Quyển 1 - Chương 3: Muốn xử đám cảnh sát quèn chúng mày
Thần Đăng
17/09/2013
Đỗ Long vừa mới cúp điện thoại, bất thình lình có mấy bóng đen đi về hướng quán đồ nướng. Đỗ Long nhướng mày nhìn người vừa tới, cảm thấy hơi bất thường.
Con đường này một bên là ký túc xá trường Đảng, một bên là trường trung học. Ban ngày mặc dù người qua lại vô cùng náo nhiệt, nhưng buổi tối lại cực kỳ yên tĩnh. Huống chi bộ dạng mấy người này hấp tấp, lén lút, nhìn qua cũng không giống người đi đường nửa đêm đi ngang qua. Đỗ Long đỡ Phùng Vi Ngũ đến một tảng đá ven đường ngồi xuống, nói nhỏ với anh ta:
- Anh Phùng, anh nhìn mấy người kia đi, hình như có hơi bất thường.
Phùng Vi Ngũ liếc mắt về phía những người kia, hạ giọng nói:
- Mặc kệ nó, chúng ta ít người, vẫn không nên gây chuyện thì tốt hơn.
Phùng Vi Ngũ vừa mới dứt lời, năm người kia đột nhiên lao nhanh về phía hai người. Lần này ngay cả Phùng Vi Ngũ cũng thấy tình hình không ổn, đổi lại lúc bình thường y tay cầm gậy cảnh sát một mình đấu một hai người ngược lại cũng không sợ. Nhưng hôm nay vừa mới bị Tào Tháo đuổi một trận tơi bời, đâu còn sức lực để đánh nhau với mấy tên du côn đó. Về phần Đỗ long, tuy là hắn đã từng đánh ngã hai tên hung thủ to con một cách gọn gàng, nhưng ở trong mắt Phùng Vi Ngũ, một người hào hoa phong nhã mới tốt nghiệp ra trường, thì sức chiến đấu cũng chỉ là vụn vặt.
So với việc Phùng Vi Ngũ bối rối lấy điện thoại báo cảnh sát, thì Đỗ Long cũng trấn tĩnh hơn. Hai mắt hắn híp lại nhìn đối phương, đột nhiên quát to:
- Chúng tôi là cảnh sát! Các anh muốn làm gì!
Một tiếng quát to này đủ để bọn cướp bình thường sợ hãi thối lui, nhưng những người kia trái lại càng xông tới nhanh hơn. Một người dẫn đầu cầm trong tay cây gậy hùng hùng hổ hổ nói:
- Bố mày chính là muốn xử hai tên tiểu cảnh sát chúng mày đây!
Đỗ Long rút gậy cảnh sát hướng về phía năm người kia nghênh đón. Phùng Vi Ngũ nhìn bóng lưng của hắn, thật không hiểu hắn là anh hùng không biết sợ hay là vô cùng ngu xuẩn. Một cây gậy cảnh sát nhỏ làm sao địch lại cây gậy to như cây đao của người ta được chứ? Lúc này nên mau chóng dìu y chạy trốn mới phải.
Gã đàn ông tay cầm cây gậy thấy Đỗ Long đến trước mặt, quơ cây gậy về phía Đỗ Long bổ xuống. Một gậy đó lực rất nặng, không nương tay chút nào, đây là muốn đánh chết người sao chứ. Đỗ Long trong lòng tức giận, thế vọt tới trước không giảm chút nào, chỉ hơi nghiêng người, một gậy kia suýt nữa đánh trúng lỗ tai hắn xẹt qua bên cạnh, lệch một ly thôi thì Đỗ Long phải đi bệnh viện chữa trị cho cái lỗ tai của mình rồi. Côn cảnh sát trong tay Đỗ Long cũng không dài, được hắn đem làm dùi cui, dùng sức vụt vào ngực gã cao to kia một phát.
Gã đàn ông kia chỉ cảm thấy cánh tay cầm gậy đột nhiên mất cảm giác, để rơi cây gậy đồng thời bị Đỗ Long huých bả vai, một luồng sức mạnh vọt tới, vóc người to lớn vạm vỡ nhất thời bị đánh bay. Chờ đến khi gã biết được, gã đã ngã chổng mông xuống dưới ngửa mặt lên trời rồi.
Đỗ Long không ngừng lại mà tiếp tục đánh về phía mục tiêu kế tiếp, đó là một thanh niên trẻ trong tay cầm cây đao dài khoảng một thước. Gậy cảnh sát trong tay Đỗ Long tiếp tục vung ra lần thứ hai, xoạt một tiếng quất vào cổ tay tên cầm đao. Gã kia kêu thảm một tiếng vứt đao rồi dừng bước. Đỗ Long bước nhanh đến phía trước giơ một chân đá vào ngực gã, gã nhất thời không khống chế được thân mình, loạng choạng lui về phía sau ngã vào bụi cây trong dải phân cách có trồng cây xanh.
Đỗ Long đánh ngã hai đối thủ một cách nhanh gọn, làm cho ba người còn lại trong lòng bắt đầu lo lắng. Nhưng bọn chúng từ trước đến nay rất hung hăng, ba người nhìn nhau, cùng lúc gầm lên giận dữ. Tiếp đó hai gã lưu manh cầm dao phay đồng thời hướng về phía Đỗ Long đánh tới, một gã khác tay cầm ống tuýp, lách người một cái xông về phía Phùng Vi Ngũ.
Hai người này cầm hung khí trong tay lại phối hợp ăn ý, dao phay mặc dù ngắn nhưng lực sát thương lại không nhỏ. Đỗ Long nếu dùng gậy cảnh sát đối đầu với bọn chúng, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn không thể chế ngự bọn chúng, bên kia Phùng Vi Ngũ có thể gặp nguy hiểm.
Đỗ Long nhanh chóng ra quyết định, hắn xoay nhanh người đánh gã tới trước một gậy, thuận thế đá gã một cước ngã lăn quay. Gã la lên quay hai vòng người hơi nghiêng sang một bên, vừa đúng lúc ngăn con dao trong tay gã lưu manh bên tay phải đang xông về phía Đỗ Long.
Bước chân gã kia hơi chần chừ, Đỗ Long liền thừa dịp xông tới. Chỉ thấy Đỗ Long nháy mắt xông về phía gã lưu manh bên trái, gậy gỗ trong tay vung mạnh ra ngoài một cái, con dao trong tay gã bên trái mới vung đến nửa đường, cây gậy của Đỗ Long đã nện mạnh vào cổ tay cầm dao của gã.
Tiếng xương gãy rắc rắc truyền đến, gã kêu lên thảm thiết buông con dao xuống. Mất đi sự uy hiếp, Đỗ Long nhanh chóng xoay người lại, phóng tới tên còn lại, cây gậy trong tay vung lên, tiếp đó một âm thanh leng keng vang lên, trong bóng đêm liên tiếp vang lên hai tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng dao phay rơi trên mặt đất.
Đỗ Long sau khi hết nguy hiểm, lập tức quay người chạy về phía Phùng Vi Ngũ. Vừa rồi tiếng kêu thảm thiết thứ hai chính là của Phùng Vi Ngũ. Lúc Đỗ Long chạy tới, Phùng Vi Ngũ đã trúng vài gậy.
Đỗ Long hét lớn:
- Dừng tay!
Rồi phóng thật nhanh về phía gã lưu manh, gã quay đầu lại nhìn, trời tối như mực chỉ thấy một thân ảnh giống như mãnh hổ hạ sơn đang hướng về phía mình đánh tới, gã lại càng hoảng sợ. Sau khi thấy đúng là Đỗ Long, gã liền vung ống tuýp đập vào gáy Đỗ Long. Nếu bị gã đập trúng, chỉ sợ Đỗ Long ngay cả cơ hội làm người thực vật cũng không có.
Đỗ Long vốn có thể dùng gậy gỗ chống chọi với ống tuýp, hoặc lách người tránh sang bên, nhưng hắn vẫn không né tránh, chỉ giơ tay trái lên đón lấy ống tuýp của đối phương, tiếp đó đánh một gậy vào cánh tay cầm ống tuýp.
Một gậy đổi lại một gậy, Đỗ Long chỉ cảm thấy trên cánh tay nóng rát, nhưng hắn cố chịu đựng, còn đối phương cũng thì không chịu đựng nổi. Đột nhiên gã kia có những biểu hiện chứng tỏ tay phải gã đã bị gãy xương, cả đời này chỉ sợ không còn cách nào dùng cánh tay này hành hung người khác nữa rồi.
Đỗ Long cố nhịn đau, một cước đá gã ngã xuống đất, hắn đỡ Phùng Vi Ngũ dậy, hỏi:
- Anh phùng, anh không sao chứ?
Phùng Vi Ngũ không trả lời, trong tai Đỗ Long ngoài tiếng kêu thảm thiết ra bỗng nghe thấy tiếng chân chạy trốn xột xoạt. Hắn xoay người, đưa cây gậy trong tay lên phóng tới, gã bị một gậy ngay ngực kia mới từ trong bụi cây bò dậy định nhẹ nhàng chạy trốn, trước mắt chợt tối sầm rồi ngã xuống, vừa khéo gã ngã xuống ngay chỗ ban nãy Phùng Vi Ngũ mới tháo xong. Đợi gã hồi phục lại tinh thần thì trên mặt và trong miệng đều dính đầy chất bẩn, liền chỉ lo nôn mửa, đâu còn sức lực mà chạy trốn.
Phùng Vi Ngũ trên tay, trên lưng đã trúng mấy gậy. Tuy đau đến không chịu nổi, nhưng cũng không có trở ngại gì nhiều, thật ra cơn đau giúp cho cơ thể anh khôi phục được chút ít khí lực. Y cùng với Đỗ Long hợp sức bắt trói năm tên lưu manh lại, sau đó Đỗ Long gọi điện thoại báo cho cảnh sát. Vì cảnh sát thành phố Ngọc Minh tài chính rất khó khăn, do đó Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ đều chưa được chính thức tuyên bố là tiểu cảnh sát nhân dân nên không được trang bị bộ đàm cảnh dụng, ngay cả tiền điện thoại cũng phải tự lo liệu.
Khi Dương Thành từ cửa tiệm inte chạy tới, thấy Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ đang ngồi trên tảng đá ở ven đường hút thuốc, bên cạnh bọn họ là bốn gã thanh niên đã bị còng tay.
Dương Thành lấy đèn pin soi thử, kinh ngạc nói:
- Tiểu Phùng, cậu vẫn tốt đấy chứ? Bốn tên này cũng là hai người bắt được sao?
Phùng Vi Ngũ lắc đầu đáp:
- Sếp Dương, tôi không sao rồi, những tên này đều là Đỗ Long bắt đấy, tất cả có năm tên, còn một tên đang ói ở bên kia nữa.
Dương Thành lúc này mới thấy một người khác ở xa xa đang nôn mửa chỗ gốc cây, cũng không phải là gã tự nguyện, mà là bị Đỗ Long rút dây thắt lưng trói ở chỗ đó. Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ trên người cả hai mang theo hai cái còng số tám, dư ra một người nên phải dùng thắt lưng trói vào gốc cây.
Dương Thành chỉ nhìn thoáng qua thì biết mấy người kia rất khó đối phó, anh ta tấm tắc khen:
- Đỗ Long, cậu một chọi năm bắt được toàn bộ bọn chúng đấy hả? Thật nhìn không ra, cậu có thể đánh giỏi như vậy, chuyện gì đã xảy ra với bọn chúng? Sao bọn chúng lại tập kích các cậu?
Đỗ Long vẻ mặt khổ sở nói:
- Bọn chúng cứ xông vào chúng tôi, tôi nghi ngờ bọn chúng là đồng bọn của hai tên hung thủ ở tiểu khu Lệ Viên, thấy chúng tôi đi riêng lẻ nên chạy tới muốn báo thù. Cũng may đoạn đường này đủ tối, anh Phùng lại phân tán sự chú ý của bọn họ, tôi thừa dịp xông vào đánh loạn xạ nên bọn chúng đều bị đánh ngã, nhất thời khẩn trương nên đánh có chút thẳng tay, khẳ năng có người sẽ bị tàn phế. Sếp Dương, anh có thể giúp tôi giải thích được không, tôi với anh Phùng đều bị thương rồi.
Dương Thành nhìn đống hung khí nằm dưới đất, nói:
- Bọn chúng quả nhiên là đã sớm lập kế hoạch từ trước. Tiệm inte bên kia vốn không có ai đánh nhau, bọn chúng báo án giả dụ tôi bỏ đi, tiếp đó liền ra tay với các cậu, nói không chừng Tiểu Phùng bị đau bụng cũng là do bọn chúng lén giở trò. Hai người các cậu đánh năm người, bọn chúng cầm hung khí đánh người, cho dù đánh chết cũng là phòng vệ chính đáng, huống chi chỉ mới bị đánh gãy tay gãy chân mà thôi. Yên tâm đi, không việc gì đâu, những người này bản thân chắc chắn còn dính đến các vụ án khác, bắt về thẩm tra cho thật kỹ, nói không chừng còn có thể tìm ra manh mối của các vụ án khác. Thương thế của hai cậu không sao chứ? Có cần gọi người đến giúp đỡ không? Nếu không thì áp giải năm tên này về đồn công an trước rồi nói sau!
Trong năm gã khó nuốt nhất chính là gã mặt mũi dính đầy chất bẩn kia, ai cũng không muốn tới gần gã, lại phải đề phòng gã chạy trốn. Cuối cùng Đỗ Long dẫn gã đi vào nhà vệ sinh công cộng trong chợ lấy nước rửa, rồi mới miễn cưỡng dẫn về đồn công an.
Con đường này một bên là ký túc xá trường Đảng, một bên là trường trung học. Ban ngày mặc dù người qua lại vô cùng náo nhiệt, nhưng buổi tối lại cực kỳ yên tĩnh. Huống chi bộ dạng mấy người này hấp tấp, lén lút, nhìn qua cũng không giống người đi đường nửa đêm đi ngang qua. Đỗ Long đỡ Phùng Vi Ngũ đến một tảng đá ven đường ngồi xuống, nói nhỏ với anh ta:
- Anh Phùng, anh nhìn mấy người kia đi, hình như có hơi bất thường.
Phùng Vi Ngũ liếc mắt về phía những người kia, hạ giọng nói:
- Mặc kệ nó, chúng ta ít người, vẫn không nên gây chuyện thì tốt hơn.
Phùng Vi Ngũ vừa mới dứt lời, năm người kia đột nhiên lao nhanh về phía hai người. Lần này ngay cả Phùng Vi Ngũ cũng thấy tình hình không ổn, đổi lại lúc bình thường y tay cầm gậy cảnh sát một mình đấu một hai người ngược lại cũng không sợ. Nhưng hôm nay vừa mới bị Tào Tháo đuổi một trận tơi bời, đâu còn sức lực để đánh nhau với mấy tên du côn đó. Về phần Đỗ long, tuy là hắn đã từng đánh ngã hai tên hung thủ to con một cách gọn gàng, nhưng ở trong mắt Phùng Vi Ngũ, một người hào hoa phong nhã mới tốt nghiệp ra trường, thì sức chiến đấu cũng chỉ là vụn vặt.
So với việc Phùng Vi Ngũ bối rối lấy điện thoại báo cảnh sát, thì Đỗ Long cũng trấn tĩnh hơn. Hai mắt hắn híp lại nhìn đối phương, đột nhiên quát to:
- Chúng tôi là cảnh sát! Các anh muốn làm gì!
Một tiếng quát to này đủ để bọn cướp bình thường sợ hãi thối lui, nhưng những người kia trái lại càng xông tới nhanh hơn. Một người dẫn đầu cầm trong tay cây gậy hùng hùng hổ hổ nói:
- Bố mày chính là muốn xử hai tên tiểu cảnh sát chúng mày đây!
Đỗ Long rút gậy cảnh sát hướng về phía năm người kia nghênh đón. Phùng Vi Ngũ nhìn bóng lưng của hắn, thật không hiểu hắn là anh hùng không biết sợ hay là vô cùng ngu xuẩn. Một cây gậy cảnh sát nhỏ làm sao địch lại cây gậy to như cây đao của người ta được chứ? Lúc này nên mau chóng dìu y chạy trốn mới phải.
Gã đàn ông tay cầm cây gậy thấy Đỗ Long đến trước mặt, quơ cây gậy về phía Đỗ Long bổ xuống. Một gậy đó lực rất nặng, không nương tay chút nào, đây là muốn đánh chết người sao chứ. Đỗ Long trong lòng tức giận, thế vọt tới trước không giảm chút nào, chỉ hơi nghiêng người, một gậy kia suýt nữa đánh trúng lỗ tai hắn xẹt qua bên cạnh, lệch một ly thôi thì Đỗ Long phải đi bệnh viện chữa trị cho cái lỗ tai của mình rồi. Côn cảnh sát trong tay Đỗ Long cũng không dài, được hắn đem làm dùi cui, dùng sức vụt vào ngực gã cao to kia một phát.
Gã đàn ông kia chỉ cảm thấy cánh tay cầm gậy đột nhiên mất cảm giác, để rơi cây gậy đồng thời bị Đỗ Long huých bả vai, một luồng sức mạnh vọt tới, vóc người to lớn vạm vỡ nhất thời bị đánh bay. Chờ đến khi gã biết được, gã đã ngã chổng mông xuống dưới ngửa mặt lên trời rồi.
Đỗ Long không ngừng lại mà tiếp tục đánh về phía mục tiêu kế tiếp, đó là một thanh niên trẻ trong tay cầm cây đao dài khoảng một thước. Gậy cảnh sát trong tay Đỗ Long tiếp tục vung ra lần thứ hai, xoạt một tiếng quất vào cổ tay tên cầm đao. Gã kia kêu thảm một tiếng vứt đao rồi dừng bước. Đỗ Long bước nhanh đến phía trước giơ một chân đá vào ngực gã, gã nhất thời không khống chế được thân mình, loạng choạng lui về phía sau ngã vào bụi cây trong dải phân cách có trồng cây xanh.
Đỗ Long đánh ngã hai đối thủ một cách nhanh gọn, làm cho ba người còn lại trong lòng bắt đầu lo lắng. Nhưng bọn chúng từ trước đến nay rất hung hăng, ba người nhìn nhau, cùng lúc gầm lên giận dữ. Tiếp đó hai gã lưu manh cầm dao phay đồng thời hướng về phía Đỗ Long đánh tới, một gã khác tay cầm ống tuýp, lách người một cái xông về phía Phùng Vi Ngũ.
Hai người này cầm hung khí trong tay lại phối hợp ăn ý, dao phay mặc dù ngắn nhưng lực sát thương lại không nhỏ. Đỗ Long nếu dùng gậy cảnh sát đối đầu với bọn chúng, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn không thể chế ngự bọn chúng, bên kia Phùng Vi Ngũ có thể gặp nguy hiểm.
Đỗ Long nhanh chóng ra quyết định, hắn xoay nhanh người đánh gã tới trước một gậy, thuận thế đá gã một cước ngã lăn quay. Gã la lên quay hai vòng người hơi nghiêng sang một bên, vừa đúng lúc ngăn con dao trong tay gã lưu manh bên tay phải đang xông về phía Đỗ Long.
Bước chân gã kia hơi chần chừ, Đỗ Long liền thừa dịp xông tới. Chỉ thấy Đỗ Long nháy mắt xông về phía gã lưu manh bên trái, gậy gỗ trong tay vung mạnh ra ngoài một cái, con dao trong tay gã bên trái mới vung đến nửa đường, cây gậy của Đỗ Long đã nện mạnh vào cổ tay cầm dao của gã.
Tiếng xương gãy rắc rắc truyền đến, gã kêu lên thảm thiết buông con dao xuống. Mất đi sự uy hiếp, Đỗ Long nhanh chóng xoay người lại, phóng tới tên còn lại, cây gậy trong tay vung lên, tiếp đó một âm thanh leng keng vang lên, trong bóng đêm liên tiếp vang lên hai tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng dao phay rơi trên mặt đất.
Đỗ Long sau khi hết nguy hiểm, lập tức quay người chạy về phía Phùng Vi Ngũ. Vừa rồi tiếng kêu thảm thiết thứ hai chính là của Phùng Vi Ngũ. Lúc Đỗ Long chạy tới, Phùng Vi Ngũ đã trúng vài gậy.
Đỗ Long hét lớn:
- Dừng tay!
Rồi phóng thật nhanh về phía gã lưu manh, gã quay đầu lại nhìn, trời tối như mực chỉ thấy một thân ảnh giống như mãnh hổ hạ sơn đang hướng về phía mình đánh tới, gã lại càng hoảng sợ. Sau khi thấy đúng là Đỗ Long, gã liền vung ống tuýp đập vào gáy Đỗ Long. Nếu bị gã đập trúng, chỉ sợ Đỗ Long ngay cả cơ hội làm người thực vật cũng không có.
Đỗ Long vốn có thể dùng gậy gỗ chống chọi với ống tuýp, hoặc lách người tránh sang bên, nhưng hắn vẫn không né tránh, chỉ giơ tay trái lên đón lấy ống tuýp của đối phương, tiếp đó đánh một gậy vào cánh tay cầm ống tuýp.
Một gậy đổi lại một gậy, Đỗ Long chỉ cảm thấy trên cánh tay nóng rát, nhưng hắn cố chịu đựng, còn đối phương cũng thì không chịu đựng nổi. Đột nhiên gã kia có những biểu hiện chứng tỏ tay phải gã đã bị gãy xương, cả đời này chỉ sợ không còn cách nào dùng cánh tay này hành hung người khác nữa rồi.
Đỗ Long cố nhịn đau, một cước đá gã ngã xuống đất, hắn đỡ Phùng Vi Ngũ dậy, hỏi:
- Anh phùng, anh không sao chứ?
Phùng Vi Ngũ không trả lời, trong tai Đỗ Long ngoài tiếng kêu thảm thiết ra bỗng nghe thấy tiếng chân chạy trốn xột xoạt. Hắn xoay người, đưa cây gậy trong tay lên phóng tới, gã bị một gậy ngay ngực kia mới từ trong bụi cây bò dậy định nhẹ nhàng chạy trốn, trước mắt chợt tối sầm rồi ngã xuống, vừa khéo gã ngã xuống ngay chỗ ban nãy Phùng Vi Ngũ mới tháo xong. Đợi gã hồi phục lại tinh thần thì trên mặt và trong miệng đều dính đầy chất bẩn, liền chỉ lo nôn mửa, đâu còn sức lực mà chạy trốn.
Phùng Vi Ngũ trên tay, trên lưng đã trúng mấy gậy. Tuy đau đến không chịu nổi, nhưng cũng không có trở ngại gì nhiều, thật ra cơn đau giúp cho cơ thể anh khôi phục được chút ít khí lực. Y cùng với Đỗ Long hợp sức bắt trói năm tên lưu manh lại, sau đó Đỗ Long gọi điện thoại báo cho cảnh sát. Vì cảnh sát thành phố Ngọc Minh tài chính rất khó khăn, do đó Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ đều chưa được chính thức tuyên bố là tiểu cảnh sát nhân dân nên không được trang bị bộ đàm cảnh dụng, ngay cả tiền điện thoại cũng phải tự lo liệu.
Khi Dương Thành từ cửa tiệm inte chạy tới, thấy Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ đang ngồi trên tảng đá ở ven đường hút thuốc, bên cạnh bọn họ là bốn gã thanh niên đã bị còng tay.
Dương Thành lấy đèn pin soi thử, kinh ngạc nói:
- Tiểu Phùng, cậu vẫn tốt đấy chứ? Bốn tên này cũng là hai người bắt được sao?
Phùng Vi Ngũ lắc đầu đáp:
- Sếp Dương, tôi không sao rồi, những tên này đều là Đỗ Long bắt đấy, tất cả có năm tên, còn một tên đang ói ở bên kia nữa.
Dương Thành lúc này mới thấy một người khác ở xa xa đang nôn mửa chỗ gốc cây, cũng không phải là gã tự nguyện, mà là bị Đỗ Long rút dây thắt lưng trói ở chỗ đó. Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ trên người cả hai mang theo hai cái còng số tám, dư ra một người nên phải dùng thắt lưng trói vào gốc cây.
Dương Thành chỉ nhìn thoáng qua thì biết mấy người kia rất khó đối phó, anh ta tấm tắc khen:
- Đỗ Long, cậu một chọi năm bắt được toàn bộ bọn chúng đấy hả? Thật nhìn không ra, cậu có thể đánh giỏi như vậy, chuyện gì đã xảy ra với bọn chúng? Sao bọn chúng lại tập kích các cậu?
Đỗ Long vẻ mặt khổ sở nói:
- Bọn chúng cứ xông vào chúng tôi, tôi nghi ngờ bọn chúng là đồng bọn của hai tên hung thủ ở tiểu khu Lệ Viên, thấy chúng tôi đi riêng lẻ nên chạy tới muốn báo thù. Cũng may đoạn đường này đủ tối, anh Phùng lại phân tán sự chú ý của bọn họ, tôi thừa dịp xông vào đánh loạn xạ nên bọn chúng đều bị đánh ngã, nhất thời khẩn trương nên đánh có chút thẳng tay, khẳ năng có người sẽ bị tàn phế. Sếp Dương, anh có thể giúp tôi giải thích được không, tôi với anh Phùng đều bị thương rồi.
Dương Thành nhìn đống hung khí nằm dưới đất, nói:
- Bọn chúng quả nhiên là đã sớm lập kế hoạch từ trước. Tiệm inte bên kia vốn không có ai đánh nhau, bọn chúng báo án giả dụ tôi bỏ đi, tiếp đó liền ra tay với các cậu, nói không chừng Tiểu Phùng bị đau bụng cũng là do bọn chúng lén giở trò. Hai người các cậu đánh năm người, bọn chúng cầm hung khí đánh người, cho dù đánh chết cũng là phòng vệ chính đáng, huống chi chỉ mới bị đánh gãy tay gãy chân mà thôi. Yên tâm đi, không việc gì đâu, những người này bản thân chắc chắn còn dính đến các vụ án khác, bắt về thẩm tra cho thật kỹ, nói không chừng còn có thể tìm ra manh mối của các vụ án khác. Thương thế của hai cậu không sao chứ? Có cần gọi người đến giúp đỡ không? Nếu không thì áp giải năm tên này về đồn công an trước rồi nói sau!
Trong năm gã khó nuốt nhất chính là gã mặt mũi dính đầy chất bẩn kia, ai cũng không muốn tới gần gã, lại phải đề phòng gã chạy trốn. Cuối cùng Đỗ Long dẫn gã đi vào nhà vệ sinh công cộng trong chợ lấy nước rửa, rồi mới miễn cưỡng dẫn về đồn công an.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.