Quyển 3 - Chương 266: Phán quyết tử hình
Thần Đăng
02/07/2015
Hai ngày cuối tuần đã qua đi trong chớp mắt , Lâm Nhã Hân vẫn chưa trở về. Hai ngày nay Đỗ Long cũng không có thời gian nên Đông Đông liền ở lại trường hai ngày. Ngày nào Đỗ Long cũng nói chuyện điện thoại với thằng bé. Từ khi Đông Đông bắt đầu tập môn võ và khí công Đỗ Long dạy cho thì chuyện thằng bé luôn bị bắt nạt ở trường đã có những chuyển biến tốt. Đương nhiên chuyện xảy ra trong nhà Lưu Khởi Minh cũng là sự cảnh báo cho những người khác. Ai cũng biết Đông Đông có một ông bố nuôi rất lợi hại, rất chiều chuộng thằng bé. Ai dám đụng tới thằng bé thì cả nhà người đó gặp xui xẻo. Những vết roi sau lưng Lưu Khởi Minh chính là một bài học sương máu.
Sáng sớm ngày thứ hai, tòa án nhân dân quận Bạch Hoa Thành phố Ngọc Minh mở phiên tòa xét xử vụ án sát hại tình nhân. Đỗ Long vừa phải trực ca đêm xong nhưng hắn vẫn tinh thần quắc thước cùng với đám Mạnh Hạo, Thẩm Băng Thanh... tất cả các thành viên trong tổ tới dự phiên tòa. Mọi người đều rất quan tâm tới vụ án này.
Hôm nay là ngày đầu tiên tòa xét xử vụ án này, Mạnh Vệ Đông và luật sư Tôn Tâm Trực đều tới dự phiên tòa. Điều khiến Đỗ Long hơi bất ngờ là hắn phát hiện những người vốn dĩ phải làm ca sáng là Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong cũng đều tới. Người nhà nạn nhân tới dự phiên tòa hôm nay cũng không ít, tất cả chỗ ngồi gần như đã kín. Thế nên tuy ba người họ đều nhìn thấy nhau, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu chào nhau chứ không ngồi cùng một chỗ.
Viện kiểm sát nhân dân quận Bạch Hoa khởi tố bị can Mạnh Hồng Vĩ về một loạt các hành vi phạm tội hình sự như có liên quan tới vụ bắt cóc, cưỡng hiếp, giết người...Trước những chứng cớ chính xác, hoàn chỉnh nhất, tên luật sư đen tối Tôn Tâm Trực tuy có nêu ra được những nghi vấn về tính hợp pháp và tính xác thực của một hai bằng chứng. Nhưng trước sự thật thì bất kỳ nghi vấn nào cũng trở nên yếu thế. Tòa án chấp nhận những bằng chứng mà Viện kiểm sát đưa ra. Tiếp theo đó, luật sư của hai bên tiến hành biện luận. Trước những chứng cứ rõ ràng, tiêu điểm của việc biện luận không còn là Mạnh Hồng Vĩ có tội hay không, mà là nên nhận định vấn đề này như thế nào.
Tôn Tâm Trực cho rằng Mạnh Hồng Vĩ bắt cóc, cưỡng hiếp Tần Phong Hà là hành vi phạm tội lúc y còn là vị thành niên, nhất định phải căn cứ vào cách xử lý hành vi phạm tội đối với trẻ vị thành niên để tiến hành xử lý.
Đồng thời Tôn Tâm Trực còn cho rằng, hành vi giết người của Mạnh Hồng Vĩ là hành vi phạm tội do cảm xúc chi phối. Hơn nữa sau khi thất tình thì thần kinh của Mạnh Hồng Vĩ cũng có vấn đề, gã còn đưa ta được cả giấy chẩn đoán thần kinh của một bệnh viện thần kinh nào đó.
Sau thời gian biện luận, tòa nghỉ giải lao mười năm phút, sau đó tuyên bố kết quả xét xử. Mạnh Hồng Vĩ phạm tội bắt cóc, cưỡng hiếp, cố ý giết người, tất cả những tội danh trên đều được thành lập. Hai vụ án hợp lại làm một tiến hành xử lý. Tòa tuyên Mạnh Hồng Vĩ tử hình vì tội giết người, tước quyền lợi chính trị vĩnh viễn. Tần Phong Hà là người bị hại và bị bức hiếp của cả hai vụ án, mặt khác cũng không trực tiếp tham gia giết người, lại tự động ra đầu thú lập công, tòa khoan hồng không truy cứu trách nhiệm. Tòa tuyên thả tại chỗ. Còn về vụ Tần Phong Hà đòi Mạnh Hồng Vĩ bồi thường dân sự thì sẽ được xét xử vào ngày khác.
Lúc tòa tuyên Mạnh Hồng Vĩ án tử hình, bốn người nhà của người bị hại, và cả bố mẹ Tần Phong Hà đều vui mừng đến phát khóc. Mạnh Hồng Vĩ đứng trước vành móng ngựa dành cho bị cáo sắc mặt như tro tàn, hai chân thì mềm nhũn ra, suýt chút nữa thì ngã xuống đất. Gã Tôn Tâm Trực luật sư của y thì bộ mặt đầy bất lực. Bố y là Mạnh Vệ Đông thì mặt xanh mét, miệng lắp ba lắp bắp, cũng không biết đang nói gì.
Tôn Tâm Trực ngỏ ý sẽ kháng án. Tuy biết đây là điều không thể được, nhưng như thế lại có thể kéo dài thêm chút thời gian. Hiện nay án tử hình đều do Tòa án Nhân dân Tối cao thẩm định. Nếu may mắn thì Mạnh Hồng Vĩ cũng có thể sống ít nhất một năm trở lên cơ mà.
Sau khi quan tòa tuyên bố phiên tòa kết thúc, mọi người đều lần lượt rời khỏi tòa án. Bên ngoài tòa án, Đỗ Long bị bố mẹ Tần Phong Hà và mấy người nhà của nạn nhân chặn lại. Bọn họ nước mắt ngắn nước mắt dài tỏ lòng cảm ơn đối với Đỗ Long. Bởi vì tất cả mọi người đều biết Mạnh Hồng Vĩ là do chính Đỗ Long bắt.
Mạnh Vệ Đông với gương mặt sương lạnh đứng lù lù phía sau lưng những người nhà nạn nhân đang vô cùng cảm kích đó như kiểu chính lão mới là người bị hại vậy. Bộ dạng đó của lão khiến Đỗ Long nhìn mà khó chịu, tất cả những thành viên khác trong tổ, cả hai cô gái là Bạch Nhạc Tiên, Nhạc Băng Phong cũng cảm thấy khó chịu. Bạch Nhạc Tiên nhân cơ hội bước tới ngỏ lời chúc mừng Đỗ Long lớn tiếng nói:
- Đỗ Long, chúc mừng anh, cuối cùng cũng đã kết thúc vụ án này. Tuy bọn họ vẫn còn muốn kháng án, nhưng căn bản không có cơ hội thành công. Kỳ thực để Mạnh Hồng Vĩ chịu khổ thêm vài tháng trong tù thì thà cho hắn chết sớm để đầu thai sớm còn hơn đấy.
Mặt Mạnh Vệ Đông hơi biến sắc, lão lừ lừ nhìn Đỗ Long, Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong một cái rồi quay người bỏ đi.
- Thật không biết xấu hổ, nếu tôi có một thằng con trai thế này thì tôi đã chết nhục từ lâu rồi.
Bạch Nhạc Tiên vẫn không bỏ qua.
Đỗ Long cười nói:
- Được rồi, người ta chỉ thương xót cho con trai mình, hơi đâu quan tâm tới sự sống chết của người khác. Loại người này sinh ra đã thế rồi, có chửi nữa cũng vô ích. Hà cớ gì phải lãng phí sức lực như thế, thà giữ chút sức lực đó để làm những chuyện khác còn hơn. Cô nhìn người ta xem, Nhạc Băng Phong có nói gì đâu.
Nhạc Băng Phong nhìn theo bóng Mạnh Vệ Đông khuất dần, nói với vẻ đăm chiêu:
- Đỗ Long nói đúng, loại người như thế căn bản không cần lãng phí hơi sức.
Lúc nói những lời này, trong lòng Nhạc Băng Phong có chút bất an. Vừa nãy trước lúc bỏ đi, Mạnh Vệ Đông đã ném lại ánh mắt lạnh lùng khiến cô có một thứ cảm giác kinh hãi khá quen thuộc. Thứ cảm giác đó khơi gợi lại những ký ức không đẹp trong lòng cô.
Đỗ Long không để ý đến chút sợ hãi thoáng lóe lên trên mặt Nhạc Băng Phong, hắn cười hỏi:
- Các cô hôm nay không phải trực ca ngày à? Sao lại chạy tới đây thế này?
Bạch Nhạc Tiên đáp:
- Đây là vụ án lớn đầu tiên đích thân tôi tham gia, hôm nay lại là phiên xét xử đầu tiên, đương nhiên tôi phải đích thân tới quan sát toàn bộ hành trình rồi.
Câu trả lời của Nhạc Băng Phong cũng tương tự như vậy. Mạnh Hạo nhân cơ hội này gạ mọi người cùng đi ăn mừng, nhưng lại bị Nhạc Băng Phong thản nhiên từ chối. Cô nói mình còn phải đi làm, sau đó thì tự rời đi một mình. Mạnh Hạo bị từ chối như thế cũng khá mất hứng, mọi người vừa thức suốt cả một đêm, cũng đã mệt nên đành giải tán.
Chỉ có Bạch Nhạc Tiên là vẫn tiếp tục đi theo Đỗ Long về phía trước, miệng ríu ra ríu rít nhắc lại chuyện tòa án thẩm vấn. Đỗ Long quay đầu lại nhìn cô trêu chọc:
- Cô đi đâu thế này? Nhà cô cách chỗ này không xa, không lẽ còn muốn tôi quay ngược xe lại đưa cô về sao?
Bạch Nhạc Tiên đang nói chuyện thì bị làm cho cụt hứng, cô giận dỗi nói:
- Tôi đến nhà anh chơi không được sao? Đừng có quên tôi thuê phòng ở nhà anh, tôi trả tiền phòng cho anh cũng không ít đâu đấy.
- Vậy sao? Cô có trả tiền phòng hả?
Đỗ Long nói:
- Có mỗi hôm cô chuyển tới là mẹ cô trả tiền thuê phòng một tháng, bây giờ sang tháng thứ hai rồi đấy.
Bạch Nhạc Tiên thấy hắn chìa tay đòi tiền thì chống nạnh hỏi:
- Tôi đã ngủ ở nhà anh tối nào đâu, như thế thì tiền thuê phòng vẫn chưa mất đi đâu đồng nào. Chỉ cần tôi chưa ở đủ một tháng thì gian phòng đó mãi mãi là phòng của tôi.
Đỗ Long quay người nói với Thẩm Băng Thanh:
- Thấy chưa? Khi phụ nữ không nói lý lẽ thật đáng sợ.
Thẩm Băng Thanh cười nói:
- Tiếc là tớ chẳng có chỗ nào khác để ở, có học được chiêu này thì cũng vô ích thôi.
Đỗ Long cười cay đắng:
- Khổng phu tử nói rất hay, phụ nữ và trẻ nhỏ đều khó nuôi...
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh sau khi về tới nhà là tắm rửa đi ngủ luôn. Bạch Nhạc Tiên thì gõ cửa phòng Đỗ Long ầm ầm, nói muốn chơi máy tính của hắn. Đỗ Long đưa máy tính xách tay cho cô thì cô chê màn hình nhỏ, nhất quyết đòi chơi cái máy tính cũ.
Đỗ Long kéo chăn đắp cẩn thận, căng thẳng nói:
- Cô thích chơi thì cứ chơi đi, nhưng không được như lần trước, thừa lúc tôi ngủ rồi...
- Anh chết đi!
Cái hộp nhỏ trên bàn máy tính bị Bạch Nhạc Tiên cầm lên ném về phía Đỗ Long. Đỗ Long tiện tay bắt lấy cái hộp, ngáp một cái nói:
- Đùa chút thôi mà, cô cứ chơi đi, đừng để âm thanh lớn quá là được, tôi ngủ trước đây...
Đỗ Long nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say với những tiếng hít thở đều đều. Bạch Nhạc Tiên mở lung tung trong ổ cứng của hắn nhưng không tìm được dữ liệu gì như mong muốn. Thế nhưng cô lại tìm được vài file nén có cài mật khẩu. Dung lượng của những file nén đều không nhỏ. Bạch Nhạc Tiên quay đầu lại nhìn Đỗ Long một cái rồi lôi từ trong lòng ra một cái usb, cho chạy một file trong đó. Sau đó chọn một file nén được cài mật khẩu, và thế là chương trình bắt đầu tự động giải mật khẩu
Sáng sớm ngày thứ hai, tòa án nhân dân quận Bạch Hoa Thành phố Ngọc Minh mở phiên tòa xét xử vụ án sát hại tình nhân. Đỗ Long vừa phải trực ca đêm xong nhưng hắn vẫn tinh thần quắc thước cùng với đám Mạnh Hạo, Thẩm Băng Thanh... tất cả các thành viên trong tổ tới dự phiên tòa. Mọi người đều rất quan tâm tới vụ án này.
Hôm nay là ngày đầu tiên tòa xét xử vụ án này, Mạnh Vệ Đông và luật sư Tôn Tâm Trực đều tới dự phiên tòa. Điều khiến Đỗ Long hơi bất ngờ là hắn phát hiện những người vốn dĩ phải làm ca sáng là Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong cũng đều tới. Người nhà nạn nhân tới dự phiên tòa hôm nay cũng không ít, tất cả chỗ ngồi gần như đã kín. Thế nên tuy ba người họ đều nhìn thấy nhau, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu chào nhau chứ không ngồi cùng một chỗ.
Viện kiểm sát nhân dân quận Bạch Hoa khởi tố bị can Mạnh Hồng Vĩ về một loạt các hành vi phạm tội hình sự như có liên quan tới vụ bắt cóc, cưỡng hiếp, giết người...Trước những chứng cớ chính xác, hoàn chỉnh nhất, tên luật sư đen tối Tôn Tâm Trực tuy có nêu ra được những nghi vấn về tính hợp pháp và tính xác thực của một hai bằng chứng. Nhưng trước sự thật thì bất kỳ nghi vấn nào cũng trở nên yếu thế. Tòa án chấp nhận những bằng chứng mà Viện kiểm sát đưa ra. Tiếp theo đó, luật sư của hai bên tiến hành biện luận. Trước những chứng cứ rõ ràng, tiêu điểm của việc biện luận không còn là Mạnh Hồng Vĩ có tội hay không, mà là nên nhận định vấn đề này như thế nào.
Tôn Tâm Trực cho rằng Mạnh Hồng Vĩ bắt cóc, cưỡng hiếp Tần Phong Hà là hành vi phạm tội lúc y còn là vị thành niên, nhất định phải căn cứ vào cách xử lý hành vi phạm tội đối với trẻ vị thành niên để tiến hành xử lý.
Đồng thời Tôn Tâm Trực còn cho rằng, hành vi giết người của Mạnh Hồng Vĩ là hành vi phạm tội do cảm xúc chi phối. Hơn nữa sau khi thất tình thì thần kinh của Mạnh Hồng Vĩ cũng có vấn đề, gã còn đưa ta được cả giấy chẩn đoán thần kinh của một bệnh viện thần kinh nào đó.
Sau thời gian biện luận, tòa nghỉ giải lao mười năm phút, sau đó tuyên bố kết quả xét xử. Mạnh Hồng Vĩ phạm tội bắt cóc, cưỡng hiếp, cố ý giết người, tất cả những tội danh trên đều được thành lập. Hai vụ án hợp lại làm một tiến hành xử lý. Tòa tuyên Mạnh Hồng Vĩ tử hình vì tội giết người, tước quyền lợi chính trị vĩnh viễn. Tần Phong Hà là người bị hại và bị bức hiếp của cả hai vụ án, mặt khác cũng không trực tiếp tham gia giết người, lại tự động ra đầu thú lập công, tòa khoan hồng không truy cứu trách nhiệm. Tòa tuyên thả tại chỗ. Còn về vụ Tần Phong Hà đòi Mạnh Hồng Vĩ bồi thường dân sự thì sẽ được xét xử vào ngày khác.
Lúc tòa tuyên Mạnh Hồng Vĩ án tử hình, bốn người nhà của người bị hại, và cả bố mẹ Tần Phong Hà đều vui mừng đến phát khóc. Mạnh Hồng Vĩ đứng trước vành móng ngựa dành cho bị cáo sắc mặt như tro tàn, hai chân thì mềm nhũn ra, suýt chút nữa thì ngã xuống đất. Gã Tôn Tâm Trực luật sư của y thì bộ mặt đầy bất lực. Bố y là Mạnh Vệ Đông thì mặt xanh mét, miệng lắp ba lắp bắp, cũng không biết đang nói gì.
Tôn Tâm Trực ngỏ ý sẽ kháng án. Tuy biết đây là điều không thể được, nhưng như thế lại có thể kéo dài thêm chút thời gian. Hiện nay án tử hình đều do Tòa án Nhân dân Tối cao thẩm định. Nếu may mắn thì Mạnh Hồng Vĩ cũng có thể sống ít nhất một năm trở lên cơ mà.
Sau khi quan tòa tuyên bố phiên tòa kết thúc, mọi người đều lần lượt rời khỏi tòa án. Bên ngoài tòa án, Đỗ Long bị bố mẹ Tần Phong Hà và mấy người nhà của nạn nhân chặn lại. Bọn họ nước mắt ngắn nước mắt dài tỏ lòng cảm ơn đối với Đỗ Long. Bởi vì tất cả mọi người đều biết Mạnh Hồng Vĩ là do chính Đỗ Long bắt.
Mạnh Vệ Đông với gương mặt sương lạnh đứng lù lù phía sau lưng những người nhà nạn nhân đang vô cùng cảm kích đó như kiểu chính lão mới là người bị hại vậy. Bộ dạng đó của lão khiến Đỗ Long nhìn mà khó chịu, tất cả những thành viên khác trong tổ, cả hai cô gái là Bạch Nhạc Tiên, Nhạc Băng Phong cũng cảm thấy khó chịu. Bạch Nhạc Tiên nhân cơ hội bước tới ngỏ lời chúc mừng Đỗ Long lớn tiếng nói:
- Đỗ Long, chúc mừng anh, cuối cùng cũng đã kết thúc vụ án này. Tuy bọn họ vẫn còn muốn kháng án, nhưng căn bản không có cơ hội thành công. Kỳ thực để Mạnh Hồng Vĩ chịu khổ thêm vài tháng trong tù thì thà cho hắn chết sớm để đầu thai sớm còn hơn đấy.
Mặt Mạnh Vệ Đông hơi biến sắc, lão lừ lừ nhìn Đỗ Long, Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong một cái rồi quay người bỏ đi.
- Thật không biết xấu hổ, nếu tôi có một thằng con trai thế này thì tôi đã chết nhục từ lâu rồi.
Bạch Nhạc Tiên vẫn không bỏ qua.
Đỗ Long cười nói:
- Được rồi, người ta chỉ thương xót cho con trai mình, hơi đâu quan tâm tới sự sống chết của người khác. Loại người này sinh ra đã thế rồi, có chửi nữa cũng vô ích. Hà cớ gì phải lãng phí sức lực như thế, thà giữ chút sức lực đó để làm những chuyện khác còn hơn. Cô nhìn người ta xem, Nhạc Băng Phong có nói gì đâu.
Nhạc Băng Phong nhìn theo bóng Mạnh Vệ Đông khuất dần, nói với vẻ đăm chiêu:
- Đỗ Long nói đúng, loại người như thế căn bản không cần lãng phí hơi sức.
Lúc nói những lời này, trong lòng Nhạc Băng Phong có chút bất an. Vừa nãy trước lúc bỏ đi, Mạnh Vệ Đông đã ném lại ánh mắt lạnh lùng khiến cô có một thứ cảm giác kinh hãi khá quen thuộc. Thứ cảm giác đó khơi gợi lại những ký ức không đẹp trong lòng cô.
Đỗ Long không để ý đến chút sợ hãi thoáng lóe lên trên mặt Nhạc Băng Phong, hắn cười hỏi:
- Các cô hôm nay không phải trực ca ngày à? Sao lại chạy tới đây thế này?
Bạch Nhạc Tiên đáp:
- Đây là vụ án lớn đầu tiên đích thân tôi tham gia, hôm nay lại là phiên xét xử đầu tiên, đương nhiên tôi phải đích thân tới quan sát toàn bộ hành trình rồi.
Câu trả lời của Nhạc Băng Phong cũng tương tự như vậy. Mạnh Hạo nhân cơ hội này gạ mọi người cùng đi ăn mừng, nhưng lại bị Nhạc Băng Phong thản nhiên từ chối. Cô nói mình còn phải đi làm, sau đó thì tự rời đi một mình. Mạnh Hạo bị từ chối như thế cũng khá mất hứng, mọi người vừa thức suốt cả một đêm, cũng đã mệt nên đành giải tán.
Chỉ có Bạch Nhạc Tiên là vẫn tiếp tục đi theo Đỗ Long về phía trước, miệng ríu ra ríu rít nhắc lại chuyện tòa án thẩm vấn. Đỗ Long quay đầu lại nhìn cô trêu chọc:
- Cô đi đâu thế này? Nhà cô cách chỗ này không xa, không lẽ còn muốn tôi quay ngược xe lại đưa cô về sao?
Bạch Nhạc Tiên đang nói chuyện thì bị làm cho cụt hứng, cô giận dỗi nói:
- Tôi đến nhà anh chơi không được sao? Đừng có quên tôi thuê phòng ở nhà anh, tôi trả tiền phòng cho anh cũng không ít đâu đấy.
- Vậy sao? Cô có trả tiền phòng hả?
Đỗ Long nói:
- Có mỗi hôm cô chuyển tới là mẹ cô trả tiền thuê phòng một tháng, bây giờ sang tháng thứ hai rồi đấy.
Bạch Nhạc Tiên thấy hắn chìa tay đòi tiền thì chống nạnh hỏi:
- Tôi đã ngủ ở nhà anh tối nào đâu, như thế thì tiền thuê phòng vẫn chưa mất đi đâu đồng nào. Chỉ cần tôi chưa ở đủ một tháng thì gian phòng đó mãi mãi là phòng của tôi.
Đỗ Long quay người nói với Thẩm Băng Thanh:
- Thấy chưa? Khi phụ nữ không nói lý lẽ thật đáng sợ.
Thẩm Băng Thanh cười nói:
- Tiếc là tớ chẳng có chỗ nào khác để ở, có học được chiêu này thì cũng vô ích thôi.
Đỗ Long cười cay đắng:
- Khổng phu tử nói rất hay, phụ nữ và trẻ nhỏ đều khó nuôi...
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh sau khi về tới nhà là tắm rửa đi ngủ luôn. Bạch Nhạc Tiên thì gõ cửa phòng Đỗ Long ầm ầm, nói muốn chơi máy tính của hắn. Đỗ Long đưa máy tính xách tay cho cô thì cô chê màn hình nhỏ, nhất quyết đòi chơi cái máy tính cũ.
Đỗ Long kéo chăn đắp cẩn thận, căng thẳng nói:
- Cô thích chơi thì cứ chơi đi, nhưng không được như lần trước, thừa lúc tôi ngủ rồi...
- Anh chết đi!
Cái hộp nhỏ trên bàn máy tính bị Bạch Nhạc Tiên cầm lên ném về phía Đỗ Long. Đỗ Long tiện tay bắt lấy cái hộp, ngáp một cái nói:
- Đùa chút thôi mà, cô cứ chơi đi, đừng để âm thanh lớn quá là được, tôi ngủ trước đây...
Đỗ Long nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say với những tiếng hít thở đều đều. Bạch Nhạc Tiên mở lung tung trong ổ cứng của hắn nhưng không tìm được dữ liệu gì như mong muốn. Thế nhưng cô lại tìm được vài file nén có cài mật khẩu. Dung lượng của những file nén đều không nhỏ. Bạch Nhạc Tiên quay đầu lại nhìn Đỗ Long một cái rồi lôi từ trong lòng ra một cái usb, cho chạy một file trong đó. Sau đó chọn một file nén được cài mật khẩu, và thế là chương trình bắt đầu tự động giải mật khẩu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.