Chương 29: Đi Đánh Ghen
Huyền Yizi
16/03/2021
Hai ngày sau,
Ngô Gia tổ chức tiệc để khai trương cửa hàng mới, Ngô lão gia đã mời rất nhiều khách tới dự trong đó có cả anh. Ba anh vì chưa thể về nước được nên đã gửi quà cho anh, nhờ anh đem quà tới chúc mừng Ngô lão gia và Ngô Gia.
Tối hôm ấy. Anh sửa soạn chuẩn bị tới bữa tiệc. Sau khi thay đồ anh có ghé qua phòng của cô thì thấy cô đã ngủ rồi. Anh nghĩ cô sẽ không thích những nơi ồn ào như vậy nên quyết định đi một mình.
Anh bước xuống nhà, Giai Kiệt đưa cho anh món quà mà ba anh nhờ gửi.
"Thiếu gia, anh không gọi tiểu thư đi cùng sao?"
"Cô ấy ngủ rồi tôi cũng không muốn phiền tới cô ấy"
Nói rồi anh cầm theo quà ra ngoài lái xe đi thẳng tới bữa tiệc.
Tới nơi, nhìn thấy xe của anh người hầu của Ngô Tuyết Lan bèn chạy nhanh lên lầu để báo cáo:
"Tiểu thư, cảnh sát Lục tới rồi"
Ngô Tuyết Lan ngồi trước bàn trang điểm mỉm cười. Cầm thỏi son nhẹ nhàng đánh lên bờ môi quyến rũ. Ngô Tuyết Lan đứng dậy kéo lại áo để hở phần vai và ngực, chân váy cũng xẻ dài hở bạo. Hôm nay ả cố tình mặc vậy là để lấy sự chú ý của anh.
"Được rồi, xuống dưới thôi"
Anh cầm theo quà bước vào trong bữa tiệc. Đúng là tiệc do Ngô Gia tổ chức, khách khứa đông như trẩy hội. Anh ngó nhìn vị trí của Ngô lão gia rồi bước đến.
"Bác Ngô, ba cháu có gửi một món quà tới để chúc mừng bác"
Ngô lão gia vui vẻ cầm lấy món quà.
"Hahaha, ba cháu cũng thật là…thôi được rồi, bác cảm ơn nhé"
Anh đang định không ở lại đây lâu đột nhiên Ngô Tuyết Lan xuất hiện chủ động khoác tay anh.
"Nam Thành, anh mới tới"
"Ừ!"
Ngô Tuyết Lan ngó nghiêng xung quanh để chắc chắn cô không theo anh tới đây. Xác nhận không có cô ở đây ả bắt đầu ra hiệu với ba mình. Ngô lão gia hiểu ý con gái bèn tươi cười:
"Nam Thành, cháu giúp Tuyết Lan đi tiếp các vị khách quanh đây một lát được chứ?"
"Nhưng…"
"Chỉ tiếp một chút thôi không được sao anh?" - Ngô Tuyết Lan õng ẹo.
Anh miễn cưỡng đồng ý cùng Ngô Tuyết Lan tiếp khách.
Trong khi đó ở biệt thự Lục Gia, cô tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài thì thẫn thờ bước xuống nhà. Căn nhà trống vắng lạ thường cô bèn hỏi Giai Kiệt:
"Quản gia. Nam Thành anh ấy đi đâu rồi?"
"À tiểu thư, thiếu gia đã tới bữa tiệc rồi"
"Tiệc? Tiệc gì?"
"Là bữa tiệc do Ngô Gia tổ chức, thiếu gia được thiệp mời nên đã tới đó"
Cô đăm chiêu suy nghĩ:
"Ngô Gia? Ngô Tuyết Lan? Không có mình ở đó kiểu gì cô ta cũng tìm cách quyến rũ Nam Thành"
Cô nổi cơn ghen chạy một mạch lên trên tầng. Giai Kiệt không biết cô định làm gì nhưng có vẻ rất vội vã. Tầm 40 phút sau cô xuất hiện bước xuống dưới nhà cùng bộ váy cực kì hút hồn. Từ cách trang điểm đến chiếc váy đen quý phái ấy càng khiến cô trở nên đẹp hơn rất nhiều.
"Tiểu…tiểu thư? Cô định đi đâu sao?"
"Đương nhiên là tới Ngô Gia rồi. Bữa tiệc đông vui ấy sao có thể thiếu Tô Dịch Nhi được"
Cô kiêu ngạo bước từng bước ra ngoài. Giai Kiệt há hốc miệng nhìn theo không ngờ trên đời lại có một người phụ nữ đẹp đến mê hoặc như vậy, cuối cùng Giai Kiệt cũng hiểu tại sao anh chỉ có cảm giác với cô rồi.
Cô bắt taxi đến bữa tiệc của Ngô Gia. Tới nơi, cô bước xuống xe đứng nhìn biệt thự nhộn nhịp người này một lúc.
"Hừ!"
Cô cất bước vào trong, vừa xuất hiện trong buổi tiệc ánh mắt của các khách nam đã chuyển hướng về phía của cô. Từ lúc cô xuất hiện, danh xưng mỹ nhân đẹp nhất bữa tiệc đã không còn là của Ngô Tuyết Lan.
Từ xa, Hoàng Mặc Dương đang đứng bàn chuyện với một vài người bạn cũng tham gia bữa tiệc thì đột nhiên nhìn thấy cô. Cô đang loay hoay tìm anh, nhìn cô hôm nay trông thật đẹp, thật hấp dẫn. Thấy Hoàng Mặc Dương chỉ nhìn về một phía, bạn của hắn vỗ vai:
"Nhìn cái gì thế? À…nhìn người đẹp sao? Nghe nói cậu thích Ngô tiểu thư cơ mà, sao thế…thích cô gái kia hơn hả?"
Hoàng Mặc Dương bật cười:
"Phụ nữ như cô ấy không thích không được"
Không thể nhẫn nhịn trước vẻ hấp dẫn của cô nữa, Hoàng Mặc Dương chỉnh lại đầu tóc, quần áo đi đến phía cô.
"Tôi phải đi tiếp người đẹp một chút, các cậu cứ uống tiếp đi"
Cô bắt đầu mất kiên nhẫn vì không tìm thấy anh liền lẩm bẩm:
"Rốt cuộc anh ấy đã cùng ả ta đi đâu rồi chứ?"
Hoàng Mặc Dương đột nhiên đưa ly rượu cho cô:
"Người đẹp. Uống một ly chứ?"
Cô quay sang, thì ra lại là cái tên đáng ghét này. Cô tỏ ra ngán ngẩm nhưng vẫn miễn cưỡng giật lấy ly rượu một hơi uống sạch. Hoàng Mặc Dương nhìn dáng vẻ đó của cô tỏ vẻ thích thú:
"Tôi không ngờ cô cũng tới đây. Sao thế, Lục Nam Thành không đưa cô đi cùng à?"
"Không phải chuyện của anh"
Cô đưa ly rượu cho Hoàng Mặc Dương rồi quay gót bước đi. Hoàng Mặc Dương nhếch miệng cười, đặt ly rượu trên bàn rồi đuổi theo cô. Hắn chạy theo cô ngáng đường rồi ép cô vào tường.
"Chạy nhanh như vậy là muốn tìm Lục Nam Thành sao? Bạn trai của cô e là đang tiếp khách vui vẻ cùng với Ngô Tuyết Lan rồi"
Cô trừng mắt nhìn hắn:
"Tránh ra, cảnh sát Hoàng, anh làm thế này chính là tự kiếm xui xẻo cho mình"
Hoàng Mặc Dương đưa tay nâng cằm cô lên, ánh mắt gợi tình:
"Người đẹp, cô hấp dẫn thế này đúng là vừa nhìn đã muốn phạm tội"
Bất ngờ anh đùng đùng đi đến túm lấy cổ áo Hoàng Mặc Dương, đẩy hắn ra khỏi người cô. Anh tức giận kéo cô về phía mình và chỉ tay cảnh cáo Hoàng Mặc Dương:
"Ai cho phép anh động tới cô ấy? Muốn chết sao?"
Hoàng Mặc Dương chỉnh lại cà vạt, dơ hai tay ra bĩu môi điệu bộ khó hiểu:
"Tại sao anh được động vào Ngô Tuyết Lan còn tôi lại không thể động vào Tô Dịch Nhi?"
"Hai điều đó có liên quan đến nhau sao?" - anh tiến về trước như sắp sửa xông tới đánh nhau.
Cô ôm lấy anh ngăn cản để anh không làm gì động tay động chân.
"Được rồi Nam Thành, kệ hắn chúng ta đi thôi"
Cô kéo tay anh rời khỏi chỗ đó. Hoàng Mặc Dương nhếch miệng cười nhìn theo hai người họ, hắn còn lẩm bẩm:
"Tôi không tin người phụ nữ trong tay anh tôi lại không thể cướp được"
Đến chỗ không có nhiều người anh mới bắt đầu mắng cô:
"Tại sao em lại để tên đó động vào em như vậy?"
"Hắn ta tự ý ép em vào tường dù gì thì em cũng ở thế bí"
"Em…"
"Sao? Còn anh, một mình đi đến nơi này hẹn hò với Ngô Tuyết Lan lại không nói cho em biết"
"Ai nói là anh tới hẹn hò, anh tới là để…"
Đúng lúc Ngô Tuyết Lan bước đến xen ngang vào chuyện của hai người họ.
"Nam Thành, làm em tìm anh nãy giờ"
Vừa thấy Ngô Tuyết Lan cô đã đứng lên trước anh không để anh nói chuyện với ả.
"Cô tìm anh ấy làm gì?" - cô vênh mặt.
Ngô Tuyết Lan nhìn thấy cô đã tỏ ra chán ghét. Cô ta làm bộ không để ý đến cô mà vẫn tươi cười nói chuyện với anh:
"Nam Thành, chúng ta đi qua bên kia thôi, ba em đang đợi"
Anh đang định trả lời thì cô đã lên tiếng:
"Tại sao anh ấy lại phải đi cùng cô trong khi tôi mới là bạn gái anh ấy?"
"Cô…Tô Dịch Nhi, cô đang cố tình phá buổi tiệc này đúng không?"
"Thì sao?"
Thấy thái độ ngang bướng của cô trước mặt Ngô Tuyết Lan anh bèn bật cười. Ngô Tuyết Lan giận quá định vung tay đánh cô thì bị anh giữ lại:
"Không được đánh cô ấy, cô ấy là bạn gái tôi…"
Ngô Gia tổ chức tiệc để khai trương cửa hàng mới, Ngô lão gia đã mời rất nhiều khách tới dự trong đó có cả anh. Ba anh vì chưa thể về nước được nên đã gửi quà cho anh, nhờ anh đem quà tới chúc mừng Ngô lão gia và Ngô Gia.
Tối hôm ấy. Anh sửa soạn chuẩn bị tới bữa tiệc. Sau khi thay đồ anh có ghé qua phòng của cô thì thấy cô đã ngủ rồi. Anh nghĩ cô sẽ không thích những nơi ồn ào như vậy nên quyết định đi một mình.
Anh bước xuống nhà, Giai Kiệt đưa cho anh món quà mà ba anh nhờ gửi.
"Thiếu gia, anh không gọi tiểu thư đi cùng sao?"
"Cô ấy ngủ rồi tôi cũng không muốn phiền tới cô ấy"
Nói rồi anh cầm theo quà ra ngoài lái xe đi thẳng tới bữa tiệc.
Tới nơi, nhìn thấy xe của anh người hầu của Ngô Tuyết Lan bèn chạy nhanh lên lầu để báo cáo:
"Tiểu thư, cảnh sát Lục tới rồi"
Ngô Tuyết Lan ngồi trước bàn trang điểm mỉm cười. Cầm thỏi son nhẹ nhàng đánh lên bờ môi quyến rũ. Ngô Tuyết Lan đứng dậy kéo lại áo để hở phần vai và ngực, chân váy cũng xẻ dài hở bạo. Hôm nay ả cố tình mặc vậy là để lấy sự chú ý của anh.
"Được rồi, xuống dưới thôi"
Anh cầm theo quà bước vào trong bữa tiệc. Đúng là tiệc do Ngô Gia tổ chức, khách khứa đông như trẩy hội. Anh ngó nhìn vị trí của Ngô lão gia rồi bước đến.
"Bác Ngô, ba cháu có gửi một món quà tới để chúc mừng bác"
Ngô lão gia vui vẻ cầm lấy món quà.
"Hahaha, ba cháu cũng thật là…thôi được rồi, bác cảm ơn nhé"
Anh đang định không ở lại đây lâu đột nhiên Ngô Tuyết Lan xuất hiện chủ động khoác tay anh.
"Nam Thành, anh mới tới"
"Ừ!"
Ngô Tuyết Lan ngó nghiêng xung quanh để chắc chắn cô không theo anh tới đây. Xác nhận không có cô ở đây ả bắt đầu ra hiệu với ba mình. Ngô lão gia hiểu ý con gái bèn tươi cười:
"Nam Thành, cháu giúp Tuyết Lan đi tiếp các vị khách quanh đây một lát được chứ?"
"Nhưng…"
"Chỉ tiếp một chút thôi không được sao anh?" - Ngô Tuyết Lan õng ẹo.
Anh miễn cưỡng đồng ý cùng Ngô Tuyết Lan tiếp khách.
Trong khi đó ở biệt thự Lục Gia, cô tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài thì thẫn thờ bước xuống nhà. Căn nhà trống vắng lạ thường cô bèn hỏi Giai Kiệt:
"Quản gia. Nam Thành anh ấy đi đâu rồi?"
"À tiểu thư, thiếu gia đã tới bữa tiệc rồi"
"Tiệc? Tiệc gì?"
"Là bữa tiệc do Ngô Gia tổ chức, thiếu gia được thiệp mời nên đã tới đó"
Cô đăm chiêu suy nghĩ:
"Ngô Gia? Ngô Tuyết Lan? Không có mình ở đó kiểu gì cô ta cũng tìm cách quyến rũ Nam Thành"
Cô nổi cơn ghen chạy một mạch lên trên tầng. Giai Kiệt không biết cô định làm gì nhưng có vẻ rất vội vã. Tầm 40 phút sau cô xuất hiện bước xuống dưới nhà cùng bộ váy cực kì hút hồn. Từ cách trang điểm đến chiếc váy đen quý phái ấy càng khiến cô trở nên đẹp hơn rất nhiều.
"Tiểu…tiểu thư? Cô định đi đâu sao?"
"Đương nhiên là tới Ngô Gia rồi. Bữa tiệc đông vui ấy sao có thể thiếu Tô Dịch Nhi được"
Cô kiêu ngạo bước từng bước ra ngoài. Giai Kiệt há hốc miệng nhìn theo không ngờ trên đời lại có một người phụ nữ đẹp đến mê hoặc như vậy, cuối cùng Giai Kiệt cũng hiểu tại sao anh chỉ có cảm giác với cô rồi.
Cô bắt taxi đến bữa tiệc của Ngô Gia. Tới nơi, cô bước xuống xe đứng nhìn biệt thự nhộn nhịp người này một lúc.
"Hừ!"
Cô cất bước vào trong, vừa xuất hiện trong buổi tiệc ánh mắt của các khách nam đã chuyển hướng về phía của cô. Từ lúc cô xuất hiện, danh xưng mỹ nhân đẹp nhất bữa tiệc đã không còn là của Ngô Tuyết Lan.
Từ xa, Hoàng Mặc Dương đang đứng bàn chuyện với một vài người bạn cũng tham gia bữa tiệc thì đột nhiên nhìn thấy cô. Cô đang loay hoay tìm anh, nhìn cô hôm nay trông thật đẹp, thật hấp dẫn. Thấy Hoàng Mặc Dương chỉ nhìn về một phía, bạn của hắn vỗ vai:
"Nhìn cái gì thế? À…nhìn người đẹp sao? Nghe nói cậu thích Ngô tiểu thư cơ mà, sao thế…thích cô gái kia hơn hả?"
Hoàng Mặc Dương bật cười:
"Phụ nữ như cô ấy không thích không được"
Không thể nhẫn nhịn trước vẻ hấp dẫn của cô nữa, Hoàng Mặc Dương chỉnh lại đầu tóc, quần áo đi đến phía cô.
"Tôi phải đi tiếp người đẹp một chút, các cậu cứ uống tiếp đi"
Cô bắt đầu mất kiên nhẫn vì không tìm thấy anh liền lẩm bẩm:
"Rốt cuộc anh ấy đã cùng ả ta đi đâu rồi chứ?"
Hoàng Mặc Dương đột nhiên đưa ly rượu cho cô:
"Người đẹp. Uống một ly chứ?"
Cô quay sang, thì ra lại là cái tên đáng ghét này. Cô tỏ ra ngán ngẩm nhưng vẫn miễn cưỡng giật lấy ly rượu một hơi uống sạch. Hoàng Mặc Dương nhìn dáng vẻ đó của cô tỏ vẻ thích thú:
"Tôi không ngờ cô cũng tới đây. Sao thế, Lục Nam Thành không đưa cô đi cùng à?"
"Không phải chuyện của anh"
Cô đưa ly rượu cho Hoàng Mặc Dương rồi quay gót bước đi. Hoàng Mặc Dương nhếch miệng cười, đặt ly rượu trên bàn rồi đuổi theo cô. Hắn chạy theo cô ngáng đường rồi ép cô vào tường.
"Chạy nhanh như vậy là muốn tìm Lục Nam Thành sao? Bạn trai của cô e là đang tiếp khách vui vẻ cùng với Ngô Tuyết Lan rồi"
Cô trừng mắt nhìn hắn:
"Tránh ra, cảnh sát Hoàng, anh làm thế này chính là tự kiếm xui xẻo cho mình"
Hoàng Mặc Dương đưa tay nâng cằm cô lên, ánh mắt gợi tình:
"Người đẹp, cô hấp dẫn thế này đúng là vừa nhìn đã muốn phạm tội"
Bất ngờ anh đùng đùng đi đến túm lấy cổ áo Hoàng Mặc Dương, đẩy hắn ra khỏi người cô. Anh tức giận kéo cô về phía mình và chỉ tay cảnh cáo Hoàng Mặc Dương:
"Ai cho phép anh động tới cô ấy? Muốn chết sao?"
Hoàng Mặc Dương chỉnh lại cà vạt, dơ hai tay ra bĩu môi điệu bộ khó hiểu:
"Tại sao anh được động vào Ngô Tuyết Lan còn tôi lại không thể động vào Tô Dịch Nhi?"
"Hai điều đó có liên quan đến nhau sao?" - anh tiến về trước như sắp sửa xông tới đánh nhau.
Cô ôm lấy anh ngăn cản để anh không làm gì động tay động chân.
"Được rồi Nam Thành, kệ hắn chúng ta đi thôi"
Cô kéo tay anh rời khỏi chỗ đó. Hoàng Mặc Dương nhếch miệng cười nhìn theo hai người họ, hắn còn lẩm bẩm:
"Tôi không tin người phụ nữ trong tay anh tôi lại không thể cướp được"
Đến chỗ không có nhiều người anh mới bắt đầu mắng cô:
"Tại sao em lại để tên đó động vào em như vậy?"
"Hắn ta tự ý ép em vào tường dù gì thì em cũng ở thế bí"
"Em…"
"Sao? Còn anh, một mình đi đến nơi này hẹn hò với Ngô Tuyết Lan lại không nói cho em biết"
"Ai nói là anh tới hẹn hò, anh tới là để…"
Đúng lúc Ngô Tuyết Lan bước đến xen ngang vào chuyện của hai người họ.
"Nam Thành, làm em tìm anh nãy giờ"
Vừa thấy Ngô Tuyết Lan cô đã đứng lên trước anh không để anh nói chuyện với ả.
"Cô tìm anh ấy làm gì?" - cô vênh mặt.
Ngô Tuyết Lan nhìn thấy cô đã tỏ ra chán ghét. Cô ta làm bộ không để ý đến cô mà vẫn tươi cười nói chuyện với anh:
"Nam Thành, chúng ta đi qua bên kia thôi, ba em đang đợi"
Anh đang định trả lời thì cô đã lên tiếng:
"Tại sao anh ấy lại phải đi cùng cô trong khi tôi mới là bạn gái anh ấy?"
"Cô…Tô Dịch Nhi, cô đang cố tình phá buổi tiệc này đúng không?"
"Thì sao?"
Thấy thái độ ngang bướng của cô trước mặt Ngô Tuyết Lan anh bèn bật cười. Ngô Tuyết Lan giận quá định vung tay đánh cô thì bị anh giữ lại:
"Không được đánh cô ấy, cô ấy là bạn gái tôi…"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.