Chương 57: Chén canh 07 - Bốn
Ai Lam
11/03/2020
Chén canh số 7 - Bốn
Editor: Lạc Tiếu - 09/03/2020
Nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh, cầu khen ngợi của tiểu nha đầu sau khi trả lời xong vấn đề, dù cho tính cách Tưởng Trạc có lãnh đạm đi nữa, hắn cũng nhịn không được ý muốn duỗi tay sờ sờ đầu nhỏ.
Mái tóc mềm mại, nhu thuận bóng loáng, Tưởng Trạc đột nhiên cảm thấy thực mê luyến cái cảm giác từng sợi tóc luồn qua ngón tay.
"Về sau đừng cột tóc, xõa xuống đẹp."
Thanh Hoan ngẩng mặt lên, nói: "Viện Nhi đều nghe ba."
Tiểu nha đầu vừa ngoan vừa sùng bái hắn, yêu thích hắn, đáy lòng Tưởng Trạc bỗng sinh ra cảm giác thỏa mãn.
【 Đinh! Giá trị hảo cảm của Tưởng Trạc cộng 10, hiện tại là 20, nhận được 20 điểm thưởng, chủ nhân có lập tức sử dụng? 】
Thanh Hoan không chút do dự, như cũ thêm ở kỹ năng [Bế nguyệt tu hoa]. Lúc này, nàng từ trên ghế đứng dậy, định đi lấy mấy cuốn sách ngày trước mình đã xem đưa cho Tưởng Trạc. Ai ngờ, mới vừa đứng lên, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cả người không có sức lực, ngã về phía trước. Cũng may, Tưởng Trạc nhanh tay lẹ mắt kịp thời ôm lấy nàng.
Cần gì để ý có sử dụng thủ đoạn hay không, dùng được là được, hơn nữa, dựa vào tình huống thân thể của nàng hiện tại, cho dù thường xuyên té xỉu cũng là chuyện vô cùng bình thường.
Từ đó đến nay đã mười bốn năm, đây vẫn là lần đầu tiên Tưởng Trạc ôm lấy "Viện Nhi". Chỉ cảm thấy thân thể trong tay mình vô cùng tinh tế mảnh mai, eo nhỏ mong manh giống như nhẹ gập là có thể bẻ gãy. Tưởng Trạc đột nhiên dâng lên một cổ thương tiếc, cúi đầu nhìn về phía cô gái nhỏ bé trong lòng ngực.
Tiểu nha đầu sắc mặt tái nhợt, cánh môi cũng nhàn nhạt tím, rõ ràng là bộ dáng mất máu quá nhiều. Nhưng từ đầu tới đuôi, nàng cũng chưa hề oán giận tiếng nào, nhớ tới cái lý do xàm chó "Vì tốt cho con, nên cần phải rút máu để kiểm tra thân thể", tên đàn ông bất cận nhân tình Tưởng Trạc cuối cùng cũng có một chút áy náy.
【 Đinh! Thành công khiến cho Tưởng Trạc áy náy, nhận được 10 điểm thưởng, chủ nhân có lập tức sử dụng? 】
Lần này, Thanh Hoan đem điểm số thêm ở kỹ năng [Thân kiều thể nhu].
Tưởng Trạc đỡ vật nhỏ trong lòng ngực lên, lập tức thập phần khiếp sợ: Sao con bé lại nhẹ như vậy! Mềm như vậy! Nhỏ như vậy!
Tưởng Trạc toát ra một chút ôn nhu hiếm có. Con bé này cũng giống như con gái nhỏ của hắn, đều chỉ là trẻ con thôi...
Con gái hắn mười sáu tuổi, tuy thân thể không tốt nhưng được tất cả mọi người yêu thương, mà tiểu nha đầu Viện Nhi này, mới mười bốn tuổi, không ai quan tâm không ai thương xót, tương lai còn không biết có thể sống bao lâu...
【 Đinh! Lòng áy náy của nhân vật mục tiêu Tưởng Trạc đạt mãn giá trị, chủ nhân có thể lựa chọn một kỹ năng để tăng mãn giá trị! 】
Thanh Hoan nghĩ nghĩ, phân vân giữa [Bế nguyệt tu hoa] cùng [Thân kiều thể nhu]. Sau đó quyết tâm lựa chọn cái sau. Dung mạo cần phải chậm rãi mà thành, hiện tại quan trọng nhất chính là thân thể mỏng manh như cọng giá này.
Một đường ôm Thanh Hoan đưa về phòng, Tưởng Trạc nhìn đến cái giường lớn kia, đột nhiên thực luyến tiếc thả nàng xuống. Cảm giác ôm nàng tốt hơn hắn nghĩ, làm cho hắn có chút mê muội.
Từ sau khi vợ mất, đã rất nhiều năm Tưởng Trạc không chạm qua nữ nhân. Cũng không phải bởi vì thương tiếc vong thê, mà là bởi vì không tìm được người hợp tâm ý. Nhiều năm như vậy đều một mình, hiện tại ôm thân thể mềm mại, cũng khó tránh khỏi sẽ yêu thích không buông tay.
Nghĩ đến đây, Tưởng Trạc vẫn giữ được lực tự chủ cường đại, miễn cưỡng thả Thanh Hoan xuống, thân mình nho nhỏ nháy mắt nằm xuống giường, nàng nhắm mắt lại, da thịt lộ ra bên ngoài trắng đến gần như trong suốt, mạch máu màu xanh lá có thể thấy được rõ ràng.
Giống đứa nhỏ làm bằng tuyết. Tưởng Trạc nghĩ.
Ngay lúc hắn chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy tiểu gia hỏa trên giường đang nỉ non gì đó. Tưởng Trạc nghe không rõ, liền cong lưng đi đến gần, nghe một hồi lâu, mới miễn cưỡng phân biệt ra, con bé đang kêu mình. "Đừng có đi... Ba ba đừng đi... Viện Nhi sợ hãi... Hu hu hu..."
Tiếng khóc nhỏ nhẹ, giống con thú non đáng thương, bởi vì không có cha mẹ bảo vệ, ngay cả khóc cũng không dám khóc lớn.
Tưởng Trạc mềm lòng, vừa lúc tay nhỏ của Thanh Hoan quơ loạn, vừa vặn cầm đầu ngón tay của hắn, sau đó không chịu buông ra. Tưởng Trạc bất đắc dĩ cười, nhéo nhéo ngón tay mảnh khảnh kia, nói: "Nghe lời."
Tiểu nha đầu còn đang khóc.
Tưởng Trạc không có cách, cho dù là con gái ruột hắn cũng không dỗ dành được mấy lần. Thật sự không biết làm sao dỗ con nít, cuối cùng, hắn chỉ biết cứng đờ lại trúc trắc lấy tay vỗ nhẹ vai Thanh Hoan, nhìn nàng từ nức nở dần dần bình tĩnh, vậy mà lại có cảm giác thành tựu ngoài ý muốn.
Rốt cuộc... Con bé cũng chỉ là trẻ con.
Có lẽ, hắn có thể đối xử với đứa nhỏ này tốt một chút.
Bắt đầu là "tốt một chút", như vậy chuyện kế tiếp cũng sẽ thuận lý thành chương.
Thiếu nữ mười sáu tuổi giống như một nụ hoa đang hé nở, cả người đều tản ra một cổ hơi thở ngọt ngào. Hai năm thời gian, Thanh Hoan trở nên vô cùng xinh đẹp, theo như lời của người làm trong nhà, đó chính là Viện Nhi tiểu thư nảy nở. Mặc cho ai cũng không thể tưởng được, cô gái có dung mạo thanh tú, thân thể nhỏ yếu kia, vậy mà có thể trưởng thành được như hôm nay.
Gương mặt nhu nhược đáng thương, cánh mũi cao thẳng cùng đôi mắt đen nhánh, cánh môi hồng nhuận luôn làm người có xúc động muốn hôn hôn. Mỗi khi nàng dùng đôi mắt ươn ướt nhìn về phía ngươi, ngươi sẽ không tự chủ được muốn dâng lên cho nàng hết thảy.
Đẹp, thật sự đẹp, thiếu nữ trẻ không cần bất luận đồ trang điểm phụ trợ cùng trang sức điểm xuyết nào, chỉ riêng tố nhan đã đẹp đến kinh hồn. Làn da cả người vô cùng trắng mịn, non mềm như nước.
Nhưng thân thể này không chỉ có da thịt nõn nà, còn có hương khí tỏa ra từ trong ra ngoài, ngọt ngào thơm ngát như mùi hoa, lại mang theo mùi sữa của trẻ con. Tuy rằng chỉ mười sáu tuổi, nhưng thỏ con trước ngực đã no đủ mượt mà, mông vểnh căng tròn, vô cùng chọc người phạm tội. Đây rõ ràng là vưu vật, là một vưu vật thuần khiết lại thả tản mát ra dụ hoặc.
Kỹ năng [Thân kiều thể nhu] đã sớm đầy cột điểm, hai năm nay, kỹ năng này đã phát huy đến cực hạn, thân thể vốn dĩ như cọng giá đã biến mất từ lâu. Mà kỹ năng [Bế nguyệt tu hoa] cũng do Thanh Hoan vắt hết óc, trong quá trình cọ cọ độ hảo cảm, đạt tới mãn giá trị.
Thanh Hoan trước nay cũng chưa từng làm một cô gái thiên chân đơn thuần, không hiểu thế sự. Từ khoảnh khắc Thanh Hoan bước ra khỏi sông Vong Xuyên, nàng không bao giờ là nàng trước kia. Mang mặt nạ, nàng cần phải biểu hiện ra một người khác, không còn là bản thân. Tuy rằng có chút mệt, nhưng Thanh Hoan cảm thấy chơi rất vui.
Tiến độ của nhiệm vụ chủ tuyến đã tới 75%, nhiệm vụ chi nhánh... Vẫn chưa nhúc nhích gì, bởi vì mặc kệ nàng làm cách nào, đám người Tưởng gia cũng quyết không cho phép "Viện Nhi" đi học.
Mà Thanh Hoan cũng hoàn toàn không vội vã ra ngoài, mấy năm nay ở Tưởng gia, nàng điên cuồng chăm chỉ đọc sách thông qua Mặc Trạch. Chỉ cần là sách, nàng đều xem hết, nhờ vậy mà cuối cùng cũng có một chút hiểu biết về thế giới này.
Nhưng không có thực tiễn vẫn là không đủ. Hai năm trước, sau khi đám người nhà họ Tưởng giới thiệu "Viện Nhi" ra bên ngoài, nàng vẫn luôn ở tình trạng nước sôi lửa bỏng, thường xuyên gặp nguy hiểm. Tuy Tưởng Trạc đã bảo vệ nàng rất tốt, nhưng cũng không thiếu người xông vào được cửa lớn muốn bắt nàng.
Thật ra, Thanh Hoan chưa từng gặp vị tiểu thư chân chính của Tưởng gia, cũng không biết đám người Tưởng Trạc là sợ lòi, hay là có nguyên nhân gì khác.
Ánh nắng sớm chiếu vào thảm mềm trong phòng ngủ, thiếu nữ bên trong đang ngủ say, nàng đẹp không sao tả xiết, nhưng trong sắc mặt lại mơ hồ có chút bệnh trạng. Kỹ năng [Bế nguyệt tu hoa] khiến cho mỹ mạo diễm lệ như thiên tiên, nhưng Thanh Hoan muốn Mặc Trạch giữ lại cho nàng dáng vẻ bệnh tật, chính là vì dáng vẻ này, càng làm cho nàng thoạt nhìn càng thêm đáng thương.
Mấy năm nay, số lần cùng dung lượng máu bị rút rõ ràng đã giảm bớt, nhưng này còn chưa đủ.
Đã hơn mười giờ, bình thường bữa sáng của nàng đều là tám giờ phải ăn, nhưng đêm qua, bởi vì phải bị rút máu, nàng "ngủ" đặc biệt nhiều. Hai năm này, mỗi sáng tám giờ Thanh Hoan đều sẽ bồi cha con nhà họ Tưởng ăn sáng, nhưng hôm nay...... Nàng không vui.
Thân thể này cũng đã đủ dụ hoặc nam nhân vì nàng tâm động.
Áo ngủ của Thanh Hoan đều là kiểu dáng bảo thủ, thanh thuần, nàng cũng không muốn tìm loại khác làm người trào máu mũi, như vậy khó tránh khỏi tổn hại đến hình tượng "thuần khiết" của nàng.
Vì vậy, đêm qua, sau khi tắm rửa xong, Thanh Hoan mặc một cái váy ngủ hồng nhạt, bên hông cột chiếc nơ hình con bướm. Nếu cột kỹ, có thể gọi là kín mít, nhưng điều nàng muốn lại không phải này đó.
Giường lớn mềm mại, thiếu nữ ngủ giữa tơ tằm bao bọc, càng thêm non nớt.
Đây chính là hình ảnh Tưởng Trạc vừa bước vào đã nhìn thấy.
Bộ dáng đang ngủ của Thanh Hoan giống như thiên sứ, hai tay nhỏ ngoan ngoãn đặt ở trên bụng, áo ngủ lỏng lẻo, lộ ra một đoạn da thịt trắng trẻo. Dưới ánh nắng, càng thêm nổi bật, vùng da của nàng trắng gần như trong suốt.
Nhìn qua nàng có vẻ ngủ ngon lành, nhưng gò má lại hơi chút xanh xao, Tưởng Trạc nhịn không được có chút đau lòng. Cũng không phải không cẩn thận điều dưỡng thân thể cho nàng, nhưng nha đầu này thật sự kiều khí, cho dù ăn nhiều đồ ngon đồ bổ, thân thể nàng cũng vẫn cứ yếu đuối mong manh. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hắn vẫn luôn không cho phép nàng ra cửa, thân thể của nàng quá yếu.
Bàn tay to duỗi vào trong mền bế thiếu nữ lên, nàng vẫn mềm mại để mặc hắn nâng, mí mắt cũng không chịu mở ra. Tưởng Trạc mỉm cười, cúi đầu nhẹ nhàng hôn nhẹ lên trán Thanh Hoan, ôn nhu nói: "Viện Nhi, dậy đi."
Sở dĩ thói không thích tiếp xúc với người khác của Tưởng Trạc không còn nữa, xét đến cùng đều là công của Thanh Hoan. Hai năm qua, nàng chính là nghĩ hết biện pháp gia tăng tứ chi tiếp xúc cùng Tưởng Trạc. Cũng may công phu không phụ lòng người, nàng không có bạch bạch trả giá.
Tưởng Trạc kêu vài tiếng, Thanh Hoan đều bắt lấy mền không chịu buông ra. Cuối cùng, hắn bất đắc dĩ thả nàng xuống, thấy hai móng vuốt nhỏ gắt gao bắt lấy góc mền, Tưởng Trạc tức khắc không biết nên khóc hay cười.
Duỗi tay mở mền ra, Thanh Hoan nào có sức lực như hắn, mền lập tức bị kéo ra. Nàng cảm thấy lạnh, rụt rụt thân thể, nhưng vẫn cứ không chịu mở mắt.
Con ngươi đen nhánh nháy mắt trở nên thâm trầm. Tưởng trạc nhẹ nhàng hít hà một hơi, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm mảnh da thịt non mềm. Trên bộ ngực no đủ của thiếu nữ là hai điểm đỏ bừng ngông nghênh đứng thẳng, giờ phút này bởi vì động tác kéo mền của hắn làm cho hơi đong đưa, tựa như thạch trái cây, làm người muốn đi sờ sờ một phen, nhìn xem có phải có xúc cảm thoải mái như trong tưởng tượng hay không.
Đẹp, đẹp như mảnh ngọc tinh điêu tế trác. Đẹp đến mức... Làm hắn nhìn không chớp mắt.
Vật nhỏ trưởng thành. Hai năm trước còn là con bé cứng nhắc thẳng đuột, hiện tại vậy mà đã trưởng thành thành vưu vật nóng bỏng, có lồi có lõm. Về sau, chồng của con bé khẳng định có phúc khí...
Mày Tưởng Trạc nhăn lại, hắn không thích danh từ "chồng của Viện Nhi" này.
Editor: Lạc Tiếu - 09/03/2020
Nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh, cầu khen ngợi của tiểu nha đầu sau khi trả lời xong vấn đề, dù cho tính cách Tưởng Trạc có lãnh đạm đi nữa, hắn cũng nhịn không được ý muốn duỗi tay sờ sờ đầu nhỏ.
Mái tóc mềm mại, nhu thuận bóng loáng, Tưởng Trạc đột nhiên cảm thấy thực mê luyến cái cảm giác từng sợi tóc luồn qua ngón tay.
"Về sau đừng cột tóc, xõa xuống đẹp."
Thanh Hoan ngẩng mặt lên, nói: "Viện Nhi đều nghe ba."
Tiểu nha đầu vừa ngoan vừa sùng bái hắn, yêu thích hắn, đáy lòng Tưởng Trạc bỗng sinh ra cảm giác thỏa mãn.
【 Đinh! Giá trị hảo cảm của Tưởng Trạc cộng 10, hiện tại là 20, nhận được 20 điểm thưởng, chủ nhân có lập tức sử dụng? 】
Thanh Hoan không chút do dự, như cũ thêm ở kỹ năng [Bế nguyệt tu hoa]. Lúc này, nàng từ trên ghế đứng dậy, định đi lấy mấy cuốn sách ngày trước mình đã xem đưa cho Tưởng Trạc. Ai ngờ, mới vừa đứng lên, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cả người không có sức lực, ngã về phía trước. Cũng may, Tưởng Trạc nhanh tay lẹ mắt kịp thời ôm lấy nàng.
Cần gì để ý có sử dụng thủ đoạn hay không, dùng được là được, hơn nữa, dựa vào tình huống thân thể của nàng hiện tại, cho dù thường xuyên té xỉu cũng là chuyện vô cùng bình thường.
Từ đó đến nay đã mười bốn năm, đây vẫn là lần đầu tiên Tưởng Trạc ôm lấy "Viện Nhi". Chỉ cảm thấy thân thể trong tay mình vô cùng tinh tế mảnh mai, eo nhỏ mong manh giống như nhẹ gập là có thể bẻ gãy. Tưởng Trạc đột nhiên dâng lên một cổ thương tiếc, cúi đầu nhìn về phía cô gái nhỏ bé trong lòng ngực.
Tiểu nha đầu sắc mặt tái nhợt, cánh môi cũng nhàn nhạt tím, rõ ràng là bộ dáng mất máu quá nhiều. Nhưng từ đầu tới đuôi, nàng cũng chưa hề oán giận tiếng nào, nhớ tới cái lý do xàm chó "Vì tốt cho con, nên cần phải rút máu để kiểm tra thân thể", tên đàn ông bất cận nhân tình Tưởng Trạc cuối cùng cũng có một chút áy náy.
【 Đinh! Thành công khiến cho Tưởng Trạc áy náy, nhận được 10 điểm thưởng, chủ nhân có lập tức sử dụng? 】
Lần này, Thanh Hoan đem điểm số thêm ở kỹ năng [Thân kiều thể nhu].
Tưởng Trạc đỡ vật nhỏ trong lòng ngực lên, lập tức thập phần khiếp sợ: Sao con bé lại nhẹ như vậy! Mềm như vậy! Nhỏ như vậy!
Tưởng Trạc toát ra một chút ôn nhu hiếm có. Con bé này cũng giống như con gái nhỏ của hắn, đều chỉ là trẻ con thôi...
Con gái hắn mười sáu tuổi, tuy thân thể không tốt nhưng được tất cả mọi người yêu thương, mà tiểu nha đầu Viện Nhi này, mới mười bốn tuổi, không ai quan tâm không ai thương xót, tương lai còn không biết có thể sống bao lâu...
【 Đinh! Lòng áy náy của nhân vật mục tiêu Tưởng Trạc đạt mãn giá trị, chủ nhân có thể lựa chọn một kỹ năng để tăng mãn giá trị! 】
Thanh Hoan nghĩ nghĩ, phân vân giữa [Bế nguyệt tu hoa] cùng [Thân kiều thể nhu]. Sau đó quyết tâm lựa chọn cái sau. Dung mạo cần phải chậm rãi mà thành, hiện tại quan trọng nhất chính là thân thể mỏng manh như cọng giá này.
Một đường ôm Thanh Hoan đưa về phòng, Tưởng Trạc nhìn đến cái giường lớn kia, đột nhiên thực luyến tiếc thả nàng xuống. Cảm giác ôm nàng tốt hơn hắn nghĩ, làm cho hắn có chút mê muội.
Từ sau khi vợ mất, đã rất nhiều năm Tưởng Trạc không chạm qua nữ nhân. Cũng không phải bởi vì thương tiếc vong thê, mà là bởi vì không tìm được người hợp tâm ý. Nhiều năm như vậy đều một mình, hiện tại ôm thân thể mềm mại, cũng khó tránh khỏi sẽ yêu thích không buông tay.
Nghĩ đến đây, Tưởng Trạc vẫn giữ được lực tự chủ cường đại, miễn cưỡng thả Thanh Hoan xuống, thân mình nho nhỏ nháy mắt nằm xuống giường, nàng nhắm mắt lại, da thịt lộ ra bên ngoài trắng đến gần như trong suốt, mạch máu màu xanh lá có thể thấy được rõ ràng.
Giống đứa nhỏ làm bằng tuyết. Tưởng Trạc nghĩ.
Ngay lúc hắn chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy tiểu gia hỏa trên giường đang nỉ non gì đó. Tưởng Trạc nghe không rõ, liền cong lưng đi đến gần, nghe một hồi lâu, mới miễn cưỡng phân biệt ra, con bé đang kêu mình. "Đừng có đi... Ba ba đừng đi... Viện Nhi sợ hãi... Hu hu hu..."
Tiếng khóc nhỏ nhẹ, giống con thú non đáng thương, bởi vì không có cha mẹ bảo vệ, ngay cả khóc cũng không dám khóc lớn.
Tưởng Trạc mềm lòng, vừa lúc tay nhỏ của Thanh Hoan quơ loạn, vừa vặn cầm đầu ngón tay của hắn, sau đó không chịu buông ra. Tưởng Trạc bất đắc dĩ cười, nhéo nhéo ngón tay mảnh khảnh kia, nói: "Nghe lời."
Tiểu nha đầu còn đang khóc.
Tưởng Trạc không có cách, cho dù là con gái ruột hắn cũng không dỗ dành được mấy lần. Thật sự không biết làm sao dỗ con nít, cuối cùng, hắn chỉ biết cứng đờ lại trúc trắc lấy tay vỗ nhẹ vai Thanh Hoan, nhìn nàng từ nức nở dần dần bình tĩnh, vậy mà lại có cảm giác thành tựu ngoài ý muốn.
Rốt cuộc... Con bé cũng chỉ là trẻ con.
Có lẽ, hắn có thể đối xử với đứa nhỏ này tốt một chút.
Bắt đầu là "tốt một chút", như vậy chuyện kế tiếp cũng sẽ thuận lý thành chương.
Thiếu nữ mười sáu tuổi giống như một nụ hoa đang hé nở, cả người đều tản ra một cổ hơi thở ngọt ngào. Hai năm thời gian, Thanh Hoan trở nên vô cùng xinh đẹp, theo như lời của người làm trong nhà, đó chính là Viện Nhi tiểu thư nảy nở. Mặc cho ai cũng không thể tưởng được, cô gái có dung mạo thanh tú, thân thể nhỏ yếu kia, vậy mà có thể trưởng thành được như hôm nay.
Gương mặt nhu nhược đáng thương, cánh mũi cao thẳng cùng đôi mắt đen nhánh, cánh môi hồng nhuận luôn làm người có xúc động muốn hôn hôn. Mỗi khi nàng dùng đôi mắt ươn ướt nhìn về phía ngươi, ngươi sẽ không tự chủ được muốn dâng lên cho nàng hết thảy.
Đẹp, thật sự đẹp, thiếu nữ trẻ không cần bất luận đồ trang điểm phụ trợ cùng trang sức điểm xuyết nào, chỉ riêng tố nhan đã đẹp đến kinh hồn. Làn da cả người vô cùng trắng mịn, non mềm như nước.
Nhưng thân thể này không chỉ có da thịt nõn nà, còn có hương khí tỏa ra từ trong ra ngoài, ngọt ngào thơm ngát như mùi hoa, lại mang theo mùi sữa của trẻ con. Tuy rằng chỉ mười sáu tuổi, nhưng thỏ con trước ngực đã no đủ mượt mà, mông vểnh căng tròn, vô cùng chọc người phạm tội. Đây rõ ràng là vưu vật, là một vưu vật thuần khiết lại thả tản mát ra dụ hoặc.
Kỹ năng [Thân kiều thể nhu] đã sớm đầy cột điểm, hai năm nay, kỹ năng này đã phát huy đến cực hạn, thân thể vốn dĩ như cọng giá đã biến mất từ lâu. Mà kỹ năng [Bế nguyệt tu hoa] cũng do Thanh Hoan vắt hết óc, trong quá trình cọ cọ độ hảo cảm, đạt tới mãn giá trị.
Thanh Hoan trước nay cũng chưa từng làm một cô gái thiên chân đơn thuần, không hiểu thế sự. Từ khoảnh khắc Thanh Hoan bước ra khỏi sông Vong Xuyên, nàng không bao giờ là nàng trước kia. Mang mặt nạ, nàng cần phải biểu hiện ra một người khác, không còn là bản thân. Tuy rằng có chút mệt, nhưng Thanh Hoan cảm thấy chơi rất vui.
Tiến độ của nhiệm vụ chủ tuyến đã tới 75%, nhiệm vụ chi nhánh... Vẫn chưa nhúc nhích gì, bởi vì mặc kệ nàng làm cách nào, đám người Tưởng gia cũng quyết không cho phép "Viện Nhi" đi học.
Mà Thanh Hoan cũng hoàn toàn không vội vã ra ngoài, mấy năm nay ở Tưởng gia, nàng điên cuồng chăm chỉ đọc sách thông qua Mặc Trạch. Chỉ cần là sách, nàng đều xem hết, nhờ vậy mà cuối cùng cũng có một chút hiểu biết về thế giới này.
Nhưng không có thực tiễn vẫn là không đủ. Hai năm trước, sau khi đám người nhà họ Tưởng giới thiệu "Viện Nhi" ra bên ngoài, nàng vẫn luôn ở tình trạng nước sôi lửa bỏng, thường xuyên gặp nguy hiểm. Tuy Tưởng Trạc đã bảo vệ nàng rất tốt, nhưng cũng không thiếu người xông vào được cửa lớn muốn bắt nàng.
Thật ra, Thanh Hoan chưa từng gặp vị tiểu thư chân chính của Tưởng gia, cũng không biết đám người Tưởng Trạc là sợ lòi, hay là có nguyên nhân gì khác.
Ánh nắng sớm chiếu vào thảm mềm trong phòng ngủ, thiếu nữ bên trong đang ngủ say, nàng đẹp không sao tả xiết, nhưng trong sắc mặt lại mơ hồ có chút bệnh trạng. Kỹ năng [Bế nguyệt tu hoa] khiến cho mỹ mạo diễm lệ như thiên tiên, nhưng Thanh Hoan muốn Mặc Trạch giữ lại cho nàng dáng vẻ bệnh tật, chính là vì dáng vẻ này, càng làm cho nàng thoạt nhìn càng thêm đáng thương.
Mấy năm nay, số lần cùng dung lượng máu bị rút rõ ràng đã giảm bớt, nhưng này còn chưa đủ.
Đã hơn mười giờ, bình thường bữa sáng của nàng đều là tám giờ phải ăn, nhưng đêm qua, bởi vì phải bị rút máu, nàng "ngủ" đặc biệt nhiều. Hai năm này, mỗi sáng tám giờ Thanh Hoan đều sẽ bồi cha con nhà họ Tưởng ăn sáng, nhưng hôm nay...... Nàng không vui.
Thân thể này cũng đã đủ dụ hoặc nam nhân vì nàng tâm động.
Áo ngủ của Thanh Hoan đều là kiểu dáng bảo thủ, thanh thuần, nàng cũng không muốn tìm loại khác làm người trào máu mũi, như vậy khó tránh khỏi tổn hại đến hình tượng "thuần khiết" của nàng.
Vì vậy, đêm qua, sau khi tắm rửa xong, Thanh Hoan mặc một cái váy ngủ hồng nhạt, bên hông cột chiếc nơ hình con bướm. Nếu cột kỹ, có thể gọi là kín mít, nhưng điều nàng muốn lại không phải này đó.
Giường lớn mềm mại, thiếu nữ ngủ giữa tơ tằm bao bọc, càng thêm non nớt.
Đây chính là hình ảnh Tưởng Trạc vừa bước vào đã nhìn thấy.
Bộ dáng đang ngủ của Thanh Hoan giống như thiên sứ, hai tay nhỏ ngoan ngoãn đặt ở trên bụng, áo ngủ lỏng lẻo, lộ ra một đoạn da thịt trắng trẻo. Dưới ánh nắng, càng thêm nổi bật, vùng da của nàng trắng gần như trong suốt.
Nhìn qua nàng có vẻ ngủ ngon lành, nhưng gò má lại hơi chút xanh xao, Tưởng Trạc nhịn không được có chút đau lòng. Cũng không phải không cẩn thận điều dưỡng thân thể cho nàng, nhưng nha đầu này thật sự kiều khí, cho dù ăn nhiều đồ ngon đồ bổ, thân thể nàng cũng vẫn cứ yếu đuối mong manh. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hắn vẫn luôn không cho phép nàng ra cửa, thân thể của nàng quá yếu.
Bàn tay to duỗi vào trong mền bế thiếu nữ lên, nàng vẫn mềm mại để mặc hắn nâng, mí mắt cũng không chịu mở ra. Tưởng Trạc mỉm cười, cúi đầu nhẹ nhàng hôn nhẹ lên trán Thanh Hoan, ôn nhu nói: "Viện Nhi, dậy đi."
Sở dĩ thói không thích tiếp xúc với người khác của Tưởng Trạc không còn nữa, xét đến cùng đều là công của Thanh Hoan. Hai năm qua, nàng chính là nghĩ hết biện pháp gia tăng tứ chi tiếp xúc cùng Tưởng Trạc. Cũng may công phu không phụ lòng người, nàng không có bạch bạch trả giá.
Tưởng Trạc kêu vài tiếng, Thanh Hoan đều bắt lấy mền không chịu buông ra. Cuối cùng, hắn bất đắc dĩ thả nàng xuống, thấy hai móng vuốt nhỏ gắt gao bắt lấy góc mền, Tưởng Trạc tức khắc không biết nên khóc hay cười.
Duỗi tay mở mền ra, Thanh Hoan nào có sức lực như hắn, mền lập tức bị kéo ra. Nàng cảm thấy lạnh, rụt rụt thân thể, nhưng vẫn cứ không chịu mở mắt.
Con ngươi đen nhánh nháy mắt trở nên thâm trầm. Tưởng trạc nhẹ nhàng hít hà một hơi, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm mảnh da thịt non mềm. Trên bộ ngực no đủ của thiếu nữ là hai điểm đỏ bừng ngông nghênh đứng thẳng, giờ phút này bởi vì động tác kéo mền của hắn làm cho hơi đong đưa, tựa như thạch trái cây, làm người muốn đi sờ sờ một phen, nhìn xem có phải có xúc cảm thoải mái như trong tưởng tượng hay không.
Đẹp, đẹp như mảnh ngọc tinh điêu tế trác. Đẹp đến mức... Làm hắn nhìn không chớp mắt.
Vật nhỏ trưởng thành. Hai năm trước còn là con bé cứng nhắc thẳng đuột, hiện tại vậy mà đã trưởng thành thành vưu vật nóng bỏng, có lồi có lõm. Về sau, chồng của con bé khẳng định có phúc khí...
Mày Tưởng Trạc nhăn lại, hắn không thích danh từ "chồng của Viện Nhi" này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.