Chương 4: Muốn Dọn Ra Ở Riêng
Dumy
22/12/2023
Từ phòng thờ từ đường quay về phòng ngủ của mình, dọc theo quãng đường đi, Trương Quân Dao có chút thẫn thờ khi nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc vui vẻ trước đây, lúc mẹ cô còn sống. Từng chuyện, từng chuyện một, cô đều nhớ như in trong đầu.
Chỉ tiếc là ở đời, những chuyện vui thì lại mau tàn!
Bẵng một cái mà đã 12 năm trôi qua, mọi chuyện đều đã đi vào quá khứ, dù có ao ước, mong muốn như thế nào cũng không thể quay lại.
Ngả người nằm dài trên chiếc giường lớn, hít sâu một hơi, thả lỏng cơ thể, lúc này Trương Quân Dao mới đưa mắt quan sát xung quanh một lượt.
Trong phòng mọi thứ vẫn như trước khi cô đi, tuy không hẳn là sạch sẽ nhưng xem ra vẫn có người thỉnh thoảng vào đây lau dọn phòng cho cô.
Khi ánh mắt chạm tới bức hình một nhà 3 người đang tươi cười rạng rỡ được đặt ở trên bàn, khoé môi Trương Quân Dao nhếch lên yếu ớt, đã bao lâu rồi cô không được cười vui vẻ như thế?
Ngây người một lúc, tới khi nhớ tới vấn đề chính ngày hôm nay cô liền mau chóng ngồi bật dậy, nếu đã quyết định hành động thì bản thân nhất định không thể để cảm xúc chi phối.
Khôi phục lại tâm trạng, đưa tay lên nhìn đồng hồ, đến lúc đi gặp Trương Tử Sâm rồi!
Trong thư phòng,
"Con nói gì, muốn mua nhà riêng ? Nhà mình thì rộng rãi thế này, phòng ở còn không hết mà con lại muốn ra ngoài ở. Chuyện này không thể được!"
Trương Tử Sâm ngồi ở chiếc bàn làm việc lớn, nhìn đứa con gái mà mình yêu thương hết mực, quyết liệt phản đối.
Ông biết vì chuyện xảy ra năm đó nên con gái mới dứt khoát bỏ đi không một câu từ biệt mất bốn năm, khó khăn lắm cô mới quay trở về, thân làm cha, sao ông có thể dễ dàng để con gái ra ngoài ở được!
"Nếu vậy ba hãy nói Bạch Hiểu Huệ ra ngoài ở đi, con sẽ quay về đây!"
Trương Quân Dao thản nhiên nói.
"Chuyện này..."
"Ba không làm được đúng không? Nhưng ba cũng biết con và Bạch Hiểu Huệ không thể chung sống hoà bình cùng nhau mà, việc gì phải gượng ép chứ! Con làm vậy thực ra chỉ là muốn ba và dì Bạch không phải vì chuyện của con với cô ta mà tình cảm bị rạn nứt thôi."
Sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, nhìn thấy ba ruột của mình vẫn luôn quan tâm lo lắng cho con gái riêng của vợ sau như vậy, tâm Trương Quân Dao đột nhiên như có từng đợt sóng ngầm đang trỗi dậy.
"Vậy...con đã xem được căn nào chưa? Còn công việc nữa, con có mong muốn làm ở đâu không? Ba sẽ cố gắng sắp xếp chỗ tốt nhất."
Suy nghĩ một hồi, Trương Tử Sâm mới lên tiếng đề nghị. Con gái nói như vậy cũng đúng, ông biết cô chịu không ít thiệt thòi, nhưng mà chuyện tình cảm...có đôi lúc sẽ bị lệch đường ray, không phải muốn quản là quản được. Chẳng phải ông là một ví dụ đó sao! Vì thế ông muốn bù đắp cho con gái mình.
"Đầu tuần tới con sẽ tới Học viện Mỹ thuật Trung ương để nhận việc. Còn căn hộ...con thấy ở Sky Centre cũng không tệ!"
Điềm đạm nói ra suy nghĩ của bản thân, Trương Quân Dao biết Trương Tử Sâm sẽ khó mà từ chối yêu cầu này của cô.
"Ừm, căn hộ ở đó khá tốt, cũng gần chỗ con làm. Vậy ngày mai ba với con tới đó xem trực tiếp, nếu thích căn nào thì chúng ta sẽ mua căn đó."
"Ân, vậy con gửi định vị chỗ ở hiện tại cho ba, ngày mai khi nào ba đi được thì ghé qua đó chở con đi cùng luôn nhé! Hiện tại con đang là người vô sản rồi."
Trương Quân Dao nhún vai tỏ vẻ đầy bất lực.
"Thế còn chiếc xe trước kia của con...?!"
"Ba cũng biết bốn năm ở Pháp chi phí ăn ở, học tập không hề rẻ, mà thời gian đó con chỉ có một thân một mình, cái gì cũng phải tự mình xoay sở, đau bệnh cũng chỉ biết lủi thủi đi mua thuốc uống, không dám tới bệnh viện khám. Chiếc xe.... con đã nhờ một người bạn bán đi để có đủ tiền đóng học phí với tiền thuê nhà..."
Rũ thấp mắt nhìn xuống tấm thảm dưới sàn nha, muốn đạt được mục đích cô không ngại đóng vai một cô gái đáng thương.
"Sao lúc đó không gọi về cho ba? Đứa nhỏ này, ngang bướng giống như mẹ của con!"
Trương Tử Sâm đau lòng thay con gái.
"Như vậy đi, ngày mai xem nhà xong ba dẫn con đi mua xe mới. Làm việc ở Học viện Nghệ thuật thì không thể sơ sài qua loa được."
"Ba là tốt nhất, vậy chúng ta thành giao nhé!"
Hai mắt Trương Quân Dao sáng rỡ như đứa trẻ nhận được quà. Giờ thì cô đã hiểu tại sao Bạch Tuệ Nghi cùng Bạch Hiểu Huệ luôn làm ra dáng vẻ yếu đuối cần người bảo vệ kia.
Bao nhiêu năm qua hai mẹ con họ đã diễn rất xuất sắc, vậy thì bây giờ chúng ta hãy cùng nhau diễn đi! Xem ai sẽ là người giành giải thưởng cao nhất!
Ở phía ngoài này, đứng trước cửa thư phòng, Bạch Tuệ Nghi có chút bất an, thấp thỏm.
Bọn họ ở bên trong nói với nhau chuyện gì mà lâu như vậy vẫn chưa xong? Lần này Trương Quân Dao trở về, bà có thể mơ hồ cảm nhận được khi nhìn bà trong ánh mắt con bé này ánh lên sự thách thức khiêu chiến, khác hẳn với sự ngang ngược non nớt năm xưa.
Vừa định đưa tay lên gõ cửa thì cửa phòng đúng lúc ấy bất ngờ mở ra, Bạch Tuệ Nghi giật mình lùi về sau nhưng chỉ trong chớp mắt đã nhanh chóng định thần lại, nhoẻn miệng cười, lên tiếng trước:
"Anh với con nói chuyện xong rồi sao? Em sợ hai cha con lâu ngày gặp lại mải nói chuyện mà quên mất giờ cơm tối."
Khóe miệng Trương Quân Dao hơi cong, giống như vừa nghe thấy chuyện cười:
"Xem ra dì Bạch rất chu đáo a! Như vậy con cũng cảm thấy yên tâm hơn khi ba có dì bên cạnh chăm sóc. Ba, chúng ta cùng nhau xuống ăn cơm thôi, lâu lắm rồi con không được ăn bữa cơm gia đình."
Nói rồi cô nắm lấy cánh tay của Trương Tử Sâm kéo đi, hành động vô cùng tự nhiên như lúc cô còn nhỏ.
Hai cha con Trương Tử Sâm vừa đi khuất, đôi mắt sâu thẳm của Bạch Tuệ Nghi khẽ nheo lại đầy nguy hiểm. Chuyện gì đây? Từ khi nào hai cha con bọn họ lại trở nên thiết với nhau như vậy?!
Xem ra đúng như bà nhận định, sự tình trước mắt sẽ không hề đơn giản, bà phải nhanh chóng nắm bắt tình hình để có thể lên kế hoạch ứng phó mới được!
Chỉ tiếc là ở đời, những chuyện vui thì lại mau tàn!
Bẵng một cái mà đã 12 năm trôi qua, mọi chuyện đều đã đi vào quá khứ, dù có ao ước, mong muốn như thế nào cũng không thể quay lại.
Ngả người nằm dài trên chiếc giường lớn, hít sâu một hơi, thả lỏng cơ thể, lúc này Trương Quân Dao mới đưa mắt quan sát xung quanh một lượt.
Trong phòng mọi thứ vẫn như trước khi cô đi, tuy không hẳn là sạch sẽ nhưng xem ra vẫn có người thỉnh thoảng vào đây lau dọn phòng cho cô.
Khi ánh mắt chạm tới bức hình một nhà 3 người đang tươi cười rạng rỡ được đặt ở trên bàn, khoé môi Trương Quân Dao nhếch lên yếu ớt, đã bao lâu rồi cô không được cười vui vẻ như thế?
Ngây người một lúc, tới khi nhớ tới vấn đề chính ngày hôm nay cô liền mau chóng ngồi bật dậy, nếu đã quyết định hành động thì bản thân nhất định không thể để cảm xúc chi phối.
Khôi phục lại tâm trạng, đưa tay lên nhìn đồng hồ, đến lúc đi gặp Trương Tử Sâm rồi!
Trong thư phòng,
"Con nói gì, muốn mua nhà riêng ? Nhà mình thì rộng rãi thế này, phòng ở còn không hết mà con lại muốn ra ngoài ở. Chuyện này không thể được!"
Trương Tử Sâm ngồi ở chiếc bàn làm việc lớn, nhìn đứa con gái mà mình yêu thương hết mực, quyết liệt phản đối.
Ông biết vì chuyện xảy ra năm đó nên con gái mới dứt khoát bỏ đi không một câu từ biệt mất bốn năm, khó khăn lắm cô mới quay trở về, thân làm cha, sao ông có thể dễ dàng để con gái ra ngoài ở được!
"Nếu vậy ba hãy nói Bạch Hiểu Huệ ra ngoài ở đi, con sẽ quay về đây!"
Trương Quân Dao thản nhiên nói.
"Chuyện này..."
"Ba không làm được đúng không? Nhưng ba cũng biết con và Bạch Hiểu Huệ không thể chung sống hoà bình cùng nhau mà, việc gì phải gượng ép chứ! Con làm vậy thực ra chỉ là muốn ba và dì Bạch không phải vì chuyện của con với cô ta mà tình cảm bị rạn nứt thôi."
Sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, nhìn thấy ba ruột của mình vẫn luôn quan tâm lo lắng cho con gái riêng của vợ sau như vậy, tâm Trương Quân Dao đột nhiên như có từng đợt sóng ngầm đang trỗi dậy.
"Vậy...con đã xem được căn nào chưa? Còn công việc nữa, con có mong muốn làm ở đâu không? Ba sẽ cố gắng sắp xếp chỗ tốt nhất."
Suy nghĩ một hồi, Trương Tử Sâm mới lên tiếng đề nghị. Con gái nói như vậy cũng đúng, ông biết cô chịu không ít thiệt thòi, nhưng mà chuyện tình cảm...có đôi lúc sẽ bị lệch đường ray, không phải muốn quản là quản được. Chẳng phải ông là một ví dụ đó sao! Vì thế ông muốn bù đắp cho con gái mình.
"Đầu tuần tới con sẽ tới Học viện Mỹ thuật Trung ương để nhận việc. Còn căn hộ...con thấy ở Sky Centre cũng không tệ!"
Điềm đạm nói ra suy nghĩ của bản thân, Trương Quân Dao biết Trương Tử Sâm sẽ khó mà từ chối yêu cầu này của cô.
"Ừm, căn hộ ở đó khá tốt, cũng gần chỗ con làm. Vậy ngày mai ba với con tới đó xem trực tiếp, nếu thích căn nào thì chúng ta sẽ mua căn đó."
"Ân, vậy con gửi định vị chỗ ở hiện tại cho ba, ngày mai khi nào ba đi được thì ghé qua đó chở con đi cùng luôn nhé! Hiện tại con đang là người vô sản rồi."
Trương Quân Dao nhún vai tỏ vẻ đầy bất lực.
"Thế còn chiếc xe trước kia của con...?!"
"Ba cũng biết bốn năm ở Pháp chi phí ăn ở, học tập không hề rẻ, mà thời gian đó con chỉ có một thân một mình, cái gì cũng phải tự mình xoay sở, đau bệnh cũng chỉ biết lủi thủi đi mua thuốc uống, không dám tới bệnh viện khám. Chiếc xe.... con đã nhờ một người bạn bán đi để có đủ tiền đóng học phí với tiền thuê nhà..."
Rũ thấp mắt nhìn xuống tấm thảm dưới sàn nha, muốn đạt được mục đích cô không ngại đóng vai một cô gái đáng thương.
"Sao lúc đó không gọi về cho ba? Đứa nhỏ này, ngang bướng giống như mẹ của con!"
Trương Tử Sâm đau lòng thay con gái.
"Như vậy đi, ngày mai xem nhà xong ba dẫn con đi mua xe mới. Làm việc ở Học viện Nghệ thuật thì không thể sơ sài qua loa được."
"Ba là tốt nhất, vậy chúng ta thành giao nhé!"
Hai mắt Trương Quân Dao sáng rỡ như đứa trẻ nhận được quà. Giờ thì cô đã hiểu tại sao Bạch Tuệ Nghi cùng Bạch Hiểu Huệ luôn làm ra dáng vẻ yếu đuối cần người bảo vệ kia.
Bao nhiêu năm qua hai mẹ con họ đã diễn rất xuất sắc, vậy thì bây giờ chúng ta hãy cùng nhau diễn đi! Xem ai sẽ là người giành giải thưởng cao nhất!
Ở phía ngoài này, đứng trước cửa thư phòng, Bạch Tuệ Nghi có chút bất an, thấp thỏm.
Bọn họ ở bên trong nói với nhau chuyện gì mà lâu như vậy vẫn chưa xong? Lần này Trương Quân Dao trở về, bà có thể mơ hồ cảm nhận được khi nhìn bà trong ánh mắt con bé này ánh lên sự thách thức khiêu chiến, khác hẳn với sự ngang ngược non nớt năm xưa.
Vừa định đưa tay lên gõ cửa thì cửa phòng đúng lúc ấy bất ngờ mở ra, Bạch Tuệ Nghi giật mình lùi về sau nhưng chỉ trong chớp mắt đã nhanh chóng định thần lại, nhoẻn miệng cười, lên tiếng trước:
"Anh với con nói chuyện xong rồi sao? Em sợ hai cha con lâu ngày gặp lại mải nói chuyện mà quên mất giờ cơm tối."
Khóe miệng Trương Quân Dao hơi cong, giống như vừa nghe thấy chuyện cười:
"Xem ra dì Bạch rất chu đáo a! Như vậy con cũng cảm thấy yên tâm hơn khi ba có dì bên cạnh chăm sóc. Ba, chúng ta cùng nhau xuống ăn cơm thôi, lâu lắm rồi con không được ăn bữa cơm gia đình."
Nói rồi cô nắm lấy cánh tay của Trương Tử Sâm kéo đi, hành động vô cùng tự nhiên như lúc cô còn nhỏ.
Hai cha con Trương Tử Sâm vừa đi khuất, đôi mắt sâu thẳm của Bạch Tuệ Nghi khẽ nheo lại đầy nguy hiểm. Chuyện gì đây? Từ khi nào hai cha con bọn họ lại trở nên thiết với nhau như vậy?!
Xem ra đúng như bà nhận định, sự tình trước mắt sẽ không hề đơn giản, bà phải nhanh chóng nắm bắt tình hình để có thể lên kế hoạch ứng phó mới được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.