Quyển 3 - Chương 642: Kì tích sống lại
Thần Đăng
30/10/2015
Tình hình trong rừng rất gay go, chỉ thấy mấy chục người bệnh nằm trên mặt đất hoặc dựa vào đại thụ, vết thương của họ cũng không được xử lí một cách chuyên nghiệp hữu hiệu, chẳng qua chỉ dùng một ít thảo dược không biết hữu dụng hay không thoa lên vết thương rồi dùng một miếng vải không biết có sạch sẽ không quấn vào.
- Người trọng thương ở đâu?
Đỗ Long hỏi.
Dương Tài Dũng dẫn Đỗ Long đi vào một góc rừng, trong này có hơn mười người bị thương, bọn họ đa số đều hôn mê bất tỉnh, những tiếng khóc đều là do vợ con thân nhân của họ phát ra.
Một người bị thương ở đùi khả năng là bị thương động mạch chủ, tuy rằng đã băng bó vết thương nhưng vẫn không ngừng chảy máu. Đỗ Long xem xét một chút vết thương của anh ta, sau đó lập tức dùng Tiệt Mạch Thuật cầm máu cho anh ta rồi băng bó lại vết thương, cuối cùng cũng cầm được máu.
- Anh ta nhóm máu gì? Lát nữa bác sĩ đến truyền máu cho anh ta sau đó khâu lại mạch máu và miệng vết thương sẽ không sao.
Đỗ Long nói với người phụ nữ bên cạnh người bị thương.
- Tôi không biết… Anh ấy… Từ trước giờ không nói mình là nhóm máu gì…
Người phụ nữ trả lời khiến Đỗ Long không biết nói gì nhưng điều này cũng khó trách, nhóm máu là thứ không ghi lên chứng minh thư, rất nhiều người hiện đại ở đô thị cũng không biết mình nhóm máu gì huống chi ở vùng núi này?
Dưới sự nỗ lực của Đỗ Long tình hình những người bị thương dần ổn định trở lại, lúc này trời dần tối mà xe ở trong xã vẫn chưa tới.
Đỗ Long lại hỏi Dương Tài Dũng:
- Hai người chết kia đâu rồi? Pháp y khả năng ngày mai mới có thể đến được, tôi phải bước đầu kiểm tra thi thể.
Dương Tài Dũng chỉ về hướng có tiếng khóc truyền đến, nói:
- Chính là bên kia, đồn trưởng Đỗ trời tối rồi tôi không muốn ở lại trong rừng cây đó, tôi đi ra ngoài trước.
Đỗ Long nói:
- Đừng vội, chờ tôi một lát tôi cần anh giúp tôi một tay, lúc kiểm tra thi thể anh ở bên cạnh ghi chép lại giúp tôi.
Dương Tài Dũng trợn tròn mắt, y nói:
- Ghi chép kiểm tra thi thể? Đồn trưởng Đỗ, tôi không biết đâu.
Đỗ Long nói:
- Anh không biết chữ? Cứ viết đi, tôi nói anh viết chữ nào không biết thì hỏi tôi rất đơn giản. Anh không phải là sợ nhìn thi thể tối không ngủ được đấy chứ?
Dương Tài Dũng nói:
- Sợ? Điều này sao có thể, lúc cha tôi chết tôi tự mình cõng đi chôn đấy… Được rồi giấy và bút ở đâu?
Đỗ Long đưa di động cho y nói:
- Tôi đã cài đặt xong rồi, anh trực tiếp dùng tay viết vào là được.
Dương Tài Dũng chưa từng được dùng đồ công nghệ cao như vậy, y nhận chiếc di động có chút tò mò, nói:
- Cái này phải hai ba nghìn nhỉ?
Đỗ Long nói:
- Lúc mới mua hơn sáu nghìn, bây giờ chắc không đến sáu nghìn…
Dương Tài dũng âm thầm chép miệng tặc lưỡi hơn sáu nghìn à, thôn Lĩnh Thượng không có mấy người có khả năng.
Hai người tới một góc rừng cây, chỉ thấy hai người phụ nữ một già một trẻ đang ôm một thi thể khóc, Đỗ Long nói:
- Xin lỗi, tôi là Đỗ Long trưởng đồn công an xã Mãnh Tú, các vị là thân nhân của người chết à? Tôi muốn kiểm tra thi thể người chết, mời hai vị tạm thời tránh ra một chút được không?
Người phụ nữ trẻ tuổi nhìn Đỗ Long sau đó khóc càng thương tâm, cô nói:
- Đồn trưởng Đỗ, anh nhất định phải vì nhà chúng tôi mà làm sáng tỏ… Anh ấy bị hung thủ là người thôn Đán Đán đánh chết!
Đỗ Long an ủi:
- Xin hai vị nén bi thương, mục đích kiểm tra thi thể là để làm sáng tỏ sự việc cho nên xin hai vị sang bên kia nghỉ ngơi một chút.
Người phụ nữ lớn tuổi một chút vội hỏi:
- Cảnh sát Đỗ, kiểm tra thi thể mà anh nói là kiểm tra thế nào? Không cần phải mổ bụng phanh ngực chứ?
Đỗ long đáp:
- Không cần, mổ bụng phanh ngực cái loại đó áp dụng cho nguyên nhân cái chết không rõ, anh ấy nếu là bị đánh chết thì tôi chỉ cần kiểm tra vết thương bên ngoài thân thể anh ấy là được.
Bà ta lúc này mới yên lòng, bà nói:
- Vậy thì tốt… Vậy thì tốt… Sa Sa, chúng ta tạm thời đến bên kia chờ xem.
Hai người dắt nhau đi rồi, Đỗ Long ngồi xổm bên cạnh người chết, bởi vì trong rừng cây ánh sáng yếu nên hắn phải bật đèn pin chiếu vào mặt người chết, Đỗ Long hỏi:
- Người chết tên là gì? Chết lúc nào?
Dương Tài Dũng đáp:
- Anh ta tên Trương Viễn Hiếu, buổi sáng hôm nay bị thôn Đán Đán bao vây đánh trọng thương, sau khi đưa vào đây vẫn nôn ra máu đến hơn ba giờ chiều cuối cùng không vượt qua đã đi…
Đỗ Long nói:
- Ừ, anh bắt đầu ghi chép đi, người chết Trương Viễn Hiếu, thời gian tử vong khoảng ba rưỡi chiều… Nguyên nhân tử vong là…
Đỗ Long cởi áo người chết, chỉ thấy bộ ngực anh ta có một mảng lớn máu ứ đọng, Đỗ Long giơ tay ấn xuống một cái nói:
- Xương sườn bị chặt đứt, có thể là xuất huyết bên trong… A? Anh nói anh ta chết hơn ba giờ rồi hả?
Đỗ Long kinh ngạc quay đầu nhìn Dương Tài Dũng, Dương Tài Dũng gật gật đầu, rất chắc chắn nói:
- Đúng vậy, rất nhiều người đều thấy, không tin anh có thể tìm những người khác hỏi.
Ánh mắt Đỗ Long trở lại trên người Trương Viễn Hiếu, ánh mắt hắn ngưng tụ xuyên thấu qua da thịt Trương Viễn Hiếu nhìn vào bên trong, tay của hắn cũng cầm cổ tay của Trương Viễn Hiếu giữ ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út cảm giác hết sức chăm chú.
Trương Viễn Hiếu đã chết hơn ba giờ thân thể anh ta không bị cứng, da thịt thậm chí cũng không lạnh, đây là nguyên nhân Đỗ Long cảm thấy không thích hợp. Lúc ánh mắt hắn nhìn xuyên thấu thân thể Trương Viễn Hiếu hắn phát hiện xương sườn Trương Viễn Hiếu quả thật gãy một cái, xương sườn gãy đâm vào phổi, phổi chảy máu ứ đọng vì chưa kịp xử lý máu đã đọng lại ở phổi ép lên hô hấp, lúc ho ra máu lại tắc khí quản làm cho hít thở không thông.
Tuy nhiên Trương Viễn Hiếu có vẻ như vẫn chưa chết, Đỗ Long cẩn thận quan sát gần nửa phút sau mới phát hiện phổi Trương Viễn Hiếu hơi hơi rung lên một chút, ngay sau đó tim anh ta khẽ run lên gần như tay Đỗ Long cũng cảm thấy nhịp đập của Trương Viễn Hiếu, tên này không ngờ không chết!
Đỗ Long không nói hai lời mà nâng nửa người trên Trương Viễn Hiếu lên, hắn chuyển tới sau lưng Trương Viễn Hiếu, dùng đốt ngón tay gõ vài cái vào lưng Trương Viễn Hiếu sau đó dùng lực đánh một quyền vào hậu tâm anh ta.
Dương Tài Dũng đang khó chịu, vị này là trưởng đồn công an tại sao lại vậy? Hắn khám nghiệm tử thi thì khám nghiệm tử thi, làm gì mà đánh thi thể thế này? Thật đáng trách…
Nhưng thấy cổ Trương Viễn Hiếu đột nhiên mềm rũ xuống một cái, miệng anh ta há ra, tiếng thở phù vang lên, một cục máu giống như một khối thạch ngưng tụ phun ra, cục máu phun ra lăn tới bên chân Dương Tài Dũng, Dương Tài Dũng sợ tới mức lớn tiếng hét rầm lên.
- Làm sao vậy? Làm sao vậy?
Hai người phụ nữ còn chưa đi xa vội quay lại hỏi, khi hai người nhìn thấy thân thể Trương Viễn Hiếu “Đã chết” mấy giờ nằm trên mặt đất “Nhảy bật” hai mẹ con gần như đồng thời đảo mắt một vòng, hôn mê bất tỉnh…
Vì tiếng thét chói tai của Dương Tài Dũng khiến càng nhiều người chạy tới, khi bọn họ phát hiện Trương Viễn Hiếu sớm “đã chết” không ngờ đang ở đó ho khan đồng thời còn mở mắt, những gì họ có thể làm là hét lên kinh hoàng.
- Đừng hét nữa! Anh ta còn chưa chết đâu!
Đỗ Long quát to kéo hồn phách mọi người quay lại, mọi người kinh ngạc nhìn Trương Viễn Hiếu lại nhìn Đỗ Long, kinh hãi dần biến thành sùng bái.
Người ở đây mười người chín suy nghĩ:
- Người chết có thể cứu sống… Cảnh sát Đỗ… Ồ không, thần y Đỗ thật là lợi hại!
- Người trọng thương ở đâu?
Đỗ Long hỏi.
Dương Tài Dũng dẫn Đỗ Long đi vào một góc rừng, trong này có hơn mười người bị thương, bọn họ đa số đều hôn mê bất tỉnh, những tiếng khóc đều là do vợ con thân nhân của họ phát ra.
Một người bị thương ở đùi khả năng là bị thương động mạch chủ, tuy rằng đã băng bó vết thương nhưng vẫn không ngừng chảy máu. Đỗ Long xem xét một chút vết thương của anh ta, sau đó lập tức dùng Tiệt Mạch Thuật cầm máu cho anh ta rồi băng bó lại vết thương, cuối cùng cũng cầm được máu.
- Anh ta nhóm máu gì? Lát nữa bác sĩ đến truyền máu cho anh ta sau đó khâu lại mạch máu và miệng vết thương sẽ không sao.
Đỗ Long nói với người phụ nữ bên cạnh người bị thương.
- Tôi không biết… Anh ấy… Từ trước giờ không nói mình là nhóm máu gì…
Người phụ nữ trả lời khiến Đỗ Long không biết nói gì nhưng điều này cũng khó trách, nhóm máu là thứ không ghi lên chứng minh thư, rất nhiều người hiện đại ở đô thị cũng không biết mình nhóm máu gì huống chi ở vùng núi này?
Dưới sự nỗ lực của Đỗ Long tình hình những người bị thương dần ổn định trở lại, lúc này trời dần tối mà xe ở trong xã vẫn chưa tới.
Đỗ Long lại hỏi Dương Tài Dũng:
- Hai người chết kia đâu rồi? Pháp y khả năng ngày mai mới có thể đến được, tôi phải bước đầu kiểm tra thi thể.
Dương Tài Dũng chỉ về hướng có tiếng khóc truyền đến, nói:
- Chính là bên kia, đồn trưởng Đỗ trời tối rồi tôi không muốn ở lại trong rừng cây đó, tôi đi ra ngoài trước.
Đỗ Long nói:
- Đừng vội, chờ tôi một lát tôi cần anh giúp tôi một tay, lúc kiểm tra thi thể anh ở bên cạnh ghi chép lại giúp tôi.
Dương Tài Dũng trợn tròn mắt, y nói:
- Ghi chép kiểm tra thi thể? Đồn trưởng Đỗ, tôi không biết đâu.
Đỗ Long nói:
- Anh không biết chữ? Cứ viết đi, tôi nói anh viết chữ nào không biết thì hỏi tôi rất đơn giản. Anh không phải là sợ nhìn thi thể tối không ngủ được đấy chứ?
Dương Tài Dũng nói:
- Sợ? Điều này sao có thể, lúc cha tôi chết tôi tự mình cõng đi chôn đấy… Được rồi giấy và bút ở đâu?
Đỗ Long đưa di động cho y nói:
- Tôi đã cài đặt xong rồi, anh trực tiếp dùng tay viết vào là được.
Dương Tài Dũng chưa từng được dùng đồ công nghệ cao như vậy, y nhận chiếc di động có chút tò mò, nói:
- Cái này phải hai ba nghìn nhỉ?
Đỗ Long nói:
- Lúc mới mua hơn sáu nghìn, bây giờ chắc không đến sáu nghìn…
Dương Tài dũng âm thầm chép miệng tặc lưỡi hơn sáu nghìn à, thôn Lĩnh Thượng không có mấy người có khả năng.
Hai người tới một góc rừng cây, chỉ thấy hai người phụ nữ một già một trẻ đang ôm một thi thể khóc, Đỗ Long nói:
- Xin lỗi, tôi là Đỗ Long trưởng đồn công an xã Mãnh Tú, các vị là thân nhân của người chết à? Tôi muốn kiểm tra thi thể người chết, mời hai vị tạm thời tránh ra một chút được không?
Người phụ nữ trẻ tuổi nhìn Đỗ Long sau đó khóc càng thương tâm, cô nói:
- Đồn trưởng Đỗ, anh nhất định phải vì nhà chúng tôi mà làm sáng tỏ… Anh ấy bị hung thủ là người thôn Đán Đán đánh chết!
Đỗ Long an ủi:
- Xin hai vị nén bi thương, mục đích kiểm tra thi thể là để làm sáng tỏ sự việc cho nên xin hai vị sang bên kia nghỉ ngơi một chút.
Người phụ nữ lớn tuổi một chút vội hỏi:
- Cảnh sát Đỗ, kiểm tra thi thể mà anh nói là kiểm tra thế nào? Không cần phải mổ bụng phanh ngực chứ?
Đỗ long đáp:
- Không cần, mổ bụng phanh ngực cái loại đó áp dụng cho nguyên nhân cái chết không rõ, anh ấy nếu là bị đánh chết thì tôi chỉ cần kiểm tra vết thương bên ngoài thân thể anh ấy là được.
Bà ta lúc này mới yên lòng, bà nói:
- Vậy thì tốt… Vậy thì tốt… Sa Sa, chúng ta tạm thời đến bên kia chờ xem.
Hai người dắt nhau đi rồi, Đỗ Long ngồi xổm bên cạnh người chết, bởi vì trong rừng cây ánh sáng yếu nên hắn phải bật đèn pin chiếu vào mặt người chết, Đỗ Long hỏi:
- Người chết tên là gì? Chết lúc nào?
Dương Tài Dũng đáp:
- Anh ta tên Trương Viễn Hiếu, buổi sáng hôm nay bị thôn Đán Đán bao vây đánh trọng thương, sau khi đưa vào đây vẫn nôn ra máu đến hơn ba giờ chiều cuối cùng không vượt qua đã đi…
Đỗ Long nói:
- Ừ, anh bắt đầu ghi chép đi, người chết Trương Viễn Hiếu, thời gian tử vong khoảng ba rưỡi chiều… Nguyên nhân tử vong là…
Đỗ Long cởi áo người chết, chỉ thấy bộ ngực anh ta có một mảng lớn máu ứ đọng, Đỗ Long giơ tay ấn xuống một cái nói:
- Xương sườn bị chặt đứt, có thể là xuất huyết bên trong… A? Anh nói anh ta chết hơn ba giờ rồi hả?
Đỗ Long kinh ngạc quay đầu nhìn Dương Tài Dũng, Dương Tài Dũng gật gật đầu, rất chắc chắn nói:
- Đúng vậy, rất nhiều người đều thấy, không tin anh có thể tìm những người khác hỏi.
Ánh mắt Đỗ Long trở lại trên người Trương Viễn Hiếu, ánh mắt hắn ngưng tụ xuyên thấu qua da thịt Trương Viễn Hiếu nhìn vào bên trong, tay của hắn cũng cầm cổ tay của Trương Viễn Hiếu giữ ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út cảm giác hết sức chăm chú.
Trương Viễn Hiếu đã chết hơn ba giờ thân thể anh ta không bị cứng, da thịt thậm chí cũng không lạnh, đây là nguyên nhân Đỗ Long cảm thấy không thích hợp. Lúc ánh mắt hắn nhìn xuyên thấu thân thể Trương Viễn Hiếu hắn phát hiện xương sườn Trương Viễn Hiếu quả thật gãy một cái, xương sườn gãy đâm vào phổi, phổi chảy máu ứ đọng vì chưa kịp xử lý máu đã đọng lại ở phổi ép lên hô hấp, lúc ho ra máu lại tắc khí quản làm cho hít thở không thông.
Tuy nhiên Trương Viễn Hiếu có vẻ như vẫn chưa chết, Đỗ Long cẩn thận quan sát gần nửa phút sau mới phát hiện phổi Trương Viễn Hiếu hơi hơi rung lên một chút, ngay sau đó tim anh ta khẽ run lên gần như tay Đỗ Long cũng cảm thấy nhịp đập của Trương Viễn Hiếu, tên này không ngờ không chết!
Đỗ Long không nói hai lời mà nâng nửa người trên Trương Viễn Hiếu lên, hắn chuyển tới sau lưng Trương Viễn Hiếu, dùng đốt ngón tay gõ vài cái vào lưng Trương Viễn Hiếu sau đó dùng lực đánh một quyền vào hậu tâm anh ta.
Dương Tài Dũng đang khó chịu, vị này là trưởng đồn công an tại sao lại vậy? Hắn khám nghiệm tử thi thì khám nghiệm tử thi, làm gì mà đánh thi thể thế này? Thật đáng trách…
Nhưng thấy cổ Trương Viễn Hiếu đột nhiên mềm rũ xuống một cái, miệng anh ta há ra, tiếng thở phù vang lên, một cục máu giống như một khối thạch ngưng tụ phun ra, cục máu phun ra lăn tới bên chân Dương Tài Dũng, Dương Tài Dũng sợ tới mức lớn tiếng hét rầm lên.
- Làm sao vậy? Làm sao vậy?
Hai người phụ nữ còn chưa đi xa vội quay lại hỏi, khi hai người nhìn thấy thân thể Trương Viễn Hiếu “Đã chết” mấy giờ nằm trên mặt đất “Nhảy bật” hai mẹ con gần như đồng thời đảo mắt một vòng, hôn mê bất tỉnh…
Vì tiếng thét chói tai của Dương Tài Dũng khiến càng nhiều người chạy tới, khi bọn họ phát hiện Trương Viễn Hiếu sớm “đã chết” không ngờ đang ở đó ho khan đồng thời còn mở mắt, những gì họ có thể làm là hét lên kinh hoàng.
- Đừng hét nữa! Anh ta còn chưa chết đâu!
Đỗ Long quát to kéo hồn phách mọi người quay lại, mọi người kinh ngạc nhìn Trương Viễn Hiếu lại nhìn Đỗ Long, kinh hãi dần biến thành sùng bái.
Người ở đây mười người chín suy nghĩ:
- Người chết có thể cứu sống… Cảnh sát Đỗ… Ồ không, thần y Đỗ thật là lợi hại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.