Quyển 3 - Chương 1137: Mỹ nữ đậu hủ
Thần Đăng
05/06/2016
Tề Tuyết Tinh "ừm một tiếng" rồi uống thêm ngụm nước, nhìn phục trang kì quái của Phó Hồng Tuyết, cô nói:
- Sao cô lại mặc trang phục Miêu Nữ? Khi nãy tôi nghe người đàn bà xấu nói người dơi gì đó... chính là chủ nhân của các người ư?
Phó Hồng Tuyết nói:
- Đúng là ngài ấy, cô sẽ mau chóng được gặp ngài ấy thôi, mặc gì không quan trọng, chúng tôi chỉ là không muốn để lộ thân phận thật sự mà thôi.
Phó Hồng Tuyết quan sát tỉ mỉ Tề Tuyết Tinh, Đỗ Long nói thân phận cô gái này khá khả nghi, có điều Phó Hồng Tuyết không thấy có vấn đề gì. Tề Tuyết Tinh rất đẹp, lại khá kiên cường, ngoại trừ lúc đầu vì quá kích động nên khóc một chút, tay lại bị tê dại, cô ấy chỉ hơi nhíu mày, cắn răng không phát ra tiếng nào.
Xe SUV quay đầu lại đón Đỗ Long lên xe. Tề Tuyết Tinh hiếu kỳ nhìn Đỗ Long toàn thân mặc đồ đen còn đeo thêm mặt nạ, Đỗ Long cười nói:
- Cô Tề, rất xin lỗi vì tôi không thể tháo mặt nạ, người như tôi nên giữ chút thần bí sẽ hay hơn, cô có thể gọi tôi là người dơi.
Tề Tuyết Tinh cảm ơn Đỗ Long, Phó Hồng Tuyết nhắc nhở:
- Chủ nhân, tay cô Tề bị tê, ngài xoa bóp giúp cô ấy đi.
Đỗ Long ừm một tiếng, nói:
- Cô Tề, tôi có thể xoa bóp tay cô được không?
Tề Tuyết Tinh do dự một lúc, cuối cùng do không chịu đau được nên cô gật đầu. Đỗ Long liền tự nhiên nắm lấy tay cô đưa đến trước mặt, chỉ là một động tác đơn giản như thế cũng khiến cô đau đến ứa nước mắt.
Trên cổ tay vốn trắng ngần mềm mại có nhiều vết hằn dây thừng không đều nhau, nó ăn sâu vào da thịt biến thành những vết bầm tím cho thấy Tề Tuyết Tinh đã bị trói chặt rất lâu, ít nhất cũng đến mấy tiếng đồng hồ.
Đỗ Long xót xa nói:
- Thật tội nghiệp, mấy người Nhật đó đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, cô Tề chịu khổ rồi. Lúc đầu tôi xoa bóp có thể sẽ khó chịu chút, nhưng sẽ nhanh khỏi thôi.
Tề Tuyết Tinh "ừ" một tiếng, mắt rưng rưng nhìn Đỗ Long. Chỉ thấy hắn dùng hai tay xoa bóp cho cô, từ từ làm giãn mạch máu, mới đầu cô cảm thấy tê, sau đó lại thấy đau nhói. Tề Tuyết Tinh "á" nhẹ một tiếng, Đỗ Long ngẩng đầu nhìn cô, hỏi:
- Khó chịu sao?
Tề Tuyết Tinh mặt ửng hồng, cô lắc đầu. Đỗ Long thầm cười trong bụng, cúi đầu tiếp tục xoa bóp, làm thông mạch máu giúp cô.
Vì tay Tề Tuyết Tinh bị thiếu máu nên hơi lạnh, nhưng cổ tay láng mịn vuốt ve rất thoải mái. Sau khi mạch máu được thông suốt thì tay Tề Tuyết Tinh dần ấm lại, tiếp đó như biến thành ngọc ấm khiến người ta yêu thích không nỡ rời tay.
Mặt của Tề Tuyết Tinh càng lúc càng đỏ, khi cảm thấy tay không còn gì bất thường nữa, cô nhỏ tiếng nói:
- Tay này ổn rồi...
Đỗ Long "ừ" một tiếng, lại nhấc cánh tay kia của Tề Tuyết Tinh lên, tiếp tục "xoa bóp".
Phó Hồng Tuyết nhìn thấy thì nhớ đến lúc cô giả trang lại bị người ta bắt cóc, lần đó được Đỗ Long cứu, hắn cũng ôm chân cô rồi xoa bóp, bây giờ đương nhiên cô biết thực ra Đỗ Long đang thừa cơ sờ soạng. Nhìn thấy cánh tay của Tề Tuyết Tinh được Đỗ Long vuốt ve, Phó Hồng Tuyết cảm thấy toàn thân mình ngứa ngáy. Từ khi Âu Dương Đình có chuyện rời khỏi, đã lâu rồi chủ nhân không lâm hạnh cô...
Đỗ Long vừa xoa bóp vừa hỏi:
- Cô Tề, cô bị bắt cóc từ tối qua phải không? Cả ngày nay cô biết mình đang ở đâu không?
Tề Tuyết Tinh lắc đầu nói:
- Tôi không biết, tối qua tôi nhận được điện thoại của cảnh sát bảo muốn tôi đến hiện trường phối hợp điều tra, còn nói tôi rất nguy hiểm, đừng để lộ hành tung với bất cứ ai, do đó tôi vội vàng đến công viên Lỗ Tây. Tôi đến hiện trường xác nhận tình hình một chút, hai cảnh sát giả đó lừa tôi lên một xe cảnh sát, sau đó bịt miệng tôi, tôi lập tức ngất đi. Sau khi tỉnh lại tôi thấy mình bị trói, đầu bị bọc một túi đen, có cảm giác mình đang ở trên xe. Chiếc xe đó chạy một đoạn thì dừng một chút, tôi rất sợ, không biết mình có sống sót mà về được nhà không... Không biết thời gian trôi qua bao lâu, người phụ nữ đó để tôi nói chuyện điện thoại, tiếp đó mãi đến nửa tiếng trước tôi bị họ áp giải đổi xe... Kế đến được mọi người cứu... Anh người dơi, ba kẻ trao đổi với tôi là ai vậy? Rất quan trọng phải không?
Tình tiết mà Tề Tuyết Tinh kể lại không khác những gì Thẩm Băng Thanh điều tra là mấy, Đỗ Long nói:
- So với an toàn của cô thì bọn họ cơ bản không quan trọng, cô cũng mệt rồi, nên nghỉ một chút, tỉnh lại thì cô đã trở về thế giới thân thuộc rồi.
Tề Tuyết Tinh nói:
- Tôi không muốn ngủ, tôi sợ mơ thấy ác mộng.
Đỗ Long nói:
- Không đâu, cô sẽ ngủ rất yên bình, tin tôi đi.
Tề Tuyết Tinh còn muốn nói gì đó, có điều cơn mệt mỏi bỗng ập đến, Tề Tuyết Tinh tức thì buồn ngủ, cô liền dựa vào ghế an giấc.
- Cô ta ngủ rồi?
Phó Hồng Tuyết hỏi, khi có câu trả lời chắc chắn, Phó Hồng Tuyết lại hỏi:
- Chủ nhân, cô ta có vấn đề gì không?
Đỗ Long hỏi ngược lại:
- Cô nói xem?
Phó Hồng Tuyết lắc đầu nói:
- Thời gian tiếp xúc quá ngắn, tôi nhìn không ra.
Đỗ Long nói:
- Mặc kệ cô ta có vấn đề hay không, đưa cô ta đến chỗ mà chúng ta đã sắp xếp.
Thẩm Băng Thanh và người của đội hình sự đang bận xem video mà camera gần công viên Lỗ Tây quay được. Điện thoại Thẩm Băng Thanh đột nhiên reo lên, y nhấc lên, thấy số lạ nên để reo thêm nửa phút mới bắt máy. Chỉ thấy trong điện thoại có tiếng trầm thấp:
- Đại đội phó Thẩm, hiện giờ các người đang bận tìm một cô gái tên Tề Tuyết Tinh phải không? Tôi biết cô ấy ở đâu.
Thẩm Băng Thanh liền hỏi:
- Anh là ai? Sao anh lại biết Tề Tuyết Tinh đang ở đâu?
Người gọi đến là Đỗ Long, hắn cười hì hì:
- Tôi là người dơi, khắc tinh của tội phạm, Tề Tuyết Tinh đã được tôi cứu về, cô ấy hiện nay...
- Khốn kiếp.
Thẩm Băng Thanh không hề giữ phong độ mà chửi một tiếng, kết quả thủ hạ chung quanh đều chăm chú nhìn, đây là lần đầu Đại đội phó Thẩm giận dữ đến thế.
- Không sao, mọi người tiếp tục đi.
Thẩm Băng Thanh đi đến một góc, thấp giọng nói:
- Cậu làm cái quái gì vậy? Tề Tuyết Tinh được cậu cứu ra à? Sao trước đó không báo với tôi một tiếng?
Đỗ Long cười hì hì:
- Chuyện này để sau hẵng nói, kẻ bắt Tề Tuyết Tinh là mấy tên người Nhật, hiện giờ tôi đang vội đi bắt chúng.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Cần tôi giúp không?
Đỗ Long nói:
- Cậu giúp tôi chăm sóc Tề Tuyết Tinh, đưa cô ta về khách sạn, làm chút đồ thanh đạm cho cô ta ăn, cả ngày nay cô ta không ăn uống gì rồi.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Được, tôi sẽ lập tức dẫn người tới, cậu nhớ cẩn thận.
Thẩm Băng Thanh cúp điện thoại, quay sang nói với những người đang xem video:
- Mọi người đừng xem nữa, có người nói phát hiện ra Tề Tuyết Tinh, mọi người cùng theo tôi.
Vài xe cảnh sát hụ còi chạy đến một bãi đỗ xe thu phí. Thẩm Băng Thanh dựa theo địa chỉ Đỗ Long nói, nhanh chóng tìm ra Tề Tuyết Tinh đang nằm hôn mê bất tỉnh trong một chiếc xe QQ.
Khi Thẩm Băng Thanh đưa Tề Tuyết Tinh về khách sạn, Đỗ Long cùng Phó Hồng Tuyết lái một chiếc Audi chạy về hướng nam. Lúc sắp đến thành phố Thụy Bảo, phía trước xuất hiện một chiếc Honda việt dã. Đỗ Long nói với Phó Hồng Tuyết:
- Thấy chiếc xe phía trước không? Cơ Dã Diệu Tử và Tiểu Tam Dương đều ở trên xe.
- Sao cô lại mặc trang phục Miêu Nữ? Khi nãy tôi nghe người đàn bà xấu nói người dơi gì đó... chính là chủ nhân của các người ư?
Phó Hồng Tuyết nói:
- Đúng là ngài ấy, cô sẽ mau chóng được gặp ngài ấy thôi, mặc gì không quan trọng, chúng tôi chỉ là không muốn để lộ thân phận thật sự mà thôi.
Phó Hồng Tuyết quan sát tỉ mỉ Tề Tuyết Tinh, Đỗ Long nói thân phận cô gái này khá khả nghi, có điều Phó Hồng Tuyết không thấy có vấn đề gì. Tề Tuyết Tinh rất đẹp, lại khá kiên cường, ngoại trừ lúc đầu vì quá kích động nên khóc một chút, tay lại bị tê dại, cô ấy chỉ hơi nhíu mày, cắn răng không phát ra tiếng nào.
Xe SUV quay đầu lại đón Đỗ Long lên xe. Tề Tuyết Tinh hiếu kỳ nhìn Đỗ Long toàn thân mặc đồ đen còn đeo thêm mặt nạ, Đỗ Long cười nói:
- Cô Tề, rất xin lỗi vì tôi không thể tháo mặt nạ, người như tôi nên giữ chút thần bí sẽ hay hơn, cô có thể gọi tôi là người dơi.
Tề Tuyết Tinh cảm ơn Đỗ Long, Phó Hồng Tuyết nhắc nhở:
- Chủ nhân, tay cô Tề bị tê, ngài xoa bóp giúp cô ấy đi.
Đỗ Long ừm một tiếng, nói:
- Cô Tề, tôi có thể xoa bóp tay cô được không?
Tề Tuyết Tinh do dự một lúc, cuối cùng do không chịu đau được nên cô gật đầu. Đỗ Long liền tự nhiên nắm lấy tay cô đưa đến trước mặt, chỉ là một động tác đơn giản như thế cũng khiến cô đau đến ứa nước mắt.
Trên cổ tay vốn trắng ngần mềm mại có nhiều vết hằn dây thừng không đều nhau, nó ăn sâu vào da thịt biến thành những vết bầm tím cho thấy Tề Tuyết Tinh đã bị trói chặt rất lâu, ít nhất cũng đến mấy tiếng đồng hồ.
Đỗ Long xót xa nói:
- Thật tội nghiệp, mấy người Nhật đó đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, cô Tề chịu khổ rồi. Lúc đầu tôi xoa bóp có thể sẽ khó chịu chút, nhưng sẽ nhanh khỏi thôi.
Tề Tuyết Tinh "ừ" một tiếng, mắt rưng rưng nhìn Đỗ Long. Chỉ thấy hắn dùng hai tay xoa bóp cho cô, từ từ làm giãn mạch máu, mới đầu cô cảm thấy tê, sau đó lại thấy đau nhói. Tề Tuyết Tinh "á" nhẹ một tiếng, Đỗ Long ngẩng đầu nhìn cô, hỏi:
- Khó chịu sao?
Tề Tuyết Tinh mặt ửng hồng, cô lắc đầu. Đỗ Long thầm cười trong bụng, cúi đầu tiếp tục xoa bóp, làm thông mạch máu giúp cô.
Vì tay Tề Tuyết Tinh bị thiếu máu nên hơi lạnh, nhưng cổ tay láng mịn vuốt ve rất thoải mái. Sau khi mạch máu được thông suốt thì tay Tề Tuyết Tinh dần ấm lại, tiếp đó như biến thành ngọc ấm khiến người ta yêu thích không nỡ rời tay.
Mặt của Tề Tuyết Tinh càng lúc càng đỏ, khi cảm thấy tay không còn gì bất thường nữa, cô nhỏ tiếng nói:
- Tay này ổn rồi...
Đỗ Long "ừ" một tiếng, lại nhấc cánh tay kia của Tề Tuyết Tinh lên, tiếp tục "xoa bóp".
Phó Hồng Tuyết nhìn thấy thì nhớ đến lúc cô giả trang lại bị người ta bắt cóc, lần đó được Đỗ Long cứu, hắn cũng ôm chân cô rồi xoa bóp, bây giờ đương nhiên cô biết thực ra Đỗ Long đang thừa cơ sờ soạng. Nhìn thấy cánh tay của Tề Tuyết Tinh được Đỗ Long vuốt ve, Phó Hồng Tuyết cảm thấy toàn thân mình ngứa ngáy. Từ khi Âu Dương Đình có chuyện rời khỏi, đã lâu rồi chủ nhân không lâm hạnh cô...
Đỗ Long vừa xoa bóp vừa hỏi:
- Cô Tề, cô bị bắt cóc từ tối qua phải không? Cả ngày nay cô biết mình đang ở đâu không?
Tề Tuyết Tinh lắc đầu nói:
- Tôi không biết, tối qua tôi nhận được điện thoại của cảnh sát bảo muốn tôi đến hiện trường phối hợp điều tra, còn nói tôi rất nguy hiểm, đừng để lộ hành tung với bất cứ ai, do đó tôi vội vàng đến công viên Lỗ Tây. Tôi đến hiện trường xác nhận tình hình một chút, hai cảnh sát giả đó lừa tôi lên một xe cảnh sát, sau đó bịt miệng tôi, tôi lập tức ngất đi. Sau khi tỉnh lại tôi thấy mình bị trói, đầu bị bọc một túi đen, có cảm giác mình đang ở trên xe. Chiếc xe đó chạy một đoạn thì dừng một chút, tôi rất sợ, không biết mình có sống sót mà về được nhà không... Không biết thời gian trôi qua bao lâu, người phụ nữ đó để tôi nói chuyện điện thoại, tiếp đó mãi đến nửa tiếng trước tôi bị họ áp giải đổi xe... Kế đến được mọi người cứu... Anh người dơi, ba kẻ trao đổi với tôi là ai vậy? Rất quan trọng phải không?
Tình tiết mà Tề Tuyết Tinh kể lại không khác những gì Thẩm Băng Thanh điều tra là mấy, Đỗ Long nói:
- So với an toàn của cô thì bọn họ cơ bản không quan trọng, cô cũng mệt rồi, nên nghỉ một chút, tỉnh lại thì cô đã trở về thế giới thân thuộc rồi.
Tề Tuyết Tinh nói:
- Tôi không muốn ngủ, tôi sợ mơ thấy ác mộng.
Đỗ Long nói:
- Không đâu, cô sẽ ngủ rất yên bình, tin tôi đi.
Tề Tuyết Tinh còn muốn nói gì đó, có điều cơn mệt mỏi bỗng ập đến, Tề Tuyết Tinh tức thì buồn ngủ, cô liền dựa vào ghế an giấc.
- Cô ta ngủ rồi?
Phó Hồng Tuyết hỏi, khi có câu trả lời chắc chắn, Phó Hồng Tuyết lại hỏi:
- Chủ nhân, cô ta có vấn đề gì không?
Đỗ Long hỏi ngược lại:
- Cô nói xem?
Phó Hồng Tuyết lắc đầu nói:
- Thời gian tiếp xúc quá ngắn, tôi nhìn không ra.
Đỗ Long nói:
- Mặc kệ cô ta có vấn đề hay không, đưa cô ta đến chỗ mà chúng ta đã sắp xếp.
Thẩm Băng Thanh và người của đội hình sự đang bận xem video mà camera gần công viên Lỗ Tây quay được. Điện thoại Thẩm Băng Thanh đột nhiên reo lên, y nhấc lên, thấy số lạ nên để reo thêm nửa phút mới bắt máy. Chỉ thấy trong điện thoại có tiếng trầm thấp:
- Đại đội phó Thẩm, hiện giờ các người đang bận tìm một cô gái tên Tề Tuyết Tinh phải không? Tôi biết cô ấy ở đâu.
Thẩm Băng Thanh liền hỏi:
- Anh là ai? Sao anh lại biết Tề Tuyết Tinh đang ở đâu?
Người gọi đến là Đỗ Long, hắn cười hì hì:
- Tôi là người dơi, khắc tinh của tội phạm, Tề Tuyết Tinh đã được tôi cứu về, cô ấy hiện nay...
- Khốn kiếp.
Thẩm Băng Thanh không hề giữ phong độ mà chửi một tiếng, kết quả thủ hạ chung quanh đều chăm chú nhìn, đây là lần đầu Đại đội phó Thẩm giận dữ đến thế.
- Không sao, mọi người tiếp tục đi.
Thẩm Băng Thanh đi đến một góc, thấp giọng nói:
- Cậu làm cái quái gì vậy? Tề Tuyết Tinh được cậu cứu ra à? Sao trước đó không báo với tôi một tiếng?
Đỗ Long cười hì hì:
- Chuyện này để sau hẵng nói, kẻ bắt Tề Tuyết Tinh là mấy tên người Nhật, hiện giờ tôi đang vội đi bắt chúng.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Cần tôi giúp không?
Đỗ Long nói:
- Cậu giúp tôi chăm sóc Tề Tuyết Tinh, đưa cô ta về khách sạn, làm chút đồ thanh đạm cho cô ta ăn, cả ngày nay cô ta không ăn uống gì rồi.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Được, tôi sẽ lập tức dẫn người tới, cậu nhớ cẩn thận.
Thẩm Băng Thanh cúp điện thoại, quay sang nói với những người đang xem video:
- Mọi người đừng xem nữa, có người nói phát hiện ra Tề Tuyết Tinh, mọi người cùng theo tôi.
Vài xe cảnh sát hụ còi chạy đến một bãi đỗ xe thu phí. Thẩm Băng Thanh dựa theo địa chỉ Đỗ Long nói, nhanh chóng tìm ra Tề Tuyết Tinh đang nằm hôn mê bất tỉnh trong một chiếc xe QQ.
Khi Thẩm Băng Thanh đưa Tề Tuyết Tinh về khách sạn, Đỗ Long cùng Phó Hồng Tuyết lái một chiếc Audi chạy về hướng nam. Lúc sắp đến thành phố Thụy Bảo, phía trước xuất hiện một chiếc Honda việt dã. Đỗ Long nói với Phó Hồng Tuyết:
- Thấy chiếc xe phía trước không? Cơ Dã Diệu Tử và Tiểu Tam Dương đều ở trên xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.