Quyển 3 - Chương 872: Vật vẫn thế mà người đã đổi thay
Thần Đăng
21/03/2016
Rất nhanh điện thoại của Âu Dương Đình nhận được một tin nhắn khiến người ta không hiểu ra sao, Âu Dương Đình cẩn thận suy nghĩ một chút, thần thái không khỏi biến đổi, cô ta nói: - Không xong rồi, có thể chúng ta đang bị Đỗ Long nghi ngờ, chủ nhân dặn chúng ta cẩn thận tiếp xúc với hắn, không thể bại lộ thân phận của mình.
Phó Hồng Tuyết phát ra tiếng than nhẹ, cô u buồn nhìn ra cửa sổ nói: - Đỗ Long cũng không giống người xấu, chỉ là háo sắc một chút…vì lý do gì mà chủ nhân đối đầu với hắn như vậy?
Âu Dương Đình đưa ánh mắt sắc lạnh, nói: - Lời này cô cũng dám nói sao, nếu bị chủ nhân nghe được, còn không phạt cô vào rừng trúc tu tâm mới lạ đấy!
Phó Hồng Tuyết rùng mình, nói: - Em cũng vừa nghĩ vậy, chị hai chị không cần phải dọa em, nên làm sao em tự biết mà.
Âu Dương Đình lạnh lùng nói: - Chúng ta xem như may mắn rồi…cô đừng khiến chủ nhân nghi ngờ, nếu không không ai cứu được cô đâu. Dù có là chị em thì lúc cần thiết tôi thậm chí sẽ là người đầu tiên giết cô.
Phó Hồng Tuyết nghiêm nghị, nói: - Đành vậy… Bây giờ chúng ta nên làm như thế nào? Từ nay về sau không tiếp xúc với hắn? Điều này liệu có quá cố chấp chút không?
Âu Dương Đình nói: - Chủ nhân dặn chúng ta cẩn thận, cũng không bảo chúng ta lập tức đoạn tuyệt tiếp xúc với hắn, làm gì thì làm, chỉ cần không làm cho hắn nghi ngờ là được.
Phó Hồng Tuyết cười nói: - Nói vậy… em vẫn phải học mấy “Kỹ năng thoát hiểm” kia cùng hắn sao? Chị hai, chị thực sự sẽ học cùng cùng em chứ? Thành thật mà nói…Cởi trói không khó, khó là ở chỗ làm sao để sau khi cởi trói rồi lại có thể trói lại nguyên dáng ban đầu. Tối hôm đó đã tốn của e không ít công phu, chiêu này không biết hắn có biết hay không.
Âu Dương Đình nói: - Đừng có mà đùa, đây là nhiệm vụ khó khăn đấy sau khi chúng ta ra ngoài, nếu làm không xong, đến chỗ để khóc cô cũng không có đâu!
Phó Hồng Tuyết nói: - Sẽ không đâu, chủ nhân đối với chúng ta tốt như vậy...
Âu Dương Đình lạnh nhạt nói: - Cô vừa nghe lời vừa có khả năng, chủ nhân đương nhiên tốt với cô, nhưng nếu cô làm không xong, lão ngũ chính là tấm gương tốt nhất cho cô đó.
Phó Hồng Tuyết kinh hãi nói: - Không cần phải nói nữa, buổi tối em sẽ gặp ác mộng đấy…
Âu Dương Đình ôm lấy Phó Hồng Tuyết, an ủi: - Đừng sợ, chỉ cần cô ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao, chủ nhân sẽ cưng chiều cô như bảo bối…
Phó Hồng Tuyết ừ một tiếng, Âu Dương Đình từ phía sau lưng ôm bầu ngực của Phó Hồng Tuyết rồi xoa nhẹ, thấp giọng nói gì đó bên tai cô ta, cô ta liền như bị thôi miên, hai người chậm rãi ngã xuống giường, tiếng thì thầm nức nở vang lên…
Trong thời khắc dập điện thoại, Đỗ Long thật muốn đập tan cái di động, hắn cầm lấy di động lên soi dưới ánh điện, dấu vân tay trên màn hình hết sức rõ ràng. Hắn vẽ một hình vuông dựa theo dấu vân tay để lại, màn hình lập tức được mở khóa. Đỗ Long kiểm tra các cuộc gọi đến, nhưng không tìm thấy gì hữu ích. Nhưng khi xem phần danh bạ, hắn lại phát hiện được không ít thứ.
Chủ nhân của điện thoại không hổ là ký giả Bát Quái của báo nhỏ, danh bạ của hắn lưu hơn 400 số, trong đó chiếm hơn nửa đều là số điện thoại của quan lại quyền quý thành phố Lỗ Tây thậm chí là châu Đức Hồng! Còn lại cũng đều là số điện thoại của các nhân vật nổi tiếng.
Hắn tiếp tục xem gì đó, rất nhanh hắn tìm được một đống lớn tiểu thuyết, hình ảnh và còn hàng chục video, xem tên các tập tin hắn liền có cảm giác như gặp được tri âm, tri kỷ… Phóng viên báo lá cải này không ngờ lại là một tên có cùng sở thích với hắn, y sưu tập rất nhiểu thứ ngay cả hắn cũng chưa xem quá, xem ra sau này có cơ hội phải giao lưu trao đổi với y mới được…
Hắn không chút khách khí dự tính sẽ lấy luôn những thứ đó, sau đó hắn mở chiếc máy ảnh SRL kia ra, tìm thấy những bức ảnh bị chụp lén, kỹ thuật chụp ảnh lén của tên này đúng là khá tốt, sắp đuổi kịp Lưu Đức Phức rồi, chụp rất rõ ràng, mờ ám…Nếu bị Bạch Nhạc Tiên hoặc là Nhạc Băng Phong thấy được những hình này, các cô không tìm Đỗ Long tính sổ mới là lạ.
Sau khi xóa ảnh hắn cảm thấy rất vui, lần này hắn thực sự may mắn, đúng lúc phát hiện có người lén chụp và ghi lại biển số xe, quan trọng nhất là có nhiều bạn, nếu không phải Ngô Khả Nguyên kịp thời giúp hắn cắt đuôi chiếc xe kia, thì hắn chỉ còn nước đến tụ thú với Bạch Nhạc Tiên.
Hắn gọi điện gấp cho Ngô Khả Nguyên: - Anh Ngô, phải cảm ơn anh rồi, đêm nay nhất định phải hậu tạ anh.
Ngô Khả Nguyên cười nói: - Cậu đã gọi tôi là anh, tôi giúp cậu cũng là việc nên làm, nói cảm ơn gì chứ, bây giờ cậu vẫn đang ở đường Nam à? Tôi biết có một quán ăn nhỏ, hương vị cũng được lắm…
Đỗ Long cười nói:
- Muốn gọi thêm vài người cùng đi không? Càng đông càng náo nhiệt.
Ngô Khả Nguyên nói: - Lần sau đi, cuối năm rồi mọi người đều rất bận, lần sau sẽ hẹn trước bọn họ hai bà ngày, hôm nay hai chúng ta đi trước.
Khoảng 20 phút sau, Đỗ Long và Ngô Khả Nguyên gặp nhau ở một tiệm ăn nhỏ bên đường.
- Bây giờ à, tên các tiệm ăn nhỏ cũng đặt đến là lịch sự tao nhã. Đỗ Long cười nói.
Ngô Khả Nguyên cười nói: - Cái này bây giờ là phổ biến…nào, ai thích ăn gì thì tự gọi…
Đỗ Long lấy một món chiên, sau đó lấy chút đồ ăn vặt khác, Ngô Khả Nguyên cũng không khách khí, sau khi gọi một chút đồ ăn anh ta gọi thêm một lốc bia, lúc ăn y anh ta liền bắt đầu than thở: - Ôi…mới mấy tháng trước, khi đó Cục trưởng Đổng dẫn một đám người đón gió cậu… chỉ chớp mắt mà vật còn đó người đã thay đổi rồi.
Đỗ Long cười nói: - Ông ta gieo gió thì gặp bão, cái đó không nói đến nữa, nhưng người chịu liên lụy cũng quá nhiều? Chẳng lẽ nhiều người như thế đều có vấn đề?
Ngô Khả Nguyên thở dài: - Công việc chúng ta đang làm nếu thiết diện vô tư, dầu muối không thấm thì chuyện gì cũng làm không xong, chỉ nửa năm sẽ bị đuổi khỏi sơn sốc đi canh cột mốc biên giới. Cho nên, chỉ cần có người tra, đừng có nói là không tra được gì, triều nào vua nấy, tôi cũng không biết là mình còn có thể ở vị trí này bao lâu đâu.
Đỗ Long ưu tư gật đầu, nói: - Tôi trước kia ở đội hình sự và tổ trọng án cũng xem như khá tốt rồi, sau khi vào đại đội trị an mới thấy quan hệ giữa người với người phức tạp như vậy… Tôi bây giờ còn không biết ý Cục trưởng như thế nào, thực sự là rất đau đầu.
Ngô Khả Nguyên bĩu môi, nói: - Tên Hàn Vĩ Quân…gã chính là chuyên gia đầu cơ, nếu không phải Cục trưởng Đổng gặp chuyện không may, thì không biết tới khi nào gã mới lên chức… Nghe nói vào cái đêm hôm Cục trưởng gặp chuyện thì gã liền mang đồ này đồ nọ đến biếu trưởng phòng Giang…
Đỗ Long nói:
- Ông anh, anh đã nghe chuyện giữa tôi và đội chống ma túy rồi phải không? Rõ ràng là đại đội chống ma túy xảy ra chuyện, đội trị an chúng tôi đã cứu tổ viên bên đó, nhân tiện đã phá được vụ án giao dịch thuốc phiện lớn nhất từ khi Đại đội trị an thành lập cho đến nay, Đại đội chống ma túy không ngờ lại dám cướp công, còn kiếm ra được một số tội trạng quái lạ, Cục trưởng Hàn biết rõ mọi chuyện, không ngờ vẫn muốn tôi để một nửa công cho Đại đội chống ma túy, tôi thật không hiểu cục trưởng Hàn đang nghĩ gì.
Phó Hồng Tuyết phát ra tiếng than nhẹ, cô u buồn nhìn ra cửa sổ nói: - Đỗ Long cũng không giống người xấu, chỉ là háo sắc một chút…vì lý do gì mà chủ nhân đối đầu với hắn như vậy?
Âu Dương Đình đưa ánh mắt sắc lạnh, nói: - Lời này cô cũng dám nói sao, nếu bị chủ nhân nghe được, còn không phạt cô vào rừng trúc tu tâm mới lạ đấy!
Phó Hồng Tuyết rùng mình, nói: - Em cũng vừa nghĩ vậy, chị hai chị không cần phải dọa em, nên làm sao em tự biết mà.
Âu Dương Đình lạnh lùng nói: - Chúng ta xem như may mắn rồi…cô đừng khiến chủ nhân nghi ngờ, nếu không không ai cứu được cô đâu. Dù có là chị em thì lúc cần thiết tôi thậm chí sẽ là người đầu tiên giết cô.
Phó Hồng Tuyết nghiêm nghị, nói: - Đành vậy… Bây giờ chúng ta nên làm như thế nào? Từ nay về sau không tiếp xúc với hắn? Điều này liệu có quá cố chấp chút không?
Âu Dương Đình nói: - Chủ nhân dặn chúng ta cẩn thận, cũng không bảo chúng ta lập tức đoạn tuyệt tiếp xúc với hắn, làm gì thì làm, chỉ cần không làm cho hắn nghi ngờ là được.
Phó Hồng Tuyết cười nói: - Nói vậy… em vẫn phải học mấy “Kỹ năng thoát hiểm” kia cùng hắn sao? Chị hai, chị thực sự sẽ học cùng cùng em chứ? Thành thật mà nói…Cởi trói không khó, khó là ở chỗ làm sao để sau khi cởi trói rồi lại có thể trói lại nguyên dáng ban đầu. Tối hôm đó đã tốn của e không ít công phu, chiêu này không biết hắn có biết hay không.
Âu Dương Đình nói: - Đừng có mà đùa, đây là nhiệm vụ khó khăn đấy sau khi chúng ta ra ngoài, nếu làm không xong, đến chỗ để khóc cô cũng không có đâu!
Phó Hồng Tuyết nói: - Sẽ không đâu, chủ nhân đối với chúng ta tốt như vậy...
Âu Dương Đình lạnh nhạt nói: - Cô vừa nghe lời vừa có khả năng, chủ nhân đương nhiên tốt với cô, nhưng nếu cô làm không xong, lão ngũ chính là tấm gương tốt nhất cho cô đó.
Phó Hồng Tuyết kinh hãi nói: - Không cần phải nói nữa, buổi tối em sẽ gặp ác mộng đấy…
Âu Dương Đình ôm lấy Phó Hồng Tuyết, an ủi: - Đừng sợ, chỉ cần cô ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao, chủ nhân sẽ cưng chiều cô như bảo bối…
Phó Hồng Tuyết ừ một tiếng, Âu Dương Đình từ phía sau lưng ôm bầu ngực của Phó Hồng Tuyết rồi xoa nhẹ, thấp giọng nói gì đó bên tai cô ta, cô ta liền như bị thôi miên, hai người chậm rãi ngã xuống giường, tiếng thì thầm nức nở vang lên…
Trong thời khắc dập điện thoại, Đỗ Long thật muốn đập tan cái di động, hắn cầm lấy di động lên soi dưới ánh điện, dấu vân tay trên màn hình hết sức rõ ràng. Hắn vẽ một hình vuông dựa theo dấu vân tay để lại, màn hình lập tức được mở khóa. Đỗ Long kiểm tra các cuộc gọi đến, nhưng không tìm thấy gì hữu ích. Nhưng khi xem phần danh bạ, hắn lại phát hiện được không ít thứ.
Chủ nhân của điện thoại không hổ là ký giả Bát Quái của báo nhỏ, danh bạ của hắn lưu hơn 400 số, trong đó chiếm hơn nửa đều là số điện thoại của quan lại quyền quý thành phố Lỗ Tây thậm chí là châu Đức Hồng! Còn lại cũng đều là số điện thoại của các nhân vật nổi tiếng.
Hắn tiếp tục xem gì đó, rất nhanh hắn tìm được một đống lớn tiểu thuyết, hình ảnh và còn hàng chục video, xem tên các tập tin hắn liền có cảm giác như gặp được tri âm, tri kỷ… Phóng viên báo lá cải này không ngờ lại là một tên có cùng sở thích với hắn, y sưu tập rất nhiểu thứ ngay cả hắn cũng chưa xem quá, xem ra sau này có cơ hội phải giao lưu trao đổi với y mới được…
Hắn không chút khách khí dự tính sẽ lấy luôn những thứ đó, sau đó hắn mở chiếc máy ảnh SRL kia ra, tìm thấy những bức ảnh bị chụp lén, kỹ thuật chụp ảnh lén của tên này đúng là khá tốt, sắp đuổi kịp Lưu Đức Phức rồi, chụp rất rõ ràng, mờ ám…Nếu bị Bạch Nhạc Tiên hoặc là Nhạc Băng Phong thấy được những hình này, các cô không tìm Đỗ Long tính sổ mới là lạ.
Sau khi xóa ảnh hắn cảm thấy rất vui, lần này hắn thực sự may mắn, đúng lúc phát hiện có người lén chụp và ghi lại biển số xe, quan trọng nhất là có nhiều bạn, nếu không phải Ngô Khả Nguyên kịp thời giúp hắn cắt đuôi chiếc xe kia, thì hắn chỉ còn nước đến tụ thú với Bạch Nhạc Tiên.
Hắn gọi điện gấp cho Ngô Khả Nguyên: - Anh Ngô, phải cảm ơn anh rồi, đêm nay nhất định phải hậu tạ anh.
Ngô Khả Nguyên cười nói: - Cậu đã gọi tôi là anh, tôi giúp cậu cũng là việc nên làm, nói cảm ơn gì chứ, bây giờ cậu vẫn đang ở đường Nam à? Tôi biết có một quán ăn nhỏ, hương vị cũng được lắm…
Đỗ Long cười nói:
- Muốn gọi thêm vài người cùng đi không? Càng đông càng náo nhiệt.
Ngô Khả Nguyên nói: - Lần sau đi, cuối năm rồi mọi người đều rất bận, lần sau sẽ hẹn trước bọn họ hai bà ngày, hôm nay hai chúng ta đi trước.
Khoảng 20 phút sau, Đỗ Long và Ngô Khả Nguyên gặp nhau ở một tiệm ăn nhỏ bên đường.
- Bây giờ à, tên các tiệm ăn nhỏ cũng đặt đến là lịch sự tao nhã. Đỗ Long cười nói.
Ngô Khả Nguyên cười nói: - Cái này bây giờ là phổ biến…nào, ai thích ăn gì thì tự gọi…
Đỗ Long lấy một món chiên, sau đó lấy chút đồ ăn vặt khác, Ngô Khả Nguyên cũng không khách khí, sau khi gọi một chút đồ ăn anh ta gọi thêm một lốc bia, lúc ăn y anh ta liền bắt đầu than thở: - Ôi…mới mấy tháng trước, khi đó Cục trưởng Đổng dẫn một đám người đón gió cậu… chỉ chớp mắt mà vật còn đó người đã thay đổi rồi.
Đỗ Long cười nói: - Ông ta gieo gió thì gặp bão, cái đó không nói đến nữa, nhưng người chịu liên lụy cũng quá nhiều? Chẳng lẽ nhiều người như thế đều có vấn đề?
Ngô Khả Nguyên thở dài: - Công việc chúng ta đang làm nếu thiết diện vô tư, dầu muối không thấm thì chuyện gì cũng làm không xong, chỉ nửa năm sẽ bị đuổi khỏi sơn sốc đi canh cột mốc biên giới. Cho nên, chỉ cần có người tra, đừng có nói là không tra được gì, triều nào vua nấy, tôi cũng không biết là mình còn có thể ở vị trí này bao lâu đâu.
Đỗ Long ưu tư gật đầu, nói: - Tôi trước kia ở đội hình sự và tổ trọng án cũng xem như khá tốt rồi, sau khi vào đại đội trị an mới thấy quan hệ giữa người với người phức tạp như vậy… Tôi bây giờ còn không biết ý Cục trưởng như thế nào, thực sự là rất đau đầu.
Ngô Khả Nguyên bĩu môi, nói: - Tên Hàn Vĩ Quân…gã chính là chuyên gia đầu cơ, nếu không phải Cục trưởng Đổng gặp chuyện không may, thì không biết tới khi nào gã mới lên chức… Nghe nói vào cái đêm hôm Cục trưởng gặp chuyện thì gã liền mang đồ này đồ nọ đến biếu trưởng phòng Giang…
Đỗ Long nói:
- Ông anh, anh đã nghe chuyện giữa tôi và đội chống ma túy rồi phải không? Rõ ràng là đại đội chống ma túy xảy ra chuyện, đội trị an chúng tôi đã cứu tổ viên bên đó, nhân tiện đã phá được vụ án giao dịch thuốc phiện lớn nhất từ khi Đại đội trị an thành lập cho đến nay, Đại đội chống ma túy không ngờ lại dám cướp công, còn kiếm ra được một số tội trạng quái lạ, Cục trưởng Hàn biết rõ mọi chuyện, không ngờ vẫn muốn tôi để một nửa công cho Đại đội chống ma túy, tôi thật không hiểu cục trưởng Hàn đang nghĩ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.