Cây Olive Màu Trắng

Chương 71

Cửu Nguyệt Hi

30/09/2023

Mặt trời lặn về phía Tây, ánh nắng màu cam soi nghiêng trên khu phố vắng lặng. Con ngõ trong khu dân cư yên ắng, nhà cửa tan hoang, ánh tà dương rọi vào từ cửa sổ, tựa như một lớp vải voan mềm mại rơi lên chân Tống Nhiễm và Lý Toản.

Hai người tựa lưng vào vách tường, ngồi trong góc phòng râm mát. Đầu Lý Toản tựa vào vai Tống Nhiễm, mắt khép lại, hơi thở đều đặn như đang ngủ say.

Đầu Tống Nhiễm vô thức nghiêng về phía anh, gò má kề nhẹ vào mái tóc mềm mượt của anh. Mắt cô hoen đỏ, đang ngẩn ngơ thì lòng bàn tay chợt nóng hổi. Lý Toản nắm chặt tay cô, giọng khàn khàn: "Anh xin lỗi."

Anh nhíu mày, nói ra ba chữ đó trong tâm trạng vô cùng chán ghét bản thân.

"Không." Tống Nhiễm lắc đầu, "Anh đã làm đúng, anh muốn cứu họ".

"Không chỉ họ." Giọng anh đượm buồn.

Cô biết, tuy nhiên không tiếp lời, chờ anh nói tiếp.

"Nhiễm Nhiễm."

"Hả?"

"Trước kia em hỏi anh, có phải anh có khúc mắc trong lòng không vượt qua được, phải không?"

"Ừ"

"Em còn nhớ ngày hai mươi sáu tháng Chín năm ngoái không?"

Cô thoáng ngơ ngác, sao cô có thể không nhớ chứ? Người phụ nữ đánh bom tự sát, vào khoảnh khắc nổ tung, sóng xung kích như một vách tường đập thẳng vào cô.

"Thời điểm mọi người đều tìm chỗ trốn, trên đường còn có quả bom thứ hai."

Cô gật đầu, mơ hồ đoán được giây phút anh lướt qua cô, phía sau ắt hẳn có tình huống khẩn cấp hơn nữa.

"Anh muốn gỡ nó, nhưng không thành công." Anh kiềm chế, đầu mày cau lại run run, "Không còn kịp nữa, anh đẩy tên đánh bom tự sát vào nhà dân ven đường."

Tống Nhiễm đoán ra được lời anh muốn nói tiếp theo, đáy lòng lạnh toát, "Bên trong có người?"

"Ừ, một nhà sáu người." Anh thật bình tĩnh thốt ra lời này, rồi im lặng hồi lâu.

Trong bóng mát như có luồng khí lạnh quấn quanh. Tống Nhiễm nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của anh, không nói lời nào.

"Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ ánh mắt của họ. Người chồng ôm vợ và con mình, kinh sợ, bi ai, không dám tin vào số mệnh, người vợ tuyệt vọng ôm chặt con. Mấy đứa trẻ kia cứ lẳng lặng nhìn anh, sững sờ đón nhận cái chết. Ánh mắt của họ giống như cái nắm tay của đứa trẻ sơ sinh trói chặt lấy anh. Khi ấy anh rất muốn làm gì đó, chỉ là không còn kịp nữa."

Tim Tống Nhiễm se sắt nhói đau, mắt ươn ướt, "Chẳng trách anh luôn bảo, mục đích đúng không có nghĩa kết quả sẽ chính nghĩa."

Lý Toản lặng thinh, như thể sức cùng lực kiệt, sau khi kể xong một câu chuyện dài, người anh mệt lử.

"Nhưng mà A Toản." Cô cố gắng cất lời: "Kết quả này tuy không chính nghĩa, nhưng cũng không tà ác. Không phải sao? Anh cứu được hơn mười người lính trên đường, nếu không, người bị nổ chết chính là họ. Dù rằng tính mạng không thể trao đổi, thế nhưng anh không phải tội phạm giết người."

Lý Toản mở mắt, lắng nghe.

Cô hít sâu, ngón tay nắm chặt tay anh, giọng run run xen nỗi căm hận: "Những tên phần tử khủng bố trói bom vào người mới là kẻ giết người. Kẻ giết gia đình sáu người kia là hắn, hắn là người chứ không phải bom đạn, hắn không phải vũ khí giết người của anh. Tự thân hắn chính là tội phạm, nên kẻ phải trả giá chính là bọn chúng".

Tai Lý Toản áp sát vào da thịt cô, nghe được mạch đang đập thình thịch, giục giã và kịch liệt nơi cổ cô, cô không hề giống Tống Nhiễm ngày xưa chút nào. Anh hơi nghiêng đầu, vùi mặt vào hõm cổ cô, mắt cay cay, còn khóe môi mỏng lại khẽ nhếch lên.

Anh nắm chặt bàn tay đang run rẩy vì phẫn nộ của cô. Tay họ đan chặt vào nhau, vừa như hút lấy sức mạnh vừa như truyền cho nhau sức mạnh, trấn an đối phương trong lặng lẽ.

Nhịp tim của Tống Nhiễm dần ổn định trở lại. "A Toản?"

"Ừ?"

Cô mỉm cười, không nói gì. Anh cũng không hỏi, chỉ nhắm mắt lại, mệt mỏi mà thư thái. Anh ngửi được hương vị thoang thoảng đặc trưng của riêng cô, khiến cõi lòng an nhiên một cách khó hiểu. Bờ vai cô nhỏ bé và gầy gò, thùy mị lại mạnh mẽ, giống như vòng tay của cô, giống như chính bản thân cô.

"Nhiễm Nhiễm."

"Hả?"

"Anh vừa tựa vào em liền muốn ngủ."

Cô chớp mắt, "Có muốn gối lên đùi em không?"

Anh lắc đầu.

Cô vươn thẳng người dậy, căng vai ra, "Không nói nữa, anh ngủ thêm một chút nữa đi."

"Ừ." Nhịp thở của anh bắt đầu trở nên đều đặn.

"A Toản?" Cô bỗng gọi.

"Ừm."

"Ngày đó anh nhào đến là vì em sao?"

Anh yên lặng giây lát, mới buồn buồn cất lời: "Không phải... Trên đường còn có rất nhiều người khác, đó chỉ là phản ứng theo bản năng của anh thôi."

"Ồ." Cô biết ngay anh sẽ trả lời như vậy, nên không gặng hỏi nữa.

Bốn bề yên lặng, cô ngồi trong góc tường âm u, ánh mắt an bình.

Bên tai là tiếng thở chầm chậm của anh, còn ngoài cửa sổ là bầu trời xanh trong cao vời vợi, thoáng chốc mang đến cho người ta cảm giác thời gian như ngừng trôi.

Trong căn nhà bỏ hoang mờ tối, nắng chiều ấm áp chậm rãi lan từ bắp chân tới đầu gối.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Lý Toản lập tức tỉnh lại, nhanh chóng lau mặt rồi dụi mắt. Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt anh sáng quắc, nét mặt kiên cường, không hề thấy vẻ yếu đuối ban nãy đâu nữa.

Benjamin chạy vào, "Lee, gia đình kia muốn cảm ơn cậu, chờ mãi không chịu đi."

Lý Toản đứng dậy, kéo Tống Nhiễm đứng lên, "Đi thôi."

Theo Benjamin ra ngoài, gia đình sáu người đứng đợi trong con ngõ, tuy thần sắc mệt mỏi vì bị tra tấn, nhưng vẻ rạng rỡ và nụ cười trên khuôn mặt hai vợ chồng kia khi nhìn Lý Toản thật sự xuất phát từ đáy lòng.

Họ không thông thạo tiếng Anh lắm, chỉ luôn miệng nói cảm ơn.



Bé gái nhào đến ôm lấy chân Lý Toản, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười rực rỡ, ngước mắt nhìn anh, non nớt cất lời: "Thank you!" (Cảm ơn chú ạ!)

Một cậu bé cũng chạy đến ôm anh, Lý Toản cúi người vuốt tóc bọn trẻ. Hai bé trai còn lại đứng một bên, rụt rè cười xấu hổ.

Gia đình họ không có gì dư dả để cho anh, chỉ nhất định phải đích thân cảm ơn anh. Sau đó, hai vợ chồng dẫn bọn trẻ rời đi.

Benjamin kể, quân chính phủ sẽ đưa tù binh ở đây đến nơi an toàn. Gã khoác vai Lý Toản, "Giờ cậu ổn chưa?"

Lý Toản gạt tay Benjamin ra, "Tôi luôn ổn, giờ ổn hơn thôi."

Benjamin cười trừ, không hỏi nhiều, chỉ vỗ vào vai anh thùm thụp. Ở phía trước, mấy chiến hữu của anh, người ôm súng, người chống tay vào eo, người tựa vào tường, đồng loạt cười với anh dưới nắng.

"Come on, man!" (Đến đây nào, người anh em!) Tay súng máy Morgan đưa quả đấm đến trước, Lý Toản cười bất đắc dĩ, cụng tay với anh ta.

Tiếp theo là tay đột kích Kevin, rồi đến tay yểm trợ George, pháo binh Suk, quân y Ellen, lần lượt cụng tay với anh.

Kevin cười nói: "Tốt rồi! Lần này, tay biệt động của chúng ta đã thăng cấp."

***

Tống Nhiễm không trở về cùng với Jose, cô ngồi sau xe motor của Lý Toản, để anh đưa về ngoại ô phía Nam. Suốt chặng đường, cô ôm chặt eo anh, nhắm hai mắt, để gió thổi phần phật qua vai.

Họ chạy băng băng một hồi, bất chợt Lý Toản dừng xe lại. Cô mở mắt ra, sắc trời đang lúc hoàng hôn, tà dương nhuộm đỏ vòm không.

Anh quay đầu lại, "Muốn ăn thịt nướng không?"

Trên đường không có nhiều cửa hàng mở bán, nhưng có vài quán ăn, mùi thịt nướng thơm phức lan tỏa cả con phố.

Cô muốn ăn nhưng lại sợ anh mệt, "Anh không đi nghỉ ngơi trước sao?"

Anh cười khẽ, "Dù vậy cũng không thể để bụng đói mà."

"Vậy thì ăn thôi, đúng lúc đến giờ ăn tối rồi."

Lý Toản khóa xe, đưa Tống Nhiễm vào quán thịt nướng ven đường. Hệt như lúc ở Garos, họ gọi thịt nướng, bánh mì, xà lách, súp đậu và thêm hai chai coca. Ở miền Bắc, sa mạc trải dài, nguồn nước eo hẹp, trong quán không có nước sạch để rửa tay, chỉ cho hai tờ khăn giấy ướt.

Thịt nướng được mang lên, Tống Nhiễm đã đói cồn cào, cầm bánh mì cuộn thịt nướng, vừa định đưa vào miệng thì chợt nhớ đến gì đó, bèn buông xuống, giơ cốc coca tới trước mặt anh, "Cụng ly chúc mừng nào."

"Chúc mừng việc gì?"

Tống Nhiễm nghĩ ngợi, "Chúc mừng em biết được bí mật của anh."

Lý Toản cười khổ, cụng ly với cô, "Đáng để chúc mừng."

Tống Nhiễm uống hết nửa cốc, cắn một miếng bánh cuốn thịt nướng.

"Ngon không?"

"Ngon." Cô gật đầu liên hồi.

"Lần đó ăn khuya ở Bắc Kinh, em bảo thịt nướng ở đó không ngon. Hồi ở Agri anh định đưa em đi ăn, nhưng mấy ngày đó bận chiến đấu, không quán xá nào mở cửa."

Tống Nhiễm không ngờ anh luôn nhớ đến việc này, lòng trào dâng cảm giác ngọt ngào, "Em cảm thấy quán này ăn ngon hơn ở Garos."

"Có thể do miền Bắc nhiều thảo nguyên, chất lượng thịt ngon hơn. Em ăn nhiều vào." Anh lại cuộn cho cô một cuốn thịt, còn bản thân anh khá mệt, không muốn ăn cho lắm.

Trong khi ăn, anh ngáp dài ngáp ngắn, cả người uể oải. Ngày hôm nay thực sự đã vắt kiệt sức lực của anh.

"Anh mệt lắm hả?" Tống Nhiễm lo lắng.

"Cũng kha khá." Anh đứng dậy đi lấy nước trong ngăn mát, có điều đồ uống chỉ mới bỏ vào tủ nên chưa lạnh, "Anh sang quán đối diện mua chai nước lạnh."

Tống Nhiễm gật đầu. Anh ra khỏi quán, rảo bước đi đến con phố đối diện.

Tống Nhiễm cuốn thịt nướng đặt vào đĩa của anh. Lúc này, có mấy phóng viên phương Tây cầm bia đi vào, ngồi bàn cạnh cô. Cô vô tình thoáng nhìn qua, thấy phóng viên nước ngoài lần đó mời thuốc cô dưới tầng hầm.

Anh ta gặp cô bèn cười mỉa mai, "Cô cũng đến miền Bắc hả? Bên này nguy hiểm lắm, không sợ sao?"

Tống Nhiễm hờ hững đáp: "Không phải anh cũng đến sao? Tôi có lý do gì để không đến?"

"Cũng đúng, phóng viên chúng ta luôn đâm đầu chạy đến nơi nguy hiểm. Nói cách khác, chỗ nào có người chết là chạy đến chỗ đó, khà khà..." Gương mặt anh ta đỏ gay vì bia, cười đùa với bạn bè.

Tống Nhiễm chán ghét giọng điệu này, thoáng nhíu mày. Anh ta thấy thế mỉa mai, "Đều là phóng viên, cô thừa nhận đi. Không phải chúng ta theo đuổi thời cơ để được nổi tiếng hay sao?"

"Xem ra, chúng ta không chỉ khác nhau về sự can đảm, mà còn khác về đạo đức nữa."

"Woa!" Người ngồi bên bàn nhướng cao mày, nhận khiêu khích.

Tên phóng viên người Pháp hừ lạnh: "Chấp nhận bản thân khó khăn đến thế sao? Tôi biết cô chụp tấm ảnh Candy nổi tiếng thế giới, không phải cô cũng được hưởng lợi lộc từ đất nước khổ nạn này ư? Chúng ta như nhau cả thôi."

Tống Nhiễm cười nhạt: "Sự trao đi của tôi xứng đáng với tất cả những gì tôi đạt được. Anh có hứng thú với ý nghĩ thật sự trong nội tâm tôi lắm à? Vậy tôi nói cho anh biết, suy nghĩ của tôi là: Chính vì kiểu phóng viên mưu lợi từ khổ nạn của người khác như anh mới bôi nhọ danh tiếng của cả giới. Xin anh đừng nói với tôi từ "chúng ta", tôi không cùng một giuộc với anh. Tôi khác anh ở chỗ là tôi giành được giải Pulitzer, còn anh thì không. Cho dù anh có nhìn thấy được nhiều khổ nạn hơn đi chăng nữa cũng sẽ chẳng giành được bất cứ thứ gì."

"Bốp!" Tên phóng viên Pháp dằn chai bia xuống bàn, tức giận đùng đùng đứng dậy định tiến về phía cô.

Bấy giờ, giọng Lý Toản lạnh lùng và không hề lịch sự vang lên: "Is there any problem?" (Ở đây có vấn đề gì à?)

Tên phóng viên người Pháp liếc mắt thấy quân trang của anh, nhận ra anh là lính Cook không dễ chọc vào, hơn nữa lúc này trên người Lý Toản có ít nhất ba khẩu súng, đành lập tức ngậm miệng.

Lý Toản đặt hai chai nước lạnh xuống bàn, lại đi đến bàn bên cạnh, hỏi bạn bè anh ta: "Các anh thì sao? Có vấn đề gì không?"

Không ai dám lên tiếng, im lặng lắc đầu.

"Đàn ông có bản lĩnh thì hãy tận chức tận trách làm tốt công việc của mình, đi bắt nạt phụ nữ thì còn là đàn ông gì nữa?"

Mấy tên kia đỏ mặt tía tai, không hề phản bác. Lý Toản cũng chỉ dằn mặt có chừng mực, không làm khó họ thêm.

Anh quay về ngồi đối diện Tống Nhiễm, vẻ mặt đanh lại, có chút tức giận, chỉ khi nhìn về phía cô thì biểu cảm mới dịu đi đôi chút, an ủi, "Em đừng giận."



Tống Nhiễm mím môi kiềm chế nụ cười, cô đâu có tức giận. Cô nhìn anh đăm đăm, ánh mắt chứa chan sự hâm mộ sáng lấp lánh hệt trời sao.

Bị cô nhìn đăm đăm, Lý Toản có chút ngượng ngùng.

Lúm đồng tiền bên má cô sâu hoắm, Tống Nhiễm vuốt ve tay anh, "Anh cũng đừng giận." Cô không giấu được vẻ phấn khích, "A Toản, khi nãy anh hệt như chàng lính ngông nghênh vậy."

Lý Toản á khẩu. Đây là lời khen ư?

Lúc này, ông chủ miệng nồng nặc mùi rượu whisky bưng mâm thịt nướng và coca đến, hỏi Tống Nhiễm: "Candy?"

Tống Nhiễm sửng sốt, gật đầu. Ông chủ đặt mâm xuống, chỉ hết thức ăn trên bàn, hai tay bắt tréo trước ngực, hào phóng nói: "All free!" (Toàn bộ miễn phí!)

Ông ấy không giỏi tiếng Anh, quay người chỉ đám phóng viên kia: "Out!" (Biến!)

Đám phóng viên lập tức tranh cãi, ông chủ hoàn toàn phớt lờ, liên tục xua tay bảo họ biến đi. Những người khách khác trong quán đổ dồn ánh mắt không mấy thân thiện về phía này, có mấy người định đứng dậy đi đến.

Đám phóng viên vừa rời khỏi quán vừa chửi rủa bằng tiếng nước mình.

Ông chủ sắp xếp lại bàn ghế, quay đầu cười tít mắt với Tống Nhiễm và Lý Toản.

Lý Toản ôn hòa cười gật đầu với ông ấy. Tống Nhiễm ngại ngùng nhếch môi cười, rồi nhỏ giọng: "Chúng ta không cần trả tiền thật à?"

Lý Toản nói khẽ: "Có thể lén để tiền dưới đĩa."

"Anh thông minh lắm."

"Em quen mấy phóng viên kia à?"

"Lúc trước từng gặp ở Agri, nói thì hay nhưng chết nhát. Anh không cần để bụng." Cô biết anh khó chịu, trấn an: "Em không sao. Anh không thấy lúc nãy em đối đáp ra trò lắm sao?"

Anh mỉm cười, "Phải." Chỉ là anh không muốn bắt gặp cảnh này, không muốn thấy cô bị bắt nạt.

"Mai mốt anh đừng hòng cãi nhau với em, nếu không anh thua là cái chắc."

Anh nhìn cô trìu mến, "Anh không bao giờ cãi nhau với em."

"Vậy thì tốt." Cô lại lẩm bẩm: "Có điều, nếu cãi nhau thật, em nhất định không cãi thắng anh."

"Tại sao?"

"Vì..." Em thích anh quá nhiều.

Cô đỏ mặt nói tránh: "Nếu anh nói nặng lời, em chắc chắn sẽ..." Buồn tủi gần chết, không nói được câu nào, còn cãi nhau gì nữa.

Lý Toản nhớ lại, "Lần đó anh nói chuyện với em, em thấy nặng lời à?"

"Bây giờ thì chưa, em nói sau này cơ."

"Vậy sau này anh cũng sẽ không bao giờ nói nặng lời với em."

Cô cười tươi rói, "Tốt."

Có điều vừa dứt lời, cô liền nghĩ đến lúc trước chia tay họ không hề tranh cãi, cũng không nói nặng lời gì, vậy mà... Cô gạt bỏ ý nghĩ này đi.

Ăn xong, hai người trở về quán trọ mà Tống Nhiễm ở, lúc này Lý Toản thật sự quá mệt mỏi, vừa vào phòng liền ngã lăn ra giường không nhấc nổi người. Tống Nhiễm vừa cởi quân trang cho anh vừa hỏi: "Anh ngủ ở chỗ em không sao chứ?"

"Không sao. Mấy ngày tới không có nhiệm vụ." Anh rút tay ra khỏi áo, trở mình lăn vào trong, loáng thoáng nói: "Mỗi lần làm nhiệm vụ xong thường được nghỉ mấy ngày. Nếu ngày nào cũng chiến đấu thì thành người tàn phế mất."

Tống Nhiễm đang cởi quần giúp anh, ra sức kéo, anh lăn vào nằm nghiêng phía trong, mặt vùi trong gối, mấy câu sau chỉ còn lẩm bẩm không rõ. Anh mệt đến mức thậm chí không có sức quay đầu lại, cứ thế thiếp đi.

Tống Nhiễm xoay người anh lại, anh nhắm mắt, hơi thở vừa chậm vừa dài.

Ở đây nguồn nước thiếu thốn, việc tắm rửa thực sự khó khăn. Cô bưng chậu nước đến, vắt khăn lau mặt và cổ cho anh, anh bị đánh thức, hé mắt ra, định tự mình lau.

Cô ấn anh xuống giường, "Anh nằm yên đi." Sau đó lại tiếp tục ra sức chà lau người anh.

Lý Toản cong cong khóe môi, nghiêng đầu như đang ngủ thiếp. Tống Nhiễm vừa lau vừa kiểm tra vết sẹo trên người anh. Trên đùi anh có vài vết tím mới, còn có chút trầy xước nhỏ, trên cánh tay cũng vậy.

Cô kiểm tra hết từ trên xuống dưới, đều là những vết thương ngoài da, không có vết thương nặng nào mới, lúc này mới yên tâm. Có điều vết sẹo do vụ nổ năm ngoái vẫn in hằn trên lưng, khiến cô nhìn thấy mà đau lòng.

Cô lau lưng anh, bỗng nhiên nhớ đến khoảnh khắc bản thân nhào đến ôm anh lúc anh gỡ bom. Giây phút đó, cô sợ hãi bất lực, nhưng lại kiên định dứt khoát, bất chấp mọi thứ, chỉ muốn ở cùng với anh. Cô cho rằng cô sẽ cho anh sức mạnh, song không ngờ lòng mình lại chấn động.

Khi ấy, cô ôm anh thật chặt, thấu hiểu được nỗi sợ hãi và tuyệt vọng, đau khổ và hối hận, cũng thấu hiểu sự đấu tranh, kiên cường bất khuất, sứ mệnh anh mang và trái tim lương thiện của anh. Vào thời khắc cả không gian trở nên yên tĩnh, Cô cảm nhận được sức mạnh vô biên, ùn ùn không ngừng tràn ngập cõi lòng mình.

Lý Toản, trong số những người em từng gặp, anh là người tốt nhất, là người em thích nhất.

Lau chùi sạch sẽ cho anh xong, Tống Nhiễm tắm rửa qua loa, sau đó kéo rèm cửa sổ, trèo lên giường, nghiêng người nằm cạnh anh.

Hơi thở Lý Toản sâu và chậm, đầu lệch trên gối, chỉ lộ ra nửa bên mặt, hàng mi dài cong vút chạm vào gối. Tống Nhiễm ngắm nhìn anh đắm đuối. Giây lát sau, như cảm nhận được hơi thở của cô, anh lần tay đến ôm cô vào lòng.

Giờ vẫn còn sớm, bên ngoài mới đang chạng vạng, Tống Nhiễm yên bình nhắm mắt theo anh, chuẩn bị đi ngủ. Ấy thế mà anh bỗng giật mình, như nhớ ra việc gì đó, ngủ không yên.

"Vừa rồi không phải em còn có gì đó muốn nói với anh sao?"

Tống Nhiễm không nhớ.

"Nhiễm Nhiễm."

"Ừ?"

"Sau này chúng ta không bao giờ chia tay nữa."

Cô thảng thốt, chưa kịp đáp, anh đã lẩm bẩm: "Lần trước không tính, chúng ta chưa hề chia tay."

Anh mệt đến mức không mở nổi mắt, hơi thở đều đều, "Quyết định như vậy đi... Sau này bất kể xảy ra chuyện gì, dù tức giận cãi nhau hay chiến tranh lạnh... cũng không chia tay."

Cô khẽ khàng: "Được."

Anh vùi đầu vào gối lần nữa, lần này đã yên tâm say giấc. Cô cũng nhắm nghiền hai mắt, cứ thế ngủ từ lúc hoàng hôn, trải qua một đêm ngon giấc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cây Olive Màu Trắng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook