Quyển 3 - Chương 1215: Khóa chắc mục tiêu
Thần Đăng
28/02/2017
Con lợn chết Trương Vĩnh Nguyên không sợ bỏng nước sôi, y một mực mình
hoàn toàn không biết, cũng là người bị gạt, tạm thời Hoàng Kiệt Hào lười để ý y, nói:
– Được rồi, các người trước tiên ở đây, đừng đi bậy… Mấy người các người canh giữ ở đây, không cho bất cứ ai có hành động phá hoại chứng cớ, bằng không các người có thể lập tức bị nhốt lại!
Hoàng Kiệt Hào nói xong xoay người vào dãy ký túc xá, đích thân điều tra, để lại bọn người Trương Vĩnh Nguyên đứng ở đó bị cảnh sát võ trang nhìn canh giữ, ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau.
Mặc dù ngoài mặt không không sáng, nhưng vì do có tật giật mình, cho nên bọn họ cũng không dám tỏ ý kháng nghị. Đợi sau khi Hoàng Kiệt Hào đi vào, mọi người lấy Trương Vĩnh Nguyên làm trung tâm, nhỏ giọng bắt đầu bàn tán.
– Đội trưởng Hoàng, ông xem! Một viên điều tra chỉ mặt tường có dãy giường ghép dựa vào, nói:
– Ở đây có cái tên.
Hoàng Kiệt Hào vội vàng đi tới gần cẩn thận nhìn, chỉ thấy gạch nung lửa trên tường bị người ta dùng đinh sắt hay là hòn đá hoặc vật cứng khắc ít chữ lên trên. Tuy nguệch ngoạc, nhưng vẫn có thể phân biệt ra, trên đó viết là “Giang Tiểu Tung… tôi muốn về nhà!
Cái dấu chấm than cuối cùng đặc biệt lớn bắt mắt, nhìn làm cho người ta chua chát trong lòng. Hoàng Kiệt Hào cảm thấy cái tên Giang Tiểu Tung này rất quen, y lập tức dùng máy tính bảng kiểm tra một chút, trong nháy mắt tra được tin tức của Giang Tiểu Tung. Quả nhiên y chính là một trong số đứa trẻ mất tích!
– Là bọn họ! Hoàng Kiệt Hào kích động nói:
– Những đứa trẻ mất tích đó từng đến đây, mọi người tiếp tục tìm kiếm, xem còn có chứng cứ gì?
Hoàng Kiệt Hào chụp lại mấy cái chữ đó, sau đó tới trước mặt bọn người Trương Vĩnh Nguyên, đưa tấm hình trong máy tính bảng cho bọn họ xem, nói:
– Giang Tiểu Tung là một người trong số những người mất tích đó, tên của nó xuất hiện ở đây, chứng tỏ nó từng đến đây. Trên trăm người mất tích, các ông thật sự cho rằng không nói thì tránh được sao?
Trương Vĩnh Nguyên vẫn kiên trì không chịu mở miệng, nhưng trên mặt những người khác đã xuất hiện thần sắc do dự. Hoàng Kiệt Hào hừ lạnh một tiếng, nói:
– Không nói đúng không? Tôi lập tức xin lệnh cấp trên, còng bắt các ông và đồng mưu về, tới lúc đó xem các ông có nói không?
Lúc Hoàng Kiệt Hào xoay người muốn đi, một cán bộ trong thôn đột nhiên gọi:
– Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi mới không muốn cùng các ông ngồi tù đâu. Cảnh sát, quặng này là Ban quản lý thôn thôn Ngưu Đề tổ chức tự khai thác riêng. Lúc khai thác tôi từng có ý phản đối, nhưng lại bị phủ quyết, sau này tôi vẫn bị xa lánh. Cảnh sát, tôi nói đều là thật, chuyện này không liên quan đến tôi, đều là con ma bọn Trương Vĩnh Nguyên làm…
– Ông nói bậy gì đó! Lúc cán bộ đó vừa bắt đầu nói, Trương Vĩnh Nguyên xoay người tức giận rống lên. Sau đó người đó bị cán bộ thôn khác vây kín, che miệng bóp cổ y, thậm chí có người tay đấm chân đá, cũng không muốn để người này nói hết, nhưng người này vẫn kiên trì nói hết.
Hoàng Kiệt Hào quát to:
– Các ông là gì vậy! Dừng tay lại cho tôi!
Đám cảnh sát vũ trang xông lên kéo đám cán bộ không kiên nể ra tay đánh người ra. Người tiết lộ đó đã bị đánh sưng bầm mặt, Trương Vĩnh Nguyên bị hai cảnh sát võ trang kéo ra, y vẫn đe dọa nói:
– Từ Quốc Lương, ông biết mình đang làm gì không? Ông phải chịu trách nhiệm lời nói của mình.
Từ Quốc Lương bị đánh ôm mặt, nói:
– Là các ông khăng khăng muốn làm, liên quan gì tôi. Muốn ngồi tù các ông ngồi! Tôi chẳng những tố cáo các ông vi phạm quy định khai thác mỏ kiếm lời. Tôi còn tố cáo các ông tham ô nhận hối lộ. Trương Vĩnh Nguyên ông chính là một tham quan, ông đội mũ xanh lên đầu bao nhiêu người trong thôn? Trâu Xuân Hoa, ông đánh tôi rất ác, ông không phải nghi ngờ vợ ông vụn trộm sao? Tôi vẫn không dám nói với ông, người đàn ông mỗi ngày bị ông chửi rủa chính là Bí thư chi bộ Trương Vĩnh Nguyên mà ông kính yêu nhất!
– Cái gì? Người tên là Trâu Xuân Hoa giận tím mặt, y trừng mắt nhìn Trương Vĩnh Nguyên, nói:
– Bí thư chi bộ Trương, ông ta nói có thật không?
Trương Vĩnh Nguyên theo bản năng lẩn tránh ánh mắt của Trâu Xuân Hoa, quát:
– Đừng nghe ông ta nói lung tung, bây giờ ông ta giống như con chó điên cắn bậy người.
Hoàng Kiệt Hào không cho bọn họ cơ hội tranh cãi nữa, vung tay lên, Hoàng Kiệt Hào nói:
– Bây giờ các ông đều là nghi phạm, theo quy định phải chia ra tránh mớm cumg. Tách bọn họ ra, không cho bọn họ nói chuyện với nhau nữa. Ông tên Từ Quốc Lương? Quả nhiên còn có chút lương tâm, ông đi theo tôi, tôi muốn hỏi ông một số chuyện.
Bọn ngườiTrương Vĩnh Nguyên bị cảnh sát võ trang tách ra, mới đầu Trương Vĩnh Nguyên còn lớn tiếng cảnh cáo Từ Quốc Lương, còn Trâu Xuân Hoa vẫn lớn tiếng chất vấn Trương Vĩnh Nguyên. Kết quả hai người bị cảnh sát dạy dỗ một trận, bọn họ mới ngoan ngoãn.
Hoàng Kiệt Hào đang dẫn Từ Quốc Lương tới một bên truy hỏi, đột nhiên có viên cảnh sát điều tra ở trong dãy ký túc xá bên đó gọi:
– Đội trưởng, trong này phát hiện vết máu!
Hoàng Kiệt Hào lập tức lại lần nữa vào dãy ký túc xá dài, chỉ thấy một viên điều tra ngồi xổm bên cạnh chân tường, dùng cameras chuyên nghiệp đang chụp lên đất. Hoàng Kiệt Hào đi tới, người đó lập tức nói:
– Đội trưởng Hoàng, ông nhìn xem, trên đất rất nhiều máu, nhưng đều là giọt máu rất nhỏ, không nhìn rõ hoàn toàn nhìn không thấy.
Hoàng Kiệt Hào cẩn thận nhìn hai mắt, trên đất quả nhiên có rất nhiều vết máu nhỏ li ti, không ngồi xổm xuống nhĩn kỹ rất khó phát hiện. Những vết máu đó còn nhỏ hơn sợ tóc, rải rác rất rộng rất đều. Hoàng Kiệt Hào kinh nghiệm phong phú, nhìn thấy tình hình này y lập tức có ý tưởng. Nhìn kỹ thêm chút nữa, y phát hiện phân bố của giọt máu giống như cánh quạt, y đột nhiên chợt hiểu, nói với viên điều tra:
– Cậu đứng qua một bên.
Viên điều tra đó kỳ quái đứng tránh ra, Hoàng Kiệt Hào lại nhìn tiếp, xác định mình đoán không sai. Y một chân bước vào trung tâm do vết máu cánh quạt làm thành… cũng chính là góc tường.
Hoàng Kiệt Hào xoay người lại, lại ngồi xổm xuống, những vết máu đó giống như lấy cơ thể bọn họ làm tâm hạch vẩy ra một vòng.
Người bên cạnh thấy thế tỉnh ngộ, bọn họ kinh ngạc nói:
– Đây là… tình hình gì? Ai có thể ở góc tường làm ra một vòng tròn giọt máu như vậy?
Hoàng Kiệt Hào cố gắng cúi đầu, cũng không có cách đạt đến độ cao thích hợp. Y nghĩ ngợi, cuối cùng hiểu rõ những vết máu này là làm sao tạo thành. Y bước ra vòng tròn nhỏ được giọt máu bao vây, nói:
– Những giọt máu li ti này là có người dùng miệng hoặc mũi phun ra, người để lại những vết tích này có thể muốn để lại chút manh mối cho chúng ta. :ập tức lấy mẫu máu đi xém nghiệm AND, những vết máu này có thể là vị cảnh sát thường phục mất tích đó để lại. Y thân phận bại lộ, có thể bị bắt tới chỗ này, bị tra tấn của kẻ bắt cóc. Tối qua bọn họ rút đi vội vàng, vị cảnh sát đó có lẽ dùng cái này để lại chút manh mối…
Bên cạnh góc tường còn có cửa sổ khóa chặt, cửa sổ là cũ kỹ có vật chắn, nhìn song chắn to cỡ ngón tay cái cùng loại với cửa sắt, Hoàng Hào Kiệt biết ở đây không chỉ là ký túc xá, càng giống là một nhà tù. Mấy chục người nhốt ở đây, bọn họ căn bản không có cách chạy trốn.
Ánh mắt của Hoàng Kiệt Hào nhìn về phái song chắn cửa sổ sát tường nhất. Chỉ thấy bên dưới song chắn cửa sổ vốn sơn màu lục xuất hiện mấy vết máu và ma sát rất mới. Hoàng Kiệt Hò cầm lấy máy chụp tự mình chụp mấy tấm đặc biệt, sau đó đi ra ký túc xá đi về phía Từ Quốc Lương. Từ Quốc Lương cảm thấy sắc mặt của Hoàng Kiệt Hào có chút không bình thường, y bất giác hoang mang lên.
– Được rồi, các người trước tiên ở đây, đừng đi bậy… Mấy người các người canh giữ ở đây, không cho bất cứ ai có hành động phá hoại chứng cớ, bằng không các người có thể lập tức bị nhốt lại!
Hoàng Kiệt Hào nói xong xoay người vào dãy ký túc xá, đích thân điều tra, để lại bọn người Trương Vĩnh Nguyên đứng ở đó bị cảnh sát võ trang nhìn canh giữ, ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau.
Mặc dù ngoài mặt không không sáng, nhưng vì do có tật giật mình, cho nên bọn họ cũng không dám tỏ ý kháng nghị. Đợi sau khi Hoàng Kiệt Hào đi vào, mọi người lấy Trương Vĩnh Nguyên làm trung tâm, nhỏ giọng bắt đầu bàn tán.
– Đội trưởng Hoàng, ông xem! Một viên điều tra chỉ mặt tường có dãy giường ghép dựa vào, nói:
– Ở đây có cái tên.
Hoàng Kiệt Hào vội vàng đi tới gần cẩn thận nhìn, chỉ thấy gạch nung lửa trên tường bị người ta dùng đinh sắt hay là hòn đá hoặc vật cứng khắc ít chữ lên trên. Tuy nguệch ngoạc, nhưng vẫn có thể phân biệt ra, trên đó viết là “Giang Tiểu Tung… tôi muốn về nhà!
Cái dấu chấm than cuối cùng đặc biệt lớn bắt mắt, nhìn làm cho người ta chua chát trong lòng. Hoàng Kiệt Hào cảm thấy cái tên Giang Tiểu Tung này rất quen, y lập tức dùng máy tính bảng kiểm tra một chút, trong nháy mắt tra được tin tức của Giang Tiểu Tung. Quả nhiên y chính là một trong số đứa trẻ mất tích!
– Là bọn họ! Hoàng Kiệt Hào kích động nói:
– Những đứa trẻ mất tích đó từng đến đây, mọi người tiếp tục tìm kiếm, xem còn có chứng cứ gì?
Hoàng Kiệt Hào chụp lại mấy cái chữ đó, sau đó tới trước mặt bọn người Trương Vĩnh Nguyên, đưa tấm hình trong máy tính bảng cho bọn họ xem, nói:
– Giang Tiểu Tung là một người trong số những người mất tích đó, tên của nó xuất hiện ở đây, chứng tỏ nó từng đến đây. Trên trăm người mất tích, các ông thật sự cho rằng không nói thì tránh được sao?
Trương Vĩnh Nguyên vẫn kiên trì không chịu mở miệng, nhưng trên mặt những người khác đã xuất hiện thần sắc do dự. Hoàng Kiệt Hào hừ lạnh một tiếng, nói:
– Không nói đúng không? Tôi lập tức xin lệnh cấp trên, còng bắt các ông và đồng mưu về, tới lúc đó xem các ông có nói không?
Lúc Hoàng Kiệt Hào xoay người muốn đi, một cán bộ trong thôn đột nhiên gọi:
– Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi mới không muốn cùng các ông ngồi tù đâu. Cảnh sát, quặng này là Ban quản lý thôn thôn Ngưu Đề tổ chức tự khai thác riêng. Lúc khai thác tôi từng có ý phản đối, nhưng lại bị phủ quyết, sau này tôi vẫn bị xa lánh. Cảnh sát, tôi nói đều là thật, chuyện này không liên quan đến tôi, đều là con ma bọn Trương Vĩnh Nguyên làm…
– Ông nói bậy gì đó! Lúc cán bộ đó vừa bắt đầu nói, Trương Vĩnh Nguyên xoay người tức giận rống lên. Sau đó người đó bị cán bộ thôn khác vây kín, che miệng bóp cổ y, thậm chí có người tay đấm chân đá, cũng không muốn để người này nói hết, nhưng người này vẫn kiên trì nói hết.
Hoàng Kiệt Hào quát to:
– Các ông là gì vậy! Dừng tay lại cho tôi!
Đám cảnh sát vũ trang xông lên kéo đám cán bộ không kiên nể ra tay đánh người ra. Người tiết lộ đó đã bị đánh sưng bầm mặt, Trương Vĩnh Nguyên bị hai cảnh sát võ trang kéo ra, y vẫn đe dọa nói:
– Từ Quốc Lương, ông biết mình đang làm gì không? Ông phải chịu trách nhiệm lời nói của mình.
Từ Quốc Lương bị đánh ôm mặt, nói:
– Là các ông khăng khăng muốn làm, liên quan gì tôi. Muốn ngồi tù các ông ngồi! Tôi chẳng những tố cáo các ông vi phạm quy định khai thác mỏ kiếm lời. Tôi còn tố cáo các ông tham ô nhận hối lộ. Trương Vĩnh Nguyên ông chính là một tham quan, ông đội mũ xanh lên đầu bao nhiêu người trong thôn? Trâu Xuân Hoa, ông đánh tôi rất ác, ông không phải nghi ngờ vợ ông vụn trộm sao? Tôi vẫn không dám nói với ông, người đàn ông mỗi ngày bị ông chửi rủa chính là Bí thư chi bộ Trương Vĩnh Nguyên mà ông kính yêu nhất!
– Cái gì? Người tên là Trâu Xuân Hoa giận tím mặt, y trừng mắt nhìn Trương Vĩnh Nguyên, nói:
– Bí thư chi bộ Trương, ông ta nói có thật không?
Trương Vĩnh Nguyên theo bản năng lẩn tránh ánh mắt của Trâu Xuân Hoa, quát:
– Đừng nghe ông ta nói lung tung, bây giờ ông ta giống như con chó điên cắn bậy người.
Hoàng Kiệt Hào không cho bọn họ cơ hội tranh cãi nữa, vung tay lên, Hoàng Kiệt Hào nói:
– Bây giờ các ông đều là nghi phạm, theo quy định phải chia ra tránh mớm cumg. Tách bọn họ ra, không cho bọn họ nói chuyện với nhau nữa. Ông tên Từ Quốc Lương? Quả nhiên còn có chút lương tâm, ông đi theo tôi, tôi muốn hỏi ông một số chuyện.
Bọn ngườiTrương Vĩnh Nguyên bị cảnh sát võ trang tách ra, mới đầu Trương Vĩnh Nguyên còn lớn tiếng cảnh cáo Từ Quốc Lương, còn Trâu Xuân Hoa vẫn lớn tiếng chất vấn Trương Vĩnh Nguyên. Kết quả hai người bị cảnh sát dạy dỗ một trận, bọn họ mới ngoan ngoãn.
Hoàng Kiệt Hào đang dẫn Từ Quốc Lương tới một bên truy hỏi, đột nhiên có viên cảnh sát điều tra ở trong dãy ký túc xá bên đó gọi:
– Đội trưởng, trong này phát hiện vết máu!
Hoàng Kiệt Hào lập tức lại lần nữa vào dãy ký túc xá dài, chỉ thấy một viên điều tra ngồi xổm bên cạnh chân tường, dùng cameras chuyên nghiệp đang chụp lên đất. Hoàng Kiệt Hào đi tới, người đó lập tức nói:
– Đội trưởng Hoàng, ông nhìn xem, trên đất rất nhiều máu, nhưng đều là giọt máu rất nhỏ, không nhìn rõ hoàn toàn nhìn không thấy.
Hoàng Kiệt Hào cẩn thận nhìn hai mắt, trên đất quả nhiên có rất nhiều vết máu nhỏ li ti, không ngồi xổm xuống nhĩn kỹ rất khó phát hiện. Những vết máu đó còn nhỏ hơn sợ tóc, rải rác rất rộng rất đều. Hoàng Kiệt Hào kinh nghiệm phong phú, nhìn thấy tình hình này y lập tức có ý tưởng. Nhìn kỹ thêm chút nữa, y phát hiện phân bố của giọt máu giống như cánh quạt, y đột nhiên chợt hiểu, nói với viên điều tra:
– Cậu đứng qua một bên.
Viên điều tra đó kỳ quái đứng tránh ra, Hoàng Kiệt Hào lại nhìn tiếp, xác định mình đoán không sai. Y một chân bước vào trung tâm do vết máu cánh quạt làm thành… cũng chính là góc tường.
Hoàng Kiệt Hào xoay người lại, lại ngồi xổm xuống, những vết máu đó giống như lấy cơ thể bọn họ làm tâm hạch vẩy ra một vòng.
Người bên cạnh thấy thế tỉnh ngộ, bọn họ kinh ngạc nói:
– Đây là… tình hình gì? Ai có thể ở góc tường làm ra một vòng tròn giọt máu như vậy?
Hoàng Kiệt Hào cố gắng cúi đầu, cũng không có cách đạt đến độ cao thích hợp. Y nghĩ ngợi, cuối cùng hiểu rõ những vết máu này là làm sao tạo thành. Y bước ra vòng tròn nhỏ được giọt máu bao vây, nói:
– Những giọt máu li ti này là có người dùng miệng hoặc mũi phun ra, người để lại những vết tích này có thể muốn để lại chút manh mối cho chúng ta. :ập tức lấy mẫu máu đi xém nghiệm AND, những vết máu này có thể là vị cảnh sát thường phục mất tích đó để lại. Y thân phận bại lộ, có thể bị bắt tới chỗ này, bị tra tấn của kẻ bắt cóc. Tối qua bọn họ rút đi vội vàng, vị cảnh sát đó có lẽ dùng cái này để lại chút manh mối…
Bên cạnh góc tường còn có cửa sổ khóa chặt, cửa sổ là cũ kỹ có vật chắn, nhìn song chắn to cỡ ngón tay cái cùng loại với cửa sắt, Hoàng Hào Kiệt biết ở đây không chỉ là ký túc xá, càng giống là một nhà tù. Mấy chục người nhốt ở đây, bọn họ căn bản không có cách chạy trốn.
Ánh mắt của Hoàng Kiệt Hào nhìn về phái song chắn cửa sổ sát tường nhất. Chỉ thấy bên dưới song chắn cửa sổ vốn sơn màu lục xuất hiện mấy vết máu và ma sát rất mới. Hoàng Kiệt Hò cầm lấy máy chụp tự mình chụp mấy tấm đặc biệt, sau đó đi ra ký túc xá đi về phía Từ Quốc Lương. Từ Quốc Lương cảm thấy sắc mặt của Hoàng Kiệt Hào có chút không bình thường, y bất giác hoang mang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.