Cảnh Sát Không Được Nhúc Nhích
Chương 23
Kim Hà Dĩ Tịch
13/05/2014
Phía dưới của cô dán chặt vào lão Nhị nhà anh đang nóng ran như bàn ủi.
Cô chủ động ôm cổ anh: "Ông xã, chúng ta vào phòng tắm nhé."
Tên đã lắp vào cung không thể nào không bắn được nhưng địa phương và phương thức, vẫn là nên thay đổi, cô không muốn mình trở thành chuyện cười trước mặt của mẹ già.
Bây giờ là xã hội phát triển hài hòa, không thể không chế tạo ra cái không hài hòa được.
Đoán chừng lão Hoắc cũng thuận theo hành động lấy lòng kia của cô, liền cởi nốt quần áo còn sót lại trên người của cô và của mình ra.
Sau đó ôm cô tiến quân vào phòng tắm.
Tiếp đến là tiếng nước chảy xối xuống ào ào, anh thẳng lưng đè cô lên bức tường gạch men sứ trong phòng tắm.
"Lạnh..., " Cô lạnh đến run người đành phải kêu lên, sau lưng cô là khí lạnh đang toát ra từ bức tường.
Mà phía dưới lại bị anh đốt cháy hừng hực, anh giống như là một loại motor, nặng nề đẩy lên trên sau đó lại từ từ rút ra.
Anh cọ cọ lên trên người cô làm lưng của cô cọ xát vào bức tường đằng sau hơi đau đau.
"Anh chậm một chút có được hay không, cũng không phải là đang đánh giặc, không có ai khen anh dũng mãnh đâu"
Anh không thèm để ý tới cô vẫn miệt mài gắng sức.
Cô bấm vào người anh một cái: "Bảo anh chậm một chút. . . . . . Ah. . . . . ."
Con mẹ nó, người đàn ông này cố ý hung hăng húc cô đến mấy lần, hai chân của cô đang giắt bên hông anh bị căng ra, hạ thân co rút lại lợi hại.
Thế nhưng anh lại hả hê liếm cằm cô nói: " Đàn ông không có ai không thích được người khác khen mình dũng mãn. Bà xã, em cảm thấy người đàn ông của em như thế nào?"
Tay của anh bấu vào mông cô, ấn về phía lão Nhị của mình, cô và anh càng dán chặt chung vào một chỗ.
Trong lửa nóng ma sát như vậy, đầu của cô cũng nóng lên theo: "Anh rất…mãnh liệt, tuyệt đối là một mãnh nam!"
"Ngoan."
Lão Hoắc tán thưởng khẽ hôn vào trên má cô, phía dưới càng vận động ác liệt.
Cô chỉ có thể ôm chặt anh, thừa nhận chấn động càng lúc càng mãnh liệt.
Nước đã nóng lên tỏa ra sương mù bao phủ xung quanh bọn họ, sau đó anh ôm cô đi tới bên dưới vòi hoa sen.
Anh vẫn chôn chặt trong thân thể cô, theo tư thế đi lại càng đánh thêm vào chỗ sâu nhât.
Thần kinh nhạy cảm dần dần tê liệt, cô càng ôm anh chặt hơn.
Phía dưới lão Nhị lại đổi tư thế chèn ép cô...cô hít thở, thét lên chói tai.
Mồ hôi cùng nước nóng từ trán lão Hoắc chảy xuống ròng ròng, con ngươi âm u kia chợt phát tán ra ánh sáng.
Luật động mãnh liệt cùng với tiếng nước chảy phát ra âm thanh bành bạch, hạ thân bị ma sát nóng bỏng đến kinh người, anh càng thêm gắng sức rong ruổi ra vào.
Sau khi ra sức thêm vài chục cái thật mạnh lão Hoắc chợt ôm cô thật chặt.
Dòng nhiệt nóng bỏng rót sâu vào trong thân thể cô, dừng lại ở địa phương yếu ớt nhất nhưng cũng vĩ đại nhất của người phụ nữ.
Lão Hoắc nằm ở trên vai cô thở hổn hển, tay của cô luồn vào trong tóc anh, hổn hển thở theo.
Dư âm cao triều vận động mạnh mẽ qua đi, chân của cô đang căng ra giờ phút này vô lực chậm rãi xuôi xuống, dán ở bên chân của anh.
Toàn thân cô không còn chút sức lực nào, dựa vào lão Hoắc, nhưng thân thể hai người dán tại một nơi dính nham nháp.
Cô đẩy anh một cái: "Thả em xuống, để em tắm."
Hô hấp của lão Hoắc trằn trọc dán lên cổ của cô, đôi tay còn giam cầm ở ngang hông cô, vùi đầu không để ý.
Cô giật giật, tăng âm lượng: "Bẩn rồi, mau buông em ra."
"Không thả."
Hai chữ của anh vang lên, làm cô thấy bực mình.
Càng làm cho cô buồn bực hơn chính là, đầu lưỡi của anh ở trên vai cô liếm liếm, cố ý làm ra tiếng động chậc chậc đang định mở miệng ngăn cản thì một tay của anh trượt xuống chạm vào chỗ bọn họ đang giao hợp.
Đầu ngón tay của anh nhanh chóng chọc vào xoay tròn làm cả người cô đột nhiên run lên. Anh càng được voi đòi tiên, ngón cái và ngón trỏ bóp một cái, xoa nắn lôi kéo.
Theo động tác trên tay anh đồng chí lão Nhị cũng không nhàn rỗi, từ từ xoay quanh cọ xát lấy cô.
Lão Nhị mềm nhũn cọ xát lấy u cốc trơn mềm của cô, có chút cảm giác nói không nên lời.
Cô cắn môi trừng anh, không để cho mình phát ra tiếng rên rỉ xấu hổ.
"Bà xã, em thật là nhạy cảm."
Cô trợn to mắt, tiếp tục căm tức nhìn anh: làm ơn, cũng không cần phải nói lưu manh như vậy có được hay không.
Ông chú này có tư tưởng vô cùng xấu lại vô cùng bại hoại, cô bị anh áp chế như vậy vô lực phản kháng lại.
Mà thôi, anh không phải mang chủ nghĩa đàn ông lớn đến quấy phá ư, cô một lần biến thành cô gái nhỏ thì có chết ai?
Tay của anh cố gắng tác nghiệp làm trong thân thể cô lại chảy ra chất dịch ướt nhẹp lại còn có một chút màu trắng đục.
Chất lỏng sềnh sệch chảy lên trên tay anh, cô ghê tởm hé mắt nhìn.
Đồng chí lão nhị đang chôn ở trong lối vào bí mật từ từ tỉnh lại, vừa cứng rắn vừa nóng giẫy.
"Bà xã, thưởng thức sự dũng mãnh của chồng em đi!"
Vừa dứt lời lão Hoắc một tay phủ lên ngực của cô xoa nắn còn một tay nắm bắp đùi của cô dũng mãnh luật động.
Sau một phen đại chiến, cả hai người lúc này đang song song nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Aiz, sai rồi, là nghỉ ngơi cộng thêm cả tán gẫu, nói văn nghệ một chút chính là ngôn ngữ yêu đương ngọt ngào.
Cô gối đầu lên tay lão Hoắc, tay của anh đang vuốt vuốt tóc của cô.
"Này, anh thật muốn chuyên trách chức ba chủ gia đình?"
"Ừ."
"Vì sao?"
"Về nhà mang thai."
"Mẹ em và mẹ anh đều nói không cần em phải mang."
"Vậy thì về nhà sinh con."
"Hai năm qua cũng không dung bất kỳ biện pháp gì, nếu mà có thì cũng đã có rồi."
Cô xúc động, giảm âm lượng nói thầm.
Ông chú, không phải anh cứ nghĩ thì có thể hoàn thành, việc này nói ra phải còn cần chút vận khí.
Đoán chừng anh bị lời này của cô chặn lại nên lão Hoắc nửa ngày cũng không có đáp lại.
Đồ đàn ông nhỏ mọn, thật đúng là không cho phép người ta suy đoán.
Ánh mắt cô chợt bị che kín, cô đạp anh một cước: "Làm gì đấy?"
"Nghe lời."
Lão Hoắc khó khi có được giọng nói dịu dàng dụ dỗ người như vậy làm cô mềm xuống ngoan ngoãn tựa như con cừu nhỏ.
Dưới đầu tay cũng bị rút ra tiếp nghe được tiếng mở ngăn kéo.
Bàn tay che mắt của cô dịu dàng xoa làm cô thoải mái đến buồn ngủ.
Tay phải của anh xuyên qua hông của cô, cầm tay phải của cô lên.
Kim loại lành lạnh chậm rãi đưa vào ngón áp út, nhịp tim đang vững vàng đột nhiên nhảy một cái, tiếp theolà trạng thái vô cùng vui sướng.
Nhưng tiếc nuối nhất chính là đang vào giữa chừng lại bị mắc kẹt.
Cái vật kim loại vật nằm ở giữa mấu tay không có cách nào đi vào trong!
Này này này, cô vô cùng không có hình tượng, không nhịn được muốn cười ra tiếng.
Người đã già như Hoắc lão không dễ dàng có một lần ôn nhu tình cảm như vậy, cô không thể bôi bác anh ấy được chỉ có thể cắn môi kìm nén.
Hô hấp trên đầu cô càng gấp, khí thể hừng hực phun lên cổ làm cô ngứa ngáy.
Cô thật sự là không nhịn nổi, há mồm hít thở không khí mới mẻ, đồng thời bật cười.
"Ha ha ha a. . ."
Cô chỉ dám cười nhỏ không dám cất to giọng.
Mặc dù như thế đối với lão Hoắc là vô cùng đả kích rồi.
Anh vung tay lên, ghìm chặt cổ của cô chuyển sang bên mình, cô vội vàng lắc lắc muốn đứt rời cổ sau đó cắn lên khóe môi.
"Rất buồn cười?"
Anh dán sát vào cằm của cô, nghiêm mặt nói.
Mặc dù trong lòng cô đang hung hăng gật đầu, nhưng bên ngoài lại chỉ có thể quả quyết lắc đầu.
"Tuyệt không. . . Thật, em đối với sổ tiết kiệm trong ngăn kéo của Hạ gia mà thề!"
"Hừ."
Lão Hoắc vừa nghiêng đầu, buông cô ra.
Cô vội vàng lấy hơi, mới vừa rồi kìm nén đến lợi hại, nếu là muộn mười giây nữa anh mới buông ra thì cô đoán chừng mình thực sự bỏ mạng rồi.
Đàn ông tức giận quả nhiên không nên chọc vào, thật may là Hạ Sơn Chi cô vẫn còn thức thời .
Cô ngoan ngoãn xoay người kéo mặt của lão Hoắc mặt vào hôn một cái thật kêu.
Nước bọt dính vào trên mặt của anh có chút không quá hài hòa, cô giơ tay đưa tới bên cạnh anh: "Mua cái này khi nào?"
Đang lơ lửng ở khớp tay của cô là chiếc nhẫn bạch kim.
Mà lão Hoắc đang mím môi, mặt đen xị xuống nhìn cô, ánh mắt tối tăm.
Cô len người vào trong ngực anh, cởi nhẫn ra cẩn thận ngắm ngía.
Dưới ánh đèn màu vàng cam, nhìn chiếc nhẫn trơn không có bất kỳ trang trí nào, trắng trong thuần khiết phát ra màu sắc ấm áp.
Khóe miệng không kìm chế nâng lên, mặc dù chưa hoàn hảo nhưng nói thế nào cũng là chiếc nhẫn đầu tiên người đàn ông này tặng cho cô.
Đến từng tuổi này mới nhận được một chiếc nhẫn, cô cũng muốn tìm người khóc rống một trận, đương nhiên là vì cực kỳ vui mừng mà khóc.
Chiếc nhẫn trơn mang dáng dấp cổ xưa không có kim cương lẫn hoa văn nhưng lại thấy vô cùng ấm áp.
Sắc màu ở bên trong đó hình như còn mang theo những hoài niệm về khoảng thời gian xưa cũ đang lẳng lặng chảy xuôi.
Cô chủ động ôm cổ anh: "Ông xã, chúng ta vào phòng tắm nhé."
Tên đã lắp vào cung không thể nào không bắn được nhưng địa phương và phương thức, vẫn là nên thay đổi, cô không muốn mình trở thành chuyện cười trước mặt của mẹ già.
Bây giờ là xã hội phát triển hài hòa, không thể không chế tạo ra cái không hài hòa được.
Đoán chừng lão Hoắc cũng thuận theo hành động lấy lòng kia của cô, liền cởi nốt quần áo còn sót lại trên người của cô và của mình ra.
Sau đó ôm cô tiến quân vào phòng tắm.
Tiếp đến là tiếng nước chảy xối xuống ào ào, anh thẳng lưng đè cô lên bức tường gạch men sứ trong phòng tắm.
"Lạnh..., " Cô lạnh đến run người đành phải kêu lên, sau lưng cô là khí lạnh đang toát ra từ bức tường.
Mà phía dưới lại bị anh đốt cháy hừng hực, anh giống như là một loại motor, nặng nề đẩy lên trên sau đó lại từ từ rút ra.
Anh cọ cọ lên trên người cô làm lưng của cô cọ xát vào bức tường đằng sau hơi đau đau.
"Anh chậm một chút có được hay không, cũng không phải là đang đánh giặc, không có ai khen anh dũng mãnh đâu"
Anh không thèm để ý tới cô vẫn miệt mài gắng sức.
Cô bấm vào người anh một cái: "Bảo anh chậm một chút. . . . . . Ah. . . . . ."
Con mẹ nó, người đàn ông này cố ý hung hăng húc cô đến mấy lần, hai chân của cô đang giắt bên hông anh bị căng ra, hạ thân co rút lại lợi hại.
Thế nhưng anh lại hả hê liếm cằm cô nói: " Đàn ông không có ai không thích được người khác khen mình dũng mãn. Bà xã, em cảm thấy người đàn ông của em như thế nào?"
Tay của anh bấu vào mông cô, ấn về phía lão Nhị của mình, cô và anh càng dán chặt chung vào một chỗ.
Trong lửa nóng ma sát như vậy, đầu của cô cũng nóng lên theo: "Anh rất…mãnh liệt, tuyệt đối là một mãnh nam!"
"Ngoan."
Lão Hoắc tán thưởng khẽ hôn vào trên má cô, phía dưới càng vận động ác liệt.
Cô chỉ có thể ôm chặt anh, thừa nhận chấn động càng lúc càng mãnh liệt.
Nước đã nóng lên tỏa ra sương mù bao phủ xung quanh bọn họ, sau đó anh ôm cô đi tới bên dưới vòi hoa sen.
Anh vẫn chôn chặt trong thân thể cô, theo tư thế đi lại càng đánh thêm vào chỗ sâu nhât.
Thần kinh nhạy cảm dần dần tê liệt, cô càng ôm anh chặt hơn.
Phía dưới lão Nhị lại đổi tư thế chèn ép cô...cô hít thở, thét lên chói tai.
Mồ hôi cùng nước nóng từ trán lão Hoắc chảy xuống ròng ròng, con ngươi âm u kia chợt phát tán ra ánh sáng.
Luật động mãnh liệt cùng với tiếng nước chảy phát ra âm thanh bành bạch, hạ thân bị ma sát nóng bỏng đến kinh người, anh càng thêm gắng sức rong ruổi ra vào.
Sau khi ra sức thêm vài chục cái thật mạnh lão Hoắc chợt ôm cô thật chặt.
Dòng nhiệt nóng bỏng rót sâu vào trong thân thể cô, dừng lại ở địa phương yếu ớt nhất nhưng cũng vĩ đại nhất của người phụ nữ.
Lão Hoắc nằm ở trên vai cô thở hổn hển, tay của cô luồn vào trong tóc anh, hổn hển thở theo.
Dư âm cao triều vận động mạnh mẽ qua đi, chân của cô đang căng ra giờ phút này vô lực chậm rãi xuôi xuống, dán ở bên chân của anh.
Toàn thân cô không còn chút sức lực nào, dựa vào lão Hoắc, nhưng thân thể hai người dán tại một nơi dính nham nháp.
Cô đẩy anh một cái: "Thả em xuống, để em tắm."
Hô hấp của lão Hoắc trằn trọc dán lên cổ của cô, đôi tay còn giam cầm ở ngang hông cô, vùi đầu không để ý.
Cô giật giật, tăng âm lượng: "Bẩn rồi, mau buông em ra."
"Không thả."
Hai chữ của anh vang lên, làm cô thấy bực mình.
Càng làm cho cô buồn bực hơn chính là, đầu lưỡi của anh ở trên vai cô liếm liếm, cố ý làm ra tiếng động chậc chậc đang định mở miệng ngăn cản thì một tay của anh trượt xuống chạm vào chỗ bọn họ đang giao hợp.
Đầu ngón tay của anh nhanh chóng chọc vào xoay tròn làm cả người cô đột nhiên run lên. Anh càng được voi đòi tiên, ngón cái và ngón trỏ bóp một cái, xoa nắn lôi kéo.
Theo động tác trên tay anh đồng chí lão Nhị cũng không nhàn rỗi, từ từ xoay quanh cọ xát lấy cô.
Lão Nhị mềm nhũn cọ xát lấy u cốc trơn mềm của cô, có chút cảm giác nói không nên lời.
Cô cắn môi trừng anh, không để cho mình phát ra tiếng rên rỉ xấu hổ.
"Bà xã, em thật là nhạy cảm."
Cô trợn to mắt, tiếp tục căm tức nhìn anh: làm ơn, cũng không cần phải nói lưu manh như vậy có được hay không.
Ông chú này có tư tưởng vô cùng xấu lại vô cùng bại hoại, cô bị anh áp chế như vậy vô lực phản kháng lại.
Mà thôi, anh không phải mang chủ nghĩa đàn ông lớn đến quấy phá ư, cô một lần biến thành cô gái nhỏ thì có chết ai?
Tay của anh cố gắng tác nghiệp làm trong thân thể cô lại chảy ra chất dịch ướt nhẹp lại còn có một chút màu trắng đục.
Chất lỏng sềnh sệch chảy lên trên tay anh, cô ghê tởm hé mắt nhìn.
Đồng chí lão nhị đang chôn ở trong lối vào bí mật từ từ tỉnh lại, vừa cứng rắn vừa nóng giẫy.
"Bà xã, thưởng thức sự dũng mãnh của chồng em đi!"
Vừa dứt lời lão Hoắc một tay phủ lên ngực của cô xoa nắn còn một tay nắm bắp đùi của cô dũng mãnh luật động.
Sau một phen đại chiến, cả hai người lúc này đang song song nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Aiz, sai rồi, là nghỉ ngơi cộng thêm cả tán gẫu, nói văn nghệ một chút chính là ngôn ngữ yêu đương ngọt ngào.
Cô gối đầu lên tay lão Hoắc, tay của anh đang vuốt vuốt tóc của cô.
"Này, anh thật muốn chuyên trách chức ba chủ gia đình?"
"Ừ."
"Vì sao?"
"Về nhà mang thai."
"Mẹ em và mẹ anh đều nói không cần em phải mang."
"Vậy thì về nhà sinh con."
"Hai năm qua cũng không dung bất kỳ biện pháp gì, nếu mà có thì cũng đã có rồi."
Cô xúc động, giảm âm lượng nói thầm.
Ông chú, không phải anh cứ nghĩ thì có thể hoàn thành, việc này nói ra phải còn cần chút vận khí.
Đoán chừng anh bị lời này của cô chặn lại nên lão Hoắc nửa ngày cũng không có đáp lại.
Đồ đàn ông nhỏ mọn, thật đúng là không cho phép người ta suy đoán.
Ánh mắt cô chợt bị che kín, cô đạp anh một cước: "Làm gì đấy?"
"Nghe lời."
Lão Hoắc khó khi có được giọng nói dịu dàng dụ dỗ người như vậy làm cô mềm xuống ngoan ngoãn tựa như con cừu nhỏ.
Dưới đầu tay cũng bị rút ra tiếp nghe được tiếng mở ngăn kéo.
Bàn tay che mắt của cô dịu dàng xoa làm cô thoải mái đến buồn ngủ.
Tay phải của anh xuyên qua hông của cô, cầm tay phải của cô lên.
Kim loại lành lạnh chậm rãi đưa vào ngón áp út, nhịp tim đang vững vàng đột nhiên nhảy một cái, tiếp theolà trạng thái vô cùng vui sướng.
Nhưng tiếc nuối nhất chính là đang vào giữa chừng lại bị mắc kẹt.
Cái vật kim loại vật nằm ở giữa mấu tay không có cách nào đi vào trong!
Này này này, cô vô cùng không có hình tượng, không nhịn được muốn cười ra tiếng.
Người đã già như Hoắc lão không dễ dàng có một lần ôn nhu tình cảm như vậy, cô không thể bôi bác anh ấy được chỉ có thể cắn môi kìm nén.
Hô hấp trên đầu cô càng gấp, khí thể hừng hực phun lên cổ làm cô ngứa ngáy.
Cô thật sự là không nhịn nổi, há mồm hít thở không khí mới mẻ, đồng thời bật cười.
"Ha ha ha a. . ."
Cô chỉ dám cười nhỏ không dám cất to giọng.
Mặc dù như thế đối với lão Hoắc là vô cùng đả kích rồi.
Anh vung tay lên, ghìm chặt cổ của cô chuyển sang bên mình, cô vội vàng lắc lắc muốn đứt rời cổ sau đó cắn lên khóe môi.
"Rất buồn cười?"
Anh dán sát vào cằm của cô, nghiêm mặt nói.
Mặc dù trong lòng cô đang hung hăng gật đầu, nhưng bên ngoài lại chỉ có thể quả quyết lắc đầu.
"Tuyệt không. . . Thật, em đối với sổ tiết kiệm trong ngăn kéo của Hạ gia mà thề!"
"Hừ."
Lão Hoắc vừa nghiêng đầu, buông cô ra.
Cô vội vàng lấy hơi, mới vừa rồi kìm nén đến lợi hại, nếu là muộn mười giây nữa anh mới buông ra thì cô đoán chừng mình thực sự bỏ mạng rồi.
Đàn ông tức giận quả nhiên không nên chọc vào, thật may là Hạ Sơn Chi cô vẫn còn thức thời .
Cô ngoan ngoãn xoay người kéo mặt của lão Hoắc mặt vào hôn một cái thật kêu.
Nước bọt dính vào trên mặt của anh có chút không quá hài hòa, cô giơ tay đưa tới bên cạnh anh: "Mua cái này khi nào?"
Đang lơ lửng ở khớp tay của cô là chiếc nhẫn bạch kim.
Mà lão Hoắc đang mím môi, mặt đen xị xuống nhìn cô, ánh mắt tối tăm.
Cô len người vào trong ngực anh, cởi nhẫn ra cẩn thận ngắm ngía.
Dưới ánh đèn màu vàng cam, nhìn chiếc nhẫn trơn không có bất kỳ trang trí nào, trắng trong thuần khiết phát ra màu sắc ấm áp.
Khóe miệng không kìm chế nâng lên, mặc dù chưa hoàn hảo nhưng nói thế nào cũng là chiếc nhẫn đầu tiên người đàn ông này tặng cho cô.
Đến từng tuổi này mới nhận được một chiếc nhẫn, cô cũng muốn tìm người khóc rống một trận, đương nhiên là vì cực kỳ vui mừng mà khóc.
Chiếc nhẫn trơn mang dáng dấp cổ xưa không có kim cương lẫn hoa văn nhưng lại thấy vô cùng ấm áp.
Sắc màu ở bên trong đó hình như còn mang theo những hoài niệm về khoảng thời gian xưa cũ đang lẳng lặng chảy xuôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.