Canh Mạnh Bà

Chương 63: Chén canh số 7 - Mười

Ai Lam

21/03/2020

Chén canh số 7 - Mười

Editor: Lạc Tiếu - 18/03/2020

Dáng vẻ Thanh Hoan cười rộ lên cũng thật đẹp, hoàn toàn mất đi dung nhan quyến rũ diễm lệ, chỉ còn lại sự sạch sẽ không nhiễm bụi trần, dường như cả thế giới sáng lên chỉ vì một cái mỉm cười của nàng.

Nụ cười quen thuộc này...

Ngay lúc ông chủ Kim chuẩn bị chạm vào bộ mông đầy đặn của Thanh Hoan, bàn tay phì mỡ của hắn lại bị một bàn tay to hữu lực túm chặt. Hắn đau đến trắng mặt, chịu không nổi kêu la thảm thiết, trong miệng mắng chửi không dứt: "Mày! Mày buông tao ra! Mày biết tao là ai không?! Mày không sợ mất mạng sao! Dám đắc tội với tao, tao... A a a a a a!"

Thanh Hoan nhìn thấy xương cốt ông chủ Kim đã bị bẻ vẹo đi không sai biệt lắm, nàng líu lưỡi, cảm thấy đau đớn sâu sắc thay cho lão.

Ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt ẩn chứa lửa giận ngút trời, Thanh Hoan chớp chớp mắt: "Tiên sinh, ngài thô lỗ như vậy không tốt đâu? Ngài làm ông chủ Kim đau." Nói, nàng còn thuận tay vuốt vuốt mái tóc dài của mình, mái tóc quăn nhẹ gợi cảm tản ra ánh sáng đen nhánh, thật là phong tình vô hạn, quyến rũ tận xương.

Người đàn ông đối diện dùng chất giọng trầm thấp, chậm rãi gọi tên nàng: "Tưởng! Viện! Nhi!"

Thanh Hoan mê mang chớp mắt: "Ngài kêu ai vậy?"

Tưởng Khiêm trừng mắt không dám tin, cô gái này dám làm bộ không quen biết hắn. Một tay ném ông chủ Kim ra, tay còn lại túm lấy cổ tay Thanh Hoan, Tưởng Khiêm lạnh giọng nói: "Đi theo anh!"

Thanh Hoan còn không kịp cự tuyệt, ông chủ Kim đang nằm trên mặt đất đã mở miệng ngăn cản: "Mày, mày không thể đưa cô ta đi, cô ta là của tao! A...!"

Quá thảm, lần này phỏng chừng ngay cả đầu ngón chân lão cũng bị nghiến đến đứt ra.

Cổ tay Thanh Hoan vô cùng tinh tế, mềm mại không xương, Tưởng Khiêm nắm chặt trong tay, vậy mà lại có cảm giác không chân thật. Hắn không thèm quan tâm nơi này là địa bàn của người khác, cũng không thèm để bụng chuyện làm ăn mình dự định bàn bạc hôm nay, hiện tại hắn chỉ muốn hung hăng đánh mông cô gái này một trận, hỏi một câu, nhiều năm như vậy, nàng đã đi đâu?!

Đã từng, thật sự không thích nàng, sau khi biết tin nàng mất tích, trong lòng hắn, trừ nỗi bi thương do không cứu được Uyển Nhi ra, còn có vui sướng. Vui sướng vì Viện Nhi mất tích, rốt cuộc Uyển Nhi đã có thể độc chiếm sủng ái của cha và anh hai, cũng vui sướng vì từ nay về sau, trong nhà không còn sự tồn tại của người ngoài.

Nhưng mà...

Theo thời gian trôi qua, niềm vui lúc ban đầu sớm biến mất không thấy, thay vào đó là sự lo lắng.

Lo lắng tiểu nha đầu mới mười sáu tuổi một thân một mình ở bên ngoài, nguy hiểm khó dò. Lo lắng con bé gặp được kẻ lừa đảo, bị người bắt cóc. Lo lắng con bé ăn không đủ no mặc không đủ ấm, lo lắng con bé lạc đường, sợ tối, không thể sinh tồn...

Vì vậy, sau khi cha và anh hai điên cuồng tìm kiếm, hắn cũng gia nhập con đường tìm kiếm Viện Nhi.

Mười năm, không phải nháy mắt, không phải nửa tháng, không phải ba bốn năm, mà là suốt mười năm!

Tưởng Khiêm vô số lần nằm mơ, mơ thấy nàng, không biết hiện tại nàng trưởng thành thành bộ dáng gì, không biết nàng đang ở nơi nào, cũng không biết cuộc sống nàng có tốt không. Rất nhiều lần hắn gặp ác mộng, trong mộng, Viện Nhi bị người ta khi dễ, bị người ta đánh chửi, không còn nụ cười thiên chân cùng ánh mắt sạch sẽ.



Cho nên hắn đã nghĩ, nếu như trước kia mình có thể đối xử với con bé tốt hơn một chút, có phải tất cả mọi chuyện sẽ không như vậy hay không? Nếu hắn quan tâm hơn một chút, yêu quý con bé thật tốt, hoặc là can ngăn Uyển Nhi vài câu khi biết em ấy sẽ tới tìm Viện Nhi... Có phải hôm nay Viện Nhi vẫn còn sống tốt ở Tưởng gia hay không?

Hắn cũng từng nghĩ tới tình cảnh sau khi tìm được nàng. Hắn thề, sẽ không như trước kia, khi dễ nàng, trừng mắt nàng, không để ý tới nàng. Hắn cũng sẽ không bắt nàng coi những cuốn sách từ thời xưa xửa, càng sẽ không dưỡng nàng thành một con rối gỗ.

Làm một con rối gỗ mỹ lệ, vĩnh viễn sống trong tháp ngà voi ở Tưởng gia có lẽ là một loại hạnh phúc, nhưng nếu sinh tồn ở bên ngoài, nghênh đón nàng lại là hắc ám vô biên vô tận!

Tưởng Khiêm thật sự không ngờ, mình bất quá là tâm huyết dâng trào, thay giám đốc bộ môn tham gia tiệc rượu, thuận tiện nói chuyện làm ăn, lại có thể một lần nữa gặp được Viện Nhi. Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn lập tức nhận ra!

Nụ cười này là độc nhất vô nhị.

Nhưng mà, nhìn dáng vẻ của nàng xem, đây là mặc cái quỷ gì đây? Bộ váy ngắn màu đỏ ôm sát cơ thể, lộ ra những đường cong mềm mại cùng khe ngực sâu hun hút, đùi đẹp thon dài không hề che đậy. Vừa mới lôi Thanh Hoan ra khỏi tên mập chết tiệt, Tưởng Khiêm đã phát hiện vô số tầm mắt dâm tà nhìn lén nàng.

Đã vậy còn trang điểm người không ra người, quỷ không ra quỷ!

Kỳ thật trang dung này rất đẹp, quyến rũ kiều mị lại không mất đi khí chất, nhưng đối với một người quen với mặt mộc của Thanh Hoan mà nói, không khác gì là chét một tầng sơn. Hắn phẫn nộ nhìn chằm chằm thiếu nữ, một tay nắm cổ tay nàng, lại kẹp nàng giữa hai chân khiến nàng không thể động đậy, dùng thanh âm phức tạp hỏi: "Mấy năm nay em ở đâu?!"

Biểu tình của Thanh Hoan hoàn toàn có thể dùng từ "mờ mịt" để hình dung, dưới đáy lòng Mặc Trạch đã khen thưởng nàng tới tận trời mây, kỹ thuật diễn này, vẻ hồn nhiên này, đúng là không có chút tì vết nào, ảnh hậu cũng bất quá như thế mà thôi. "Ngài đang nói gì vậy nha. Hơn nữa, chúng ta có quen biết nhau sao?"

"Anh sẽ không nhận sai, em là Viện Nhi." Tưởng Khiêm cho rằng nàng đang giả ngu. "Chẳng lẽ em còn muốn chạy?! Chạy mười năm rồi còn chưa đủ sao?!"

Thanh Hoan cười: "Tiên sinh, ngài thật sự nhận sai người, em cũng không phải là cái gì Viện Nhi của ngài đâu. Người ta kêu Thanh Hoan."

Nói, nàng ngã thân thể mềm mại về phía trước, cả người hoàn toàn dựa vào lồng ngực Tưởng Khiêm, cọ xát như có như không: "Không có hẹn trước đã trực tiếp đoạt người là không tốt, ngài buông em ra đi, lúc đó em còn có thể suy xét cho ngài chen ngang."

Tưởng Khiêm nghe thấy lời nói nhảm nhí của Thanh Hoan, hỏa khí trong lòng dâng cao, hắn cắn răng nhìn thiếu nữ trong lòng chằm chằm, sau một lúc lâu, biết nàng chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn đi với mình, vì vậy, hắn dùng tay đánh ngất nàng, sau đó ôm người lên xe.

Trong đại sảnh, ông chủ Kim thấy Tưởng Khiêm đoạt người phụ nữ của mình, lão vội vàng chỉ vào mặt hắn kêu to lên: "Là tên đó! Là hắn! Chính là hắn!! Ui da.. "

Chủ nhân bữa tiệc rượu vốn đang suy nghĩ là ai cả gan như vậy, dám diễu võ giương oai ở địa bàn của hắn, vừa thấy là Tưởng Khiêm, tức khắc, chủ tiệc rượu đầy mặt tươi cười gọi "Nhị thiếu", tự nhận xui xẻo, không dám hó hé gì.

Sau khi thả Thanh Hoan vào trong xe, Tưởng Khiêm phân phó người trong vòng một giờ phải điều tra ra thân phận của nàng, hơn nữa còn phải đưa lên tư liệu rõ ràng để trước mặt hắn.

Hiệu suất làm việc của người Tưởng gia dĩ nhiên vô cùng cao, một xấp tư liệu dày cộm nhanh chóng xuất hiện trước mặt Tưởng Khiêm. Hắn nhìn Thanh Hoan còn đang hôn mê, mở tư liệu ra.

Càng xem, sát khí trên người lại càng mạnh, nắm tay cũng nắm càng chặt. Cuối cùng, hắn đấm một quyền lên cửa xe, thân thể cao lớn cũng kịch liệt run rẩy.

Đây đều là nhờ sức tưởng tượng không gì sánh kịp của Mặc Trạch cùng thực lực thông thiên của nó. Nó chế định cho Thanh Hoan một thân phận tàn khốc đến cực điểm, khổ bức đến cực điểm:

Mười năm trước, sau khi Tưởng Uyển Nhi đuổi nàng ra khỏi nhà, nàng mười sáu tuổi, xinh đẹp như hoa. Thiếu nữ dĩ nhiên cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, vì vậy mà bị bọn buôn người bắt đi. Sau khi cưỡng hiếp lại bán nàng cho một hội sở. Nàng ở trong hội sở suốt mười năm, hiện tại đã là mỹ nữ đầu bảng, giá trị con người cao đến kinh người.

Tên của nàng cũng là do chủ hội sở sửa cho, từ đó về sau, không ai gọi nàng là Viện Nhi, mà chính nàng cũng vì một trận sốt cao, quên mất cái tên này, quên hết mọi chuyện trước đó.



Không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung vẻ mặt của Thanh Hoan khi nghe thấy quá trình này, đại khái là như bị sét đánh. Bất quá, dựa vào tình huống trước mắt, kịch bản này coi như cũng xài tốt, ít nhất sự thống khổ mười phần của Tưởng Khiêm là thật. Vì vậy, Thanh Hoan khen Mặc Trạch một câu: "Làm không tồi."

Cái đuôi của Mặc Trạch sung sướng cong lên trời. Ha ha ha ha ha, chủ nhân khen nó! Bởi mới nói công sức nó đọc nhiều tiểu thuyết trên mạng không uổng phí mà! Nó thân là hệ thống đại nhân, không chỉ cao lớn thôi đâu, mà rải cẩu huyết cũng là một chậu lại một chậu, vô cùng có thiên phú!

Đến nỗi thân thể vẫn còn là xử nữ kia... Mặc Trạch tỏ vẻ căn bản không sao cả, lại không phải mỗi người con gái đêm đầu tiên đều sẽ có máu trên khăn trải giường, không đổ máu cũng thực bình thường có được không. Hơn nữa, chủ nhân nhà nó thân kinh bách chiến... A, không, không, là đã lâu không khai trai, không sao hết!

Chờ đến khi Tưởng Khiêm đã tiêu hóa thông tin kích thích vừa rồi không sai biệt lắm, Thanh Hoan đúng lúc mở mắt, nàng sờ sờ sau cổ, cảm thấy có điểm đau.

Cái tên Tưởng Khiêm này xuống tay thật đúng là không nhẹ... Vừa ngẩng đầu đã thấy một cái bóng đen ngồi ở mép giường, nàng bị hoảng sợ, duỗi tay đẩy ra, người nọ bị đẩy, lảo đảo một phen, ngay sau đó đứng vững lại, ấn đẩy nàng ngã vào cái giường mềm mại.

Xem tư thế này, là muốn tiến hành giao lưu "thân mật"?

Thanh Hoan cười khẽ, một chút cũng không e lệ, ôm lấy cổ Tưởng Khiêm. Chuyện khác không nói, mười năm không gặp, Tưởng Khiêm đúng là anh tuấn hơn xưa, cả người còn mang theo hơi thở âm u, thật sự rất hấp dẫn. "Tiên sinh, ngài mang em về đây, chính là vì cái này?"

Tưởng Khiêm cứng đờ, tùy ý để thiếu nữ ôm ấp, hơi thở dây dưa, phân không rõ ai là ai, trong căn phòng sáng ngời, con ngươi nàng vô cùng rạng rỡ. Tựa như trước kia, mặc kệ hắn có khi dễ ra sao, đôi mắt nàng vẫn luôn sáng như vậy.

Giọng hắn khàn khàn, hỏi: "... Em thật sự không nhận ra anh sao?"

Thanh Hoan cảm thấy kỳ quái: "Vì sao lại phải quen biết ngài? Tiên sinh lớn lên đẹp trai như vậy, nếu đã thấy ngài, người ta nhất định sẽ không quên."

Cánh môi Tưởng Khiêm run lên, không khí vừa đúng, Thanh Hoan không muốn lãng phí thời gian rất tốt này. Đôi môi mềm mại hướng lên người Tưởng Khiêm, vừa hôn vừa nũng nịu nói: "Hiện tại không phải quen biết sao. Tiên sinh không cần để ý, về sau chúng ta cũng quen biết thôi, em sẽ không quên ngài lần nữa."

Kỹ xảo của nàng thành thạo kinh người, chỉ cần nghĩ đến nàng đã học được từ đâu, Tưởng Khiêm liền cảm thấy trái tim đau đớn.

Mười năm...

Mười năm thời gian, biến nàng từ một thiếu nữ đơn thuần thiên chân trở thành như ngày hôm nay...

Tưởng Khiêm nhắm mắt lại, hốc mắt chua xót. Hắn ôm lấy Thanh Hoan đang bám vào người mình, thấp giọng nói: "Anh sẽ không khi dễ em nữa."

Thanh Hoan kinh ngạc, đây... Rõ ràng là khúc nhạc dạo gì gì, sao lại biến thành phong cách ngây thơ trong một giây thế kia?

【 Đinh! Giá trị hảo cảm của Tưởng Khiêm cộng 20, hiện tại là 90】

Còn kém 10 là xong... Thanh Hoan còn nhớ rõ, trước khi mình rời khỏi Tưởng gia, hảo cảm của Tưởng Khiêm đối với mình chỉ mới có 30. Mười năm không gặp, chậm rãi lết tới 70, sau đó bây giờ lại còn tiến bộ vượt bậc đến 90?

【 Chủ nhân, ta có nói với người là não bổ rất đáng sợ chưa? 】

Thanh Hoan phục rồi. Nàng ôm cổ Tưởng Khiêm, hôn lên đôi môi mỏng của hắn, nói: "Nhưng mà người ta muốn bị khi dễ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Canh Mạnh Bà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook