Quyển 3 - Chương 367: Tâm lý chiến
Thần Đăng
28/07/2015
- Đáng đời, ai bảo bọn họ ngu như vậy.
Thạch Chiêm Ngọc thanh niên của thôn Sa Câu khinh thường nói, sau đó gã đột nhiên tỉnh lại, vội nói với Bạch Trung Hành:
- Anh Trung Hành, tôi không phải là nói anh, bọn họ cũng quá ngu, để cho một phụ nữ đem theo năm khẩu súng, đích xác là nhiều hơn một chút...
Bạch Trung Hành hừ một tiếng, nói:
- Bất kể như thế nào, chiêu này là không thể dùng, chúng ta chỉ còn lại hai con đường. Đầu tiên, đem súng tìm đến một ông chủ quen thuộc bảo ông ta tạm thời giữ lấy, qua mấy ngày chúng ta lại tới lấy.
Một thanh niên khác vội nói:
- Không được! Khẩu Desert Eagle của tôi không thể cho người khác đụng vào.
- Một khẩu Desert Eagle mà thôi, xem cậu cái đức tính...
Bạch Trung Hành khinh thường nói. Nhưng người kia chính là không chịu để cho khẩu súng yêu quý của mình rời khỏi mình, ngay cả tạm thời đem giấu súng đi cũng không chịu.
Bạch Trung Hành nói:
- Được rồi, còn có một cách chính là đem súng tập trung đưa cho hai người, bọn họ trèo tường rời khỏi xã Mãnh Tú. Chúng ta lái xe máy đợi ở phía trước, xe máy của bọn họ tạm thời gửi lại quán rượu Uyên Ương Đao đi.
Thời gian đã đến mười giờ, Đỗ Long bọn hắn lại thu được mấy khẩu súng. Chính ở lúc này, Phạm Cát Căn đột nhiên nói:
- Đồn trưởng, có người của thôn Sa Câu tới.
Đỗ Long nghe thấy tiếng nhìn lại, chỉ thấy mấy người trẻ tuổi lái xe máy phóng nhanh tới. Lúc đến lượt bọn chúng Đỗ Long tự mình đi lên trước, thấy bọn chúng hai tay trống trơn, hộp đựng đồ của xe máy cũng trống trơn. Đỗ Long cười nói:
- Vất vả lắm mới đi chợ một lần, các anh sao không mua đồ gì à?
Bạch Trung Hành nhìn Đỗ Long mỉm cười nói:
- Gần đây xã Mãnh Tú không yên ổn lắm, rất nhiều người làm ăn đều không dám tới. Lượn một vòng rồi cũng không nhìn trúng món nào, cho nên không mua. Đồn trưởng Đỗ, các anh lập chốt kiểm tra như vậy có mệt hay không, nếu như ảnh hưởng tới phát triển kinh tế của xã Mãnh Tú thì như thế nào?
Đỗ Long cười nói:
- Cái này không cần anh hao tâm tốn sức, mang theo súng sống phi pháp sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng rộng lớn đến an toàn tài sản sinh mạng của nhân dân quần chúng. Cho nên thu giữ súng ống không những không ảnh hưởng tới kinh tế, ngược lại sẽ tăng thêm cảm giác an toàn cho mọi người. Chỉ cần không phạm pháp, mọi người có thể càng thêm tự do an toàn làm kinh doanh. Kinh tế của xã Mãnh Tú nhất định sẽ phát triển mạnh hơn nữa.
Bạch Trung Hành mỉm cười nói:
- Chỉ hi vọng như vậy. Đồn trưởng Đỗ, tôi có thể đi rồi chứ?
Đỗ Long mỉm cười đưa tay về phía gã nói:
- Tôi nghe A Căn nói anh là nhân tài kiệt xuất của thế hệ thanh niên thôn Sa Câu, hi vọng anh có thể lấy mình làm gương, lập nên một tấm gương tích cực cho thanh niên thôn Sa Câu. Được rồi, Vương Chính Đồng, Bạch Thu Phong, Lý Thành Vũ bọn họ vẫn tốt chứ? Gặp được bọn họ thay tôi hỏi thăm một tiếng, nghe nói bọn họ nhận được giấy gọi của Tòa án, cũng không nên trậm trễ thời gian ra tòa nhé.
Bạch Trung Hành cũng muốn đánh giá một chút sức mạnh của Đỗ Long, gã nắm lấy tay Đỗ Long âm thầm dụng lực, nói:
- Đồn trưởng Đỗ khách khí rồi, tôi là người không có chí khí gì, chỉ sợ sẽ phụ sự kỳ vọng của Đồn trưởng Đỗ. Còn về lời nhắn kia, tôi nhất định thay Đồn trưởng Đỗ nhắn lại.
Đỗ Long cũng dụng lực ở tay, đồng thời vẫn duy trì áp chế sức mạnh của Bạch Trung Hành, hắn cười nói:
- Vẫn chưa làm anh sao biết được bản thân mình không được chứ? Đúng rồi, người ở bên kia bờ ruộng đang chạy trối chết giống như là người của thôn Sa Câu các anh đúng không? Vì một khẩu súng một ngàn tệ thì có thể mua được, cần phải chạy tán loạn như vậy sao? Yên tâm, tôi sẽ không phái người đi bắt bọn họ, các anh có thể đi được rồi.
Trong lòng Bạch Trung Hành chợt động, Đỗ Long rất nhẹ nhàng rút tay về. Lúc Bạch Trung Hành đang nghi ngờ nhìn bóng lưng của hắn, chỉ thấy Đỗ Long quơ lấy cái loa phóng thanh ở trên mặt bàn làm việc, lớn tiếng nói:
- Mọi người xem kìa, vì một khẩu súng lục một ngàn tệ tùy tiện cũng có thể mua được, có cần thiết như vậy không?
Mọi người nhìn thuận theo phương hướng mà Đỗ Long chỉ, chỉ thấy hai người đang bước cao bước thấp chạy ở trong đồng ruộng. Chỉ dựa vào đi bộ thì không thể quay về thôn trại hay là quay về thành phố Thụy Bảo, cho nên hai người này khẳng định là có vấn đề.
Có người đột nhiên hét lớn:
- Tôi biết bọn họ, bọn họ đều là người thôn Sa Câu. Bạch Trung Hành, tôi nói có đúng không?
Bạch Trung Hành hung hăng quay đầu lại trừng mắt nhìn người đó một cái, sau đó quay đầu nổ xe máy, quát:
- Đừng quản y, chúng ta đi.
Người vừa rồi nói chính là Đa Ôn Hãn thôn Mã Đề. Súng của bọn họ bị thu giữ rồi, thấy người của thôn Sa Câu dùng loại phương pháp này tránh khỏi thu giữ, vì thế liền khó chịu lên tiếng vạch trần. Dù sao bọn họ nhìn nhau cũng không vừa mắt. Cái loại chuyện phá đám lẫn nhau này thường xuyên làm, cũng không sợ Bạch Trung Hành bọn chúng sau này báo thù.
Hôm nay gặp dịp họp chợ lớn của chín thôn, người tới xã Mãnh Tú bình thường còn nhiều hơn gấp đôi chợ nhỏ. Đến buổi trưa chợ nhỏ bình thường hẳn là kết thúc rồi, nhưng hôm nay vẫn rất náo nhiệt. Đỗ Long bọn hắn giữ vững vị trí, chỉ là thay phiên ăn một chút đồ.
Đa Ôn Hãn bọn họ sau khi ăn cơm trưa xong thấy cảnh sát vẫn cẩn thận tỉ mỉ lục soát tra khám người rời đi, rốt cuộc không chờ đợi được nữa rồi. Bọn họ lái xe máy đi tới vị trí chốt kiểm tra tạm thời, khi cảnh sát nhân dân Thạch Siêu Vũ muốn tiến lên soát người. Đa Ôn Hãn đĩnh đạc đẩy tay Thạch Siêu Vũ ra, nói:
- Không cần, tôi tự mình tới.
Nói xong, Đa Ôn Hãn kéo áo jacket ra, chỉ thấy thắt lưng của y bất ngờ có ba khẩu súng lục. Thạch Siêu Vũ cả kinh, lập tức lui ra sau hai bước mở bao súng rút súng nơi tay, chỉ Đa Ôn Hãn nói:
- Ngươi muốn làm gì? Mau đem súng vứt xuống đất.
Đỗ Long từ phía sau lưng bước ra, hắn ấn nhẹ vào cánh tay của Thạch Siêu Vũ, nói:
- Cẩn thận cướp cò...Mọi người là tới nộp súng, thu súng của anh lại, đừng để người ta nhìn thấy trò cười.
Đỗ Long đi lên trước, đưa tay về phía Đa Ôn Hãn nói:
- Anh chính là Đa Ôn Hãn của thôn Mã Đề đúng không, hoan nghênh anh tự nguyện nộp súng phi pháp mang theo. Lời nói lúc nãy tôi nói qua với Bạch Trung Hành, tôi cũng muốn nói với anh một lần. Thân là người nổi bật trong những người trẻ tuổi ở thôn, anh cũng nên tự lực tự cường, làm ra chút sự nghiệp, lập một tấm gương cho những người trẻ tuổi ở trong thôn các anh. Phải biết rằng nhân sinh như bóng câu qua cửa sổ ( thời gian trôi qua nhanh), chớp mắt thì đã già, không sớm một chút làm chút chuyện, trăm năm sau còn có ai nhớ tới anh? Không vì mình cũng phải vì con cháu mình mà nghĩ, hoàn cảnh bên ngoài là sẽ phát sinh biến hóa, các anh không có khả năng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật mãi. Anh suy nghĩ thật kỹ đi.
Lời nói của Đỗ Long khiến cho Đa Ôn Hãn nghe xong sửng sốt:
- Tên ranh này cho rằng mình là người như thế nào chứ? Lại có thể nói với mình loại lời này? Nhưng mà....dường như cũng có chút đạo lý.
Đa Ôn Hãn sau khi sửng sốt nói với Đỗ Long:
- Cảm ơn lời nhắc nhở của Đồn trưởng Đỗ, tôi quay về sẽ suy nghĩ thật kỹ.
Đa Ôn Hãn bọn họ đi chưa bao xa, em trai của Đa Ôn Hãn lại gần y hỏi:
- Anh, cảnh sát kia nói với anh cái gì?
Đa Ôn Hãn do dự một lúc. Thụy Bảo Lai bạn tốt của gã nói:
- Cảnh sát ngu ngốc kia khuyên anh cậu sửa ác theo thiện, lúc đó tôi thật sự muốn cho hắn một cái bạt tai.
Đa Ôn Hãn trầm giọng nói:
- Bảo Lai, cậu hi vọng con trai của cậu sau này tiếp tục làm công việc buôn lậu thuốc phiện sao?
Vợ của Thụy Bảo Lai đã sinh cho gã một đứa con trai, gã vẻ mặt hạnh phúc nói:
- Sao như vậy được, tớ hi vọng con trai tớ cố gắng đi học, thi lên đại học, trở thành Chủ tịch của một công ty lớn...
Đa Ôn Hãn nói:
- Không phải vậy sao? Đồn trưởng Đỗ cũng nói như vậy. Tôi cảm nhận được ra, lời của hắn là phát ra từ trong lòng
Thạch Chiêm Ngọc thanh niên của thôn Sa Câu khinh thường nói, sau đó gã đột nhiên tỉnh lại, vội nói với Bạch Trung Hành:
- Anh Trung Hành, tôi không phải là nói anh, bọn họ cũng quá ngu, để cho một phụ nữ đem theo năm khẩu súng, đích xác là nhiều hơn một chút...
Bạch Trung Hành hừ một tiếng, nói:
- Bất kể như thế nào, chiêu này là không thể dùng, chúng ta chỉ còn lại hai con đường. Đầu tiên, đem súng tìm đến một ông chủ quen thuộc bảo ông ta tạm thời giữ lấy, qua mấy ngày chúng ta lại tới lấy.
Một thanh niên khác vội nói:
- Không được! Khẩu Desert Eagle của tôi không thể cho người khác đụng vào.
- Một khẩu Desert Eagle mà thôi, xem cậu cái đức tính...
Bạch Trung Hành khinh thường nói. Nhưng người kia chính là không chịu để cho khẩu súng yêu quý của mình rời khỏi mình, ngay cả tạm thời đem giấu súng đi cũng không chịu.
Bạch Trung Hành nói:
- Được rồi, còn có một cách chính là đem súng tập trung đưa cho hai người, bọn họ trèo tường rời khỏi xã Mãnh Tú. Chúng ta lái xe máy đợi ở phía trước, xe máy của bọn họ tạm thời gửi lại quán rượu Uyên Ương Đao đi.
Thời gian đã đến mười giờ, Đỗ Long bọn hắn lại thu được mấy khẩu súng. Chính ở lúc này, Phạm Cát Căn đột nhiên nói:
- Đồn trưởng, có người của thôn Sa Câu tới.
Đỗ Long nghe thấy tiếng nhìn lại, chỉ thấy mấy người trẻ tuổi lái xe máy phóng nhanh tới. Lúc đến lượt bọn chúng Đỗ Long tự mình đi lên trước, thấy bọn chúng hai tay trống trơn, hộp đựng đồ của xe máy cũng trống trơn. Đỗ Long cười nói:
- Vất vả lắm mới đi chợ một lần, các anh sao không mua đồ gì à?
Bạch Trung Hành nhìn Đỗ Long mỉm cười nói:
- Gần đây xã Mãnh Tú không yên ổn lắm, rất nhiều người làm ăn đều không dám tới. Lượn một vòng rồi cũng không nhìn trúng món nào, cho nên không mua. Đồn trưởng Đỗ, các anh lập chốt kiểm tra như vậy có mệt hay không, nếu như ảnh hưởng tới phát triển kinh tế của xã Mãnh Tú thì như thế nào?
Đỗ Long cười nói:
- Cái này không cần anh hao tâm tốn sức, mang theo súng sống phi pháp sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng rộng lớn đến an toàn tài sản sinh mạng của nhân dân quần chúng. Cho nên thu giữ súng ống không những không ảnh hưởng tới kinh tế, ngược lại sẽ tăng thêm cảm giác an toàn cho mọi người. Chỉ cần không phạm pháp, mọi người có thể càng thêm tự do an toàn làm kinh doanh. Kinh tế của xã Mãnh Tú nhất định sẽ phát triển mạnh hơn nữa.
Bạch Trung Hành mỉm cười nói:
- Chỉ hi vọng như vậy. Đồn trưởng Đỗ, tôi có thể đi rồi chứ?
Đỗ Long mỉm cười đưa tay về phía gã nói:
- Tôi nghe A Căn nói anh là nhân tài kiệt xuất của thế hệ thanh niên thôn Sa Câu, hi vọng anh có thể lấy mình làm gương, lập nên một tấm gương tích cực cho thanh niên thôn Sa Câu. Được rồi, Vương Chính Đồng, Bạch Thu Phong, Lý Thành Vũ bọn họ vẫn tốt chứ? Gặp được bọn họ thay tôi hỏi thăm một tiếng, nghe nói bọn họ nhận được giấy gọi của Tòa án, cũng không nên trậm trễ thời gian ra tòa nhé.
Bạch Trung Hành cũng muốn đánh giá một chút sức mạnh của Đỗ Long, gã nắm lấy tay Đỗ Long âm thầm dụng lực, nói:
- Đồn trưởng Đỗ khách khí rồi, tôi là người không có chí khí gì, chỉ sợ sẽ phụ sự kỳ vọng của Đồn trưởng Đỗ. Còn về lời nhắn kia, tôi nhất định thay Đồn trưởng Đỗ nhắn lại.
Đỗ Long cũng dụng lực ở tay, đồng thời vẫn duy trì áp chế sức mạnh của Bạch Trung Hành, hắn cười nói:
- Vẫn chưa làm anh sao biết được bản thân mình không được chứ? Đúng rồi, người ở bên kia bờ ruộng đang chạy trối chết giống như là người của thôn Sa Câu các anh đúng không? Vì một khẩu súng một ngàn tệ thì có thể mua được, cần phải chạy tán loạn như vậy sao? Yên tâm, tôi sẽ không phái người đi bắt bọn họ, các anh có thể đi được rồi.
Trong lòng Bạch Trung Hành chợt động, Đỗ Long rất nhẹ nhàng rút tay về. Lúc Bạch Trung Hành đang nghi ngờ nhìn bóng lưng của hắn, chỉ thấy Đỗ Long quơ lấy cái loa phóng thanh ở trên mặt bàn làm việc, lớn tiếng nói:
- Mọi người xem kìa, vì một khẩu súng lục một ngàn tệ tùy tiện cũng có thể mua được, có cần thiết như vậy không?
Mọi người nhìn thuận theo phương hướng mà Đỗ Long chỉ, chỉ thấy hai người đang bước cao bước thấp chạy ở trong đồng ruộng. Chỉ dựa vào đi bộ thì không thể quay về thôn trại hay là quay về thành phố Thụy Bảo, cho nên hai người này khẳng định là có vấn đề.
Có người đột nhiên hét lớn:
- Tôi biết bọn họ, bọn họ đều là người thôn Sa Câu. Bạch Trung Hành, tôi nói có đúng không?
Bạch Trung Hành hung hăng quay đầu lại trừng mắt nhìn người đó một cái, sau đó quay đầu nổ xe máy, quát:
- Đừng quản y, chúng ta đi.
Người vừa rồi nói chính là Đa Ôn Hãn thôn Mã Đề. Súng của bọn họ bị thu giữ rồi, thấy người của thôn Sa Câu dùng loại phương pháp này tránh khỏi thu giữ, vì thế liền khó chịu lên tiếng vạch trần. Dù sao bọn họ nhìn nhau cũng không vừa mắt. Cái loại chuyện phá đám lẫn nhau này thường xuyên làm, cũng không sợ Bạch Trung Hành bọn chúng sau này báo thù.
Hôm nay gặp dịp họp chợ lớn của chín thôn, người tới xã Mãnh Tú bình thường còn nhiều hơn gấp đôi chợ nhỏ. Đến buổi trưa chợ nhỏ bình thường hẳn là kết thúc rồi, nhưng hôm nay vẫn rất náo nhiệt. Đỗ Long bọn hắn giữ vững vị trí, chỉ là thay phiên ăn một chút đồ.
Đa Ôn Hãn bọn họ sau khi ăn cơm trưa xong thấy cảnh sát vẫn cẩn thận tỉ mỉ lục soát tra khám người rời đi, rốt cuộc không chờ đợi được nữa rồi. Bọn họ lái xe máy đi tới vị trí chốt kiểm tra tạm thời, khi cảnh sát nhân dân Thạch Siêu Vũ muốn tiến lên soát người. Đa Ôn Hãn đĩnh đạc đẩy tay Thạch Siêu Vũ ra, nói:
- Không cần, tôi tự mình tới.
Nói xong, Đa Ôn Hãn kéo áo jacket ra, chỉ thấy thắt lưng của y bất ngờ có ba khẩu súng lục. Thạch Siêu Vũ cả kinh, lập tức lui ra sau hai bước mở bao súng rút súng nơi tay, chỉ Đa Ôn Hãn nói:
- Ngươi muốn làm gì? Mau đem súng vứt xuống đất.
Đỗ Long từ phía sau lưng bước ra, hắn ấn nhẹ vào cánh tay của Thạch Siêu Vũ, nói:
- Cẩn thận cướp cò...Mọi người là tới nộp súng, thu súng của anh lại, đừng để người ta nhìn thấy trò cười.
Đỗ Long đi lên trước, đưa tay về phía Đa Ôn Hãn nói:
- Anh chính là Đa Ôn Hãn của thôn Mã Đề đúng không, hoan nghênh anh tự nguyện nộp súng phi pháp mang theo. Lời nói lúc nãy tôi nói qua với Bạch Trung Hành, tôi cũng muốn nói với anh một lần. Thân là người nổi bật trong những người trẻ tuổi ở thôn, anh cũng nên tự lực tự cường, làm ra chút sự nghiệp, lập một tấm gương cho những người trẻ tuổi ở trong thôn các anh. Phải biết rằng nhân sinh như bóng câu qua cửa sổ ( thời gian trôi qua nhanh), chớp mắt thì đã già, không sớm một chút làm chút chuyện, trăm năm sau còn có ai nhớ tới anh? Không vì mình cũng phải vì con cháu mình mà nghĩ, hoàn cảnh bên ngoài là sẽ phát sinh biến hóa, các anh không có khả năng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật mãi. Anh suy nghĩ thật kỹ đi.
Lời nói của Đỗ Long khiến cho Đa Ôn Hãn nghe xong sửng sốt:
- Tên ranh này cho rằng mình là người như thế nào chứ? Lại có thể nói với mình loại lời này? Nhưng mà....dường như cũng có chút đạo lý.
Đa Ôn Hãn sau khi sửng sốt nói với Đỗ Long:
- Cảm ơn lời nhắc nhở của Đồn trưởng Đỗ, tôi quay về sẽ suy nghĩ thật kỹ.
Đa Ôn Hãn bọn họ đi chưa bao xa, em trai của Đa Ôn Hãn lại gần y hỏi:
- Anh, cảnh sát kia nói với anh cái gì?
Đa Ôn Hãn do dự một lúc. Thụy Bảo Lai bạn tốt của gã nói:
- Cảnh sát ngu ngốc kia khuyên anh cậu sửa ác theo thiện, lúc đó tôi thật sự muốn cho hắn một cái bạt tai.
Đa Ôn Hãn trầm giọng nói:
- Bảo Lai, cậu hi vọng con trai của cậu sau này tiếp tục làm công việc buôn lậu thuốc phiện sao?
Vợ của Thụy Bảo Lai đã sinh cho gã một đứa con trai, gã vẻ mặt hạnh phúc nói:
- Sao như vậy được, tớ hi vọng con trai tớ cố gắng đi học, thi lên đại học, trở thành Chủ tịch của một công ty lớn...
Đa Ôn Hãn nói:
- Không phải vậy sao? Đồn trưởng Đỗ cũng nói như vậy. Tôi cảm nhận được ra, lời của hắn là phát ra từ trong lòng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.