Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao
Chương 2: Giữ Khoảng Cách
Dy Giai
24/10/2023
Lúc Đường Ly về đến biệt thự với cánh tay bị thương, thì không ngoài dự đoán hôm nay Mộ Triết Viễn lại mang phụ nữ về nhà, anh ngồi ở sofa tay vòng giữ lấy eo người phụ nữ kia. Trong lòng của cô cho dù khó chịu cũng không thể nói, cảnh này cô đã thấy vô số lần rồi, mi mắt của Đường Ly khẽ chớp một cái.
Mặc kệ hai người họ mà bước đi về phía phòng mình, ở phía sau cầu thang của biệt thự, cũng không dùng ánh mắt thường ngày liếc nhìn anh nữa, một gương mặt không cảm xúc.
“Đường Ly đứng lại.” Giọng nói của Mộ Triết Viễn vang lên phía sau khiến bước chân của cô dừng bước, chậm rãi dùng đôi mắt lẫn gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc nhìn anh.
“Lão đại, chuyện anh nói tôi làm xong rồi, bây giờ tôi muốn về phòng nghĩ ngơi, hai người tiếp tục đi.” Cô nhàn nhạt lên tiếng, trong lời nói cũng vô cùng bình thản, như chẳng quan tâm đến chuyện ở trước mắt.
Người phụ nữ kia cũng đưa đôi mắt nhìn cô bằng ánh mắt thương hại, cô nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lẽo khinh bỉ. Cô ta đang thương hại cô sao? Người đáng thương hại là cô ta mới đúng.
Mộ Triết Viễn nhíu mày, anh nhìn cô không chớp mắt, tay cũng rút khỏi vị trí eo của người phụ nữ kia, cầm lấy ly rượu đặt trên bàn lắc lư theo nhịp, rồi nhấp một ngụm, cánh tay Đường Ly bị thương bị thương anh không phải không nhìn thấy.
Anh dạy cô tuyệt tình, dạy cô phải tự biết giữ mạng của mình, tuyệt đối không được khóc cho nên thái độ cô đối với anh bây giờ chính là những gì anh đã dạy, bị thương cũng sẽ không bao giờ than vãn hay là đau cũng không bao giờ khóc như những người phụ nữ ngoài kia.
“Ừ.” Chỉ một chữ phát ra từ miệng của Mộ Triết Viễn anh không nhìn thấy cô, gương mặt cũng không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Cô gật đầu một cái xoay người đi vào bên trong, bước vào mở cửa cẩn thận khoá trái cửa lại, cô mới đi thẳng vào phòng tắm, tìm cách dán lại vết thương tránh bị trúng nước, ngâm mình trong bồn tắm bản thân có chút thoải mái không cần nghĩ ngợi gì nhiều.
Ở bên cạnh Mộ Triết Viễn suốt 6 năm, cô không phải không có tình cảm với anh, anh đối với cô rất tốt, giúp cô cũng rất nhiều, nhưng Mộ Triết Viễn chưa tình thích cô, anh có người trong lòng rồi, chỉ là cô ấy bây giờ ngay cả tung tích cũng không rõ, còn anh thì tiếp tục chờ đợi.
Đơn phương thế này mệt mỏi quá giá như được như Doãn Từ Ân gặp được một người tốt như Hạ Bắc Sâm thì cũng tốt biết mấy, ít nhất họ trong lòng cho dù thế nào vẫn sẽ có nhau, còn cô cho dù thế nào thì tình cảm chỉ đến từ một phía.
Đợi thêm hai năm nữa, giúp Mộ Triết Viễn tìm được cô ấy, cô sẽ không ở lại tổ chức, sẽ cùng em trai đi đến nơi nào đó nương tựa vào nhau mà sống, nghèo cũng được, có cháo húp cháo, có rau ăn rau, không cần sống cuộc sống thế này nữa.
Ở phòng khách Mộ Triết Viễn tâm tình khó chịu, đuổi người phụ nữ kia về, anh đi đến phía sau biệt thự đến phòng của Đường Ly, đứng một lúc lâu mới gõ cửa.
Đúng lúc cô bên trong vừa tắm xong, nghe thấy tiếng gõ cửa liền bước ra đến vặn khoá, sau đó mở cửa ra, đôi mắt cô vẫn vậy, tựa như đầm lầy không chút sức sống, nhìn vào đâu mắt sâu thẳm của anh không chút chớp mắt.
“Lão đại tìm tôi có việc sao?” Lời nói xa cách, cũng khoảng cách đứng của cô dành cho anh.
“Cánh tay tại sao lại bị thương?” Anh nhìn xuống cánh tay được băng lại, lộ rõ ra băng gạt liền thắc mắc, nhíu mày đầy khó chịu.
Cô nhìn xuống cánh tay mình rồi cười nhạt “Không sao đâu, là vết thương nhỏ không có gì đáng ngại.” Không được than vãn, cũng không được kêu đau, cô quen rồi tự mình có thể làm tất cả không cần người khác giúp.
“Ngoan, để tôi xem.” Mộ Triết Viễn vươn tay đến muốn nắm lấy cô để xem vết thương.
Nhưng Đường Ly lại nghiên người tránh sự đụng chạm của anh, khiến cánh tay anh dừng lại ở không trung, đôi mắt của cô di chuyển đến gương mặt lạnh lùng của anh “Không cần đâu, bác sĩ đã xem qua rồi nếu không có chuyện gì thì tôi đi nghĩ ngơi trước đây.” Cô không muốn nhìn thấy anh.
Với anh cô chưa từng quan trọng, anh có thể ở bên cạnh phụ nữ vui vẻ, nhưng lại không thể đến cứu cô dù chỉ một lần duy nhất, chỉ cần anh xuất hiện cô cũng không cần anh động vào một ngón tay.
Đôi mắt của anh liếc nhìn cô thật kỹ, để ý thấy thái độ hôm nay thái độ Đường Ly rất lạ, hơn nữa cô còn giữ khoảng cách với anh, bình thường sẽ không như vậy, cho nên anh biết chắc cô xảy ra chuyện nhưng lại không chịu nói.
“Sau này cẩn thận một chút, nghĩ ngơi sớm đi, ngủ ngon.” Mộ Triết Viễn kéo đầu cô đặt lên trán cô một nụ hôn.
Đường Ly đóng cửa lại, rồi theo cánh cửa mà trượt xuống ngồi trên nền nhà lạnh lẽo, cô mệt mỏi quá, anh lúc thì dịu dàng, lúc thì lạnh lùng cô thật sự cảm thấy anh là đang trêu đùa mình không muốn cô thoát khỏi sự trói buộc của anh.
Mặc kệ hai người họ mà bước đi về phía phòng mình, ở phía sau cầu thang của biệt thự, cũng không dùng ánh mắt thường ngày liếc nhìn anh nữa, một gương mặt không cảm xúc.
“Đường Ly đứng lại.” Giọng nói của Mộ Triết Viễn vang lên phía sau khiến bước chân của cô dừng bước, chậm rãi dùng đôi mắt lẫn gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc nhìn anh.
“Lão đại, chuyện anh nói tôi làm xong rồi, bây giờ tôi muốn về phòng nghĩ ngơi, hai người tiếp tục đi.” Cô nhàn nhạt lên tiếng, trong lời nói cũng vô cùng bình thản, như chẳng quan tâm đến chuyện ở trước mắt.
Người phụ nữ kia cũng đưa đôi mắt nhìn cô bằng ánh mắt thương hại, cô nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lẽo khinh bỉ. Cô ta đang thương hại cô sao? Người đáng thương hại là cô ta mới đúng.
Mộ Triết Viễn nhíu mày, anh nhìn cô không chớp mắt, tay cũng rút khỏi vị trí eo của người phụ nữ kia, cầm lấy ly rượu đặt trên bàn lắc lư theo nhịp, rồi nhấp một ngụm, cánh tay Đường Ly bị thương bị thương anh không phải không nhìn thấy.
Anh dạy cô tuyệt tình, dạy cô phải tự biết giữ mạng của mình, tuyệt đối không được khóc cho nên thái độ cô đối với anh bây giờ chính là những gì anh đã dạy, bị thương cũng sẽ không bao giờ than vãn hay là đau cũng không bao giờ khóc như những người phụ nữ ngoài kia.
“Ừ.” Chỉ một chữ phát ra từ miệng của Mộ Triết Viễn anh không nhìn thấy cô, gương mặt cũng không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Cô gật đầu một cái xoay người đi vào bên trong, bước vào mở cửa cẩn thận khoá trái cửa lại, cô mới đi thẳng vào phòng tắm, tìm cách dán lại vết thương tránh bị trúng nước, ngâm mình trong bồn tắm bản thân có chút thoải mái không cần nghĩ ngợi gì nhiều.
Ở bên cạnh Mộ Triết Viễn suốt 6 năm, cô không phải không có tình cảm với anh, anh đối với cô rất tốt, giúp cô cũng rất nhiều, nhưng Mộ Triết Viễn chưa tình thích cô, anh có người trong lòng rồi, chỉ là cô ấy bây giờ ngay cả tung tích cũng không rõ, còn anh thì tiếp tục chờ đợi.
Đơn phương thế này mệt mỏi quá giá như được như Doãn Từ Ân gặp được một người tốt như Hạ Bắc Sâm thì cũng tốt biết mấy, ít nhất họ trong lòng cho dù thế nào vẫn sẽ có nhau, còn cô cho dù thế nào thì tình cảm chỉ đến từ một phía.
Đợi thêm hai năm nữa, giúp Mộ Triết Viễn tìm được cô ấy, cô sẽ không ở lại tổ chức, sẽ cùng em trai đi đến nơi nào đó nương tựa vào nhau mà sống, nghèo cũng được, có cháo húp cháo, có rau ăn rau, không cần sống cuộc sống thế này nữa.
Ở phòng khách Mộ Triết Viễn tâm tình khó chịu, đuổi người phụ nữ kia về, anh đi đến phía sau biệt thự đến phòng của Đường Ly, đứng một lúc lâu mới gõ cửa.
Đúng lúc cô bên trong vừa tắm xong, nghe thấy tiếng gõ cửa liền bước ra đến vặn khoá, sau đó mở cửa ra, đôi mắt cô vẫn vậy, tựa như đầm lầy không chút sức sống, nhìn vào đâu mắt sâu thẳm của anh không chút chớp mắt.
“Lão đại tìm tôi có việc sao?” Lời nói xa cách, cũng khoảng cách đứng của cô dành cho anh.
“Cánh tay tại sao lại bị thương?” Anh nhìn xuống cánh tay được băng lại, lộ rõ ra băng gạt liền thắc mắc, nhíu mày đầy khó chịu.
Cô nhìn xuống cánh tay mình rồi cười nhạt “Không sao đâu, là vết thương nhỏ không có gì đáng ngại.” Không được than vãn, cũng không được kêu đau, cô quen rồi tự mình có thể làm tất cả không cần người khác giúp.
“Ngoan, để tôi xem.” Mộ Triết Viễn vươn tay đến muốn nắm lấy cô để xem vết thương.
Nhưng Đường Ly lại nghiên người tránh sự đụng chạm của anh, khiến cánh tay anh dừng lại ở không trung, đôi mắt của cô di chuyển đến gương mặt lạnh lùng của anh “Không cần đâu, bác sĩ đã xem qua rồi nếu không có chuyện gì thì tôi đi nghĩ ngơi trước đây.” Cô không muốn nhìn thấy anh.
Với anh cô chưa từng quan trọng, anh có thể ở bên cạnh phụ nữ vui vẻ, nhưng lại không thể đến cứu cô dù chỉ một lần duy nhất, chỉ cần anh xuất hiện cô cũng không cần anh động vào một ngón tay.
Đôi mắt của anh liếc nhìn cô thật kỹ, để ý thấy thái độ hôm nay thái độ Đường Ly rất lạ, hơn nữa cô còn giữ khoảng cách với anh, bình thường sẽ không như vậy, cho nên anh biết chắc cô xảy ra chuyện nhưng lại không chịu nói.
“Sau này cẩn thận một chút, nghĩ ngơi sớm đi, ngủ ngon.” Mộ Triết Viễn kéo đầu cô đặt lên trán cô một nụ hôn.
Đường Ly đóng cửa lại, rồi theo cánh cửa mà trượt xuống ngồi trên nền nhà lạnh lẽo, cô mệt mỏi quá, anh lúc thì dịu dàng, lúc thì lạnh lùng cô thật sự cảm thấy anh là đang trêu đùa mình không muốn cô thoát khỏi sự trói buộc của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.