Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao
Chương 20: Mang Theo Trẻ Con
Dy Giai
05/11/2023
Mất tận một ngày một đêm bọn họ mới đến được biên giới Myanmar, Đường Ly mở cửa xe bước xuống, dáng vẻ của cô vô cùng lạnh lùng, cho dù suốt đoạn
đường đi cô bị Trương Ngưng liên tục hỏi những câu đến muốn bịch miệng
cô ta lại.
Đường Ly giữ cửa cho cô ta bước xuống, xong rồi trực tiếp đóng sầm cửa xe lại, cô nhìn xuống đồng hồ trên tay nhíu mày một chút, còn tận nửa tiếng nữa mới đến giờ. Cô tựa vào xe lấy bao thuốc lá ra châm một điếu, thông thả hút điếu thuốc trên tay mình, ánh mắt bất cần nhìn Trương Ngưng xong lại cười nhạt.
“Nè sao lâu quá vậy? Chúng ta đợi lâu như vậy rồi bọn họ có đến không phiền chết được.” Trương Ngưng khó chịu nhăn nhó, liên tục lau mồ hôi vì nắng nóng.
“Tôi đã nói rồi, là tại cô cố chấp!” Cô cười nhạt, người phụ nữ này đúng là lá ngọc cành vàng của Mộ Triết Viễn cho nên chỉ mới đợi một chút đã thấy khó chịu rồi.
Trương Ngưng nhìn cô nhíu mày, bàn tay âm thầm cuộn tròn thành nắm đấm, cắn môi “Ý cô là gì? Cô có biết nếu để tôi xảy ra chuyện thì Viễn sẽ không tha cho cô không?”
Đường Ly rít một hơi thuốc lá, sau đó trực tiếp dụi tắt nó đi, hai tay chỉnh lại chiếc mũ đen của mình “Nhìn tôi giống những người chết nhát lắm à? Cô không đợi được thì cứ vào xe mà ngồi đi, tôi đâu ép cô ra đây đứng.” Tự mình đòi ra, xong lại than vãn, đúng thật đây là lần đầu trong đời đi giao món hàng mà phiền thế này.
“Đường Ly! Chị giao hàng mang theo trẻ con sao?” Lương Tiêu không biết từ đâu xuất hiện, cậu ta ngáp ngắn, ngáp dài dáng vẻ bất cần bước đến, liếc nhìn qua Trương Ngưng đang khó chịu nhìn cậu ta chầm chầm, Lương Tiêu bỡn cợt nhướng mày.
Mang theo người phụ nữ này nếu gặp phải chuyện như lần trước chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Huống hồ chi nếu để cô ta bị thương thì chắc chắn người chịu tội cũng là cô, Mộ Triết Viễn thì sao nỡ trách phạt tiểu tiên nữ của hắn chứ.
Cô ta bực bội dậm chân mở cửa xe bước vào, sắc mặt vô cùng khó coi, biểu cảm lộ ra chút nguy hiểm khó đoán, hai người họ dám xem thường cô ta sao? Cái gì mà mang theo trẻ con? Cô ta nhất định không bỏ qua chuyện này.
Giây phút Đường Ly ngẩn đầu lên nhìn thấy người đến thì cô cũng có chút khó chịu bởi vì bọn họ trễ giờ rồi, nhưng mà phong cách với tác phong có chút khác lần trước, chẳng lẽ bọn họ đổi lính mới đến nhận hàng sao?
“Các người cũng trễ quá rồi.” Cô khó chịu lên tiếng giọng nói lạnh lẽo cầm lấy chìa khoá quăn cho đám người áo khoác đen trước mặt.
Một tên đại diện cười cười, trán cậu ta đỗ mồ hôi như là vừa mới chạy mấy chục cây số, hoặc trãi qua một trận ẩu đả, cậu ta cầm lấy chìa khoá sau đó cũng cẩn thận giải thích “Bọn em là lính mới, có chút không quen đường nên mới chậm, mong chị thông cảm.”
Cô gật đầu, quay lưng phất tay một cái chỉ để lại lời nói mang theo ý cảnh cáo “Lần sao nếu còn trễ, chúng tôi sẽ không gia dịch với các người, nói lại với ông chủ các người lần sau nhớ để lính cũ đi.”
Lương Tiêu nhìn chằm chằm đám người đó, cho dù trong lòng có chút hoài nghi thì cũng không thể lên tiếng, bọn họ là lính mới thì chắc do tác phong lần phong cách chưa quen. Cậu ta cũng ngồi bên ghế phụ phía trước, thông thả ngã lưng mi mắt khẽ nhắm, rồi lại khẽ liếc nhìn qua chiếc gương phản chiếu nét mặt khó coi nhưng đã có chút giản ra của Trườn Ngưng.
Bên cạnh Trương Ngưng là Đường Ly cô kéo mũ che đi gương mặt xinh đẹp, chiếc khẩu trang đen khiến cho trông cô vừa mạnh mẽ, vừa nguy hiểm, cô hoàn toàn không để cô ta vào mắt. Lương Tiêu lại vô cùng thích thú muốn khiến cho cô ta phát điên “Lần tới giao hàng đừng mang trẻ con theo, phiền phức như vậy lỡ xảy ra chuyện lại có khi mất mạng.”
“Lương Tiêu cậu nghĩ sau lần này thì sẽ có lần sau sao? Chi bắt chị đây nghĩ việc cho rồi, mang theo trẻ con đúng là phiền phức.” Cô mi mắt khẽ nhắm, không hề nhìn thấy gương mặt đắc ý nhẹ nhàng của Trương Ngưng.
Điện thoại rung liên tục nhưng cô cũng không cảm nhận được mà mặc kệ, cũng không nghe thấy tiếng đỗ chuông quen thuộc, mà người bên cạnh lại vô cùng rõ tại sao.
Khoé môi của Trương Ngưng khẽ nhếch lên nụ cười vui vẻ mặc dù khi nãy cô ta còn bị hai người cô và cậu ta chê bai, lần này cô ta nhất định khiến hai người nhớ mãi không dám quên. Con người sống cần phải biết điều, phải biết vị trí của mình ở đâu, hai người họ đều là thuộc hạ của anh, cũng có nghĩa là thuộc hạ của cô vậy mà lại dám nói cô là trẻ con.
Cô ta là phụ nữ tất nhiên sẽ biết, cô thích anh, nhắm mắt cũng có thể đoán ra, mà hình như Mộ Triết Viễn anh cũng rất có ý với cô, lúc nào cũng sẽ hỏi tên của Đường Ly đầu tiên, cô ta còn nghe loáng thoáng anh từng để cô trồng Hoa Bụi Đường trong công viên.
Bây giờ cô ta về rồi, tất cả mọi thứ đều phải là của cô ta, tất cả những người cản đường đi cô ta nhất định không bỏ qua. Con người chúng ta khi biết yêu thì thứ khiến chúng ta đay khổ nhất chính là tình yêu nếu Đường Ly đã thích anh như vậy thì cô ta sẽ khiến coi chết dần chết mòn với cái tình yêu rẻ mạc đó của mình.
Đường Ly giữ cửa cho cô ta bước xuống, xong rồi trực tiếp đóng sầm cửa xe lại, cô nhìn xuống đồng hồ trên tay nhíu mày một chút, còn tận nửa tiếng nữa mới đến giờ. Cô tựa vào xe lấy bao thuốc lá ra châm một điếu, thông thả hút điếu thuốc trên tay mình, ánh mắt bất cần nhìn Trương Ngưng xong lại cười nhạt.
“Nè sao lâu quá vậy? Chúng ta đợi lâu như vậy rồi bọn họ có đến không phiền chết được.” Trương Ngưng khó chịu nhăn nhó, liên tục lau mồ hôi vì nắng nóng.
“Tôi đã nói rồi, là tại cô cố chấp!” Cô cười nhạt, người phụ nữ này đúng là lá ngọc cành vàng của Mộ Triết Viễn cho nên chỉ mới đợi một chút đã thấy khó chịu rồi.
Trương Ngưng nhìn cô nhíu mày, bàn tay âm thầm cuộn tròn thành nắm đấm, cắn môi “Ý cô là gì? Cô có biết nếu để tôi xảy ra chuyện thì Viễn sẽ không tha cho cô không?”
Đường Ly rít một hơi thuốc lá, sau đó trực tiếp dụi tắt nó đi, hai tay chỉnh lại chiếc mũ đen của mình “Nhìn tôi giống những người chết nhát lắm à? Cô không đợi được thì cứ vào xe mà ngồi đi, tôi đâu ép cô ra đây đứng.” Tự mình đòi ra, xong lại than vãn, đúng thật đây là lần đầu trong đời đi giao món hàng mà phiền thế này.
“Đường Ly! Chị giao hàng mang theo trẻ con sao?” Lương Tiêu không biết từ đâu xuất hiện, cậu ta ngáp ngắn, ngáp dài dáng vẻ bất cần bước đến, liếc nhìn qua Trương Ngưng đang khó chịu nhìn cậu ta chầm chầm, Lương Tiêu bỡn cợt nhướng mày.
Mang theo người phụ nữ này nếu gặp phải chuyện như lần trước chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Huống hồ chi nếu để cô ta bị thương thì chắc chắn người chịu tội cũng là cô, Mộ Triết Viễn thì sao nỡ trách phạt tiểu tiên nữ của hắn chứ.
Cô ta bực bội dậm chân mở cửa xe bước vào, sắc mặt vô cùng khó coi, biểu cảm lộ ra chút nguy hiểm khó đoán, hai người họ dám xem thường cô ta sao? Cái gì mà mang theo trẻ con? Cô ta nhất định không bỏ qua chuyện này.
Giây phút Đường Ly ngẩn đầu lên nhìn thấy người đến thì cô cũng có chút khó chịu bởi vì bọn họ trễ giờ rồi, nhưng mà phong cách với tác phong có chút khác lần trước, chẳng lẽ bọn họ đổi lính mới đến nhận hàng sao?
“Các người cũng trễ quá rồi.” Cô khó chịu lên tiếng giọng nói lạnh lẽo cầm lấy chìa khoá quăn cho đám người áo khoác đen trước mặt.
Một tên đại diện cười cười, trán cậu ta đỗ mồ hôi như là vừa mới chạy mấy chục cây số, hoặc trãi qua một trận ẩu đả, cậu ta cầm lấy chìa khoá sau đó cũng cẩn thận giải thích “Bọn em là lính mới, có chút không quen đường nên mới chậm, mong chị thông cảm.”
Cô gật đầu, quay lưng phất tay một cái chỉ để lại lời nói mang theo ý cảnh cáo “Lần sao nếu còn trễ, chúng tôi sẽ không gia dịch với các người, nói lại với ông chủ các người lần sau nhớ để lính cũ đi.”
Lương Tiêu nhìn chằm chằm đám người đó, cho dù trong lòng có chút hoài nghi thì cũng không thể lên tiếng, bọn họ là lính mới thì chắc do tác phong lần phong cách chưa quen. Cậu ta cũng ngồi bên ghế phụ phía trước, thông thả ngã lưng mi mắt khẽ nhắm, rồi lại khẽ liếc nhìn qua chiếc gương phản chiếu nét mặt khó coi nhưng đã có chút giản ra của Trườn Ngưng.
Bên cạnh Trương Ngưng là Đường Ly cô kéo mũ che đi gương mặt xinh đẹp, chiếc khẩu trang đen khiến cho trông cô vừa mạnh mẽ, vừa nguy hiểm, cô hoàn toàn không để cô ta vào mắt. Lương Tiêu lại vô cùng thích thú muốn khiến cho cô ta phát điên “Lần tới giao hàng đừng mang trẻ con theo, phiền phức như vậy lỡ xảy ra chuyện lại có khi mất mạng.”
“Lương Tiêu cậu nghĩ sau lần này thì sẽ có lần sau sao? Chi bắt chị đây nghĩ việc cho rồi, mang theo trẻ con đúng là phiền phức.” Cô mi mắt khẽ nhắm, không hề nhìn thấy gương mặt đắc ý nhẹ nhàng của Trương Ngưng.
Điện thoại rung liên tục nhưng cô cũng không cảm nhận được mà mặc kệ, cũng không nghe thấy tiếng đỗ chuông quen thuộc, mà người bên cạnh lại vô cùng rõ tại sao.
Khoé môi của Trương Ngưng khẽ nhếch lên nụ cười vui vẻ mặc dù khi nãy cô ta còn bị hai người cô và cậu ta chê bai, lần này cô ta nhất định khiến hai người nhớ mãi không dám quên. Con người sống cần phải biết điều, phải biết vị trí của mình ở đâu, hai người họ đều là thuộc hạ của anh, cũng có nghĩa là thuộc hạ của cô vậy mà lại dám nói cô là trẻ con.
Cô ta là phụ nữ tất nhiên sẽ biết, cô thích anh, nhắm mắt cũng có thể đoán ra, mà hình như Mộ Triết Viễn anh cũng rất có ý với cô, lúc nào cũng sẽ hỏi tên của Đường Ly đầu tiên, cô ta còn nghe loáng thoáng anh từng để cô trồng Hoa Bụi Đường trong công viên.
Bây giờ cô ta về rồi, tất cả mọi thứ đều phải là của cô ta, tất cả những người cản đường đi cô ta nhất định không bỏ qua. Con người chúng ta khi biết yêu thì thứ khiến chúng ta đay khổ nhất chính là tình yêu nếu Đường Ly đã thích anh như vậy thì cô ta sẽ khiến coi chết dần chết mòn với cái tình yêu rẻ mạc đó của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.