Chương 17
Diana Palmer
18/04/2016
Trong những giây phút sung sướng tiếp sau đó, Josie đã biết nhiều hơn về cơ thể của cô. Bàn tay thành thạo của Marc dẫn cô đi đến tất cả những đỉnh điểm của khoái lạc. Mỗi lần cô cảm thấy như một chiếc máy bay sắp hạ cánh thì Marc lại làm cho cô bay bổng lên.
- Anh làm em chết mất! - Cô thì thầm.
Anh lăn người xuống giường cùng với cô, cặp đùi dài cơ bắp của anh cọ sát vào đùi của cô, trong khi anh vẫn đang hít lấy hít để nụ hoa của cô.
- Đúng thế đấy. - Anh thì thầm.
- Gì cơ?
Anh hôn lên vai cô, rồi sau đó lưỡi của anh lại hôn lên bờ môi dịu ngọt và căng đầy của cô.
- Đúng là như vậy đấy. Nó gọi là cái chết từ từ.
- Marc! - Cô kêu lên trong khi anh cắn vào môi cô.
Cô lùa ngón tay vào mái tóc dày ẩm ướt của anh. Toàn thân cô run rẩy. Cả Marc cũng vậy. Cô tự hỏi liệu anh sẽ chịu đựng được lâu không - anh cởi quần áo của cô đã hàng tiếng đồng hồ rồi. Bị nung đốt bởi ngọn lửa đam mê không bao giờ cạn, anh đang kéo dài sự trông chờ.
Một lần nữa, anh lại vuốt ve cô. Một mùi hương nóng và khêu gợi phát ra từ cơ thể hai người đang quấn chặt lấy nhau. Josie đang chuẩn bị cho lúc anh lại dừng lại, nhưng không. Lần này, anh xâm nhập vào cô. Cô kinh ngạc giương mắt lên.
Cô chỉ cảm thấy hơi nhói đau, nhưng sự đau nhói đó nhanh chóng được thay thế bởi một sự sung sướng tột độ. Marc ngẩng đầu lên. Ánh mắt của anh nhìn sâu vào trong mắt cô. Cô thấy anh rùng mình dưới mỗi cử động của hông. Chắc chắn là anh đạt được cực điểm của sự chịu đựng.
- Hãy giúp anh. - Anh thì thầm, giọng khàn khàn. - Anh không chịu được lâu nữa...
- Em... em... - cô ấp úng vì bị hết hơi.
- Em chọn tư thế mà em thoải mái nhất đi... Áp sát vào anh, em yêu, cho đến khi em cũng thấy sung sướng. Đấy...
- Ôi! - Cô kêu lên đồng thời ưỡn lên. - Ôi... vâng...
Anh bám lấy mông cô để vào sâu trong cô. Môi họ gắn chặt vào nhau. Cơ thể của họ đang nhảy múa, uốn lượn cùng nhau. Anh thấy cô tì mạnh xuống giường. Một xung động mạnh thôi thúc họ, khiến cho họ không kiểm soát được.
Anh thấy nóng người. Anh toát mồ hôi. Đột nhiên, một cảm giác giải tỏa nhanh như chớp xâm chiếm anh. Anh kêu lên một tiếng run rẩy, rồi đổ ập xuống người cô, rùng mình vì những cơn co bóp của khoái cảm.
Josie nằm bất động, thở hổn hển. Cô biết rằng khoái cảm của Marc cũng mãnh liệt như cô. Như vậy đấy, làm tình là như thế đấy, - cô tự nhủ rồi nắm lấy đôi vai anh bằng bàn tay nóng bỏng của mình. Miệng của cô mở to, dính vào làn da ẩm ướt của anh, trong khi những cơn rùng mình cuối cùng yếu dần, như những con sóng rút khỏi bờ cát ẩm.
Cô thấy khó lấy lại hơi thở của mình. Cơ thể của cô như bị bầm giập nhưng thỏa mãn, thoải mái cực điểm. Cô đặt tay lên lưng Marc, thấy da của anh cũng ẩm ướt không kém cô. Cô cựa mình, cô thấy anh vẫn ở trong cô.
- Với một người mới như em thì em cũng khá là có khiếu đấy, - anh thì thầm bên cổ của cô.
Cô ôm anh chặt hơn.
- Dù sao thì em vẫn là người đến sau... - cô thì thầm với một nụ cười u sầu. - Nhưng anh thật sự là một bậc thầy. Và là một chuyên gia chăn gối, - cô nói và cười dịu dàng.
Anh cũng mỉm cười, cảm thấy thoải mái. Từ nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên anh thấy thoải mái như vậy. Anh quay lưng nằm xuống, nhưng vẫn còn gắn chặt vào người cô, và anh kéo cô nằm lên trên anh.
- Hai năm kiêng nhịn. - Anh lẩm nhẩm. - Thật lâu với một kẻ tự do. Nhưng anh rất vui vì đã kiên nhẫn chờ đợi.
- Em cũng thế, - cô đáp lại, vùi mặt vào đám lông phủ đầy ngực anh. - Hôm nay em đã biết vì sao em đã đợi lâu thế. Tất nhiên là em có sợ hãi, nhưng với anh thì sợ hãi chẳng để làm gì. Ôi Marc, chúng mình quên mất một chuyện.
Anh mơ màng vuốt ve mái tóc cô.
- Ừ, chuyện gì cơ? - Anh hỏi, vẻ hoàn toàn dửng dưng.
Cô véo vào sườn anh.
- Anh biết rõ là chuyện gì mà.
Anh thở dài.
- Nó ở trong ngăn kéo chứ gì.
- Nó cũng không có ích lắm.
Anh lướt nhẹ lên cằm cô bằng một nụ hôn.
- Anh biết... Những đứa con, thật là tuyệt vời. Anh rất muốn có một đứa, ngay cả khi hơi sớm. Lần tới chúng ta sẽ chú ý.
- Vâng, tất nhiên rồi, - cô thì thầm, và bị nghẹn lời vì một cái ngáp dài. - Ừm, em buồn ngủ quá.
- Anh cũng thế, anh sẽ ngủ rất ngon.
- Liệu chúng ta có thể...
Cô muốn chuyển chỗ nhưng anh đã cuộn cô trong vòng tay.
- Em hãy nằm ở đây. Anh không muốn em rời xa anh.
Mỉm cười, cô cuộn tròn trong vòng tay anh.
- Marc?
- Sao cơ? - Anh hỏi với giọng buồn ngủ.
- Em rất thích khi đã kết hôn.
Cô cảm thấy anh cũng đang cười khi nằm dưới người cô.
- Anh cũng thế.
Đó là những lời cuối cùng cô còn nghe được.
***
Tuần trăng mật của họ theo lịch thì còn một tuần nữa sẽ kết thúc, nhưng mọi người dân ở Jacobsville đều biết rõ là nó sẽ chẳng bao giờ kết thúc được. Người ta không bao giờ thấy Marc mà lại không có Josie đi cùng. Trừ những lúc họ đi làm. Cô làm việc ở văn phòng chưởng lý địa phương, còn anh thì công tác tại đội cảnh sát đặc nhiệm ở Victoria.
Vài tháng sau, khi Josie đang quét dọn ở cửa nhà và Marc đang phân công công việc cho những người chăn bò thì có hai chiếc Limousine màu đen, dài như những tầu chở khách và cắm cờ ngoại giao tiến vào khoảng sân đầy bụi trước nhà.
Josie ngẩng đầu lên. Những vị khách này chỉ có thể là Gretchen và chồng của cô ấy. - Cô nghĩ thầm, cảm thấy hơi lo sợ. Mái tóc buông xõa trên hai vai, cô mặc một chiếc T-shirt cũ với quần jean sờn và giày tennis. Trời đất ơi, hẳn là cô sẽ gây ấn tượng mạnh với ngài Sếc lắm, vì trông cô ăn mặc lôi thôi và không trang điểm gì cả!
Lúc đầu, Marc và cô đã dự định đến Qawi, nhưng công việc quá nhạy cảm của họ không cho phép họ làm như dự định. Thêm nữa, một cuộc nổi dậy hợp pháp bị ngài Sếc trấn áp đã hoãn chuyến du lịch của họ đến muôn thưở. Gia đình Sabon chắc hẳn là đã nắm được một cái gì đó trong tay, nên họ quyết định đi thăm mà không báo trước. Josie cố nén một tiếng thở dài. Cô lắc đầu. Chết tiệt, tóc tai cô thậm chí còn chưa được sửa sang nữa.
Marc chạy ra khỏi chuồng ngựa. Anh mỉm cười với người vệ sĩ, một người đàn ông cao to và tráng kiện đang mở cửa chỉểc xe Limousine đầu tiên.
Anh đứng khoanh tay trong khi Gretchen bước ra khỏi xe. Cô lao mình vào anh. Trông cô trẻ ra, hạnh phúc và rất thanh lịch.
- Chào anh của em. Bọn em đến chào Josie. Anh còn nhớ Philippe không?
Chồng của cô vừa bước mới đến sau vợ. Trông anh rất quyến rũ cho dù những vết sẹo làm nhăn nhúm khuôn mặt. Anh bắt tay với Marc.
- Chào mừng đến với hội phi tôn giáo.
- Phải công nhận là anh ấy đã lấy Josie. Em chưa từng thấy một phụ nữ nào đáng yêu hơn thế. - Gretchen nồng nhiệt kêu lên. - Chào Josie.
Đặt chổi xuống, Josie chùi tay vào ống quần một cách căng thẳng, rồi bước xuống cầu thang. Cô cố gắng kìm nén sự rụt rè của mình.
- Em chỉ mặc quần jean khi ở trong dinh thôi. - Gretchen nói với một trực giác đã làm nên tính cách của cô. - Và em không bao giờ trang điểm trước mặt chồng em cả.
- Mất thời gian lắm. - Philippe nói và nở một nụ cười thông cảm với Marc. - Tôi đoán là hai người chắc phải biết.
Marc kéo vợ lại gần mình.
- Giới thiệu với em người họ hàng mới của em, Philippe Sabon, ngài Sếc vùng Qawi.
- Tôi rất vinh hạnh. - Josie nói.
Philippe hôn tay cô.
- Tôi rất lấy làm vui, thưa bà. Chúng tôi nghĩ là anh chị muốn biết cháu trai của anh chị.
Anh nói một câu bằng tiếng Ả rập. Cửa chiếc xe Limousine thứ hai mở ra và một người phụ nữ mặc áo dài cùng với một đứa trẻ hai tuổi bước ra khỏi xe.
- Tôi xin giới thiệu con trai của chúng tôi, Rashid, - anh nói rồi cười với đứa trẻ vừa nhảy vội vào cánh tay anh.
Gretchen thở dài.
- Thế đấy! Từ đầu tiên mà nó nói là “bố ơi”. Tối nào nó cũng khóc cho đến khi Philippe chịu đọc cho nó nghe một câu chuyện. Thật thà mà nói, em chỉ là một cái lồng ấp di động mà thôi.
- Nói dối! Em là một ủy ban cải cách lưu động thì đúng hơn!
- Em chỉ thực hiện một vài thay đổi nhỏ mà thôi.
Philippe mỉm cười với cô, rồi ôm hôn vào má đứa bé trước khi quay về phía Josie.
- Chuyến đi từ sân bay thật là dài.
- Ôi, tôi quên mất nhiệm vụ của mình rồi. Cà phê cho tất cả mọi người nhé. Tôi sẽ pha một ấm tuyệt vời. - Josie vừa nói vừa cười. - Nơi tôi làm việc, tại văn phòng chưởng lý ấy, người ta phải uống đến hàng tấn ấy.
- Em đã nghe nói về công việc mới của chị. - Gretchen ngắt lời rồi bá vai cô. - Em đang cần vốn kiến thức của chị cho một vài điểm trong trật tự pháp lý đấy.
- Thế là xong. - Philippe rên rỉ.
Marc vỗ vai anh.
- Đừng bận tâm. Chỉ là vài việc vô hại thôi mà. Ô nhiễm nguồn nước, sự ấm lên của trái đất...
- Phải cần rất nhiều thời gian để cải cách được hệ thống nhà tù ở Qawi. - Gretchen vừa nói vừa đi theo Josie vào trong nhà.
Hai người đàn ông nhìn nhau thông cảm.
- Tôi có một chai whisky lâu năm để trong phòng. - Marc nói.
- Ồ vâng. Cho vào một cốc lớn.
- Ờ... thưa đức ông?
Philippe quay người lại. Curtis Russell đang đứng gần chiếc xe Limousine, bên cạnh là một nhân viên mật vụ, và hai vệ sĩ của ngài Sếc.
- Có chuyện gì?
Russell húng hắng ho, đằng hắng giọng.
- Về dự định mà chúng ta đã nói với nhau...
Phillippe cất tiếng thở dài.
- Vẫn còn vài rắc rối.
Anh quay người về phía Marc.
- Sếp cũ của anh tại FBI muốn giao một vị trí cho anh Russell, với điều kiện là anh giới thiệu anh ấy.
Marc nhăn mặt, như thể anh bị bắt phải nuốt một gói muối.
- Trong nhiệm vụ cuối cùng của mình, anh Russell đã không gặp may, - ngài Sếc nói tiếp.
- Rõ thế rồi. Anh ta đã tham gia vào một vụ ám sát có tổ chức. - Marc lẩm bẩm.
Russell nuốt nước miếng một cách khó khăn.
- Tôi chỉ cố gắng chứng tỏ năng lực của mình thôi. Mới đây, tôi đã giúp Phil Douglas xác định được vị trí của cô Gates và đưa cô ta ra tòa.
- Đúng thế.
- Đáng tiếc là, - Philippe nói tiếp, - anh bạn của chúng ta đây đã có một ý định đáng buồn là sẽ đến làm nhân viên tại FBI.
- Chết tiệt...
Russell nờ nụ cười gượng gạo.
- Ờ, lúc đó tôi rất sẵn sàng. Nghe này anh Brannon, tôi bảo đảm với anh là tôi sẽ là một nhân viên tốt. Với tất cả lòng kính trọng của tôi với cấp trên, tôi đã tốn nhiều thời gian quan hệ với các quan chức. Tôi có thể điều tra những vụ hình sự. Tôi xin anh, hãy cho tôi một cơ hội.
Philippe nhíu mày, nhìn sang Marc lúc này đang nhún vai.
- Thôi được rồi. Tôi sẽ nói vài lời về vấn đề của anh. Với một điều kiện là, - anh chậm rãi nói thêm với một sự cương quyết.
- Tất cả những gì anh muốn.
Marc nhăn mặt.
- Với điều kiện là anh sẽ làm việc tại một trong 49 bang còn lại của nước Mỹ.
Curtis Russell gật đầu đồng ý.
- Vâng. Bang Florida có vẻ hợp với tôi. Tôi rất thích biển.
Marc mỉm cười. Anh ngước mắt lên nhìn trời, rồi bỏ đi về phía nhà mình.
***
Đêm hôm đó, khi những vị khách nối tiểng của họ đã rút về phòng dành cho khách và những vệ sĩ đã vào vị trí canh gác ở trước cửa, Marc và Josie cũng đi về phòng của mình.
Họ nằm trên giường, ôm chặt lấy nhau. Ánh trăng như đang vẽ những ánh bạc lên trên tấm chăn của họ.
- Một tháng nữa là Noel, - Josie thì thầm, cuộn tròn trong vòng tay ấm áp của chồng mình, - em muốn trồng một cây thông sống ở bên ngoài.
- Như thể là nó đã mọc ở đó vậy.
- Và những đồ trang trí mới nữa.
- Em cứ tự làm đi. Có một tá dây tua và đồ trang trí đấy.
- Nhưng em còn muốn một vật trang trí nữa.
- Ừm, cái gì vậy?
- Anh biết không, một tấm biển trên đó có ghi tên và ngày cưới của chúng ta.
- Rõ rồi.
- Và năm tới, chúng ta sẽ gắn thêm một cái nữa.
Rõ ràng là Marc đang cố chống lại cơn buồn ngủ.
- Một cái mới...
- Một tấm biển viết: “Noel đầu tiên của em bé”.
- Noel đầu tiên... Ôi, tuyệt vời... Một ý kiến rất hay... Nhưng sao cơ?
Anh nhỏm dậy, ngồi thẳng đứng như một cái cọc trên giường.
- Có thật là em đã nói điều mà anh vừa nghe thấy không?
Cô mỉm cười.
- Chúng mình chưa bao giờ mở cái ngăn kéo đó, - cô nhắc anh nhớ lại.
Anh không nghe cô nói nữa. Đặt tay lên bụng cô, anh ngắm cô như thể cô vừa mới giải được một điều bí ẩn của cuộc đời vậy.
- Ôi, lạy Chúa... Một cảnh sát đặc nhiệm nhỏ, con trai hoặc con gái. Một món quà Noel tuyệt vời làm sao, Josie! - Anh thì thào và nghiêng người ôm hôn cô thật trìu mến. - Anh thật sự là một người may mắn.
Cô mỉm cười dưới những nụ hôn của anh và ôm ghì lấy anh.
- Không, - cô phản đối. - Em mới là người không biết giữ vận may của mình. Em không biết mình đã làm gì mà xứng đáng với may mắn đó...
Ngoài trời, gió đã bốc lên. Mùa thu đang tràn xuống những cánh đồng đầy sương mù, lạnh giá và nhiều mưa. Nhưng trong căn phòng của họ, hơi ấm dịu dàng đang trị vì, hơi ấm mà không đâu trên trái đất này, ngay cả băng tuyết ở Alaska có thể lấn át. Josie tự nhủ họ sẽ mừng Noel đầu tiên ở dây, chắc chắn là như thế.
- Anh làm em chết mất! - Cô thì thầm.
Anh lăn người xuống giường cùng với cô, cặp đùi dài cơ bắp của anh cọ sát vào đùi của cô, trong khi anh vẫn đang hít lấy hít để nụ hoa của cô.
- Đúng thế đấy. - Anh thì thầm.
- Gì cơ?
Anh hôn lên vai cô, rồi sau đó lưỡi của anh lại hôn lên bờ môi dịu ngọt và căng đầy của cô.
- Đúng là như vậy đấy. Nó gọi là cái chết từ từ.
- Marc! - Cô kêu lên trong khi anh cắn vào môi cô.
Cô lùa ngón tay vào mái tóc dày ẩm ướt của anh. Toàn thân cô run rẩy. Cả Marc cũng vậy. Cô tự hỏi liệu anh sẽ chịu đựng được lâu không - anh cởi quần áo của cô đã hàng tiếng đồng hồ rồi. Bị nung đốt bởi ngọn lửa đam mê không bao giờ cạn, anh đang kéo dài sự trông chờ.
Một lần nữa, anh lại vuốt ve cô. Một mùi hương nóng và khêu gợi phát ra từ cơ thể hai người đang quấn chặt lấy nhau. Josie đang chuẩn bị cho lúc anh lại dừng lại, nhưng không. Lần này, anh xâm nhập vào cô. Cô kinh ngạc giương mắt lên.
Cô chỉ cảm thấy hơi nhói đau, nhưng sự đau nhói đó nhanh chóng được thay thế bởi một sự sung sướng tột độ. Marc ngẩng đầu lên. Ánh mắt của anh nhìn sâu vào trong mắt cô. Cô thấy anh rùng mình dưới mỗi cử động của hông. Chắc chắn là anh đạt được cực điểm của sự chịu đựng.
- Hãy giúp anh. - Anh thì thầm, giọng khàn khàn. - Anh không chịu được lâu nữa...
- Em... em... - cô ấp úng vì bị hết hơi.
- Em chọn tư thế mà em thoải mái nhất đi... Áp sát vào anh, em yêu, cho đến khi em cũng thấy sung sướng. Đấy...
- Ôi! - Cô kêu lên đồng thời ưỡn lên. - Ôi... vâng...
Anh bám lấy mông cô để vào sâu trong cô. Môi họ gắn chặt vào nhau. Cơ thể của họ đang nhảy múa, uốn lượn cùng nhau. Anh thấy cô tì mạnh xuống giường. Một xung động mạnh thôi thúc họ, khiến cho họ không kiểm soát được.
Anh thấy nóng người. Anh toát mồ hôi. Đột nhiên, một cảm giác giải tỏa nhanh như chớp xâm chiếm anh. Anh kêu lên một tiếng run rẩy, rồi đổ ập xuống người cô, rùng mình vì những cơn co bóp của khoái cảm.
Josie nằm bất động, thở hổn hển. Cô biết rằng khoái cảm của Marc cũng mãnh liệt như cô. Như vậy đấy, làm tình là như thế đấy, - cô tự nhủ rồi nắm lấy đôi vai anh bằng bàn tay nóng bỏng của mình. Miệng của cô mở to, dính vào làn da ẩm ướt của anh, trong khi những cơn rùng mình cuối cùng yếu dần, như những con sóng rút khỏi bờ cát ẩm.
Cô thấy khó lấy lại hơi thở của mình. Cơ thể của cô như bị bầm giập nhưng thỏa mãn, thoải mái cực điểm. Cô đặt tay lên lưng Marc, thấy da của anh cũng ẩm ướt không kém cô. Cô cựa mình, cô thấy anh vẫn ở trong cô.
- Với một người mới như em thì em cũng khá là có khiếu đấy, - anh thì thầm bên cổ của cô.
Cô ôm anh chặt hơn.
- Dù sao thì em vẫn là người đến sau... - cô thì thầm với một nụ cười u sầu. - Nhưng anh thật sự là một bậc thầy. Và là một chuyên gia chăn gối, - cô nói và cười dịu dàng.
Anh cũng mỉm cười, cảm thấy thoải mái. Từ nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên anh thấy thoải mái như vậy. Anh quay lưng nằm xuống, nhưng vẫn còn gắn chặt vào người cô, và anh kéo cô nằm lên trên anh.
- Hai năm kiêng nhịn. - Anh lẩm nhẩm. - Thật lâu với một kẻ tự do. Nhưng anh rất vui vì đã kiên nhẫn chờ đợi.
- Em cũng thế, - cô đáp lại, vùi mặt vào đám lông phủ đầy ngực anh. - Hôm nay em đã biết vì sao em đã đợi lâu thế. Tất nhiên là em có sợ hãi, nhưng với anh thì sợ hãi chẳng để làm gì. Ôi Marc, chúng mình quên mất một chuyện.
Anh mơ màng vuốt ve mái tóc cô.
- Ừ, chuyện gì cơ? - Anh hỏi, vẻ hoàn toàn dửng dưng.
Cô véo vào sườn anh.
- Anh biết rõ là chuyện gì mà.
Anh thở dài.
- Nó ở trong ngăn kéo chứ gì.
- Nó cũng không có ích lắm.
Anh lướt nhẹ lên cằm cô bằng một nụ hôn.
- Anh biết... Những đứa con, thật là tuyệt vời. Anh rất muốn có một đứa, ngay cả khi hơi sớm. Lần tới chúng ta sẽ chú ý.
- Vâng, tất nhiên rồi, - cô thì thầm, và bị nghẹn lời vì một cái ngáp dài. - Ừm, em buồn ngủ quá.
- Anh cũng thế, anh sẽ ngủ rất ngon.
- Liệu chúng ta có thể...
Cô muốn chuyển chỗ nhưng anh đã cuộn cô trong vòng tay.
- Em hãy nằm ở đây. Anh không muốn em rời xa anh.
Mỉm cười, cô cuộn tròn trong vòng tay anh.
- Marc?
- Sao cơ? - Anh hỏi với giọng buồn ngủ.
- Em rất thích khi đã kết hôn.
Cô cảm thấy anh cũng đang cười khi nằm dưới người cô.
- Anh cũng thế.
Đó là những lời cuối cùng cô còn nghe được.
***
Tuần trăng mật của họ theo lịch thì còn một tuần nữa sẽ kết thúc, nhưng mọi người dân ở Jacobsville đều biết rõ là nó sẽ chẳng bao giờ kết thúc được. Người ta không bao giờ thấy Marc mà lại không có Josie đi cùng. Trừ những lúc họ đi làm. Cô làm việc ở văn phòng chưởng lý địa phương, còn anh thì công tác tại đội cảnh sát đặc nhiệm ở Victoria.
Vài tháng sau, khi Josie đang quét dọn ở cửa nhà và Marc đang phân công công việc cho những người chăn bò thì có hai chiếc Limousine màu đen, dài như những tầu chở khách và cắm cờ ngoại giao tiến vào khoảng sân đầy bụi trước nhà.
Josie ngẩng đầu lên. Những vị khách này chỉ có thể là Gretchen và chồng của cô ấy. - Cô nghĩ thầm, cảm thấy hơi lo sợ. Mái tóc buông xõa trên hai vai, cô mặc một chiếc T-shirt cũ với quần jean sờn và giày tennis. Trời đất ơi, hẳn là cô sẽ gây ấn tượng mạnh với ngài Sếc lắm, vì trông cô ăn mặc lôi thôi và không trang điểm gì cả!
Lúc đầu, Marc và cô đã dự định đến Qawi, nhưng công việc quá nhạy cảm của họ không cho phép họ làm như dự định. Thêm nữa, một cuộc nổi dậy hợp pháp bị ngài Sếc trấn áp đã hoãn chuyến du lịch của họ đến muôn thưở. Gia đình Sabon chắc hẳn là đã nắm được một cái gì đó trong tay, nên họ quyết định đi thăm mà không báo trước. Josie cố nén một tiếng thở dài. Cô lắc đầu. Chết tiệt, tóc tai cô thậm chí còn chưa được sửa sang nữa.
Marc chạy ra khỏi chuồng ngựa. Anh mỉm cười với người vệ sĩ, một người đàn ông cao to và tráng kiện đang mở cửa chỉểc xe Limousine đầu tiên.
Anh đứng khoanh tay trong khi Gretchen bước ra khỏi xe. Cô lao mình vào anh. Trông cô trẻ ra, hạnh phúc và rất thanh lịch.
- Chào anh của em. Bọn em đến chào Josie. Anh còn nhớ Philippe không?
Chồng của cô vừa bước mới đến sau vợ. Trông anh rất quyến rũ cho dù những vết sẹo làm nhăn nhúm khuôn mặt. Anh bắt tay với Marc.
- Chào mừng đến với hội phi tôn giáo.
- Phải công nhận là anh ấy đã lấy Josie. Em chưa từng thấy một phụ nữ nào đáng yêu hơn thế. - Gretchen nồng nhiệt kêu lên. - Chào Josie.
Đặt chổi xuống, Josie chùi tay vào ống quần một cách căng thẳng, rồi bước xuống cầu thang. Cô cố gắng kìm nén sự rụt rè của mình.
- Em chỉ mặc quần jean khi ở trong dinh thôi. - Gretchen nói với một trực giác đã làm nên tính cách của cô. - Và em không bao giờ trang điểm trước mặt chồng em cả.
- Mất thời gian lắm. - Philippe nói và nở một nụ cười thông cảm với Marc. - Tôi đoán là hai người chắc phải biết.
Marc kéo vợ lại gần mình.
- Giới thiệu với em người họ hàng mới của em, Philippe Sabon, ngài Sếc vùng Qawi.
- Tôi rất vinh hạnh. - Josie nói.
Philippe hôn tay cô.
- Tôi rất lấy làm vui, thưa bà. Chúng tôi nghĩ là anh chị muốn biết cháu trai của anh chị.
Anh nói một câu bằng tiếng Ả rập. Cửa chiếc xe Limousine thứ hai mở ra và một người phụ nữ mặc áo dài cùng với một đứa trẻ hai tuổi bước ra khỏi xe.
- Tôi xin giới thiệu con trai của chúng tôi, Rashid, - anh nói rồi cười với đứa trẻ vừa nhảy vội vào cánh tay anh.
Gretchen thở dài.
- Thế đấy! Từ đầu tiên mà nó nói là “bố ơi”. Tối nào nó cũng khóc cho đến khi Philippe chịu đọc cho nó nghe một câu chuyện. Thật thà mà nói, em chỉ là một cái lồng ấp di động mà thôi.
- Nói dối! Em là một ủy ban cải cách lưu động thì đúng hơn!
- Em chỉ thực hiện một vài thay đổi nhỏ mà thôi.
Philippe mỉm cười với cô, rồi ôm hôn vào má đứa bé trước khi quay về phía Josie.
- Chuyến đi từ sân bay thật là dài.
- Ôi, tôi quên mất nhiệm vụ của mình rồi. Cà phê cho tất cả mọi người nhé. Tôi sẽ pha một ấm tuyệt vời. - Josie vừa nói vừa cười. - Nơi tôi làm việc, tại văn phòng chưởng lý ấy, người ta phải uống đến hàng tấn ấy.
- Em đã nghe nói về công việc mới của chị. - Gretchen ngắt lời rồi bá vai cô. - Em đang cần vốn kiến thức của chị cho một vài điểm trong trật tự pháp lý đấy.
- Thế là xong. - Philippe rên rỉ.
Marc vỗ vai anh.
- Đừng bận tâm. Chỉ là vài việc vô hại thôi mà. Ô nhiễm nguồn nước, sự ấm lên của trái đất...
- Phải cần rất nhiều thời gian để cải cách được hệ thống nhà tù ở Qawi. - Gretchen vừa nói vừa đi theo Josie vào trong nhà.
Hai người đàn ông nhìn nhau thông cảm.
- Tôi có một chai whisky lâu năm để trong phòng. - Marc nói.
- Ồ vâng. Cho vào một cốc lớn.
- Ờ... thưa đức ông?
Philippe quay người lại. Curtis Russell đang đứng gần chiếc xe Limousine, bên cạnh là một nhân viên mật vụ, và hai vệ sĩ của ngài Sếc.
- Có chuyện gì?
Russell húng hắng ho, đằng hắng giọng.
- Về dự định mà chúng ta đã nói với nhau...
Phillippe cất tiếng thở dài.
- Vẫn còn vài rắc rối.
Anh quay người về phía Marc.
- Sếp cũ của anh tại FBI muốn giao một vị trí cho anh Russell, với điều kiện là anh giới thiệu anh ấy.
Marc nhăn mặt, như thể anh bị bắt phải nuốt một gói muối.
- Trong nhiệm vụ cuối cùng của mình, anh Russell đã không gặp may, - ngài Sếc nói tiếp.
- Rõ thế rồi. Anh ta đã tham gia vào một vụ ám sát có tổ chức. - Marc lẩm bẩm.
Russell nuốt nước miếng một cách khó khăn.
- Tôi chỉ cố gắng chứng tỏ năng lực của mình thôi. Mới đây, tôi đã giúp Phil Douglas xác định được vị trí của cô Gates và đưa cô ta ra tòa.
- Đúng thế.
- Đáng tiếc là, - Philippe nói tiếp, - anh bạn của chúng ta đây đã có một ý định đáng buồn là sẽ đến làm nhân viên tại FBI.
- Chết tiệt...
Russell nờ nụ cười gượng gạo.
- Ờ, lúc đó tôi rất sẵn sàng. Nghe này anh Brannon, tôi bảo đảm với anh là tôi sẽ là một nhân viên tốt. Với tất cả lòng kính trọng của tôi với cấp trên, tôi đã tốn nhiều thời gian quan hệ với các quan chức. Tôi có thể điều tra những vụ hình sự. Tôi xin anh, hãy cho tôi một cơ hội.
Philippe nhíu mày, nhìn sang Marc lúc này đang nhún vai.
- Thôi được rồi. Tôi sẽ nói vài lời về vấn đề của anh. Với một điều kiện là, - anh chậm rãi nói thêm với một sự cương quyết.
- Tất cả những gì anh muốn.
Marc nhăn mặt.
- Với điều kiện là anh sẽ làm việc tại một trong 49 bang còn lại của nước Mỹ.
Curtis Russell gật đầu đồng ý.
- Vâng. Bang Florida có vẻ hợp với tôi. Tôi rất thích biển.
Marc mỉm cười. Anh ngước mắt lên nhìn trời, rồi bỏ đi về phía nhà mình.
***
Đêm hôm đó, khi những vị khách nối tiểng của họ đã rút về phòng dành cho khách và những vệ sĩ đã vào vị trí canh gác ở trước cửa, Marc và Josie cũng đi về phòng của mình.
Họ nằm trên giường, ôm chặt lấy nhau. Ánh trăng như đang vẽ những ánh bạc lên trên tấm chăn của họ.
- Một tháng nữa là Noel, - Josie thì thầm, cuộn tròn trong vòng tay ấm áp của chồng mình, - em muốn trồng một cây thông sống ở bên ngoài.
- Như thể là nó đã mọc ở đó vậy.
- Và những đồ trang trí mới nữa.
- Em cứ tự làm đi. Có một tá dây tua và đồ trang trí đấy.
- Nhưng em còn muốn một vật trang trí nữa.
- Ừm, cái gì vậy?
- Anh biết không, một tấm biển trên đó có ghi tên và ngày cưới của chúng ta.
- Rõ rồi.
- Và năm tới, chúng ta sẽ gắn thêm một cái nữa.
Rõ ràng là Marc đang cố chống lại cơn buồn ngủ.
- Một cái mới...
- Một tấm biển viết: “Noel đầu tiên của em bé”.
- Noel đầu tiên... Ôi, tuyệt vời... Một ý kiến rất hay... Nhưng sao cơ?
Anh nhỏm dậy, ngồi thẳng đứng như một cái cọc trên giường.
- Có thật là em đã nói điều mà anh vừa nghe thấy không?
Cô mỉm cười.
- Chúng mình chưa bao giờ mở cái ngăn kéo đó, - cô nhắc anh nhớ lại.
Anh không nghe cô nói nữa. Đặt tay lên bụng cô, anh ngắm cô như thể cô vừa mới giải được một điều bí ẩn của cuộc đời vậy.
- Ôi, lạy Chúa... Một cảnh sát đặc nhiệm nhỏ, con trai hoặc con gái. Một món quà Noel tuyệt vời làm sao, Josie! - Anh thì thào và nghiêng người ôm hôn cô thật trìu mến. - Anh thật sự là một người may mắn.
Cô mỉm cười dưới những nụ hôn của anh và ôm ghì lấy anh.
- Không, - cô phản đối. - Em mới là người không biết giữ vận may của mình. Em không biết mình đã làm gì mà xứng đáng với may mắn đó...
Ngoài trời, gió đã bốc lên. Mùa thu đang tràn xuống những cánh đồng đầy sương mù, lạnh giá và nhiều mưa. Nhưng trong căn phòng của họ, hơi ấm dịu dàng đang trị vì, hơi ấm mà không đâu trên trái đất này, ngay cả băng tuyết ở Alaska có thể lấn át. Josie tự nhủ họ sẽ mừng Noel đầu tiên ở dây, chắc chắn là như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.