Canh Một Leo Tường Canh Hai Bò Vào Phòng
Chương 37: Ba điều luật không cứu của Minh Cốc
Hân Linh
22/12/2014
Phượng Cảnh Duệ ngồi trên nóc kiệu, ung dung mở miệng nói với Lưu Mật Nhi,
"Mật Nhi, nàng có muốn lên đây không? Phong cảnh đẹp lắm?"
Nháy mắt, ánh mắt của mọi người rơi vào người Lưu Mật Nhi, còn nàng thì im lặng.
"Khụ, mấy năm rồi mà Phượng công tử vẫn không thay đổi, vẫn ham chơi như thế!"
Một trận tiếng ho truyền ra, màn kiệu nhấc lên, một đôi gót sen bước ra khỏi kiệu. Nữ tử mặt quần áo màu trắng bước ra. Thân thể mềm mại cao ráo xinh đẹp khiến người ở đây kinh ngạc tán thán, vội vã muốn nhìn xem diện mạo của nữ tử có dáng người như thế.
Gương mắt nhìn, đôi mắt lấp lánh ánh nước chứa chút lo lắng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vô cùng chứa nụ cười thản nhiên nhưng cũng mê người tột cùng.
Lưu Mật Nhi nhìn nữ tử này bằng ánh mắt tán thưởng, thật xinh đẹp.
Phượng Cảnh Duệ nhếch môi, "Hoàng Phủ tiểu thư chịu ra khỏi kiệu rồi à?" Hắn hờ hững mỉa mai.
Hoàng Phủ tiểu thư cười nhạt, hơi nhún người: "Có lễ với công tử!"
Phượng Cảnh Duệ ngửa đầu nhìn trời, dường như ở đó có thứ gì đó thu hút hắn hơn.
Thấy tiểu thư hạ kiệu, ông già vội vàng tiến lên, "Tiểu thư!"
Hoàng Phủ tiểu thư che miệng, "Mạc quản gia, không có gì đáng ngại!" Nàng đẩy tay ông già ra, ngửa đầu, "Phượng công tử không định xuống à?"
Phượng Cảnh Duệ: "Phong cảnh trên đây rất đẹp!"
Lưu Mật Nhi nghe thế thì không nhịn đượcd✣đ✣L✣q✣đmà giật giật khóe miệng, nhưng cũng biết lúc này Phượng Cảnh Duệ không vui.
"Hạ nhân mạo phạm, xin Phượng công tử đừng tính toán!" Hoàng Phủ tiểu thư khẽ nói.
"Là rất mạo phạm, định bồi thường cho ta à?" Phượng Cảnh Duệ nhíu mày.
Hoàng Phủ tiểu thư gật đầu: "Miễn là tiểu nữ làm được!"
Phượng Cảnh Duệ, "Nàng làm được..." Dừng lại, hắn cao giọng hô lên với Lưu Mật Nhi, "Mật Nhi, cần bao nhiêu phí tổn thất tinh thần?"
Lưu Mật Nhi, "...Vô Ngân, chúng ta còn bao nhiêu bạc?" Nàng quay sang nhìn Vô Ngân - người quản sổ sách.
Vô Ngân mở sổ sách ra, "Không thiếu tiền!"
Lưu Mật Nhi cân nhắc, "Chúng ta đã dùng bao nhiêu bạc?"
Vô Ngân, "Ba trăm lượng!"
Lưu Mật Nhi gật đầu, "Vậy để bọn họ bổ sung cho đủ đi!" Nàng rất thích cảm giác vàng bạc đầy hòm.
Vô Ngân lật sổ trên tay, gật đầu.
Phượng Cảnh Duệ có thính lực rất tốt, nghe vậy thì cười ha ha, thật không làm hắn thất vọng!
Lần này Hoàng Phủ tiểu thư cũng nhận ra người nói lời giữ lời thật sự ở đây. Nàng bước từng bước nhẹ nhàng tới trước mặt Lưu Mật Nhi.
"Vị công tử này..."
"Là cô nương!" Phượng Cảnh Duệ lắc mình một cái tới sau lưng Lưu Mật Nhi, bàn tay to đặt lên vai nàng, nói.
Ngoài Vô Trần và Vô Ngân, ánh mắt những người khác đều rơi vào trên người Lưu Mật Nhi.
Diệp Ly Tâm kêu to, "Nữ?!"
Phượng Cảnh Duệ hừ một tiếng! Nếu không phải bởi Mật Nhi là nữ nhân, sao có thể có gì với Diệp Ly Tâm được. Hắn đã sớm làm thịt Diệp Ly Tâm rồi!
Diệp Ly Tâm kêu to, "Sao nàng lại lấy ta?"
Mày Phượng Cảnh Duệ nhíu lại, "Ngươi muốn chết à?"
Diệp Ly Tâm rụt cổ, biến sự biến thái của hắn nên nàng không có can đảm đi trêu chọc hắn.
Gật đầu hài lòng, Phượng Cảnh Duệd❂đ❂L❂q❂đquay sang nhìn Hoàng Phủ tiểu thư, "Đa tạ Hoàng Phủ tiểu thư đã đặc biệt đón tiếp, chúng ta còn có việc, đi trước!"
"Chờ chút..." Hoàng Phủ tiểu thư lấy lại tinh thần, "Huynh thật không thể cứu ta à?"
Phượng Cảnh Duệ quay lại, "Hoàng Phủ tiểu thư không có bệnh, cần gì ta cứu! Hẳn là Hoàng Phủ tiểu thư nên biết quy của của Minh Cốc!"
"Quy củ gì?" Lưu Mật Nhi hỏi.
Phượng Cảnh Duệ nhếch môi, "Không chết không cứu! Nữ tử không cứu! Tâm tình không tốt không cứu!"
"Hả?" Lưu Mật Nhi há to miệng, "Tại sao?"
Phượng Cảnh Duệ nhún vai, không phải quy định của hắn, sao hắn biết?
Hoàng Phủ tiểu thư cô đơn cúi đầu, "Không thể phá lệ ạ?"
"Có thể. Hoàng Phủ tiểu thư muốn chết một lần à?" Phượng Cảnh Duệ cười nói.
"Không!" Mạc quản gia vội vàng bước lên, "Ngươi không thể tổn thương tới tiểu thư nhà ta!"
Phượng Cảnh Duệ nhún vai, "Là các ngươi đưa tới cửa!"
Nháy mắt, ánh mắt của mọi người rơi vào người Lưu Mật Nhi, còn nàng thì im lặng.
"Khụ, mấy năm rồi mà Phượng công tử vẫn không thay đổi, vẫn ham chơi như thế!"
Một trận tiếng ho truyền ra, màn kiệu nhấc lên, một đôi gót sen bước ra khỏi kiệu. Nữ tử mặt quần áo màu trắng bước ra. Thân thể mềm mại cao ráo xinh đẹp khiến người ở đây kinh ngạc tán thán, vội vã muốn nhìn xem diện mạo của nữ tử có dáng người như thế.
Gương mắt nhìn, đôi mắt lấp lánh ánh nước chứa chút lo lắng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vô cùng chứa nụ cười thản nhiên nhưng cũng mê người tột cùng.
Lưu Mật Nhi nhìn nữ tử này bằng ánh mắt tán thưởng, thật xinh đẹp.
Phượng Cảnh Duệ nhếch môi, "Hoàng Phủ tiểu thư chịu ra khỏi kiệu rồi à?" Hắn hờ hững mỉa mai.
Hoàng Phủ tiểu thư cười nhạt, hơi nhún người: "Có lễ với công tử!"
Phượng Cảnh Duệ ngửa đầu nhìn trời, dường như ở đó có thứ gì đó thu hút hắn hơn.
Thấy tiểu thư hạ kiệu, ông già vội vàng tiến lên, "Tiểu thư!"
Hoàng Phủ tiểu thư che miệng, "Mạc quản gia, không có gì đáng ngại!" Nàng đẩy tay ông già ra, ngửa đầu, "Phượng công tử không định xuống à?"
Phượng Cảnh Duệ: "Phong cảnh trên đây rất đẹp!"
Lưu Mật Nhi nghe thế thì không nhịn đượcd✣đ✣L✣q✣đmà giật giật khóe miệng, nhưng cũng biết lúc này Phượng Cảnh Duệ không vui.
"Hạ nhân mạo phạm, xin Phượng công tử đừng tính toán!" Hoàng Phủ tiểu thư khẽ nói.
"Là rất mạo phạm, định bồi thường cho ta à?" Phượng Cảnh Duệ nhíu mày.
Hoàng Phủ tiểu thư gật đầu: "Miễn là tiểu nữ làm được!"
Phượng Cảnh Duệ, "Nàng làm được..." Dừng lại, hắn cao giọng hô lên với Lưu Mật Nhi, "Mật Nhi, cần bao nhiêu phí tổn thất tinh thần?"
Lưu Mật Nhi, "...Vô Ngân, chúng ta còn bao nhiêu bạc?" Nàng quay sang nhìn Vô Ngân - người quản sổ sách.
Vô Ngân mở sổ sách ra, "Không thiếu tiền!"
Lưu Mật Nhi cân nhắc, "Chúng ta đã dùng bao nhiêu bạc?"
Vô Ngân, "Ba trăm lượng!"
Lưu Mật Nhi gật đầu, "Vậy để bọn họ bổ sung cho đủ đi!" Nàng rất thích cảm giác vàng bạc đầy hòm.
Vô Ngân lật sổ trên tay, gật đầu.
Phượng Cảnh Duệ có thính lực rất tốt, nghe vậy thì cười ha ha, thật không làm hắn thất vọng!
Lần này Hoàng Phủ tiểu thư cũng nhận ra người nói lời giữ lời thật sự ở đây. Nàng bước từng bước nhẹ nhàng tới trước mặt Lưu Mật Nhi.
"Vị công tử này..."
"Là cô nương!" Phượng Cảnh Duệ lắc mình một cái tới sau lưng Lưu Mật Nhi, bàn tay to đặt lên vai nàng, nói.
Ngoài Vô Trần và Vô Ngân, ánh mắt những người khác đều rơi vào trên người Lưu Mật Nhi.
Diệp Ly Tâm kêu to, "Nữ?!"
Phượng Cảnh Duệ hừ một tiếng! Nếu không phải bởi Mật Nhi là nữ nhân, sao có thể có gì với Diệp Ly Tâm được. Hắn đã sớm làm thịt Diệp Ly Tâm rồi!
Diệp Ly Tâm kêu to, "Sao nàng lại lấy ta?"
Mày Phượng Cảnh Duệ nhíu lại, "Ngươi muốn chết à?"
Diệp Ly Tâm rụt cổ, biến sự biến thái của hắn nên nàng không có can đảm đi trêu chọc hắn.
Gật đầu hài lòng, Phượng Cảnh Duệd❂đ❂L❂q❂đquay sang nhìn Hoàng Phủ tiểu thư, "Đa tạ Hoàng Phủ tiểu thư đã đặc biệt đón tiếp, chúng ta còn có việc, đi trước!"
"Chờ chút..." Hoàng Phủ tiểu thư lấy lại tinh thần, "Huynh thật không thể cứu ta à?"
Phượng Cảnh Duệ quay lại, "Hoàng Phủ tiểu thư không có bệnh, cần gì ta cứu! Hẳn là Hoàng Phủ tiểu thư nên biết quy của của Minh Cốc!"
"Quy củ gì?" Lưu Mật Nhi hỏi.
Phượng Cảnh Duệ nhếch môi, "Không chết không cứu! Nữ tử không cứu! Tâm tình không tốt không cứu!"
"Hả?" Lưu Mật Nhi há to miệng, "Tại sao?"
Phượng Cảnh Duệ nhún vai, không phải quy định của hắn, sao hắn biết?
Hoàng Phủ tiểu thư cô đơn cúi đầu, "Không thể phá lệ ạ?"
"Có thể. Hoàng Phủ tiểu thư muốn chết một lần à?" Phượng Cảnh Duệ cười nói.
"Không!" Mạc quản gia vội vàng bước lên, "Ngươi không thể tổn thương tới tiểu thư nhà ta!"
Phượng Cảnh Duệ nhún vai, "Là các ngươi đưa tới cửa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.