Chương 37: Không Thể Để Trái Tim Rung Động
Dumy
23/12/2023
Ngày hôm sau,
Tling...tling...tling...
Tiếng chuông điện thoại liên hồi vang lên giữa không gian tĩnh lặng, Trương Quân Dao vốn đang ngủ say bị đánh thức thì nhăn mặt, bàn tay đưa lên che lỗ tai, miệng nhỏ lẩm bẩm:
"Phiền chết mất, mới sáng sớm đã gọi gì chứ?!"
Dường như người gọi rất kiên nhẫn, Trương Quân Dao tuy bực bội nhưng vẫn đưa tay mò tìm điện thoại ở chiếc tủ nhỏ bên cạnh giường, có lẽ người gọi có việc gấp gì cũng nên.
Giọng nói tràn đầy tia ngái ngủ cùng lười biếng, tuy nhiên vẫn cực kì êm tai khẽ lên tiếng:
"Alo"
"Dao Dao, có phải... anh đã phá huỷ giấc ngủ của em không?!"
Thanh âm từ tính trầm ấm từ bên kia điện thoại truyền tới, Trương Quân Dao đang uể oải xoa xoa mắt chợt bừng tỉnh ngồi bật dậy, vội vàng đưa điện thoại tới trước mặt nhìn tên người đang gọi tới, là Sở Duệ Đường.
"Ân...không có! Em cũng mới dậy xong, anh gọi em có chuyện gì sao?"
Trương Quân Dao cố gắng điều chỉnh lại giọng nói dịu dàng nhất có thể khẽ nói.
"Thật ra cũng không có gì quan trọng, chỉ là vừa nãy đi ngoài đường vô tình nhìn thấy một quán lẩu Tứ Xuyên có vẻ rất lâu đời, bỗng dưng trong đầu nhớ tới mấy ngày trước có người nào đó đã nói với anh là khi nào rảnh sẽ mời anh đi ăn, thế nên không biết tối mai Trương tiểu thư có thời gian rảnh rỗi để dùng bữa cùng tại hạ không?"
Sở Duệ Đường hóm hỉnh khéo léo nhắc lại lời hứa của cô gái nhỏ.
"Phì...Sở đại nhân đã mở lời, tiểu nữ sao dám từ chối chứ! Anh gửi định vị quán đó cho em đi, tối mai em nhất định sẽ chiêu đãi anh một bữa thật hoành tráng."
Trương Quân Dao bật cười, hào sảng đáp ứng.
"Vậy tối mai bảy giờ anh tới đón em nhé?
Trong giọng nói Sở Duệ Đường có chút chờ mong.
"Ách, đương nhiên là được rồi. Sở đại nhân cao cao tại thượng không quản đường xa cho tiểu nữ đi quá giang, thật vinh hạnh a!"
"Cô bé này...miệng lưỡi ngày càng trơn tru! Không làm phiền em nữa, tối mai gặp lại."
"Được, tối mai gặp lại."
Kết thúc cuộc gọi, Trương Quân Dao chớp chớp mắt mấy cái nhìn đồng hồ, cô không nhìn nhầm chứ? Đã chín giờ sáng rồi? May là sáng nay ở trường học không có tiết. Nhưng rõ ràng hôm qua cô đã hẹn báo thức lúc bảy giờ để đi tập thể dục, chẳng lẽ cô ngủ say tới mức tắt báo thức lúc nào không hay?
Có thể là mấy ngày nay phải liên tục thức tới gần sáng để hoàn thành nốt các tác phẩm cho buổi triển lãm tranh sắp tới nên cô mới ngủ mê mệt không biết trời trăng mây gió gì cũng nên.
Để điện thoại lại trên chiếc tủ đầu giường, vén chăn sang một bên, vừa mới xoay người còn chưa đặt chân xuống dưới sàn, từ eo cùng hông liền truyền tới một trận nhức mỏi.
Trong đầu như chợt nhớ ra chuyện gì đó, mắt đẹp tức khắc mở to đầy sợ hãi, nghi ngờ nhìn xuống người mình, phía bên kia giường rồi đảo mắt quan sát khắp phòng một lượt. Như vẫn chưa chắc chắn, Trương Quân Dao quên cả đau nhức, hai chân bước nhanh vào phòng tắm, sau đó còn đi ra ngoài phòng khách cùng phòng bếp nhìn quanh một vòng.
Không có ai!
Thở phào nhẹ nhõm một cái, chuyện đêm qua...thì ra chỉ là một giấc mộng xuân mà thôi!
Nhưng giấc mộng xuân đó có phải quá chân thực rồi không?
Hình ảnh đôi nam nữ quấn chặt lấy nhau điên cuồng hoan ái, còn có âm thanh ái muội dâm mỹ, tiếng rên rỉ kiều mị của phụ nữ hoà với tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông...tất cả như đoạn phim quay chậm tái hiện rõ ràng lại trong đầu cô.
A...Trương Quân Dao, mày bị làm sao thế này? Sao lại có thể đi mơ mấy chuyện xấu hổ như vậy chứ? Mà người đàn ông trong giấc mơ kia lại chính là tên đàn ông cô muốn tránh còn không kịp, Chu Thiệu Huy.
Lại nhớ tới buổi sáng ngày hôm đó, sau khi đưa ra yêu cầu ép buộc cô phải sống cùng hắn thì tới buổi chiều hắn bỗng gửi cho cô một tin nhắn nói là ở cục cảnh sát có công việc đột xuất, hắn phải đi công tác mấy ngày, cuối cùng còn dặn dò cô ở nhà nhớ phải ăn uống đầy đủ, đồ ăn hắn đã mua để sẵn trong tủ lạnh với kệ bếp, nhất định không được bỏ bữa.
Nếu tính từ sáng hôm đó đến hôm nay thì cũng đã sáu ngày bọn họ không gặp nhau. Một tia mất mát không tự chủ thoáng xẹt qua trong lòng cô.
'Không, không được, Trương Quân Dao, tuyệt đối không thể để trái tim của mày rung động.'
Lý trí mau chóng lấn át đi tình cảm, Trương Quan Dao hốt hoảng lắc mạnh đầu như muốn gạt bỏ đi khuôn mặt của người đàn ông kia.
Kế hoạch trả thù mẹ con Bạch Hiểu Huệ chỉ mới bắt đầu, cô không thể để tình cảm của bản thân chi phối, phá hỏng mọi thứ!
Hít sâu một hơi điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó đem mái tóc dài búi lại gọn gàng đi vào phòng tắm, để làn nước mát lạnh đem những phiền nhiễu rối loạn trong đầu trôi sạch đi.
Tới khi tắm xong, lúc đưa tay lên kệ lấy quần áo để mặc thì Trương Quân Dao mới phát hiện ra khi nãy cô đã quên mang vào.
Quấn tạm khăn tắm đi ra ngoài, đứng trước tủ đồ, đúng lúc cô cởi chiếc khăn tắm thì cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị đẩy ra.
Tling...tling...tling...
Tiếng chuông điện thoại liên hồi vang lên giữa không gian tĩnh lặng, Trương Quân Dao vốn đang ngủ say bị đánh thức thì nhăn mặt, bàn tay đưa lên che lỗ tai, miệng nhỏ lẩm bẩm:
"Phiền chết mất, mới sáng sớm đã gọi gì chứ?!"
Dường như người gọi rất kiên nhẫn, Trương Quân Dao tuy bực bội nhưng vẫn đưa tay mò tìm điện thoại ở chiếc tủ nhỏ bên cạnh giường, có lẽ người gọi có việc gấp gì cũng nên.
Giọng nói tràn đầy tia ngái ngủ cùng lười biếng, tuy nhiên vẫn cực kì êm tai khẽ lên tiếng:
"Alo"
"Dao Dao, có phải... anh đã phá huỷ giấc ngủ của em không?!"
Thanh âm từ tính trầm ấm từ bên kia điện thoại truyền tới, Trương Quân Dao đang uể oải xoa xoa mắt chợt bừng tỉnh ngồi bật dậy, vội vàng đưa điện thoại tới trước mặt nhìn tên người đang gọi tới, là Sở Duệ Đường.
"Ân...không có! Em cũng mới dậy xong, anh gọi em có chuyện gì sao?"
Trương Quân Dao cố gắng điều chỉnh lại giọng nói dịu dàng nhất có thể khẽ nói.
"Thật ra cũng không có gì quan trọng, chỉ là vừa nãy đi ngoài đường vô tình nhìn thấy một quán lẩu Tứ Xuyên có vẻ rất lâu đời, bỗng dưng trong đầu nhớ tới mấy ngày trước có người nào đó đã nói với anh là khi nào rảnh sẽ mời anh đi ăn, thế nên không biết tối mai Trương tiểu thư có thời gian rảnh rỗi để dùng bữa cùng tại hạ không?"
Sở Duệ Đường hóm hỉnh khéo léo nhắc lại lời hứa của cô gái nhỏ.
"Phì...Sở đại nhân đã mở lời, tiểu nữ sao dám từ chối chứ! Anh gửi định vị quán đó cho em đi, tối mai em nhất định sẽ chiêu đãi anh một bữa thật hoành tráng."
Trương Quân Dao bật cười, hào sảng đáp ứng.
"Vậy tối mai bảy giờ anh tới đón em nhé?
Trong giọng nói Sở Duệ Đường có chút chờ mong.
"Ách, đương nhiên là được rồi. Sở đại nhân cao cao tại thượng không quản đường xa cho tiểu nữ đi quá giang, thật vinh hạnh a!"
"Cô bé này...miệng lưỡi ngày càng trơn tru! Không làm phiền em nữa, tối mai gặp lại."
"Được, tối mai gặp lại."
Kết thúc cuộc gọi, Trương Quân Dao chớp chớp mắt mấy cái nhìn đồng hồ, cô không nhìn nhầm chứ? Đã chín giờ sáng rồi? May là sáng nay ở trường học không có tiết. Nhưng rõ ràng hôm qua cô đã hẹn báo thức lúc bảy giờ để đi tập thể dục, chẳng lẽ cô ngủ say tới mức tắt báo thức lúc nào không hay?
Có thể là mấy ngày nay phải liên tục thức tới gần sáng để hoàn thành nốt các tác phẩm cho buổi triển lãm tranh sắp tới nên cô mới ngủ mê mệt không biết trời trăng mây gió gì cũng nên.
Để điện thoại lại trên chiếc tủ đầu giường, vén chăn sang một bên, vừa mới xoay người còn chưa đặt chân xuống dưới sàn, từ eo cùng hông liền truyền tới một trận nhức mỏi.
Trong đầu như chợt nhớ ra chuyện gì đó, mắt đẹp tức khắc mở to đầy sợ hãi, nghi ngờ nhìn xuống người mình, phía bên kia giường rồi đảo mắt quan sát khắp phòng một lượt. Như vẫn chưa chắc chắn, Trương Quân Dao quên cả đau nhức, hai chân bước nhanh vào phòng tắm, sau đó còn đi ra ngoài phòng khách cùng phòng bếp nhìn quanh một vòng.
Không có ai!
Thở phào nhẹ nhõm một cái, chuyện đêm qua...thì ra chỉ là một giấc mộng xuân mà thôi!
Nhưng giấc mộng xuân đó có phải quá chân thực rồi không?
Hình ảnh đôi nam nữ quấn chặt lấy nhau điên cuồng hoan ái, còn có âm thanh ái muội dâm mỹ, tiếng rên rỉ kiều mị của phụ nữ hoà với tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông...tất cả như đoạn phim quay chậm tái hiện rõ ràng lại trong đầu cô.
A...Trương Quân Dao, mày bị làm sao thế này? Sao lại có thể đi mơ mấy chuyện xấu hổ như vậy chứ? Mà người đàn ông trong giấc mơ kia lại chính là tên đàn ông cô muốn tránh còn không kịp, Chu Thiệu Huy.
Lại nhớ tới buổi sáng ngày hôm đó, sau khi đưa ra yêu cầu ép buộc cô phải sống cùng hắn thì tới buổi chiều hắn bỗng gửi cho cô một tin nhắn nói là ở cục cảnh sát có công việc đột xuất, hắn phải đi công tác mấy ngày, cuối cùng còn dặn dò cô ở nhà nhớ phải ăn uống đầy đủ, đồ ăn hắn đã mua để sẵn trong tủ lạnh với kệ bếp, nhất định không được bỏ bữa.
Nếu tính từ sáng hôm đó đến hôm nay thì cũng đã sáu ngày bọn họ không gặp nhau. Một tia mất mát không tự chủ thoáng xẹt qua trong lòng cô.
'Không, không được, Trương Quân Dao, tuyệt đối không thể để trái tim của mày rung động.'
Lý trí mau chóng lấn át đi tình cảm, Trương Quan Dao hốt hoảng lắc mạnh đầu như muốn gạt bỏ đi khuôn mặt của người đàn ông kia.
Kế hoạch trả thù mẹ con Bạch Hiểu Huệ chỉ mới bắt đầu, cô không thể để tình cảm của bản thân chi phối, phá hỏng mọi thứ!
Hít sâu một hơi điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó đem mái tóc dài búi lại gọn gàng đi vào phòng tắm, để làn nước mát lạnh đem những phiền nhiễu rối loạn trong đầu trôi sạch đi.
Tới khi tắm xong, lúc đưa tay lên kệ lấy quần áo để mặc thì Trương Quân Dao mới phát hiện ra khi nãy cô đã quên mang vào.
Quấn tạm khăn tắm đi ra ngoài, đứng trước tủ đồ, đúng lúc cô cởi chiếc khăn tắm thì cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị đẩy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.