Canh Một Leo Tường Canh Hai Bò Vào Phòng
Chương 64: Đè người ta không định chịu trách nhiệm
Hân Linh
21/04/2015
Editor: Boo Na
Ánh trăng mờ dần, bầu trời dần xuất hiện tia sáng.
Có quần áo nằm rải rác trên mặt đất, từng cái từng cái trải đến tận mép giường, tiến vào bên trong màn che rất nặng. Âm thanh nhỏ vụn của tiếng thở dốc hỗn loạn vang lên thật khẽ.
"Mật Nhi..."
Lưu Mật Nhi toàn thân mềm nhũn, hành động duy nhất có thể làm là há mồm, "Phượng Cảnh Duệ, ngươi cút ngay cho ta!" Hu hu, máu!
"Mật Nhi, ta thật là khó chịu, ta bị hạ dược, ta không khống chế được chính mình!"
"Cút, lấy cớ này đã ba lần!"
"Mật Nhi ! Ta sẽ chết!"
"Vậy ngươi đi chết đi!"
"Ta thật sự sẽ chết, ta muốn đi vào!"
"Còn cho ngươi đi vào, ta sẽ chết lần nữa!"
Nghiêng người trốn tránh nụ hôn nóng bỏng từ Phượng Cảnh Duệ. Lông mi thật dài che phủ, nước mắt đã khô miết thành một đường mảnh trên gò má, thân thể vốn trắng nõn bị những vết xanh tím che kín, máu trên vai đã muốn ngừng, nhưng dấu răng lại hằn sâu trên người nàng.
Nam nhân nào đó ăn xong biết vị, ngẩng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, lại quay đầu nhìn sang nữ tử dưới thân, khóe miệng gợi lên nụ cười tà ác, "Sắc trời còn sớm, làm cái gì đó trợ giúp giấc ngủ!"
"Cút! Ngươi cho là ta mù, trời đã sắp sáng rồi!"
"Phải không?" Phượng Cảnh Duệ trong phút chốc đứng dậy, giây tiếp theo trước mắt Lưu Mật Nhi tối sầm, ánh mắt tràn ngập lửa giận bị ai đó bịt kín.
Âm thanh Phượng Cảnh Duệ bỉ ổi truyền đến, "Hiện tại trời vẫn còn tối? !"
Lưu Mật Nhi: "... Ta nguyền rủa ngươi, sớm có một ngày tinh tẫn nhân vong [1] !
Phượng Cảnh Duệ bối rối nghiêng đầu, "Mật Nhi, nguyền rủa chính mình như vậy thật không tốt!"
"Buông! Ta không cần..."
Trả lời nàng là thân thể bị Phượng Cảnh Duệ nhẹ nhàng xoay về, tựa như đang cầm một món đồ quý hiếm, cẩn thận giống như bảo bối, nhưng hắn từ phía sau lưng vọt vào trong cơ thể nàng động tác lại một chút cũng không dịu dàng, ngược lại như vỡ đê, như một thác nước nghìn dặm không thể chống đỡ.
Hắn dọc theo tấm lưng trắng mịn của nàng hôn xuống. Môi đến chỗ đó, lại bởi vì toàn thân Lưu Mật Nhi run lên, miệng lưỡi lưu luyến không rời đi. Nàng hoảng sợ đưa chân muốn đá, lại bị hắn dễ dàng bắt được. Tức giận há mồm mắng, mở miệng nhưng mà là tiếng ngâm khẽ của nàng khiến người ta nghe cảm thấy đỏ mặt.
Luật động dưới thân khiến cho nàng muốn nói mà không thể, chỉ có thể để Phượng Cảnh Duệ tùy ý cuốn, tùy ý xâm chiếm.
"Phượng Cảnh Duệ, ta cầu ngươi…. Đừng!"
Phượng Cảnh Duệ thét lớn một tiếng, kiên định mở miệng, "Không!" Hắn cúi người, khéo léo hôn lên đỉnh ngọc xinh xắn tròn trịa, bắt lấy hai tay nàng đặt ở bên hông hắn, không ngừng ra vào. Hôn thật mạnh lên đôi môi nàng, hoàn toàn không quan tâm hai tay nàng đánh về phía hắn. Lực đạo này, coi như là đấm lưng cho hắn.
"Mật Nhi thấy ta thật vất vả nên chăm sóc, đấm đấm cũng tốt!"
"Phượng Cảnh Duệ, tên khốn này!"
Tự động bỏ ngoài tai lời chửi mắng của nàng, Phượng Cảnh Duệ chậm rãi phủ bàn tay to trước ngực nàng, không nhịn được bật ra tiếng nỉ non, "Mật Nhi, ta giúp nàng làm nó lớn hơn!"
"Chơi đùa cái quỷ, ta thích nhỏ, ta thích làm bánh bao hấp, ngươi quản được sao?" Lưu Mật Nhi giận điên lên, mắng to, đáng tiếc lời nói ra lại mềm mại không một chút lửa giận.
Nghiêng người hôn 'bánh bao nhỏ', Phượng Cảnh Duệ hơi hơi nhíu mày, "Không tốt, có chút nhỏ!"
Mẹ nó. Không biết khí lực từ đâu tới, Lưu Mật Nhi một cước đem hắn đạp xuống giường, một tay bắt lấy mảnh vải che dưới thân, một tay kéo chăn bọc kín người, nàng hung trợn trừng mắt với Phượng Cảnh Duệ, "Có bản lĩnh ngươi đừng chạm vào! Sao ngươi vội như chưa ngủ cùng nữ nhân bao giờ?
Phượng Cảnh Duệ không bận tâm toàn thân không che đậy ngồi dưới đất, khoanh hai chân, nhíu chân mày nhìn Lưu Mật Nhi, "Ta không ăn nằm với nữ nhân! Không đúng, ăn nằm với, chỉ một người!" Là nàng.
Nghe đến lời này, Lưu Mật Nhi không hiểu sao cảm thấy dễ chịu, Lưu Mật Nhi hừ lạnh một tiếng, xoay người một cái, hoàn toàn không để ý tới nam nhân mang theo ý cười tà ác.
Hồi lâu, giọng nói tội nghiệp của Phượng Cảnh Duệ truyền đến, "Mật Nhi, lạnh!"
"Về phòng ngươi ngủ!"
"Mật Nhi, xuân dược…"
"Mẹ nó, xuân dược không phải giải rồi sao? Ngươi kêu cái lông!"
Phượng Cảnh Duệ nghe vậy thân mình run run, vẻ mặt như nữ nhân bị khi dễ nhìn nàng lên án, "Mật Nhi, nàng thật không hiền lành!"
"Ta thèm vào," Lưu Mật Nhi đứng dậy, trừng mắt phừng phừng lửa giận nhìn Phượng Cảnh Duệ, "Ngươi có biết xấu hổ hay không? Ta như vậy, còn không hiền lành sao? !"
"Nàng đè ta không định chịu trách nhiệm!" Phượng Cảnh Duệ mếu máo, "Người ta… Người ta… Là lần đầu tiên!"
Lưu Mật Nhi nghe vậy, nháy mắt hóa đá. Hơn nửa ngày mới dần hoàn hồn, "Ngươi nói cái gì?"
Phượng Cảnh Duệ cúi đầu ngượng ngùng, e dè mở miệng, "Người ta là lần đầu tiên!"
"Mẹ nó, Phượng Cảnh Duệ, ngươi còn giả bộ ta liền đánh ngươi!" Lưu Mật Nhi tức giận bò xuống giường mắng, vừa được một bước, giữa hai chân truyền đến cảm giác đau đớn khiến cho nàng mềm nhũn hai chân.
Phượng Cảnh Duệ một bước dài tiến tới ôm lấy thân thể nàng, mở miệng mị hoặc, "Thì ra, Mật Nhi không thích ở trên giường mới đạp ta xuống giường a! Chúng ta thử làm trên mặt đất xem!" Hắn nói rõ ràng.
Máu toàn thân nháy mắt xông lên não, khuôn mặt Lưu Mật Nhi đỏ hồng, nhan sắc mê người khiến cho Phượng Cảnh Duệ kìm lòng không được hôn nhẹ lên gò má nàng.
Lưu Mật Nhi toàn thân run lên, "Đừng… Ta mệt!"
Ánh mắt Phượng Cảnh Duệ thâm trầm, tay dùng sức kéo góc chăn nàng nắm chặt, lộ ra xương quai xanh tinh tế khiêu gợi. Âm thanh mê muội, nỉ non, "Mật Nhi, ta lại trúng độc!" Hắn cúi đầu, hôn lên một dấu hôn, tay dần dần tiến vào trong chậm rãi vuốt ve.
Nàng giãy giụa càng kịch liệt, hắn càng thuận lợi thăm dò sâu hơn, hai người liền như vậy dây dưa giằng co, Phượng Cảnh Duệ ôm nàng chậm rãi đứng dậy, bọn họ cùng lúc ngã xuống giường.
Trong lúc đó, giãy giụa cùng áp chế đều tiêu hao không ít sức lực, mồ hôi ra không ít, thủy chung vẫn là Phượng Cảnh Duệ chiếm thượng phong. Nam nhân cùng nữ nhân vốn dĩ thể lực thực không ngang bằng.
Nhìn người dưới thân, Phượng Cảnh Duệ nhịn không được cười khẽ một cái, đau lòng vuốt ve dấu vết ám muội trước mắt, "Một lần cuối cùng!"
Lưu Mật Nhi trợn trắng mắt, "Tạm thời nghe!" Cũng đã như vậy, nàng còn có thể nói cái gì.
Ngón tay của hắn theo chăn tách quần áo của nàng, âm thanh mang theo một chút kìm nén, hô hấp cũng có chút dồn dập. Hai tay đỡ lấy hông nàng, chậm rãi thẳng tiến vào trong cơ thể nàng, hắn hơi hơi thở gấp nói, "Ta cam đoan đây là lần cuối cùng!"
Sự vui thích trong thân thể đã khiến Lưu Mật Nhi không thể mở miệng. Ngoài cửa sổ, sắc trời đã sáng rõ, trong màn che, xuân tình vẫn nồng nàn…
Cạch một tiếng
Âm thanh vật nặng rơi xuống đất khiến Lưu Mật Nhi đang mệt mỏi chậm rãi mở mắt ra, nhe răng trợn mắt ngồi dậy, lộ ra đôi mắt khó có thể tin. Đột nhiên nhớ tới đêm qua, Lưu Mật Nhi theo bản năng cúi đầu nhìn chính mình, quần áo đầy đủ.
Giật giật khóe miệng, đáp lại ánh mắt Vô Ngân, nàng xua tay ách xì một cái, "Hoàng Phủ tiểu thư. Sớm như vậy, có chuyện gì sao?"
Hoàng Phủ Nguyệt Minh trừng lớn mắt nhìn nàng, "Sớm?"
"Ừ, không còn sớm sao?" Hiện tại, nàng mới tỉnh, làm sao biết là lúc nào?
"Đã qua giờ ngọ, còn sớm sao?" Giọng điệu Hoàng Phủ Nguyệt Minh bén nhọn, tựa hồ không cam lòng.
Nhớ tới tối hôm qua người khởi xướng cũng vì nàng, Lưu Mật Nhi miễn cưỡng thở dài, "A."
"Ngươi… Tối hôm qua ngủ ở trong này?" Hoàng Phủ Nguyệt Minh thăm dò mở miệng, "Sao không thấy Phượng Cảnh Duệ?"
Lưu Mật Nhi lúc này mới hiểu nàng rốt cục tới đây là vì cái gì. Sau đó, nàng giả bộ buồn rầu nhìn Hoàng Phủ Nguyệt Minh, "Ta cũng không biết, ta cho tới bây giờ mới tỉnh dậy, không biết hắn đi đâu!" Lời này nhưng là thật, nàng ngủ cho tới bây giờ, Phượng Cảnh Duệ đi nơi nào, nàng cũng không rõ.
Nghe xong lời này, Hoàng Phủ Nguyệt Minh vừa lòng nhếch môi.
Lưu Mật Nhi nhấc mày, khó hiểu mở miệng, "Ngươi có chuyện gì sao?"
Hoàng Phủ Nguyệt Minh đột nhiên biến thành dạng bi thương vô cùng, vừa như khổ sở lại vừa như thật rối rắm!
Lưu Mật Nhi nhìn nàng biến hóa nhịn không được trong lòng ghê tởm một phen, thay đổi quá nhanh!
Hoàng Phủ Nguyệt Minh thảm thương nói, "Thực xin lỗi, ta biết như vậy là không tốt, nhưng ta…"
"Ngươi làm sao vậy?" Lưu Mật Nhi cười nhạt một tiếng, vào lúc Hoàng Phủ Nguyệt Minh vừa muốn mở miệng liền cắt ngang, "Đợi lát nữa, ta tắm rửa xong rồi nói. Vô Ngân."
Vô Ngân xoay người bước ra ngoài cửa, không lâu sau xách một thùng nước ấm đi lên, Lưu Mật Nhi khoác quần áo đứng dậy, thiếu chút nữa yếu ớt ngã xuống, nàng nghiến răng nghiến lợi mắng người nào đó.
Dòng nước ấm áp làm giảm không ít đau nhức trên người, hơn nữa thuốc Vô Ngân mang đến , khi Lưu Mật Nhi đứng dậy cảm thấy tốt hơn nhiều. Mặc quần áo vào, nàng thấy Hoàng Phủ Nguyệt Minh vẫn còn chờ, ngượng ngùng nở nụ cười, "Thật có lỗi, đợi lâu!"
"Tỷ tỷ không cần khách khí"
"Tỷ tỷ?" Lưu Mật Nhi nhướng mày.
Hoàng Phủ Minh Nguyệt đỏ mặt, "Chuyện này, tối qua, Phượng Cảnh Duệ, là… ở trong phòng ta!"
Lưu Mật Nhi nghe vậy giật mình, vẻ mặt không dám tin, kinh ngạc đứng lên, "Cái gì?" Làm sao có người nói dối trắng trợn như vậy? Phượng Cảnh Duệ chẳng phải đêm qua làm cho nàng mệt muốn chết, so với cẩu cũng chẳng khác là bao a.
"Tỷ tỷ, ta biết ngươi khó chấp nhận, nhưng mà, ta đã là người của hắn. Ta hi vọng…." Hoàng Phủ Nguyệt Minh muốn nói lại thôi.
Vẻ mặt Lưu Mật Nhi kiên định, đứng dậy nắm tay Hoàng Phủ Minh Nguyệt, "Ngươi yên tâm, ta sẽ không bỏ qua cho xú nam nhân kia! Ta nhất định sẽ làm cho hắn…"
"Mật Nhi, đừng lợi dụng người ta xong rồi không cần như vậy chứ?" Âm thanh Phượng Cảnh Duệ theo cửa truyền đến.
Hoàng Phủ Nguyệt Minh biến sắc, vội vàng muốn rời khỏi, lại bị Lưu Mật Nhi một phát bắt được, "Người ta muốn ngươi phụ trách, ngươi lấy đi."
"Mật Nhi có hay không cũng nên phụ trách?" Phượng Cảnh Duệ tà mị ghé sát vào nàng, vừa tắm xong trên người nàng tản ra mùi thơm thoang thoảng. Ngón tay đẩy ra vạt áo của nàng, lộ ra vết xanh tím.
Thấy thế, sắc mặt Hoàng Phủ Nguyệt Minh lạnh lẽo, cả giận nói, "Các ngươi đùa giỡn ta!"
Phượng Cảnh Duệ cười nhẹ, "Không, tại hạ cảm tạ Hoàng Phủ tiểu thư, bằng không, Mật Nhi hiện tại…" Hắn muốn nói lại thôi.
Hoàng Phủ Nguyện Minh nghe vậy giận giữ, "Không có khả năng, các ngươi đã thành thân, nàng không phải là xử nữ!"
Khóe miệng Lưu Mật Nhi cong lên, "Làm sao ngươi biết ta không phải?"
Hoàng Phủ Nguyệt Minh trừng lớn mắt, "Các ngươi đã thành thân!"
"Người khác cùng hắn bái đường không phải ta, ta làm sao muốn thay người ta động phòng?" Lưu Mật Nhi nhún nhún vai.
Hoàng Phủ Nguyệt Minh lúc này mới hiểu được, "Các ngươi đã sớm biết!"
Phượng Cảnh Duệ tươi cười, "Khuất Liễu Phong ở nơi nào?"
Hoàng Phủ Nguyệt Minh không bộc lộ cảm xúc bên ngoài nhìn Phượng Cảnh Duệ, "Ngươi sao có thể xác định chỉ ta biết?"
"Hắn là cha ngươi, ngươi không có khả năng không biết!" Phượng Cảnh Duệ cười nhạt.
"Làm sao ngươi biết?" Nàng từ nhỏ đi theo mẫu thân, rất ít người biết nàng cùng Khất Liễu Phong có quan hệ!
Phượng Cảnh Duệ cười khẽ một tiếng, "Ta là ai?" Chủ sự Thiên hạ đệ nhất lâu, chỉ cần hắn muốn, hắn có cái gì không biết.
"Nhưng ngươi đừng quên, người sáng lập ra Thiên hạ đệ nhất lâu là ai!" Hoàng Phủ Nguyệt Minh cười lạnh, nói.
Phượng Cảnh Duệ cười cười, "Khuất Liễu Phong sao? Nhưng ngươi đừng quên… người làm chủ chính thức là Cơ gia!"
Sắc mặt Hoàng Phủ Nguyệt Minh tái nhợt, "Làm sao ngươi biết?"
Phượng Cảnh Duệ cười nhạt không trả lời, "Khuất Liễu Phong ở đâu?"
"Ta không biết!"
"Vậy ủy khuất ngươi!" Phượng Cảnh Duệ cười nhẹ, ánh mắt hướng ra ngoài cửa.
Khuất Thiên Hàn chậm rãi từ cửa đi vào, "Ngươi bảo ta đến vì chuyện này?" Sau khi bước vào, hắn hoàn toàn không đem ánh mắt đặt ở trên người Hoàng Phủ Nguyệt Minh, trong giọng nói để lộ vẻ không kiên nhẫn.
"Người của ngươi, ngươi mang đi!" Phượng Cảnh Duệ nhàn nhã mở miệng.
Khuất Thiên Hàn xoay người nhìn Hoàng Phủ Nguyệt Minh, "Đã uống thuốc chưa?"
Hoàng Phủ Nguyệt Minh căm tức, "Ta không bệnh!"
"Người có bệnh sẽ không nói mình bị bệnh!" Hắn một tay kéo Hoàng Phủ Nguyệt Minh, "Đi về!"
Khuất Thiên Hàn tay không bắn ra, toàn thân Hoàng Phủ Nguyệt Minh nhất thời cứng ngắc, không thể di chuyển. Khuất Thiên Hàn nghiêm mặt kéo nàng rời đi.
Sự tình đột nhiên thay đổi khiến cho Lưu Mật Nhi chậc chậc ra tiếng, "Chuyện này là sao?"
Phượng Cảnh Duệ đảo mắt, "Cái gì?"
"Ngươi để Khuất Thiên Hàn đến?" Nàng hỏi
"Ừ!"
"Vì sao? Có thể truy đến cùng tăm tích của Khuất Liễu Phong không phải càng tốt sao?"
"Chưa đến lúc!"
"Vì sao?"
"Người kế thừa còn chưa xuất hiện!" Phượng Cảnh Duệ trầm ngâm, "Người đó không lộ diện, Khuất Liễu Phong cũng không xuất hiện!" Hơn nữa, mọi người đều cho rằng bây giờ người của Khuất Liễu Phong đang ở đây, biệt viện này hiện tại không biết có bao nhiêu đang nhòm ngó. Nếu hôm nay Hoàng Phủ Nguyệt Minh muốn ở trong này náo loạn, càng làm cho người ta có sơ hở.
Lưu Mật Nhi không hiểu rõ lắm nhìn Phượng Cảnh Duệ, "Không hiểu!"
"Không hiểu coi như xong!" Phượng Cảnh Duệ lắc đầu, nơi này rất phiền toái. Giải thích một hai câu sao có thể hiểu được rõ ràng.
Đảo mắt nhìn vẻ mặt Lưu Mật Nhi suy tư, hắn nhịn không được đi đến gần, "Còn đau sao?"
Đột nhiên hoàn hồn, Lưu Mật Nhi chặn lại, tách ra khoảng cách hai người, nghiêm mặt nói, "Cách xa ta một chút!"
"Mật Nhi!" Vô cùng thân thiết nắm lấy một tay nàng vuốt ve, Phượng Cảnh Duệ nhẹ giọng, "Ta quan tâm nàng mà!"
"Ngươi cách xa ta một chút là quan tâm nhất đối với ta!" Lưu Mật Nhi đỏ mặt, nói.
Liếc khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, ngực Phượng Cảnh Duệ nảy lên một chút thỏa mãn cùng rung động, nhẹ nhàng sát lại gần thân thể nàng, "Mật Nhi! Ta chuẩn bị cơm cho nàng!"
Bối rối gật đầu, Lưu Mật Nhi đưa tay vỗ về ngực đập không ngừng, ho nhẹ một tiếng, "Ừ, ta cũng đói bụng!"
Sau khi món ngon cùng lúc đặt trên bàn, mặt Lưu Mật Nhi cũng đen lại.
Phượng Cảnh Duệ lấy một món ăn, "Mật Nhi, ngực gà hầm bí đao, ăn cái gì bổ cái đấy!"
Lưu Mật Nhi trừng mắt liếc hắn một cái, im lặng không nói.
Phượng Cảnh Duệ sờ sờ mũi, "Mật Nhi, chè đu đủ!"
Quét đến một ánh mắt lạnh, Lưu Mật Nhi để đũa xuống. Vặn hai tay, mở miệng thực dịu dàng, "Phượng Cảnh Duệ!"
Phượng Cảnh Duệ cười đến đáng khinh, "Mật Nhi, nàng không cần khen ngợi ta!"
"Ta muốn bóp chết ngươi!" Một đôi tay mảnh mai kẹp cổ Phượng Cảnh Duệ, Lưu Mật Nhi kêu to.
[1] tinh tẫn nhân vong: nam nhân có hành vi tình dục quá độ mà dẫn đến chết
Ánh trăng mờ dần, bầu trời dần xuất hiện tia sáng.
Có quần áo nằm rải rác trên mặt đất, từng cái từng cái trải đến tận mép giường, tiến vào bên trong màn che rất nặng. Âm thanh nhỏ vụn của tiếng thở dốc hỗn loạn vang lên thật khẽ.
"Mật Nhi..."
Lưu Mật Nhi toàn thân mềm nhũn, hành động duy nhất có thể làm là há mồm, "Phượng Cảnh Duệ, ngươi cút ngay cho ta!" Hu hu, máu!
"Mật Nhi, ta thật là khó chịu, ta bị hạ dược, ta không khống chế được chính mình!"
"Cút, lấy cớ này đã ba lần!"
"Mật Nhi ! Ta sẽ chết!"
"Vậy ngươi đi chết đi!"
"Ta thật sự sẽ chết, ta muốn đi vào!"
"Còn cho ngươi đi vào, ta sẽ chết lần nữa!"
Nghiêng người trốn tránh nụ hôn nóng bỏng từ Phượng Cảnh Duệ. Lông mi thật dài che phủ, nước mắt đã khô miết thành một đường mảnh trên gò má, thân thể vốn trắng nõn bị những vết xanh tím che kín, máu trên vai đã muốn ngừng, nhưng dấu răng lại hằn sâu trên người nàng.
Nam nhân nào đó ăn xong biết vị, ngẩng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, lại quay đầu nhìn sang nữ tử dưới thân, khóe miệng gợi lên nụ cười tà ác, "Sắc trời còn sớm, làm cái gì đó trợ giúp giấc ngủ!"
"Cút! Ngươi cho là ta mù, trời đã sắp sáng rồi!"
"Phải không?" Phượng Cảnh Duệ trong phút chốc đứng dậy, giây tiếp theo trước mắt Lưu Mật Nhi tối sầm, ánh mắt tràn ngập lửa giận bị ai đó bịt kín.
Âm thanh Phượng Cảnh Duệ bỉ ổi truyền đến, "Hiện tại trời vẫn còn tối? !"
Lưu Mật Nhi: "... Ta nguyền rủa ngươi, sớm có một ngày tinh tẫn nhân vong [1] !
Phượng Cảnh Duệ bối rối nghiêng đầu, "Mật Nhi, nguyền rủa chính mình như vậy thật không tốt!"
"Buông! Ta không cần..."
Trả lời nàng là thân thể bị Phượng Cảnh Duệ nhẹ nhàng xoay về, tựa như đang cầm một món đồ quý hiếm, cẩn thận giống như bảo bối, nhưng hắn từ phía sau lưng vọt vào trong cơ thể nàng động tác lại một chút cũng không dịu dàng, ngược lại như vỡ đê, như một thác nước nghìn dặm không thể chống đỡ.
Hắn dọc theo tấm lưng trắng mịn của nàng hôn xuống. Môi đến chỗ đó, lại bởi vì toàn thân Lưu Mật Nhi run lên, miệng lưỡi lưu luyến không rời đi. Nàng hoảng sợ đưa chân muốn đá, lại bị hắn dễ dàng bắt được. Tức giận há mồm mắng, mở miệng nhưng mà là tiếng ngâm khẽ của nàng khiến người ta nghe cảm thấy đỏ mặt.
Luật động dưới thân khiến cho nàng muốn nói mà không thể, chỉ có thể để Phượng Cảnh Duệ tùy ý cuốn, tùy ý xâm chiếm.
"Phượng Cảnh Duệ, ta cầu ngươi…. Đừng!"
Phượng Cảnh Duệ thét lớn một tiếng, kiên định mở miệng, "Không!" Hắn cúi người, khéo léo hôn lên đỉnh ngọc xinh xắn tròn trịa, bắt lấy hai tay nàng đặt ở bên hông hắn, không ngừng ra vào. Hôn thật mạnh lên đôi môi nàng, hoàn toàn không quan tâm hai tay nàng đánh về phía hắn. Lực đạo này, coi như là đấm lưng cho hắn.
"Mật Nhi thấy ta thật vất vả nên chăm sóc, đấm đấm cũng tốt!"
"Phượng Cảnh Duệ, tên khốn này!"
Tự động bỏ ngoài tai lời chửi mắng của nàng, Phượng Cảnh Duệ chậm rãi phủ bàn tay to trước ngực nàng, không nhịn được bật ra tiếng nỉ non, "Mật Nhi, ta giúp nàng làm nó lớn hơn!"
"Chơi đùa cái quỷ, ta thích nhỏ, ta thích làm bánh bao hấp, ngươi quản được sao?" Lưu Mật Nhi giận điên lên, mắng to, đáng tiếc lời nói ra lại mềm mại không một chút lửa giận.
Nghiêng người hôn 'bánh bao nhỏ', Phượng Cảnh Duệ hơi hơi nhíu mày, "Không tốt, có chút nhỏ!"
Mẹ nó. Không biết khí lực từ đâu tới, Lưu Mật Nhi một cước đem hắn đạp xuống giường, một tay bắt lấy mảnh vải che dưới thân, một tay kéo chăn bọc kín người, nàng hung trợn trừng mắt với Phượng Cảnh Duệ, "Có bản lĩnh ngươi đừng chạm vào! Sao ngươi vội như chưa ngủ cùng nữ nhân bao giờ?
Phượng Cảnh Duệ không bận tâm toàn thân không che đậy ngồi dưới đất, khoanh hai chân, nhíu chân mày nhìn Lưu Mật Nhi, "Ta không ăn nằm với nữ nhân! Không đúng, ăn nằm với, chỉ một người!" Là nàng.
Nghe đến lời này, Lưu Mật Nhi không hiểu sao cảm thấy dễ chịu, Lưu Mật Nhi hừ lạnh một tiếng, xoay người một cái, hoàn toàn không để ý tới nam nhân mang theo ý cười tà ác.
Hồi lâu, giọng nói tội nghiệp của Phượng Cảnh Duệ truyền đến, "Mật Nhi, lạnh!"
"Về phòng ngươi ngủ!"
"Mật Nhi, xuân dược…"
"Mẹ nó, xuân dược không phải giải rồi sao? Ngươi kêu cái lông!"
Phượng Cảnh Duệ nghe vậy thân mình run run, vẻ mặt như nữ nhân bị khi dễ nhìn nàng lên án, "Mật Nhi, nàng thật không hiền lành!"
"Ta thèm vào," Lưu Mật Nhi đứng dậy, trừng mắt phừng phừng lửa giận nhìn Phượng Cảnh Duệ, "Ngươi có biết xấu hổ hay không? Ta như vậy, còn không hiền lành sao? !"
"Nàng đè ta không định chịu trách nhiệm!" Phượng Cảnh Duệ mếu máo, "Người ta… Người ta… Là lần đầu tiên!"
Lưu Mật Nhi nghe vậy, nháy mắt hóa đá. Hơn nửa ngày mới dần hoàn hồn, "Ngươi nói cái gì?"
Phượng Cảnh Duệ cúi đầu ngượng ngùng, e dè mở miệng, "Người ta là lần đầu tiên!"
"Mẹ nó, Phượng Cảnh Duệ, ngươi còn giả bộ ta liền đánh ngươi!" Lưu Mật Nhi tức giận bò xuống giường mắng, vừa được một bước, giữa hai chân truyền đến cảm giác đau đớn khiến cho nàng mềm nhũn hai chân.
Phượng Cảnh Duệ một bước dài tiến tới ôm lấy thân thể nàng, mở miệng mị hoặc, "Thì ra, Mật Nhi không thích ở trên giường mới đạp ta xuống giường a! Chúng ta thử làm trên mặt đất xem!" Hắn nói rõ ràng.
Máu toàn thân nháy mắt xông lên não, khuôn mặt Lưu Mật Nhi đỏ hồng, nhan sắc mê người khiến cho Phượng Cảnh Duệ kìm lòng không được hôn nhẹ lên gò má nàng.
Lưu Mật Nhi toàn thân run lên, "Đừng… Ta mệt!"
Ánh mắt Phượng Cảnh Duệ thâm trầm, tay dùng sức kéo góc chăn nàng nắm chặt, lộ ra xương quai xanh tinh tế khiêu gợi. Âm thanh mê muội, nỉ non, "Mật Nhi, ta lại trúng độc!" Hắn cúi đầu, hôn lên một dấu hôn, tay dần dần tiến vào trong chậm rãi vuốt ve.
Nàng giãy giụa càng kịch liệt, hắn càng thuận lợi thăm dò sâu hơn, hai người liền như vậy dây dưa giằng co, Phượng Cảnh Duệ ôm nàng chậm rãi đứng dậy, bọn họ cùng lúc ngã xuống giường.
Trong lúc đó, giãy giụa cùng áp chế đều tiêu hao không ít sức lực, mồ hôi ra không ít, thủy chung vẫn là Phượng Cảnh Duệ chiếm thượng phong. Nam nhân cùng nữ nhân vốn dĩ thể lực thực không ngang bằng.
Nhìn người dưới thân, Phượng Cảnh Duệ nhịn không được cười khẽ một cái, đau lòng vuốt ve dấu vết ám muội trước mắt, "Một lần cuối cùng!"
Lưu Mật Nhi trợn trắng mắt, "Tạm thời nghe!" Cũng đã như vậy, nàng còn có thể nói cái gì.
Ngón tay của hắn theo chăn tách quần áo của nàng, âm thanh mang theo một chút kìm nén, hô hấp cũng có chút dồn dập. Hai tay đỡ lấy hông nàng, chậm rãi thẳng tiến vào trong cơ thể nàng, hắn hơi hơi thở gấp nói, "Ta cam đoan đây là lần cuối cùng!"
Sự vui thích trong thân thể đã khiến Lưu Mật Nhi không thể mở miệng. Ngoài cửa sổ, sắc trời đã sáng rõ, trong màn che, xuân tình vẫn nồng nàn…
Cạch một tiếng
Âm thanh vật nặng rơi xuống đất khiến Lưu Mật Nhi đang mệt mỏi chậm rãi mở mắt ra, nhe răng trợn mắt ngồi dậy, lộ ra đôi mắt khó có thể tin. Đột nhiên nhớ tới đêm qua, Lưu Mật Nhi theo bản năng cúi đầu nhìn chính mình, quần áo đầy đủ.
Giật giật khóe miệng, đáp lại ánh mắt Vô Ngân, nàng xua tay ách xì một cái, "Hoàng Phủ tiểu thư. Sớm như vậy, có chuyện gì sao?"
Hoàng Phủ Nguyệt Minh trừng lớn mắt nhìn nàng, "Sớm?"
"Ừ, không còn sớm sao?" Hiện tại, nàng mới tỉnh, làm sao biết là lúc nào?
"Đã qua giờ ngọ, còn sớm sao?" Giọng điệu Hoàng Phủ Nguyệt Minh bén nhọn, tựa hồ không cam lòng.
Nhớ tới tối hôm qua người khởi xướng cũng vì nàng, Lưu Mật Nhi miễn cưỡng thở dài, "A."
"Ngươi… Tối hôm qua ngủ ở trong này?" Hoàng Phủ Nguyệt Minh thăm dò mở miệng, "Sao không thấy Phượng Cảnh Duệ?"
Lưu Mật Nhi lúc này mới hiểu nàng rốt cục tới đây là vì cái gì. Sau đó, nàng giả bộ buồn rầu nhìn Hoàng Phủ Nguyệt Minh, "Ta cũng không biết, ta cho tới bây giờ mới tỉnh dậy, không biết hắn đi đâu!" Lời này nhưng là thật, nàng ngủ cho tới bây giờ, Phượng Cảnh Duệ đi nơi nào, nàng cũng không rõ.
Nghe xong lời này, Hoàng Phủ Nguyệt Minh vừa lòng nhếch môi.
Lưu Mật Nhi nhấc mày, khó hiểu mở miệng, "Ngươi có chuyện gì sao?"
Hoàng Phủ Nguyệt Minh đột nhiên biến thành dạng bi thương vô cùng, vừa như khổ sở lại vừa như thật rối rắm!
Lưu Mật Nhi nhìn nàng biến hóa nhịn không được trong lòng ghê tởm một phen, thay đổi quá nhanh!
Hoàng Phủ Nguyệt Minh thảm thương nói, "Thực xin lỗi, ta biết như vậy là không tốt, nhưng ta…"
"Ngươi làm sao vậy?" Lưu Mật Nhi cười nhạt một tiếng, vào lúc Hoàng Phủ Nguyệt Minh vừa muốn mở miệng liền cắt ngang, "Đợi lát nữa, ta tắm rửa xong rồi nói. Vô Ngân."
Vô Ngân xoay người bước ra ngoài cửa, không lâu sau xách một thùng nước ấm đi lên, Lưu Mật Nhi khoác quần áo đứng dậy, thiếu chút nữa yếu ớt ngã xuống, nàng nghiến răng nghiến lợi mắng người nào đó.
Dòng nước ấm áp làm giảm không ít đau nhức trên người, hơn nữa thuốc Vô Ngân mang đến , khi Lưu Mật Nhi đứng dậy cảm thấy tốt hơn nhiều. Mặc quần áo vào, nàng thấy Hoàng Phủ Nguyệt Minh vẫn còn chờ, ngượng ngùng nở nụ cười, "Thật có lỗi, đợi lâu!"
"Tỷ tỷ không cần khách khí"
"Tỷ tỷ?" Lưu Mật Nhi nhướng mày.
Hoàng Phủ Minh Nguyệt đỏ mặt, "Chuyện này, tối qua, Phượng Cảnh Duệ, là… ở trong phòng ta!"
Lưu Mật Nhi nghe vậy giật mình, vẻ mặt không dám tin, kinh ngạc đứng lên, "Cái gì?" Làm sao có người nói dối trắng trợn như vậy? Phượng Cảnh Duệ chẳng phải đêm qua làm cho nàng mệt muốn chết, so với cẩu cũng chẳng khác là bao a.
"Tỷ tỷ, ta biết ngươi khó chấp nhận, nhưng mà, ta đã là người của hắn. Ta hi vọng…." Hoàng Phủ Nguyệt Minh muốn nói lại thôi.
Vẻ mặt Lưu Mật Nhi kiên định, đứng dậy nắm tay Hoàng Phủ Minh Nguyệt, "Ngươi yên tâm, ta sẽ không bỏ qua cho xú nam nhân kia! Ta nhất định sẽ làm cho hắn…"
"Mật Nhi, đừng lợi dụng người ta xong rồi không cần như vậy chứ?" Âm thanh Phượng Cảnh Duệ theo cửa truyền đến.
Hoàng Phủ Nguyệt Minh biến sắc, vội vàng muốn rời khỏi, lại bị Lưu Mật Nhi một phát bắt được, "Người ta muốn ngươi phụ trách, ngươi lấy đi."
"Mật Nhi có hay không cũng nên phụ trách?" Phượng Cảnh Duệ tà mị ghé sát vào nàng, vừa tắm xong trên người nàng tản ra mùi thơm thoang thoảng. Ngón tay đẩy ra vạt áo của nàng, lộ ra vết xanh tím.
Thấy thế, sắc mặt Hoàng Phủ Nguyệt Minh lạnh lẽo, cả giận nói, "Các ngươi đùa giỡn ta!"
Phượng Cảnh Duệ cười nhẹ, "Không, tại hạ cảm tạ Hoàng Phủ tiểu thư, bằng không, Mật Nhi hiện tại…" Hắn muốn nói lại thôi.
Hoàng Phủ Nguyện Minh nghe vậy giận giữ, "Không có khả năng, các ngươi đã thành thân, nàng không phải là xử nữ!"
Khóe miệng Lưu Mật Nhi cong lên, "Làm sao ngươi biết ta không phải?"
Hoàng Phủ Nguyệt Minh trừng lớn mắt, "Các ngươi đã thành thân!"
"Người khác cùng hắn bái đường không phải ta, ta làm sao muốn thay người ta động phòng?" Lưu Mật Nhi nhún nhún vai.
Hoàng Phủ Nguyệt Minh lúc này mới hiểu được, "Các ngươi đã sớm biết!"
Phượng Cảnh Duệ tươi cười, "Khuất Liễu Phong ở nơi nào?"
Hoàng Phủ Nguyệt Minh không bộc lộ cảm xúc bên ngoài nhìn Phượng Cảnh Duệ, "Ngươi sao có thể xác định chỉ ta biết?"
"Hắn là cha ngươi, ngươi không có khả năng không biết!" Phượng Cảnh Duệ cười nhạt.
"Làm sao ngươi biết?" Nàng từ nhỏ đi theo mẫu thân, rất ít người biết nàng cùng Khất Liễu Phong có quan hệ!
Phượng Cảnh Duệ cười khẽ một tiếng, "Ta là ai?" Chủ sự Thiên hạ đệ nhất lâu, chỉ cần hắn muốn, hắn có cái gì không biết.
"Nhưng ngươi đừng quên, người sáng lập ra Thiên hạ đệ nhất lâu là ai!" Hoàng Phủ Nguyệt Minh cười lạnh, nói.
Phượng Cảnh Duệ cười cười, "Khuất Liễu Phong sao? Nhưng ngươi đừng quên… người làm chủ chính thức là Cơ gia!"
Sắc mặt Hoàng Phủ Nguyệt Minh tái nhợt, "Làm sao ngươi biết?"
Phượng Cảnh Duệ cười nhạt không trả lời, "Khuất Liễu Phong ở đâu?"
"Ta không biết!"
"Vậy ủy khuất ngươi!" Phượng Cảnh Duệ cười nhẹ, ánh mắt hướng ra ngoài cửa.
Khuất Thiên Hàn chậm rãi từ cửa đi vào, "Ngươi bảo ta đến vì chuyện này?" Sau khi bước vào, hắn hoàn toàn không đem ánh mắt đặt ở trên người Hoàng Phủ Nguyệt Minh, trong giọng nói để lộ vẻ không kiên nhẫn.
"Người của ngươi, ngươi mang đi!" Phượng Cảnh Duệ nhàn nhã mở miệng.
Khuất Thiên Hàn xoay người nhìn Hoàng Phủ Nguyệt Minh, "Đã uống thuốc chưa?"
Hoàng Phủ Nguyệt Minh căm tức, "Ta không bệnh!"
"Người có bệnh sẽ không nói mình bị bệnh!" Hắn một tay kéo Hoàng Phủ Nguyệt Minh, "Đi về!"
Khuất Thiên Hàn tay không bắn ra, toàn thân Hoàng Phủ Nguyệt Minh nhất thời cứng ngắc, không thể di chuyển. Khuất Thiên Hàn nghiêm mặt kéo nàng rời đi.
Sự tình đột nhiên thay đổi khiến cho Lưu Mật Nhi chậc chậc ra tiếng, "Chuyện này là sao?"
Phượng Cảnh Duệ đảo mắt, "Cái gì?"
"Ngươi để Khuất Thiên Hàn đến?" Nàng hỏi
"Ừ!"
"Vì sao? Có thể truy đến cùng tăm tích của Khuất Liễu Phong không phải càng tốt sao?"
"Chưa đến lúc!"
"Vì sao?"
"Người kế thừa còn chưa xuất hiện!" Phượng Cảnh Duệ trầm ngâm, "Người đó không lộ diện, Khuất Liễu Phong cũng không xuất hiện!" Hơn nữa, mọi người đều cho rằng bây giờ người của Khuất Liễu Phong đang ở đây, biệt viện này hiện tại không biết có bao nhiêu đang nhòm ngó. Nếu hôm nay Hoàng Phủ Nguyệt Minh muốn ở trong này náo loạn, càng làm cho người ta có sơ hở.
Lưu Mật Nhi không hiểu rõ lắm nhìn Phượng Cảnh Duệ, "Không hiểu!"
"Không hiểu coi như xong!" Phượng Cảnh Duệ lắc đầu, nơi này rất phiền toái. Giải thích một hai câu sao có thể hiểu được rõ ràng.
Đảo mắt nhìn vẻ mặt Lưu Mật Nhi suy tư, hắn nhịn không được đi đến gần, "Còn đau sao?"
Đột nhiên hoàn hồn, Lưu Mật Nhi chặn lại, tách ra khoảng cách hai người, nghiêm mặt nói, "Cách xa ta một chút!"
"Mật Nhi!" Vô cùng thân thiết nắm lấy một tay nàng vuốt ve, Phượng Cảnh Duệ nhẹ giọng, "Ta quan tâm nàng mà!"
"Ngươi cách xa ta một chút là quan tâm nhất đối với ta!" Lưu Mật Nhi đỏ mặt, nói.
Liếc khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, ngực Phượng Cảnh Duệ nảy lên một chút thỏa mãn cùng rung động, nhẹ nhàng sát lại gần thân thể nàng, "Mật Nhi! Ta chuẩn bị cơm cho nàng!"
Bối rối gật đầu, Lưu Mật Nhi đưa tay vỗ về ngực đập không ngừng, ho nhẹ một tiếng, "Ừ, ta cũng đói bụng!"
Sau khi món ngon cùng lúc đặt trên bàn, mặt Lưu Mật Nhi cũng đen lại.
Phượng Cảnh Duệ lấy một món ăn, "Mật Nhi, ngực gà hầm bí đao, ăn cái gì bổ cái đấy!"
Lưu Mật Nhi trừng mắt liếc hắn một cái, im lặng không nói.
Phượng Cảnh Duệ sờ sờ mũi, "Mật Nhi, chè đu đủ!"
Quét đến một ánh mắt lạnh, Lưu Mật Nhi để đũa xuống. Vặn hai tay, mở miệng thực dịu dàng, "Phượng Cảnh Duệ!"
Phượng Cảnh Duệ cười đến đáng khinh, "Mật Nhi, nàng không cần khen ngợi ta!"
"Ta muốn bóp chết ngươi!" Một đôi tay mảnh mai kẹp cổ Phượng Cảnh Duệ, Lưu Mật Nhi kêu to.
[1] tinh tẫn nhân vong: nam nhân có hành vi tình dục quá độ mà dẫn đến chết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.