Canh Một Leo Tường Canh Hai Bò Vào Phòng
Chương 39: Bước trưởng thành đầu tiên của biểu muội nhà ta
Hân Linh
22/12/2014
Thay nữ trang Vô Ngân đưa tới, Lưu Mật Nhi nhăn nhăn nhó nhó xuất hiện trước mặt mọi người. Tuy nàng cũng có nữ trang nhưng không hoa lệ như thế
này. Chỉ cần nghĩ tới những thứ trên đầu là nàng không chịu nổi chứ đừng nói tới cảm giác quần áo mềm mại như vậy.
Bất an kéo quần áo, Lưu Mật Nhi khẽ nói, "Sao?"
Lời vừa ra khỏi miệng nàng đã thấy khó chịu. Sao nàng lại như thế chứ? Chẳng phải là nàng nên không thèm để ý tới cái gì, nghênh ngang đi ra, sau đó khí phách nói, nhanh khen ta như thế có đẹp không? Sao lại biến thành thế này?
Tay Phượng Cảnh Duệ chống cằm, gật đầu hài lòng, "Biểu muội, thật xinh đẹp!"
Khóe miệng Lưu Mật Nhi co giật, "...Biểu muội?"
Phượng Cảnh Duệ đứng dậy, đi quanh nàng một vòng, bàn tay kéo nàng lại ôm chặt, thấy trong lòng tràn đầy, "Biểu muội tốt của ta, muội khiến biểu ca sắp chết rồi. Lại đây cho biểu ca hôn cái nào!"
Lưu Mật Nhi, "..."
Nàng yên lặng quay lại nhìn Vô Trần và Vô Ngân, chỉ vào Phượng Cảnh Duệ, "Hắn làm sao vậy?"
Vô Trần im lặng không nói.
Vô Ngân thì giả vờ không thấy.
Đẩy Phượng Cảnh Duệ đang định hôn mình ra, Lưu Mật Nhi nổi giận, rống lên, "Phượng Cảnh Duệ, ngươi có thể đừng không biết xấu hổ như vậy được không?"
Phượng Cảnh Duệ gật mạnh đầu, "Không thể!"
Lưu Mật Nhi, ta giết!
Cằm Phượng Cảnh Duệ đặt trên vai của nàng, "Biểu muội không thích biểu ca thân mật như vậy à?"
"Ai là biểu muội của ngươi?!" Lưu Mật Nhi nổi giận.
"Nàng!" Phượng Cảnh Duệ cọ cọ cổ nàng.
"Ta thành biểu muội ngươi lúc nào?" Lưu Mật Nhi căm tức.
"Vừa nãy!" Bỗng Phượng Cảnh Duệ hôn lên mặt nàng một cái, vui tươi hớn hở nói.
Che má bị hôn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Mật Nhi đỏ như bị thiêu, "Phượng Cảnh Duệ, chiếm lợi của ta nữa ta sẽ tính tiền đấy!"
Phượng Cảnh Duệ nghe vậy thì mừng rỡ, "Được, một nụ hôn bao nhiêu tiền? Ngoài hôn có thể làm cái khác không?"
Lưu Mật Nhi: "...Ngươi có thể càng không biết xấu hổ hơn chút nữa không?"
Phượng Cảnh Duệ trả lời, tay nâng mặt nàng lên, cúi đầu ngậm mạnh lấy môi nàng, nặng nề hôn, sau đó nghiêm túc hỏi, "Thế này có tính không?"
Lưu Mật Nhi: "...Đưa tiền đây đi! Một nụ hôn một vạn lượng."
Phượng Cảnh Duệ duỗi tay ôm eo nàng, hỏi, "Ôm eo thì sao?"
"Ba vạn!"
Phượng Cảnh Duệ, "Ôm thì sao?"
Lưu Mật Nhi im lặng. Ôm và ôm bao lâu có gì khác nhau?
Sau đó, Phượng Cảnh Duệ càng ngữ xuất kinh nhân (nói lời khiến người khác phải kinh ngạc), "Ngủ chung thì sao?"
"Ngươi coi ta là kỹ nữ à! Cút ngay!" Lưu Mật Nhi tức chết.
Phượng Cảnh Duệ xoa cánh tay bị đánh đay, bẹt miệng đầy uất ức, "Là nàng nói trước mà."
"Muốn tìm nữ nhân sao không tới lầu xanh? Lão tử không bán!" Lưu Mật Nhi nổi giận gào thét.
Phượng Cảnh Duệ bước lên nịnh nọt, khoa trương ôm lấy eo Lưu Mật Nhi, cọ ngực nàng như một con thú cưng. Người ngoài nhìn vào thì thấy là nam nhân này đang nịnh nọt nữ nhân này.
Chỉ có Lưu Mật Nhi biết là rõ ràng nam nhân này đang chiếm lợi của mình.
Nàng nhấc chân đạp.
Phượng Cảnh Duệ cầm chân nàng, không biết xấu hổ mà nói, "Mật Nhi, nàng đạp thật thoải mái, có muốn đạp nữa không?"
Lưu Mật Nhi bất đắc dĩ nhìn Vô Trần và Vô Ngân xin giúp đỡ. Hai người đứng sau yên lặng xoay người.
Lúc chủ tử bắt đầu chơi thì bọn họ cũng bị chơi đùa, cho nên không có tư cách cũng không có khả năng giúp dỡ. Nếu không sau này người bị chơi đùa thảm hại hơn chính là bọn họ.
Lưu Mật Nhi dường như đột nhiên hiểu ra vì sao Vô Ngân sợ Phượng Cảnh Duệ. Người này quả thực là người hai mặt. Có muốn nhờ cậy cũng không được.
"Cứu mạng! Ai kéo kẻ điên này ra giúp ta với!" Lưu Mật Nhi bất đắc dĩ nỉ non.
Phượng Cảnh Duệ cười ha ha, ôm nàng đứng lên, "Biểu muội, sau này chúng ta phải yêu thương lẫn nhau đấy!"
Lưu Mật Nhi gật đầu bất đắc dĩ, "Biết rồi, biểu ca!"
Phượng Cảnh Duệ vươn tay vỗ vỗ đầu nàng, "Ngoan, tối nay ngủ với biểu ca nhé!"
"Phượng Cảnh Duệ, ngươi đừng được voi đòi tiên quá đáng nhé!" Lưu Mật Nhi cắn răng nghiến lợi nói.
Ps: Trả lời có tình yêu nói là đọc không hiểu: Thật ra thì quyển này chỉ là tiểu bạch văn, mục đích chỉ là để mọi người hiểu ý mà cười một tiếng, không có chiều sâu. Về phần nội dung phía sau thì có vài màn kịch!
Tiếp sau sẽ dính tới ân oán đời trước. Mọi người còn nhớ Khuất Thiên Hàn không? Khúc mắc giữa hắn và Phượng Cảnh Duệ cũng bởi vì ân oán đời trước. Vì sao tính tình Phượng Dương lại biến thái như vậy cũng là do ân oán đời trước gây ra! Mỗ Linh sẽ giải thích!
Truyện này chỉ vì để mọi người vui vẻ, âm mưu gì đó cũng chỉ thoáng qua rồi được giải quyết rất nhanh! Các nhân vật xuất hiện nhanh, biến mất cũng nhanh...Đây là giải thích nghi ngờ, cám ơn các tình yêu đã ủng hộ!
Bất an kéo quần áo, Lưu Mật Nhi khẽ nói, "Sao?"
Lời vừa ra khỏi miệng nàng đã thấy khó chịu. Sao nàng lại như thế chứ? Chẳng phải là nàng nên không thèm để ý tới cái gì, nghênh ngang đi ra, sau đó khí phách nói, nhanh khen ta như thế có đẹp không? Sao lại biến thành thế này?
Tay Phượng Cảnh Duệ chống cằm, gật đầu hài lòng, "Biểu muội, thật xinh đẹp!"
Khóe miệng Lưu Mật Nhi co giật, "...Biểu muội?"
Phượng Cảnh Duệ đứng dậy, đi quanh nàng một vòng, bàn tay kéo nàng lại ôm chặt, thấy trong lòng tràn đầy, "Biểu muội tốt của ta, muội khiến biểu ca sắp chết rồi. Lại đây cho biểu ca hôn cái nào!"
Lưu Mật Nhi, "..."
Nàng yên lặng quay lại nhìn Vô Trần và Vô Ngân, chỉ vào Phượng Cảnh Duệ, "Hắn làm sao vậy?"
Vô Trần im lặng không nói.
Vô Ngân thì giả vờ không thấy.
Đẩy Phượng Cảnh Duệ đang định hôn mình ra, Lưu Mật Nhi nổi giận, rống lên, "Phượng Cảnh Duệ, ngươi có thể đừng không biết xấu hổ như vậy được không?"
Phượng Cảnh Duệ gật mạnh đầu, "Không thể!"
Lưu Mật Nhi, ta giết!
Cằm Phượng Cảnh Duệ đặt trên vai của nàng, "Biểu muội không thích biểu ca thân mật như vậy à?"
"Ai là biểu muội của ngươi?!" Lưu Mật Nhi nổi giận.
"Nàng!" Phượng Cảnh Duệ cọ cọ cổ nàng.
"Ta thành biểu muội ngươi lúc nào?" Lưu Mật Nhi căm tức.
"Vừa nãy!" Bỗng Phượng Cảnh Duệ hôn lên mặt nàng một cái, vui tươi hớn hở nói.
Che má bị hôn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Mật Nhi đỏ như bị thiêu, "Phượng Cảnh Duệ, chiếm lợi của ta nữa ta sẽ tính tiền đấy!"
Phượng Cảnh Duệ nghe vậy thì mừng rỡ, "Được, một nụ hôn bao nhiêu tiền? Ngoài hôn có thể làm cái khác không?"
Lưu Mật Nhi: "...Ngươi có thể càng không biết xấu hổ hơn chút nữa không?"
Phượng Cảnh Duệ trả lời, tay nâng mặt nàng lên, cúi đầu ngậm mạnh lấy môi nàng, nặng nề hôn, sau đó nghiêm túc hỏi, "Thế này có tính không?"
Lưu Mật Nhi: "...Đưa tiền đây đi! Một nụ hôn một vạn lượng."
Phượng Cảnh Duệ duỗi tay ôm eo nàng, hỏi, "Ôm eo thì sao?"
"Ba vạn!"
Phượng Cảnh Duệ, "Ôm thì sao?"
Lưu Mật Nhi im lặng. Ôm và ôm bao lâu có gì khác nhau?
Sau đó, Phượng Cảnh Duệ càng ngữ xuất kinh nhân (nói lời khiến người khác phải kinh ngạc), "Ngủ chung thì sao?"
"Ngươi coi ta là kỹ nữ à! Cút ngay!" Lưu Mật Nhi tức chết.
Phượng Cảnh Duệ xoa cánh tay bị đánh đay, bẹt miệng đầy uất ức, "Là nàng nói trước mà."
"Muốn tìm nữ nhân sao không tới lầu xanh? Lão tử không bán!" Lưu Mật Nhi nổi giận gào thét.
Phượng Cảnh Duệ bước lên nịnh nọt, khoa trương ôm lấy eo Lưu Mật Nhi, cọ ngực nàng như một con thú cưng. Người ngoài nhìn vào thì thấy là nam nhân này đang nịnh nọt nữ nhân này.
Chỉ có Lưu Mật Nhi biết là rõ ràng nam nhân này đang chiếm lợi của mình.
Nàng nhấc chân đạp.
Phượng Cảnh Duệ cầm chân nàng, không biết xấu hổ mà nói, "Mật Nhi, nàng đạp thật thoải mái, có muốn đạp nữa không?"
Lưu Mật Nhi bất đắc dĩ nhìn Vô Trần và Vô Ngân xin giúp đỡ. Hai người đứng sau yên lặng xoay người.
Lúc chủ tử bắt đầu chơi thì bọn họ cũng bị chơi đùa, cho nên không có tư cách cũng không có khả năng giúp dỡ. Nếu không sau này người bị chơi đùa thảm hại hơn chính là bọn họ.
Lưu Mật Nhi dường như đột nhiên hiểu ra vì sao Vô Ngân sợ Phượng Cảnh Duệ. Người này quả thực là người hai mặt. Có muốn nhờ cậy cũng không được.
"Cứu mạng! Ai kéo kẻ điên này ra giúp ta với!" Lưu Mật Nhi bất đắc dĩ nỉ non.
Phượng Cảnh Duệ cười ha ha, ôm nàng đứng lên, "Biểu muội, sau này chúng ta phải yêu thương lẫn nhau đấy!"
Lưu Mật Nhi gật đầu bất đắc dĩ, "Biết rồi, biểu ca!"
Phượng Cảnh Duệ vươn tay vỗ vỗ đầu nàng, "Ngoan, tối nay ngủ với biểu ca nhé!"
"Phượng Cảnh Duệ, ngươi đừng được voi đòi tiên quá đáng nhé!" Lưu Mật Nhi cắn răng nghiến lợi nói.
Ps: Trả lời có tình yêu nói là đọc không hiểu: Thật ra thì quyển này chỉ là tiểu bạch văn, mục đích chỉ là để mọi người hiểu ý mà cười một tiếng, không có chiều sâu. Về phần nội dung phía sau thì có vài màn kịch!
Tiếp sau sẽ dính tới ân oán đời trước. Mọi người còn nhớ Khuất Thiên Hàn không? Khúc mắc giữa hắn và Phượng Cảnh Duệ cũng bởi vì ân oán đời trước. Vì sao tính tình Phượng Dương lại biến thái như vậy cũng là do ân oán đời trước gây ra! Mỗ Linh sẽ giải thích!
Truyện này chỉ vì để mọi người vui vẻ, âm mưu gì đó cũng chỉ thoáng qua rồi được giải quyết rất nhanh! Các nhân vật xuất hiện nhanh, biến mất cũng nhanh...Đây là giải thích nghi ngờ, cám ơn các tình yêu đã ủng hộ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.