Cây Olive Màu Trắng

Chương 76

Cửu Nguyệt Hi

30/09/2023

Tống Nhiễm chạy đến cửa khu phòng bệnh, gặp được Lý Toản chạy ra ngoài tìm cô.

"A Toản!"

"Đừng sợ!" Anh nắm chặt tay cô.

Trong tòa nhà khám bệnh đối diện vang lên tiếng súng và tiếng hét thảm thiết liên hồi, chắc chắn là phần tử khủng bố tập kích, nếu xuống tầng e rằng sẽ chạm trán trực diện với chúng.

"Nhóm Benjamin sẽ đến đây nhanh thôi."

Lý Toản kéo Tống Nhiễm chạy về phòng bệnh, tầng hai không quá cao, anh kéo ga trải giường ra buộc vào đầu giường, đẩy giường đến bên cửa sổ, sau đó sải bước qua bệ cửa, quay người ôm lấy cô. Tống Nhiễm sợ chạm vào vết thương của anh, vội vàng tự mình trèo lên.

"Anh không cần để ý đến em." Cô nắm lấy ga trải giường trèo qua bệ cửa sổ, bò xuống bằng cả tay lẫn chân.

Chỉ vài giây sau, Lý Toản đã nhanh chóng nhảy xuống đất, vươn tay về phía cô, "Nhảy xuống đi."

Cô không chịu, sợ đụng vào anh, cắn răng ôm ga giường thử trượt xuống. Do nhảy từ trên cao xuống nên lực tác động lên người cô vô cùng lớn, hai chân vừa chạm đất, cô đã thấy hoa mắt chóng mặt.

Trên vách tường phía sau, rất nhiều binh lính bị thương nhẹ nhảy qua cửa sổ, âm thầm lẫn trốn.

Vậy mà khu điều trị nội trú số hai cách đó hơn mười mét lại im lìm, bên trong đều là người bệnh nặng, không có cách nào tự bỏ trốn được. Lý Toản không có khả năng cứu giúp, đành nghiến răng, ôm Tống Nhiễm vào lòng, chạy ra sau tường.

Mấy người trèo tường bỏ trốn thấy anh dẫn theo một cô gái, bèn cùng nhau nhấc Tống Nhiễm lên đầu tường. Tống Nhiễm trèo qua, mấy người đàn ông bên kia đón được cô.

Lý Toản trèo qua tường, cảm ơn mọi người rồi kéo Tống Nhiễm chạy qua dãy phố tối om, núp vào một con ngõ. Dân cư trong ngõ đêm khuya bị đánh thức, cấp bách chạy trốn.

Cách một con phố yên tĩnh, trong bệnh viện trở thành địa ngục trần gian, tiếng súng đùng đoàng không ngừng nghỉ. Tiếng hét thê thảm, tiếng la khóc vang dội cả bầu trời đêm.

Tống Nhiễm trốn sau lưng Lý Toản, nắm chặt cánh tay anh, cơ bắp toàn thân anh căng chặt, đôi mắt hằn lên sự phẫn nộ trong đêm tối.

Chiến tranh bất kể có loạn lạc đến đâu thì vẫn có luật lệ của nó. Không tấn công bệnh viện không biên giới vốn là luật bất thành văn, chỉ có điều trong mắt những tên khủng bố, nào có luật lệ gì. Trước cổng bệnh viện truyền đến tiếng súng, quân chính phủ trú đóng gần đó đã kịp chạy đến.

Ngay sau đó, mấy chiếc xe việt dã rọi đèn xuyên màn đêm, lính đặc chủng vũ trang Cook cũng có mặt. Xe việt dã dừng ở góc đường cách bệnh viện mấy trăm mét, ngoài nhóm Benjamin ra còn có hai phân đội khác.

Benjamin vừa gặp Lý Toản liền lo lắng hỏi thăm: "Vết thương của cậu sao rồi?"

"Không có vấn đề gì lớn. Khu nội trú số hai có mấy trăm bệnh nhân bị thương nặng, trong đó có hai mươi mấy lính Cook." Anh nhớ ra gì đó, nói thêm: "Tay súng bắn tỉa hôm trước chúng treo giải vừa được đưa vào viện."

Sắc mặt Benjamin trở nên nghiêm trọng, "Gần bệnh viện này có quân chính phủ trú đóng, chúng dám đến chứng tỏ đã chuẩn bị sẵn sàng giao chiến."

Morgan xách súng máy hạng nặng nhảy xuống khỏi xe, vẻ mặt lạnh lùng, "Hôm nay ông phải tiêu diệt hết đám khủng bố này!"

George bước xuống xe, vỗ vai Lý Toản, "Cậu không chiến đấu được, ở lại hậu phương đi."

"Biết rồi." Lý Toản vẫn đeo súng và máy truyền tin, đồng thời mặc áo chống đạn cho cả mình và Tống Nhiễm.

Mấy phân đội nhanh chóng tập hợp, thời gian gấp rút, việc cấp bách nhất hiện tại là cứu người nên sách lược tác chiến của họ rất đơn giản, một nhóm người tìm vị trí yểm trợ, một phân đội khác trực tiếp trèo vào bệnh viện tấn công.

Ba mươi giây sau, hai mươi người lính đặc chủng chia ra, lẫn vào bóng đêm. Một đội trèo lên cao tìm chỗ đánh lén, đội còn lại khiêng vũ khí, leo tường nhảy vào bệnh viện.

Trong tai nghe của Lý Toản nhanh chóng truyền đến tiếng súng bên phe mình, trộn lẫn với đủ mọi thứ tiếng chửi rủa. Anh lái mấy chiếc xe vào ngõ hẻm làm vật che chắn, cầm lấy một khẩu súng tiểu liên, dắt Tống Nhiễm đến con ngõ kế bên, ẩn nấp trong cửa hiên nhà dân.

Đường phố yên tĩnh không một bóng người. Sắc mặt Lý Toản đanh lại, Tống Nhiễm nhanh trí rút vào bóng tối, cô không lên tiếng quấy rầy anh.

Âm thanh giao chiến ở bệnh viện phía trước vẫn không ngừng truyền tới, bỗng vang lên tiếng nổ ầm ầm.

"Khốn kiếp!" Giọng George cất lên đầy tức giận qua tai nghe: "Rốt cuộc bọn chúng có bao nhiêu người?"

"Đến bao nhiêu ông giết bấy nhiêu!" Morgan gằn giọng.

"Quân chính phủ trước cổng có đánh được không vậy?" Đây là tiếng mắng của đội viên khác, "Coi chừng bom!"

"Chia làm ba đội." Benjamin ra lệnh: "Đội một đến gần cổng chính bệnh viện, ẩn nấp chặn đánh; đội hai nghĩ cách đến gần tòa nhà khám bệnh, giải cứu con tin; đội ba đến khu nội trú số hai hộ tống người bị thương nặng. Tay súng bắn tỉa và lính báo vụ mỗi đội phải có vị trí và nhiệm vụ riêng, yểm trợ dẫn đường."

"Vâng!"

Tiếng súng pháo không hề ngơi nghỉ, Lý Toản nhìn đồng hồ, mới qua ba phút.

Lúc này Suk ở đội một cầu cứu: "Cửa Tây bệnh viện có người tập kích! B, chúng tôi cần chi viện."

Benjamin: "Bốn phân đội ở nội thành đang tới, mọi người hãy cố gắng kiên trì năm phút."

"Không thành vấn đề."

Chưa đến nửa phút trôi qua, Kevin ở đội ba khẩn cấp báo cáo: "Bệnh nhân ở tòa nhà bệnh nặng khu nội trú số hai không có năng lực hành động, không thể hộ tống đi được."

Benjamin: "Ghim điểm phản kích ngay tại chỗ, không để phần tử khủng bố đến gần. Đội hai phân một nửa số người qua trợ giúp."

Morgan: "Rõ!"

Lý Toản lắng nghe từng lời đối thoại không sót chữ nào, trước mắt hiện ra sơ đồ tình hình tác chiến.

Bệnh viện hình vuông, cổng chính ở phía Bắc, tường sau ở phía Nam. Cổng chính có quân chính phủ đang kìm kẹp, tuy nhiên phần tử khủng bố đã bố trí binh lực lớn, không ngừng có người tràn vào. Tòa nhà phòng khám bệnh ở gần cửa Bắc vì cửa Tây là nơi phần tử khủng bố tàn sát nặng nề nhất, cũng là địa điểm mà một nửa số chiến hữu đang cố gắng chống đỡ. Cách một vườn hoa, hai tòa nhà khu nội trú nằm ở gần phía Nam, góc Tây Nam là khu bệnh nhẹ, góc Đông Nam là khu bệnh nặng.

Nếu không bất ngờ bị thương, anh cũng sẽ tác chiến ở tòa nhà số hai, cùng với hai mươi mấy lính Cook tài ba, bảo vệ người bị thương nặng...

Lý Toản kéo phắt dây tai nghe, "K, trong tòa nhà số hai có người chết không?"

Kevin trả lời: "Tầng một là ký túc xá của bác sĩ và y tá, không còn ai sống sót. Mấy tên phần tử khủng bố chuẩn bị đánh lên phòng bệnh, bị bọn tôi hạ rồi. Hiện tại tình hình đang nằm trong tầm kiểm soát của chúng tôi."

Lý Toản nói cấp tốc: "Bọn chúng phân bố hỏa lực không đều. Phòng khám bệnh đa số là người dân, khu nội trú đa số là quân nhân. Hôm nay chúng đến trả thù nên muốn giết dân thường sao? Tốt nhất các cậu lập tức rút lui khỏi chỗ đó đi."

Kevin im lặng giây lát, mới nhận lệnh: "Bọn tôi lập tức kiểm tra."

Lý Toản càng nghĩ càng nghi bên trong có bẫy. Tình huống nguy cấp, Benjamin cũng ý thức được, "L, cậu vào tòa nhà số hai xem xét, không có vấn đề gì thì đi ra."

"Được." Anh quay đầu nhìn Tống Nhiễm, "Nhiễm Nhiễm, anh..."

"Em sẽ ẩn nấp, anh không cần lo lắng, mau đi đi!" Tống Nhiễm thúc giục: "Anh nhất định phải chú ý vết thương trên người, đừng cố sức quá."

"Được." Anh cau chặt hàng mày, ôm lấy mặt cô, "Em trốn đi!"

"Ừ."

Anh rút một khẩu súng lục ra nhét vào tay cô, quay người kéo tai nghe chạy về phía con phố đối diện, thoắt cái đã trèo qua vách tường cao cao, khuất dạng.

***

Trong bệnh viện tiếng súng vẫn inh ỏi, như chiếc búa tử thần phá tan bầu không khí yên tĩnh của con phố, gió đêm thổi đống lá rụng bay lả tả.

Tống Nhiễm núp trong bóng tối, tay chân lạnh toát, răng va vào nhau lập cập. Ban đêm nhiệt độ quá thấp, đường phố cũng trống vắng đến mức khiến người ta khiếp sợ.

Cô muốn chạy xa hơn nhưng lại sợ giữa chừng gặp phải phần tử khủng bố, đành áp sát vào vách tường, hòa mình vào bóng tối.

Bỗng trên đường truyền đến tiếng chạy rầm rập. Cô nhìn về phía bệnh viện, không hề thấy bóng người nào. Phải chăng là viện binh?

Cô vừa định ló đầu, chợt nhớ ra lính Cook sẽ lái xe đến chứ không chạy bộ. Một giây sau, cô nghe thấy tiếng trẻ con la hét. Một trận khí lạnh từ đỉnh đầu bao trùm toàn thân cô.

Ngực cô lạnh toát, còn nghe thấy có giọng hai người đàn ông đang tìm kiếm gì đó.

Trực giác cô mách bảo có gì đó không ổn, nổi sợ hãi từ lòng bàn chân xộc lên. Tống Nhiễm dán chặt vào vách tường, hy vọng bóng tối có thể giấu được cô.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Cô nín thở, hai tay nắm chặt khẩu súng. Ánh trăng soi xuống ở cửa hiên, một bóng người đang chạy bỗng dừng lại. Chiếc bóng kéo dài hắt qua cửa hiên.

Tim cô đập cuồng loạn, nỗi kinh hoàng trong người phút chốc nổ tung, bóng đen kia đi vào. Một gả đàn ông che mặt quay đầu liếc qua khúc cua, bốn mắt giao nhau, Tống Nhiễm giơ súng bóp cò.

"Đoàng!"

Đối phương văng máu ngã xuống, tuy vậy một giây sau, một đôi tay khác đã nắm chặt lấy súng của cô...

***

Lý Toản trèo vào bệnh viện, chạy thẳng đến khu nội trú số hai.

Phía trước đạn bay tán loạn, anh đi vòng từ cửa sau vào cầu thang.

Tầng một là ký túc xá của nhân viên y tế, anh đẩy bừa một cánh cửa bước vào, thi thể và vết máu tung tóe khắp nơi, cực kỳ thảm khốc. Trong hành lang trống rỗng, không có lấy một người sống.

Không khí im ắng kết hợp với chiến trường cách xa hàng chục mét tạo nên một cảnh tượng quái dị.

Lý Toản không có thời gian chú ý đến những bác sĩ, y tá đã chết thảm kia, anh rảo bước đi qua cả hành lang, xem xét từng căn phòng, quét mắt nhìn trần nhà, phân tích kết cấu cả tòa nhà, phân bố gian phòng và hướng chịu lực.

Nếu muốn đánh sập tòa nhà này, anh sẽ đặt bom ở đây...

Khi đã thông suốt, anh nhanh chóng quay người băng qua hành lang, chạy đến trạm y tế ở cầu thang khác, cửa phòng chứa thuốc khóa chặt. Lý Toản bắn vào khóa cửa, đạp bật cửa ra.

Mấy dãy bom hạng nặng xếp ngay ngắn, đủ để nổ banh cả tòa nhà.

Mục đích tối nay của tổ chức khủng bố rất đơn giản, tung lưới giết sạch người bị thương trong tòa nhà này và những người lính Cook đến đây giải cứu.

"Tòa nhà số hai rút lui, phát hiện có bom hạng nặng. Rút lui!" Lý Toản bước nhanh đến, nghiêng đầu kẹp đèn pin, quỳ một chân xuống, cầm vỏ quả bom, cầm dao nạy ra.

00:01:28.

Kevin: "Thời gian còn bao lâu?"

Lý Toản: "Một phút rưỡi."

Morgan: "Trong tòa nhà có mấy trăm người, còn có chiến hữu của chúng ta và rất nhiều đứa trẻ đang nhiễm dịch bệnh."



Lý Toản: "Chỉ là bom hẹn giờ, đường dây không rắc rối."

Kevin: "Cậu có hủy được không?"

"Có thể. Nhưng tốt nhất các cậu rút lui trước đi." Hàng mày Lý Toản nhíu chặt, nhanh chóng phân tích đường dây điện, bình tĩnh nói: "Tôi cần yểm trợ, nếu gỡ bom, bọn chúng có thể ném lựu đạn kích nổ."

"Được."

00:00:31.

Luồng sáng đèn pin rọi thẳng đến dây điện đỏ xanh, Lý Toản vô cùng thuần thục tìm được sợi dây cuối cùng.

Bỗng "đoàng" một tiếng, viên đạn bắn vỡ cửa sổ phòng chứa thuốc, cả tấm kín vỡ vụn. Lý Toản ôm đầu rụt lại, một tay nắm lấy sợi dây cuối cùng, vừa định cắt đứt thì...

"Soldier!" (Thằng lính kia!)

Một tiếng hét xuyên thấu đêm đen: "Nếu mày muốn thấy nó chết!"

Lý Toản tạm ngừng, nắm sợi dây đứng dậy. Bên góc tường cạnh vườn hoa, Tống Nhiễm bị trói chặt, khẩu súng chĩa vào cổ cô. Anh tức khắc cứng đờ.

"Thằng lính kia, bỏ sợi dây ra. Nếu không tao sẽ bắn thủng cổ họng nó." Cánh tay vạm vỡ của tên bắt cóc kẹp chặt Tống Nhiễm. Cô đã bị cởi sạch áo chống đạn và mũ bảo hiểm, đang kiễng chân nắm lấy cánh tay hắn, há miệng thở một cách khó khăn, mặt đau khổ nhăn nhúm.

Đáy mắt Lý Toản bỗng dấy lên sự hung tàn, muốn lóc từng miếng thịt của tên kia. Nhưng anh vẫn đứng yên bất động, ngón tay khẽ run, nắm chặt lưỡi dao đặt vào dây điện.

Đồng hổ đếm ngược màu đỏ nhanh chóng nhảy.

00:00:20.

Trong tai nghe vang lên âm thanh hỗn loạn, ngổn ngang đẩy anh vào vực sâu.

B: "Khốn kiếp! Bị vách tường chặn lại, góc chết, bên tôi không có cách nào bắn trúng được."

K: "Có cây che chắn, ít nhất phải bắn hai lần."

M: "Song đang ở trước người hắn, không thể bắn được"

Lý Toản đứng giữa âm thanh hỗn tạp, lại như thể đứng giữa băng tuyết lặng phắc, gió rét rít gào, lạnh cắt vào tim. Ánh mắt anh chết lặng, mặt không hề có biểu cảm, song toàn thân đã sớm căng chặt như dây đàn, tay trái lần ra khẩu súng ở sau thắt lưng.

Tên bắt cóc cười lạnh, bàn tay tóm lấy cổ họng Tống Nhiễm, nhấc cô lên. Đầu cô che đi điểm trọng yếu nơi lồng ngực hắn. Cô đau đớn cào tay hắn, đôi chân bị nhấc bổng lên quẫy đạp lung tung, gương mặt vì thiếu oxy nên xung huyết đỏ gay. Cô bị ép ngửa đầu ra, rủ mắt nhìn Lý Toản, nước mắt lặng thinh chảy xuống huyệt thái dương, ấy vậy mà không nói lấy một câu, ngay cả tiếng khóc cũng không chịu bật ra. Cô chỉ nhìn anh đăm đăm một cách ngang ngạnh và bi ai, mang theo nỗi luyến tiếc và sợ hãi vô cùng tận.

"Thằng lính kia, bỏ sợi dây xuống." Tên bắt cóc quát lên, họng súng ghìm chặt nơi cổ họng Tống Nhiễm.

Gân cốt hằn lên mu bàn tay Lý Toản, lưỡi dao cắt vào ngón tay anh, máu chảy ròng ròng, từng giọt từ mũi dao nhỏ xuống đồng hồ đếm giờ.

00:00:11.

Huyệt thái dương anh gồ lên giống như một giây sau sẽ nứt toác ra. Hai bàn tay siết chặt, cánh tay nổi gân xanh, anh dốc hết sức áp chế, nhưng thân thể vẫn run kịch liệt.

Anh nhìn Tống Nhiễm đăm đăm không chớp mắt, nhìn cô nước mắt giàn giụa, miệng ngậm chặt không chịu cất tiếng, nhìn cô sợ đến mức nước mắt đầm đìa, vậy mà vẫn cố cười với anh. Cô biết mình sắp chết, cô đang từ biệt anh, để anh đưa ra quyết định chọn lựa thật chính xác.

Qua màn nước mắt nhạt nhòa, ánh mắt cô như xuyên thấu đêm đen và lửa chiến tranh, cực độ bi thương, vô vàn quyến luyến.

"Không sao." Cô cong mắt, cố nhắn nhủ: "A Toản, không sao cả!"

Một dòng lệ trượt xuống theo gò má anh.

00:00:03.

Gương mặt Lý Toản gần như méo xệch, cắn răng cắt đứt dây điện trong tay, trong vòng hai giây giẫm lên nóc tủ, rút súng, bay nhào ra cửa sổ, bắn vào cánh tay tên khủng bố kia.

"Đoàng!"

"Đoàng!"

Viên đạn của Lý Toản bắn trúng khuỷu tay tên khủng bố.

Viên đạn từ súng của tên khủng bố xoáy về cổ họng Tống Nhiễm.

Lý Toản trơ mắt nhìn người cô trượt xuống đất, hệt như một bao tải không có sinh mạng. Anh cất tiếng hét đau đớn như loài dã thú, nhắm vào đầu tên khủng bố. Ngay giây phút ấy, tòa nhà khám bệnh nổ tung. Sóng xung kích ập đến đánh ngã tên khủng bố và một vách tường. Lý Toản ngã lăn trên đất, chịu đựng đau đớn bò dậy nổ súng. Tên khủng bố kéo Tống Nhiễm, dùng thân thể cô che chắn, lăn một vòng nhảy qua đống đổ nát, leo lên ô tô hốt hoảng bỏ chạy.

Bệnh viện phút chốc trở thành biển lửa. Biết dây hẹn giờ của quả bom bị cắt đứt, đám khủng bố dồn sức tấn công hàng loạt, cố gắng cho nổ tòa nhà số hai. Trên đường tiến công, chúng chạm trán với lính Cook, hai bên nổ súng chiến đấu, đạn bay như mưa.

Lý Toản đuổi theo ra đường cái, đúng lúc mấy phân đội viện binh chạy đến, một chiếc xe dừng ở ven đường, anh vừa định lên xe liền bị người phía sau tóm lại.

Benjamin ấn chặt anh, "Lee, hắn trở về cứ điểm rồi. Cậu không thể..."

Lý Toản bắt lấy bàn tay đang giữ lấy bả vai mình của Benjamin, quay người vặn ngược tay gã đè vào cửa xe.

Ánh mắt Benjamin ánh lên vẻ kinh ngạc.

Lý Toản đẩy Benjamin ra, nhảy lên xe việt dã.

"Lee!" Benjamin kéo tay anh lại, "Song đã chết rồi!"

Ánh mắt Lý Toản bừng lên vẻ khát máu xa lạ đến mức khiến người ta hoảng sợ, "Vậy thì tôi cũng phải mang được thi thể của cô ấy về."

"Đây là cậu đi chịu chết, là tự sát!"

"Cậu cho rằng tôi còn sống được sao?" Anh đá Benjamin văng ra, sập cửa xe, điên cuồng giẫm chân ga. Xe việt dã lao đi trong đêm tối, đèn sau chợt lóe ở khúc cua rồi khuất dạng.

***

Bản thân anh từng trải qua vài cuộc chiến tàn ác vô nhân đạo, từng gặp vô số binh lính máu thịt be bét, đầu thân hai nơi, từng chứng kiến di tích cổ nghìn năm bị khói lửa chiến tranh hủy hoại trong phút chốc, từng thấy hàng triệu người dân trôi dạt khắp nơi, phơi thây chết thảm.

Xưa nay Lý Toản không phải kẻ máu lạnh, anh đau khổ, phẫn nộ, thương xót và oán hận. Anh dốc hết tất cả tình cảm cảm nhận mọi nỗi đau của người bị thương và người chết. Chính vì thế anh mới có sức mạnh bước lên mảnh đất địa ngục này.

Thế nhưng đến giờ phút này, anh mới thật sự thấu tỏ, xưa nay anh chưa từng hiểu cảm giác mà bản thân đang phải chịu bây giờ.

Đến thời khắc này, anh mới thật sự thể nghiệm một cách rõ rệt vết thương thấm sâu vào máu thịt và khổ nạn trên mảnh đất này.

Thậm chí anh bỗng hiểu ra, nỗi đau khổ của một căn nhà sụp đổ trong khói lửa chiến tranh.

Hiện tại anh như một ngôi nhà bị nổ tung, san thành bình địa, cõi lòng chỉ còn là đống đổ nát. Sau khi nổ, ngọn lửa khoét thịt thấu xương đã bị dập tắt, vậy mà cũng chẳng còn gì ở nơi từng gọi là nhà ấy.

Trên tàn tro chỉ có nỗi lạnh lẽo, trống trải, tĩnh mịch vô bờ, yên tĩnh đến mức khiến người ta hoảng loạn, đến tim cũng ngừng đập.

Xe việt dã chạy như vũ bão trên đường phố tối đen, ánh mắt anh trống rỗng, đôi tay siết chặt tay lái, sang số, giẫm ga, rẽ cua, tất cả các thao tác đều máy móc vô cùng.

Lòng anh hoàn toàn chết lặng, không còn bất cứ cảm giác nào.

Khi cơ thể đã không chịu nổi đau đớn và sự sợ hãi khiến con người ta tuyệt vọng, bất chợt chọn biện pháp phòng vệ chống đỡ, cắt đứt mọi tri giác của anh. Chỉ chừa lại duy nhất một niềm tin: Đưa cô về nhà.

Trên vòm không phía trước xuất hiện mái vòm chùa Gandhi. Ngôi chùa bốn phương tám hướng thuần một màu trắng chầm chậm hiện ra, chói mắt trong đêm. Chùa Gandhi năm trăm năm trước được xây dựng xa hoa, nào ai ngờ được hôm nay lại trở thành một trong những cứ điểm lớn nhất của tổ chức khủng bố ở Gandhi.

Lý Toản vứt xe ở bên ven đường, lắp đạn đầy ổ súng, đeo dây thừng và súng máy trên lưng, lẩn vào đêm đen.

Do tối nay tác chiến ở bệnh viện, binh lực trong chùa mỏng hơn, đám lính tuần tra thiếu đi một nửa. Trước chùa có một lối dẫn rất lớn, không cách nào công phá, ba mặt phía sau ngôi chùa đều được nước bao quanh.

Bên góc trên đỉnh tòa nhà hình tháp đã trở thành đài canh gác, đèn pha từ từ quét qua mặt đất trống xung quanh.

Lý Toản men theo rừng cây olive vây quanh con sông phía ngoài chùa, xuống nước đi qua sông, tránh được ánh đèn tìm kiếm, sau đó bò lên bờ, trèo qua tường, núp sau lưng chùa.

Anh nắm rõ kết cấu kiến trúc của chùa Gandhi trong lòng bàn tay. Đây là một ngôi chùa hình bốn cạnh khổng lồ, toàn bộ được xây bằng đá cẩm thạch, tường ngoài bóng loáng, cao hơn hai mươi tầng.

Nhìn từ bên ngoài, ngôi chùa chia làm hai tầng. Lý Toản bắn dây, móc vào lan can tầng hai, kéo dây thừng trèo lên tường đá hai, ba mươi mét, nhảy vào hành lang. Hành lang tầng hai không thông vào trong, đều là cửa sổ đá đủ màu dày cộm và kín kẽ.

Anh lại trèo lên ba mươi mét, nhảy vào sân thượng trên đỉnh, tránh được ánh sáng càng quét, chui vào chùa.

Trong chùa cực kỳ vắng lặng, có bốn tầng hành lang vòng cung, trên hành lang còn có vô số căn phòng kiểu mở, kiểu khép kín, chính giữa là giếng trời. Nền đá cẩm thạch của tầng một khắc từng bài kinh văn, còn bên trên là mái vòm khổng lồ màu trắng, các thần linh được vẽ bằng hoa văn màu rực rỡ, vây quanh vua Gandhi và hoàng hậu của ông ta như sao vây quanh trăng.

Không khí cổ kính và mục nát pha lẫn mùi máu tanh thoang thoảng. Không gian lầm rầm vang vọng tiếng nói chuyện, cười đùa của đám khủng bố. Trong kiến trúc hình cung to lớn, bất kỳ động tĩnh nơi góc nào cũng dễ dàng bị phóng đại vô hạn.

Lý Toản men theo cầu thang từ tầng cao nhất xuống đến hành lang thứ tư. Anh thoáng thấy bóng dáng một đội lính tuần tra, bèn lách mình trốn vào khúc cua.

Lính tuần tra vừa thoáng qua, anh lại xuống đến tầng ba. Ngoài hành lang truyền đến tiếng huýt sáo, mấy giây sau một tên phần tử khủng bố vòng qua cầu thang chạm mặt với anh. Đối phương kinh ngạc, vừa định hô hoán thì Lý Toản đã bước đến bịt chặt miệng và mũi hắn ghì vào tường, lưỡi dao bên tay phải chợt lóe, dòng máu tươi từ cổ hắn tức thì phun đầy người anh.

Mắt anh lạnh như băng, lôi hắn đến phòng sám hối bên cạnh giấu đi. Vừa đặt thi thể xuống, cách vách tường truyền đến âm thanh máy truyền tin được mở lên.

Một tên lính thấy vết máu trên tường, phát hiện có người đột nhập, vừa định liên lạc với đồng bọn.

Lý Toản nhấc súng gắn nòng giảm thanh, nhắm vào đầu hắn, một tiếng "phụp" vang lên thật khẽ.

Người còn chưa kịp ngã xuống, anh đã đỡ lấy thân thể đối phương, kéo vào phòng. Anh quay trở lại cầu thang, lau vết máu trên tường bằng tay áo.

Đến tầng một, đá cẩm thạch giống như không hề có khe hở, bóng loáng trải khắp cả nền chùa. Bước chân đám lính rầm rập nhanh chóng ra vào. Có người chuẩn bị đi, có người thân thể đầy máu trở về.

Trong chùa vang vọng tiếng huyên náo.

Lý Toản nấp sau cột đá, ló người ra dò xét. Một đội quân trở về, kéo theo thi thể của sĩ quan quân chính phủ đi qua dưới giếng trời, để lại một vệt máu dài.

Ánh trăng soi xuống mái vòm, vệt máu như dòng sông tỏa ra ánh sáng âm u lạnh lẽo. Mấy tên lính kéo thi thể đến phòng sám hối trong góc ném xuống đất, chửi rủa rồi đi lên tầng.

Bóng người tản ra, Lý Toản rón rén đi men theo vách tường, xông vào góc kia.

Ngay lập tức, người anh như hóa đá, Tống Nhiễm đang nằm trong đống thi thể kia, im lìm và tái nhợt, vết máu trên cổ đã khô.

Hai chân anh bủn rủn, đột ngột khuỵu xuống, ngón tay run rẩy chạm vào khuôn mặt cô. Anh nâng mặt Tống Nhiễm, khom lưng khẽ hôn lên môi cô, má cô, mắt cô và trán cô từng chút. Thế mà hai mắt cô vẫn nhắm nghiền, khuôn mặt lạnh ngắt, như không còn nhiệt độ. Trong thoáng chốc, tất cả tri giác đã bị đóng băng tức tốc ùa về, nỗi đau như sóng cả cuộn trào, xoáy vào tim khắc vào cốt. Anh quỳ gối trước mặt cô, sống lưng gập xuống thật sâu, nước mắt lẳng lặng nhỏ từng giọt như mưa rơi lên mặt cô. Thân thể anh thoáng chao đảo, run rẩy, ngẩng đầu lên, gương mặt vặn vẹo và vỡ vụn, anh há to miệng, ấy vậy mà không cất lên được thanh âm nào.

Lý Toản cởi mũ bảo hiểm và áo chống đạn mặc vào cho Tống Nhiễm, dùng sợi dây buộc chặt áo chống đạn của cô rồi rời khỏi phòng sám hối. Anh men theo góc tường vọt đến đầu hành lang, nhanh chóng đi lên tầng.



Mới đến tầng hai, một tên lính rẽ vào cầu thang bắt gặp anh, hô to lên. Lý Toản giơ súng bắn thẳng vào đầu đối phương, hắn ngã xuống.

Anh khiêng Tống Nhiễm trèo lên tầng ba, lính tuần tra ôm súng nghe thấy tiếng động lao đến. Ngay cửa cầu thang chật hẹp, anh bắn một phát vào đầu một tên lính, dùng thi thể hắn che chắn, nhanh chóng bắn chết tên thứ hai. Hàng lính phía sau giơ súng trường chặn bên ngoài, hành lang hẹp đồng loạt vang lên tiếng súng, bắn thi thể của đồng bọn mình nát bấy. Trong lúc giằng co, một toán lính lại xông đến từ tầng hai. Lý Toản giật lấy súng trong tay tên vừa bị mình bắn chết, giẫm lên tường, nhảy qua cầu thang.

Toán lính xông lên ở tầng hai và tầng ba đồng thời nổ súng, không tránh kịp, vô tình giết hại lẫn nhau. Lý Toản nhân cơ hội giơ súng bắn càn quét, tiếng kêu la thảm thiết vang khắp hành lang. Bắn sạch đạn, anh ném súng máy đi, một tay ôm Tống Nhiễm chạy lên tầng bốn.

Đám phần tử cực đoan xông đến từ bốn phương tám hướng. Lính canh phòng trên mái nhà cũng tụ lại, không thể đi lên.

Lý Toản thấy thế nhanh chóng chạy vài vòng qua cầu thang, xông ra hành lang, bắt được một tên đang giơ súng đến, kéo tay hắn lên cao, đạn bắn vào trần nhà, đèn treo rơi xuống đất. Lý Toản giật lấy súng của hắn, kéo người hắn về phía trước, đạp một cú thật mạnh, hắn va vào lan can. Anh nhấc hai chân hắn lên, hất qua lan can, khiến hắn cắm đầu rơi xuống đất.

Một tay anh ôm Tống Nhiễm, nấp sau vách tường một căn phòng kiểu mở, một tay ôm súng máy chĩa về phía hành lang vòng cung, xả về phía đám lính chạy ùa đến. Bắn chết tên cuối cùng, anh lách mình vào trong căn phòng chật chội rộng không đến một mét.

Nếu anh nhớ không nhầm, đây là căn phòng trông về phía xa đằng sau chùa Gandhi, có một cánh cửa sổ nhỏ duy nhất ở phía sau.

Lý Toản đặt Tống Nhiễm xuống, người bỗng lảo đảo, anh chống vào vách tường, dấu bàn tay dính máu in lên vách tường trơn nhẵn.

Anh đau đến hàng mày cau chặt, há miệng cúi đầu xem xét. Anh đã trúng đạn, không chỉ một viên. Máu tươi trên cánh tay, bắp chân anh chậm rãi chảy ra, thấm ướt quân phục ngụy trang của anh.

Còn trên áo chống đạn của Tống Nhiễm cũng để lại mấy lỗ đạn.

Lý Toản cố sức nâng cô lên, đặt trên bệ cửa sổ, một đầu dây quấn chặt cánh tay mình.

Anh ngẩng đầu nhìn cô, cô gục đầu, hai mắt nhắm nghiền, mái tóc dài phất phơ trong gió đêm. Mắt anh đỏ ngầu, ngón tay vuốt ve mặt cô, ánh mắt ngoan cố không chịu rời khỏi khuôn mặt như đang say ngủ ấy. Tay còn lại quấn vòng siết lấy sợi dây.

Tiếng la lối, tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Vách tường cao năm, sáu mươi mét, hai người muốn đi cùng nhau là điều không thể. Anh không đi được.

Còn cô tuyệt đối không thể ở lại, không thể bị đám phần tử khủng bố lăng nhục.

Anh đánh cược một lần, Benjamin nhất định sẽ chạy đến phía dưới. Nước mắt anh lăn xuống, cắn chặt răng, môi vì đau khổ mà mím thành một đường. Anh nhìn cô lần cuối, dẫu không đành lòng vẫn buông cô rơi khỏi bệ cửa sổ.

Sợi dây trong nháy mắt căng chặt, thắt lấy cánh tay trái của anh.

Anh thả từng vòng dây thừng ra, mới vừa thả đến vòng thứ hai thì kẻ địch đã xông đến từ hành lang vòng cung. Một tay Lý Toản cầm lấy súng tiểu liên sau lưng, giơ súng bắn quét. Anh tử thủ bên cạnh cửa sổ, tay trái bị dây thừng siết đến dồn máu đỏ bừng, cố gắng chống đỡ, thả từng vòng dây ra.

Trong căn phòng hẹp, kẻ địch không cách nào tràn hết vào, chắn kín ngay cửa. Chúng muốn bắt sống, nên rối rít nhắm bắn vào chân anh.

Người bên này vừa giơ súng lên, Lý Toản đã đá bay khẩu súng, bóp cò bắn chết đối phương. Người bên kia vừa định xả đạn, anh bắt lấy khẩu súng trường, kéo người đến làm bia đỡ đạn. Anh hất mấy cái xác, đánh cận chiến, tay đỡ chân chặn, đám người đổ xuống như rạ trong căn phòng hẹp.

Đạn bắn hết sạch, anh ném súng tiểu liên đi. Một tên khủng bố cầm mã tấu xông đến, Lý Toản rút dao găm, thình lình ngồi xuống, cắt đứt động mạch chân đối phương, máu văng tung tóe.

"Đoàng" một tiếng, đạn bắn vào bắp chân Lý Toản. Anh bỗng quỳ một chân xuống, khẽ cúi đầu, thở hổn hển, mái tóc trên trán mướt mồ hôi và máu, rủ trước hàng mày.

Anh ngước mắt lên, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, nham hiểm như lang sói, đỏ long sòng sọc gườm gườm nhìn bọn chúng.

Trong thời gian ngắn, không ai dám tiến lên, dường như đang đợi anh hao hết sức lực.

Mắt Lý Toản hoa lên, tay chân bắt đầu mất lực, anh biết rõ mình đã đến cực hạn, nhưng vẫn không thể buông xuôi. Sợi dây trên tay vẫn còn một đoạn, anh vẫn cảm nhận được trọng lượng của cô.

Anh không hề cử động, chỉ có cánh tay trái giấu phía sau đang buông ra từng vòng.

Cách dưới chân mười mét, cô gái anh dốc hết sức lực muốn đưa về nhà đang cụp đầu, men theo vách đá hạ xuống từng chút trong gió đêm.

Bất thình lình, kẻ thứ hai cầm mã tấu chém đến. Lý Toản bạnh chặt quai hàm, cất lên tiếng gầm từ cổ họng, đứng dậy giơ tay đỡ. Mã tấu chém vào dao găm, đè lên trán anh.

Ánh mắt hai người đàn ông hung tợn đọ sức.

Lý Toản trắng bệch, do gắng sức nên máu nơi vết thương tuôn ra ào ạt. Anh gắng sức chống đỡ, đồng thời nới lỏng dây thừng phía sau.

Đang lúc căng thẳng, tên thứ ba giơ mã tấu đến.

Anh dồn sức hất mã tấu trên đầu đi, hai lưỡi dao mài vào nhau lóe lên ánh sáng trắng lóa. Tên thứ hai loạng choạng, Lý Toản nghiêng người né được cú chém của kẻ thứ ba, vung tay đâm vào cổ hắn, rồi quay người lại đâm con dao găm vào gáy tên thứ hai.

Trong màn máu tươi văng ra, "đoàng" một tiếng, lại một phát súng bắn vào chân trái anh.

Anh khuỵu người xuống một bên, cố gượng mình đứng vững, thân thể bị dây thừng kéo ngửa ra sau, đụng vào cửa sổ. Ngoài cửa sổ gió lạnh vi vút, thổi tung mái tóc đen đẫm máu của anh. Anh cố hết sức đứng vững, ý thức đã bắt đầu mơ hồ.

Kẻ thứ tư cầm mã tấu xông đến, vung dao chém vào sợi dây trên bệ cửa sổ. Lý Toản nghiêng người chống đỡ, đưa vai cản một nhát dao. Tay trái đẫm máu của anh nắm chặt lưỡi dao, máu tươi tuôn ào ạt, anh sức cùng lực kiệt gào lên, bắt lấy lưỡi dao kéo về phía trước. Tên cầm mã tấu nhào đến, con dao găm của Lý Toản đâm thẳng vào tim hắn.

Tên thứ năm bất ngờ vung mã tấu đến, chém về phía mạn sườn Lý Toản, may mắn là tốc độ không nhanh bằng anh, anh chuyển tay giật lấy mã tấu của kẻ thứ tư, giết luôn tên thứ năm.

Anh hơi nghiêng người về phía trước, chống mã tấu xuống giữ vững cơ thể. Mũi dao rỉ máu cắm xuống mặt đất, máu nhỏ từng giọt, không thể biết là của kẻ địch hay của chính bản thân anh. Anh khẽ ngẩng đầu lên, toàn thân bất giác loạng choạng.

Anh nghe thấy tiếng hít thở của mình nặng nề, máu và mồ hôi tuôn xuống che mờ mắt anh. Trước mặt chỉ còn một màu đỏ lòm, kẻ địch cứ xông lên hết tên này đến tên khác. Còn anh như máy móc, thi triển những gì học được thuở bình sinh, chống đỡ, chịu đựng, đánh trả, nới lỏng dây thừng bên tay trái.

Hết lần này đến lần khác, anh cật lực chiến đấu, chỉ là sắp không chống chịu được nữa rồi. Máu tươi ồ ạt tuôn ra rút đi sức lực anh, thân thể anh ngày càng nặng nề, mắt càng lúc càng mơ hồ, ý thức dần tan rã.

Đã đến cực hạn.

Song vẫn chưa thể, cô vẫn chưa bình an tiếp đất. Anh cắn răng, liều mạng chống đỡ, ánh mắt đỏ quạch mờ mịt rồi tập trung trở lại, vung dao nghênh chiến với kẻ địch.

Mã tấu chém vào vách đá, tiếng vang lanh lảnh vọng cả ngôi chùa, chấn động đến mái vòm. Vậy mà anh không nghe thấy gì nữa cả, ngoại trừ tiếng thở dốc hồng hộc và chậm chạp của mình, cũng như sinh mệnh sắp trôi đi.

Anh nhìn lên một góc mái vòm, trên cửa kính màu vẽ vua và hoàng hậu. Chùa Gandhi là nơi an nghỉ vĩnh hằng của vị vua và hoàng hậu của quốc gia cổ Gandhi. Trên đời thật sự có vĩnh hằng sao?

Xưa nay anh không hy vọng xa vời được vĩnh hằng. Cái anh cần chỉ là một cuộc sống rất đỗi bình thường. Nhưng tâm nguyện đơn giản thế thôi vào thời khắc này lại trở nên quá xa vời.

Vì sao số phận lại đẩy anh vào đường cùng như vậy?

Nếu thế gian thật sự có số phận, anh thật muốn hỏi một câu. Cả đời này anh chưa từng làm chuyện xấu xa nào, chưa từng nhận được quà hay ưu ái của tạo hóa, cũng chưa từng giành lấy bất cứ chiến công nào anh không xứng đáng đạt được.

Cả đời này rốt cuộc anh đã làm sai điều gì, sao lại bắt anh phải gánh chịu nỗi tuyệt vọng và nuối tiếc vô tận như giờ phút này, đè sập sinh mệnh lẫn đôi vai anh.

Cả đời anh chưa bao giờ oán trách hay thù hận, thế nhưng lúc này lại căm hận số phận bất công.

Chân anh giẫm lên thi thể tên cầm mã tấu thứ mười hai, vịn lấy bệ cửa sổ cúi đầu, chầm chậm thở từng hơi một. Ý thức anh đã mơ hồ, dù thế ánh mắt vẫn kiên cường, chòng chọc nhìn kẻ địch ở cửa.

Thân thể dường như không còn cử động được nữa. Nhưng không thể bỏ cuộc, vẫn chưa thể.

Tên thứ mười ba vung dao đến, Lý Toản đứng dậy lần nữa, lưỡi dao ma sát với nhau, ánh sáng trắng lóe lên chói mắt.

Chính trong khoảnh khắc này, sức nặng trong tay trái anh đã hoàn toàn lơi lỏng, Tống Nhiễm đã rơi xuống đất.

Lúc này, anh bỗng tha thứ cho tất cả.

Trên dây thừng truyền đến lực kéo, là Benjamin gọi anh trèo xuống.

Nhưng anh không thể nữa rồi.

Lý Toản bật lên tiếng rên rỉ từ cổ họng, dùng hết sức lực cuối cùng vung dao chặt đứt dây thừng. Sợi dây đứt lìa dính đầy máu rơi xuống đường đá cẩm thạch màu trắng cao cao.

Một giây sau, anh nghe thấy tiếng lưỡi dao đâm phập vào người mình, máu từ từ tràn ra theo lưỡi dao.

Lần này, rốt cuộc anh cúi đầu, ánh sáng trước mắt hoàn toàn biến mất, chậm rãi quỳ xuống, yên lặng và thẳng tắp, rồi mới ngã xuống đất. Cả người đẫm máu nằm giữa đống thi thể trên sàn.

Trong không gian chật hẹp, trên vách tường, trên trần nhà đều vương đầy máu.

Đám phần tử khủng bố lập tức lao đến. Tên cầm đầu nhìn xuống từ cửa sổ, bên dưới không còn một bóng người, chỉ có ánh trăng bàng bạc soi lên mặt đá khắc kinh văn.

Đèn pha đan xen soi rọi, ngoài tường cao, con sông dập dờn bao quanh chùa, rừng cây olive bên bờ sông như kéo dài bất tận.

***

Bệnh viện cách đó vài cây số vẫn đang chìm trong lửa đạn.

Đám phần tử khủng bố điên cuồng tấn công tòa nhà số hai, kế hoạch nổ bom bất thành, bọn chúng quẫn trí nghĩ ra mọi cách dùng đạn, lựu đạn, cố gắng kích nổ bom.

Nhờ có bụi rậm trong vườn hoa yểm trợ, nhóm lính vũ trang Cook dùng thân thể bằng xương bằng thịt đẩy hỏa tuyến lên trước tòa nhà số hai hơn mười mét.

Súng trường, súng lục, súng tiểu liên, lựu đạn... bắn vèo vèo đan xen trong vườn hoa, ánh lửa bay múa, lá cây bị bắn nát bươm, xi măng văng tung tóe trên đất.

Mũ nồi và áo chống đạn của Morgan bị trúng vài phát súng, anh ta đau đến mức chửi thề ầm ĩ, ôm súng máy nhắm vào đám khủng bố xông đến từ phía đối diện, "Khốn kiếp, còn bao nhiêu tên nữa?"

Cánh tay George cũng trúng đạn, chảy ròng ròng máu, bùn trên mặt cũng không kịp lau, khẩn cấp thay băng đạn sau lưng Morgan, lập tức nhô lên, nhắm bắn, "Cố chống đỡ nào. Không thể để chúng đến gần tòa nhà số hai."

"Khốn kiếp, nếu tòa nhà số hai nổ, ông sẽ tự sát tạ tội." Kevin mắng chửi, vừa bắn chết một tên khủng bố liền có một quả lựu đạn ném vào bên cạnh anh ta. Kevin lập tức lăn qua một bên, bùn đất văng tứ tung, một thân cây nện xuống. Anh ta nhanh nhẹn tránh né, dùng thân cây để che chắn, "Khốn kiếp!"

Người của đội kế bên bị trúng đạn vào chân, đau đến quát ầm lên: "Đi chết đi!"

Mấy lính Cook đội khác đều vừa chiến đấu vừa chửi rủa, như thể chỉ có tiếng gào mới có thể cấp tốc giải tỏa căm hận trong họ, cho họ can đảm, cho họ sức mạnh quên đi đau đớn thể xác.

Trong tai nghe đã không còn truyền đến âm thanh của Lý Toản và Benjamin nữa, chỉ còn một sự tĩnh lặng như tờ.

Giờ phút này chẳng ai để ý đến điều đó, cũng không có thời gian để quan tâm, họ đang cố gắng chống chọi, dù toàn thân chồng chất vết thương, đầm đìa máu và mồ hôi, cũng phải liều chết bảo vệ tòa nhà số hai. Nơi đó còn có hơn một trăm binh sĩ trọng thương, hơn hai mươi chiến hữu và còn hơn một trăm người dân và trẻ em nhiễm bệnh.

Cho dù họ đánh cược bằng cả tính mạng, cũng không thể để cho hơn hai trăm sinh mạng kia chớp mắt nổ tung, tan thành mây khói.

Cho nên khi một gốc cây trong vườn hoa ngã xuống không còn chướng ngại, thấy một cánh tay ném đến quả lựu đạn với sức lực kinh người, lăn đến trước phòng chứa thuốc chất đầy bom, Geogre đã không chút nghĩ ngợi chạy nước rút đuổi theo, bay đến lấy thân thể đè lên nó.

"Ầm!" Quả lựu đạn nổ tung dưới áo chống đạn. Vẻ mặt Geogre đau đớn dúm dó, tức thời chàng trai người Anh tóc vàng mắt xanh phun ra một ngụm máu.

Kevin bắn chết tên ném lựu đạn, hét thảm: "G!"

Quân y Ellen xông đến, lật người George lại, chích thuốc và sơ cứu cho anh ta. Hiện giờ, người George cần nhất lúc này là bác sĩ chuyên gia. Thật mỉa mai biết bao, cả bệnh viện lớn như vậy mà không còn một bác sĩ nào, chỉ còn đầy rẫy những tên giết người.

Khóe môi George vẫn tuôn máu, nhợt nhạt cười, "Mẹ tôi phải khóc rồi. Thật xin lỗi!"

Anh ta ngắm nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, đau xót và mông lung. Vậy mà bầu trời ấy vẫn mãi trầm mặc chẳng hề đáp lại, chỉ có tiếng gió rít gào bốn phía như tiếng rên rỉ đau xót của vùng đất này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cây Olive Màu Trắng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook