Chương 57: Khiêu Chiến
Huyền Yizi
04/05/2021
Sáng hôm sau,
Cô tỉnh dậy thì đã thấy quần áo được mặc nghiêm chỉnh trên người chắc là anh đã làm chuyện này, cô nheo mắt nhìn về phía người đàn ông đang thay đồ trước mặt cô mỉm cười. Bắt gặp nụ cười của cô anh bật cười, một nụ cười ma mị:
"Em còn cười như thế thì anh sẽ đi làm muộn mất"
"Vì sao?"
"Bởi vì…anh còn bận phạt em hiệp 2"
Nghe anh nói vậy cô bỗng đỏ mặt xua tay:
"Thôi đi Lục Nam Thành, anh cũng làm gì còn sức để làm hiệp 2"
Câu nói này của cô chạm đến danh dự của một người đàn ông như anh. Lỡ miệng nói rồi cô bỗng quay sang thấy anh đang xám mặt nhìn về phía mình.
"À…em không có ý đó…ý em là…em không còn sức"
"Tha cho em đó, hôm nay có một nhiệm vụ quan trọng anh không thể đi trễ được"
Cô ngây người hỏi:
"Về BlackWolf sao?"
Anh liền im lặng gương mặt đăm chiêu như suy nghĩ gì đó. Cô vẫn ngồi đần ra đó để đợi câu trả lời của anh, đột nhiên anh lao đến vội vàng hôn nhẹ lên môi của cô.
"Ưm…"
Cô nhắm mắt lại cảm nhận nụ hôn ấy của anh, môi anh rất mềm cảm giác rất dễ chịu.
"Ở nhà đợi anh, anh nhất định sẽ quay trở về"
Nói xong anh xoa đầu cô rồi ra khỏi phòng. Câu nói này của anh thật khó hiểu khiến cô không ngừng suy nghĩ.
Nhất định sẽ quay trở về là ý gì?
Anh bước xuống nhà vừa kịp mặc quân phục thì nhận được cuộc gọi từ Mạc Bằng. Anh bắt máy:
"Tôi nghe đây"
"Đội trưởng, bọn chúng hành động rồi"
"Tôi sẽ tới đó ngay, chưa có lệnh của tôi nhất định…chưa được ra tay"
"Vâng thưa đội trưởng"
Cúp máy anh lập tức chạy ra ngoài lái xe rời đi. Một lúc sau cô cũng bước xuống giường, đêm hôm qua thực sự rất mệt nhưng không hiểu sao cô cứ cười thầm bộc lộ sự mãn nguyện trên mặt.
Thay đồ xong lúc định ra ngoài bỗng dưng cô bị hai vệ sĩ cản lại.
"Tô tiểu thư, thiếu gia nói cả ngày hôm nay cô không được ra ngoài"
"Tại sao?"
"Thiếu gia chỉ nói cô không được ra ngoài thôi. Xin cô đừng làm khó chúng tôi"
Cô cảm thấy lạ lùng vô cùng quay lại nhìn Giai Kiệt nhưng Giai Kiệt cũng chỉ biết im lặng rồi vào trong.
"Anh ấy rốt cuộc đang giấu mình chuyện gì mà lại nhốt mình ở nhà chứ?"
Cô cũng không muốn làm khó hai tên vệ sĩ nên quyết định không đi nữa. Cô ngồi xuống ghế sofa nghĩ ngợi một lúc về câu nói ban nãy của anh:
"Ở nhà đợi anh, anh nhất định sẽ quay trở về…ý anh ấy là sao đây…."
Cứ cảm thấy sự bất thường trong câu nói của anh cô vò đầu bứt tóc cũng không hiểu được câu nói đó, bỗng dưng cô nhìn hai tên vệ sĩ rồi mỉm cười:
"Tưởng sẽ nhốt được mình ở đây sao? Còn lâu nhé…"
Cô đứng phắt dậy chạy lên tầng mở cửa vào phòng của mình. Cô tiến đến cửa sổ mở ra rồi nhòm xuống dưới, cô có hơi sợ nhưng đây là đường duy nhất ra khỏi biệt thự mà không cần đi cửa chính. Cô hít thở một hơi thật sâu rồi leo ra ban công nhảy xuống.
"Á ui…"
Chân cô bị trẹo nhưng vì không muốn ai phát hiện mà cô đã tự cắn môi im lặng khập khiễng đứng lên. Vừa đứng lên đi được vài bước cô nhận được điện thoại từ số lạ.
"Alo, là ai thế?"
"Xin chào Tô tiểu thư chúng tôi gọi từ trại tạm giam Thiên Du không biết cô có thể đến đây để gặp một người không?"
"Ai muốn gặp tôi?"
"Là cô Ngô Tuyết Lan
"Tại sao cô ta lại muốn gặp tôi? Thôi được…tôi biết rồi"
Tút, tút, tút…
Cô bước từng bước khập khiễng đến chỗ bức tường rồi trèo qua đó. May sao lúc trèo ra cô không bị sao cả.
Cô bắt taxi đến trại tạm giam Thiên Du, nơi này gần với đồn cảnh sát Thiên Du sợ anh sẽ phát hiện nên cô đã bí mật đến đó.
Vừa nhìn thấy cô Ngô Tuyết Lan đang bị áp giải tới bỗng chạy đến chỗ cô quỳ xuống:
"Tô Dịch Nhi tôi xin cô, cô thả tôi ra ngoài đi ở trong này tôi thật sự không chịu được"
Cô bật cười cúi người nâng cằm cô ta lên:
"Mới có chút khổ mà cô đã không chịu được rồi sao, Ngô Tuyết Lan có gan làm phải có gan chịu chứ"
"Tôi sai rồi, tôi cầu xin cô thả tôi ra đi làm ơn"
"Thật ra tôi cũng không muốn để cô ngồi tù đâu vì như vậy thì quá tốt cho cô rồi…"
"Cái…cái gì?"
"Tôi còn muốn cô chịu đựng nhiều hơn thế nữa kìa phải để cô cảm nhận từng nỗi đau của tôi, cảm nhận từng thủ đoạn mà cô từng làm với tôi như thế…mới vừa lòng tôi"
Ngay lập tức Ngô Tuyết Lan thay đổi sắc mặt nhào lên định tấn công cô nhưng may mắn các viên cảnh sát đứng đó đã kịp thời giữ cô ta lại.
"Tô Dịch Nhi cô là đồ rác rưởi, tôi đã hạ mình cầu xin cô như vậy còn chưa vừa lòng cô sao? Tôi sẽ giết chết cô, giết cô…"
Cô bước đến giáng một bạt tai vào mặt của ả. Ả ngơ ngác còn chưa kịp hỏi thì cô đã tát thêm cái thứ hai.
"Cô tỉnh chưa Ngô Tuyết Lan?"
"Tô Dịch Nhi cô dám tát tôi?"
"Có gì không dám? Tôi nói cho cô biết, nếu còn không yên phận ở đây thì cô sẽ phải nhận hậu quả kinh khủng hơn chuyện ngồi tù đấy, nghe chưa?"
Nghe cô nói vậy Ngô Tuyết Lan bỗng run run sợ hãi, lườm cô ta một cái rồi cô rời đi. Ngô Tuyết Lan thơ thẩn như kẻ điên bị cảnh sát lôi đi.
"Thả tôi ra, tôi không làm gì sai hết, thả tôi ra…"
Cô ra khỏi trại tạm giam Thiên Du không để ý thế nào mà lúc chờ taxi suýt nữa cô bị một chiếc xe lao đến đâm phải. May mắn cô tránh kịp thời làm cô một phen hú hồn suýt nữa rớt tim ra ngoài.
Tuy là vừa thoát chết vì không tập trung nhưng cô cứ cảm giác hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay.
…
Tại kho vũ khí hạt nhân quốc gia,
Chẳng biết là có chuyện gì nhưng rất nhiều cảnh sát tập hợp ở đây. Anh đang chỉ huy vài người thì đột nhiên Hàn Đăng lóc cóc cầm mũ chạy đến báo cáo:
"Thưa đội trưởng, cảnh sát nơi khác nói nơi này không nằm trong khu vực của bọn họ nên bọn họ sẽ không đưa người tới"
Anh tức giận:
"Bọn họ thật nhỏ mọn, nơi này có liên quan đến an nguy của đất nước mà vẫn chỉ biết lo cho bản thân sao?"
"Đội trưởng, có người nói người trong quân đội sẽ tới ngay thôi nhưng bây giờ vẫn chưa thấy tung tích"
"Cứ bảo vệ nơi này cho thật tốt đã còn chuyện khác tính sau"
"Vâng"
Bỗng dưng một loạt xe ô tô đen đi đến khu vực cảnh sát đang bảo vệ rồi dừng lại. Người bước ra còn mặc cả áo chống đạn và tay kẻ nào kẻ nấy đều có một đến hai khẩu súng. Nhìn lực lượng đông đảo của bọn họ đến cả cảnh sát cũng phải há hốc mồm kinh ngạc.
BlackWolf đã xuất hiện, Devil dẫn đầu tay cầm cuốn sổ gương mặt hắn trông thật thỏa mãn. Theo sau là rất rất nhiều đàn em cầm súng phòng bị người của cảnh sát. Devil và anh đối mặt nhau không khí bắt đầu trở nên căng thẳng.
"Lâu rồi không gặp cảnh sát Lục vẫn khỏe chứ?"
"Tôi còn tưởng ông đã chết rồi nhưng nhìn ông thế này chắc là tôi đã nhầm"
Ha ha ha…
Tiếng cười của hắn vang lên phá tan cả bầu không khí im lặng kia, tiếng cười ấy thật chói tai và khiến người khác khó chịu. Hắn bỗng dưng liếc ngang liếc dọc quan sát gì đó rồi nói:
"Sao hả? Hôm nay cậu không đưa cô bạn gái tinh ranh của cậu theo sao?"
"Đối phó với ông không cần bẩn tay cô ấy"
"Cũng mạnh miệng gớm nhưng mà tiếc cho cậu…một lũ cảnh sát quèn các người hôm nay sẽ chết hết ngay tại đây mà thôi. Nhưng yên tâm đi sau khi các người chết ta sẽ cho người trao bằng khen cho các người…"
Cô tỉnh dậy thì đã thấy quần áo được mặc nghiêm chỉnh trên người chắc là anh đã làm chuyện này, cô nheo mắt nhìn về phía người đàn ông đang thay đồ trước mặt cô mỉm cười. Bắt gặp nụ cười của cô anh bật cười, một nụ cười ma mị:
"Em còn cười như thế thì anh sẽ đi làm muộn mất"
"Vì sao?"
"Bởi vì…anh còn bận phạt em hiệp 2"
Nghe anh nói vậy cô bỗng đỏ mặt xua tay:
"Thôi đi Lục Nam Thành, anh cũng làm gì còn sức để làm hiệp 2"
Câu nói này của cô chạm đến danh dự của một người đàn ông như anh. Lỡ miệng nói rồi cô bỗng quay sang thấy anh đang xám mặt nhìn về phía mình.
"À…em không có ý đó…ý em là…em không còn sức"
"Tha cho em đó, hôm nay có một nhiệm vụ quan trọng anh không thể đi trễ được"
Cô ngây người hỏi:
"Về BlackWolf sao?"
Anh liền im lặng gương mặt đăm chiêu như suy nghĩ gì đó. Cô vẫn ngồi đần ra đó để đợi câu trả lời của anh, đột nhiên anh lao đến vội vàng hôn nhẹ lên môi của cô.
"Ưm…"
Cô nhắm mắt lại cảm nhận nụ hôn ấy của anh, môi anh rất mềm cảm giác rất dễ chịu.
"Ở nhà đợi anh, anh nhất định sẽ quay trở về"
Nói xong anh xoa đầu cô rồi ra khỏi phòng. Câu nói này của anh thật khó hiểu khiến cô không ngừng suy nghĩ.
Nhất định sẽ quay trở về là ý gì?
Anh bước xuống nhà vừa kịp mặc quân phục thì nhận được cuộc gọi từ Mạc Bằng. Anh bắt máy:
"Tôi nghe đây"
"Đội trưởng, bọn chúng hành động rồi"
"Tôi sẽ tới đó ngay, chưa có lệnh của tôi nhất định…chưa được ra tay"
"Vâng thưa đội trưởng"
Cúp máy anh lập tức chạy ra ngoài lái xe rời đi. Một lúc sau cô cũng bước xuống giường, đêm hôm qua thực sự rất mệt nhưng không hiểu sao cô cứ cười thầm bộc lộ sự mãn nguyện trên mặt.
Thay đồ xong lúc định ra ngoài bỗng dưng cô bị hai vệ sĩ cản lại.
"Tô tiểu thư, thiếu gia nói cả ngày hôm nay cô không được ra ngoài"
"Tại sao?"
"Thiếu gia chỉ nói cô không được ra ngoài thôi. Xin cô đừng làm khó chúng tôi"
Cô cảm thấy lạ lùng vô cùng quay lại nhìn Giai Kiệt nhưng Giai Kiệt cũng chỉ biết im lặng rồi vào trong.
"Anh ấy rốt cuộc đang giấu mình chuyện gì mà lại nhốt mình ở nhà chứ?"
Cô cũng không muốn làm khó hai tên vệ sĩ nên quyết định không đi nữa. Cô ngồi xuống ghế sofa nghĩ ngợi một lúc về câu nói ban nãy của anh:
"Ở nhà đợi anh, anh nhất định sẽ quay trở về…ý anh ấy là sao đây…."
Cứ cảm thấy sự bất thường trong câu nói của anh cô vò đầu bứt tóc cũng không hiểu được câu nói đó, bỗng dưng cô nhìn hai tên vệ sĩ rồi mỉm cười:
"Tưởng sẽ nhốt được mình ở đây sao? Còn lâu nhé…"
Cô đứng phắt dậy chạy lên tầng mở cửa vào phòng của mình. Cô tiến đến cửa sổ mở ra rồi nhòm xuống dưới, cô có hơi sợ nhưng đây là đường duy nhất ra khỏi biệt thự mà không cần đi cửa chính. Cô hít thở một hơi thật sâu rồi leo ra ban công nhảy xuống.
"Á ui…"
Chân cô bị trẹo nhưng vì không muốn ai phát hiện mà cô đã tự cắn môi im lặng khập khiễng đứng lên. Vừa đứng lên đi được vài bước cô nhận được điện thoại từ số lạ.
"Alo, là ai thế?"
"Xin chào Tô tiểu thư chúng tôi gọi từ trại tạm giam Thiên Du không biết cô có thể đến đây để gặp một người không?"
"Ai muốn gặp tôi?"
"Là cô Ngô Tuyết Lan
"Tại sao cô ta lại muốn gặp tôi? Thôi được…tôi biết rồi"
Tút, tút, tút…
Cô bước từng bước khập khiễng đến chỗ bức tường rồi trèo qua đó. May sao lúc trèo ra cô không bị sao cả.
Cô bắt taxi đến trại tạm giam Thiên Du, nơi này gần với đồn cảnh sát Thiên Du sợ anh sẽ phát hiện nên cô đã bí mật đến đó.
Vừa nhìn thấy cô Ngô Tuyết Lan đang bị áp giải tới bỗng chạy đến chỗ cô quỳ xuống:
"Tô Dịch Nhi tôi xin cô, cô thả tôi ra ngoài đi ở trong này tôi thật sự không chịu được"
Cô bật cười cúi người nâng cằm cô ta lên:
"Mới có chút khổ mà cô đã không chịu được rồi sao, Ngô Tuyết Lan có gan làm phải có gan chịu chứ"
"Tôi sai rồi, tôi cầu xin cô thả tôi ra đi làm ơn"
"Thật ra tôi cũng không muốn để cô ngồi tù đâu vì như vậy thì quá tốt cho cô rồi…"
"Cái…cái gì?"
"Tôi còn muốn cô chịu đựng nhiều hơn thế nữa kìa phải để cô cảm nhận từng nỗi đau của tôi, cảm nhận từng thủ đoạn mà cô từng làm với tôi như thế…mới vừa lòng tôi"
Ngay lập tức Ngô Tuyết Lan thay đổi sắc mặt nhào lên định tấn công cô nhưng may mắn các viên cảnh sát đứng đó đã kịp thời giữ cô ta lại.
"Tô Dịch Nhi cô là đồ rác rưởi, tôi đã hạ mình cầu xin cô như vậy còn chưa vừa lòng cô sao? Tôi sẽ giết chết cô, giết cô…"
Cô bước đến giáng một bạt tai vào mặt của ả. Ả ngơ ngác còn chưa kịp hỏi thì cô đã tát thêm cái thứ hai.
"Cô tỉnh chưa Ngô Tuyết Lan?"
"Tô Dịch Nhi cô dám tát tôi?"
"Có gì không dám? Tôi nói cho cô biết, nếu còn không yên phận ở đây thì cô sẽ phải nhận hậu quả kinh khủng hơn chuyện ngồi tù đấy, nghe chưa?"
Nghe cô nói vậy Ngô Tuyết Lan bỗng run run sợ hãi, lườm cô ta một cái rồi cô rời đi. Ngô Tuyết Lan thơ thẩn như kẻ điên bị cảnh sát lôi đi.
"Thả tôi ra, tôi không làm gì sai hết, thả tôi ra…"
Cô ra khỏi trại tạm giam Thiên Du không để ý thế nào mà lúc chờ taxi suýt nữa cô bị một chiếc xe lao đến đâm phải. May mắn cô tránh kịp thời làm cô một phen hú hồn suýt nữa rớt tim ra ngoài.
Tuy là vừa thoát chết vì không tập trung nhưng cô cứ cảm giác hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay.
…
Tại kho vũ khí hạt nhân quốc gia,
Chẳng biết là có chuyện gì nhưng rất nhiều cảnh sát tập hợp ở đây. Anh đang chỉ huy vài người thì đột nhiên Hàn Đăng lóc cóc cầm mũ chạy đến báo cáo:
"Thưa đội trưởng, cảnh sát nơi khác nói nơi này không nằm trong khu vực của bọn họ nên bọn họ sẽ không đưa người tới"
Anh tức giận:
"Bọn họ thật nhỏ mọn, nơi này có liên quan đến an nguy của đất nước mà vẫn chỉ biết lo cho bản thân sao?"
"Đội trưởng, có người nói người trong quân đội sẽ tới ngay thôi nhưng bây giờ vẫn chưa thấy tung tích"
"Cứ bảo vệ nơi này cho thật tốt đã còn chuyện khác tính sau"
"Vâng"
Bỗng dưng một loạt xe ô tô đen đi đến khu vực cảnh sát đang bảo vệ rồi dừng lại. Người bước ra còn mặc cả áo chống đạn và tay kẻ nào kẻ nấy đều có một đến hai khẩu súng. Nhìn lực lượng đông đảo của bọn họ đến cả cảnh sát cũng phải há hốc mồm kinh ngạc.
BlackWolf đã xuất hiện, Devil dẫn đầu tay cầm cuốn sổ gương mặt hắn trông thật thỏa mãn. Theo sau là rất rất nhiều đàn em cầm súng phòng bị người của cảnh sát. Devil và anh đối mặt nhau không khí bắt đầu trở nên căng thẳng.
"Lâu rồi không gặp cảnh sát Lục vẫn khỏe chứ?"
"Tôi còn tưởng ông đã chết rồi nhưng nhìn ông thế này chắc là tôi đã nhầm"
Ha ha ha…
Tiếng cười của hắn vang lên phá tan cả bầu không khí im lặng kia, tiếng cười ấy thật chói tai và khiến người khác khó chịu. Hắn bỗng dưng liếc ngang liếc dọc quan sát gì đó rồi nói:
"Sao hả? Hôm nay cậu không đưa cô bạn gái tinh ranh của cậu theo sao?"
"Đối phó với ông không cần bẩn tay cô ấy"
"Cũng mạnh miệng gớm nhưng mà tiếc cho cậu…một lũ cảnh sát quèn các người hôm nay sẽ chết hết ngay tại đây mà thôi. Nhưng yên tâm đi sau khi các người chết ta sẽ cho người trao bằng khen cho các người…"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.