Chương 17: Chương 14-1
Cửu Nguyệt Hi
30/09/2023
Ánh mắt anh thản nhiên, chân thành, mang theo nguyên vẹn sự tôn trọng cùng chú trọng.
Nhịp tim Tống Nhiễm không hiểu sao nhảy loạn lên một nhịp, trong chớp mắt đầu óc trở nên trống rỗng, thiếu chút nữa quên luôn cả muốn hỏi cái gì.
Cô vội vàng cúi đầu nhìn cuốn sổ ghi chép, gỡ chiếc bút trong tay áp lực giống như câu hỏi thứ nhất vạch ra hai đường ngang, lần nữa hỏi lại: "Trong hành động lần này của anh chủ yếu phụ trách nhiệm vụ gì?
Lý toản trả lời: "Gỡ mìn, phá bỏ mìn, phòng chống bạo động."
"Gỡ mìn nói ra một cách cụ thể là gì?"
"Ở khu vực có bom mìn mở ra một con đường sạch sẽ."
"Theo người bình thường lý giải thì gỡ bỏ mìn có thể là đem khu vực có bom mìn loại bỏ sạch sẽ."
"Thực tế mức độ khó thao tác làm việc rất lớn, thông thường không làm như vậy. Chi phí lắp đặt mìn thấp, chi phí sắp xếp kiểm tra cao, cần đầu tư sức người sức của lớn. Bình thường mở ra một con đường an toàn sạch sẽ cách li khu vực nguy hiểm là được." Lúc anh trả lời câu hỏi, rất chăm chú nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt một giây cũng không rời. So với lúc bình thường, một A Toản ôn hoà thích mỉm cười nghiêm túc hơn nhiều.
Tống Nhiễm nghênh đón cái nhìn chăm chăm của anh, cố gắng tập trung lực chú ý:
"Anh cảm thấy mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ này là bao nhiêu?"
"Có thể nói là đơn giản, cũng có thể nói là nguy hiểm. Sau khi thao tác thuần thục, chỉ cần tiến hành tuần tự theo từng bước một. Nhưng quá trình tìm kiếm bom mìn dài đằng đẵng, khô khan nhàm chán, dễ buông thả lười biếng không cẩn thận."
Cô gật gật đầu, cánh tay từ đầu tới cuối bởi vì giơ mi-cro lên nên có chút mỏi: "Ngoài những cái này ra, các anh ở Đông Quốc trong thời gian chấp hành nhiệm vụ gìn giữ hoà bình, còn có loại nhiệm vụ nào khác, nhân tiện có thể tiết lộ một chút được không?"
"Chủ yếu vẫn là bảo vệ dân thường, bác sĩ không biên giới, hội Chữ Thập Đỏ..." Lý Toản trả lời được nửa chừng, liếc nhìn mic trong tay cô; anh thoáng điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút, tiện tay cầm mic từ trong tay cô rút ra đưa tới bên cạnh mình, "Sắp xếp kiếp tra an toàn, tai hoạ ngầm bên trong thành phố, như đánh bom, nghi thức tự sát đánh úp bất ngờ...."
Một loạt động tác nhỏ của anh làm hết sức tự nhiên, hai mắt vẫn chăm chú nhìn cô, bình tĩnh giảng giải.
Trái tim cô tựa như gió nhẹ lướt qua mặt hồ yên ả, gợn lên tia sóng nhẹ lăn tăn. Cô lại cúi đầu nhìn cuốn sổ, trong thời gian ngắn nhất điều chỉnh lại lần nữa ngước đầu nhìn về phía anh, tiếp tục câu hỏi kế tiếp.
Phỏng vấn không dài, bảy tám phút là sắp kết thúc.
Chỉ còn một câu hỏi cuối cùng, "Sẽ tham gia chiến tranh không?"
"Trước mắt chưa đưa ra kết luận, xem tình hình thay đổi. Nếu tham gia, cần được chính phủ Đông Quốc giao quyền.
Sau khi anh trả lời xong, bình tĩnh đối diện với cô hai giây, tiếp theo chậm rãi cười một cái, thả lỏng người chỉ chỉ cuốn sổ trong tay cô, nói: "Nếu nhớ không nhầm thì đây là câu hỏi cuối cùng?"
"Trí nhớ anh thật tốt, đã kết thúc rồi." Tống Nhiễm thả lỏng bả vai, "Cảm ơn đã phối hợp."
"Khách sáo rồi." Anh đem mi-cro đưa cho cô. Cô nhận lấy, đóng nút tắt máy lại.
"Không còn việc gì nữa. Anh có thể đi rồi." Cô nói xong, xoay người đóng nắp bút, gập cuốn sổ, cuốn dây mi-cro lại.
Lý Toản chưa đi, chỉ chỉ chiếc giá ba chân cùng máy quay, nói: "Cái này cần thu dọn không?"
Tống Nhiễm có chút ngại ngùng, vội nói ngay: "Để đấy tự tôi thu dọn được rồi."
Lý Toản chỉ vào một cái nút: "Đóng đây à?"
"...Ừ." Cô gật gật đầu.
Anh đóng máy quay, gập cái nắp lại, một tay ôm máy quay lên, một tay nắm lấy giá ba chân. Cô thấy vậy, liền tiến lên phía trước hỗ trợ: "Thuận theo chiều kim đồng hồ chạy..."
Cô không cẩn thận chạm lên tay anh, ngay lập tức giống như bị điện giật rút tay về.
Dường như anh không chú ý, rất nhanh đem dụng cụ cùng cái giá tách rời ra.
Tống Nhiễm nhận lấy máy quay rồi cất vào trong túi, Lý Toản gấp giá ba chân lại, thuận miệng hỏi: "Có thể phỏng vấn cô một chút không?"
Cô liền bị câu hỏi này làm cho giật mình: "Cái gì?"
"Trong đài truyền hình các cô, chỉ có mình cô ở Gia La à?"
"Đúng vậy!"
Lý Toản nghĩ nghĩ rồi nói: "Tôi thấy trong tivi, trường quay cắt đổi ngoại cảnh, phát sóng trực tiếp liên tuyến.* Bên ngoài cần phải có thêm hai người. Một người phụ trách chụp, một người phụ trách giảng giải."
(*Liên tuyến: phát sóng trực tiếp liên tục ngay trên sóng truyền hình.)
"Một người cũng được vậy," Tống Nhiễm cười nói, "Điều chỉnh tốt ống kính là được, so với tự chụp không khác nhau lắm."
"Cho nên mở máy ra, đạo diễn, cũng chính là cô."
"Ừm." Tống Nhiễm đem micro, bút ghi âm cùng những thứ đồ linh tinh thu dọn xong, nói: "Quay, biên tập, truyền phát vệ tinh... tất cả đều do tôi đảm nhận."
Anh gập gác ba chân xong rồi đưa cho cô, bỗng nhiên cười lên, nói: "Nhìn cô so với trước kia có chút không giống nhau."
Cô ngẩn người: "Cái gì không giống nhau?"
Anh không nói gì, chỉ cười cười.
Cô thu dọn xong một ba lô lớn, anh mang ghế sắp xếp lại nguyên chỗ cũ, ở cửa ra vào nói lời tạm biệt:
"Hẹn gặp lại."
Hai người mỗi người một ngã.
Cô bước tới một khoảng cách nhất định mới vô ý quay đầu lại liếc nhìn một cái, bóng dáng anh giữa ánh tà dương càng bước càng xa.
Bầu không khí vẫn oi bức như cũ, ánh nắng chiếu lên da dẻ còn nóng rát.
Tống Nhiễm đội mũ cùng đeo khẩu trang, trầm mặc đeo chiếc ba lô thật lớn hướng khách sạn mà đi.
Trên phố xe tới người đi. Gia La thành chừng chạng vạng tối rất náo nhiệt, cửa tiệm cũng mở cửa chào đón khách khứa.
Người ngoại quốc như Tống Nhiễm đặt ở nửa năm trước rất dễ khiến cho người ta chú ý, nhưng giờ đây phóng viên, người tình nguyện ở các nơi trên thế giới đều tập trung ở quốc gia này, người địa phương cũng quen hết rồi.
Ngang qua một tiệm tạp hoá, cô vô ý nhìn thấy có táo. Rất lâu rồi cô không thấy hoa quả, liền đi vào hỏi, cư nhiên một quả cần hai mươi đô la.
Quả táo kia là một quả táo hết sức bình thường, thậm chí không phải là loại ngon lành đặc biệt gì.
"Có thể bán rẻ một chút được không?"
"Không được. Cái này nếu mà ở A Lặc thành, phải tới một trăm đô la đấy."
Tống Nhiễm đứng trước cửa hàng xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng cũng mua một quả.
Về khách sạn tình cờ gặp Tát Tân, Tát Tân nhìn thấy táo, khoa trương nói: "Woa! Người có tiền của Trung Quốc."
Tống Nhiễm vừa vào phòng liền bắt đầu chỉnh lí tài liệu, từ việc gỡ mìn ở vùng thôn quê tới tổng kết..., Trong ống kính Lý Toản luôn là dáng vẻ kiên trì cùng nghiêm túc, cho dù buổi trưa nắng tới mức mồ hôi chảy đầu đầu, cũng không mảy may có chút nôn nóng lơ là nào.
Cắt tới phần phỏng vấn, sau khi Lý Toản cầm mi-cro qua cúi cúi người đặt ngay bên chân, không để cho mic lọt vào ống kính.
Cẩn thận tỉ mĩ như thế.
Cô cảm thấy bản thân mình tẩu hoả nhập ma rồi, một chút chi tiết nhỏ cũng điểm tô vẻ đẹp cho anh.
Trong đêm hôm đó cô liền cắt sửa xong video, trước khi gửi về nước trước tiên cô đưa cho La Chiến kiểm tra.
Nhịp tim Tống Nhiễm không hiểu sao nhảy loạn lên một nhịp, trong chớp mắt đầu óc trở nên trống rỗng, thiếu chút nữa quên luôn cả muốn hỏi cái gì.
Cô vội vàng cúi đầu nhìn cuốn sổ ghi chép, gỡ chiếc bút trong tay áp lực giống như câu hỏi thứ nhất vạch ra hai đường ngang, lần nữa hỏi lại: "Trong hành động lần này của anh chủ yếu phụ trách nhiệm vụ gì?
Lý toản trả lời: "Gỡ mìn, phá bỏ mìn, phòng chống bạo động."
"Gỡ mìn nói ra một cách cụ thể là gì?"
"Ở khu vực có bom mìn mở ra một con đường sạch sẽ."
"Theo người bình thường lý giải thì gỡ bỏ mìn có thể là đem khu vực có bom mìn loại bỏ sạch sẽ."
"Thực tế mức độ khó thao tác làm việc rất lớn, thông thường không làm như vậy. Chi phí lắp đặt mìn thấp, chi phí sắp xếp kiểm tra cao, cần đầu tư sức người sức của lớn. Bình thường mở ra một con đường an toàn sạch sẽ cách li khu vực nguy hiểm là được." Lúc anh trả lời câu hỏi, rất chăm chú nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt một giây cũng không rời. So với lúc bình thường, một A Toản ôn hoà thích mỉm cười nghiêm túc hơn nhiều.
Tống Nhiễm nghênh đón cái nhìn chăm chăm của anh, cố gắng tập trung lực chú ý:
"Anh cảm thấy mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ này là bao nhiêu?"
"Có thể nói là đơn giản, cũng có thể nói là nguy hiểm. Sau khi thao tác thuần thục, chỉ cần tiến hành tuần tự theo từng bước một. Nhưng quá trình tìm kiếm bom mìn dài đằng đẵng, khô khan nhàm chán, dễ buông thả lười biếng không cẩn thận."
Cô gật gật đầu, cánh tay từ đầu tới cuối bởi vì giơ mi-cro lên nên có chút mỏi: "Ngoài những cái này ra, các anh ở Đông Quốc trong thời gian chấp hành nhiệm vụ gìn giữ hoà bình, còn có loại nhiệm vụ nào khác, nhân tiện có thể tiết lộ một chút được không?"
"Chủ yếu vẫn là bảo vệ dân thường, bác sĩ không biên giới, hội Chữ Thập Đỏ..." Lý Toản trả lời được nửa chừng, liếc nhìn mic trong tay cô; anh thoáng điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút, tiện tay cầm mic từ trong tay cô rút ra đưa tới bên cạnh mình, "Sắp xếp kiếp tra an toàn, tai hoạ ngầm bên trong thành phố, như đánh bom, nghi thức tự sát đánh úp bất ngờ...."
Một loạt động tác nhỏ của anh làm hết sức tự nhiên, hai mắt vẫn chăm chú nhìn cô, bình tĩnh giảng giải.
Trái tim cô tựa như gió nhẹ lướt qua mặt hồ yên ả, gợn lên tia sóng nhẹ lăn tăn. Cô lại cúi đầu nhìn cuốn sổ, trong thời gian ngắn nhất điều chỉnh lại lần nữa ngước đầu nhìn về phía anh, tiếp tục câu hỏi kế tiếp.
Phỏng vấn không dài, bảy tám phút là sắp kết thúc.
Chỉ còn một câu hỏi cuối cùng, "Sẽ tham gia chiến tranh không?"
"Trước mắt chưa đưa ra kết luận, xem tình hình thay đổi. Nếu tham gia, cần được chính phủ Đông Quốc giao quyền.
Sau khi anh trả lời xong, bình tĩnh đối diện với cô hai giây, tiếp theo chậm rãi cười một cái, thả lỏng người chỉ chỉ cuốn sổ trong tay cô, nói: "Nếu nhớ không nhầm thì đây là câu hỏi cuối cùng?"
"Trí nhớ anh thật tốt, đã kết thúc rồi." Tống Nhiễm thả lỏng bả vai, "Cảm ơn đã phối hợp."
"Khách sáo rồi." Anh đem mi-cro đưa cho cô. Cô nhận lấy, đóng nút tắt máy lại.
"Không còn việc gì nữa. Anh có thể đi rồi." Cô nói xong, xoay người đóng nắp bút, gập cuốn sổ, cuốn dây mi-cro lại.
Lý Toản chưa đi, chỉ chỉ chiếc giá ba chân cùng máy quay, nói: "Cái này cần thu dọn không?"
Tống Nhiễm có chút ngại ngùng, vội nói ngay: "Để đấy tự tôi thu dọn được rồi."
Lý Toản chỉ vào một cái nút: "Đóng đây à?"
"...Ừ." Cô gật gật đầu.
Anh đóng máy quay, gập cái nắp lại, một tay ôm máy quay lên, một tay nắm lấy giá ba chân. Cô thấy vậy, liền tiến lên phía trước hỗ trợ: "Thuận theo chiều kim đồng hồ chạy..."
Cô không cẩn thận chạm lên tay anh, ngay lập tức giống như bị điện giật rút tay về.
Dường như anh không chú ý, rất nhanh đem dụng cụ cùng cái giá tách rời ra.
Tống Nhiễm nhận lấy máy quay rồi cất vào trong túi, Lý Toản gấp giá ba chân lại, thuận miệng hỏi: "Có thể phỏng vấn cô một chút không?"
Cô liền bị câu hỏi này làm cho giật mình: "Cái gì?"
"Trong đài truyền hình các cô, chỉ có mình cô ở Gia La à?"
"Đúng vậy!"
Lý Toản nghĩ nghĩ rồi nói: "Tôi thấy trong tivi, trường quay cắt đổi ngoại cảnh, phát sóng trực tiếp liên tuyến.* Bên ngoài cần phải có thêm hai người. Một người phụ trách chụp, một người phụ trách giảng giải."
(*Liên tuyến: phát sóng trực tiếp liên tục ngay trên sóng truyền hình.)
"Một người cũng được vậy," Tống Nhiễm cười nói, "Điều chỉnh tốt ống kính là được, so với tự chụp không khác nhau lắm."
"Cho nên mở máy ra, đạo diễn, cũng chính là cô."
"Ừm." Tống Nhiễm đem micro, bút ghi âm cùng những thứ đồ linh tinh thu dọn xong, nói: "Quay, biên tập, truyền phát vệ tinh... tất cả đều do tôi đảm nhận."
Anh gập gác ba chân xong rồi đưa cho cô, bỗng nhiên cười lên, nói: "Nhìn cô so với trước kia có chút không giống nhau."
Cô ngẩn người: "Cái gì không giống nhau?"
Anh không nói gì, chỉ cười cười.
Cô thu dọn xong một ba lô lớn, anh mang ghế sắp xếp lại nguyên chỗ cũ, ở cửa ra vào nói lời tạm biệt:
"Hẹn gặp lại."
Hai người mỗi người một ngã.
Cô bước tới một khoảng cách nhất định mới vô ý quay đầu lại liếc nhìn một cái, bóng dáng anh giữa ánh tà dương càng bước càng xa.
Bầu không khí vẫn oi bức như cũ, ánh nắng chiếu lên da dẻ còn nóng rát.
Tống Nhiễm đội mũ cùng đeo khẩu trang, trầm mặc đeo chiếc ba lô thật lớn hướng khách sạn mà đi.
Trên phố xe tới người đi. Gia La thành chừng chạng vạng tối rất náo nhiệt, cửa tiệm cũng mở cửa chào đón khách khứa.
Người ngoại quốc như Tống Nhiễm đặt ở nửa năm trước rất dễ khiến cho người ta chú ý, nhưng giờ đây phóng viên, người tình nguyện ở các nơi trên thế giới đều tập trung ở quốc gia này, người địa phương cũng quen hết rồi.
Ngang qua một tiệm tạp hoá, cô vô ý nhìn thấy có táo. Rất lâu rồi cô không thấy hoa quả, liền đi vào hỏi, cư nhiên một quả cần hai mươi đô la.
Quả táo kia là một quả táo hết sức bình thường, thậm chí không phải là loại ngon lành đặc biệt gì.
"Có thể bán rẻ một chút được không?"
"Không được. Cái này nếu mà ở A Lặc thành, phải tới một trăm đô la đấy."
Tống Nhiễm đứng trước cửa hàng xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng cũng mua một quả.
Về khách sạn tình cờ gặp Tát Tân, Tát Tân nhìn thấy táo, khoa trương nói: "Woa! Người có tiền của Trung Quốc."
Tống Nhiễm vừa vào phòng liền bắt đầu chỉnh lí tài liệu, từ việc gỡ mìn ở vùng thôn quê tới tổng kết..., Trong ống kính Lý Toản luôn là dáng vẻ kiên trì cùng nghiêm túc, cho dù buổi trưa nắng tới mức mồ hôi chảy đầu đầu, cũng không mảy may có chút nôn nóng lơ là nào.
Cắt tới phần phỏng vấn, sau khi Lý Toản cầm mi-cro qua cúi cúi người đặt ngay bên chân, không để cho mic lọt vào ống kính.
Cẩn thận tỉ mĩ như thế.
Cô cảm thấy bản thân mình tẩu hoả nhập ma rồi, một chút chi tiết nhỏ cũng điểm tô vẻ đẹp cho anh.
Trong đêm hôm đó cô liền cắt sửa xong video, trước khi gửi về nước trước tiên cô đưa cho La Chiến kiểm tra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.