Chương 32: Chính Thức Khiêu Chiến
Dumy
23/12/2023
Buổi chiều,
Biệt thự Trương gia,
"Chị..."
Trương Doãn Đông đang ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách ăn trái cây, lúc ngước mắt lên vô tình thấy người mới bước vào cửa chính là Trương Quân Dao thì vui mừng đứng bật dậy, hớn hở hô to.
"Cẩn thận, coi chừng té!"
Mặc dù Trương Doãn Đông là con trai riêng của ba và người phụ nữ mà mình căm hận nhất, nhưng dù sao trong người thằng bé cũng chảy chung nửa dòng máu huyết thống với cô, nói ghét bỏ thì dễ nhưng trong thâm tâm Trương Quân Dao vẫn có mấy phần lo lắng, quan tâm tới em trai mình.
Nhớ tới lúc nhỏ, mặc dù cô có xua đuổi hay ghét bỏ thằng bé ra mặt như thế nào đi chăng nữa thì Trương Doãn Đông vẫn nằng mặc bám theo cô, miệng nhỏ liên tục bi bô gọi chị...chị...
"Chị, hôm nay rảnh rỗi tới đây thế này là có chuyện gì sao?"
Bạch Hiểu Huệ đang ngồi gọt táo, thấy Trương Quân Dao đột nhiên trở về nhà thì vô cùng kinh ngạc, trong lòng tuy thắc mắc khó hiểu nhưng vẫn miễn cưỡng lên tiếng gọi một tiếng chị vì lúc này Trương Tử Sâm đang ở nhà.
"Tôi tới thăm tiểu Đông không được sao? Chẳng lẽ muốn về nhà của mình tôi còn phải gọi điện xin phép Bạch tiểu thư đây?!"
Trương Quân Dao cười cười, thản nhiên nói.
"Tiểu Đông không sao chứ? Hôm qua nghe ba nói em bị xe tông, chị thực sự rất lo lắng. Lúc đó chị chỉ muốn tới ngay bệnh viện để xem em thế nào nhưng ba nói chị phải thay mặt ba ở lại bữa tiệc mừng chú Sở nhậm chức thị trưởng thành phố, thành ra hôm nay chị mới tới thăm em được. Tiểu Đông đừng giận chị nhé?"
Trương Quân Dao đi lại chỗ Trương Doãn Đông đang đứng, vỗ vỗ vai cậu bé đầy trìu mến, thâm âm dịu dàng xen lẫn chút áy náy.
"Thì ra chị chính là người hôm qua đã đi dự tiệc cùng dượng sao?"
Sắc mặt Bạch Hiểu Huệ thoáng chốc liền trở nên vặn vẹo khó coi.
Qua tìm hiểu trước đây của cô thì con trai của chú Sở là Sở Duệ Đường cùng Trương Quân Dao là thanh mai trúc mã, gia thế của hai nhà khi đó lại ngang hàng cho nên lúc cao hứng, bố mẹ hai bên từng nửa đùa nửa thật hứa hẹn rằng sau này sẽ làm sui gia với nhau.
Mà Sở Duệ Đường khi trưởng thành thật sự có tình cảm với Trương Quân Dao, chỉ tiếc là năm đó mẹ của cô ta bị tai nạn qua đời, cô ta chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ tới tình cảm trai gái tuổi mới lớn nên đã thẳng thừng từ chối.
Bẵng đi một thời gian, tới khi Sở Duệ Đường đi du học trở về, ý định là sẽ tỏ tình lại với Trương Quân Dao một lần nữa thì lại nhận được tin cô ta đang chuẩn bị đính hôn cùng Trần Chí Thành, thế nên anh ta đành âm thầm rút lui.
Kể từ khi đó cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghe nói qua Sở Duệ Đường hẹn hò cùng ai, ở thành phố H này vẫn là người đàn ông độc thân cấp kim cương mà mọi cô gái ao ước có được.
Nhiều lúc cô tự hỏi, trên đời này chẳng lẽ còn tồn tại người đàn ông chung tình tới mức đó sao?
Hiện tại anh ta lại còn thăng cấp hơn, trở thành con trai của thị trưởng thành phố, nếu Sở Duệ Đường vẫn còn tình cảm với Trương Quân Dao, vậy thì chẳng phải cô ta quá có lợi ư!
"Ba tôi không nói với cô có lẽ là vì...cô đã hết giá trị lợi dụng rồi. Dù sao con gái ruột vẫn tốt hơn mà, phải không? Còn có, tôi và anh Duệ Đường đang bắt đầu tìm hiểu nhau, không biết Bạch tiểu thư có còn nhã hứng đi giành đàn ông với tôi không?!"
Trương Quân Dao nhận ra khuôn mặt Bạch Hiểu Huệ biến sắc từ trắng sang đỏ liên tục thì trong lòng không khỏi đắc ý. Kể từ bây giờ cô sẽ khiến cho cô ta nếm trải cảm giác từ từ mất đi từng thứ từng thứ một.
"Cô..."
"Ba, con tới thăm tiểu Đông!"
Mắt thấy Trương Tử Sâm từ thư phòng mở cửa đi ra, Trương Quân Dao liền nhanh nhạy phản ứng, nhẹ nhàng lên tiếng trước.
Ở bên này, lời của Bạch Hiểu Huệ lại bị nghẹn ở cổ họng vì sự xuất hiện của Trương Tử Sâm. Cả người cô ta tức run nhưng vẫn cố gắng trấn định bản thân bình tĩnh.
"Ừm, may là thằng bé chỉ bị trầy xước nhẹ, không ảnh hưởng gì tới xương cốt. Thăm xong rồi thì vào thư phòng một chút, ba có chuyện cần bàn cùng con."
Trương Tử Sâm nói xong thì liền quay người trở lại thư phòng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Dạ, con biết rồi. Hiểu Huệ với tiểu Đông tiếp tục ăn trái cây đi nhé, lát gặp lại."
Trương Quân Dao ngoan ngoãn bước theo sau Trương Tử Sâm, lúc đi ngang qua Bạch Hiểu Huệ thì cố tình tươi cười, đưa tay lên vẫy vẫy chào tạm biệt trước mặt cô ta.
Cuộc chiến mới chính thức được bắt đầu...
Biệt thự Trương gia,
"Chị..."
Trương Doãn Đông đang ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách ăn trái cây, lúc ngước mắt lên vô tình thấy người mới bước vào cửa chính là Trương Quân Dao thì vui mừng đứng bật dậy, hớn hở hô to.
"Cẩn thận, coi chừng té!"
Mặc dù Trương Doãn Đông là con trai riêng của ba và người phụ nữ mà mình căm hận nhất, nhưng dù sao trong người thằng bé cũng chảy chung nửa dòng máu huyết thống với cô, nói ghét bỏ thì dễ nhưng trong thâm tâm Trương Quân Dao vẫn có mấy phần lo lắng, quan tâm tới em trai mình.
Nhớ tới lúc nhỏ, mặc dù cô có xua đuổi hay ghét bỏ thằng bé ra mặt như thế nào đi chăng nữa thì Trương Doãn Đông vẫn nằng mặc bám theo cô, miệng nhỏ liên tục bi bô gọi chị...chị...
"Chị, hôm nay rảnh rỗi tới đây thế này là có chuyện gì sao?"
Bạch Hiểu Huệ đang ngồi gọt táo, thấy Trương Quân Dao đột nhiên trở về nhà thì vô cùng kinh ngạc, trong lòng tuy thắc mắc khó hiểu nhưng vẫn miễn cưỡng lên tiếng gọi một tiếng chị vì lúc này Trương Tử Sâm đang ở nhà.
"Tôi tới thăm tiểu Đông không được sao? Chẳng lẽ muốn về nhà của mình tôi còn phải gọi điện xin phép Bạch tiểu thư đây?!"
Trương Quân Dao cười cười, thản nhiên nói.
"Tiểu Đông không sao chứ? Hôm qua nghe ba nói em bị xe tông, chị thực sự rất lo lắng. Lúc đó chị chỉ muốn tới ngay bệnh viện để xem em thế nào nhưng ba nói chị phải thay mặt ba ở lại bữa tiệc mừng chú Sở nhậm chức thị trưởng thành phố, thành ra hôm nay chị mới tới thăm em được. Tiểu Đông đừng giận chị nhé?"
Trương Quân Dao đi lại chỗ Trương Doãn Đông đang đứng, vỗ vỗ vai cậu bé đầy trìu mến, thâm âm dịu dàng xen lẫn chút áy náy.
"Thì ra chị chính là người hôm qua đã đi dự tiệc cùng dượng sao?"
Sắc mặt Bạch Hiểu Huệ thoáng chốc liền trở nên vặn vẹo khó coi.
Qua tìm hiểu trước đây của cô thì con trai của chú Sở là Sở Duệ Đường cùng Trương Quân Dao là thanh mai trúc mã, gia thế của hai nhà khi đó lại ngang hàng cho nên lúc cao hứng, bố mẹ hai bên từng nửa đùa nửa thật hứa hẹn rằng sau này sẽ làm sui gia với nhau.
Mà Sở Duệ Đường khi trưởng thành thật sự có tình cảm với Trương Quân Dao, chỉ tiếc là năm đó mẹ của cô ta bị tai nạn qua đời, cô ta chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ tới tình cảm trai gái tuổi mới lớn nên đã thẳng thừng từ chối.
Bẵng đi một thời gian, tới khi Sở Duệ Đường đi du học trở về, ý định là sẽ tỏ tình lại với Trương Quân Dao một lần nữa thì lại nhận được tin cô ta đang chuẩn bị đính hôn cùng Trần Chí Thành, thế nên anh ta đành âm thầm rút lui.
Kể từ khi đó cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghe nói qua Sở Duệ Đường hẹn hò cùng ai, ở thành phố H này vẫn là người đàn ông độc thân cấp kim cương mà mọi cô gái ao ước có được.
Nhiều lúc cô tự hỏi, trên đời này chẳng lẽ còn tồn tại người đàn ông chung tình tới mức đó sao?
Hiện tại anh ta lại còn thăng cấp hơn, trở thành con trai của thị trưởng thành phố, nếu Sở Duệ Đường vẫn còn tình cảm với Trương Quân Dao, vậy thì chẳng phải cô ta quá có lợi ư!
"Ba tôi không nói với cô có lẽ là vì...cô đã hết giá trị lợi dụng rồi. Dù sao con gái ruột vẫn tốt hơn mà, phải không? Còn có, tôi và anh Duệ Đường đang bắt đầu tìm hiểu nhau, không biết Bạch tiểu thư có còn nhã hứng đi giành đàn ông với tôi không?!"
Trương Quân Dao nhận ra khuôn mặt Bạch Hiểu Huệ biến sắc từ trắng sang đỏ liên tục thì trong lòng không khỏi đắc ý. Kể từ bây giờ cô sẽ khiến cho cô ta nếm trải cảm giác từ từ mất đi từng thứ từng thứ một.
"Cô..."
"Ba, con tới thăm tiểu Đông!"
Mắt thấy Trương Tử Sâm từ thư phòng mở cửa đi ra, Trương Quân Dao liền nhanh nhạy phản ứng, nhẹ nhàng lên tiếng trước.
Ở bên này, lời của Bạch Hiểu Huệ lại bị nghẹn ở cổ họng vì sự xuất hiện của Trương Tử Sâm. Cả người cô ta tức run nhưng vẫn cố gắng trấn định bản thân bình tĩnh.
"Ừm, may là thằng bé chỉ bị trầy xước nhẹ, không ảnh hưởng gì tới xương cốt. Thăm xong rồi thì vào thư phòng một chút, ba có chuyện cần bàn cùng con."
Trương Tử Sâm nói xong thì liền quay người trở lại thư phòng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Dạ, con biết rồi. Hiểu Huệ với tiểu Đông tiếp tục ăn trái cây đi nhé, lát gặp lại."
Trương Quân Dao ngoan ngoãn bước theo sau Trương Tử Sâm, lúc đi ngang qua Bạch Hiểu Huệ thì cố tình tươi cười, đưa tay lên vẫy vẫy chào tạm biệt trước mặt cô ta.
Cuộc chiến mới chính thức được bắt đầu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.