Quyển 3 - Chương 825: Một đường chạy như điên
Thần Đăng
21/01/2016
Đỗ Long nhìn về phía Hạ Hồng Quân, nói:
- Hồng Quân, các anh cũng phải cẩn thận, nếu như tôi chuẩn bị xong, sẽ lập tức báo tin cho anh.
Nói xong Đỗ Long liền cầm bốn trái lựu đạn trườn bên sườn bên phải tiến lên.
Sau một hồi, trong tai nghe truyền đến giọng nói của Đỗ Long, khi đèn pha chiếu tới phía Hạ Hồng Quân bên kia, y đột nhiên từ bụi cỏ đứng lên, bắn ngay tới đèn pha một viên đạn, đèn pha bỗng chốc bị phá hủy. Kẻ địch trong công sự lớn tiếng quát, đèn pha bên kia nhanh chóng quét qua, kẻ địch bên trong hai công sự lập tức cầm vũ khí nhằm về phía Hạ Hồng Quân.
Hạ Hồng Quân nhanh chóng uốn lượn bỏ chạy, đạn dày đặc sau lưng y bắn cho mặt đất bốc lên từng mảng, tạo nên lượng lớn đất đá vụn và khói bụi.
Đoàn Huệ Minh và Vương Bá cũng từ chỗ ẩn nấp đứng thẳng người, lần lượt nổ súng vào những kẻ ló đầu ra trong công sự. Bọn họ một người là lính đột kích, một người là biệt động, vì thế bắn súng không chuẩn bằng Hạ Hồng Quân và Đỗ Long, nhưng trình độ cao hơn so với đạo tặc thông thường, hai băng đạn lướt qua như tia chớp, kẻ địch bên trong công sự còn chưa tìm được mục tiêu đã kêu thảm gã xuống.
Súng máy hạng nặng thấy bên này có hỏa lực mạnh, liền vứt bỏ Hạ Hồng Quân, bắn phá về phía bên này. Đám người Đoàn Phi và Vương Bá không đợi bọn chúng đánh tới đều đã chạy cực nhanh về chỗ ẩn nấp, trong lúc chạy trốn bọn họ liền đổi băng đạn, vừa mới nằm sấp lại tiếp tục công kích áp chế hỏa lực công sự bên kia.
Đạn bắn vào lá chắn trước súng máy hạng nặng phát ra thanh âm bang bang, súng máy hạng nặng bắn xối xả, khiến cho đám người Vương Bá vừa lăn vừa bò tránh né. Thời gian mười giây ngắn ngủi thực sự khá dài, đám người Hạ Hồng Quân trợ giúp lẫn nhau khó khăn trốn tránh, căn bản không có cơ hội xem Đỗ Long chạy tới chưa? Rốt cuộc đã chạy tới đâu rồi?
Kỳ thực, khi Hạ Hồng Quân nổ phát súng đầu tiên Đỗ Long đã chạy như bay về phía đầu cầu, kẻ địch chỉ còn lại một chiếc đèn pha nên đã giúp cho việc hắn đánh nén tiện lợi hơn nhiều, lỗ tai hắn vang lên thanh âm giao chiến kịch liệt, trong lòng chỉ có một ý niệm, phải gắng sức chạy nhanh, nhanh chóng ném lựu đạn dưới chân kẻ địch sớm một giây, đám người Hạ Hồng Quân sẽ sớm chuyển nguy thành an.
Hắn sử dụng tốc độ từ trước tới nay chưa từng có chạy nhanh về phía trước, trái tim giống như sắp bay ra khỏi lồng ngực.
Khoảng cách 100m chỉ cái chớp mắt là tới, trong tai vẫn chưa nghe thấy thanh âm không ổn gì truyền đến từ đám người Hạ Hồng Quân. Trong lòng Đỗ Long có chút căng thẳng, sau khi hắn dùng răng cắn chốt bảo hiểm của hai quả lựu đạn, liền phi thân về phía trước, ngay khi hắn dừng lại, trong nháy mắt hai quả lựu đạn bị hắn ném bay ra ngoài.
Ngay sau đó Đỗ Long tiếp tục vùi đầu xông về phía trước, hai trái lựu đạn lần lượt nổ tung trong công sự, khiến người trong công sự máu thịt bay toán loạn, súng máy hạng nặng ngay lập tức im bặt.
Sau khi tâm tư đám người Vương Bá được buông lỏng liền nằm bò dưới đất, miệng thở hổn hển. Vài giây đồng hồ vừa nãy trôi qua cũng đủ kích thích, bọn họ gần như tiêu hao toàn bộ khí lực, vì thế sau khi công sự bị phá nổ, bọn họ không còn chút khí lực để tiêu diệt kẻ địch còn sót lại.
Khi lựu đạn nổ Đỗ Long còn cách công sự khoảng 50m, sóng khí mạnh còn khiến hắn vọt về phía trước hơi thở trở nên khó khăn, nhưng hắn vẫn không ngừng vọt tới công sự bên cạnh.
Thanh âm rên rỉ bên trong công sự truyền vào tai, xem ra một trái lựu đạn vẫn không thể nổ chết hết bọn chúng, tuy nhiên trong vài phút không ai có thể bò dậy, vì thế Đỗ Long không chút do dự nhảy qua chướng ngại vật, tiếp tục chạy như điên về phía đầu cầu bên kia.
Bên kia cầu đã sớm chú ý tới tình hình chiến đấu bên này, bọn chúng chiếu rọi đèn pha về phía đám người Hạ Hồng Quân xa xa phía bên kia, chỉ cần phát hiện mục tiêu tiến vào tầm bắn, bọn chúng sẽ không chút do dự nổ súng.
Nhưng bỗng nhiên xuất hiện hai lần bùng nổ khiến bọn chúng không xác định rõ tình hình, bọn họ kêu lớn, cứ cách vài giây đồng hồ mới chiếu đèn pha về phía công sự bên này, lúc này Đỗ Long đã vượt qua chướng ngại vật, vừa vặn tránh khỏi ánh đèn pha chiếu rọi.
Kẻ địch bờ bên kia vẫn tiếp tục phát ra tiếng kêu kỳ quái, bọn chúng liên tục dùng đèn pha chiếu rọi bên cạnh đầu cầu, nhưng không hề chiếu tới thân thể của Đỗ Long trên cầu, cho đến khi Đỗ Long tiến vào phạm vi ánh đèn pha rọi qua, mới có một tên địch chú ý tới sự hiện hữu của hắn.
Kẻ địch vội vàng kêu lớn, nhanh chóng đổi hướng nòng súng nhắm về phía Đỗ Long. Đỗ Long đã chạy như điên về phía trước hơn 10m, tất cả kẻ địch thấy tình huống như vậy không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh, đây là người sao? Hắn chạy quá nhanh, Bolt cũng như thế này mà thôi?
Ngay khi nhóm xạ thủ tính toán chuẩn thời điểm nổ súng về phía Đỗ Long, liền thấy hắn đột nhiên ngừng lại nghiêng người, ngay sau đó thể hiện động tác ném bom chuẩn xác. . .Có người dường như nhìn thấy trên không trung có một chấm đen bay tới. . .
- Aaaa!
Có người bị Đỗ Long ném trúng lựu đạn. Khi bọn họ thấy rõ vật kia bay tới là thứ gì, thì cả đám người kêu lớn chạy ra khỏi công sự, kết quả vừa mới xoay người lựu đạn liền nổ tung. Chiếc súng máy hạng nặng đã khai hỏa ngay khi nổ tung, may mắn trong lúc vội vàng không có nhắm chuẩn, đạn bắn cách Đỗ Long khoảng 2-3m, nhưng tay xạ thủ rất nhanh điều chỉnh lại nòng súng, tốc độ đạn dùng giây làm đơn vị, pằng pằng pằng từng viên từng viên quét về phía Đỗ Long.
Sau khi Đỗ Long quăng lựu đạn thứ hai qua, không chút do dự liền lướt qua lan can, cứ như vậy nhảy xuống không chùn bước. ..
Lựu đạn nổ tung thêm lần nữa, sau đó hai bên đầu cầu đều câm lặng, ngoại trừ tiếng rên rỉ, không còn bất cứ thanh âm gì.
Đám người Hạ Hồng Quân không ngờ Đỗ Long đã trực tiếp xử lý xong hai công sự bên kia rồi, khi bọn họ phát hiện vọt tới cầu, thì mọi thứ đã chấm dứt, trên mặt cầu tối om, ngay cả một bóng người cũng không có.
- Đỗ Long!
Hạ Hồng Quân lớn tiếng hô, liều lĩnh chạy như điên về phía bên kia, khi chạy tới cầu bên kia cũng không thấy bóng dáng Đỗ Long, những nơi ánh đèn chiếu rọi xuống cũng không thấy vết máu. Hạ Hồng Quân lớn tiếng hô, vịn lan can nhìn phía dưới cầu.
Bịch, tiếng súng vang lên, là thanh âm của Desert Eagle, toàn thân Hạ Hồng Quân chấn động, y vội vàng nằm xuống, nói với Đoàn Huệ Minh và Vương Bá đuổi theo phía sau:
- Cẩn thận! Nằm xuống! Vẫn còn kẻ địch!
** Desert Eagle là một loại súng ngắn bán tự động nòng lớn vận hành bằng khí nén chủ yếu được chế tạo ở Israel bởi nhà máy IMI
Ngay khi mọi người vội vàng tìm chỗ bí mật, thanh âm của Đỗ Long từ công sự bị phá vỡ ở đầu cầu truyền đến, hắn nói:
- Hồng Quân, tôi lại cứu anh một mạng rồi, anh vì sao bất cẩn như vậy, anh cho rằng một trái lựu đạn có thể nổ chết hết kẻ địch sao? Trên chiến trường không thể chấp nhận chút sơ xuất nào.
Hạ Hồng Quân thấy hắn không việc gì, tâm tư lập tức buông lỏng, y đứng lên phủi phủi bụi trên người, cười cợt nói:
- Từ khi nào người gà mờ trên chiến trường như cậu đến chỉ điểm tôi? Vừa nãy tôi không thấy gì cả, cậu nói gì tôi cũng tin sao? Lần này không tính.
Đỗ Long cười nói:
- Không ngờ Mèo Rừng danh tiếng lẫy lừng cũng xấu xa. . . Đừng nhiều lời vô ích, mau thu dọn chiến trường bổ sung trang bị, dẫn người lại đây. . .Tôi vừa nãy chạy quá nhanh, chân hơi bị rút gân rồi, những chuyện vặt vãnh tôi mặc kệ.
- Hồng Quân, các anh cũng phải cẩn thận, nếu như tôi chuẩn bị xong, sẽ lập tức báo tin cho anh.
Nói xong Đỗ Long liền cầm bốn trái lựu đạn trườn bên sườn bên phải tiến lên.
Sau một hồi, trong tai nghe truyền đến giọng nói của Đỗ Long, khi đèn pha chiếu tới phía Hạ Hồng Quân bên kia, y đột nhiên từ bụi cỏ đứng lên, bắn ngay tới đèn pha một viên đạn, đèn pha bỗng chốc bị phá hủy. Kẻ địch trong công sự lớn tiếng quát, đèn pha bên kia nhanh chóng quét qua, kẻ địch bên trong hai công sự lập tức cầm vũ khí nhằm về phía Hạ Hồng Quân.
Hạ Hồng Quân nhanh chóng uốn lượn bỏ chạy, đạn dày đặc sau lưng y bắn cho mặt đất bốc lên từng mảng, tạo nên lượng lớn đất đá vụn và khói bụi.
Đoàn Huệ Minh và Vương Bá cũng từ chỗ ẩn nấp đứng thẳng người, lần lượt nổ súng vào những kẻ ló đầu ra trong công sự. Bọn họ một người là lính đột kích, một người là biệt động, vì thế bắn súng không chuẩn bằng Hạ Hồng Quân và Đỗ Long, nhưng trình độ cao hơn so với đạo tặc thông thường, hai băng đạn lướt qua như tia chớp, kẻ địch bên trong công sự còn chưa tìm được mục tiêu đã kêu thảm gã xuống.
Súng máy hạng nặng thấy bên này có hỏa lực mạnh, liền vứt bỏ Hạ Hồng Quân, bắn phá về phía bên này. Đám người Đoàn Phi và Vương Bá không đợi bọn chúng đánh tới đều đã chạy cực nhanh về chỗ ẩn nấp, trong lúc chạy trốn bọn họ liền đổi băng đạn, vừa mới nằm sấp lại tiếp tục công kích áp chế hỏa lực công sự bên kia.
Đạn bắn vào lá chắn trước súng máy hạng nặng phát ra thanh âm bang bang, súng máy hạng nặng bắn xối xả, khiến cho đám người Vương Bá vừa lăn vừa bò tránh né. Thời gian mười giây ngắn ngủi thực sự khá dài, đám người Hạ Hồng Quân trợ giúp lẫn nhau khó khăn trốn tránh, căn bản không có cơ hội xem Đỗ Long chạy tới chưa? Rốt cuộc đã chạy tới đâu rồi?
Kỳ thực, khi Hạ Hồng Quân nổ phát súng đầu tiên Đỗ Long đã chạy như bay về phía đầu cầu, kẻ địch chỉ còn lại một chiếc đèn pha nên đã giúp cho việc hắn đánh nén tiện lợi hơn nhiều, lỗ tai hắn vang lên thanh âm giao chiến kịch liệt, trong lòng chỉ có một ý niệm, phải gắng sức chạy nhanh, nhanh chóng ném lựu đạn dưới chân kẻ địch sớm một giây, đám người Hạ Hồng Quân sẽ sớm chuyển nguy thành an.
Hắn sử dụng tốc độ từ trước tới nay chưa từng có chạy nhanh về phía trước, trái tim giống như sắp bay ra khỏi lồng ngực.
Khoảng cách 100m chỉ cái chớp mắt là tới, trong tai vẫn chưa nghe thấy thanh âm không ổn gì truyền đến từ đám người Hạ Hồng Quân. Trong lòng Đỗ Long có chút căng thẳng, sau khi hắn dùng răng cắn chốt bảo hiểm của hai quả lựu đạn, liền phi thân về phía trước, ngay khi hắn dừng lại, trong nháy mắt hai quả lựu đạn bị hắn ném bay ra ngoài.
Ngay sau đó Đỗ Long tiếp tục vùi đầu xông về phía trước, hai trái lựu đạn lần lượt nổ tung trong công sự, khiến người trong công sự máu thịt bay toán loạn, súng máy hạng nặng ngay lập tức im bặt.
Sau khi tâm tư đám người Vương Bá được buông lỏng liền nằm bò dưới đất, miệng thở hổn hển. Vài giây đồng hồ vừa nãy trôi qua cũng đủ kích thích, bọn họ gần như tiêu hao toàn bộ khí lực, vì thế sau khi công sự bị phá nổ, bọn họ không còn chút khí lực để tiêu diệt kẻ địch còn sót lại.
Khi lựu đạn nổ Đỗ Long còn cách công sự khoảng 50m, sóng khí mạnh còn khiến hắn vọt về phía trước hơi thở trở nên khó khăn, nhưng hắn vẫn không ngừng vọt tới công sự bên cạnh.
Thanh âm rên rỉ bên trong công sự truyền vào tai, xem ra một trái lựu đạn vẫn không thể nổ chết hết bọn chúng, tuy nhiên trong vài phút không ai có thể bò dậy, vì thế Đỗ Long không chút do dự nhảy qua chướng ngại vật, tiếp tục chạy như điên về phía đầu cầu bên kia.
Bên kia cầu đã sớm chú ý tới tình hình chiến đấu bên này, bọn chúng chiếu rọi đèn pha về phía đám người Hạ Hồng Quân xa xa phía bên kia, chỉ cần phát hiện mục tiêu tiến vào tầm bắn, bọn chúng sẽ không chút do dự nổ súng.
Nhưng bỗng nhiên xuất hiện hai lần bùng nổ khiến bọn chúng không xác định rõ tình hình, bọn họ kêu lớn, cứ cách vài giây đồng hồ mới chiếu đèn pha về phía công sự bên này, lúc này Đỗ Long đã vượt qua chướng ngại vật, vừa vặn tránh khỏi ánh đèn pha chiếu rọi.
Kẻ địch bờ bên kia vẫn tiếp tục phát ra tiếng kêu kỳ quái, bọn chúng liên tục dùng đèn pha chiếu rọi bên cạnh đầu cầu, nhưng không hề chiếu tới thân thể của Đỗ Long trên cầu, cho đến khi Đỗ Long tiến vào phạm vi ánh đèn pha rọi qua, mới có một tên địch chú ý tới sự hiện hữu của hắn.
Kẻ địch vội vàng kêu lớn, nhanh chóng đổi hướng nòng súng nhắm về phía Đỗ Long. Đỗ Long đã chạy như điên về phía trước hơn 10m, tất cả kẻ địch thấy tình huống như vậy không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh, đây là người sao? Hắn chạy quá nhanh, Bolt cũng như thế này mà thôi?
Ngay khi nhóm xạ thủ tính toán chuẩn thời điểm nổ súng về phía Đỗ Long, liền thấy hắn đột nhiên ngừng lại nghiêng người, ngay sau đó thể hiện động tác ném bom chuẩn xác. . .Có người dường như nhìn thấy trên không trung có một chấm đen bay tới. . .
- Aaaa!
Có người bị Đỗ Long ném trúng lựu đạn. Khi bọn họ thấy rõ vật kia bay tới là thứ gì, thì cả đám người kêu lớn chạy ra khỏi công sự, kết quả vừa mới xoay người lựu đạn liền nổ tung. Chiếc súng máy hạng nặng đã khai hỏa ngay khi nổ tung, may mắn trong lúc vội vàng không có nhắm chuẩn, đạn bắn cách Đỗ Long khoảng 2-3m, nhưng tay xạ thủ rất nhanh điều chỉnh lại nòng súng, tốc độ đạn dùng giây làm đơn vị, pằng pằng pằng từng viên từng viên quét về phía Đỗ Long.
Sau khi Đỗ Long quăng lựu đạn thứ hai qua, không chút do dự liền lướt qua lan can, cứ như vậy nhảy xuống không chùn bước. ..
Lựu đạn nổ tung thêm lần nữa, sau đó hai bên đầu cầu đều câm lặng, ngoại trừ tiếng rên rỉ, không còn bất cứ thanh âm gì.
Đám người Hạ Hồng Quân không ngờ Đỗ Long đã trực tiếp xử lý xong hai công sự bên kia rồi, khi bọn họ phát hiện vọt tới cầu, thì mọi thứ đã chấm dứt, trên mặt cầu tối om, ngay cả một bóng người cũng không có.
- Đỗ Long!
Hạ Hồng Quân lớn tiếng hô, liều lĩnh chạy như điên về phía bên kia, khi chạy tới cầu bên kia cũng không thấy bóng dáng Đỗ Long, những nơi ánh đèn chiếu rọi xuống cũng không thấy vết máu. Hạ Hồng Quân lớn tiếng hô, vịn lan can nhìn phía dưới cầu.
Bịch, tiếng súng vang lên, là thanh âm của Desert Eagle, toàn thân Hạ Hồng Quân chấn động, y vội vàng nằm xuống, nói với Đoàn Huệ Minh và Vương Bá đuổi theo phía sau:
- Cẩn thận! Nằm xuống! Vẫn còn kẻ địch!
** Desert Eagle là một loại súng ngắn bán tự động nòng lớn vận hành bằng khí nén chủ yếu được chế tạo ở Israel bởi nhà máy IMI
Ngay khi mọi người vội vàng tìm chỗ bí mật, thanh âm của Đỗ Long từ công sự bị phá vỡ ở đầu cầu truyền đến, hắn nói:
- Hồng Quân, tôi lại cứu anh một mạng rồi, anh vì sao bất cẩn như vậy, anh cho rằng một trái lựu đạn có thể nổ chết hết kẻ địch sao? Trên chiến trường không thể chấp nhận chút sơ xuất nào.
Hạ Hồng Quân thấy hắn không việc gì, tâm tư lập tức buông lỏng, y đứng lên phủi phủi bụi trên người, cười cợt nói:
- Từ khi nào người gà mờ trên chiến trường như cậu đến chỉ điểm tôi? Vừa nãy tôi không thấy gì cả, cậu nói gì tôi cũng tin sao? Lần này không tính.
Đỗ Long cười nói:
- Không ngờ Mèo Rừng danh tiếng lẫy lừng cũng xấu xa. . . Đừng nhiều lời vô ích, mau thu dọn chiến trường bổ sung trang bị, dẫn người lại đây. . .Tôi vừa nãy chạy quá nhanh, chân hơi bị rút gân rồi, những chuyện vặt vãnh tôi mặc kệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.