽ bị châu Đức Hồng chúng ta ôm trọn. Thẩm Băng Thanh cũng đã có cơ hội cầm được tấm vé quyết đấu hạng 60kg. Lần này tôi tới không uổng công rồi, châu Đức Hồng chúng ta cuối cùng cũng lấy lại được thể diện rồi!
Sau nửa giờ nghỉ ngơi, Đỗ Long nghênh đón đối thủ thứ tư của hắn. Một buổi chiều mà đánh tới 4 trận đấu quả thật rất vất vả. Song đây chỉ là thi đấu lựa chọn tuyển thủ, ngoài trận đấu thứ ba giữa Đỗ Long và Trần Viễn Đại đánh hết nhiều thời gian thì những người khác đánh không bao lâu đã phân rõ thắng bại, kết thúc trận đấu rồi, hoặc là bị trọng tài tuyên bố thắng bại kết thúc trận đấu. Vì vậy mọi người tiêu hao thể lực không quá nhiều, nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ đã có thể khôi phục cơ bản rồi.
Sau khi giằng co với Trần Viễn Đại một hơi, Đỗ Long cũng mất đi kiên nhẫn diễn trò. Tuy đối thủ thứ tư của hắn thực lực không yếu, nhưng trong vòng năm phút hắn đã gọn gàng đánh thắng đối thủ, trực tiếp kết thúc trận đấu.
Trận đấu hạng 70kg diễn ra cùng lúc của Lưu Tử Huân cũng thuận lợi chiến thắng đối thủ. Y không hề thất hứa, cùng Đỗ Long dắt tay tiến quân vào vòng chung kết, tới lúc đó hai người sẽ đánh với nhau một trận thực sự.
Vị tuyển thủ đến từ châu Hồng Hà này cũng đã đánh bạ ba đối thủ, hơn thế còn đều dùng phương thức trực tiếp đánh bại đối phương, kết thúc trận đấu. Thực lực của anh ta tương đối mạnh, Hạ Vũ kêu Đỗ Long cần phải cẩn thận với tên này. Bởi vì cách đánh của anh ta tương đối tàn bạo, không cẩn thận một chút thôi là đã bị thương rồi.
Đỗ Long đã xem qua trận đấu của tên này, vì thế trong lòng cũng có suy tính. Hắn không có thiện cảm đối với những tên ra tay độc ác làm thương đồng nghiệp trong khi thi đấu như này. Khi hắn bước lên sàn thi đấu, hắn phát hiện đối thủ hung hăng nhìn chằm chằm mình, một bộ dạng như có thâm thù sâu nặng với hắn. Trong ánh mắt ngoài sự thù hận còn lộ ra hai trạng thái trái ngược nhau, vừa tỏ vẻ khinh thường, vừa là sự vô cùng ngưỡng mộ.
Trong nháy mắt Đỗ Long đã cảm nhận được sự hâm mộ lẫn sự ghen tỵ là như thế nào. Khi hai người cùng cúi chào trước khi thi đấu, cái người tên Trần Viễn Đại này lại lộ ra nụ cười châm biếm, lại còn giật giật khóe miệng, nói mấy tiếng không rõ ràng:
- Ăn cháo đi!
Đỗ Long đã bốc hỏa rồi, hắn không hề có thù oán gì với đối phương, thái độ này của đối phương quả thật là có chút không thể hiểu được, vì thế hắn trừng mặt lại nhìn.
- Trận đấu bắt đầu!
Theo hiệu lệnh của trọng tài, hai người như hai con gà chọi bắt đầu chiến đấu. Trần Viễn Đại mới lên đã điên cuồng tấn công về phía Đỗ Long. Đối với trận đấu này Đỗ Long cũng không hề khách khí, sau vài lần cản trở cũng lập tức lấy lại thần sắc. Hai bên kẻ đánh người lui đánh vài chiêu, đột nhiên Trần Viễn Đại nhảy một cước đá vào đùi Đỗ Long. Cước này đá rất xảo quyệt, chỉ cần cuối cùng thay đổi chút phương hướng là đã có thể móc trúng một bộ phận quan trọng nào đó rồi.
Đỗ Long khẽ nghiêng chân, một cước mạnh này của Trần Viễn Đại đá lên trên đùi của Đỗ Long, lực đạo vô cùng nặng nề. Xem ra Trần Viễn Đại đã quên mục đích của trận đấu. Nếu như có cơ hội y nhất định sẽ phế Đỗ Long ngay lập tức.
Dưới đài có người hét lớn phạm quy, trọng tài cảnh cáo Trần Viễn Đại một chút. Ánh mắt châm biếm của Trần Viễn Đại đã hoàn toàn chọc giận Đỗ Long. Sau khi tiếp tục đấu võ không bao lâu sau, Đỗ Long bỗng chốc đánh một quyền lên trên mặt Trần Viễn Đại. Mũi của y nhất thời chảy máu ồ ạt. Trọng tài chỉ có thể tạm thời ngừng trận đấu, để Trần Viễn Đại trị thương trước.
Một lát sau, mũi của Trần Viễn Đại nhét một đống bông quay trở lại sàn đấu, hai người tiếp tục trận đấu. Không bao lâu sau cả Đỗ Long và Trần Viễn Đại đều bị dính mấy đòn của đối phương. Trận đấu từng quyền từng quyền một đánh trả dường như đã thu hút được càng nhiều khan giả tới xem.
Thẩm Băng Thanh xem hai người đấu phát hiện tình hình có gì đó không đúng. Trong những trận đấu trước đây Đỗ Long rất ít chịu đánh, nhưng lần này lại trúng không ít quyền của đối phương, hơn nữa quyền cước của hắn dường như là thiếu đi mấy phần lực đạo, đánh vào người đối phương cứ như gãi ngứa vậy. Chỉ đánh đối phương bầm dập mặt mũi, vậy kết quả trận chiến lại không có cái gì thực chất cả.
- Đỗ Long đang làm gì vậy? Ban nãy rõ ràng là có cơ hộ để đánh bại đối phương mà!
Lưu Tử Huân vừa kết thúc cuộc tranh tài thứ ba của mình, nhìn hai người đang đứng trên đài người đánh tới, kẻ rút lui, buồn bực hỏi han.
Thẩm Băng Thanh nhìn thấy bộ dạng Trần Viễn Đại mặt mày bầm tím, máu mũi chảy ồ ạt đã đoán ra được đáp án, song Thẩm Băng Thanh không nói lời nào, lại cười khổ nói với Hạ Vũ:
- Cái tên này… Động tác phạm quy của Trần Viễn Đại ban nãy đã chọc giận hắn, hắn đang làm nhục đối thủ đó. Trọng tài cũng đúng thật là, thắng bại đã rõ ràng như vậy, tại sao còn chưa cho kết thúc trận đấu chứ?
Trọng tài dường như không nhìn thấy được trạng thái thảm hại của Trần Viễn Đại. Nếu Trần Viễn Đại không nhận thua, cũng không bị đánh ngã, ông ta cũng không có lý do gì cho kết thúc trận đấu.
Ban nãy Trần Viễn Đại hung hãn đánh thương ba đối thủ, vì thế không có mấy người đồng tình với y, mọi người đều cổ vũ cho Đỗ Long. Mỗi khi Trần Viễn Đại bị đánh, tiếng hoan hô trong sân vận động lại vang lên.
Đã bị đánh nhiều như vậy, thế mà Trần Viễn Đại lại ngu ngốc không biết mình không bằng đối thủ. Trong ánh mắt y lộ ra vẻ khiếp sợ, trong ánh mắt Đỗ Long lại tràn đầy vẻ khiêu khích:
- Không phải anh rất kiêu ngạo sao? Có trốn thì cũng đừng trốn, tiếp tục chơi với tôi đi!
Đỗ Long linh hoạt né tránh những quả đấm của Trần Viễn Đại, thuận thế đánh một quyền vào mặt y. Mắt trái Trần Viễn Đại trúng chiêu, hoàn toàn biến thành một con gấu trúc, tiếng hoan hô dưới đài cũng giảm đi rõ rệt, tình trạng thảm hại của Trần Viễn Đại dần dần cũng chiếm được sự cảm thông của mọi người. Đúng lúc này, một cô gái đột nhiên trèo lên sàn thi đấu, hét lớn rồi ôm chặt lấy Trần Viễn Đại, cô quay đầu cầu khẩn Đỗ Long:
- Đừng đánh nữa, cầu xin anh, đừng đánh nữa…
Dưới đài lặng ngắt như tờ, Trần Viễn Đại phẫn nộ đẩy cô gái kia ra, lớn tiếng nói:
- Cô lên đây làm gì, mau cút đi, tôi còn chưa thua đâu. Trọng tài, tiếp tục thi đấu!
Cô gái kia lại nhào tới, Trần Viễn Đại một quyền đẩy ngã cô, dưới đài lập tức vang lên tiếng bịch. Đỗ Long ra hiệu cho trọng tài, trọng tài lập tức tuyên bố:
- Được rồi, thắng bại đã rõ ràng, bây giờ tôi tuyên bố…
Trần Viễn Đại giận dữ hét lên:
- Tôi còn chưa thua mà!
Y hung hăng tung quyền đánh tới phía trọng tài, nắm tay ở giữa không trung đã bị Đỗ Long giữ chặt lại, Đỗ Long nói:
- Anh vẫn muốn tiếp tục thi đấu sao? Được thôi, vậy thì tiếp tục đi!
Trần Viễn Đại tức giận gầm lên một tiếng, tay trái đấm móc đánh lên mặt Đỗ Long, Đỗ Long tránh một bên, không hoàn toàn né tránh, một đấm kia đấm vào má của hắn. Đỗ Long thuận thế bay lên đá một cước vào cằm Trần Viễn Đại. Trần Viễn Đại bị Đỗ Long đá một đá bay lên, bay khoảng nửa mét rồi văng tới bên mép hàng rào thi đấu, lại bị bắn ngã trở lại trên đất, nằm không còn nhúc nhích được nữa.
Người xem dưới đài sau một phút sửng sốt dồn dập những tiếng hoan hô nhiệt liệt nổi lên, trọng tài vừa đếm số, vừa thăm dò tĩnh mạch trên cổ Trần Viễn Đại, Đỗ Long nói:
- Anh ta chỉ bất tỉnh mà thôi, cước đó của tôi rất nhẹ, cằm của y cũng không gãy, cùng lắm là gãy mất hai cái răng thôi, nếu kịp thời đi chữa thì có thể còn dùng được mấy năm.
Trọng tài im lặng không nói gì gật đầu với Đỗ Long, Đỗ Long giơ cao hai tay đón nhận những chàng pháo tay hoan hô của mọi người, sau đó xoay người chui qua khỏi hàng rào bảo hộ, đi xuống dưới đài thi đấu.
- Cậu không sao chứ?
Thẩm Băng Thanh nhìn thấy vết máu ứ đọng trên mặt Đỗ Long nên hỏi. Tên tiểu quỷ này rõ ràng là cố ý chịu đòn đó, thật là quá giảo hoạt!
Đỗ Long cười nói:
- Không sao, đương nhiên là không sao, chút sức lực của y làm sao có thể đánh tôi bị thương chứ?
Giang Thượng Đức vui mừng đến trước mặt Đỗ Long, vỗ vai Đỗ Long nói:
- Rất hay, Đỗ Long, cậu đã chứng tỏ uy phong của châu Đức Hồng chúng ta, tiếp theo sẽ là đối thủ cuối cùng của cậu. Nếu như vận may tốt, tuyển thủ hạng 70kg vào Bắc Kinh dự thi sẽ bị châu Đức Hồng chúng ta ôm trọn. Thẩm Băng Thanh cũng đã có cơ hội cầm được tấm vé quyết đấu hạng 60kg. Lần này tôi tới không uổng công rồi, châu Đức Hồng chúng ta cuối cùng cũng lấy lại được thể diện rồi!
Sau nửa giờ nghỉ ngơi, Đỗ Long nghênh đón đối thủ thứ tư của hắn. Một buổi chiều mà đánh tới 4 trận đấu quả thật rất vất vả. Song đây chỉ là thi đấu lựa chọn tuyển thủ, ngoài trận đấu thứ ba giữa Đỗ Long và Trần Viễn Đại đánh hết nhiều thời gian thì những người khác đánh không bao lâu đã phân rõ thắng bại, kết thúc trận đấu rồi, hoặc là bị trọng tài tuyên bố thắng bại kết thúc trận đấu. Vì vậy mọi người tiêu hao thể lực không quá nhiều, nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ đã có thể khôi phục cơ bản rồi.
Sau khi giằng co với Trần Viễn Đại một hơi, Đỗ Long cũng mất đi kiên nhẫn diễn trò. Tuy đối thủ thứ tư của hắn thực lực không yếu, nhưng trong vòng năm phút hắn đã gọn gàng đánh thắng đối thủ, trực tiếp kết thúc trận đấu.
Trận đấu hạng 70kg diễn ra cùng lúc của Lưu Tử Huân cũng thuận lợi chiến thắng đối thủ. Y không hề thất hứa, cùng Đỗ Long dắt tay tiến quân vào vòng chung kết, tới lúc đó hai người sẽ đánh với nhau một trận thực sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.