Canh Mạnh Bà

Chương 12: Chén canh 04 - Một

Ai Lam

01/07/2019

Canh Mạnh Bà - Ai Lam

Chén canh số 4

Một

Editor: Lạc Tiếu - 8/3/2019

Dạo này quá bận rộn nên ta đành up từng chương cho mọi người đỡ chờ lâu. ♥ Hi vọng vẫn được ủng hộ ♥:"> Bật mí là chén canh này rất thú vị =))

Xa xa nhìn thấy một thân chiến bào cả người là huyến đến gần, ban đầu Thanh Hoan còn cho rằng đây là một nam tử thân hình tinh tế gầy yếu, mà khi quỷ hồn đến gần, nàng mới ý thức được, người này nguyên lai là nữ nhi.

Đây là một quỷ hồn khác với những nữ quỷ hồn nàng từng chứng kiến qua.

Ở trong ấn tượng của Thanh Hoan, nữ tử nhỏ yếu, cần phải dựa vào nam tử mới có thể sinh tồn. Nhưng nữ nhân này lại có ánh mắt kiên nghị, một thân áo giáp đỏ thẫm tựa tắm máu, người đầy huyết ô. Có thể nghĩ, khi sinh thời nàng ấy đã từng gặp qua một hồi ác chiến ra sao.

Thấy Thanh Hoan ngồi ở trà quán, nữ quỷ ngạc nhiên hỏi: "Đây là nơi nào? Ta vì sao ở chỗ này? Ta đã chết rồi sao?"

Đây cũng là lần đầu tiên có quỷ hồn chủ động nói chuyện với Thanh Hoan. Bỗng dưng Thanh Hoan có ấn tượng với nàng ấy rất tốt, tươi cười cũng ôn nhu rất nhiều: "Đúng nha, ngươi xem."

Nữ quỷ nhìn theo ngón tay Thanh Hoan, cầu Nại Hà ba chữ to đập vào mi mắt. Nàng ta ngơ ngẩn nhìn, đột nhiên cả người cảm thấy không còn sức lực, chỉ nghe một tiếng ""leng keng"", trường đao trong tay rớt xuống đất, phát ra thanh âm thanh thúy.

Nữ quỷ xụi lơ, ánh mắt thất thần, lẩm bẩm nói: "Hắn chung quy... vẫn hạ tay."

"Hắn?"

"Ta gọi là Bùi Thu An." Nữ quỷ chậm rãi mở miệng. "Là đại hoàng nữ của Chuyên Húc quốc. Hôm qua... Không, là trước khi chết, ta là hoàng nữ được mẫu hoàng coi trọng nhất, cũng là người thừa kế tối cao của ngôi vị hoàng đế tương lai."

Thanh Hoan ngây ngẩn cả người: "Hoàng nữ? Không phải công chúa sao?"

"Công chúa? Cái gì là công chúa?" Nữ quỷ Thu An hồ nghi hỏi một câu, cho dù gặp qua trọng đại đả kích, nhưng kiên cường trong xương cốt như cũ không hề mất đi.

"Nhưng thật ra ta có mấy hoàng đệ, bất quá bọn họ tuổi đều còn nhỏ, đại đa số cũng đã gả cho người."

Thanh Hoan cảm thấy mình có chút nghe không hiểu nữ quỷ Thu An đang nói gì, trên đời này làm gì có đạo lý hoàng tử gả cho cho thê? Nhưng nàng cũng không hỏi, mà an tĩnh chờ nữ quỷ Thu An tiếp tục kể chuyện.

Cũng vậy, nữ quỷ Thu An chậm rãi kể ra chuyện xưa của mình, khi nói về cuộc đời mình, đồng thời, cục đá luôn đè nặng trong lòng nàng tựa hồ cũng buông xuống theo. Người chết như đèn diệt, nàng đã chết, cần gì phải để ý chuyện khác đâu?

Bùi Thu An vốn là đại hoàng nữ của Chuyên Húc quốc, hoàng đế coi trọng nàng, mà nàng cũng là người thừa kế của ngôi vị hoàng đế luôn được chúng thần ủng hộ.

Cả đời này, Bùi Thu An cái gì cũng là ưu tú nhất, duy nhất tiếc nuối lại là yêu phải người không yêu mình.

Phu lang của nàng là Nguyên Châu, vốn là trưởng tử của đại thế gia nhà cao cửa rộng. Hắn từ nhỏ đã có dung mạo xuất chúng, thân kiều thể nhu, lại kiêm tài hoa hơn người, cho nên xưa nay có mỹ danh kinh thành đệ nhất mỹ nam tử.

Bùi Thu An nhìn thấy hắn một lần đã khuynh tâm, nhưng mà không ngờ chính là, hoàng đế trùng hợp chỉ hôn cho nàng, đối phương lại là trưởng tử Nguyên gia!

Sau khi cưới người âu yếm về phủ, Bùi Thu An vẫn luôn thật cẩn thận chăm sóc che chở hắn. Nhưng Nguyên Châu luôn không cho nàng sắc mặc tốt. Thậm chí trừ chuyện tất yếu như giả vờ phu thê với người ngoài, ngoài ra hắn không cho phép Bùi Thu An chạm vào người hắn chút nào!

Nàng lại như si như dại mà yêu Nguyên Châu, chuyện gì cũng nghe theo hắn, ai ngờ, vì chuyện này mà thuận tay đưa mình vào quỷ môn quan!

Thì ra, Nguyên Châu sở dĩ lãnh đạm, tất cả là bởi vì hắn sớm có người ái mộ, mà người nọ không phải ai khác, đúng là tam hoàng muội của Bùi Thu An, Bùi Thục Nam!



Trước kia, khi còn chưa xuất giá, hắn đã phương tâm ám hứa với tài tử Bùi Thục Nam, ai ngờ hoàng đế lại đem hắn chỉ hôn cho Bùi Thu An, việc này làm sao Nguyên Châu có thể tiếp thu?

Bùi Thục Nam vốn là một cung nhân bị hoàng đế lâm hạnh mà sinh ra, địa vị thấp hèn. Tuy có tài văn chương, lại không được hoàng đế yêu thích.

Nàng ta luôn cho rằng địch nhân lớn nhất của mình chính là đại hoàng tỷ Bùi Thu An, mà nếu muốn đoạt được ngôi vị hoàng đế, nhất định phải trừ bỏ trước.

Bùi Thục Nam là người có tâm cơ rất nặng, chỉ cần vài lần, nàng ta liền nhìn ra tỷ phu của đại hoàng tỷ có ý với mình, vì thế thường xuyên qua lại, làm cho Nguyên Châu vì nàng mà thần hồn điên đảo, thề vì nàng trả giá hết thảy.

Chuyện Bùi Thục Nam muốn Nguyên Châu làm cũng rất đơn giản. Chỉ cần hạ độc dược mạn tính ở đồ ăn của Bùi Thu An, rồi sau đó khi Thu An phụng mệnh xuất chinh, phá bỏ hộ tâm kính của nàng.

Tiếp theo lại giúp Bùi Thục Nam trộm trận đồ. Sau khi có được, trận đồ sẽ được nàng ta giao cho địch quốc, dĩ nhiên, là gửi nặc danh.

Đáng thương Bùi Thu An vì như vậy mà chết trên chiến trường, trước khi chết, nàng vẫn luôn cầu mong Nguyên Châu có thể có nửa phần tình ý với mình, không phá huỷ hộ tâm kính của nàng.

"Vô luận ra sao ta cũng không thể tưởng được, hắn lại nhẫn tâm như thế." Nữ quỷ Thu An lẩm bẩm nói.

"Chẳng lẽ là ta đối xử với hắn còn chưa đủ tốt hay sao? Trong phủ những hoàng muội khác, đừng nói là chính thất phu lang, người hầu thông phòng cũng nhiều vô số kể, ta lại chỉ có một mình hắn. Vì hắn, ta cái gì cũng từ bỏ, sao hắn có thể nhẫn tâm đối xử với ta như vậy. Tam hoàng muội đối xử với hắn tốt cỡ nào, chẳng lẽ còn tốt hơn ta ư?"

"Chỉ là đáng thương... Đáng thương cho Thiên Hoa, hộ chủ mà chết. Ta không những không thể bảo toàn chính mình, ngay cả tính mạng của hắn cũng không thể giữ được!"

Bùi Thiên Hoa là thị vệ từ nhỏ đã theo bên người của Bùi Thu An. Tuy rằng thân là nam nhi, nhưng võ công trác tuyệt không thua nữ tử.

(Lạc: Nói thật edit tới đoạn này lòng ta cứ thấy quái quái:"">)

Ngày thường, Bùi Thu An ăn, mặc, ở, đi lại cũng đều là do hắn chuẩn bị. Nếu không có Thiên Hoa liều mình cứu giúp, có khả năng Bùi Thu An còn chết thảm hại hơn.

Thanh Hoan nghe xong câu chuyện này, nhẹ nhàng thở dài, hỏi: "Ở quốc gia của các ngươi, nữ tử vi tôn, nam tử ngược lại phải tam tòng tứ đức, đại môn không ra?"

"Đây là dĩ nhiên. Nam tử trời sinh yếu nhược hơn so với nữ tử, tất nhiên phải dựa vào nữ tử mà sinh tồn." Nữ quỷ Thu An ra vẻ đương nhiên nói.

Sau đó, nàng lộ ra thẫn thờ chi sắc, "Tam hoàng muội ngày gần đây ngo ngoe rục rịch, nhưng mẫu hoàng sẽ không đem ngôi vị hoàng đế truyền cho nàng ta.""

""Tuy rằng ta không còn, nhưng vẫn có nhị hoàng muội cùng tứ hoàng muội. Vô luận như thế nào, vị trí hoàng đế cũng không tới phiên nàng ta tới ngồi. Ta lo lắng nàng ta sẽ xuống tay với mẫu hoàng..."

Nói tới đây, nữ quỷ Thu An đột nhiên hỏi Thanh Hoan. "Ngươi có thể giúp ta được không?"

"Ngươi muốn ta giúp ngươi cái gì?"

"Không thể cho tam hoàng muội bước lên ngôi vị hoàng đế! Bùi Thục Nam lòng dạ độc ác, tính nghi ngờ lại nặng, nếu là quốc gia giao vào tay nàng ta, không biết chừng sẽ xảy ra nhiễu loạn." Nữ quỷ Thu An nôn nóng không thôi.

Thấy vậy, Thanh Hoan hỏi: "Đã là như thế, ngươi cần gì biết rõ Nguyên Châu hạ độc mình vậy mà còn không hề phòng bị gì?"

Nghe hỏi vậy, nữ quỷ Thu An lộ ra sắc mặt tâm như tro tàn. "Ta còn tưởng rằng... Hắn sẽ nhớ tới tình cảm phu thê giữa chúng ta, lại không ngờ, tất cả là do ta tự mình đa tình. Ta rất hối hận.. Ta chỉ ước rằng mình chưa bao giờ gặp hắn! Chưa từng vì hắn khuynh tâm!"

"Nói cách khác, tâm nguyện của ngươi là ngăn cản Tam Hoàng nữ trở thành hoàng đế, hơn nữa làm cho Nguyên Châu nếm mùi đau khổ, phải không?"

"Đúng, nhưng mà... Ta không muốn hắn chết, cầu ngươi, lưu cho hắn một mạng được không?"

Không biết vì sao, nữ quỷ Thu An lại là cảm thấy nữ nhân mỹ lệ trước mắt này có thể giúp mình hoàn thành tâm nguyện, nhưng Bùi Thu An lại quá vô dụng, vô luận như thế nào nàng cũng không thể nhẫn tâm muốn Nguyên Châu chết đi, cho dù hắn không hề có cảm tình đối với nàng.



"Đứa trẻ si tình a..." Thanh Hoan thấp thấp cảm khái, lại nói: "Thiên Hoa đâu, hắn làm sao bây giờ?"

"Thiên Hoa?" Nữ quỷ Thu An ngơ ngác. "Thiên Hoa đã chết nha!"

"Nếu không chết thì sao?"

"Nếu không chết... Ta, ta sẽ chiếu cố hắn nhất sinh nhất thế thật tốt, quyết không làm cho hắn chịu khổ!"

Nghe vậy, Thanh Hoan đứng dậy, hơi hơi mỉm cười: "Ta đã biết."

Cơ hồ chỉ là trong nháy mắt, Thanh Hoan đã nghe được âm thanh chiến mã hí vang, kim qua thiết mã, đao thương đánh nhau, những binh sĩ hét hò vang tận mây xanh. Nàng ngồi trên lưng ngựa, nơi xa, một tiễn phá không mà đến, nhắm thẳng vào ngực nàng.

Nếu như mũi tên này hoàn toàn đi vào ngực, sợ là Thanh Hoan lập tức không có cách nào hoàn thành tâm nguyện của nữ quỷ Thu An.

Vươn hai ngón tay, Thanh Hoan dễ như trở bàn tay làm mũi tên dừng trước vó ngựa, sau đó rơi xuống đất. Nàng nhìn lại tay mình, khóe miệng hơi hơi mỉm cười.

Phàm nhân bình thường đã không thể gây thương tổn Thanh Hoan, pháp lực của nàng đang dần dần mạnh lên, có lẽ sẽ có một ngày, nàng có thể đi đến cuối cầu Nại Hà.

"Điện hạ! Điện hạ cẩn thận!" Đang ở lúc này, một thanh trường xuất hiện, chặn đi trường thương đang muốn đánh vào gò má Thanh Hoan.

Nàng quay đầu nhìn lại, thấy một tiểu tướng mặc áo giáp màu bạc. Giờ phút này, trên người trên mặt hắn đều là huyết, đã nhìn không ra dung mạo vốn có, nhưng Thanh Hoan biết, đây nhất định là Bùi Thiên Hoa.

Nếu như vừa rồi mũi tên kia hoàn toàn đi vào ngực Thu An, Bùi Thiên Hoa sẽ lập tức nhào lên người nàng, chắn hết thảy công kích thay nàng, thật sự là đúng với bốn chữ, tan xương nát thịt.

Nhưng cho dù như vậy, trong lòng Bùi Thu An lại vẫn thích tên bạc tình quả hạnh Nguyên Châu, thật sự là củ cải rau xanh còn có chỉ số tình cảm hơn cả nàng kia.

"Không có việc gì, ngươi cũng cẩn thận." Thanh Hoan một kiếm chém ngã tiểu binh có ý đồ bắn trộm sau lưng Bùi Thiên Hoa, dặn dò nói: "Chú ý an toàn của mình."

Nói xong, nàng giơ lên trường đao trong tay, sát ra trùng vây, trở lại thành lâu, mệnh lệnh phó tướng lập tức thu binh.

Trận này quyết không thể đánh tiếp, nếu không đối mặt chính là thật lớn thất bại. Đến lúc đó Bùi Thu Nam sẽ có lý do khiển trách nàng, trong lòng hoàng đế nói không chừng cũng sẽ chút bất mãn.

Hiện giờ, trận đồ nắm trong tay quân địch, điều này ý nghĩa rằng tất cả kế sách đã quyết định tốt đều không thể dùng, cần phải làm lại từ đầu. Biết được chuyện này, trong lòng Thanh Hoan hung hăng phỉ nhổ Nguyên Châu.

Chẳng lẽ hắn không biết, đánh cắp trận đồ sẽ mang đến cho Chuyên Húc quốc bao nhiêu thương vong hay sao? Vì cái gọi là tình yêu, ngay cả quốc gia đại nghĩa cũng không màng, Bùi Thu An thật sự bị mù mắt, mới có thể thích được người như vậy!

Khi còn sống, Thanh Hoan từng kiến thức qua chiến trường là như thế nào, chỉ là khi đó nàng chỉ là nữ tử trói gà không chặt.

Ở thế giới của nữ quỷ Chu Thải, những năm Thanh Hoan từng lên làm Hoàng Hậu lẫn Thái Hậu, cũng từng đề cập qua chuyện quân sự, Cảnh Hằng Đế biết gì đều nói hết với nàng.

Cho nên, tuy rằng đây là lần đầu tự mình ra trận, nhưng Thanh Hoan tin tưởng mình có thể làm tốt.

Sống qua nhiều thế giới như vậy, chẳng lẽ nàng lại thua ở nơi này hay sao?

Tuy rằng tránh thoát được mũi tên kia, nhưng cũng không có nghĩa là thân thể không việc gì. Trở lại doanh trướng, sau khi thả lỏng, Thanh Hoan mới phát giác người mình đau lợi hại. Thì ra cánh tay bị mũi tên có độc mũi xượt qua. Sau khi trải qua quân y trị liệu, còn phải đắp thuốc băng bó lại.

Vô luận là tướng quân hay là binh lính bình thường, thậm chí là quân y, đều là nữ tử, chỉ có Bùi Thiên Hoa là một nam tử trong doanh. Thanh Hoan vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tựa hồ thế giới này chính là nữ tử hoàn toàn vi tôn.

Tuy rằng đã nghe Bùi Thu An kể, biết được này đó, nhưng Thanh Hoan vẫn cứ cảm thấy rất là không thể tưởng tượng được.

Đây là điều nàng chưa bao giờ nghĩ nổi, một thế giới hoàn thành khác xa với những thế giới nàng từng sinh hoạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Canh Mạnh Bà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook