Canh Mạnh Bà

Chương 77: Chén canh 08 - Mười một

Ai Lam

14/04/2020

Editor: Bạch Lạc - 12/04/2020

Beta: Lạc Tiếu ♡

Bang!

Tiền Vĩ nổi giận đùng đùng nện một quyền trên cửa. Lần này bất quá là sai sót, hắn ta cũng không tin Tần Mục kia có thể có bản lĩnh thông thiên, chỉ là thoát được một lần, không lẽ còn có thể tránh được lần thứ hai?

Đôi mắt nhìn xuống túi tiền bị mình ném dưới đất, tròng mắt Tiền Vĩ chuyển động, lập tức có chủ ý mới.

Hiện tại đã nhận định Tần Mục là kiếp của mình, không giết chết Tần Mục, Tiền Vĩ thật sự không thể nguôi giận.

Mỗi cuối tháng, Thanh Hoan đều sẽ đi ra ngoài một chút, có đôi khi là tới thư viện, có khi là viện bảo tàng, một mình một người, không nói với bất kỳ người nào. Trải qua thời gian một năm, nàng đã hoàn toàn thích ứng với thân thể phái nam, ngay cả cái gọi là "chào cờ" này nàng cũng có thể tự mình động thủ giải quyết, huống chi mỗi tháng còn không có nguyệt sự, điều này làm Thanh Hoan thực vui vẻ.

Chỉ là lần này, hình như có đám ruồi bọ đi theo phía sau gây phiền toái.

【 Chủ nhân, phía sau người hai mươi mét có người có ý định gây rối. 】

Thanh Hoan nhàn nhạt nói: "Ta biết."

【 Nếu biết sao người còn đi về hướng ngõ nhỏ hẻo lánh như vậy?】 Mặc Trạch cảm thấy chủ nhân nhà mình có thể là do trở thành đàn ông mà bị choáng váng mất rồi.

Nó vẫn luôn cảm thấy trở thành đàn ông không có gì tốt hết, trước kia, khi thân thể chủ nhân là nữ, nó cuộn thành một cục nho nhỏ sẽ nằm gọn ở trong lòng nàng, cảm giác mềm mại kia khỏi phải nói có bao nhiêu thoải mái. Hiện tại thì hay rồi, lâu lâu mình thực thể hóa một chút, bị ôm vào lòng cũng là nằm trong lồng ngực cứng ngắc, một chút cũng không thoải mái, thật chán ghét.

Mặc Trạch luôn nói làm phụ nữ thích hơn đàn ông, thì ra là vì lý do này. Cũng may, Thanh Hoan không biết được suy nghĩ của nó, nếu không nàng khẳng định sẽ cạn lời cho xem.

"Không đi vô hẻm nhỏ, lát nữa vô ý làm bị thương người khác thì làm sao bây giờ?" Thanh Hoan rũ tay, cố ý nắm chặt thành quyền phát ra âm thanh răng rắc, nàng làm tổng tài bá đạo rất nhàm chán, người Tần gia luôn xem nàng như pha lê mong manh, bảo vệ kín kẽ vô cùng. Ngày thường, vì bảo trì hình tượng bên ngoài, Thanh Hoan vẫn luôn phải tỏ vẻ ôn hòa, tay ngứa đã lâu.

Mấy ngày trước so chiêu với Băng mỹ nhân ở tiệc rượu, nàng cảm giác cả người đều sống lại. Đám người hôm nay tuy không bằng cô gái nhỏ kia, nhưng hơn ở chỗ người đông thế mạnh, nàng cũng có thể hoạt động gân cốt thật tốt.

Mắt thấy Thanh Hoan biến mất ở cửa hẻm, đám lưu manh theo đuôi phía sau lấy ánh mắt ra hiệu nhau, vọt vào trong, ai ngờ mới vừa bước vào đầu ngõ, đã thấy con mồi mỉm cười đầy ý vị nhìn mình.

Con mẹ nó... Tên phú nhị đại này! Ỷ vào một chút tiền mà tưởng rằng mình lợi hại, dám kiêu ngạo như vậy, hôm nay sẽ cho hắn biết mùi!

Đây là một ngõ cụt nhỏ, chỉ cần giữ ở cửa hẻm, đối phương có mọc cánh cũng không thể bay! Tên cầm đầu đám lưu manh quơ quơ gậy bóng chày trong tay, cười đến đắc ý dào dạt: "Thằng nhóc, hôm nay mày gặp xui xẻo, nhanh nộp hết tiền trên người ra đây!"



Nụ cười của Thanh Hoan không đổi: "Tiền để ở trong xe, không bằng mấy người đi lấy với tôi, được không?"

Xùy! Trừ khi bọn hắn bị ngu! Bên cạnh bãi đỗ xe có vài trạm canh gác, bọn hắn mới không tự đi chui đầu vào lưới! "Phải không? Không có tiền, có mạng cũng được! Các anh em lên! Đánh thằng nhóc này tàn phế cho anh!" Cố chủ có nói, đánh chết sẽ gây chuyện, đánh gãy tay hoặc chân gì đó thì không sao, thù lao tới tận hai mươi vạn, không lấy tiền này chính là đồ ngốc!

Đám lưu manh múa may gậy gỗ trong tay nhào tới, Thanh Hoan ý cười ngang nhiên, vừa mới chuẩn bị đá người, một hắc ảnh tinh tế nhanh nhẹn không biết từ nơi nào chạy tới, chỉ vài phút công phu, một đám lưu manh đã bị đánh dạt trên mặt đất, còn dùng dây thừng trói lại.

【 Chủ nhân, người bị anh hùng cứu mỹ nhân kìa...】 Đây vẫn là lần đầu tiên hệ thống nhìn thấy có người dám đoạt con mồi của chủ nhân, thật là... Không biết sống chết.

Thanh Hoan mới ủ mưu thật tốt, lại phát hiện mình hoàn toàn không có cơ hội động thủ. Nhìn cô gái cao lãnh kia, nàng chỉ có thể nhẹ giọng thở dài, nói: "Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn tôi, anh vốn dĩ không cần tôi hỗ trợ." Băng chậm rãi đi tới. "Này bất quá chỉ là báo đáp anh tối hôm đó thủ hạ lưu tình." Cô là người không muốn thiếu nhân tình người khác.

Kỳ thật, chủ yếu là câu nói kia của Thanh Hoan làm cuộc sống hàng ngày của Băng mỹ nhân có chút khó an ổn. Cái gì mà kêu cô đừng bị người ta xem là công cụ mà sai sử? Cô sao có thể bị người ta xem là công cụ? Ai dám lấy cô làm công cụ chứ? Vấn đề này tra tấn Băng suốt vài ngày, làm hại cô ăn không ngon ngủ không yên. Vì muốn biết đáp án, cô ngầm đi theo Thanh Hoan, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy.

Cơ hồ là trong nháy mắt, Băng đã nhìn ra nhóm người này không có ý tốt. Muốn cướp bóc cũng sẽ không làm như vậy, càng sẽ không chọn Tần Mục. Loại người như anh ta, chỉ cần có mắt nhìn đã biết anh ta không phải người bình thường, chẳng lẽ không sợ chọc phải phiền toái sao? Cho nên, khẳng định là có người sai khiến bọn họ.

Nghĩ đến đây, một chân Băng mỹ nhân dẫm lên trên cổ tay của tên cầm đầu đám lưu manh, đổi lấy là một tiếng kêu thê lương thảm thiết của đối phương: "Nói, ai phái tụi bây tới?"

Đám lưu manh này làm gì có cái gì gọi là đạo đức làm người, lập tức khai ra kẻ đứng phía sau màn. Lại nói tiếp, cũng là do Tiền Vĩ quá mức tự tin, không hề che dấu danh tính khi mướn người tới đánh Thanh Hoan, giống như chắc chắn bản thân sẽ không gặp chuyện bất lợi. Lặp đi lặp lại nhiều lần tìm đường chết, dù lần này có thần tiên cũng cứu hắn không được.

Vốn đang định để Tiền Vĩ nhảy nhót một thời gian, nhưng hiện tại, Thanh Hoan thay đổi ý định, nàng vẫn nên sớm giải quyết cái tên làm mình khó chịu này đi, miễn cho về sau lại gây thêm phiền phức.

Băng vừa mới hỏi ra kẻ làm chủ đứng phía sau, Thanh Hoan muốn rời đi, thời điểm đi ngang qua người nữ sát thủ, nàng còn gỡ xuống dây cột tóc của Băng, thả ra mái tóc dài thẳng mượt của cô nàng, nhẹ giọng nói: "Vẫn là xõa ra thì đẹp hơn."

Nói xong câu nói có thể bị xem như một tên dê xồm, Thanh Hoan liền tiêu sái rời đi, lưu lại vị mỹ nữ lạnh lùng cùng một đám lưu manh mắt lớn mắt nhỏ nhìn theo, Băng sửng sốt một chút, vội vàng kêu lên: "Này anh!"

Thanh Hoan chắp tay sau lưng, chỉ quay đầu lại, lấy ánh mắt dò hỏi cô có yêu cầu gì.

Băng cắn cắn môi, hỏi: "Buổi tối ngày đó, anh nói cho tôi không nên để bản thân bị người khác lợi dụng là có ý gì?" Vấn đề này làm cô bối rối vài ngày, nếu không biết được đáp án, cô nhất định sẽ suy nghĩ đến chết!

Thanh Hoan không ngờ chỉ một câu nói thuận miệng của mình mà cô gái này vẫn để bụng cho tới bây giờ, thật ra làm gì có ý gì, cũng không có ẩn ý nào hết. "Không có gì, chỉ là cảm thấy, người con gái xinh đẹp như cô mà phải làm những việc nguy hiểm, hơn nữa còn trái pháp luật như vậy là vô cùng không có đạo đức."

Thật sự không có thêm bất kỳ ý gì, hết thảy mọi chuyện cũng chỉ là em gái Băng tự mình não bổ. Vì thế, Băng mỹ nhân hoá đá ngay tại chỗ, mấy ngày nay cô bị tra tấn ăn không ngon ngủ không yên, đối phương vậy mà chỉ là thuận miệng nói, không có bất kỳ ẩn ý gì? Thân là chòm Xử Nữ, Băng yên lặng nuốt xuống mấy cục máu tươi đang dâng trào.

Sau một thời gian, Tiền Vĩ cùng nữ minh tinh cũng dần dần thân thuộc hơn, nghiễm nhiên đã hơi chuyển sang giai đoạn thích nhau. Nhưng chuyện tốt của Tiền Vĩ chính là chuyện xấu đối với Thanh Hoan, nàng cần phải phá hư.

Nam quỷ Tần Mục cũng không muốn Tiền Vĩ chết, mà là muốn hắn ta tồn tại, trơ mắt nhìn hết thảy mọi chuyện có vẻ dễ như trở bàn tay, kết quả lại vô tình lỡ mất dịp tốt. Kiếp trước hắn ta là tên trạch nam đáng khinh vô dụng, sau khi xuyên qua, cho dù thay đổi cái túi da có bề ngoài tốt một chút, nội tâm cũng không thay đổi, vô dụng vẫn cứ vô dụng.



Muốn phá hư đào hoa giới giải trí này rất đơn giản, hiện giờ Thanh Hoan chơi Weibo cũng thuận buồm xuôi gió, nàng không khách khí đưa ra chứng cứ nữ minh tinh kia vì muốn thượng vị mà chủ động yêu cầu quy tắc ngầm. Nói là ngầm, chứng cứ lại là hàng thật giá thật, đây là thời đại internet bùng nổ, tin tức phát ra, muốn che dấu gièm pha cũng không dễ dàng, nữ minh tinh nháy mắt sứt đầu mẻ trán, đâu còn tâm tư dây dưa với Tiền Vĩ.

Chờ đến lúc gièm pha không còn, Tiền Vĩ phỏng chừng cũng bị phế rồi. Nếu như nữ minh tinh vẫn muốn tiếp tục con đường tinh đồ của mình, như vậy, người thông minh đều biết phải rời xa Tiền Vĩ, nếu không, người có hại luôn là bản thân.

Lúc này, Tiền Vĩ hoàn toàn ủ rũ, Tần Mục không xảy ra việc gì, còn bản thân thật vất vả mới câu được mỹ nữ minh tinh, vậy mà chưa ăn được đã bay mất. Hắn ta bắt đầu hoài nghi chính mình, chẳng lẽ hắn xuyên qua đây không phải biến thành bá chủ, mà là tới nhận xui xẻo?

Tiền Vĩ đang ở trên xe buýt thở ngắn than dài. Hắn ta thật sự cảm thấy mình bất quá chỉ là số con rệp, rõ ràng lúc trước còn rất tốt, sao hễ chuyện gì liên quan đến Tần Mục, là hắn lập tức bị nghiệp quật?

Bất quá, Tiền Vĩ cũng không sa sút tinh thần được lâu, bởi vì rất nhanh, lực chú ý của hắn đã bị hấp dẫn bởi mỹ nữ mới vừa lên xe buýt.

Cô gái này trước đột sau kiều, bộ ngực có thể nhìn ra là size 36E, là dạng ngực mà đàn ông dùng một bàn tay tuyệt đối không thể nắm hết. Mà hiện tại, bởi vì người trên rất đông, mọi người đều bị chen chúc thành cá mòi đóng hộp.

Gần đây, ngoại trừ Trịnh Noãn Noãn ra thì Tiền Vĩ đã lâu không chạm qua người phụ nữ khác, hiện tại nhìn thấy mỹ nữ này, đột nhiên hắn nhớ tới mấy quyển tiểu thuyết hay AV gì đó về sàm sỡ trên xe bus ở kiếp trước, cảm thấy có chút nhiệt huyết sôi trào.

Từ trạch nam xấu xí mụn đầy mặt biến thành thiếu niên soái khí, Tiền Vĩ đã đi trên con đường đen ngòm từ đầu tới cuối.

Đầu tiên, hắn ta dùng bộ vị sưng to kia của mình cọ xát vào cặp mông tròn trịa của mỹ nữ. Ôi, xúc cảm này... Quá non, quá mềm, quá tuyệt vời! Cô gái kia cả người cứng đờ, nhưng cũng không trốn tránh.

Lá gan Tiền Vĩ lớn hơn, sau khi cọ một lát, hắn lại duỗi tay đến cặp đùi đang kẹp chặt của đối phương, còn lặng lẽ dâm loạn kéo khoá quần của mình ra.

Mặt cô gái bởi vì quẫn bách mà trở nên đỏ bừng, da mặt cô mỏng, chỉ biết cắn răng nhịn rồi lại nhịn, không dám lên tiếng. Ngay từ đầu, cô còn nghĩ đối phương không phải cố ý, vì người trên xe quá đông, ngẫu nhiên cọ xát cũng không tránh khỏi. Nhưng khi cô nhận thấy được có thứ gì ở giữ hai chân mình đẩy đẩy, không những vậy người kia còn dùng tay muốn kéo quần lót của mình xuống, cô! Bạo! Phát!!

Chỉ thấy trong xe buýt chen chúc ngay cả bước chân cũng không nhúc nhích được, có một cô gái xinh đẹp cầm túi xách lên đập vào tên đàn ông đứng phía sau, vừa đánh vừa chửi: "Đồ biến thái! Cuồng sắc tình! Muốn sờ sao không về nhà sờ mẹ mày đi! Tao là mẹ mày sao? Tao đánh cho mày thấy tổ tông mày luôn!"

Trong túi của cô chính là một quyển từ điển Hán ngữ hiện đại, trọng lượng kia đủ để đánh Tiền Vĩ thành đầu heo.

Lập tức, có người lấy điện thoại ra quay video, tài xế cũng ngừng xe buýt, quần chúng nhiệt tình giúp cô gái xinh đẹp xách Tiền Vĩ đưa vào đồn công an.

Vì thế, Tiền Vĩ lại một lần nữa nổi tiếng!

Lần trước bị chú ý là vì hắn ta cùng lăn giường với Trịnh Noãn Noãn, dính hào quang của cô ta. Lần này thì không phải, hắn ta hoàn toàn dùng thực lực của bản thân mà nổi tiếng! Vì vậy, video "Sắc lang uy hiếp cô gái nhỏ, cô gái phản kháng mãnh liệt đánh sắc lang" bắt đầu lưu hành bốn phía ở trên mạng, mỹ nữ nhỏ xinh dũng cảm đứng ra phản kháng làm người trầm trồ khen ngợi, mà tên sắc lang kia lại bị người ta phỉ nhổ.

Có người cảm thấy tên sắc lang này có chút quen mắt, nhìn kỹ, má ơi, đây còn không phải là người đàn ông trước kia quay video mười tám cấm với Trịnh Noãn Noãn sao!

Không ngờ hắn ta lại biến thái như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Canh Mạnh Bà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook